1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Con hủi ( Tredowata ) _ Helena Mniszek

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi lavender0707, 05/07/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. lavender0707

    lavender0707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG XXI
    ...............
    Ngày đầu thu , thời tiết thật đẹp , dát vàng cả thế gian. Nắng rải trên đồng , vòm trời trong xanh nhưng đã nhợt nhạt hơn . Hắc mạch ngả vàng, thân nghiêng vào nhau thành từng lớp . Ko khí bảng lảng chút hương thu vừa chớm . Những con chim cun cút , những con đa đa ở ruộng lúa im tiếng , chỉ có lũ châu châu cánh cạch trong cỏ và trong những thửa ruộng để hoá .
    Bộ tứ mã màu huyền của Xuôdkôvxe lao nhanh qua đồng , kéo theo cổ xe lanđô xinh xắn với những bóng fụ nữ trang fục đẹp đẽ ngồi bên trong . Phu nhân Elzonôvxka , Xtefchia và Luxia đến nhà thờ .
    Những đám người đi lễ ngày chúa nhật rảo bước bên lề đường trong những bộ quần áo nhiều màu sặc sỡ , vui tươi vì vụ mùa đã kết thúc tốt đẹp , họ ồn ào trò chuyện . Phu nhân Iđalia cũng rạng rỡ ra trong ngày đẹp trời này . Bà trò chuyện vui vẻ với Xtefchia ngồi bên , luôn đưa mắt ngắm nàng với vẻ hài lòng ra mặt . Xtefchia nom thật xinh đẹp . Chiếc áo lụa màu ghi với những nếp gấp nhẹ nhàng ôm ấp người nàng , khiến làn da trắng ngần của nàng thêm vẻ trắng trong . Nàng cũng trò chuyện sôi nổi , mắt nàng long lanh , song fẩng fất trong mắt nỗi nhớ nhung , vẻ mặt nàng mang dáng nét mới trước đây chưa hề có . Đôi khi hàng lông mày rậm chợt chau lại như vấp fải một ý nghĩ khó chịu nào đó mà nàng ko sao xua nổi . Chính nỗi bất yên này đã khiến cho mặt nàng có thêm vẻ hấp dẫn mới mẻ , hoà trộn với vẻ sôi nổi vui vẻ thành một tổng thể riêng biệt và xinh đẹp vô ngần .
    Trong nhà thờ đã tụ họp khá đông trí thức quanh vùng, nhiều người trong số họ thuộc giới thượng lưu quý tộc có quan hệ gần gũi với Xuôđkhôvxe . Sau khi chào hỏi fu nhân Iđalia và Luxia , mọi người đều nhìn hai mẹ con bà với vẻ kính trọng dành cho dòng dõi quý tộc lâu đời và địa vị xã hội cao sang của gia đình bà . Thậm chí , cũng có người còn bị chinh fục bởi cỗ xe tứ mã tuyệt đẹp và những chiếc mũ tước công trên tấm da che mắt ngựa , nhất là khi họ nghĩ rằng các vị tiểu thư và fu nhân cao sang này được sống trong cả lâu đài .
    Còn các cô gái và chàng trai nhìn Xtefchia thì thầm đủ điều nhận xét . Cánh đàn ông ngắm nghía vẻ đẹp của nàng, ai cũng fải thầm thừa nhận nàng quả là xinh đẹp , trang nhã và rất cao sang . Các cô gái bắt đầu thầm thì bình fẩm nàng . Một chàng trai khẽ thốt ra : " Một thiếu nữ ngon lành !" Và hình dung từ ấy được cánh đàn ông tàn thưởng . Họ biết Xtefchia là con gái của một công dân giàu có bên vương quốc . Chính chàng Vilus Seliga - người trong dịp nghỉ hè lang thang khắp vùng - đã giải thích cho họ . Qua những lời chàng sinh viên họ đoán được là chàng đã fải lòng cô tiểu thư Ruđexka , vì thế họ càng tò mò háo hức theo dõi nàng . Ngay trước khi bắt đầu hành lễ , trước fòng áo chợt nhộn nhạo , rồi Valđemar bước vào .
    Sự nhộn nhạo càng tăng . Những ánh mắt rời Xtefchia quay sang đại công tử. Chàng là vị khách hiếm hoi của nhà thờ này . Trông thấy chàng , fu nhân Iđalia nhướn mày ngạc nhiên . Xefchia chợt đỏ bừng cả mặt . Việc gặp mặt chàng đột ngột khiến lòng nàng xôn xao xáo động . Kể từ buổi sáng hôm ấy , khi chàng tỏ ra lạnh nhạt với nàng , nàng chưa hề gặp lại chàng lần nào . Đã một tháng trời trôi qua mà chàng ko đến . Bây giờ chàng đột nhiên xuất hiện tại nhà thờ , nơi chàng như chưa bao giờ lui tới . Hay chàng linh cảm là nàng sẽ có mặt ở đây ?
    Valđemar đến bên ghế cầu nguyện , chào hỏi họ và chiếm chỗ ngồi cạnh Xtefchia , người ngồi ngoài cùng .
    Phu nhân Iđalia ngửa đầu ra fía sau , thì thầm nói :
    - Valđy , anh đi từ Guenbôvitre à ?
    - Ko a , cháu có ghé qua Xuôđkôvxe - chàng trả lời
    - Tiêns ! Thế ra anh biết chúng tôi đến đây ?
    - Cháu biết .
    - Anh làm thế là hay lắm , valđy ! - Luxia thầm xen ngang .
    Valđemar ưỡn thẳng người lên và đến tận lúc này , chàng mới nhận thấy những hàng ghế đối diện đã đầy người . Đáp lại những cái chào của mọi người , chàng cúi xuống hồi lâu . Chàng ko hề nói gì với Xtefchia , chỉ đôi lần đưa mắt nhìn ngang ngắm dáng hình xinh đẹp đang cúi xuống cuốn sách kinh và những màu sắc linh động trên mặt nàng . Nàng biết chính chàng đã làm dậy lên sắc hồng đó , chàng nhận thấy ngay ấn tượng của nàng khi bước chân vào nhà thờ . Chàng cảm thấy hài lòng và hứng khởi , cùng với một nỗi an tâm thư thái đến lạ lùng - đang có nàng bên cạnh . Chàng say sưa theo dõi mỗi cử động , mỗi hơi thở của nàng , chàng ko cần nhìn mà cũng biết nàng ăn mặc ra sao .
    Mọi thứ ở nàng đều khiến chàng thích thú , mọi thứ đều hấp dẫn chàng . Sau một thời gian dài ko gặp mặt , chàng thấy nàng xinh đẹp hơn , càng đáng khao khát hơn . Chàng cũng bắt đầu tự fân tích theo thói quen , nhưng chẳng mấy chốc chàng nhận ra rằng đối với nàng , cách ấy chẳng giúp được gì , vì thế chàng fó mặc cho tình cảm .
    Còn Xtefchia , tận lúc này , nàng mới cảm thấy rằng dẫu có cố gắng bao nhiêu , nàng cũng ko tài nào quên nổi người con trai ấy , và nỗi nhớ mơ hồ ko sao hiểu nổi kia chính là nỗi nhớ nhung chàng .
    Ý nghĩ ấy khiến nàng cảm thấy đau , đồng thời với một niềm lạc thú mà nàng chưa từng biết .
  2. lavender0707

    lavender0707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    Những lời cầu nguyện trộn lẫn với những ý nghĩ , nàng ko cảm nhận được điều gì khác hơn là chàng đang ngồi bên cạnh , và sau một tháng cách xa bây giờ họ lại được ngồi cùng nhau , gần gũi đến thế . Nàng thận trọng liếc sang bàn tay chàng đang tì vào mặt bàn lưng ghế trước . Nàng thấy cổ ống tay áo bành tô và đường mép của tay áo sơ mi . Khi chàng đặt tiền hiến lên đĩa , chiếc nhẫn đính kim cương trên ngón tay cahngf koé sáng . Thế là Xtefchia fải vận hết trí nhớ để nhớ lại rằng nàng đã bao lần nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ấy trên tay chàng . Chứ lần này nàng cứ đinh ninh rằng đó là chiếc nhẫn đính hôn. Nàng nghe người ta bàn tán , rằng bá tước tiểu thư Barxka đã từ chối lời cầu hôn của Lignhixki , rồi sau đó nghe tin Valđemar rời khỏi Guenbôvitre . Ở Xuôdkôvxe , người ta gắn chuyến đi ấy với bá tước tiểu thư . Phu nhân Iđalia khẳng định lần này nhất định sẽ là lễ đính hôn . Cụ Machây ko tin hẳn , nhưng cụ cũng ko fản bác cương quyết . Chỉ mỗi mình tiểu thư Rita là cười diễu những đoán mò của Xuôđkôvxe , còn Trestka thì chứng minh hùng hồn " mối nguy đại công tử " ko hề đe doạ đến tiểu thư Barxka . Hai người này hoàn toàn tin chắc vào điều họ nghĩ .
    .......................
    Khi linh mục rời khỏi bàn thờ, fu nhân Iđalia đứng lên đầu tiên ...
    Ngay khi xe vừa lăn bánh , fu nhân Iđalia đã sốt ruột hỏi ngay :
    - Valđy , anh ở Ogielxk chơi tại nhà gia đình bá tước Barxki có được lâu ko ?
    - Cháu có đến đó ngày nào đâu ạ !
    Phu nhân Iđalia tròn mắt . Một nỗi ngạc nhiên đến thảng thốt hiện rõ trên mặt bà .
    - Voyons ! Anh ko tới nhà Barxki à ? Thế anh đi những đâu lâu vậy ?
    - Vì đâu mà mọi người cho là thế nào ? Cháu đến Ogielsk ? ... Cháu ở chỗ ban tổ chức triễn lãm đấy chứ , cũng vì việc ấy , cháu tới V... ngoài ra lại còn fải lo chỗ chăm mấy con ngựa mà cháu dắt theo tới đó .
    - Thế có lẽ anh chưa biết chuyện xảy ra ở gia đình bá tước Barxki ?
    Valđemar mỉm cười thú vị .
    - Trái lại , cháu biết tường tận từ đầu chí cuối .
    - Cuối là thế nào ?
    - Cô muốn nói đến việc bá tước tiểu thư từ chối Lingnhixki chứ gì ? Cháu biết rõ chuyện ấy từ buổi đầu những cố gắng của công tước cho đến chuyện cái sọt mà người ta để tặng ông ta . ( *)
    - Thế anh nghĩ sao ?
    - Chẳng nghĩ gì cả . Cháu cầu chúc bá tước tiểu thư Melanhia đạt được một thắng lợi mới và có được vị hôn fu .
    - Ai sẽ là vị hôn fu ?
    - Ồ ! Cháu làm sao nhìn xa thế được ! Có cả hàng chiến đoàn đứng vào vạch xuất fát , nhưng ai chiếm được cây cọ vàng...thì chắc ngay cả bá tước tiểu thư cũng chả biết trước được , nói gì đến cháu - chàng làm ra vẻ ngạc nhiên một cách ngộ nghĩnh .
    Phu nhân Iđalia buột ra :
    - Anh cũng biết rõ mười mươi cũng như cô ấy và tất cả chúng tôi ai là kẻ sẽ được nhận cành cọ vàng ấy .
    - Rất tiếc ! Cháu ko nghĩ ra đấy !
    - Ôi , Valđy ! Anh chọc tức cô đấy hẳn . Voilà que tu eidicule ( Ồ , anh thật là buồn cười ! ) Việc nhận hay ko cây cọ ấy chỉ tuỳ thuộc vào anh mà thôi .
    - Nhưng cháu sẽ ko cầu hôn cô ấy - chàng nói dần giọng , đã hơi cáu .
    - Vì sao ?
    - Xin lỗi cô , nhưng đó hoàn toàn là việc riêng của cháu .
    Vấn đề thế là rõ . Phu nhân Iđalia ảm đạm như bóng đêm .
    Chợt Luxia kêu lên :
    - Em thích thế lắm . Em ko tài nào chịu nổi cái cô ả Melanhia Barxka ấy .
    - Lucie soyez tranquille ( Ngồi im đấy ! ) - bà mẹ đe .
    Hôm nay , cô bé Luxia đáng thương quả là ko gặp may .
    Valđemar nói sang chuyện khác . Chàng kể về cuộc triển lãm sắp khai mạc , bài trí chẳng kém chi các triển lãm ngoại quốc , chàng đưa ra những nhận xét rất chính xác và tinh tế . Chàng ko bắt buộc Xtefchia , mà khéo léo lôi cuốn nàng vào câu chuyện , khiến cuối cùng chỉ có hai người nói với nhau mà thôi . Luxia ngồi fụng fịu , còn fu nhân Iđalia thì u ám . Cứ thế , xe về đến Xuôđkhôvxe .
    Phu nhân Iđalia bước thẳng vào chỗ cụ Machây đang ngồi trong fòng làm việc , cáu kỉnh hỏi :
    - Cha đã nói chuyện với Valđemar chưa ? Cha biết mọi chuyện chưa ?
    Cụ già nhìn bà ngạc nhiên .
    - Cha mới gặp nó một thoáng , nghe nói các con đến nhà thờ nó liền đi ngay , thậm chí ko buồn thay ngựa nữa .
    - Thế cha chưa hề biết gì cả ?...
    - Có chuyện gì xảy ra thế ? Lạy Chúa , con nói ngay xem nào !...
    - Ôi , xin cha chớ lo lắng quá ! Tệ thì tệ thật, nhưng chẳng có gì đe doạ cái thằng... cái thằng nhóc ấy đâu . Xin cha cứ tưởng tượng mà xem , nó hoàn toàn ko đến Ogielsk ngày nào , mà lại còn trắng trợn bảo với con là nó chẳng hề nghĩ đến bá tước tiểu thư nữa chứ ! N'''' est pas fou ( Thật là điên ko chứ ? ) ?
    Cụ Machây fì cười .
    - Kìa, Iđalia , cha ko hiểu nổi sự cáu giận của con đấy . Cha đã biết từ lâu là Barxka ko fải dành cho nó . Cha đã bảo con thế rồi kia mà ...
    - Nhưng tại sao mới được chứ ? Tìm đâu ra một đám thích hợp hơn thế ? Có danh giá , có của cải ...
    - Xin lỗi con ! Nhưng Valđemar có thể cho fép mình chọn vợ ko cần quan tâm đến của cải và môn đăng hộ đối , còn nếu nói về chuyện danh giá , thì trong nước chúng ta còn khối đám danh giá hơn !...
    - Nhưng nó có thể Mêlanhia điều gì ? Một tiểu thư xinh đẹp như thế , được đào tạo ở ngoại quốc , une fille trè gentille ! ( Thật là một cô gái đáng yêu ! )...
    - Có nhẽ nó có cách nhìn khác . Vả lại, cũng có thể nó thừa nhận cô ta có tất cả những ưu điểm đó , nhưng ... nhưng ko fải loại người nó thích .
    - Xin cha hãy khuyên bảo nó với .
    Cụ Machây ngả người trên ghế .
    - Ồ không ! Đừng đòi hỏi cha điều đó , đừng chờ đợi ở cha điều đó ! Cha và mẹ con đã fải chịu bất hạnh vì những lời khuyên bảo kiểu đó rồi . Cha ko thể lặp lại chuyện ấy được !
    - Phóng đại ! Lamajesté de la bagatelle ( Quan trọng hoá chuyện nhỏ nhặt ) ! - fu nhân Iđalia tru tréo - Thật là chuyện quá đáng ! Melanhia đã từ chối những đám cầu hôn đánh giá nhất vì nó , thế mà nó lại chê ỏng chê ẹo . Rồi nó sẽ fải hối hận đau đớn cho coi khi mà người khác nẫng tay trên , cũng chẳng lâu đâu, cô ta là một thiếu nữ giàu tự trọng !
    Nam tước fu nhân bước ra khỏi fòng .
    Cụ Machây nhìn theo con gái , khẽ thì thào :
    - Phóng đại ư , chuyện ta và Gabriela ko có hạnh fúc; fóng đại ư , việc giết chết hay cấm đoán tình yêu ; fóng đại ư , việc con người fải tự mình tìm đường đến với hạnh fúc nếu muốn có được một tuổi già nhẹ nhõm ? Tất cả đều là chuyện fóng đại ! Vậy thì chân lý đáng buồn là ở đâu ?...
    Cụ già gục đầu xuống ngực .
    ( * ) Phong tục Ba Lan , khi từ chối lời cầu hôn , người ta đưa cho chàng trai một chiếc sọt , thay lời nói .
  3. lavender0707

    lavender0707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    Những lời cầu nguyện trộn lẫn với những ý nghĩ , nàng ko cảm nhận được điều gì khác hơn là chàng đang ngồi bên cạnh , và sau một tháng cách xa bây giờ họ lại được ngồi cùng nhau , gần gũi đến thế . Nàng thận trọng liếc sang bàn tay chàng đang tì vào mặt bàn lưng ghế trước . Nàng thấy cổ ống tay áo bành tô và đường mép của tay áo sơ mi . Khi chàng đặt tiền hiến lên đĩa , chiếc nhẫn đính kim cương trên ngón tay cahngf koé sáng . Thế là Xtefchia fải vận hết trí nhớ để nhớ lại rằng nàng đã bao lần nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ấy trên tay chàng . Chứ lần này nàng cứ đinh ninh rằng đó là chiếc nhẫn đính hôn. Nàng nghe người ta bàn tán , rằng bá tước tiểu thư Barxka đã từ chối lời cầu hôn của Lignhixki , rồi sau đó nghe tin Valđemar rời khỏi Guenbôvitre . Ở Xuôdkôvxe , người ta gắn chuyến đi ấy với bá tước tiểu thư . Phu nhân Iđalia khẳng định lần này nhất định sẽ là lễ đính hôn . Cụ Machây ko tin hẳn , nhưng cụ cũng ko fản bác cương quyết . Chỉ mỗi mình tiểu thư Rita là cười diễu những đoán mò của Xuôđkôvxe , còn Trestka thì chứng minh hùng hồn " mối nguy đại công tử " ko hề đe doạ đến tiểu thư Barxka . Hai người này hoàn toàn tin chắc vào điều họ nghĩ .
    .......................
    Khi linh mục rời khỏi bàn thờ, fu nhân Iđalia đứng lên đầu tiên ...
    Ngay khi xe vừa lăn bánh , fu nhân Iđalia đã sốt ruột hỏi ngay :
    - Valđy , anh ở Ogielxk chơi tại nhà gia đình bá tước Barxki có được lâu ko ?
    - Cháu có đến đó ngày nào đâu ạ !
    Phu nhân Iđalia tròn mắt . Một nỗi ngạc nhiên đến thảng thốt hiện rõ trên mặt bà .
    - Voyons ! Anh ko tới nhà Barxki à ? Thế anh đi những đâu lâu vậy ?
    - Vì đâu mà mọi người cho là thế nào ? Cháu đến Ogielsk ? ... Cháu ở chỗ ban tổ chức triễn lãm đấy chứ , cũng vì việc ấy , cháu tới V... ngoài ra lại còn fải lo chỗ chăm mấy con ngựa mà cháu dắt theo tới đó .
    - Thế có lẽ anh chưa biết chuyện xảy ra ở gia đình bá tước Barxki ?
    Valđemar mỉm cười thú vị .
    - Trái lại , cháu biết tường tận từ đầu chí cuối .
    - Cuối là thế nào ?
    - Cô muốn nói đến việc bá tước tiểu thư từ chối Lingnhixki chứ gì ? Cháu biết rõ chuyện ấy từ buổi đầu những cố gắng của công tước cho đến chuyện cái sọt mà người ta để tặng ông ta . ( *)
    - Thế anh nghĩ sao ?
    - Chẳng nghĩ gì cả . Cháu cầu chúc bá tước tiểu thư Melanhia đạt được một thắng lợi mới và có được vị hôn fu .
    - Ai sẽ là vị hôn fu ?
    - Ồ ! Cháu làm sao nhìn xa thế được ! Có cả hàng chiến đoàn đứng vào vạch xuất fát , nhưng ai chiếm được cây cọ vàng...thì chắc ngay cả bá tước tiểu thư cũng chả biết trước được , nói gì đến cháu - chàng làm ra vẻ ngạc nhiên một cách ngộ nghĩnh .
    Phu nhân Iđalia buột ra :
    - Anh cũng biết rõ mười mươi cũng như cô ấy và tất cả chúng tôi ai là kẻ sẽ được nhận cành cọ vàng ấy .
    - Rất tiếc ! Cháu ko nghĩ ra đấy !
    - Ôi , Valđy ! Anh chọc tức cô đấy hẳn . Voilà que tu eidicule ( Ồ , anh thật là buồn cười ! ) Việc nhận hay ko cây cọ ấy chỉ tuỳ thuộc vào anh mà thôi .
    - Nhưng cháu sẽ ko cầu hôn cô ấy - chàng nói dần giọng , đã hơi cáu .
    - Vì sao ?
    - Xin lỗi cô , nhưng đó hoàn toàn là việc riêng của cháu .
    Vấn đề thế là rõ . Phu nhân Iđalia ảm đạm như bóng đêm .
    Chợt Luxia kêu lên :
    - Em thích thế lắm . Em ko tài nào chịu nổi cái cô ả Melanhia Barxka ấy .
    - Lucie soyez tranquille ( Ngồi im đấy ! ) - bà mẹ đe .
    Hôm nay , cô bé Luxia đáng thương quả là ko gặp may .
    Valđemar nói sang chuyện khác . Chàng kể về cuộc triển lãm sắp khai mạc , bài trí chẳng kém chi các triển lãm ngoại quốc , chàng đưa ra những nhận xét rất chính xác và tinh tế . Chàng ko bắt buộc Xtefchia , mà khéo léo lôi cuốn nàng vào câu chuyện , khiến cuối cùng chỉ có hai người nói với nhau mà thôi . Luxia ngồi fụng fịu , còn fu nhân Iđalia thì u ám . Cứ thế , xe về đến Xuôđkhôvxe .
    Phu nhân Iđalia bước thẳng vào chỗ cụ Machây đang ngồi trong fòng làm việc , cáu kỉnh hỏi :
    - Cha đã nói chuyện với Valđemar chưa ? Cha biết mọi chuyện chưa ?
    Cụ già nhìn bà ngạc nhiên .
    - Cha mới gặp nó một thoáng , nghe nói các con đến nhà thờ nó liền đi ngay , thậm chí ko buồn thay ngựa nữa .
    - Thế cha chưa hề biết gì cả ?...
    - Có chuyện gì xảy ra thế ? Lạy Chúa , con nói ngay xem nào !...
    - Ôi , xin cha chớ lo lắng quá ! Tệ thì tệ thật, nhưng chẳng có gì đe doạ cái thằng... cái thằng nhóc ấy đâu . Xin cha cứ tưởng tượng mà xem , nó hoàn toàn ko đến Ogielsk ngày nào , mà lại còn trắng trợn bảo với con là nó chẳng hề nghĩ đến bá tước tiểu thư nữa chứ ! N'''' est pas fou ( Thật là điên ko chứ ? ) ?
    Cụ Machây fì cười .
    - Kìa, Iđalia , cha ko hiểu nổi sự cáu giận của con đấy . Cha đã biết từ lâu là Barxka ko fải dành cho nó . Cha đã bảo con thế rồi kia mà ...
    - Nhưng tại sao mới được chứ ? Tìm đâu ra một đám thích hợp hơn thế ? Có danh giá , có của cải ...
    - Xin lỗi con ! Nhưng Valđemar có thể cho fép mình chọn vợ ko cần quan tâm đến của cải và môn đăng hộ đối , còn nếu nói về chuyện danh giá , thì trong nước chúng ta còn khối đám danh giá hơn !...
    - Nhưng nó có thể Mêlanhia điều gì ? Một tiểu thư xinh đẹp như thế , được đào tạo ở ngoại quốc , une fille trè gentille ! ( Thật là một cô gái đáng yêu ! )...
    - Có nhẽ nó có cách nhìn khác . Vả lại, cũng có thể nó thừa nhận cô ta có tất cả những ưu điểm đó , nhưng ... nhưng ko fải loại người nó thích .
    - Xin cha hãy khuyên bảo nó với .
    Cụ Machây ngả người trên ghế .
    - Ồ không ! Đừng đòi hỏi cha điều đó , đừng chờ đợi ở cha điều đó ! Cha và mẹ con đã fải chịu bất hạnh vì những lời khuyên bảo kiểu đó rồi . Cha ko thể lặp lại chuyện ấy được !
    - Phóng đại ! Lamajesté de la bagatelle ( Quan trọng hoá chuyện nhỏ nhặt ) ! - fu nhân Iđalia tru tréo - Thật là chuyện quá đáng ! Melanhia đã từ chối những đám cầu hôn đánh giá nhất vì nó , thế mà nó lại chê ỏng chê ẹo . Rồi nó sẽ fải hối hận đau đớn cho coi khi mà người khác nẫng tay trên , cũng chẳng lâu đâu, cô ta là một thiếu nữ giàu tự trọng !
    Nam tước fu nhân bước ra khỏi fòng .
    Cụ Machây nhìn theo con gái , khẽ thì thào :
    - Phóng đại ư , chuyện ta và Gabriela ko có hạnh fúc; fóng đại ư , việc giết chết hay cấm đoán tình yêu ; fóng đại ư , việc con người fải tự mình tìm đường đến với hạnh fúc nếu muốn có được một tuổi già nhẹ nhõm ? Tất cả đều là chuyện fóng đại ! Vậy thì chân lý đáng buồn là ở đâu ?...
    Cụ già gục đầu xuống ngực .
    ( * ) Phong tục Ba Lan , khi từ chối lời cầu hôn , người ta đưa cho chàng trai một chiếc sọt , thay lời nói .
  4. lavender0707

    lavender0707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG XXII
    Hôm sau , cụ Machây tỉnh dậy trong một tâm trạng khác lạ . Cụ trầm ngâm suy nghĩ . Valđemar ngày càng khiến cụ fải để tâm . Một tháng trời vừa qua đã làm chàng biến đổi trông thấy . Phu nhân Iđalia đã giải thích với cha rằng nguyên nhân của sự thay đổi đó là bá tước tiểu thư Melanhia , rằng tuy Valđemar vẫn đùa cợt như thường nhưng rõ ràng chàng đã fải lòng tiểu thư Barxka .
    Cụ Machây ko tin . Chỉ mỗi mình cụ nhận thấy Valđemar đang đấu tranh tư tưởng , cụ thấy rõ sắp có một giờ fút quyết định xảy ra đối với chàng và fải để cho chàng được hoàn toàn tự do, ko làm điều gì khiến chàng bị khích động . Cụ hiểu rằng có những con người thường ngày hay cởi mở nhưng đến một đoạn đời nào đó lại trở nên kín đáo , ko muốn cho bất kỳ ai xé bỏ lớp vỏ che bên ngoài , nếu bị kích động họ có thể làm những điều ngược hẳn với bản tính của mình , có thể bóp chết cái mầm vừa mới fôi thai và fá vỡ niềm hạnh fúc của chính họ . Riêng trong trường hợp này, cụ Machây hết sức lo ngại , bởi cụ hiểu rất rõ đứa cháu trai cùng tính cách sôi nổi của chàng . Với sự thấu suốt của những người già , cụ linh cảm thấy một điều gì đó , cái điều khiến cụ kinh sợ . Trong khoảng thời gian khá dài khi vắng mặt Valđemar , những nỗi lo lắng trước kia fôi fa đi , bây giờ quay trở lại càng trở nên đáng sợ hơn .
    Sau cuộc nói chuyện rất tế nhị với Valđemar , cụ Machây đứng trước một nỗi ngờ vực mà cụ cố tình cưỡng chống , đứa cháu nội thân yêu đã khiến lòng cụ cảm thấy nặng nề quá đỗi , có những lời nào đó chưa thốt ra được cứ mấp máy nơi môi họ , nhưng họ chưa thể và cùng chưa muốn nói . Valđemar ra đi trước khi trời sập tối , ko hứa sẽ mau trở lại . Điều đó khiến cụ Machây đau xót , nhưng cụ ko giữ chàng lại . Thậm chí cụ cũng ko nhắc chàng hôm sau là ngày lễ tên thánh của Xtefchia , mặc dù nếu là một tháng trước đây thì chắc cụ đã nhắc .
    Lần đầu tiên việc đứa cháu ra đi khiến lòng cụ như nhẹ đi , nhưng suốt đêm cụ ko chợp mắt , sáng hôm sau cụ tỉnh dậy trong trạng thái tinh thần bấn loạn , đầu đau ghê gớm . Đến mười giờ cụ sai gia nhân mời Xtefchia đến gặp .
    Nàng đến , vẻ mặt buồn bã , với đôi mắt vừa mới khóc , chiếc váy áo trắng fẳng fiu khiến nàng như nhợt nhạt hơn thường lệ , riêng môi như đỏ hơn , và đôi mắt như loé sáng ko tự nhiên sau màn lệ . Nàng chân thành hôn tay cụ Machây . Cụ già xúc động , ôm lấy đầu nàng , kéo nàng ngồi đối diện với mình .
    - Sao cháu lại khóc, hở con ta ? - cụ vừa hỏi vừa cầm lấy tay con gái .
    Xtefchia cắn môi , mí mắt nàng chớp chớp liên hồi , bởi những giọt lệ mới lại chực trào ra .
    - Sao cháu khóc ?
    - Cháu buồn quá ... Ngày hôm nay ... bao giờ .... cháu cũng được quây quần trong gia đình - nàng kẽ đáp .
    - Chỉ có lí do ấy thôi sao ?
    Nàng đưa mắt nhìn cụ rất nhanh .
    - Chỉ có vậy thôi ạ .... ko còn gì nữa ! - nàng mau mắn thốt lên .
    Cụ Machây ngồi lùi lại , buông tay nàng , ngả người ra ghế . Tiếng kêu " ko còn gì nữa " đã để lộ nỗi niềm của nàng trong ánh mắt của cụ già đang ngờ vực . Cụ cảm thấy ngoài nỗi nhớ nhà còn có điều tâm sự gì nữa mà cụ ko muốn gọi tên ra . Cụ chằm chằm nhìn nàng rồi thì thầm với chính mình :
    - Xtefnhia ...lại một nàng Xtefnhia nữa ...
    - Ai cơ ạ ? - cô gái đột ngột hỏi.
    Cụ Machây lắc đầu .
    - Cháu ko biết nàng đâu , con ta ạ ! Ngày trước , lâu lắm rồi , đã từng có một nàng Xtefnhia , giống như cháu , nhưng ... chuyện ấy lâu lắm rồi ...
    Xtefchia chợt nhớ lại câu chuyện của Valđemar kể cho nàng nghe trong fòng treo chân dung ở Guenbôvitre . NỖi thương xót bóp chặt tim nàng , nàng cúi mặt .
    Cụ Machây cầm chiếc hộp nhỏ bọc da trên bàn con mở ra và lấy từ giữa lớp nhung trắng ra một bức ảnh nhỏ , có dạng một lập lắc lớn , viền sơn trang nhã trên nền vàng .
    Bức ảnh là hình một thanh niên mặc quân fục khinh kị Ba Lan , mang ngôi sao trên ngực và huân chương quân công . Cụ Machây đưa bức ảnh cho Xtefchia , xúc động nói :
    - Đây là hình ảnh ông vào thời kỳ hạnh fúc nhất của cuộc đời ... Ông đang yêu một người cũng tên là Xtefnhia như cháu , ông đã tưởng rằng nàng cùng toàn bộ thế gian đều thuộc về ông ! ... Ha ! Tuổi trẻ đi qua ! ... Nhưng ... cháu làm sao vậy hả cháu ?...
    Nhìn bức chân dung Xtefchia chợt rùng mình .
    - Cháu đã nhìn thấy bức hình này ở đâu đó ... Cháu đã từng biết bức hình này !
    Cụ già chắm chú ngó nàng .
    - Cháu đã thấy bức hình này rồi ? Ở đâu ? Bằng cách nào mới được chứ ? Có nhẽ cháu nhầm đấy , con ạ ! Mà cũng có thể ... Iđalia đưa cho cháu xem cũng nên ?
    - Không , không ...nhưng chắc chắn cháu đã từng trông thấy .
    - Có thể cháu đã gặp bức ảnh này của ông trong một tạp chí rất cổ ? Có thể lắm ! Thời xưa ông là một người được người ta để ý mà .
    Xtefchia lắc đầu nghi ngờ .
    - Cũng có thể - sau cùng nàng nói ko mấy chắc chắn .
    Cụ Machây đưa cho nàng bức hình .
    - Ông chuản bị bức ảnh này để tặng cháu nên ngày lễ thánh . Ông nghĩ rằng cháu sẽ vui với hình xưa của một kẻ rất yêu thương cháu .
    Xtefchia cúi đầu chân thành sang fía ông .
    - Cảm ơn ông lắm . Đây sẽ là một kỉ vật lớn lao với cháu . Ko rõ cháu có xứng đáng với kỉ vật này ko ? Đây là một thánh tích gia đình kia mà .
    - Ông có vài tấm ảnh thế này , ông đã tặng cho người nhà, chỉ giữ lại cho mình một bản . Bản cuối cùng này ông tặng cho cháu đấy ... Cháu giống nàng lắm , nàng Xtenhia của ông . Sẽ có lúc ông cho cháu xem hình của nàng ...ông chỉ có một bức thôi và đó quả là thánh tích thiêng liêng của ông .
    Cụ già xúc động ghì chặt mái đầu Xtefchia và nói bằng giọng hiền từ kỳ lạ :
    - Con ta , hãy chơi cho vui vẻ nhé ! Hôm nay là ngày lễ của cháu , chớ có khóc , hãy vui lên . Bởi cháu còn trẻ lắm ...
    Quay về fòng mình , Xtefchia ngắm mãi bức hình nhỏ bé ấy với cảm giác khó diễn tả thành lời . Khuôn mặt gợi nhớ đến Valđemar , chỉ trang fục và kiểu túc là thay đổi , còn lại cũng y nguyên những đường nét ấy ..
    Xtefchia cố gắng nhớ lại nàng đã trông thấy tấm hình này bao giờ và ở đâu . Ký ức mờ mịt ko hiểu sao cứ bướng bỉnh quay trở về với thời thơ ấu của nàng, của những năm đầu bé bỏng .
    Nàng chăm chú ngắm bức hình , như dán chặt mắt vào đó . Những nét giống Valđemar dường như nổi bật hơn . Nàng thì thầm : " Chẳng lẽ lần này chàng cũng vắng mặt lâu như lần trước ? Vì sao hôm qua chàng lại ra đi , vì sao mặt chàng lại thay đổi thế ? "
    Xtefchia thường xuyên nghĩ tới chàng nhưng ko muốn thú nhận với chính mình rằng việc chàng ra đi trước ngày lễ thánh của nàng khiến nàng khổ tâm .
    Nàng cố chống chọi với nỗi cay đắng ấy, nàng muốn vui lên nhưng ko thể . Nàng nghẹn ngào trong nỗi buồn tủi , cảm thấy quanh mình hoàn toàn trống vắng .
    Trước bữa ăn trưa , Luxia hẹn sẽ đi dạo với nàng . Cả hai bước vào khu rừng bên kia vườncây ăn quả . Đến đó, Xtefchia nhớ lại cuộc gặp gỡ Valđemar hồi tháng năm , những lời diễu cợt và mỉa mai của chàng . Nàng nhớ lại cơn giận của mình , những lời đối đáp chua ngoa và nỗi ác cảm mà hồi đó nàng dành cho vị đại quý tộc hay giễu cợt kia . Nàng đã từng e sợ chàng, chàng đã khiến nàng cảm thấy sợ hãi đến lạ lùng . Chàng làm nàng fải chú ý , tức tối, bởi lẽ nàng bị buộc fải luôn nghĩ tới chàng, dù nghĩ tốt hay nghĩ xấu .
    Hôm nay, tình cảm ấy đã thay đổi , nỗi e sợ bản năng trước chàng ko biến mất, thậm chí nó còn tăng thêm , nhưng lại hướng về fía khác . Nàng ko dám gọi đích danh những tình cảm hôm nay , mà đánh nhắm mắt lại vờ như ko trông thấy chúng .
  5. lavender0707

    lavender0707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG XXII
    Hôm sau , cụ Machây tỉnh dậy trong một tâm trạng khác lạ . Cụ trầm ngâm suy nghĩ . Valđemar ngày càng khiến cụ fải để tâm . Một tháng trời vừa qua đã làm chàng biến đổi trông thấy . Phu nhân Iđalia đã giải thích với cha rằng nguyên nhân của sự thay đổi đó là bá tước tiểu thư Melanhia , rằng tuy Valđemar vẫn đùa cợt như thường nhưng rõ ràng chàng đã fải lòng tiểu thư Barxka .
    Cụ Machây ko tin . Chỉ mỗi mình cụ nhận thấy Valđemar đang đấu tranh tư tưởng , cụ thấy rõ sắp có một giờ fút quyết định xảy ra đối với chàng và fải để cho chàng được hoàn toàn tự do, ko làm điều gì khiến chàng bị khích động . Cụ hiểu rằng có những con người thường ngày hay cởi mở nhưng đến một đoạn đời nào đó lại trở nên kín đáo , ko muốn cho bất kỳ ai xé bỏ lớp vỏ che bên ngoài , nếu bị kích động họ có thể làm những điều ngược hẳn với bản tính của mình , có thể bóp chết cái mầm vừa mới fôi thai và fá vỡ niềm hạnh fúc của chính họ . Riêng trong trường hợp này, cụ Machây hết sức lo ngại , bởi cụ hiểu rất rõ đứa cháu trai cùng tính cách sôi nổi của chàng . Với sự thấu suốt của những người già , cụ linh cảm thấy một điều gì đó , cái điều khiến cụ kinh sợ . Trong khoảng thời gian khá dài khi vắng mặt Valđemar , những nỗi lo lắng trước kia fôi fa đi , bây giờ quay trở lại càng trở nên đáng sợ hơn .
    Sau cuộc nói chuyện rất tế nhị với Valđemar , cụ Machây đứng trước một nỗi ngờ vực mà cụ cố tình cưỡng chống , đứa cháu nội thân yêu đã khiến lòng cụ cảm thấy nặng nề quá đỗi , có những lời nào đó chưa thốt ra được cứ mấp máy nơi môi họ , nhưng họ chưa thể và cùng chưa muốn nói . Valđemar ra đi trước khi trời sập tối , ko hứa sẽ mau trở lại . Điều đó khiến cụ Machây đau xót , nhưng cụ ko giữ chàng lại . Thậm chí cụ cũng ko nhắc chàng hôm sau là ngày lễ tên thánh của Xtefchia , mặc dù nếu là một tháng trước đây thì chắc cụ đã nhắc .
    Lần đầu tiên việc đứa cháu ra đi khiến lòng cụ như nhẹ đi , nhưng suốt đêm cụ ko chợp mắt , sáng hôm sau cụ tỉnh dậy trong trạng thái tinh thần bấn loạn , đầu đau ghê gớm . Đến mười giờ cụ sai gia nhân mời Xtefchia đến gặp .
    Nàng đến , vẻ mặt buồn bã , với đôi mắt vừa mới khóc , chiếc váy áo trắng fẳng fiu khiến nàng như nhợt nhạt hơn thường lệ , riêng môi như đỏ hơn , và đôi mắt như loé sáng ko tự nhiên sau màn lệ . Nàng chân thành hôn tay cụ Machây . Cụ già xúc động , ôm lấy đầu nàng , kéo nàng ngồi đối diện với mình .
    - Sao cháu lại khóc, hở con ta ? - cụ vừa hỏi vừa cầm lấy tay con gái .
    Xtefchia cắn môi , mí mắt nàng chớp chớp liên hồi , bởi những giọt lệ mới lại chực trào ra .
    - Sao cháu khóc ?
    - Cháu buồn quá ... Ngày hôm nay ... bao giờ .... cháu cũng được quây quần trong gia đình - nàng kẽ đáp .
    - Chỉ có lí do ấy thôi sao ?
    Nàng đưa mắt nhìn cụ rất nhanh .
    - Chỉ có vậy thôi ạ .... ko còn gì nữa ! - nàng mau mắn thốt lên .
    Cụ Machây ngồi lùi lại , buông tay nàng , ngả người ra ghế . Tiếng kêu " ko còn gì nữa " đã để lộ nỗi niềm của nàng trong ánh mắt của cụ già đang ngờ vực . Cụ cảm thấy ngoài nỗi nhớ nhà còn có điều tâm sự gì nữa mà cụ ko muốn gọi tên ra . Cụ chằm chằm nhìn nàng rồi thì thầm với chính mình :
    - Xtefnhia ...lại một nàng Xtefnhia nữa ...
    - Ai cơ ạ ? - cô gái đột ngột hỏi.
    Cụ Machây lắc đầu .
    - Cháu ko biết nàng đâu , con ta ạ ! Ngày trước , lâu lắm rồi , đã từng có một nàng Xtefnhia , giống như cháu , nhưng ... chuyện ấy lâu lắm rồi ...
    Xtefchia chợt nhớ lại câu chuyện của Valđemar kể cho nàng nghe trong fòng treo chân dung ở Guenbôvitre . NỖi thương xót bóp chặt tim nàng , nàng cúi mặt .
    Cụ Machây cầm chiếc hộp nhỏ bọc da trên bàn con mở ra và lấy từ giữa lớp nhung trắng ra một bức ảnh nhỏ , có dạng một lập lắc lớn , viền sơn trang nhã trên nền vàng .
    Bức ảnh là hình một thanh niên mặc quân fục khinh kị Ba Lan , mang ngôi sao trên ngực và huân chương quân công . Cụ Machây đưa bức ảnh cho Xtefchia , xúc động nói :
    - Đây là hình ảnh ông vào thời kỳ hạnh fúc nhất của cuộc đời ... Ông đang yêu một người cũng tên là Xtefnhia như cháu , ông đã tưởng rằng nàng cùng toàn bộ thế gian đều thuộc về ông ! ... Ha ! Tuổi trẻ đi qua ! ... Nhưng ... cháu làm sao vậy hả cháu ?...
    Nhìn bức chân dung Xtefchia chợt rùng mình .
    - Cháu đã nhìn thấy bức hình này ở đâu đó ... Cháu đã từng biết bức hình này !
    Cụ già chắm chú ngó nàng .
    - Cháu đã thấy bức hình này rồi ? Ở đâu ? Bằng cách nào mới được chứ ? Có nhẽ cháu nhầm đấy , con ạ ! Mà cũng có thể ... Iđalia đưa cho cháu xem cũng nên ?
    - Không , không ...nhưng chắc chắn cháu đã từng trông thấy .
    - Có thể cháu đã gặp bức ảnh này của ông trong một tạp chí rất cổ ? Có thể lắm ! Thời xưa ông là một người được người ta để ý mà .
    Xtefchia lắc đầu nghi ngờ .
    - Cũng có thể - sau cùng nàng nói ko mấy chắc chắn .
    Cụ Machây đưa cho nàng bức hình .
    - Ông chuản bị bức ảnh này để tặng cháu nên ngày lễ thánh . Ông nghĩ rằng cháu sẽ vui với hình xưa của một kẻ rất yêu thương cháu .
    Xtefchia cúi đầu chân thành sang fía ông .
    - Cảm ơn ông lắm . Đây sẽ là một kỉ vật lớn lao với cháu . Ko rõ cháu có xứng đáng với kỉ vật này ko ? Đây là một thánh tích gia đình kia mà .
    - Ông có vài tấm ảnh thế này , ông đã tặng cho người nhà, chỉ giữ lại cho mình một bản . Bản cuối cùng này ông tặng cho cháu đấy ... Cháu giống nàng lắm , nàng Xtenhia của ông . Sẽ có lúc ông cho cháu xem hình của nàng ...ông chỉ có một bức thôi và đó quả là thánh tích thiêng liêng của ông .
    Cụ già xúc động ghì chặt mái đầu Xtefchia và nói bằng giọng hiền từ kỳ lạ :
    - Con ta , hãy chơi cho vui vẻ nhé ! Hôm nay là ngày lễ của cháu , chớ có khóc , hãy vui lên . Bởi cháu còn trẻ lắm ...
    Quay về fòng mình , Xtefchia ngắm mãi bức hình nhỏ bé ấy với cảm giác khó diễn tả thành lời . Khuôn mặt gợi nhớ đến Valđemar , chỉ trang fục và kiểu túc là thay đổi , còn lại cũng y nguyên những đường nét ấy ..
    Xtefchia cố gắng nhớ lại nàng đã trông thấy tấm hình này bao giờ và ở đâu . Ký ức mờ mịt ko hiểu sao cứ bướng bỉnh quay trở về với thời thơ ấu của nàng, của những năm đầu bé bỏng .
    Nàng chăm chú ngắm bức hình , như dán chặt mắt vào đó . Những nét giống Valđemar dường như nổi bật hơn . Nàng thì thầm : " Chẳng lẽ lần này chàng cũng vắng mặt lâu như lần trước ? Vì sao hôm qua chàng lại ra đi , vì sao mặt chàng lại thay đổi thế ? "
    Xtefchia thường xuyên nghĩ tới chàng nhưng ko muốn thú nhận với chính mình rằng việc chàng ra đi trước ngày lễ thánh của nàng khiến nàng khổ tâm .
    Nàng cố chống chọi với nỗi cay đắng ấy, nàng muốn vui lên nhưng ko thể . Nàng nghẹn ngào trong nỗi buồn tủi , cảm thấy quanh mình hoàn toàn trống vắng .
    Trước bữa ăn trưa , Luxia hẹn sẽ đi dạo với nàng . Cả hai bước vào khu rừng bên kia vườncây ăn quả . Đến đó, Xtefchia nhớ lại cuộc gặp gỡ Valđemar hồi tháng năm , những lời diễu cợt và mỉa mai của chàng . Nàng nhớ lại cơn giận của mình , những lời đối đáp chua ngoa và nỗi ác cảm mà hồi đó nàng dành cho vị đại quý tộc hay giễu cợt kia . Nàng đã từng e sợ chàng, chàng đã khiến nàng cảm thấy sợ hãi đến lạ lùng . Chàng làm nàng fải chú ý , tức tối, bởi lẽ nàng bị buộc fải luôn nghĩ tới chàng, dù nghĩ tốt hay nghĩ xấu .
    Hôm nay, tình cảm ấy đã thay đổi , nỗi e sợ bản năng trước chàng ko biến mất, thậm chí nó còn tăng thêm , nhưng lại hướng về fía khác . Nàng ko dám gọi đích danh những tình cảm hôm nay , mà đánh nhắm mắt lại vờ như ko trông thấy chúng .
  6. lavender0707

    lavender0707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    Thấy nàng trầm ngâm , Luxia bỏ chạy ra xa. Trong đầu óc trẻ trung của cô hình thành những điều fỏng đoán , những điều mà cô ko biết bày tỏ cùng ai - mẹ thì cô ngại , mà với ông thì cô ko muốn .
    Cô giữ kín những điều ngờ vực của mình, chỉ sợ để lộ ra . Sự thay đổi trong quan hệ giữa Valđemar với Xtefchia ko lọt qua mắt cô, Luxia thấy rằng mọi thứ đã thay đổi và cô hiểu chiều đi của những đổi thay ấy . Valđemar khiến cô ngạc nhiên . Còn Xtefchia thì cô bắt đầu tìm hiểu , chính nàng cũng thay đổi . Tính tình vui vẻ xưa kia của nàng trở nên ít thoải mái tự nhiên hơn , điều đó khiến Luxia suy nghĩ . Và họ cứ thế cùng đi , mỗi người mê mải với những ý nghĩ của riêng mình , trên con đường nhỏ trong rừng> Luxia bước nhanh , chẳng mấy chốc đã vượt xa Xtefchia . Đến chỗ đường ngoặt , cô ngạc nhiên dừng bước . Một cỗ xe tứ mã đang fóng lại fía cô . Luxia nhận ngay ra ngựa của trang Guenbôvitre , cô liến mau chân chạy tạt vào rùng . Cô đoán Valđemar biết hôm nay là ngày lễ tên thánh của Xtefchia và đến đây chủ yếu là vì nàng, cô muốn nấp một bên để chứng kiến cuộc gặp mặt của hai người .
    Xtefchia ko chú ý đến cử chỉ của cô gái nhỏ , nhưng khi ko trông thấy Luxia đâu, nàng cất tiếng gọi . Luxia ko trả lời. Đúng lúc ấy tiếng vó ngựa dồn dập rõ dần và từ chỗ đường ngoặt chợt fóng lại fía nàng bộ tứ mã trang trí tuyệt đẹp , với tiếng nhạc loong roong , gồm những con ngựa giống Ả Rập đen tuyền mà nàng đã quen thuộc . Tự tay Valđemar cầm cương điều khiển cỗ xe ngựa kiểu Mỹ , người xa ích ngồi fía sau .
    Xtefchia giật mình . Lửa từ đâu chợt dồn cả lên đầu nàng . Nàng đứng sững như trời trồng , cố vận hết nghị lực để buộc mình bình tĩnh lại . Valđemar đã trông thấy nàng . MỘt ánh chớp loé lên trong mắt chàng . Chàng gấp gáp kìm ngựa , nhấc mũ lên chào . Nhẩy fắt xuống khỏi xe , chàng bảo người xà ích :
    - Đánh xe ra bìa rừng và chờ ở đó .
    Xtefchia định thần lại được thì đã trông thấy đại công tử đang đứng ngay trước mặt .
    Chàng bóp chặt tay nàng . Một thoáng im lặng bao trùm . Rồi chàng nói bằng giọng trầm ấm :
    - May quá . Tôi lại được gặp tiểu thư trong khu rừng này .
    - Như dạo tháng năm . Bây giờ đã là thu !
    - Ngay trong mùa đông cũng có thể tạo ra tháng năm được chứ !
    Xtefchia im lặng .
    - Nhìn thấy tiểu thư tôi quên bẵng mất mục đích duy nhất của chuyến đi này . Hôm nay là ngày lễ tên thánh của tiểu thư . Tôi ko thích những lời chúc thông thường ... nhưng vì dẫu sao cũng vẫn fải giữ một chút nghi thức nào đó ...
    Xtefchia cắt ngang :
    - Đừng , để làm gì kia chứ ? Chỉ cần ông có mặt là đủ lắm rồi . Điều đó chứng tỏ ông vẫn nhớ , thế là đủ ... cảm ơn ông !....
    Chàng nâng tay nàng lên môi và trang trọng cúi đầu . Sự động chạm với đôi môi nóng bỏng của chàng khiến nàng cảm thấy như chạm fải dòng điện . Ko chịu đựng nổi ánh mắt ngàn lời của chàng , Xtefchia khép hai hàng mi lại .
    HỌ sóng bước bên nhau im lặng , rồi chàng lại lên tiếng :
    - Đối với tôi , lễ tên thánh là ngày quan trọng nhất hàng năm . Tôi ko ưa danh thiếp , đó là một thứ biểu hiện quy ước , thường là giả dối . Bản thân tôi cũng ít khi gửi danh thiếp . Đối với những người thân thiết , tôi thường đích thân tới mừng - chàng nói thêm , khẽ gật đầu về fía nàng .
    Một đám mây hồng như vờn qua khuôn mặt Xtefchia .
    Chàng nói tiếp :
    - Tôi ko biết chúc mừng theo kiểu " chúc hnạh fúc , chúc mọi sự tốt lành ". Những câu như thế ko thoả mãn lòng tôi, những khi quả thực tôi muốn nghiêng cả trời cao xuống cho một người nào đó , theo khái niệm của riêng tôi , những khái niệm rất có thể ko tồn tại trên trái đất. Nhưng để làm điều đó ko nhất thiết có ngày lễ tên thánh . Sự bày tỏ tình cảm cũng giống như cái bánh giáng sinh . Còn lễ tên thánh lại giống như lễ rửa tội , mọi người đều chạy đến với người có ngày kỉ niệm , nhưng thông thường , người ta chỉ quan tâm đến acte de Presence ( HIện diện chính thức ) mà thôi , mà đối với tôi đó là chuyện xuẩn ngốc nhất đời .
    Xtefchia mỉm cười .
    - Tuy vậy , hôm nay ông cũng vẫn làm việc đó .
    Valđemar chau mày .
    - Không đâu , thưa tiểu thư . Việc tôi đến đây hôm nay chỉ có thể để trong ngoặc bên cạnh cái câu tôi nói ban đầu . Đối với những người mà tôi ko quan tâm , nếu được mời cùng lắm tôi đến dự tối cho vui chứ ko bao giờ đến mừng ban ngày .
    Xtefchia bối rối , nàng cất tiếng gọi to :
    - Luxiu ! Luxiu !
    Valđemar ngạc nhiên hỏi :
    - Tiểu thư ko đi một mình sao ?
    - Tôi đi cùng Luxia , nhưng ko hiểu con bé biến đâu mất .
    Đúng lúc ấy có tiếng lá cành sột soạt và Luxia chạy lao ra từ bụi cây , mặt cô gái ửng hồng , mắt long lanh sáng .
    - Em chạy đi đâu lâu thế ? - Xtefchia hỏi .
    - Em chạy đi nhặt hạt dẻ . NHiều ơi là nhiều !
    - Ở đâu vậy ? Chắc em nhặt được kha khá , nếu quả có nhiều đến thế ? - Valđemar hỏi, nhìn cô bé thăm dò .
    Luxia cúi mặt .
    - Em ko nhặt , chỉ ăn tại chỗ thôi . Mà cũng xa lắm .
    - Thật là lạ , sao ko thấy trên người em dấu vết của cuộc chạy băng rừng xa đến thế qua các bụi cây ?
    - Xtefchia bật cười .
    - Và em tốn ít thời gian quá đấy , bởi em chỉ biến mất ngay trước khi đại công tử xuất hiện . Ôi ! Cô bé ... Em ko chào đại công tử à ?
    - Cô gái dính vào vụ áp fe hạt dẻ - Valđemar thốt lên với nụ cười là lạ .
    Luxia đỏ mặt chào Valđemar với vẻ rụt rè . Cô hiểu là cô đã đoán đúng mục đích chuyến viếng thăm này và đâm e ngại .
    Bây giờ thì cô tin chắc là Valđemar chú ý đến Xtefchia . Từ chỗ nấp , cô quan sát hai người rất rõ . Cô ko nghe được lời họ nói , chr loáng thoáng thấy tiếng thôi , nhưng nụ hôn đặt lên tay Xtefchia đối với cô là một bằng chứng rất quan trọng .
    - Anh Valđy , anh cưỡi ngựa hay đi xe đến đây thế ? - Cô hỏi sau một fút im lặng , mặt giả vờ ngây thơ .
    - Bằng xe kiểu Mỹ . Có nhẽ đến lúc ta về chứ ?
    Chàng mất hứng trò chuyện trước mặt Luxia . Họ quay về khi đến chỗ xe ngựa , Valđemar đề nghi trở về bằng xe. Đưa Luxia và Xtefchia ngồi lên ghế trước , chàng đứng sau lưng họ, còn người xà ích thì chàng bảo đi bộ về Xuođkhôvxe .
    - Xin mời tiểu thư điều khiển xe , chàng nói, trao cương cho Xtefchia .
    Cô gái vui lên, những nét buồn ban sáng tiêu biến hẳn . Nàng tươi cười lắc dây cương giục bộ tứ mã , và chúng bắt đầu fi nước kiệu . Chàng đứng cúi mình trên đầu nàng , vung roi quất đen đét thúc ngựa , hướng dẫn cho nàng đôi điều và thích thú tận hưởng cảm giác gần gũi bên nàng , mắt chàng khao khát ôm ấp làn tóc nàng fấp fới . Vờ như sửa lại dây cương , cahngf hướng ngựa về fía khác , bỏ qua trang Xuôđkôvxe . Xtefchia nhận ra điều đó .
    - Ta đang đi về fía khác mất rồi ! - Nàng kêu lên .
    - Thế càng hay . Việc gì ta fải vội ?
    - Nhưng em đói , Luxia than vãn - mọi người lại fải chờ ta về ăn trưa !
    Ko nói một lời , Xtefchia giật cương . Bốn con ngựa bắt đầu xoay tròn một chỗ và bắt đầu ***g lộn .
    - Tiểu thư làm gì thế ! - Valđemar hét lên , nắm lấy cương .
    Chàng giật cương bắt lũ ngựa yên , nhưng đúng lúc ấy chiếc đòn gióng đập vào chân một con ngựa hàng sau . Nó lao vọt lên , khiến cả bộ tứ mã bắt đầu chồm người dậy .
    - Yên nào , Luxiu ! - Xtefchia kêu lên , bởi cô bé chợt oà khóc to thành tiếng .
    Valđemar ghì cương mạnh đến nỗi lũ ngựa sững lại , nhưng ko thể kìm ngay chúng được . Chiếc xe kiểu Mỹ chao đảo hết fía này đến fía khác , những hòi sỏi bắn tung toé thành tiếng ràn rạt dưới vành bánh xe .
    Xtefchia túm chặt dây cương , kéo căng như dây đàn .
    - Tiểu thư buông ra , giữ lấy người tôi ấy ! Luxia , đừng kêu nữa , em làm ngựa hoảng thêm , ko có chuyện gì đâu mà sợ ! - Valđemar động viên .
    Sự vững tin của chàng tác động đến Xtefchia . Quả thực lũ ngựa bắt đầu chạy chậm dần lại , mõm chúng rớt ra từng dải bọt lớn . Xtefchia ngẩng mặt lên thán fục ngắm dáng hình trai trẻ của Valđemar , ngắm nhìn sức lực và sự bình tĩnh của chàng trong lúc chàng cố ghìm bốn con ngựa đang ***g lộn . Chàng đứng thẳng người , hai chân ngay ngắn , như thể ko hề fải cố gắng chút nào . Chỉ có những sợi dây cương lằn sâu vào tay chàng khiến găng tay như bị cắt đứt , trên thái dương chàng rịn ra mấy giọt mồ hôi , lông mày chàng nhíu lại , cánh mũi nở rộng .
    Đột nhiên ánh mắt chàng từ trên cao dội xuống mắt Xtefchia đang ngẩng nhìn đăm đăm , ánh mắt bình tĩnh mà sao chết người ! Nàng chợt rùng mình .
    Họ nhìn nhau . Chàng hơi mỉm cười, bằng mắt hơn là bằng miệng , và với vẻ chân tình thân thiết chàng cúi người thì thầm hỏi :
    - Tiểu thư có sợ ko ?
    Giọng chàng đầy âu yếm .
    - Không - nàng kẽ đáp .
    Nếu như có thể hoàn toàn cởi mở , nàng sẽ trả lời rằng chưa bao giờ nàng thấy thích thú như thế này . Nàng e chàng đọc được qua mắt mình câu trả lời ấy , nên nàng hạ mi mắt xuống , đỏ mặt sung sướng .
    Với một ít nỗ lực của chàng , lũ ngựa mồm đầy bọt chậm bước hẳn . MỘt làn hơi dày đặc toả ra từ thân mình chúng như khói , những cánh mũi nở rộng fà ra từng luồng hơi , mõm chúng sùi ra từng dòng bọt trắng , mắt loé lửa . Những chiếc cổ đe nhu nhung ướt rượt nước . Hăng hái và bất yên , chúng chạy một nước kiệu điên cuồng , đầu hất hất và nhá nhá hàm thiếc . Nom chúng giống như những vị thần đã chịu khuất fục nhưng vẫn còn điên cuồng lắm .
    Dòng màu Ả Rập sôi tràn trong huyết quản chúng, màng tĩnh mạch nổi hằn lên như những dây chão trên thân hình . Chúng điên cuồng đập móng xuống đất , hẳn chúng buộc fải tuân fục sức mạnh ghê gớm và ý chí sắt thép của con người , nhưng chỉ cần hở ra một chút tự do là chúng sẵn sàng vùng ra trong một cơn điên cuồng mới , để lao vào ko gian như một đàn nhân mã .
    Velđemar cảm thấy rõ điều ấy chàng cảnh giác giữ chặt dây cương trong tay và khi Xtefchia đề nghị chàng trao cương cho nàng , cànhg lắc đầu fản đối .
    - Nhưng ông mệt rồi , ông hãy nghỉ một lát , tôi sẽ đi chầm chậm thôi - Xtefchia nài .
    - Ko , thưa tiểu thư , chưa đến lúc, tôi fải buộc chúng yên hẳn nhu những con cùu ngoan ngoãn đã. Lúc này chưa fải lúc tiểu thư ra điều kiện cho chúng mà ngược lại , chúng ra điều kiện cho tiểu thư đấy .
    - Tôi sẽ giữ thật chặt , rồi ông xem .
    Chàng mỉm cười cúi xuống .
    - Xin " đzi đzi " đừng cãi .
    Xtefchia ko biết nói thế nào .
    - Valđy , anh gọi tên tiểu thư Xtefchia bằng tiếng gì thế ?- Luxia bực bội kêu lên .
    - Đó là tiếng Ôxtrâylia , được dùng rất fổ biến ở Hôlulu - Xtefchia mỉa mai nhận xét .
    - Dẫu sao , cái tên gọi đó cũng ko hợp với sự cáu giận chút nào đâu - Valđemar đáp lại , hơi bực .
  7. lavender0707

    lavender0707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    Thấy nàng trầm ngâm , Luxia bỏ chạy ra xa. Trong đầu óc trẻ trung của cô hình thành những điều fỏng đoán , những điều mà cô ko biết bày tỏ cùng ai - mẹ thì cô ngại , mà với ông thì cô ko muốn .
    Cô giữ kín những điều ngờ vực của mình, chỉ sợ để lộ ra . Sự thay đổi trong quan hệ giữa Valđemar với Xtefchia ko lọt qua mắt cô, Luxia thấy rằng mọi thứ đã thay đổi và cô hiểu chiều đi của những đổi thay ấy . Valđemar khiến cô ngạc nhiên . Còn Xtefchia thì cô bắt đầu tìm hiểu , chính nàng cũng thay đổi . Tính tình vui vẻ xưa kia của nàng trở nên ít thoải mái tự nhiên hơn , điều đó khiến Luxia suy nghĩ . Và họ cứ thế cùng đi , mỗi người mê mải với những ý nghĩ của riêng mình , trên con đường nhỏ trong rừng> Luxia bước nhanh , chẳng mấy chốc đã vượt xa Xtefchia . Đến chỗ đường ngoặt , cô ngạc nhiên dừng bước . Một cỗ xe tứ mã đang fóng lại fía cô . Luxia nhận ngay ra ngựa của trang Guenbôvitre , cô liến mau chân chạy tạt vào rùng . Cô đoán Valđemar biết hôm nay là ngày lễ tên thánh của Xtefchia và đến đây chủ yếu là vì nàng, cô muốn nấp một bên để chứng kiến cuộc gặp mặt của hai người .
    Xtefchia ko chú ý đến cử chỉ của cô gái nhỏ , nhưng khi ko trông thấy Luxia đâu, nàng cất tiếng gọi . Luxia ko trả lời. Đúng lúc ấy tiếng vó ngựa dồn dập rõ dần và từ chỗ đường ngoặt chợt fóng lại fía nàng bộ tứ mã trang trí tuyệt đẹp , với tiếng nhạc loong roong , gồm những con ngựa giống Ả Rập đen tuyền mà nàng đã quen thuộc . Tự tay Valđemar cầm cương điều khiển cỗ xe ngựa kiểu Mỹ , người xa ích ngồi fía sau .
    Xtefchia giật mình . Lửa từ đâu chợt dồn cả lên đầu nàng . Nàng đứng sững như trời trồng , cố vận hết nghị lực để buộc mình bình tĩnh lại . Valđemar đã trông thấy nàng . MỘt ánh chớp loé lên trong mắt chàng . Chàng gấp gáp kìm ngựa , nhấc mũ lên chào . Nhẩy fắt xuống khỏi xe , chàng bảo người xà ích :
    - Đánh xe ra bìa rừng và chờ ở đó .
    Xtefchia định thần lại được thì đã trông thấy đại công tử đang đứng ngay trước mặt .
    Chàng bóp chặt tay nàng . Một thoáng im lặng bao trùm . Rồi chàng nói bằng giọng trầm ấm :
    - May quá . Tôi lại được gặp tiểu thư trong khu rừng này .
    - Như dạo tháng năm . Bây giờ đã là thu !
    - Ngay trong mùa đông cũng có thể tạo ra tháng năm được chứ !
    Xtefchia im lặng .
    - Nhìn thấy tiểu thư tôi quên bẵng mất mục đích duy nhất của chuyến đi này . Hôm nay là ngày lễ tên thánh của tiểu thư . Tôi ko thích những lời chúc thông thường ... nhưng vì dẫu sao cũng vẫn fải giữ một chút nghi thức nào đó ...
    Xtefchia cắt ngang :
    - Đừng , để làm gì kia chứ ? Chỉ cần ông có mặt là đủ lắm rồi . Điều đó chứng tỏ ông vẫn nhớ , thế là đủ ... cảm ơn ông !....
    Chàng nâng tay nàng lên môi và trang trọng cúi đầu . Sự động chạm với đôi môi nóng bỏng của chàng khiến nàng cảm thấy như chạm fải dòng điện . Ko chịu đựng nổi ánh mắt ngàn lời của chàng , Xtefchia khép hai hàng mi lại .
    HỌ sóng bước bên nhau im lặng , rồi chàng lại lên tiếng :
    - Đối với tôi , lễ tên thánh là ngày quan trọng nhất hàng năm . Tôi ko ưa danh thiếp , đó là một thứ biểu hiện quy ước , thường là giả dối . Bản thân tôi cũng ít khi gửi danh thiếp . Đối với những người thân thiết , tôi thường đích thân tới mừng - chàng nói thêm , khẽ gật đầu về fía nàng .
    Một đám mây hồng như vờn qua khuôn mặt Xtefchia .
    Chàng nói tiếp :
    - Tôi ko biết chúc mừng theo kiểu " chúc hnạh fúc , chúc mọi sự tốt lành ". Những câu như thế ko thoả mãn lòng tôi, những khi quả thực tôi muốn nghiêng cả trời cao xuống cho một người nào đó , theo khái niệm của riêng tôi , những khái niệm rất có thể ko tồn tại trên trái đất. Nhưng để làm điều đó ko nhất thiết có ngày lễ tên thánh . Sự bày tỏ tình cảm cũng giống như cái bánh giáng sinh . Còn lễ tên thánh lại giống như lễ rửa tội , mọi người đều chạy đến với người có ngày kỉ niệm , nhưng thông thường , người ta chỉ quan tâm đến acte de Presence ( HIện diện chính thức ) mà thôi , mà đối với tôi đó là chuyện xuẩn ngốc nhất đời .
    Xtefchia mỉm cười .
    - Tuy vậy , hôm nay ông cũng vẫn làm việc đó .
    Valđemar chau mày .
    - Không đâu , thưa tiểu thư . Việc tôi đến đây hôm nay chỉ có thể để trong ngoặc bên cạnh cái câu tôi nói ban đầu . Đối với những người mà tôi ko quan tâm , nếu được mời cùng lắm tôi đến dự tối cho vui chứ ko bao giờ đến mừng ban ngày .
    Xtefchia bối rối , nàng cất tiếng gọi to :
    - Luxiu ! Luxiu !
    Valđemar ngạc nhiên hỏi :
    - Tiểu thư ko đi một mình sao ?
    - Tôi đi cùng Luxia , nhưng ko hiểu con bé biến đâu mất .
    Đúng lúc ấy có tiếng lá cành sột soạt và Luxia chạy lao ra từ bụi cây , mặt cô gái ửng hồng , mắt long lanh sáng .
    - Em chạy đi đâu lâu thế ? - Xtefchia hỏi .
    - Em chạy đi nhặt hạt dẻ . NHiều ơi là nhiều !
    - Ở đâu vậy ? Chắc em nhặt được kha khá , nếu quả có nhiều đến thế ? - Valđemar hỏi, nhìn cô bé thăm dò .
    Luxia cúi mặt .
    - Em ko nhặt , chỉ ăn tại chỗ thôi . Mà cũng xa lắm .
    - Thật là lạ , sao ko thấy trên người em dấu vết của cuộc chạy băng rừng xa đến thế qua các bụi cây ?
    - Xtefchia bật cười .
    - Và em tốn ít thời gian quá đấy , bởi em chỉ biến mất ngay trước khi đại công tử xuất hiện . Ôi ! Cô bé ... Em ko chào đại công tử à ?
    - Cô gái dính vào vụ áp fe hạt dẻ - Valđemar thốt lên với nụ cười là lạ .
    Luxia đỏ mặt chào Valđemar với vẻ rụt rè . Cô hiểu là cô đã đoán đúng mục đích chuyến viếng thăm này và đâm e ngại .
    Bây giờ thì cô tin chắc là Valđemar chú ý đến Xtefchia . Từ chỗ nấp , cô quan sát hai người rất rõ . Cô ko nghe được lời họ nói , chr loáng thoáng thấy tiếng thôi , nhưng nụ hôn đặt lên tay Xtefchia đối với cô là một bằng chứng rất quan trọng .
    - Anh Valđy , anh cưỡi ngựa hay đi xe đến đây thế ? - Cô hỏi sau một fút im lặng , mặt giả vờ ngây thơ .
    - Bằng xe kiểu Mỹ . Có nhẽ đến lúc ta về chứ ?
    Chàng mất hứng trò chuyện trước mặt Luxia . Họ quay về khi đến chỗ xe ngựa , Valđemar đề nghi trở về bằng xe. Đưa Luxia và Xtefchia ngồi lên ghế trước , chàng đứng sau lưng họ, còn người xà ích thì chàng bảo đi bộ về Xuođkhôvxe .
    - Xin mời tiểu thư điều khiển xe , chàng nói, trao cương cho Xtefchia .
    Cô gái vui lên, những nét buồn ban sáng tiêu biến hẳn . Nàng tươi cười lắc dây cương giục bộ tứ mã , và chúng bắt đầu fi nước kiệu . Chàng đứng cúi mình trên đầu nàng , vung roi quất đen đét thúc ngựa , hướng dẫn cho nàng đôi điều và thích thú tận hưởng cảm giác gần gũi bên nàng , mắt chàng khao khát ôm ấp làn tóc nàng fấp fới . Vờ như sửa lại dây cương , cahngf hướng ngựa về fía khác , bỏ qua trang Xuôđkôvxe . Xtefchia nhận ra điều đó .
    - Ta đang đi về fía khác mất rồi ! - Nàng kêu lên .
    - Thế càng hay . Việc gì ta fải vội ?
    - Nhưng em đói , Luxia than vãn - mọi người lại fải chờ ta về ăn trưa !
    Ko nói một lời , Xtefchia giật cương . Bốn con ngựa bắt đầu xoay tròn một chỗ và bắt đầu ***g lộn .
    - Tiểu thư làm gì thế ! - Valđemar hét lên , nắm lấy cương .
    Chàng giật cương bắt lũ ngựa yên , nhưng đúng lúc ấy chiếc đòn gióng đập vào chân một con ngựa hàng sau . Nó lao vọt lên , khiến cả bộ tứ mã bắt đầu chồm người dậy .
    - Yên nào , Luxiu ! - Xtefchia kêu lên , bởi cô bé chợt oà khóc to thành tiếng .
    Valđemar ghì cương mạnh đến nỗi lũ ngựa sững lại , nhưng ko thể kìm ngay chúng được . Chiếc xe kiểu Mỹ chao đảo hết fía này đến fía khác , những hòi sỏi bắn tung toé thành tiếng ràn rạt dưới vành bánh xe .
    Xtefchia túm chặt dây cương , kéo căng như dây đàn .
    - Tiểu thư buông ra , giữ lấy người tôi ấy ! Luxia , đừng kêu nữa , em làm ngựa hoảng thêm , ko có chuyện gì đâu mà sợ ! - Valđemar động viên .
    Sự vững tin của chàng tác động đến Xtefchia . Quả thực lũ ngựa bắt đầu chạy chậm dần lại , mõm chúng rớt ra từng dải bọt lớn . Xtefchia ngẩng mặt lên thán fục ngắm dáng hình trai trẻ của Valđemar , ngắm nhìn sức lực và sự bình tĩnh của chàng trong lúc chàng cố ghìm bốn con ngựa đang ***g lộn . Chàng đứng thẳng người , hai chân ngay ngắn , như thể ko hề fải cố gắng chút nào . Chỉ có những sợi dây cương lằn sâu vào tay chàng khiến găng tay như bị cắt đứt , trên thái dương chàng rịn ra mấy giọt mồ hôi , lông mày chàng nhíu lại , cánh mũi nở rộng .
    Đột nhiên ánh mắt chàng từ trên cao dội xuống mắt Xtefchia đang ngẩng nhìn đăm đăm , ánh mắt bình tĩnh mà sao chết người ! Nàng chợt rùng mình .
    Họ nhìn nhau . Chàng hơi mỉm cười, bằng mắt hơn là bằng miệng , và với vẻ chân tình thân thiết chàng cúi người thì thầm hỏi :
    - Tiểu thư có sợ ko ?
    Giọng chàng đầy âu yếm .
    - Không - nàng kẽ đáp .
    Nếu như có thể hoàn toàn cởi mở , nàng sẽ trả lời rằng chưa bao giờ nàng thấy thích thú như thế này . Nàng e chàng đọc được qua mắt mình câu trả lời ấy , nên nàng hạ mi mắt xuống , đỏ mặt sung sướng .
    Với một ít nỗ lực của chàng , lũ ngựa mồm đầy bọt chậm bước hẳn . MỘt làn hơi dày đặc toả ra từ thân mình chúng như khói , những cánh mũi nở rộng fà ra từng luồng hơi , mõm chúng sùi ra từng dòng bọt trắng , mắt loé lửa . Những chiếc cổ đe nhu nhung ướt rượt nước . Hăng hái và bất yên , chúng chạy một nước kiệu điên cuồng , đầu hất hất và nhá nhá hàm thiếc . Nom chúng giống như những vị thần đã chịu khuất fục nhưng vẫn còn điên cuồng lắm .
    Dòng màu Ả Rập sôi tràn trong huyết quản chúng, màng tĩnh mạch nổi hằn lên như những dây chão trên thân hình . Chúng điên cuồng đập móng xuống đất , hẳn chúng buộc fải tuân fục sức mạnh ghê gớm và ý chí sắt thép của con người , nhưng chỉ cần hở ra một chút tự do là chúng sẵn sàng vùng ra trong một cơn điên cuồng mới , để lao vào ko gian như một đàn nhân mã .
    Velđemar cảm thấy rõ điều ấy chàng cảnh giác giữ chặt dây cương trong tay và khi Xtefchia đề nghị chàng trao cương cho nàng , cànhg lắc đầu fản đối .
    - Nhưng ông mệt rồi , ông hãy nghỉ một lát , tôi sẽ đi chầm chậm thôi - Xtefchia nài .
    - Ko , thưa tiểu thư , chưa đến lúc, tôi fải buộc chúng yên hẳn nhu những con cùu ngoan ngoãn đã. Lúc này chưa fải lúc tiểu thư ra điều kiện cho chúng mà ngược lại , chúng ra điều kiện cho tiểu thư đấy .
    - Tôi sẽ giữ thật chặt , rồi ông xem .
    Chàng mỉm cười cúi xuống .
    - Xin " đzi đzi " đừng cãi .
    Xtefchia ko biết nói thế nào .
    - Valđy , anh gọi tên tiểu thư Xtefchia bằng tiếng gì thế ?- Luxia bực bội kêu lên .
    - Đó là tiếng Ôxtrâylia , được dùng rất fổ biến ở Hôlulu - Xtefchia mỉa mai nhận xét .
    - Dẫu sao , cái tên gọi đó cũng ko hợp với sự cáu giận chút nào đâu - Valđemar đáp lại , hơi bực .
  8. tara_8381

    tara_8381 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2004
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Lavender 0707 à, chuyện hay quá, rất mong bạn post tiếp đấy. Tớ đang không ở VN nên không thể đi mua quyển này về đọc được. Cảm ơn bạn vì đã post chuyện này nhé.
  9. tara_8381

    tara_8381 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2004
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Lavender 0707 à, chuyện hay quá, rất mong bạn post tiếp đấy. Tớ đang không ở VN nên không thể đi mua quyển này về đọc được. Cảm ơn bạn vì đã post chuyện này nhé.
  10. lavender0707

    lavender0707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    Xtefchia cắn môi .
    - Hai người cãi nhau đi ! Đã lâu em ko được nghe hai người cãi nhau rồi đấy ! - Luxia thốt lên .
    - Cô bé , ngồi yên đấy , cẩn thận kẻo ngã , anh sắp cho ngựa fi đây.
    Xtefchia nhìn chàng khẩn khoản , nàng thì thầm van nài .
    - Đừng ,đừng , chúng hay ***g lên lắm ! Rồi chúng lại chồm lên cho mà xem .
    Valđemar nhìn nàng hồi lâu , đôi mắt nheo nheo .
    - Vậy " đzi đzi " sẽ ngoan chứ ? - chàng dài giọng hỏi .
    Nàng cười .
    - Sẽ ngoan , chỉ xin ông trao cương cho tôi .
    Xtefchia lại cầm cương , Valđemar vừa ngắm nàng vừa xoa xoa đôi bàn tay đau dần .
    Chiếc xe ngựa lao nhanh vào cổng lâu đài đúng lúc fu nhân Iđalia đang ngồi cùng cha bên cửa sổ mở rộng trong fòng làm việc . Mắt vốn kém , bà ko nhận ra những người vừa tới .
    - Cha ơi ! Có ai đến thăm nhà ta kìa !
    Cụ Machây ngó ra ngạc nhiên .
    - Valđemar đến !
    - Thế còn mấy tiểu thư nào đó nữa .
    - Luxia và Xtefchia , Xtefchia cầm cương nữa chứ . Chắc nó gặp dọc đường rồi chở hai đứa cùng về .
    Ngựa dừng lại . Người xà ích xuất hiện ngay , như vừa từ dưới đất chui lên . Cả ba người trên xe tươi cười nhảy xuống . Các tiểu thư chạy về buồng riêng . Valđemar bước vào fòng làm việc . Sau vài lời chào hỏi , cụ Machây hỏi :
    - Các cháu quần lũ ngựa đến mệt dừ ở đâu thế ? Trông chúng như vừa lôi từ dưới nước lên .
    - Mấy con thi thần hơi ***g lên chút đỉnh thôi ạ .
    - Sao ? ***g à ? - fu nhân Iđalia kêu lên .
    - Xin cô đừng lo , mọi chuyện đều yên ổn . Bằng chứng rõ ràng nhất là chúng cháu đều sống nguyên .
    - Chắc Luxia hoảng lắm !
    - Cô ấy kêu như mất hồn .
    - Anh có biết hôm nay chúng ta có ngày lễ thánh ko ? - cụ Machây hỏi , đưa mắt nhìn xuống đôi giày của mình .
    - Chính vì thế cháu mới đến đây - Valđemar giọng hơi xẵng .
    - Và thay cho hoa , anh tặng cô nàng một mẻ sợ - nam tước fu nhân bật cười .
    Cụ Machây cúi đầu . Việc đứa cháu xuất hiện đột ngột và những lời chàng vừa thốt ra khiến cụ lo ngại . Phu nhân Iđalia tiếp lời :
    - A propos ! Hôm nay con muốn làm gì đó cho Xtefchia thêm vui . Kìa, Valđy , sao anh nhìn cô ghê thế ?
    Đang đi đi lại lại trong fòng, chàng đột nhiên đứng sững giữa fòng kinh ngạc nhìn cô .
    - Có gì làm anh ngạc nhiên ghê vậy , Valđy ? - Bà nhắc lại .
    - Sự chăm lo của cô đối với tiểu thư Xtefchia . Thật là điều chưa từng thấy !
    Chàng nhún vai , nhưng rõ ràng những lời của bà cô đã làm chàng rất hài lòng . Chàng sôi nổi hẳn lên .
    - Tiens ! Cô rất mến con bé - nam tước fu nhân thốt lên - Ở nó có gì đó bắt người ta tự nhiên fải yêu mến . Hôm nay cô rất fân vân , ko biết nên tặng Xtefchia thứ gì , cô định chọn sáu tập thơ Hainơ en luxe (1) Có lẽ cũng được , fải ko ?
    - Nhưng liệu những tập thơ ấy có đủ trang ko đã chứ?
    - Anh nói vớ vẩn gì thế , Valđy ?

Chia sẻ trang này