1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Con hủi ( Tredowata ) _ Helena Mniszek

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi lavender0707, 05/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lavender0707

    lavender0707 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG XXIV
    ..........................................
    Hôm sau, fu nhân Iđalia cùng Xtefchia và Luxia trở về bằng chiếc xe lanđô của Valđemar . Chàng ngồi fía trước , bên cạnh Luxia . Khi họ bước vào khách sạn , người nhân viên Thuỵ Sĩ đưa cho Xtefchia chiếc fong bì có đề địa chỉ . Vừa nhìn qua, nàng đã reo lên :
    - Của ba tôi !
    Nàng vội bóc thư , đưa mắt đọc ngấu nghiến .
    - Cha tôi hiện đang ngụ tại khách sạn Châu Âu ... Người có tới đây , nhưng ko gặp tôi ... - nàng lắp bắp , nhìn phu nhân Iđalia khẩn khoản - Phu nhân cho fép tôi tới gặp cha chứ ạ ?
    - Được thôi , nhưng đến đêm cô nhớ về chứ ?
    - Ồ , vâng !
    - Tôi hi vọng là cha tiểu thư sẽ lại thăm chúng tôi ...
    - Xe tôi sẽ đưa tiểu thư đến tận nơi - Valđemar bảo .
    - Cảm ơn ông ! Tôi đi xe ngựa thuê cũng được .
    Xtefchia tạm biệt cụ Machây và Luxia .
    - Tiểu thư cương quyết ko dùng ngựa của tôi sao ?- Valđemar hỏi .
    - Cương quyết ! Tôi muốn đi xe ngựa thuê hơn - nàng mỉm cười .
    - Một thiếu nữ rất biết điều - nam tước fu nhân nói với cha sau khi Xtefchia bước ra - Đôi khi Valđy qúa đà .
    - Nó đề nghị là fải , con bé từ chối cũng rất fải . Cả hai xứng với nhau đấy - cụ Machây đáp .
    Valđemar đưa Xtefchia tới chỗ xe ngựa .
    - Tiểu thư Xtafanhia , tiểu thư làm sao thế ? - chàng hỏi , ngắm đôi má đỏ hồng và vẻ rạo rực của nàng .
    - Tôi sắp đc gặp cha tôi mà - nàng đáp .
    - Phải rồi ! Nhưng đã mấy ngày nay tôi khó lòng nhận ra tiểu thư đấy . Hội chợ triển lãm đã tác động kỳ lạ đến tiểu thư .
    Xtefchia cắn môi .
    - Xấu hay tốt ạ ?
    - Trước hết là khác trước . Tiểu thư có điều gì băn khoăn , có điều gì lo lắng đang hành hạ tiểu thư thì fải ...
    Nàng ngước mắt thảng thốt nhìn chàng .
    - Nghĩa là tôi đoán đúng ? Đúng vậy chăng ? Nỗi lo ngại ?....
    Ko trả lời , nàng vội chạy xuống những bậc tam cấp .
    Xiết chặt tay nàng khi tạm biệt , chàng chân thành thì thầm :
    - Xin hãy vui và ... hãy tin tôi .
    - Trong chuyện gì ? - nàng ngạc nhiên hỏi lại .
    Valđemar nhíu mày , những tia lửa nhấp nháy trong mắt chàng .
    - Nghĩa là tôi đoán đúng ? Đúng vậy chăng ? Nỗi lo ngại ?...
    Ko trả lời , nàng vội chạy xuống những bậc tam cấp .
    Xiết chặt tay nàng khi tạm biệt , chàng chân thành thì thầm :
    - Xin hãy vui và .... hãy tin tôi .
    - Trong chuyện gì ? - nàng ngạc nhiên hỏi lại .
    Valđemar nhíu mày , những tia lửa nhấp nháy trong mắt chàng .
    - Tiểu thư biết rõ , chỉ có điều tiểu thư ko muốn hiểu - chàng dằn giọng .
    Ngồi trong xe , Xtefchia mới trút một hơi thở dài . Chàng đoán đc , chàng hiểu rõ nàng sợ điều gì hơn cả , điều đã lớn dậy trong nàng , điều mà nàng muốn giấu giếm ngay cả đối với chính mình .
    Nàng cảm thấy hạnh fúc như đang lạc giữa một thảo nguyên đầy hoa , nức hương , chan hoà nắng và bát ngát trời xanh . Biết là lạc lối nhưng nàng ko muốn tìm những con đường khác . Trước mắt nàng là cả khu vườn đang nở hoa , thơm ngào ngạt , nó cuốn hút nàng , chế nàng . Nhắm nghiền đôi mắt , trong đắm say , nàng lắng nghe một nốt nhạc diệu kỳ , ko để ý đến cả hoà âm , ko tiên cảm những thanh âm lạc lõng . Trước kia chỉ mến cuộc đời , giờ thì nàng yêu nó . Nàng nở xoè như một đoá hoa trắng trong dưới ánh nắng mặt trời , hút thu hơi ấm của vầng dương vào cơ thể mình . Thường khi nàng chợt rùng mình , như thể giữa ngày trời nắng vàng huy hoàng này có một luồng gió lạnh thù nghịch bỗng dưng chạm vào nàng để rồi thoắt biến đi, chỉ còn lại những tia nắng ấm áp và bầu trời xanh mê hồn . Mắt thiếu nữ nhuốm một màu lỳ lạ , trở nên biểu cảm đến mức chân thành . Toàn bộ vóc dáng bên ngoài của nàng đều biểu lộ trạng thái tâm hồn . Đôi môi nàng hồng thắm như san hô , những run rẩy đắm say bất giác lướt nhẹ qua làn môi , càng khiến nó trở nên hấp dẫn đến mê hồn . Nàng lúc nào cũng fấp fỏng sợ bị người ta nhận thấy tình cảm của nàng , nỗi e ngại ấy cộng với cái ngời ngợi trong ánh mắt càng làm cho nàng trở nên tuyệt diệu vô cùng .
    - Xtefchia ! - Ông Ruđexki vui sướng kêu to , đứng bật dậy khi thấy con gái bước vào .
    - Cha !
    Sau hồi lâu chào hỏi , Xtefchia hỏi thăm mẹ , các em , nhà cửa và láng giềng . Ông Ruđexki sung sướng nhưng có vẻ thăm dò ngắm con . Mãi sau ông mới bảo :
    - Xtefchia , con có biết mẹ nhắn gì con ko ?
    - Mẹ nhắn gì kia ạ ? - nàng hỏi .
    - Mẹ bảo cha fải đưa con về . Cha mẹ nhớ con lắm .
    Xtefchia sững người . Môi nàng hé ra như định thốt lên một tiếng kêu . Đôi đồng tử dãn rộng nhìn chằm chằm vào mặt người cha , gần như kinh hoàng .
    - Con ...về nhà ư ? ... Hở cha ?...
    - Cha đến đón con đây - ông Ruđexki nhắc lại .
    Cô gái cúi đầu . Đôi mắt nàng nhìn cha đầy thoảng thốt , sợ sệt , rồi nàng cụp hàng mi xuống . Hàng mji dài mượt chợt rủ bóng xuống khuôn mặt tái hẳn đi .
    - Ko thể đc ! - nàng lắp bắp .
    - Tại sao ?...
    - Bởi hợp đồng với fu nhân Elzenôvxka là ... một năm . Ko thể bỏ...con đã ...hứa thế rồi .
    - Cha tin là bà ấy muốn lưu con lại lâu hơn nhưng con cũng nên nghĩ đến cha mẹ chứ .
    Xtefchia đột ngột lao vào lòng cha .
    - Con biết , con biết chứ , nhưng cha thân yêu , đâu thể làm thế được ! Họ sẽ nghĩ thế nào ?... Không , không , không thể được đâu ! Cha ơi ! Con yêu cha mẹ lắm , y nguyên như ngày trước , nhưng .... bay giờ mà trở về nhà ?.... Ko thể ! .... Phải ở đến cùng cha ạ ! ...
    Nàng nói hấp tấp , rời ra khỏi ngực cha , nhìn cha khẩn khoản . Ông Ruđexki ôm con , nhưng vẻ mặt ông đầy lo lắng - những sự nghi ngờ đã bắt đầu biến thành sự thực .
    - Mẹ con lo lắm , bởi mẹ yêu thương con vô cùng . - ông thốt lên với nỗi buồn ko che đậy .
    Xtefchia vùng ra . Mặt nàng đỏ bừng , mắt long lanh lệ . Tay nàng làm một động tác như định ôm lấy đầu , đầy tuyệt vọng . Môi nàng mím chặt . Ông Ruđexki ngạc nhiên nhìn con .
    - Kìa con , con làm sao thế ?...
    - Ko có gì đâu , cha ơi , không ! ... Con chỉ muốn nói rằng nếu như ... cha mẹ nhất thiết muốn thế ... thì con sẽ về , nhưng ...
    - Xtefchia !
    Ông Ruđexki ôm nàng trong vòng tay người cha .
    - Con gái thân yêu , con gái tốt bụng của cha ... Cha đùa đấy mà ! Con sẽ ở lại ... đâu thể fá hợp đồng được , con nói fải , chúng ta đã hứa rồi . Cha chỉ muốn biết , con có ...
    Ông bối rối lắp bắp :
    - .... Con có còn yêu cha mẹ nữa ko ...
    - Cha ơi ! Cha ko tin sao ? - nàng kêu lên , đôi mắt tràn lệ .
    Nhưng trong tiếng kêu đó đã vang ngân nốt nhạc chiến thắng . Nàng âu yếm ôm lấy cổ cha , hôn vào mặt cha, áp vào người ông , lòng tràn đầy biết ơn , ko thể giấu được niềm vui sướng . Tim nàng đập nhịp lo lắng bởi đã khiến cha fiền lòng , nàng muốn đem sự âu yếm khoả lấp đi giây fút khó chịu vừa rồi .
    Mặc dù đã đoán được nhiều điều , ông Ruđexki vờ như ko thấy gì .
    Sau hồi lâu mủi lòng , Xtefchia trở nên hết sức vui vẻ . Nàng kể cho cha nghe vài chuyện vui gần đây , nàng nói tới cuộc tham quan trang Guenbôvitre , về chuyện tếu của Trestka , nàng cười đùa , khiến cho ông Ruđexki cũng vui lây . Nhưng ngắm con khi nàng nói về giới quý tộc , ông lo lắng nghĩ thầm :
    - Nó bén mùi quý tộc mất rồi ! Thế giới này đã cuốn hút nó ... Những con người lạ lùng đã tác động đến nó ... Những người , hay chỉ một người thôi ?...
  2. tranvanhoang

    tranvanhoang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2003
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn lavender0707 đã post truyên Con hủi ! Hình như có vẻ bạn bận lắm thì fải ? Thôi thì bạn chịu khó post thường xuyên cho mọi người đọc .
    PS : Àh, tớ vote 5* cho bạn để gọi là cảm ơn và động viên
  3. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Tại sao lại kết lửng thế nhỉ? nghe nói còn phải đấu tranh nhiều lắm, và cuối cùng còn đính hôn và tổ chức lễ cưới mà?!?
  4. ttvhfan

    ttvhfan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/12/2004
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    sao bác không gửi nhanh len cho mọi người đọc với.
    À hình như truyện này còn có tên khác là "Tình yêu truyền kiếp", phải không bác?
  5. freedomseeker

    freedomseeker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2003
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Đại công tử đến dự buổi chiêu đãi của bá tước Mortenxki khá muộn. Cùng với Brôkhơvích, chàng đã cố nài phu nhân Iđalia đến dự, nhưng bà không muốn đi vì không được khỏe lắm. Công tước phu nhân Franchiska muốn thay bà trông nom các tiểu thư, nhưng cả Xtefchia cũng từ chối, thế là phái đẹp đều ở lại khách sạn. Valđemar bực mình nhún vai. Brôkhơvích phảy tay với vẻ mặt rất nhộn:
    -Các bà đều lên đồng cả! Ta đi vậy!
    Trong tòa dinh thự của bá tước, ngay từ tiền sảnh, mọi người đã vây lấy đại công tử. Chàng bước vào phòng lớn giữa đám đông sặc sỡ những bộ y phục đàn bà. Tuy không vui vẻ như thường lệ nhưng chàng vẫn là mạch đập chnhs của buổi gặp mặt.
    ..........................
    Trước lúc bước đi, Brôkhơvích thì thầm vào tai chàng:
    -Hai ông già này chẳng thể nước non gì nữa đối với phụ nữ. Chỉ tổ làm người khac phát ngán. Nhưng anh sẽ được gặp một nàng tiên quen biết đấy!
    -Mình á?...Ai?...
    -Rồi anh sẽ thấy!...Bầu trời xanh ngắt của Italia, Corsô thành Rôma, thậm chí có cả những vườn hoa của Florenxia, Atena và Korfơ...- Brôkhơvích ngâm nga một mạch.
    Cậu nói vớ vẩn gì thế?...
    Brôkhơvích lẩn mất. Ngạc nhiên, Valđemar tiếp tục bước đi. Đến một phòng làm việc, một người phụ nữ tóc vàng cao dong dỏng với đôi tay để trần đang ra mời mọc chợt xán vào chàng.
    Chàng đưa mắt nhìn và chợt giật mình.
    - Vêra?!
    Vâng, em đây. Ông vẫn nhận ra em sao?
    Cô làm gì ở đây?...
    Em đi với chồng em ngang qua đây, ghé vào dự tiệc của bá tước. Vợ chồng em định sang Pêterburg.
    Valđemar tò mò và không thấy vui vẻ nhìn người phụ nữ. Một thoáng đỏ lướt qua mặt chàng.
    Tử tước phu nhân túm chặt tay chàng, đôi mắt màu bia đắm đuối, nóng bỏng và đầy nhục cảm, áp sát gần chàng. Từ đôi môi bé nhỏ thoảng ra những tiếng thì thầm say đắm:
    -Bao giờ anh cũng là của em! Em yêu anh!...
    Chàng bước lui một bước, môi chàng run rẩy giễu cợt.
    -Vêra! Đâu phải ta đang ở Lâu Đài Bạc. Hãy biết nghĩ chứ!
    -Anh quên em rồi sao? Anh quên em rồi!...
    Ánh giận bừng lên trong mắt chàng.
    -Tử tước phu nhân, đề nghị bà bình tĩnh nào! - chàng dằn giọng.
  6. freedomseeker

    freedomseeker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2003
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Đại công tử đến dự buổi chiêu đãi của bá tước Mortenxki khá muộn. Cùng với Brôkhơvích, chàng đã cố nài phu nhân Iđalia đến dự, nhưng bà không muốn đi vì không được khỏe lắm. Công tước phu nhân Franchiska muốn thay bà trông nom các tiểu thư, nhưng cả Xtefchia cũng từ chối, thế là phái đẹp đều ở lại khách sạn. Valđemar bực mình nhún vai. Brôkhơvích phảy tay với vẻ mặt rất nhộn:
    -Các bà đều lên đồng cả! Ta đi vậy!
    Trong tòa dinh thự của bá tước, ngay từ tiền sảnh, mọi người đã vây lấy đại công tử. Chàng bước vào phòng lớn giữa đám đông sặc sỡ những bộ y phục đàn bà. Tuy không vui vẻ như thường lệ nhưng chàng vẫn là mạch đập chnhs của buổi gặp mặt.
    ..........................
    Trước lúc bước đi, Brôkhơvích thì thầm vào tai chàng:
    -Hai ông già này chẳng thể nước non gì nữa đối với phụ nữ. Chỉ tổ làm người khac phát ngán. Nhưng anh sẽ được gặp một nàng tiên quen biết đấy!
    -Mình á?...Ai?...
    -Rồi anh sẽ thấy!...Bầu trời xanh ngắt của Italia, Corsô thành Rôma, thậm chí có cả những vườn hoa của Florenxia, Atena và Korfơ...- Brôkhơvích ngâm nga một mạch.
    Cậu nói vớ vẩn gì thế?...
    Brôkhơvích lẩn mất. Ngạc nhiên, Valđemar tiếp tục bước đi. Đến một phòng làm việc, một người phụ nữ tóc vàng cao dong dỏng với đôi tay để trần đang ra mời mọc chợt xán vào chàng.
    Chàng đưa mắt nhìn và chợt giật mình.
    - Vêra?!
    Vâng, em đây. Ông vẫn nhận ra em sao?
    Cô làm gì ở đây?...
    Em đi với chồng em ngang qua đây, ghé vào dự tiệc của bá tước. Vợ chồng em định sang Pêterburg.
    Valđemar tò mò và không thấy vui vẻ nhìn người phụ nữ. Một thoáng đỏ lướt qua mặt chàng.
    Tử tước phu nhân túm chặt tay chàng, đôi mắt màu bia đắm đuối, nóng bỏng và đầy nhục cảm, áp sát gần chàng. Từ đôi môi bé nhỏ thoảng ra những tiếng thì thầm say đắm:
    -Bao giờ anh cũng là của em! Em yêu anh!...
    Chàng bước lui một bước, môi chàng run rẩy giễu cợt.
    -Vêra! Đâu phải ta đang ở Lâu Đài Bạc. Hãy biết nghĩ chứ!
    -Anh quên em rồi sao? Anh quên em rồi!...
    Ánh giận bừng lên trong mắt chàng.
    -Tử tước phu nhân, đề nghị bà bình tĩnh nào! - chàng dằn giọng.
  7. Junimond

    Junimond Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2005
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0
    Phu nhân ưỡn thẳng người kênh kiệu, ánh mắt lạnh lùng sục sạo dọc thân hình chàng.
    -Tôi vẫn bình tĩnh đây, tôi chỉ muốn nói với ông một điều thôi. Thời gian này ta không còn dịp nào gặp nhau nữa đâu, ngày mai tôi đi rồi.
    -Xin lĩnh ý, - chàng đáp khô khốc.
    Bà khoác tay chàng, dẫn chàng vào phòng ở góc nhà, đóng chặt cửa lại.
    Đại công tử lừ lừ nhìn bà. Một nụ cười giễu cợt run rẩy ở khóe môi chàng, mắt chàng long lanh ánh hài hước. Tử tước phu nhân đứng sát lại gần chàng, chạm ngực vào người chàng. Đôi cánh tay để trần thơm nức vội vã quàng quanh cổ chàng, bà gắn chặt môi vào môi chàng, nồng nàn thì thào:
    -Bao giờ em cũng yêu anh, cũng khát khao anh! Hãy tới Rôma với em nhé, em là của anh...của anh...yêu em đi!...
    Chàng đẩy bà ra hơi phũ phàng.
    Vêra, hãy quên những ngày đã qua. Những ngày ấy đã qua hẳn rồi.
    Ở mãi đất nước này anh trở nên lạnh lùng rồi đấy. Hãy tới lâu đài bạc, chỗ chúng mình ngày xưa ấy, nhớ không anh?...Ở phòng khach nhỏ.
    Bà quàng tay ghì chàng mỗi lúc một chặt hơn, áp vào người chàng với sức mạnh dục vọng cháy bỏng, phả hơi thở nóng như lửa vào mặt chàng.
    -Vêra, đã bốn năm rồi còn gì, phu nhân nên quên tôi và cái phòng khách nhỏ ngày xưa ấy mới phải, - chàng uể oải nói.
    Thế anh đã quên chưa?...
    Gần quên hẳn.
    Vậy thì anh hãy nhớ lại! Anh nhìn này, chẳng phải thiếu nữ ngày nào đây sao? Em vẫn yêu anh như thế, vẫn khát khao anh như thế, vẫn mơ ước về anh. Anh trông này!...
    Bà hơi ngửa đầu ra sau, hấp háy đôi mắt lá răm, duyên dáng nhoẻn cười, phô hàm răng trắng bóng.
    Cô xinh đấy, - đại công tử thốt lên. - Sao, thế công tước Tônlenđô có khỏe không?
    Tử tước phu nhân sững người, môi mím chặt.
    Sao ông lại hỏi đến ông ta?...
    Tôi nhớ đến phòng khách nhỏ mà...Hồi ức về phòng khach ấy chả là cũng dính dáng đến cả ông ta.
    Vêra giật tay ra khỏi cổ chàng, bước lui mấy bước. Rất mực thản nhiên, Valđemar mở hộp xì gà bước đến bên chiếc đèn có dáng thuôn thả với chao bằng lụa đỏ, chàng giễu cợt hỏi:
    Cô cho phép hút thuốc chứ?
    Cứ việc, - phu nhân bực tức đáp cộc lốc.
    Đại công tử châm thuốc rồi nhìn bà đang quay lưng lại phía chàng dùng răng rứt rứt chiếc khăn tay đăng ten. Bà thật xinh đẹp với đường nét cơ thể tuỵệt vời. Mikhôrôvxki chợt nhớ lại những giờ phút vui thú cùng người phụ nữ ấy trên chiếc giường kiểu cổ trong căn phòng khach nhỏ và bất giác chàng rùng mình, không phải vì lạc thú mà vì một cảm giác kinh tởm khac lạ. Chàng ngồi xuống chiếc ghế bành thấp, thỏai mái gác hai chân lên nhau, phả ra một cuộn khói, rồi hỏi:
    Cuộc phỏng vấn kết thúc rồi chứ?
    Vêra nhanh nhẹn chạy tới nhưng bà chợt sững lại, cúi đầu, rồi vừa rứt rứt chiếc khăn vừa nhìn vào mắt chàng, hàng lông mày chau lại. Thân thể bà ưỡn cong duyên dáng, đôi môi hé mở run rẩy.
  8. Junimond

    Junimond Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2005
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0
    Phu nhân ưỡn thẳng người kênh kiệu, ánh mắt lạnh lùng sục sạo dọc thân hình chàng.
    -Tôi vẫn bình tĩnh đây, tôi chỉ muốn nói với ông một điều thôi. Thời gian này ta không còn dịp nào gặp nhau nữa đâu, ngày mai tôi đi rồi.
    -Xin lĩnh ý, - chàng đáp khô khốc.
    Bà khoác tay chàng, dẫn chàng vào phòng ở góc nhà, đóng chặt cửa lại.
    Đại công tử lừ lừ nhìn bà. Một nụ cười giễu cợt run rẩy ở khóe môi chàng, mắt chàng long lanh ánh hài hước. Tử tước phu nhân đứng sát lại gần chàng, chạm ngực vào người chàng. Đôi cánh tay để trần thơm nức vội vã quàng quanh cổ chàng, bà gắn chặt môi vào môi chàng, nồng nàn thì thào:
    -Bao giờ em cũng yêu anh, cũng khát khao anh! Hãy tới Rôma với em nhé, em là của anh...của anh...yêu em đi!...
    Chàng đẩy bà ra hơi phũ phàng.
    Vêra, hãy quên những ngày đã qua. Những ngày ấy đã qua hẳn rồi.
    Ở mãi đất nước này anh trở nên lạnh lùng rồi đấy. Hãy tới lâu đài bạc, chỗ chúng mình ngày xưa ấy, nhớ không anh?...Ở phòng khach nhỏ.
    Bà quàng tay ghì chàng mỗi lúc một chặt hơn, áp vào người chàng với sức mạnh dục vọng cháy bỏng, phả hơi thở nóng như lửa vào mặt chàng.
    -Vêra, đã bốn năm rồi còn gì, phu nhân nên quên tôi và cái phòng khách nhỏ ngày xưa ấy mới phải, - chàng uể oải nói.
    Thế anh đã quên chưa?...
    Gần quên hẳn.
    Vậy thì anh hãy nhớ lại! Anh nhìn này, chẳng phải thiếu nữ ngày nào đây sao? Em vẫn yêu anh như thế, vẫn khát khao anh như thế, vẫn mơ ước về anh. Anh trông này!...
    Bà hơi ngửa đầu ra sau, hấp háy đôi mắt lá răm, duyên dáng nhoẻn cười, phô hàm răng trắng bóng.
    Cô xinh đấy, - đại công tử thốt lên. - Sao, thế công tước Tônlenđô có khỏe không?
    Tử tước phu nhân sững người, môi mím chặt.
    Sao ông lại hỏi đến ông ta?...
    Tôi nhớ đến phòng khách nhỏ mà...Hồi ức về phòng khach ấy chả là cũng dính dáng đến cả ông ta.
    Vêra giật tay ra khỏi cổ chàng, bước lui mấy bước. Rất mực thản nhiên, Valđemar mở hộp xì gà bước đến bên chiếc đèn có dáng thuôn thả với chao bằng lụa đỏ, chàng giễu cợt hỏi:
    Cô cho phép hút thuốc chứ?
    Cứ việc, - phu nhân bực tức đáp cộc lốc.
    Đại công tử châm thuốc rồi nhìn bà đang quay lưng lại phía chàng dùng răng rứt rứt chiếc khăn tay đăng ten. Bà thật xinh đẹp với đường nét cơ thể tuỵệt vời. Mikhôrôvxki chợt nhớ lại những giờ phút vui thú cùng người phụ nữ ấy trên chiếc giường kiểu cổ trong căn phòng khach nhỏ và bất giác chàng rùng mình, không phải vì lạc thú mà vì một cảm giác kinh tởm khac lạ. Chàng ngồi xuống chiếc ghế bành thấp, thỏai mái gác hai chân lên nhau, phả ra một cuộn khói, rồi hỏi:
    Cuộc phỏng vấn kết thúc rồi chứ?
    Vêra nhanh nhẹn chạy tới nhưng bà chợt sững lại, cúi đầu, rồi vừa rứt rứt chiếc khăn vừa nhìn vào mắt chàng, hàng lông mày chau lại. Thân thể bà ưỡn cong duyên dáng, đôi môi hé mở run rẩy.
  9. Junimond

    Junimond Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2005
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0
    Đại công tử ngắm bà. Lát sau, chàng vừa vẩy tàn xì gà vừa nói:
    -Tôi thấy là cô đã bỏ thói dẫm chân đành đạch rồi. Cô biết không, với tư thế này mà dẫm chân thì thật hợp. Còn bây giờ thì nom cô hơi quê.
    Vêra để rơi người xuống chiếc tràng kỉ cạnh đèn, khoanh tay gối đầu, bật lên một nhịp cười khe khẽ. Làn vải nặng nề của chiếc váy dài tra`n ra thảm, để lộ đôi gót chân tuyệt mỹ đang duyên dáng gác lên nhau. Bộ ngực tử tước phu nhân phập phồng gấp gáp, cả người bà như toát ra hơi lửa. Bằng một động tác mềm mại, bà quay ngoắt đầu và khuôn ngực về phía đại công tử, hàm răng lóe sáng, môi vẫn không thôi cười, mắt bà như phát ra những tia lửa thiêu đốt. Đại công tử hỏi:
    -Cô có gì vui thế?
    -Ha, ha! Vẻ dửng dung của anh đấy!
    -Cô không tin?...
    -Ôi! Em đâu phải là trẻ con, em biết sở dĩ anh lạnh lùng vì đã bốn năm rồi chưa được gặp em. Đàn ông các anh đều giống y nhau ?" các anh cần sự kích thích thường xuyên!
    Hừm! Còn sự trung trinh của các bà thì cũng ngang bằng với sự bội bạc của chúng tôi đấy nhỉ?...
    -Anh ghen với Tônlenđô đấy ư?
    -Không. Vả lại, cô đang trở lại đây với tôi rồi, tôi có thể tha lỗi cho ông ta.
    -Anh tự tin quá đấy! Sao anh biết em trở lại với anh?
    -Thì cô đang ở đây thôi, cô đã cho tôi được hi vọng.
    -Trước tiên em phải tìm hiểu kỹ càng danh sách những nữ thù địch của em đã. Sau em có bao nhiêu người nữa rồi?...
    -Có lẽ bằng số người trước cô, nhưng chắc chắn là ít hơn số người thay chân tôi trong phòng khách cổ kính ấy, - chàng giễu cợt đáp.
    Tử tước phu nhân ưỡn ngực rạo rực, dài giọng thốt lên:
    -Lúc nào anh cũng thật tuyệt vời, có điều anh hút thứ xì gà độc địa gì ấy, nó khiến anh khac hồi ở Rôma. Nhưng em hiểu chứ: đất nước này khiến anh nguội lạnh đi. Ở đây không có phụ nữ đẹp thật sự, tuy anh vẫn có được những thành công to lớn. Em biết những đối thủ phương bắc này lắm. Chắc họ làm anh mệt?
    -Hẳn rồi, - chàng đáp hờ hững.
    Vêra ưỡn người nhích lại gần đại công tử, thân thể nàng cử động mềm mại như một con hổ cái ngái ngủ, nàng đập tay sốt ruột vào chiếc đệm của tràng kỷ.
    -Mùa đông anh đến Rôma nhé, chúa tể của em! Em đã nói là em vẫn yêu anh. Anh đến chứ?...
    Đại công tử bĩu môi. Đôi tròng mắt chàng nhấp nháy nụ cười tinh quái.
    -Để làm gì?...Nếu muốn đánh bạt Tônlenđô, tái tạo lại những hồi ức tại phòng khách nhỏ ấy, thì...
    Chàng cúi người, mỉm một nụ cười tinh quái, nhìn vào mắt tử tước phu nhân. Bà nhắm nghiền mắt, thở gấp gáp. Đôi bàn chân bà run rẩy từng đợt.
    -Em là của anh, - bà thì thào.
    -Thấy chưa! Phương bắc có làm cô nguội lạnh tí nào đâu!
    Cơn khát nhục cảm trào lên môi Mikhôrôvxki. Mắt chàng nheo lại vẻ giễu cợt, nhưng cánh mũi đã phập phồng gấp gáp hơn. Chàng ngồi bất động, ngắm thân thể tròn chịa của Vêra, đôi bầu vú căng mẩy và nước da hồng hào của bà, máu trong người chàng như sôi lên. Chàng đã từng có người phụ nữ này, lúc này đây người phụ nữ ấy vẫn như xưa, đắm say, dâng hiến. Song không hiểu sao bây giờ vẫn có một hơi lạnh nào đó thổi vào chàng bất chấp cơn nồng nhiệt trong lòng.
    Tử tước phu nhân đặt tay lên đầu gối chàng, khẩn khoản thì thào:
    -Con mãnh sư của em! Anh nhớ không?...Em vẫn thường gọi anh bằng cái tên đấy. Mon Lion.
    Nàng tỳ cả cánh tay kia lên người chàng, nửa người như treo trong không khí.
    -Hãy bỏ vẻ giá băng đáng ghét kia đi! Nó kích thích em quá chừng, nhưng quá đủ rồi!...Nàng rít lên qua đôi môi đắm đuối như mê cuồng mím chặt.
    Rồi nàng ưỡn cả người về phía sau như con rắn, kêu lên không kìm giữ nổi.
    -Đừng nhìn em thế! Sao anh giễu cợt thế!...Mắt anh chấp chứa bao ánh thép, anh chẳng khác gì con sư tử nhìn miếng mồi. Anh thật đáng thèm muốn biết bao nhưng cũng thật đáng sợ!...
  10. Junimond

    Junimond Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2005
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0
    Đại công tử ngắm bà. Lát sau, chàng vừa vẩy tàn xì gà vừa nói:
    -Tôi thấy là cô đã bỏ thói dẫm chân đành đạch rồi. Cô biết không, với tư thế này mà dẫm chân thì thật hợp. Còn bây giờ thì nom cô hơi quê.
    Vêra để rơi người xuống chiếc tràng kỉ cạnh đèn, khoanh tay gối đầu, bật lên một nhịp cười khe khẽ. Làn vải nặng nề của chiếc váy dài tra`n ra thảm, để lộ đôi gót chân tuyệt mỹ đang duyên dáng gác lên nhau. Bộ ngực tử tước phu nhân phập phồng gấp gáp, cả người bà như toát ra hơi lửa. Bằng một động tác mềm mại, bà quay ngoắt đầu và khuôn ngực về phía đại công tử, hàm răng lóe sáng, môi vẫn không thôi cười, mắt bà như phát ra những tia lửa thiêu đốt. Đại công tử hỏi:
    -Cô có gì vui thế?
    -Ha, ha! Vẻ dửng dung của anh đấy!
    -Cô không tin?...
    -Ôi! Em đâu phải là trẻ con, em biết sở dĩ anh lạnh lùng vì đã bốn năm rồi chưa được gặp em. Đàn ông các anh đều giống y nhau ?" các anh cần sự kích thích thường xuyên!
    Hừm! Còn sự trung trinh của các bà thì cũng ngang bằng với sự bội bạc của chúng tôi đấy nhỉ?...
    -Anh ghen với Tônlenđô đấy ư?
    -Không. Vả lại, cô đang trở lại đây với tôi rồi, tôi có thể tha lỗi cho ông ta.
    -Anh tự tin quá đấy! Sao anh biết em trở lại với anh?
    -Thì cô đang ở đây thôi, cô đã cho tôi được hi vọng.
    -Trước tiên em phải tìm hiểu kỹ càng danh sách những nữ thù địch của em đã. Sau em có bao nhiêu người nữa rồi?...
    -Có lẽ bằng số người trước cô, nhưng chắc chắn là ít hơn số người thay chân tôi trong phòng khách cổ kính ấy, - chàng giễu cợt đáp.
    Tử tước phu nhân ưỡn ngực rạo rực, dài giọng thốt lên:
    -Lúc nào anh cũng thật tuyệt vời, có điều anh hút thứ xì gà độc địa gì ấy, nó khiến anh khac hồi ở Rôma. Nhưng em hiểu chứ: đất nước này khiến anh nguội lạnh đi. Ở đây không có phụ nữ đẹp thật sự, tuy anh vẫn có được những thành công to lớn. Em biết những đối thủ phương bắc này lắm. Chắc họ làm anh mệt?
    -Hẳn rồi, - chàng đáp hờ hững.
    Vêra ưỡn người nhích lại gần đại công tử, thân thể nàng cử động mềm mại như một con hổ cái ngái ngủ, nàng đập tay sốt ruột vào chiếc đệm của tràng kỷ.
    -Mùa đông anh đến Rôma nhé, chúa tể của em! Em đã nói là em vẫn yêu anh. Anh đến chứ?...
    Đại công tử bĩu môi. Đôi tròng mắt chàng nhấp nháy nụ cười tinh quái.
    -Để làm gì?...Nếu muốn đánh bạt Tônlenđô, tái tạo lại những hồi ức tại phòng khách nhỏ ấy, thì...
    Chàng cúi người, mỉm một nụ cười tinh quái, nhìn vào mắt tử tước phu nhân. Bà nhắm nghiền mắt, thở gấp gáp. Đôi bàn chân bà run rẩy từng đợt.
    -Em là của anh, - bà thì thào.
    -Thấy chưa! Phương bắc có làm cô nguội lạnh tí nào đâu!
    Cơn khát nhục cảm trào lên môi Mikhôrôvxki. Mắt chàng nheo lại vẻ giễu cợt, nhưng cánh mũi đã phập phồng gấp gáp hơn. Chàng ngồi bất động, ngắm thân thể tròn chịa của Vêra, đôi bầu vú căng mẩy và nước da hồng hào của bà, máu trong người chàng như sôi lên. Chàng đã từng có người phụ nữ này, lúc này đây người phụ nữ ấy vẫn như xưa, đắm say, dâng hiến. Song không hiểu sao bây giờ vẫn có một hơi lạnh nào đó thổi vào chàng bất chấp cơn nồng nhiệt trong lòng.
    Tử tước phu nhân đặt tay lên đầu gối chàng, khẩn khoản thì thào:
    -Con mãnh sư của em! Anh nhớ không?...Em vẫn thường gọi anh bằng cái tên đấy. Mon Lion.
    Nàng tỳ cả cánh tay kia lên người chàng, nửa người như treo trong không khí.
    -Hãy bỏ vẻ giá băng đáng ghét kia đi! Nó kích thích em quá chừng, nhưng quá đủ rồi!...Nàng rít lên qua đôi môi đắm đuối như mê cuồng mím chặt.
    Rồi nàng ưỡn cả người về phía sau như con rắn, kêu lên không kìm giữ nổi.
    -Đừng nhìn em thế! Sao anh giễu cợt thế!...Mắt anh chấp chứa bao ánh thép, anh chẳng khác gì con sư tử nhìn miếng mồi. Anh thật đáng thèm muốn biết bao nhưng cũng thật đáng sợ!...

Chia sẻ trang này