1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Con hủi ( Tredowata ) _ Helena Mniszek

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi lavender0707, 05/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Tất cả những cảnh tượng ấy nom giống như một cuộc hành quân. Đại công tử Mikhôrovxki, trong bộ quần áo đi săn, nom giống như một vị thủ lĩnh chủ chốt, có mặt ở tất cả mọi nơi. Chàng chào hỏi khách mới tới, đốc thúc những công việc chuẩn bị cuối cùng, thậm chí chàng còn trò chuỵen với các vị tiểu thư và phu nhân đang tụ tập trong phòng ăn lớn, nơi cánh đàn ông đang dùng vữa sáng trước khi tiến vào rừng. Gần như chẳng ai chịu ngồi, ai cũng đứng, cầm đĩa mà ăn, Sự thoải mái ấy khiến mọi người đều thấy dễ chịu. Vẫn còn sớm, nên chỉ có các vị tiểu thư và phu nhân trẻ tuổi có mặt để tiễn các trai tráng lên đường. Sau những lời tạm biệt ồn ào, những chiếc xe ngựa và những kỵ mã rời khỏi cổng lâu đài, kéo thành một chuỗi dài. Tiễn họ là tiếng kèn đồng để cổ vũ thêm đội quân của mình bước vào trận đánh.
    Đại công tử cưỡi ngựa, sau lưng chàng là gã trợ thủ Jur mang đạn và hai khẩu súng săn. Valđemar đẹo một khẩu súng lục trong bao da và một lưỡi dao găn trong bao bạc. Con chó Panđur to tướng trang trọng chạy bên chân ngựa của chàng, hình như nõ cũng hiểu được tầm quan trọng của cuộc săn.
    Đầu tiên, mọi người tiến đến những khu rừng gần nhất. Ở xa chúng thấp thoáng kéo thành một đường màu đen, càng tiến đến gần chúng càng cao lớn mãi ra. Từ chốn sơn lâm hoang dã thẳm sâu thoảng ra mùi của bao loại muông thú. Đoàn người tiến vào rừng và bắt đầu săn ngay từ khu rừng già đầu tiên.
    Cuộc săn vây chó sói đã mang về thắng lợi thật to lớn. Trong đợt đầu, Valđemar không nổ súng lần nào, nhường cho khách những vị trí bắn tốt nhất. Đến lần sau chàng mới hạ được những con sói gộc lúc nó đang chạy lẩn mình giữ những bụi cây. Viên trưởng phường săn Urbanxki cùng với hai thực tập sinh cũng tham gia săn. Một trong hai người phó phường săn chỉ huy chung việc bố trí người săn đuổi, còn người phó thứ hai thì điều khiển lũ chó săn. Nhưng chỉ đạo chung vẫn là đích thân đại công tử. Mọi người chuyển sang một khoảnh rừng khác, nơi thường có nhiều nai.
    Rừng thông rậm rạp với những thân cây cao vút, ken đầy những bụi cây lá phiến, rì rào nghiêm trang, nhưng bên trong thật phong phú sắc màu. Những chiếc lá màu vàng và đỏ lặng lẽ rơi xuống đất, gần như không một tiếng động. Đây đó đỏ rực những bụi việt quất, những chiếc nấm từ dưới rêu nhô lên những tán tròn múp míp. Những vệt nấm rút đỏ, nấm dắt vàng, nấm sữa hồng, phủ đầy dương, tạo thành những hình thêu đẹp trên thảm rêu. Mùa thu hào phóng ban phát cho rừng tất cả những gì chứa đựng trong trời đất vào tiết này hàng năm. Những sợi tơ trời trắng nõn vương vào thân thông vàng mơ, phất phơ trong không khí thành những dải dài màu bạc, quấn quanh các chùm lá thành những tấm mạng nhện bao phủ khu rừng, cùng với hằng hà sa số những sợi tơ trời ấy là một nỗi ưu tư bỗng dưng tràn ngập, như những bản xônát mùa thu. Thiên nhiên mang vẻ lặng lẽ yên hơi nặng nề, một sự thản nhiên và nghiêm trang kỳ lạ, dường như muốn nhắn nhủ: " Thế là ta đã tới được chỗ kết cục một cách hạnh phúc rồi!"
    Một cơn rùng mình chạy lan lan khắp các thân cây cổ thụ trong lo âu trước mùa đông đang đến. Lá và hoa cùng mọi loại thảo mộc cảm thấy giờ kết thúc đang đến gần nên mặt vàng thân úa. Chúng vẫn còn mỉm cười với vầng thái dương, nhưng đã là nụ cười vĩnh biệt, đớn đau, trong tiếng xào xạc luyến nhớ về tháng năm hoàng ki đã vĩnh viễn rời xa. Chỉ những loài nấm là vẫn ngoi lên tươi tốt, không hề muốn nghe nói tới mùa đông; chúng vừa mới được chào đời, vẫn đang tràn đầy bao dự định.
    Hôm nay, rừng thật phong phú sản vật, sau khi bố trí xong thợ săn, một hồi kèn đồng vang lên báo hiệu cuộc săn đuổi bắt đầu, rồi sau đó bầu không khí im lặng bao trùm. Cả hàng xạ thủ như đứng chết lặng, chỉ có tiếng những tán thông dầy lá reo vi vút trên đầu, và đôi khi có tiếng chim nào chợt cất lên lảnh lót giữa đám lá cành. Hàng người được bố trí dày đặc, gần như sau mỗi thợ săn có mộy tay súng đứng chờ.
    Valđemar đứng dưới một cây thông cổ thụ. Chàng giương súng trong một tư thế sẵn sàng nhả đạn, cây súng thứ hai tựa vào gốc thông. Chàng không thích có người hầu sau lưng; gã Jur, trợ thủ của chàng, người cao lớn, đứng cánh đấy một quãng, có nhiệm vụ lấy xác những con thú bị chàng bắn hạ sau mỗi đợt nổ súng.
    Cuộc săn đuổi đã bắt đầu từ một nơi rất xa đấy, những người đi săn không hề nghe thấy gì. Rừng im tiếng, như chuẩn bị đón chờ loạt tiếng nổ sẽ bùng lên. Valđemar tựa lưng vào gốc thông, không chú ý lắm đến khoảng tổi đen trước mắt. Đôi mắt chàng không còn mang vẻ giễu cợt và châm biếm độc địa thưỡng ngày, chúng ẩn đâu đó rất sâu, thay vào chỗ chúng là vẻ trầm tư thoáng sắc nhớ nhung. Đôi môi dày dặn hơi có vẻ nhục cảm căng dài ra thành một đường cương quyết, như sẵn sàng đối địch, và qua nỗi nhớ nhung thỉnh thoảng lại có một ánh chớp dữ dội lướt qua đôi mắt. Và những khi ấy hàng lông mày tạo thành một vòng cung hung bạo. Chàng như đang ngẫm nghĩ điều gì, đang cân nhắc điều gì, có thể đang mơ ước đến một điều gì đó ... Nhưng trên mặt sóng ước mơ ấy hẳn có những ghềnh đá thù nghịch nào đó. Chúng gây nên những bóng đen đầy đe doạ trên vẻ mặt và trong ánh mắt chàng.
    Đột nhiên chàng tươi lại, như thể có tia nắng mặt trời nào vừa rọi đúng đầu chàng. Một nét cười thoáng qua môi chàng. Chàng thì thầm gần như âu yếm:
    - Xtefchia ...
  2. To_ti_te

    To_ti_te Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    284
    Đã được thích:
    0
    Bạn ơi, mình hôm nay tìm được bản trên mạng rồi đấy, nhưng mình không biết có phải là bản xịn không. Nếu đúng là bạn typing thật thì nhờ bạn xem hộ rồi paste sang cho mọi người. Mình đang định copy nhưng đàng chờ ý kiến của bạn. Mình đang muốn đọc nó mà
    http://dactrung.net/truyen/noidung.aspx?BaiID=5RhHUKuPVvIUzhcEF0cXmA%3d%3d
  3. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Hix cho mình hỏi là đây là truyện của NXB nào vậy??
    Mà các bạn mua ở chỗ nào thế làm ơn chỉ cho mình với.
    Truyện này hay thiệt :)
  4. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Bạn giống mình quá, trước đây mình đọc truyện này lần đầu tiên cũng là từ trang ấy đấy. Nhưng bực nỗi là bản đó là bản thiếu bạn ạ. Trước đây các bạn khác post lên có nửa truyện. Bạn có thể tìm thấy đoạn kết của link đó ở trang 6 topic này.
    Đúng là mấy lần bị ... đứt mạch truyện rồi mới ... akay
    Khi có điều kiện đi mua truyện (giá rẻ) phát là mình phải làm ngay quả "Con hủi" để đọc cho xong và quyết tâm ko để mọi người (nhất là hậu sinh) "bị" giống mình.
    Ai cho là dở hơi ... cũng được Đam mê thôi
  5. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Theo như mình quen mua cũng như nhiều người là số 5 Đinh Lễ, nhưng giờ trên chỗ đó đắt lên nhiều rồi. Trừ những truyện cũ như "con hủi", "ruồi trâu" ...., ngoài ra các truyện sau này đòi bản quyền thì trên đó bán đắt hơn các hàng khác cũng trên phố Đinh Lễ, nên bạn có thể mua ngay ở nhà sách dưới tầng 1 cạnh số 5 Đinh Lễ, rẻ hơn là bạn mò lên tầng 2 trong khu số 5 đấy.
    Ngoài ra có một số ý kiến nên ra hàng sách cũ Lý Thường Kiệt hoặc Láng. Mình thì vẫn thích sách mới hơn, :) . Thu nhập ý tưởng là chính
    Còn truyện "Con Hủi" là NXB Văn Học bạn ạ
  6. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Gió thổi, những chiếc lá cây vàng ruộm đu đưa nhè nhẹ, và những ngọn thông cao vút ầm ào nhiều hơn, vài tiếng chim lảnh lót rơi giữa không trung.
    - Xtefchia ... Xtefchia ... - những cây cối chung quanh và những tiếng chim kia như thì thầm nhắc lại.
    Từ xa vẳng lại tiếng mõ lốc cốc và tiếng tù và, tiếng hú hét kéo dài. Cuộc săn đuổi đang tiến lại gần.
    Chỉ một lúc tập trung chú ý nữa ... có tiếng vó nặng nề, trầm đục, tiếng cành gẫy răng rắc, rồi Valđemar nhìn thấy một con hươu sừng to lớn lao ra từ chỗ bên cạnh. Con vật phóng qua lùm cây bằng bước chạy nặng nề, đầu ngửa ra, phiến sừng với những nhánh tua tủa ngả trên cổ.
    Valđemar nhằm, nhưng không nổ súng, chàng nhường phát súng đầu cho công tước Zanhexki. Công tước vội nâng súng lên ngắm, nhưng con hươu thấy động, quay người tại chỗ, ngoặt sang hướng Valđemar. Zanhexki bắn cả hai viên từ hai nòng - trượt! Con hươu ngấc đầu, vừa chảy máu vừa tiến lại gần đại công tử.
    Valđemar nổ súng, nhằm vào ngực, bắn liền hai viên. Con vật to lớn rống lên, bị thương nặng, cố chạy tiếp.
    Brôkhơvích kết thúc việc bắn hạ con hươu. Công tước Zanhexki tự nhủ thầm:
    - Đại công tử mơ màng quá, bắt đầu bắn trượt rồi!
    Những tiếng súng nổ vẫn không ngừng, cả hàng người đều bắn.
    Vài con hươu ngã gục, đàn thú càng túa ra nhiều hơn. Đại công tử bắn hạ được khá nhiều, chung quanh chàng xếp một vòng xác thú đáng kể.
    Khi đám người xua thú đã tiến lại sát gần; những người đi săn tụ tập lai xung quanh công tước Gierstorf. Ai cũng kể lại chiến công của mình.
    - Tôi bắn nhiều nhất, - Treska kêu lên.
    - Thế ngài hạ được mấy con?
    - Mấy à? ... Chắc là cũng có ... Ồi, tôi cũng không biết nữa! Chốc nữa hẵng tính.
  7. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Ui cố post đi các bạn ui!!!
    Mình chưa ra Đinh Lễ mua đc nên vẫn đang hàng ngày ngóng trông truyện trên net đó!
    Hì cám ơn các bạn đã chịu khó post lên cho những ng không có truyện như tụi tớ đọc :D
  8. phu_xe84

    phu_xe84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2005
    Bài viết:
    1.200
    Đã được thích:
    0
    để tớ gõ luôn cho đoạn kết nhé, hơi buồn một chút nhưng mà cưc kì xúc động ... hì hì.
    Thui không phá mọi người nữa !!!
    àh mà ... chỗ bán sách mới rẻ nhất cho đến bây giờ mà tớ biết là cái hàng thứ 2 bên trái đường vào của khu KTX trường ĐHKinh tế
    tớ (khách quen) thì giảm từ 50-55%
    Được phu_xe84 sửa chữa / chuyển vào 01:17 ngày 07/01/2006
  9. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    À cho mình hỏi 1 chút.Tại sao truyện này lại có tên là con hủi?Mình đọc từ đầu truyện tới h chẳng thấy j liên quan cả.
    Hì hay ban phuxe send đoạn kết qua YM cho mình đi.
    ID: amt6491
  10. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Cuối truyện sẽ rõ tại sao . Phuxe có truyện thì giúp post cùng đi nhỉ
    - Thưa các ngài, xin chú ý! Tôi cho rằng ngài Trestka muốn bớt cho chúng ta một chú thỏ để tăng chiến lợi phẩm của mình! - Brôkhơvich vui vẻ nói to.
    Trestka nổi cáu.
    - Với cậu thì tớ không thể làm thế được, bởi khi ấy cậu sẽ lộ mặt là người bắn kém nhất!
    - Xin lỗi nhé! Tớ hạ được sáu thỏ, một sói, một sơn dương. Dẫu sao cũng còn hơn cậu, chỉ được mỗi một con cáo quèn với hai chú thỏ xám.
    - Cả hai ông đều bắn giỏi và hạ được nhiều thú đấy, - công tước Gierstoft dàn hoà.
    Bá tước Barxki tiến lại gần Valđemar.
    - Ta chờ các tiểu thư đến cùng ăn sáng chứ? - ông khoác tay chàng lên tiếng hỏi.
    - Hẳn rồi, họ sắp đến bây giờ đấy.
    Bá tước kéo chàng sang một bên.
    - À propos. Xin ông nói cho tôi biết .... Hay đúng hơn, xin ông hay làm ơn xác định rõ mối quan hệ của cô ... comment donc! Cô Ruđexki, với chúng ta.
    Valđemar dững người như bị sét đánh, cơn giận sôi trào trong lòng, chàng nghiêm khắc nhìn bá tước và hỏi lại:
    - Quan hệ gì kia? Tôi không hiểu!
    - Ah Dieu! Kìa đại công tử! Tôi muốn ông giải thích rõ vị trí của cô gái ấy giữa chúng ta.
    - Cô ấy là cô giáo của Luxia Elzonôvka, đồng thời là một người bạn ... một người bạn thân.
    - Không phải thế, chuyện đó tôi cũng biết ... nhưng cô ta hình như còn được những đặc quyền gì đó cao hơn thế do các vị ban cho, thì phải? ... Cô ta được coi ngang hàng với các tiểu thư giới quí tộc chúng ta hay sao? ... Nhưng Ruđexki đứng ở nấc thang hơi thấp so với tầng lớp cao quí của chúng ta đấy ... hơi thấp!
    - Xin lỗi ngài, nhưng cái tầng lớp cao quí chúng ta như ngài nói, lại là một khái niệm rất tương đối và đòi hỏi phải lý giải rất nhiều, - Valđemar ngắt lời.
    Bá tước nhăn mặt, lấy lại dáng đứng cho trang trọng.
    - Ở môi ông, những tiếng ấy hình như hơi có vẻ giả tạo đấy, đó thật là một giọng điệu không thích hợp không xứng với hậu duệ của một trong những dòng họ cao quí nhất thuộc giới quí tộc ta.
    - Thưa bá tước, tôi không phải là kẻ cuồng tín về đẳng cấp. Tôi đánh giá cao dòng họ mình, những không mê muội thành kính nó. Tôi nghĩ dấu ấn của sự cao quí là ở hạnh phúc, chứ không phải ở gia huy, bởi các dòng họ khác trong nước cũng mang gia huy tương tự như thế này.
    - Nhưng ông mang trên gia huy chiếc mũ tước công mà những kẻ khác không có.
    Valđemar nhoẻn một nụ cười khó chịu, giễu cợt.
    - À! ... Thì ra thế? ... Ở tôi là chiếc mũ tước công, ở bá tước là chín chiếc gậy? ... những thứ đó tạo nên sự cao quí? A! Nếu vậy thì quả là tiểu thư Ruđexki không thể sánh nổi với chúng ta, cũng như chị em nhà Sêriga, ông Giơnhin và những người khác - những người được coi là thuộc giới ta, cũng chung đụng với chúng ta, nhưng trong gia huy lại chỉ được mang có năm chiếc gậy.
    Bá tước nhìn chàng tò mò nhưng giận dữ.
    - Tôi không hiểu sự phẫn nộ của ông.
    - Còn tôi, xin bá tước thứ lỗi, tôi không hiểu nổi toàn bộ câu chuyện giữa chúng ta.
    - Valđemar phẫn nộ, chàng không che giấu điều đó, không cần giữ ý nữa.
    - Dẫu sao tôi vẫn cố gắng tìm cách thuyết phục ông.
    - Không, thưa bá tước, chẳng ích gì đâu. Xin chờ nhọc công vô ích.
    Barxki nói tiếp, vờ như không nghe:
    - Dấu ấn của chúng ta không nằm ngay trên gia huy nhưng vẫn chứa đựng ở truyền thống. Cái mà thế giới gọi là giới quí tộc, ở ta vẫn đòi hỏi một sự trân trọng, thậm chí một sự cưng chiều. Chúng ta không được quên điều ấy! Không được đem những nhân tố ngoại lai vào giới chúng ta, gây nên những trận đau đầu, làm tê liệt những quan điểm của chúng ta, những xu hướng thiêng liêng của chúng ta, không có quyền quên điều ấy! ...
    Bá tước giơ ngón tay trỏ lên ngang mặt, chĩa ánh mắt nhọn như lưỡi lê vào Valđemar, dằn giọng nhắc lại:
    - Không có quyền!
    "Thật là một thằng ngu sôi nổi!" - Valđemar nghĩ thầm. - "Bệnh nhức đầu ... làm tê liệt ... chất men!" ... Những thứ đó thì liên quan gì tới tiểu thư Ruđexka? - chàng nóng nảy nói to thành tiếng.
    - Ồ, có chứ! Khả năng nữa là khác. Cô ta chính là nhân tố ...
    - Có thể khiến chúng ta mắc chứng đau đầu chắc? Ha ha! ... Xin ngài hãy tin rằng, nếu có ai đó làm kẻ khác đau đầu, thì chắc chắn chính là chúng ta khiến cô ấy đau đầu, chứ không phải ngược lại.
    Bá tước cựa quậy không yên vì bị chạm nọc.
    - Trước hết, chúng ta cần cách ly những kẻ như thế thật xa, không trực tiếp đưa họ vào giới ta. Điều đó khiến mọi người bất an, gây sự thiếu tin tưởng trong giới.
    - Tất cả những ... lời cửa miệng trống rỗng mà bá tước vừa nói không được áp dụng ở nhà chúng tôi! Ở gia đình tôi và trong vùng quanh đây, tiểu thư Ruđexka được đánh giá rất cao và cô ấy hoàn toàn xứng đáng được tôn trọng, chúng tôi cố gắng đối xử với cô ấy theo cách xứng với tư cách của cô. Chúng tôi muốn cô ấy không cảm thấy mình là kẻ xa lạ, và bất cứ ai đến nhà chúng tôi nhất thiết cũng phải tuân theo điều ấy.
    Valđemar nói bằng giọng cộc cằn, không cần giữ lễ độ nữa.
    Chàng không còn quan tâm đến việc bá tước đang là khách của chàng. Tính nóng nảy bẩm sinh chế ngự chàng như một cơn giông tố. Nhưng hình như bá tước không hiểu những lời chàng vừa thốt ra, ông ta không muốn mếch lòng, bởi ông ta vừa muốn chinh phục được đại công tử vừa muốn thằng trong cuộc tranh luận.
    - Tôi không muốn xúc phạm đến tư cách của cô gái ấy, elle est biên tenue(1), và quả thực trong quyển danh bạ của Nhiexki cũng dành một góc nhỏ cho cái họ Ruđexki. Mon Dieu! Thì ngay trong đám gia nhân của chúng tôi cũng có kẻ mang những cái họ được ghi trong danh bạ. Nhưng những kẻ ấy đâu thể được xếp vào cùng loại với chúng ta, đâu thể cùng vui chơi với chúng ta, cùng chuyện trò trong phòng khách ...
    - Ngài bá tước, xin ngài chớ làm tôi phải rời bỏ vai trò một chủ nhà mến khách bằng những lối so sánh kiểu ấy! Cái cách đó khiến tôi nổi giận đấy! Nếu ngài còn theo lối đó, tôi buộc phải báo trước cho ngài hay rằng hôm nay, cùng tham dự bữa trưa với chúng ta, sẽ có viên quản gia, người trưởng phường săn và chánh quản trị lâu đài riêng của tôi. Và ngài, thưa bá tước, vì lòng kính trọng tôi và ông nội tôi, ngài sẽ phải chìa tay ra bắt tay họ. Còn về tiểu thư Ruđexka thì vai trò của cô ấy giữa chũng ta đã được xác định rất rõ, không thể nào hạ thấp phẩ giá của chính chúng ta.
    - Xin lỗi ngài! Tôi chỉ nói dưới góc độ truyền thống. Những kẻ như cô ta lây nhiễm cho chúng ta. Chúng tôi có chứng cớ ngay ở bản thân ngài: ngài chẳng quá nhiệt thành biện hộ cho cô ta đó sao! Tôi không phản đối rằng có thể đặt vấn đề về các cô gái như thế, tôi không phản đối ... nhưng, theo cách khác kia. N''''est - ce pas?(2)
    - Kìa ngài! - Đại công tử hét lên.
    - Pardon! Nhưng cô ta là một phần tử không thích hợp trong giới ta, elle n''''est pas nous!(3) Không nên gần gũi và thân mật với cô ta. Cô Ruđexka, đối với chúng ta - là một con hủi!
    Valđemar lao tới, cuồng nộ. Những lời sắc nhọn, phỉ báng đã chực tuôn ra, sắp trào ra, sắp bật khỏi môi chàng. Bá tước cảm nhận điều đó, đột ngột quay phắt lại với mấy người đàn ông đang đi tới. Cùng lúc đó trên con đường xuyên rừng chợt vang lên tiếng vó ngựa và xuất hiện một cỗ tứ mã kéo chiếc xe đầy ắp tiếng chuyện trò: Các tiểu thư đã đến. Những người đi săn chạy vội tới đỡ họ xuống xe. Sự có mặt của phái đẹp và niềm hi vọng được ăn bữa sáng do các cô mang đến khiến mọi người vui vẻ.
    Không thèm để ý đến ai. Valđemar hất khẩu súng săn ra sau lưng, bỏ đi vào rừng, giữa những cây thông và những khóm cây thấp đã úa vàng. Mắt chàng loáng lên những ánh chớp dữ tợn, môi đầy vẻ giễu cợt.
    Thấy thế, Brôkhơvích đuổi theo chàng.
    -Valđy, anh đi đâu thế? Các cô đã đến rồi, bữa sáng đang toả khói trong trại. Mình đói ngấu nghiến như con sói mà mình vừa hạ.
    - Đi ăn đi, và thay mình lo cho mọi người. Đừng quên vỗ béo cho cái lão ... độn ấy! ...
    - Ai? Barxki ấy à?
    - Cậu đoán đúng đấy.
    - Kìa cậu! Trong số chúng ta đây chỉ có mỗi một lão độn thôi, mình đoán trúng thì có gì là lạ.
    - Được rồi cậu đi đi.
    -Sao cơ?
    - Mình muốn ở lại đây một mình.
    - Thật là ngây thơ đến đáng ca ngợi! Thiếu cậu thì đằng kia còn ra làm sao nữa?
    - Thôi đi!
    Brôkhơvích tóm lấy tay Valđemar.
    - Valđy, nghe tớ nói đây! Nếu như cậu yêu mến tớ và muốn trả miếng Barxki thì nên trở lại. Không làm gì hắn cả, những cũng chẳng thèm quan tâ chút gì đến hắn, đó sẽ là hình phạt tốt nhất cho lão thộn ấy. Tớ không biết lão hành hạ cậu về việc gì, tớ cũng ngạc nhiên không hiểu sao lão lại làm thế, bởi như vậy là lão đã xoá sạch cơ hội của chính con gái lão - mà ngay trong điều kiện bình thường cơ hội ấy cũng đã rất mỏng manh. Nhưng tớ không nhận ra cậu nữa đấy, Valđy ạ! Ngày trước thì tự cậu cũng có thể thản nhiên quay lưng lại với lão Barxki. Qua việc cậu nổi cáu, tớ cảm thấy quả đã có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm xảy ra.
    - Cậu nói phải! Chính cái lão chỉ biết tước hiệu và hợm mình đến mức ngu ngốc này đã khiến tôi phát cáu.
    ...
    --------------------------------------------------------------------
    (1)Tiếng Pháp: Thậm chí cô ta cũng có tư cách.
    (2)Tiếng Pháp: Không phải sao?
    (3)Tiếng Pháp: Cô ấy không phải dành cho chúng ta.
    Được pikatzhu sửa chữa / chuyển vào 00:12 ngày 08/01/2006

Chia sẻ trang này