1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Con hủi ( Tredowata ) _ Helena Mniszek

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi lavender0707, 05/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kinkinxd

    kinkinxd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2004
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    hichic, tết nên ai cũng bận cả , bạn tớ về quê ăn tết mất rùi, lại phải chờ các bạn post tiếp lên vậy
  2. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Ặc ngày Tết bận thiệt đó, vậy mà mình cứ ngỡ là sẽ rỗi hơn các ngày thường. Cứ tình hình này thì chắc ko type đc lên mất.
    Kêu gọi tình nguyện nào. Bạn nào nhà có truyện thì type lên hoặc scan lên cái, rất chân thành cám ơn.
  3. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Tuy thường xích mích lặt vặt với chàng nhưng bà đón chàng rất đỗi mến thương, bởi sự trang nhã và tính hài hước hơi châm chích của chàng khiến bà tỉnh táo hơn. Valđemar trả lời những câu hỏi của bà rất nhã nhặn, nhưng chúng khiến chàng chán ngán. Phu nhân Iđalia và ông Kxavary không để chàng yên phút nào. Luxia và Xtefchia ngồi yên ít lời hơn cả, có điều cô em gái thì ngó anh chằm chằm, trong khi Xtefchia thì cố tình tránh ánh mắt chàng. Nàng sợ rằng chàng sẽ đọc được trong ánh mắt mình đúng những điều mà đôi mắt chàng đã thốt lên trong công viên tuyết phủ vừa nãy. Nàng đâu nghĩ rằng chàng đã đoán được tất cả, đã nhìn thấu tận gan ruột nàng, đã cảm nhận rất rõ nhịp đập trái tim nàng....
    Nàng chợt bồn chồn. Nàng linh cảm thấy có điều gì đang treo lơ lửng ở đâu đó trong không trung và sắp sửa giáng xuống đầu nàng. Nàng cảm thấy nóng ruột như người sắp phải lên đường đi xa, vào giây phút cuối cùng từ biệt những người thân yêu. Nàng vật vã không hiểu nỗi lo lắng bỗng dưng kia từ đâu ám ảnh, nhưng sự bồn chồn mỗi lúc một lớn thêm. Đại công tử là người đầu tiên nhận thấy vẻ nhợt nhạt khác thường trên nét mặt nàng, chàng thấy nàng bối rối, nhưng trước mặt mọi người chàng không muốn hỏi hay làm nàng thêm khó xử. Nỗi bồn chồn của nàng lây sang chàng....
    Cụ Machây nhìn nàng chăm chú. Trạng thái không bình thường của Xtefchia khiến cụ băn khoăn.
    - Cháu làm sao thế, cháu ta?
    - Cháu sợ... - Nàng đáp thành thật.
    Họ nhìn nhau. Một làn sương mù như vừa chợt lướt qua trên hai khuôn mặt.
    - Sợ gì kia chứ?
    Cô thiếu nữ được hỏi mỉm cười nhợt nhạt.
    - Xin đừng để ý làm gì. Rồi sẽ qua thôi...
    Tiếng trò chuyện ắng hẳn đi. Mọi người lặng lẽ.
    Người ta dùng trà ở phòng khách. Bên lò sưởi cháy sáng câu chuyện sôi nổi trở lại.
    Đột nhiên một người gia nhân bước vào, tay bưng chiếc khay bạc. Gã tiến thẳng lại phía Xtefchia. Nàng nhìn gã chằm chằm.
    - Gì vậy? - Đại công tử hỏi.
    - Điện tín ạ, thưa ngài, gửi cho...
    - Cho tôi! - Xtefchia thốt lên.
    Người gia nhân cúi đầu xác nhận. Mắt mọi người dồn cả vào nàng, rồi vào mặt đại công tử.
    - Vâng, cho tiểu thư, - chàng nói, đứng lên đưa chiếc phong bì cho nàng.
    Xtefchia xé dải niêm phong. Má nàng đỏ ửng.
    Mọi người trong phòng nín thở. Vẻ bồn chồn của cô gia sư trong bữa ăn và bức điện gửi cho nàng khiến mọi người lo sợ.
    Xtefchia đọc điện buông rơi tờ giấy xuống đầu gối, thốt lên bằng giọng vô hồn:
    - Bà tôi chết. Gia đình gọi tôi về dự tang lễ.
    Tất thảy lặng đi, trút ột hơi thở dài. Họ cứ tưởng có chuyện gì tệ hại hơn thế.
    Mỗi mình cụ Machây run rẩy, dường như có bóng ma xuất hiện trước mắt cụ.
    Hì hết trang 349 rùi, tối nay nếu rỗi mình sẽ lên post tiếp cho các bạn. CÒn không rỗi thì ... thành thật xin lỗi hix hix
  4. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    - Có phải người vừa mất là cụ bà Rembôvxka không ạ? - Luxia hỏi.
    Xtefchia bật khóc.
    - Phải. Tội nghiệp cho bà! Tôi yêu bà biết chừng nào!... Trời ơi là trời!...
    - Bà ốm có lâu không?
    - Bà mất đột ngợ ở Rutraievô... Tôi không hiểu tại sao. Bà thường sống ở ngoại quốc. Tôi phải đi ngay kẻo không kịp mất, điện đến muộn.
    Nàng vùng đứng dậy.
    Công tử Mikhôrôvxki nhìn đồng hồ.
    - Tiểu thư nhất quyết đi hôm nay?
    - Tôi phải đi. Cốt sao kịp chuyến tàu hoả.
    - Kịp thôi, nhưng phải đi ngay lập tức, mà bây giờ tối rồi.
    Nàng chắp hai tay cầu khẩn.
    - Tôi phải đi nhanh mới được.
    - Hà, nếu vậy tôi sẽ ra lệnh thắng ngựa.
    Họ cùng bước sang phòng ăn. Valđemar ra những mệnh lệnh cần thiết.
    Phu nhân Iđalia nắm tay Xtefchia.
    - Cô cần phải thu xếp hành trang. Chỉ có điều xin cô đừng khóc. Tội nghiệp Xtefchia! - Bà thốt lên, hôn vào trán cô gái.
    Luxia oà lên khóc nức nở.
    Cả hai cùng bước về phòng riêng.
    Trong phòng chỉ còn mỗi mình cụ Machây đang ngồi lặng trong chiếc ghế bành rộng rãi. Valđemar đi đi lại lại bằng những bước chân sốt ruột, hàng lông mày chau lại, mắt loé sáng nhấp nháy ánh lửa. Ông Kxavary vặn mình ngái ngủ. Im lặng kéo dài. Tiếng bước chân Valđemar vang lên đều đều đơn điệu trong phòng. Chiếc đồng hồ lớn tíc tắc nghiêm trang.
    Cụ Machây ngồi u uẩn. Đôi mắt nheo lại liếc nhanh sang đứa cháu trai đang đi đi lại lại. Mãi sau cụ hỏi:
    - Cháu có biết họ thời con gái của bà ấy là gì không?
    Chàng lắc đầu không biết.
    Cụ già đưa tay đỡ trán.
    Sao ta thấy xúc động lạ thường trước việc Xtefchia đột ngột ra đi và... cái chết của người ấy...
    Một người hầu bước vào phòng báo tin ngựa đã sẵn sàng. Theo sau y là các bà các cô. Xtefchai đã đội mũ đi đường, mặc chiếc áo dài ấm áp. Mắt nàng đỏ, đôi môi khô bỏng, má tái nhợt. Xúc động, nàng bước lại gần tạm biệt cụ Machây. Sau chút lễ nghi, cụ già ôm ghì mái đầu nàng vào ngực. Cụ nói với nàng như một người cha. Luxia vẫn khóc ròng.
    - Xtefchia, cháu sẽ mau trở lại với chúng ta chứ, phải không?
    - Cháu sẽ cố gắng.
    Khi bước đến cạnh Valđemar, một cơn nức nở lặng thầm trào lên trong ngực nàng. Môi chàng run run. Lần đầu tiên, trước mọi người, chàng hôn tay thiếu nữ.
    Cụ Machây rùng mình. Phu nhân Iđalia cắn môi, mắt nheo lại thành hai khe hẹp theo thói quen. Luxia nhìn cảnh ấy với vẻ thắng thế, như thể muốn nói: "Tôi biết chuyện này từ lâu rồi!"
    Hết trang 351
  5. Pikatzhu

    Pikatzhu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Tairy chăm thật đấy. Yên tâm sau Tết sẽ có chiến hữu chiến đấu cùng
  6. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Chuyện mình vốn bản tính chăm chỉ (ngại quá, hình như hơi kiêu )
    Chúc mọi người năm mới vui vẻ. Chúc pikatzhu sức khoẻ + chăm chỉ (như tui nè ) để post cho mọi người truyện nhé!!!
  7. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Họ bước ra phòng ngoài. Cụ Machây níu tay Xtefchia:
    - Này cháu... bà cháu là Rembôvxka, phải không?
    - Xtefnhia Rembôvxka, - Xtefchia đáp, rồi nàng bị Luxia kéo ra khỏi phòng. Cô gái thì thầm điều gì đó vào tai nàng.
    Cụ Machây còn lại mỗi mình. Cửa dẫn ra tiền phòng vẫn mở rộng. Cụ nặng nhọc tựa người vào tường, run run ngước mắt nhìn lên chiếc đèn chùm như định đếm xem nó có bao nhiêu ngọn.
    - Sao vậy nhỉ?... Xtefchia?Sao vậy nhỉ?... A! Sự tiên tri!
    Bước lên một bước, cụ gọi to:
    - Valđemar!
    Đã mặc áo khoác xong, Xtefchia bước xuống sảnh dưới. Gia nhân mở cửa lớn ra tiền sảnh. Luxia và đại công tử cùng đi với nàng. Phu nhân Iđalia tựa người vào tay vịn cầu thang, nghe thấy cha gọi, bèn kêu lên:
    - Valđy, ông gọi anh kìa!
    Chàng nhìn có vẻ hơi phật ý, rồi chạy vội lên gác. Đang phân tâm, chàng không để ý đến vẻ bồn chồn nóng ruột của cụ Machây.
    - Hỏi Xtefchia, xem họ thời con gái của bà cụ là gì... Nhanh lên...
    - Có chuyện gì thế ạ?
    - Nhanh lên.
    Valđemar lại chạy lộn trở xuống. Chàng gặp Xtefchia đang đứng ở tiền sảnh.
    Một gia nhân đang mở cửa xe trượt. Đêm sáng trời, có trăng, đầy giá băng và tuyết trắng. Lũ ngựa kêu rừ rừ, phà ra những luồng hơi. Bênêđykt đang ngồi trên ghế đánh xe cùng một người gia nhân hầu bên Guenbôvitre. Đại công tử đưa Xtefchia lên xe. Tự tay chàng lấy một tấm da sói phủ chân cho nàng.
    - Xin lỗi. Bà tiểu thư họ gì ấy nhỉ?
    Xtefchia nhìn chàng ngạc nhiên.
    - Rembôvxka.
    - Tôi biết, nhưng họ thời con gái kia?
    - Xtefnhia Korvitrúpna.
    Mikhôrôvxki giật mình. Máu như dồn cả lên đầu chàng.
    - Ông làm sao thế? - Xtefchia kinh hoàng hỏi.
    - Không, không sao! Tạm biệt. Xin tiểu thư hãy giữ sức, và... mau mau trở lại với chúng tôi. Được không?...
    Xtefchia oà khóc.
    - Tôi cũng chưa biết thế nào - nàng nghẹn ngào.
    - Tôi rất mong đấy.
    Chàng nồng nhiệt hôn tay nàng rồi đóng cửa xe.
    - Bênêđykt! Đi cẩn thận nhé. Đến ga, Vavrynhex nhớ lo đầy đủ mọi việc cho tiểu thư, - chàng kêu lên.
    Những con ngựa sốt ruột rời khỏi chỗ đứng.
    Valđemar nhìn theo chiếc xe xa xa dần, rồi ngoảnh đầu về phía những chiếc xa trượt khác đang đỗ.
    - Đại công tử định đi ạ?
    - Không biết. Hẳn là không. Nhưng không hiểu họ có đến nơi an toàn không?
    - Đêm sáng lắm, tỏ như ban ngày. Đường bằng phẳng như mặt bàn, lại có Bênêđykt đánh xe thì còn lo gì nữa ạ, - cụ Jaxenty trấn an chàng.
    Valđemar bước vào tiền sảnh, bước những bước chân nặng nề leo lên thềm. Đầu chàng ong ong, mặt nhợt nhạt. Bước lên khỏi đoạn bậc thang cuối cùng, chàng nhìn thấy cụ Machây đang đứng đó.
    Nom cụ già giống hệt pho tượng. Bất động, như đã hoá đá, cụ nặng nề tựa vào tay vịn bọc nhung. Mắt cụ chằm chằm ngó đứa cháu trai. Cả hai ông cháu im lặng nhìn nhau, kinh hoàng và họ chợt hiểu ra.
    - Đúng bà ấy chứ?... - Cụ già rên lên.
    - Nàng là cháu gái của người ấy, - Valđemar nói nốt.
    Cụ Machây đưa tay ôm lấy ngực. Mặt cụ tím lại. Đại công tử nhảy vội đến bên ông.
    - Ông ơi! Vì Chúa!
    Cụ già thõng người bất lực trên đôi tay chàng.
    Chừng 15'' sau, công tử Mikhôrôvxki bước ra khỏi buồng ngủ của ông nội để gặp gia nhân, mặt chàng tái nhợt, nhưng đã bình tĩnh lại.
    - Lấy ngay mấy con ngựa mà ta định dùng để ra ga đi mời bác sĩ. Cụ ốm rồi.
    Gia nhân lặng lẽ tản đi.

    Hết chương I của phần 2
  8. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Hix topic tụt xuống tận tr 2 làm mình tìm mãi. Hì sorry các bạn vì dạo này tớ đang bận học (oai ) nên ko lên post đc thg xuyên và cũng ko post đc nh.
    Chương 2
    Chiều mùa đông lặng lẽ đổ xuống trang Rutraievô. Tuyết rơi dày, cuộn tung thành những đám mây bụi trắng. Một chiếc xe trượt vừa trở Xtefchia về bây giờ rời khỏi tiền sảnh toà gia trạch của điền trang. Nàng bước vào nhà, được cha mẹ, gia đình và gia nhân chào đón. Những khuôn mặt rạng lên khi gặp nàng. Trong vòng tay âu yếm của mẹ, Xtefchia tạm quên đi nguyên nhân đã khiến nàng trở về đây. Nàng khẽ thổn thức áp chặt vào người bà. Phu nhân Ruđexka đoán ra rằng do nguyên nhân khác với nỗi thương tiếc người bà vừa quá cố.
    - Con về hơi chậm, - cha nàng bảo, - vừa đưa bà đi quan. Mai sẽ an táng.
    - Thưa cha, nhận được điện con đi ngay, nhưng điện bị chậm.
    Mọi người tò mò ngắm Xtefchia, riêng mẹ nhìn nàng đầy thương cảm. Kể từ ngày xa gia đình, nàng đẹp hẳn lên, lại thêm vẻ trang trọng khác vời cùng sự lịch lãm càng làm nổi bật vẻ duyên dáng tự nhiên. Người cha vẫn nhận thấy nàng thay đổi so với dạo mùa thu: Xtefchia như gầy hơn trong mắt ông. Làn da tuyệt đẹp của nàng hơi nhợt nhạt hơn, nom giống như màu vỏ trai ngọc. Đôi môi xinh đẹp hồng thắm cười ít tươi hơn. Đôi mắt cũng khiến ông phải suy nghĩ: sắc tím trong mắt như có phần trội lên, đôi mày màu nâu thanh mảnh và hàng mi dài rủ bóng che dường như mang vẻ thê lương. Mọi tình cảm của tâm hồn nàng thể hiện rõ trong ánh mắt. Những ánh lửa nhấp nháy khiến đôi mắt sinh động biểu lộ nhiệt tâm sôi nổi và hơi dễ bột phát. Song người ta còn có thể đoán nhận được trong đáy sâu đôi mắt những thứ tình cảm khác nữa: nỗi nhớ nhung, buồn bã, có thể cả nỗi oán trách chưa thể thốt thành lời... Một trong những anh em trẻ tuổi của nàng, Narnhixki, nói rằng nàng có vẻ hơi mơ mộng, và tuy những nét nghịch ngợm ngày xưa trong mắt nàng chưa mất hẳn nhưng đã khác xưa, ít long lanh hơn, nhiều ràng buộc vương vấn hơn. Không khí chung của cả gia đình đang lúc trang nghiêm, nên vẻ trang trọng khác lạ của Xtefchia không khiến ai thắc mắc. Ngược lại, cả cha lẫn mẹ đều khiến nàng phải suy nghĩ. Nàng thấy hai người đều thay đổi, thỉnh thoảng cả hai đưa mắt nhìn nàng như e sợ điều gì.
    Nỗi lo lắng hằn rõ lên vầng trán người cha. Khi cô gái chợt nhắc đến cụ Machây, cả hai tái mặt, nhìn nhau thật nhanh. Điều gì đó khiến Xtefchia lo ngại. Nàng cố tránh không nói gì tới Valđemar. Vả chăng cũng không một ai hỏi nàng về chàng.
    Chỉ một lần, anh họ nàng là Narnhixki đột nhiên hỏi:
    - Xuôđkôvxe là điền sản riêng hay cũng là một trong số những điền sản của đại công tử?
    - Nó là điền sản riêng.
    - Thế đại công tử năm nay bao nhiêu tuổi?
    Xtefchia bỗng dưng vô cớ đỏ mặt.
    - Ông ấy ba mươi hai.
    - Ô, thì ra ông ấy còn trẻ đến thế! - Narnhixki nhận xét, vừa nhìn nàng với vẻ thăm dò.
    Ông Ruđexki đỡ lời:
    - Thì anh chả đã trông thấy ảnh ông ta trên các báo khi được thừa kế toàn bộ bất động sản hoàn nguyên sau lúc cụ Janus qua đời, rồi sau chuyến du hành sang Phi châu đấy thôi.
    Hết trang 356
  9. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    - Cháu không nhớ nữa. Cháu chỉ nhớ là sau hội chợ triển lãm, các báo có đăng ảnh ông ấy. Một người rất xinh trai, nhưng trước hết là một người...
    - Tuyệt vời... đúng không nào? - Ông Ruđexki hỏi.
    - Và là một quí tộc lớn điển hình. Điều đó có thể nhận ra ngay lập tức. Đây không phải là một kẻ phát tài giả làm quí tộc, mà là một đại công tử dòng dõi cao sang. Có thể thấy điều đó ngay trên nét mặt ông ta. Hơn nữa, ông ấy có vẻ giàu tự tin và rất tự hào nhưng theo nghĩa tốt đẹp nhất.
    Xtefchia những muốn kể thêm Valđemar là người thế nào, nhưng nàng cảm thấy mình không thể nói về chàng một cách thản nhiên. Nàng chỉ góp một nhận xét ngắn gọn:
    - Anh nói phải. Giới quí tộc chân chính khác hẳn về mọi phương diện với những kẻ bắt chước họ. Nhất là khi có dịp tiếp xúc gần, sự khác biệt lại càng rõ rệt, càng nghiêng về phía có lợi cho họ.
    Ông Ruđexki liếc nhìn con gái.
    - Cốt sao đừng tiếp xúc quá gần, - ông thì thầm tự nhủ, rồi nói to lên: - Về điều đó thì các sự kiện cụ thể thường mới là cái quyết định.
    Mọi người đều không hiểu ông muốn nói gì.
    Đến khuya, khi mọi người đã tản đi, Narnhixki tóm tắt nhận xét của mình về Xtefchia trong một câu ngắn gọn:
    - Cô ấy đang chịu ảnh hưởng của giới quí tộc, đặc biệt là của đại công tử. - Mà thậm chí, có thể là...
    Anh không muốn nói hết ý nghĩ của riêng mình, bởi đã từ lâu anh nhìn thấy hình ảnh Xtefchia trong chương trình cuộc sống của anh, anh càng cương quyết gạch thật đậm dưới cái điểm ấy.
    Hôm sau, đám tang được cử hành với sự tham gia của đông đảo bà con trong vùng, mặc dù người chết vốn không phải là cư dân thường trú của Rutraievô. Tạm thời, người ta chôn thi hài cụ vào khu mộ của gia đình dòng họ Ruđexki, rồi sau này sẽ chuyển về điền trang dòng họ Rembôvxki.
    Trong đoàn người đưa tang, Xtefchia từ chối không khoác tay anh chàng Narnhixki. Nàng đi một mình, hơi lánh sang một bên, chân lội trong đám tuyết người ta cào từ giữa đường ra. Bộ quần áo màu đen và vành khăn tang khiến cho thân hình vốn nhanh nhẹn của nàng thêm thanh thoát. Nàng bước đi trầm tư và buồn bã. Lần cuối cùng nàng được gặp người bà vừa quá cố cách đây đã tròn một năm, hồi ấy Prôntnhixki còn lui tới trang Rutraievô như kẻ đang theo đuổi nàng.
    Bà cụ già tóc bạc có cách đối xử hết sức ngọt ngào khiến người ta phải kính trọng. Những đường nét trên khuôn mặt tuy khô héo nhưng vẫn giữ nguyên vẻ hài hoà. Đọng lại trong những đường nét ấy một bi kịch xảy ra từ thuở trẻ trung. Xtefchia giống như một bức chân dung sống động của bà, điều đó được khẳng định bởi những bức ảnh của bà thời trẻ tuổi.
    Ngay từ thời thơ ấu, nghe kể về chuyện buồn nào đó của bà hồi còn thiếu nữ, Xtefchia đã hết sức quan tâm tìm hiểu. Nhưng không một ai muốn giải thích cho nàng nỗi buồn ấy thuộc loại nào. Khi bị hỏi thẳng, bà cụ đã tái mặt, và bảo đứa cháu gái từ rày trở đi không được hỏi những câu những câu như thế nữa.
    Hì hết trang 358
    Được tairy sửa chữa / chuyển vào 20:12 ngày 09/02/2006
  10. tairy

    tairy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2004
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    0
    Đã từ lâu, bà Xtefchia bị bệnh tim, người nhà hết sức để ý không làm điều gì khiến bà xúc động. Cũng vì vậy, rất lâu bà không hay biết việc Xtefchia rời khỏi gia đình. Tin tức về chuyện dứt tình với Prôntnhixki đã khiến bà rất xúc động, vì thế, người nhà không muốn bà xúc động thêm nữa.
    Cái chết của bà là một điều bí mật đối với Xtefchia. Đáp lại những câu hỏi của con gái, cha nàng chỉ bảo:
    - Rồi sau này con sẽ rõ.
    - Hay chính bản thân ta đóng một vai trò nào đó chăng trong cái chết của bà? - Xtefchia tự hỏi.
    Sự tò mò hành hạ nàng, cách xử sự của chàng làm nàng lo lắng, Narnhixki làm nàng bực mình. Điều đó khiến nàng cáu giận. Nàng quyết định ngay sau lễ tang sẽ trở về Xuôđkôve. Nàng run lên khi nghĩ thế, trước mắt nàng lởn vởn hình ảnh của Valđemar mà nàng được thấy lần cuối cùng, tuy chỉ ngắn ngủi thoáng qua nhưng sao mà nhớ thế. Cuộc gặp gỡ trong vườn in đậm mãi trong tâm trí nàng. Lần ấy, nàng đã cảm thấy rõ ràng mình được yêu. Sự thật ấy, nàng đã phát hiện từ lâu trong trái tim mình. Trong thời gian chàng vắng mặt lâu ngày, nàng càng khẳng định tình yêu ấy bởi nỗi nhớ nhung mạnh như tình ái. Và lúc chia tay, khi chàng cúi hôn tay nàng, thì sức nóng của nụ hôn khiến toàn thân nàng rung động, thắng cả nỗi bối rối vì sự hiện diện của đông đủ mọi người. Nàng đã nhìn thấy chiếc xe trượt của chàng đợi trước tiền sảnh. Lão Jaxenty đã để lộ cho nàng biết: Valđemar đã định tiễn nàng ra ga. Chuyện gì đã xảy ra khiến chàng không thực hiện được điều đó? Có thể phu nhân Iđalia ngăn cản? Chắc chàng sẽ không thèm để ý đến ý kiến của bà. Vậy chẳng lẽ cụ Machây?
    Hết trang 359.

Chia sẻ trang này