1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Con người !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Tháng Năm' bởi tu_dinh_huong, 08/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tu_dinh_huong

    tu_dinh_huong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/02/2002
    Bài viết:
    1.752
    Đã được thích:
    0
    Đính chính lại với iem Tina17.
    Đây không phải là cuộc đời chị, đừng nhầm lẫn như thế nữa nghen, chị có mẹ, và chị iu mẹ chi lắm.

    Close your eyes, open your heart, and give me your hand...
  2. BanDieuTraXH

    BanDieuTraXH Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2002
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Các bạn thành viên TTVN yêu quý!
    Chúng tôi nhận thấy, topic "Con người..." là một chủ đề nghiêm túc. Chúng tôi mong rằng các thành viên nên cân nhắc kỹ trước khi đưa ra bất kỳ một nhận xét nào. Chúng tôi rất hoan nghênh những ý kiến phê bình, đóng góp của các bạn dựa trên tinh thần xây dựng và cùng giúp nhau tiến bộ. Nếu là một bài nhận xét, ít nhất nó phải có đủ ba phần:
    - Đặt vấn đề
    - Bình giải(những ý kiến phân tích phải bám sát bài viết tác giả đang phê bình...)
    - Kết luận(phải có những dẫn chứng đầy đủ để có thể chứng minh cho người đọc thấy được ý chủ đạo của bài bình.
    Từ nay, tất cả những bài nhận xét chỉ có một câu duy nhất, (trừ một số chủ đề như : Đăng ký thành viên; những câu hỏi; lời cảm ơn...)chúng tôi xin phép được ghép chúng thuộc loại "câu bài". Tất nhiên, những bài loại này hoàn toàn không phù hợp với CLB Tháng Năm.
    Lời nhận xét của bạn Tina17 nếu hiểu rộng ra thì nhiều người có thể cho rằng bạn đã vô tình( hoặc cố tình) làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của thành viên khác.
    Thân!
    Thay mặt Ban Điều Tra Xã Hội
    Được BanDieuTraXH sửa chữa / chuyển vào 25/06/2002 ngày 22:16
  3. choc

    choc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    11/10/2001
    Bài viết:
    586
    Đã được thích:
    9

    Ngày hôm nay bạn đi trên phố, thấy có kẻ lê mình trên đường: rách rưới, bẩn thỉu, tàn tật... "Sao lại có những người vô liêm sỉ như thế kia chứ! Van xin sự thương hại, cầu xin chút bố thí của người qua đường ư? Liệu sau lớp băng trắng kia có phải là một cẳng chân lành lặn? Bên trong cái túi rách tướp kia có lọ phẩm đỏ???... Lười lao động là một cái tội chẳng thể tha thứ! Thật chẳng đáng thương hại!" Bạn nghĩ!
    Trưa nắng oi ả, đang rôm rả bên bàn ăn trưa với những câu chuyện dí dỏm vô cùng hài hước, bỗng một bàn tay lem luốc chìa ra vài thứ xanh xanh đỏ đỏ, một mái đầu bù xù, cái áo xộc xệch với quần cộc bẩn thỉu, giọng khẩn nài:" Cô chú mua cháu cái kẹo!!?" (Nhăn mặt) "- Không có đâu! Mất cả hứng!", để rồi khi cánh tay lẻo khẻo kia với vào áo bạn, khiến bạn nổi đoá : "Đi chỗ khác đi! Đừng có quấy rầy", trợn mắt nhìn đôi mắt bé xíu kia lấm lét với ánh nhìn van vỉ...
    Một tối thư giãn quây quần với gia đình bên chiếc máy thu hình, xem chương trình "Những số phận vươn lên", một em bé tật nguyền, mồ côi cả cha lẫn mẹ, vừa tự học, vừa phụ bà bán nước vối dạo ở ga xép nhỏ, đỗ đầu huyện trong kỳ thi tiểu học. Bạn quay sang cậu út " Mày thấy không? Người ta chẳng cần phải đi học thêm học nếm mà vẫn đỗ điểm cao. Chỉ ỷ lại, lười biếng, không biết phấn đấu!"
    Ngày mai tại buổi cà phê chiều, gặp bà cụ bán tăm, lưng còng, mắt đục mờ, làn da nhăn nheo, mái tóc bạc lơ thơ... Bạn sẽ chép miệng "Khổ! Con cái đâu mà để cụ phải lăn lộn vất vả thế cơ chứ! Con cái bây giờ vô tâm thật!"
    Nghe tin lũ lụt ở vùng này vùng kia, có vận dụng hết trí tưởng tượng cũng không cảm nhận nổi cái ướt át giá lạnh tối tăm thiếu thốn, cái mệt mỏi lo âu vì mất mùa, mất của, gia đình ly tán... trong cái nóng ngột ngạt của ngày hè Hà Nội, trong cái bực bội lo toan cá nhân... Để rồi mỗi khi ban công tác phường, cơ quan, trường học kêu gọi, bạn đóng góp như một thói quen
    hàng năm, mỗi mùa bão đến.
    Tại sao ...
    Choc
  4. tu_dinh_huong

    tu_dinh_huong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/02/2002
    Bài viết:
    1.752
    Đã được thích:
    0
    ??oNhững ngày đi bán post card cho người nước ngoài, tôi học được khá nhiều tiếng Anh. Thứ tiếng Anh bồi mà người ta vẫn thường nói ở ngoài đường phố.. thứ tiếng Anh bao gồm cả từ lóng, từ lịch sự, lẫn từ thô tục, được phát ngôn bởi tất cả các khách nước ngoài đến Việt Nam. Mãi rồi cũng thành quen, cái thói quen thật kỳ lạ, nói máy móc.. nói rồi nghe, không kịp dịch nghĩa nhưng vẫn hiểu họ nói gì, theo đúng một phản xạ có điều kiện... Đại loại như là nếu khách hàng bảo ??~how much ????thì câu trả lời sẽ phải là ??otwo dorlar for this one??? Thời gian đầu kiến thức tiếng Anh của tôi chỉ trong phạm vi những gì tôi phải nói cho họ hiểu là cái X này giá .... cái Y này giá....
    Tôi vẫn đi học văn hoá, nhưng tôi quyết dịnh học thêm cả môn tiếng Anh. Dần dà tôi có thể ngồi nói chuyện với khách hàng, tôi không chỉ trả lời những câu hỏi của họ một cách cụt lủn nữa, mà tôi tả về những địa danh trong tập post card, tôi hỏi họ về cuộc sống, về con người .... Sau khoảng một năm thì tôi có thể nói chuyện với họ thoải mái mà không e ngại gì. Trường học của tôi cũng có rất nhiều người nước ngoài tới thăm, tôi trở thành phiên dịch viên cho trường mỗi khi có khách. Biết được hoàn cảnh của tôi các thầy cô lại càng tạo điểu kiện để tôi có thể yên tâm học và làm. Cuối năm lớp 7, tôi thi khá suất sắc và được chuyển thẳng sang lớp chuyên Anh trường Ngô Sĩ Liên. Từ đấy con đường tương lai của tôi bắt đầu rộng mở.....???
    Close your eyes, open your heart, and give me your hand...
  5. tu_dinh_huong

    tu_dinh_huong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/02/2002
    Bài viết:
    1.752
    Đã được thích:
    0
    "Những ngày học lớp chính quy khá vất vả, tôi ít có thời gian đi làm, tôi đang lo lắng chưa biết mình sẽ sống thế nào. Tôi chỉ biết gắng gồng mình lên bươn chải, lòng tự nhủ cần phải sống, sống cho mẹ tôi không hổ thẹn vì đã để tôi tồn tại trên đời này. ???
    Và đến khoảng thời gian gần đây, TĐH được nghe tiếp câu chuyện của chị qua người khác kể. Chị học rất giỏi, chị luôn đứng trong số 5 học sinh suất xắc nhất của lớp. Khâm phục chị về tính can trường, trí thông minh ham học, một người phụ nữ HàLan đã nhận tài trợ cho chị những chi phí sinh hoạt học tập trong suốt những năm cuối cấp 2, và toàn bộ cấp 3. Nhờ vậy chị có nhiều thời gian dành cho học tập hơn, và chị lại càng học giỏi hơn. Giờ chị đã tốt nghiệp PTTH ở ViêtNam, và đã thi đỗ tại một trường đại học Mỹ. Hè vừa rồi khi về VN chị đã dùng cả 3 tháng hè của mình dạy Tiếng Anh cho các em học sinh ở ngôi trường cũ, nơi chị bắt đầu những bài học vỡ lòng...
    Có lẽ ông trời đã bù đắp cho chị, mà cũng có lẽ chính chị đã tạo dựng nên cuộc đời chị...

    Close your eyes, open your heart, and give me your hand...
  6. landai

    landai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/02/2002
    Bài viết:
    1.061
    Đã được thích:
    0
    Nó có nước da ngăm đen và cặp mắt sáng. Có lẽ công việc đã làm cho nó có cái làn da đó - Công việc đánh giày.
    Lần đầu tiên gặp nó khi đang chờ mọi người để đi TT Bảo trợ XH 1cùng với Tình nguyện Trẻ. Nó mời đánh giày và như một thói quen đã lắc đầu từ chối. Nó chẳng nài nỉ như bao đứa trẻ đánh giày khác, lặng lẽ ngồi xuống và giúp những người bán hàng gấp những tờ giấy ăn.
    Ấn tượng về thái độ của nó và muốn tìm hiểu về nó nên bắt chuyện và mời nó uống nước. Nó nhìn và lắc đầu. Chắc nó đang nghĩ tại sao một người không quen biết lại mời nó. Và mỗi khi hỏi nó chỉ nhận được sự im lặng và cái nhìn kỳ lạ. Chỉ duy nhất một lần mắt nó sáng lên khi hỏi rằng nó có muốn đi học không. Hỏi những người xung quanh cũng không biết thêm được gì. Nhờ nó đánh giầy nó cũng từ chối. Muộn quá rồi. Giá mà mình đồng ý ngay từ đầu có lẽ câu chuyện đã khác.
    Qua chỗ đó hai lần nữa nhưng hình như nó nhận ra nên không mời đánh giày mà chỉ nhìn. Vẫn thấy băn khoăn về nó và vẫn muốn lúc nào đó được ngồi nói chuyện với nó. Hy vọng có thể giúp gì được cho nó.

    Landai
  7. MMDS

    MMDS Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/03/2002
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn tất cả những gì mà các bạn đang âm thầm xây dựng! Đây là bông hồng đầu tiên tôi post lên trong một bài viết, xin dành tặng các bạn!
    Thân!
  8. big-heart

    big-heart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2002
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Có hai đứa trẻ : 1 bé trai và 1 bé gái,chúng la hai anh em .Thằng anh 10 tuổi,đứa em thì 8.Chúng tôi nhìn thấy chúng_ hai đứa trẻ ăn may` ấy đang chia` những bàn tay bẩn thỉu của chúng lên trước mặt vai` người lạ.Đáp lại hành động ấy của hai đứa trẻ là một câu nói mà tôi và có thể là cả các bạn nữa cũng đã biết câu trả lời rồi:Người đàn ông tỏ vẻ bực mình nhìn về phía hai đứa trẻ va quát lên: "cút ra chỗ khác chơi ngay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!".Thât buồn là ko chỉ có thế ,người đàn ông ấy ( 1 người lớn hẳn hoi) _trước khi ra về còn nỡ lấy luôn cả cái ống mà 2 đứa trẻ kia vẫn dung` để đi hát rng và xin tiền.Thật đầu chúng tôi nghĩ chú ấy chỉ đùa với hai đưa trẻ đó thôi ! thế nhưng ko phải như vậy ! Mặc cho hai đứa trẻ chạy theo van vỉ được trả lại vật của chúng ,người đàn ông kia vẫn ra sức rằng lấy của chúng rồi mới ra đi.
    khi nhận ra rằng người đàn ông kia ko đùa,chúng tôi chạy theo để đòi lại hộ chúng nhưng ko thấy đâu cả.Vậy là chúng tôi đành quay lai vơi nhưng dứa trẻ và góp chút tiền nhỏ để cho chúng co thể mua 1 cái mới !cũng lúc ấy ,sau khi nói chuyện với 2 đứ a trẻ ấy ,chúng tôi mới biết thêm răng`,chúng còn có 1 người ông nữa ,cả 3 ông cháu cùng đi tư` vĩnh Phuc' tơi Cầu giấy nay`.Ông chúng bị que` và không đi cùng chúng được nên đành phải nằm ở 1 xó chợ gần đấy xin ăn ,còn cho 2 cháu tự đi lấy.
    Cả ngày hôm đó ,sau khi gặp va biết được hoàn cảnh đáng thương ấycủa những đứa trẻ ,tôi ko khỏi xúc động ,thương cho những nmảnh đời phiêu du kia ,va cũng ko thể hiểu được hành động củ người lớn kia nữa!!
    Trong cuộc sống hằng ngày ,hẳn có rất nhiều hoàn cảnh đáng thương như vậy va có khi la còn hơn ca thế nữa,Nhưng các bạn đã bao giờ vì vô tâm mà hắt hủi ,khinh rẻ và ko chút bận tâm đến những hoàn cảnh đó chưa?
    Light up the life with small stars!
  9. landai

    landai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/02/2002
    Bài viết:
    1.061
    Đã được thích:
    0
    Mỗi người đều có suy nghĩ riêng và hành động phù hợp với suy nghĩ của mình. Có kẻ xem việc giúp đỡ người khác không phải là của họ, cũng có người lại cho rằng đó là công việc đem lại cho họ niềm vui, sự thanh thản...
    Một Bích Phụng trong TP. Hồ Chí Minh ngày ngày đến mái ấm Hoa Mai để chia sẻ với các em nỗi bất hạnh khi bị chính những người thân yêu của mình xâm hại ********, giúp các em vượt qua nỗi đau tưởng như không gì có thể bu` đắp được. Phải có tình thương bao la, sự cảm thông sâu sắc lắm thì Phụng mới có thể xua tan sự nghi ngờ, cái nhìn thiếu thiện cảm và thái độ bất cần mà các em dành cho mình trong những ngày đầu tiếp xúc.
    Một cô Thanh Tâm với nồi cháo dinh dưỡng nhân đạo trước cổng bệnh viện Đống Đa. Cùng với những người con đẻ và cả những người con nuôi do cô cưu mang nâng đỡ và với một số người khác, một nồi cháo dinh dưỡng 300 suất được cô chở đến cổng bệnh viện vào mỗi buổi sáng để phân phát cho những bệnh nhân nghèo. Việc làm đó âm thầm suốt 2 năm. Ngoài ra cô còn giúp đỡ, ủng hộ cho bệnh nhân bị úng thuỷ não 700USD để phẫu thuật.
    Một bé Đào ở Cần Thơ 5 năm liền (từ lớp 1 đến lớp 5) cõng bạn Thuý đi học. Đường đến trường phải đi qua 3 cầu khỉ va` đoạn đường đất ngoằn nghèo. Lúc đi còn nhờ được xuồng qua, lúc về thì cõng bạn lội qua kinh luôn. Sức yếu, hai em cũng bị ngã nhiều. Nhiều lần Thuý muốn nghỉ học vì thấy bạn vất vả quá nhưng "Cháu còn đi học được là cháu còn cõng Thuý cùng đi"
    Và một Tháng Năm với lòng nhiệt tình của bao bạn trẻ đang từng bước khẳng định mình. Với thời gian hy vọng những tấm lòng nhân ái của các bạn sẽ tiếp sức cho các em nhỏ đi tới đích cùng những ước mơ tốt đẹp.

    Bài viết này lẽ ra Landai định post trong topic "Những tấm lòng nhân ái" của Olimpic nhưng không tìm thấy nó ở đâu, đa`nh post tạm lên đây vậy.
    Landai
    Được landai sửa chữa / chuyển vào 13:11 ngày 28/08/2002
  10. Cau_be_ngay_tho_new

    Cau_be_ngay_tho_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống như là một chiến trường, có cả tình yêu thương, lòng thù hận, điều tốt và điều xấu. Nhưng chiến trường vẫn là chiến trường, và con người đều là những chiến sĩ mà thôi. Vẫn phải chiến đấu để giành lấy miếng ăn. Có thể những người như chúng ta được sống trong 1 gia đình, được chăm lo đầy đủ nên chưa nhận thức được điều đó, ngay cả bản thân em cũng thế. Nhưng những đứa trẻ bất hạnh đều ý thức được điều đó, tuy nhiên chúng còn quá nhỏ, không có sức mạnh, ko có tiền, ko có sự giúp đỡ động viên. Đó là sự chiến đấu cầm hơi ko cân sức mà thôi.
    Nhưng chúng ta có thể làm được gì, có thể làm thay đổi cuộc sống của các em, dù chỉ là 1 người hay ko ? Bản thân em cũng đã từng 1 lần cảm thấy bất lực, bất lực vì không biết làm gì, ko đủ sức để mà giúp đỡ.

    10% cho tinh nguyen

Chia sẻ trang này