1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Con nhân mã trong vườn - The Centaur in the Garden

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Null, 01/08/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Trại gia súc ở Rio Grande Do Sul
    1954-1959
    TÔI ĐI VỀ HƯỚNG BIÊN GIỚI VỚI ARGENTINA.
    (Chắc hẳn tôi đã ua vùng São Bọa đúng vào lúc người ta mai táng tổng thống Getúlio Vargas. Tất nhiên là lúc bấy giờ tôi không biết tí gì về những chuyện như thế. Tôi chỉ biết phi nước đại mà thôi.)
    Một đêm mưa, tôi trú lại trong một túp lều bỏ hoang, một nơi lụp xụp giữa một cánh đồng mênh mông. Tiếng mưa rơi và tiếng ếch nhái ộp ạp đưa tôi vào giấc ngủ, một giấc ngủ súc vật có nguyên nhân, tôi nghĩ thế, từ những bắp thịt mỏi nhừ những mối gân đau nhức. Một giấc ngủ lừa ngựa.
    Sáng hôm sau...
    Tôi giật mình tỉnh giấc, lòng đầy những dự cảm lạ lùng. Tôi đứng dậy và ghé mắt nhìn qua khuôn cửa sổ bé xíu của túp lều.
    Trời vẫn sầm sì mặc dầu mưa đã tạnh. Mấy con cừu đang hiền lành gặm cỏ; không một bóng người. Tại sao tôi lại giật mình?
    Nhưng có một cái gì đó. Tôi cảm thấy nó tận đáy lòng. Trong người tôi vang vang tiếng móng ngựa từ xa mỗi lúc một gần. Tôi nheo mắt và bắt đầu nhận ra một cái gì đó ở phía chân trời.
    Một người cưỡi ngựa. Không, hai người cưỡi ngựa. Phóng thả sức, họ đang nhanh chóng đến gần.
    Người đằng trước có vẻ là đàn bà... đúng là một người đàn bà có thể thấy rõ mái tóc dài tung bay tả tơi trong gió. Con ngựa trông rất lạ. Cái đầu nó ở đâu? Cái đầu con ngựa ở đâu?
    Không có đầu, không phải ngựa. Người đang đuổi theo sau thì đúng là đang cưỡi ngựa, nhưng ở phía trước là một người đàn bà và ngựa nhập làm một, là nửa đàn bà, nửa ngựa, là... có thể là tôi đang nhìn thấy thế không? Đó là một con nhân mã cái.
    Một nhân mã cái! (Vậy là tôi không phải chỉ có một mình, chúng tôi đông hơn, có khi đông lắm chưa biết chừng!) Nhưng mà cô ta là một cô gái trẻ, có vẻ rất đẹp, cô ta ở đâu ra mới được chứ? Có phải cũng từ quần Quatro Irmãos như tôi không? (Chao ôi, nếu cha mẹ tôi...) Hay là từ Argentina, từ Nam Cực? (Thử tưởng tượng xem giá Deborah và Mina mà biết được chuyện này!) Nhưng không có thời gian thắc mắc nữa, cô gái, con nhân mã cái, rõ ràng đang rất lo lắng; nó đang kiệt sức và hãi hùng, kẻ đuổi theo nó là một lão già, đã đến rất gần. Phải làm cái gì đó, con xin kính lạy Đức Jehovah, con phải là gì? Giá mà tôi là con ngựa có cánh...
    "Dừng lại, con quỉ sứ kia! Dừng lại!" Lão già hét, rất hách dịch.
    ... Tôi sẽ đón lấy cô và nhấc cô lên tận những đám mây. Nhưng tôi không phải là con ngựa có cánh, tôi chỉ làm cho một con nhân mã bất lực sợ hãi, bực bội, và tôi phải làm gì đây? Ra khỏi nơi ẩn nấp, tấn công lão già ư?
    "Dừng lại không tao bắn!"
    Lão có một khảu súng lục trong tay và chỉ còn cách con nhân mã cái chưa đầy một trăm bước, đang giơ súng lên ngắm, cả hai đều phóng thục mạng. Họ sẽ phi qua ngay trước cửa túp lều, ngay bây giờ, đây này.
  2. Red_Dragonfly

    Red_Dragonfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Bạn Kimnt a, bạn ngưng đúng chỗ hồi hộp hấp dẫn nhé. CHuyện mua ở đâu bạn nhỉ, có thể chỉ cho tớ ko?. Tớ muốn finish nó wá cơ, mà mỗi 2 ngày bạn post được có mỗi tẹo.
    VOte cho bạn 5 ông sao nhé. Làm ơn post lên nhiều chút đi.
  3. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Bác gì muốn mua sách ra hàng chị Hoa ở... số mấy nhỉ... 5,7,9 gì đấy phố Đinh Lễ mà mua. Mình mua cuốn sách bìa hồng hồng này lâu lâu mãi không có thời gian nghiền hết gì cả. Chả mấy khi Cún bỏ tiền mua truyện về đọc.... chẹp chẹp....
    Tôi soi gương, thấy mình đẹp trai đấy chứ... nhưng... từ thắt lưng trở xuống... "Phân tâm học, duy vật biện chứng, chẳng là cái gì hết; luật cung cầu, cũng chẳng là gì hết, chẳng là gì hết; văn chương hư cấu, cũng chẳng là gì hết. Hình như chẳng có gì áp dụng được vào trường hợp của tôi. Tôi là một con nhân mã, một con nhân mã không phương cứu chữa. Và không một lời giải thích nào khả dĩ."
    Ôi chao ôi.. eine wunderbare geschichte!
    "Không một lời giải thích nào khả dĩ."
    Bravo Trịnh Lữ!
  4. Red_Dragonfly

    Red_Dragonfly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Thank you. Vote 5* nhé.
  5. entrap

    entrap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2006
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    Trại gia súc ở Rio Grande Do Sul
    (tiếp - trang 152)
    Tôi lao thẳng vào cánh cửa ọp ẹp, xô đổ nó, phóng thẳng ra ngoài về phái lão già. Lão ghìm cương, hai mắt trợn trừng, rú lên một tiếng kêu khiếp đảm. Con ngựa chồn dưng lên đúng lúc lão bóp cò súng, và lão ngã văng xuống đất. Con ngựa ***g chạy đi.
    Tôi thận trọng đến gần. Lão già đã ngã sấp mặt xuống đất và đang nằm bấy động. Tôi quỳ xuống cạnh lão, lật lão lên. Tránh không nhìn vào hai con mắt trợn trừng đờ đẫn của lão, tôi đặt tay lên ngực lão. Tim lão đã ngừng đập.
    "Hắn đã chết chưa?" Đó là cô gái, con nhân mã cái ở gần ngay bên tôi.
    Chúng tôi nhìn nhau.
    Cô ta xinh. Không xinh bằng cô gái ở khu nhà lớn, nhưng rất xinh; khuôn mặt thanh tú với đôi mắt đen mang nhiều dấu vết của huyết thống Indian.
    "Chết hẳn rồi, " tôi vừa nói vừa đứng dậy.
    Cô bắt đầu khóc. Cô vẫn còn sợ hãi, có thể thấy rõ điều đó. Tôi muốn an ủi cô, muốn vuốt ve cô và nói rằng không có gì phải sợ nữa, mọi chuyện đều ổn cả rồi. Và tôi đã làm đúng như thế: tôi vuốt ve mái tóc nàng, tôi nói có chuyện gì đâu, mọi thứ đều tốt đẹp cả rồi. Tôi nhận nàng là đồng loại; nàng cũng nhận tôi là đòng loại. Chúng tôi đều cùng một chủng, thâm chí da nàng còn hơi giống da tôi, đều có màu hạt dẻ.
    (Đã có lần, lúc một mình ngắm nghĩa chính mình, tôi đã cay đắng nghĩ rằng chẳng những đã phải mang thân phận nhân mã, tôi lại còn phải mang bộ da màu hạt dẻ của ngựa điển hình nữa! Nhưng bây giờ, bây giờ thì toi hạnh phúc vì đã có bộ da hạt dẻ này. Nó thêm được một thứ chung nhau giữa đôi chúng tôi.)
    Nàng lau nước mắt bằng cánh tay của bộ áo choàng bó sát người màu trắng và nhìn tôi. Chỉ lúc này, khi nỗi hoảng sợ đã qua rồi, nàng mới có vẻ như nhận ra rằng tôi cũng có móng ngựa, rằng tôi cũng một nửa là ngựa như nàng. Kinh ngạc lộ rõ trên mặt nàng, kinh ngạc và sợ hãi.
    Tên tôi là Guedali, tôi nói để trấn an nàng. Nàng không hiểu. Cái gì cơ? Nàng hỏi, chau mày với một vẻ gần như khôi hài. Guedali, tôi nhắc lại. À, nàng nói, mọi người gọi tôi là Tita.
  6. entrap

    entrap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2006
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    Đột nhiên tôi nhớ ra rằng cả hai chúng tôi đều đang ở giữa chốn đồng không mông quạnh, hoàn toàn lộ liễu. Tôi giấu xác lão già vào chỗ mấy bụi cây, cầm tay nàng dắt vào bên trong lều, rồi ép nàng ngồi xuống cạnh tôi. Giọng nức nở, nàng kể cho tôi nghe câu chuyện của lão già đã chết, người chủ trại gia súc có cái tên Zeca Fagundes.
    Zeca Fagundes là người sở hữu tất cả đất đai xung quanh vùng này.
    Lão đã chuyển sang nghề nuôi cừu đúng vào lúc giá len trên thị trường quốc tế đang lên đến đỉnh điểm, và trở nên giàu có.
    Lão sống với vợ, Dona Cotinha, trong một ngôi nhà khổng lồ, phiên bản của một toà lâu đài trung cổ, với hào nước và cầu rút, tường bao, tháp canh, đủ thứ. Hành lang dẫn vào phòng ngủ và những sảnh rộng thênh thang được trang hoàng với những bộ giáp trụ trung cổ nguyên bản, mua cuả một nhà chuyên sưu tầm và buôn bán có danh tiếng ở mãi tận Pelotas. SÀn nhà toàn bằng đá; những cửa sổ nhỏ đều có chấn song sắt rất lớn bảo vệ. Trong nhà thắp sáng bằng đuốc. Dưới tầng hầm có một ngục tối và phòng tra tấn có treo lòng thòng từ trên trần xuống một cái cũi sắt trong có một bộ xương người không có đầu lâu. đó là hình phạt dành cho những nông dân nào ương bướng, Zeca Fegundas nói vậy, nhưng mọi người đều biết đấy chỉ là nói đùa. bộ xương ấy là của một người tiều phu, một gia nhân đã qua đời khi đã trọn tuổi đời.
    Dona Cotinha, một người đàn bà nhỏ bé, gày gò và im lặng, luôn luôn vận đồ đen, không bao giờ bước ra khỏi nhà. Bà hiến mình cho nghệ thuật dệt thảm. Bà làm việc với những khung cửi cổ xưa đã từng là sở hữu của bà nội bà, cũng là vợ một trại chủ, bà dệt những sợi len xe từ lông cừu chồng bà nuôi thành những tấm tranh thảm có những hình vẽ đẹp: những biểu tượng gia huy của các dòng họ, những thú vật sống quanh vùng (lúc nào cũng thấy có đà điểu) hoặc những con vật huyền thoại như ngựa một sừng, sư tử đầu chim. Còn có cả những nhân vật trong các truyền thuyết ở vùng nam Brazil, như Salamanca do Jarau. Những bức tranh thảm ấy được treo trên tường đá, cách mặt tường ẩm ướt nhờ những cái móc sắt; chúng là niềm vui của Dona Cotinha, một người đàn bà u sầu cô quạnh. Người con trai duy nhất của bà không hợp với ông bố, anh ta sống ở Porto Alegre và học luật ở đó, anh ta học đã nhiều năm, chẳng bai giờ ttốt nghiệp. Thỉnh thoảng họ lại nhận được những bức thư nặc danh nói những chuyện khủng khiếp về anh chàng trai trẻ này, tố cáo anh ta là một kẻ nghiện rượu và đồi bại, càng làm cho bà mẹ thêm sầu não.
    Zeca Fagundas, một con người rất dễ nổi nóng, rất ghét những con cừu của mình mặc dù chúng đã làm cho lão giàu có, coi lũ cừu là những con vật ngu xuẩn và hèn nhát. Lão cũng căm ghét những người nông dân làm việc trong trại của mình. Chúng bay tưởng tao không biết là chúng bay đi tơ cả với lũ cừu của tao chăng? Lão thường nói, giọng vừa nhẹ nhàng vừa giễu cợt, vừa thông cảm vừa cáu bẳn. Sao vậy ngài Zeca! Đám nông dân đáp, với cả lũ cừu ư! Ai mà nghe chuyện ấy bao giờ!
    Cái mà lão Zeca Fagundas thực sự ưa thích là những con ngựa của lão. Lão có không nhiều, hành xóm lão có nhiều hơn lão đến hàng tá, nhưng chúng được lão lựa chọn cẩn thận: những con thuần chủng, những con chạy nhanh. Zeca Fagundes rất âu yếm chúng, và không cho phép một nông dân nào được bén mảng gần chuồng ngựa của lão. Lão tự cho ngựa ăn và chải chuốt cho chúng, từng con một.
    Sultan, con ngựa lang có bộ lông hạt dẻ và những đốm trắng, được lão yêu nhất. Zeca Fagundas cưỡi nó phi qua những cánh đồng, phanh ngực áo đón gió, mái tóc trắng tung bay. Hễ thấy một bầy cừu là lão sẽ thúc ngựa xua đuổi chúng. Lão xua lỹ cừu mới khiếp làm sao! Lão sung sướng thấy lũ cừu chạy bán sống bán chết, kêu rống lên vì sợ hãi.
    Ngựa. Ngựa và đàn bà. Không phải Dona Cotinha xấu xí tẻ nhạt, cho dù là một người bạn đời trung thành, mà là đàn bà khác kia. Lão thường đem họ từ Bage và Alegrete về nhà: những cô gái bán hàng nhỏ nhắn sáng sủa, các bà các cô đã bỏ chồng, và cả gái điếm. Lão có cách thu xếp công việc cho họ trong trại nhà, người thì nấu nướng, kẻ dọn dẹp nhà cửa, người khác chuyên trả lời thư từ hoặc giữa sổ sách kế toán. Tất cả họ sống chung trong một gian phòng rộng có mái vòm dưới tầng hầm của toà lâu đài. Lão sẽ vào đó, bất kể giờ nào, ngày hay đêm, chỉ tay vào một người: Lại đây, thị kia! Rồi đem cô ta vào một căn phòng bí mật, một phòng ngủ mà chỉ một mình lão có chìa khoá, nằm biệt lập bên trong một toàn tháp của khu nhà.
    Đám đàn bà không phải tù nhân. Họ có thể đi nếu họ muốn. Nhưng họ không dám. Họ biết Zeca...
    (hết trang 157)
  7. entrap

    entrap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2006
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    (tiếp- 158)
    Họ biết Zeca Fagundes sẽ tìm ra họ, cho dù có ẩn náu ở đâu, và sự trừng phạt sẽ rất ghê gớm, cái ngục tối ở ngay đó, cạnh nơi họ ở, trong đó có một phòng tra tấn (mọi người đều thậm thụt nói về nhữngc ái roi và than hồng ở trong ấy, chưa kể bộ xương trong cái cũi.) Họ thà ở lại. Ngoài ra, họ được ăn ngon, mặc đẹp, son phấn thơm tho, vì Zeca Fagundes không tiếc tiền cho những thứ ấy chút nào. Ta muốn thấy đám ngựa cái của ta xinh đẹp và thơm tho, lão thường nói vậy. Và trên giường thì lão luôn làm cho họ thoả mãn, dù tuổi tác.
    (Một lần, một cô gái không biết quê quán ở đâu xuất hiện tại trại. Cô còn trẻ, xinh đẹp, và tóc vàng, một của hiếm ở vùng này, với giọng nói mang thổ âm Sao Paolo. Cô ta tự nhận là người rất ham thích ngựa và đến chỉ để mong được tham quan tàu ngựa của Zeca Fagundes. Lão vừa tiếp cô ta vừa thấy sờ sợ; cô ta khiến cho lão thấy nghi ngờ, cái con đàn bà mặc bộ váy hở hang phấn son đậm và đầy người trang sức ấy. Trong câu chuyện, cô ta nói đã li thân với chồng và hoàn toàn thất vọng với đám đàn ông thành phố, đám người mà cô ta cho là rặt một phường oặt ẹo.
    Zeca Fagundes im lặng quan sắt cô ta trong vài giây, rồi mời cô lên căn phòng ngủ trong toà tháp. Cô đi liền. Trên giường thì cô ta cũng không có gì đặc biệt, nhưng lão vẫn đề nghị cô ở lại trại, có lẽ vè cô ta rất khác với đám đàn bà của lão. Cô nhận lời ở lại, "nhưng chỉ chốc nhát thôi", theo đúng lời cô nói, song Zeca Fagundes lạnh lùng bảo rằng trong cái trại này lão mới là người quyết định lịch trình và ngày giờ của mọi người.
    Lập tức mọi người thấy cô gái này không giống các cô gái khác, cái cô tóc vàng ấy. Cô ta không chịu ở trong gian phòng lớn dưới tầng hầm, mà đi khắp các nơi trong nhà, chõ vào đủ mọi việc, hỏi những câu hỏi khó chịu, lại còn ghi chép vào một cuốn sổ. Và cô ta định thuyết phục đám đàn bà nổi loạn chống lại Zeca Fagundes: Các bạn là nô lệ rồi, cô ta hét toáng lên, người đàn ông này thống trị tất cả các bạn! Trong một lần đến thăm bất ngờ, lão bắt gặp cô đang ghi chép. Lão tịch thu cuốn sổ tay, và khi cô định chống lại: Trả lại ta ngay, lão già bẩn thỉu kia! Lão đánh cô ngã gục ngay tại chỗ. Những điều ghi trong cuốn sổ còn làm lão phát khùng hơn nữa: đây là báo chí đây mà! Báo chí! Con này là nhà báo, đồ đĩ!
    Để trừng phạt, lão lột trần truồng cô gái, trói cô vào một cái cột trong buồng tra tấn, và lấy roi quất cô trước mặt cả đám đàn bà. Rồi lão ném cô lên lưng một con ngựa và đuổi cô về thành phố. "Chớ có quay lại đây nữa!", lão hét, "Mày có thể giữa lấy con ngựa ấy, đồ đĩ!")
    Con nhân mã cái nhỏ bé ra đời trong toà lâu đài của Zeca Fagundes. Mẹ nàng là Chica, một người đàn bà Indian âm thầm và không được lão ưa chuộng tí nào. Sự có mặt của bà trong hậu cung của lão là cả một sự bí ẩn. Không ai biết lão thấy gì trong người đàn bà ấy.
    Người đàn bà Indian có mang và không nói cho ai biết. Hoặc giả bà che giấu rất khéo tình trạng của mình, hoặc vì chẳng có ai thực sự chú ý đến bà, nên đến ngày bà sinh nở cũng chẳng ai biết bà bụng to.
    Nửa đêm, bà đi vào phòng tắm. Ở đó, ngồi xổm trong tư thế cổ truyền của đàn bà Indian khi sinh nở, bà rên rỉ rặn. Một người đàn bà khác nghe thấy tiếng động, phát hiện ra bà, và tất cả họ bắt đầu nháo nhào rồi kêu la ầm ĩ. Cuối cùng thì đứa bé cũng bắt đầu chui ra, mọi người xúm lại cố hết sức nâng...
    (hết trang 160)
    Được entrap sửa chữa / chuyển vào 17:14 ngày 24/05/2006
  8. viyeu84

    viyeu84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    1.325
    Đã được thích:
    0
    quyển này dài, post thì biết khi nào cho xong. Ra Đinh Lễ mua đi, nhưng ko hay lắm.
  9. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    õ?Ư'ỏằĂ bà; và rỏằ"i mỏằTt cĂi chÂn ngỏằa thò ra, nhỏằng tiỏng rú hÊi hạng, 'ỏn cĂi chÂn nỏằa, cĂi nỏằa, rỏằ"i cĂi nỏằa, và con nhÂn mÊ cĂi ra 'ỏằi, mỏƠy ngặỏằi 'àn bà kêy rú lên, nhỏằng ngặỏằi khĂc ngỏƠt lỏằ rỏng Chica rỏƠt say mê nhỏằng con ngỏằa cỏằĐa ông chỏằĐ. Chỏằc nóng. ĐĂm 'àn bà không biỏt phỏÊi làm gơ; hỏằ không dĂm gỏằi bĂc sỏằạ, vơ ông chỏằĐ không cho phâp ngặỏằi lỏĂ 'ỏn nhà. Hỏằ cho ngặỏằi 'àn bà Indian uỏằ'ng trà thỏÊo mỏằTc, mà bà chỏng uỏằ'ng 'ặỏằÊc là mỏƠy. Cuỏằ'i cạng thơ bà qua 'ỏằi, mỏãc cho hỏằ phỏÊi 'ỏằ'i mỏãt vỏằ>i mỏằTt thỏằc tỏ là hỏằ phỏÊi chfm nom con nhÂn mÊ cĂi nhỏằ bâ ỏƠy. Hỏằ không nghâ 'ỏn chuyỏằ?n kỏt quỏÊ ngay cho cuỏằTc 'ỏằi con vỏưt, nhặ mỏằƠ 'ỏằĂ ỏằY Quatro IrmÊos 'Ê tỏằông nghâ. Hỏằ sỏẵ chfm nom nó. Câng giỏằ'ng cha mỏạ tôi, hỏằ quyỏt 'ỏằi hỏằ, nhặng bÂy giỏằ hỏằ tin thỏ, bà sỏẵ mỏằĐi lòng khi nhơn thỏƠy con vỏưt bâ bỏằng 'Ăng thặặĂng. Và hỏằ 'Ê nghâ 'úng. Lúc 'ỏĐu, Dona Cotinha không muỏằ'n dưnh dĂng gơ 'ỏn hỏằ và không chỏằc mỏt, bà câng là mỏằTt ngặỏằi mỏạ. Tỏằô 'ó trỏằY 'i, mỏằTt tỏƠm tơnh ỏƠm Ăp, mỏằTt thĂi 'ỏằT 'oàn kỏt ngỏƠm ngỏ**, 'Ê nỏÊy sinh giỏằa ngặỏằi vỏằÊ chưnh thỏằâc và 'Ăm nàng hỏĐu kia.
    Theo lỏằi khuyên cỏằĐa Dona Cotinha, 'Ăm 'àn bà giỏƠu con nhÂn mÊ cĂi nhỏằ bâ (hỏằ 'ỏãt tên cho nó là Marta-Marta, Martita, Tita) trong mỏằTt cĂi trĂi bỏng gỏằ- bỏằ không ngay cỏĂnh gian phòng nặĂi hỏằ ngỏằĐ. Hỏằ cho 'ỏằâa bâ bú bơnh, và hỏằ phĂt hiỏằ?n cĂi mỏạo thêm xà-lĂch bfm vào sỏằa cho nó, con nhÂn mÊ cĂi lỏằ>n lên khoỏằ mỏĂnh. Lúc nào câng phỏÊi lỏân trỏằ'n nhặng 'ặỏằÊc bao bỏằc giỏằa tỏƠm lòng thặặĂng mỏn cỏằĐa nhỏằng ngặỏằi 'àn bà. RỏƠt thông minh, nó hỏằc nói rỏƠt sỏằ>m, và câng rỏƠt sỏằ>m biỏt 'ỏãt nhỏằng cÂu hỏằi. õ?oCĂc mỏạ ặĂiõ? (hỏằ 'ỏằu là mỏạ cỏằĐa nó,) õ?otỏĂi sao con lỏĂi thỏ này? Sao con lỏĂi có nhỏằng móng này, cĂi 'uôi này? Sao con lỏĂi không giỏằ'ng nhặ tỏƠt cỏÊ cĂc mỏạ?õ? Nó không hỏằi gơ 'ỏn cha, câng không biỏt mỏằTt ngặỏằi 'àn ông là gơ, chỏằâ 'ỏằông nói 'ỏn viỏằ?c tặỏằYng tặỏằÊng ra mỏằTt thỏằâ nhặ thỏ.
    Nó không chỏằn ỏƠy (mà ỏƠy là chỏằ? khi nào Zeca Fagundes không có nhà.) Nó thăm mỏãt trỏằi, không khư tặặĂi mĂt; nó thăm 'ặỏằÊc biỏt tỏƠt cỏÊ vỏằ thỏ giỏằ>i bên ngoài. Không 'ặỏằÊc, nhỏằng ngặỏằi 'àn bà nói 'i nói lỏĂi vỏằ>i nó, con không thỏằf ra ngoài 'ặỏằÊc, nhặ thỏ quĂ nguy hiỏằfm, hỏằ sỏẵ giỏt con. Tuy nhiên, ngày lỏĂi ngày, nó càng lúc càng thêm bỏằât rỏằât không yên. ĐĂm 'àn bà bỏt 'ỏĐu hiỏằfu rỏng, hỏằ không thỏằf giỏằ nó mÊi 'ặỏằÊc.
    (hỏt trang 163)
  10. kimnt

    kimnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2003
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Quả nhiên: vào lúc sáng sớm, đúng ngày sinh lần thứ mười Sáu của no, con nhân mã cái mở cửa và lẻn ra ngoài; không ai biết. Trời vẫn tối, vì đang là mùa đông; nó không nhìn thấy gì mấy, nhưng cái cảm giác tự do đã khiến nó sung sướng đến chóng mặt. Nó quyết định chạy tung tăng một lúc khắp xung quanh, làm thế thì có hại gì cơ chứ? Còn rất sớm, mọi người đều vẫn đang ngủ cả.
    Nhưng không phải thế. Không phải mọi người đều đang ngủ: Zeca Fagundes đã dậy rồi, và đang đóng yên cương một con ngựa. Lão nhìn thấy con nhân mã cái đi qua, và dụi mắt vì kinh ngạc: có phải nằm mơ không đây? Có phải lão vừa thấy một cái gì nửa đàn bà nửa ngựa đó chăng? Nếu quả thật có một thứ như thế, nó phải là của ta! Chúa đem nó đén cho ta! Lão lên yên và quất ngựa đuổi theo cái nhỡn ảnh kì lạ ấy.
    Sau đó ra sao thì anh biết rồi, nàng vừa nói vừa lau nước mắt.
    Tôi nhìn nàng, nàng nhìn tôi.
    Tôi kéo nàng lại, ôm lấy nàng. Tôi cảm thấy cặp vụ nàn sát bộ ngực trần của mình; chúng căng lằn dưới làn vải áo của nàng. Tôi hôn nàng, chúng tôi hôn nhau, vụng về nhưng háo hức. ?oThế này là thế nào hả Guedali?? Nàng hỏi trong một tiếng thì thào. ?oAnh đang làm gì vậy?? ?oEm đừng lo, Tita à,? tôi nói. ?oSẽ là một việc rất tốt, rất hay.?
    Tôi muốn yêu nàng theo kiểu của mọi người, như vẫn được minh hoạ trong các cuốn sách tôi đã đọc, nhưng không thể được, vì có quá nhiều vuớng víu, quá nhiều cồng kềnh, quá nhiều móng ngựa. Cuối cùng tôi nhảy lên nàng theo kiểu ngựa, lúc làm như vậy tôi bị đập cả đầu vào mái lều, thật sự là chọc thủng cả một lỗ qua lần tranh lớp, tôi cúi về phía trước, hai cánh tay ôm lấy nàng từ đằng sau, hai bàn tay nâng chặt cặp vú nàng, thì thầm những lời âu yếm vào tai nàng, và nhẹ nhàng luồn vào nàng. ?oThích quá,? nàng rên lên khi hai cơ thể rộng lớn của chúng tôi đều lẩy bẩy vì khoái cảm, ?oem thích lắm??
    Khi đêm đến, chúng tôi ra khỏi lều, tôi đặt thì thể của Zeca Fagundes lên lưng mình. (Nếu lão còn sống, lão sẽ bắt tôi làm nô lệ,; tôi sẽ thành một tay lùa gia súc tuyệt luân; vô địch trong các cuộc chạy đua, và lúc về già, tôi có thể kẻo một xe mà không cần xà ích. Chỗ ngồi của xà ích sẽ để trống, giống như những cỗ xe ma im lìm lướt đi trong sương mù.)
    Chúng tôi đi về phía trại. Khi đám đàn bà nhìn thấy chúng tôi vế đến nhà, họ như phát cuồng lên. Một con nhân mã đực! Tita đã về rồi! Ông chủ chết rồi! Thật là quá sức chịu đựng của họ. Họ gào thét và ngất xỉu. Mãi rồi Tita cũng trấn tĩnh được họ và kể cho họ nghe câu chuyện đã xảy ra như thế nào.
    Với cái chết của ông chủ, họ có những phản ứng lẫn lộn: buồn thương, có, mà vui mừng cũng có. Họ đã chán ngấy tính cách độc tài của lão, phát mệt vì những thói cuồng dâm và quái dâm của lão, việc ******** mà vẫn mang đinh thúc ngựa chỉ là một thói hiền lành nhất của lão. Họ an ủi Dona Cotinha. Bà khóc lóc khi ôm lấy thi thể chồng: Chúng con biết làm sao đây, mọi việc đều là ý muốn của Thượng Đế! Cảm ơn các em, người quả phụ nức nở, các em đều rất tử tế với tôi, tôi sẽ không quên các em, xin các em nhớ cho đềiu ấy.
    Thế rồi họ quay sang tôi. Họ xúm xít quanh tôi, tò mò xem xét tôi từng li từng tí. Nhìn xem, một người nói, thế mà em cứ tưởng Tita là trường hợp độc nhất vô nhị. May mắn quá, thằng bé trông thật đẹp trai, một người khác lên tiếng, nó với con Tita nhà mình sẽ thành một đôi cực đẹp đấy. Mọi người đều đồng ý với ý kiến đó. Một con nhân mã đực với một con nhân mã cái mà tình cờ gặp nhau thì chúng còn làm gì khác nữa ngoài việc sống với nhau? (Linh tính đã mách họ rằng đã có chuyện gì đó giữa Tita và tôi rồi; vẻ mặt của con nhân mã cái đã khác rồi, dáng đi của nó cũng thế, và nụ cười của nó đã mang vẻ bí hiểm rồi; đứa con cưng bé bỏng của họ đã thành một người đàn bà. Một đàn bà-nhân mã.) Nhưng hai đứa chúng bay phải cưới nhau đi, một bà lên tiếng, chúng ta không thể để ai sống trong tội lỗi được, hai con phải làm lễ cưới ở nhà thờ. Họ cười phá lên, tưởng tượng đến vẻ mặt của cha cố. Tita cũng cười, tôi cũng vậy. Con không thể làm lễ cưới ở nhà thờ Công giáo, tôi nói, con sinh ra là người Do Thái.
    Họ thôi cười, nhìn nhau, nghi ngại. Một người Do Thái ư? Nghe không ổn rồi. Bọn Do Thái đã giết chết đấng Christ, bọn Do Thái tham lam, chẳng nhẽ họ lại trao Tita của họ cho một thằng trong bọn ất sao? Nhưng trong số họ có một người đã từng yêu một anh Do Thái, một người chào hàng, và bà này cam đoan rằng người Do Thái không hề xấu xa, chỉ là vấn đề biết cách cư xử với họ thôi, thì cũng như với bất kì ai chứ có gì khác. Thế là họ yên tâm, và lại cười, lần này thì vì cái tên của tôi. Guedali, thật đó là một cái tên à?
    Chúng tôi chuyện trò suốt ngày hôm đó, cho đến tận đêm khuya
    (trang 168)
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này