1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Công nương và hoa cẩm chướng - A.J.Cronin

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi shimizu_hn, 21/06/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    ?oCô biết khả năng của tôi, phải không cô bé kia. Tôi có thể làm cho cô trở thành một ngôi sao như nữ minh tinh Hepburn hay cô đào Garbo. Tôi có thể đặt cô lên vị trí hàng đầu. Tôi cứ thế mà làm. Cô biết tôi là ai chứ gì ?" Carl Morris. Tôi không bàn chuyện vớ vẩn. Khi tôi quyết định việc gì, việc ấy sẽ thành. Tiền bạc không làm khác đi được. Tôi đã tốn hàng triệu đô-la cho Anna Herman trước khi tôi lấy lại một cắc bạc. Bây giờ cô ta kiếm mười triệu đô cho tôi. Và nhiều nữa cho chính cô ấy. Cô đã xem phim gần đây của cô ấy chưa? Chúa tôi, nó thật là tuyệt. Mỹ thuật, kịch nghệ, đam mê, từng thứ một, chỉ nội cái cảnh đám cưới thôi cũng đã hốt của tôi ba mươi ngàn đô-la cho cái giường của Đại đế Nã-phá-luân và không phải là đồ giả đâu nhé.?
    Ông ta rít một hơi thuốc nhanh và thở khói ra nhẹ nhõm. ?oLắng nghe đây, cô yêu quý. Cô Shervoot, chúng ta sẽ nhanh chóng trở thành bạn bè. Tôi muốn cô tới nhà của tôi tối nay. Vâng, vâng, nếu không có gì trở ngại. Tôi là một người đàng hoàng mà. Cô sẽ gặp vợ tôi và con gái yêu Sophie của tôi luôn. Mặc dầu tôi là một nghệ sĩ lớn, tôi cũng là một người trọng gia đình. Cô phải gặp con gái Sophie của tôi mới được. À, à, đó là một mẫu Shirley Temple nếu tôi muốn thế. Cô tới gặp chúng tôi tối nay, cô nhé. Sau khi chúng ta trò chuyện và tìm hiểu nhau, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn với một hợp đồng dài hạn chăng??
    Một hợp đồng với Morris! Nancy biết đích xác đó là gì. Morris đúng. Nó, trong cái vũ trụ của chính nó, có nghĩ là hàng đầu, trên nóc nhà, trên bầu trời, và không có gì thấp hơn thế. Ông ta sẽ chịu trách nhiệm mọi thứ, làm thoả mãn những ước vọng: tiền bạc, công chúng, tiết mục chính. À, nàng có thể chấp nhận hợp đồng này. Hollywood không thể nào can thiệp với trình diễn sân khấu; cái mà nàng đang hăm hở đóng góp vào. Mắt của nàng thơ thẩn xa xa, đôi ngươi vẫn chú tâm dán như in vào một điểm mờ nào đó. Thật ra bây giờ nàng đã thành công rồi. Đã tới giới hạn nàng xổ cánh từ không có tên tuổi để bay vào danh vọng kia.
    Họ nói chuyện thêm khoảng hai mươi phút nữa, Morris và Nancy, và cuối cùng, với sự thoả thuận được thiết lập giữa hai người, người đàn ông nhỏ bé đứng dậy, chập giày lần nữa, và duyên dáng ra về.
    Chỉ tới khi đó tính lãnh đạm của Nancy mới rời khỏi nàng. Nàng ngồi đó choáng váng, bàng hoàng nhận ra người đàn ông nhỏ bé hài hước đó, có quyền lực và triệu bạc, thật sự tin vào nàng và nhận che chở cho nàng tới đỉnh cao của danh vọng. Bất ngờ làm sao, nàng có cảm tưởng như mình sắp phát rồ lên. Nàng ấn nhẹ tay vào trán, nhấn mạnh hơn, mạnh mãi như thể trấn giữ một sự thôi thúc không lý giải được để tránh khỏi trào nước mắt.
    Giữa những xúc động kỳ lạ và phức tạp, hoà hợp sầu muộn và tâng bốc, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Nancy bước về phía đó, sợ rằng mình có thể quăng nó vào góc nhà. Nhưng lần này cú gọi từ phòng tiếp tân với thông tin làm mặt nàng tái đi, rằng Madden đang ở dưới nhà.
    Nàng đứng lặng yên một hồi, không quyết định, cặp môi rung rung. Nàng chưa gặp lại chàng riêng lần nào kể từ khi nghe lén cuộc chuyện trò giữa chàng và Katharine. Và bây giờ chàng lại ở đây. Nàng hít một hơi thật sâu. Sự quả quyết trở lại với nàng.
    ?oCho anh ấy lên,? nàng nói chắc chắn. ?oỒ, đợi tí!? nàng nói thêm nhanh chóng. ?oVài phút sau, nhớ cho hai ly ****tails sâm-banh nhé.?
    Những ngón tay của nàng đan chặt lại trong lòng bàn tay. Trong một thời gian ngắn ngủi nàng cố gắng lấy lại tự chủ. ?oNếu mình diễn kịch được,? nàng nghĩ trong đầu, ?oxin Chúa phù hộ cho con diễn thật hay lúc này.?
    oOo
    Khi Madden xuất hiện, nàng tiến ra để gặp chàng, giang hai tay về phía chàng.
    ?oEm chỉ cần thứ này thôi,? nàng tuyên bố, đầu nàng ngửa ra sau rạng rỡ. ?oAnh đến thật là đúng lúc. Em có một buổi sáng tuyệt vời, Chris. Chúc mừng em đi!?
    ?oVề cái gì? Một thành công mới à??
    Nàng gật đầu. ?oMột hợp đồng diễn phim với Morris.?
    Chàng ngó nàng, khuôn mặt chàng, bây giờ có vẻ khựng lại theo thói quen, âm thầm quan sát nàng.
    ?oĐúng thế,? nàng cứ tiếp tục. ?oEm bận đến nỗi không có thì giờ để thay áo. Nhưng đúng ra thì bộ áo này cũng hợp để đón tiếp một đạo diễn phim mà. Anh có thấy nó hơi quyến rũ không??
    ?oChắc chắn rồi,? chàng mỉm cười đôn hậu. ?oEm biết rồi mà. Morris có phải lòng em không??
    Nàng cười to. ?oAnh nên có mặt lúc đó. Còn tuyệt hơn cả diễn kịch câm. Morris bốn-chân nhỏ bé diễn vai của mình: ?~Tôi muốn cô, Cô Shervoot. Không phải trên giường của Nã-phá-luân trị giá ba mươi ngàn đô-la đâu. Nhưng tôi muốn cô trở thành một ngôi sao. Tôi muốn cô gặp Sophie, là một hình tượng Shirley Temple nếu tôi muốn thế. Tôi muốn tất cả, và rồi tôi nghĩ tôi muốn đi về nhà.?
    Một cách tự nhiên nàng diễn tả bộ điệu của người đạo diễn bé nhỏ rất giống. Nó dường như làm cho nàng thoải mái nô giỡn hơn. Có tiếng gõ cửa nhưng không làm rộn nàng. Nàng vẫn đứng đó cười, trong khi người hầu bàn tiến vào với ly ****tails sâm-banh.
    ?oĐặt ở đằng kia,? nàng chỉ bảo. ?oTrên bàn cạnh ghế sofa.?
    Khi người hầu bàn đi khỏi, nàng ngồi xuống ghế sofa. ?oChúng ta không có cơ hội gặp nhau đêm hôm nọ, Chris. Nhưng bây giờ chúng ta có rồi. Và anh hãy uống cạn chén cho thành công của em đó. Đừng có thất vọng quá mà. Nó rất hợp thời mà, em nghĩ vậy.?
    Nàng uống cạn ly ****tail thật nhanh, với sự nhẫn nại cố hữu, chàng cũng cạn ly của mình. Ngoài đường, trời tối nhanh và sầm xuống. Ngược hẳn với bên ngoài, căn phòng hứa hẹn một sự nồng ấm. Ở góc xa xa, một ngọn đèn toả mờ mờ.
    ?oEm mệt mỏi quá, Chris,? nàng tuyên bố. ?oEm chỉ có trấn tĩnh đủ bên ngoài thôi. Nhưng bên trong, em không có. Và em muốn anh hứa là sẽ tốt đối với em hơn. Vì em có điều muốn nói với anh mà anh có thể không muốn nghe lắm.?
    Chàng đặt ly của mình lên bàn và xoay người sang đối mặt với nàng. Chàng trông có vẻ lạc lõng. ?oÝ em là thế nào hả, Nancy??
    Một sự im lặng ngắn ngủi.
    ?oEm không muốn nói với anh chút nào.?
    ?oTại sao không?? chàng nói, giọng chàng thận trọng và đượm vẻ nhân từ. ?oRốt cuộc, chúng ta sẽ làm lễ cưới vào Thứ Bảy mà.?
    Lại một khắc im lặng. Nàng chậm rãi di chuyển. ?oĐó chính là chuyện đó, Chris.?
    Đôi mắt sẫm màu của chàng vẫn dán trên người nàng nay chuyển sang nét ăn năn gượng gạo.
    ?oNancy! Em nói cái gì thế này??
    Nàng lấy một điếu thuốc lá, xoay tròn nó giữa những ngón tay, và châm lửa. Rồi nàng hít một hơi thật mạnh. ?oEm xin lỗi anh, Chris, thật là xin lỗi anh. Nhưng chuyện đã đến nước như thế này, chúng ta cũng nên thẳng thắn với nhau là vừa. Em không muốn ?" thật ra, là em không thích cái ý định kết hôn cho lắm.?
    Gương mặt của chàng trở nên sát khí. Chàng quan sát nàng vẫn với nét mặt đó, không tự nhiên, thân hình cứng ngắc, môi chàng tái hẳn đi. Sự tuyên bố bất thình lình của nàng làm chàng chưng hửng.
    ?oEm hứa sẽ kết hôn với anh vào Thứ Bảy.?
    ?oVâng, em biết. Nhưng mọi thứ cứ xoay mòng mòng từ tối hôm qua. Cổ phiếu của em đã lên giá hạng nhất trên thị trường. Em sẽ rất bận rộn với Bertram và Morris ?" một hợp đồng Hollywood kếch sù ?" em không có thì giờ để kết hôn. Ngoài ra, nó có thể ảnh hưởng đến sự quảng cáo với công chúng ngay lúc này.? Nàng bớt gay gắt đi một chút. ?oỒ, đừng có hiểu lầm em mà Chris. Em rất là quan tâm đến anh. Nhưng anh phải biết là mọi chuyện bây giờ đã khác rồi. Khi em gặp anh ở Nice, vận khí của em lúc đó hơi xuống dốc. Em chỉ là một đốm phẳng phiu khi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ khá lên được. Rồi em phải lòng anh thật sự, và em cảm thấy mình như được nâng đỡ dậy và được chăm sóc thật tình. Nhưng bây giờ em có thể tự chăm sóc lấy chính mình. Ồ, không có nghĩa là em không muốn anh nữa. Anh phải thấy là em vẫn cần anh. Và em không muốn làm anh đau lòng. Nhưng anh có thấy không sự việc đã trở nên phức tạp rồi, có vẻ khó khăn phải không??
    ?oKhó khăn,? Madden lặp lại với vẻ châm chích. ?oEm không hề biết ý nghĩa của từ đó gì hết. Có phải em có ý nói rằng em có được thành công lớn lao này và em từ chối kết hôn với anh??
    ?oGiả dụ là chúng mình hoãn lại,? nàng tuỳ cơ nói.
    Mắt của Madden càng trở nên dữ tợn. ?oHoãn lại,? chàng lặp lại. ?oEm để anh chờ đợi hoài huỷ như một người đưa tin. Loay hoay bên cạnh em làm đủ mọi thứ cho em, cầm găng tay cho em, đi lấy hoa cho em, dẫn em đi ăn trưa mỗi khi em có thì giờ rảnh, theo em đi tới Hollywood? ?" giọng chàng cao lên, không chỉ với tức giận ?" ?onhư một con chó cưng của em mỗi khi em ra khỏi phòng thu thanh. Chúa ơi, không, Nancy! Anh đã làm những việc nhứ thế hàng tuần nay, và anh không hề thích thú với chúng. Anh không hề muốn trở thành một con chó trung thành của em. Anh đã hỏi cưới em rồi.?
    Nàng im lặng. Nàng thấy rõ ràng đó là cơn khủng hoảng mà nàng đã mong đợi, mà thật ra nàng gần như là tìm đến nó. Nhưng không có gì hết, không có gì hết có thể làm nàng ngưng cái ý định mà nàng đã cố tâm thực hiện.
    ?oChúng ta đã lầm lẫn, Chris,? nàng nói chậm rãi. ?oChúng ta phải đối diện với nó thực sự. Anh chưa bao giờ thấy vui sướng với em ở trên sân khấu gì hết.?
    ?oAnh nghĩ là em đúng,? chàng kêu lên cay đắng. ?oAnh muốn có một người vợ trong nhà, để...?
    ?oAnh đừng nói nữa,? Nancy nói nhanh. ?oEm không muốn nghe đâu. Và trong trường hợp này nó không có tác dụng gì hết.?
    Với vẻ nỗ lực, nàng kết thúc thật nhanh. Nàng đứng dậy thật vội và đứng xoay lưng về phía chàng, dụi tắt điếu thuốc lá.
    Chàng ngó sững lấy nàng, gương mặt chàng xám bệch, tinh thần chàng bị xung đột và gần như vỡ mộng hoàn toàn. Chàng đã từng, hay ít nhất tưởng tượng ra mình phải lòng nàng biết chừng nào. Chàng vẫn còn thương nàng. Chàng đã im lặng một thời gian dài. Rồi bây giờ, nhớ lại lời hứa với Katharine, chàng quyết định nhượng bộ và cố gắng hàn gắn vết nứt giữa hai người.
    ?oLắng nghe anh đây, Nancy,? chàng mạo hiểm. ?oChúng ta đã mất tất cả mọi thứ rồi sao? Không còn gì để cứu vãn tình thế này nữa sao??
    Nàng vẫn không động đậy. ?oKhông có ích lợi gì hết Chris à,? nàng nói với quyết định cuối cùng. ?oSự việc như thế này đã xảy ra với chúng ta rồi. Con đường mà em lựa chọn không giống như con đường của anh. Chúng ta may ra vẫn còn thương mến lẫn nhau, nhưng nó không hề thay đổi sự thật. Chúng ta phải quên nhau đi. Em không hề muốn anh đau khổ vì em. Nhưng nói cho cùng, cũng là lần chót, chuyện chúng mình chấm dứt từ đây.?
    Không còn gì để nói hơn nữa. Trong vòng năm phút chàng đi khỏi căn hộ và trở về khách sạn của mình. Chàng đi như người không hồn, vẫn còn choáng váng vì chuyện mới xảy ra. Thật kỳ lạ, chàng không có cảm giác được giải thoát. Nhưng với gánh nặng lẫn trong sự tan vỡ ảo tưởng, cái cảm nhận u sầu rằng chàng đã thất bại phần nào với lời hứa, với bổn phận phải thực thi cho Katharine. Với trạng thái hiện giờ, chàng không thể nào dự tính được viễn cảnh của tương lai. Về phần Nancy, mà chàng không hề biết đến điều này, nàng ngồi lặng đó trong căn phòng của mình, môi tái nhợt hẳn đi, nức nở trong tiếng khóc nghẹn ngào.
  2. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Chương 21
    Khi Katharine trở về nhà thì đã năm giờ rưỡi, nàng nhận thấy ngay lập tức là đã có chuyện gì lớn xảy ra. Nancy, khăn áo chỉnh tề để đi phố, chuẩn bị đi ăn trưa với Bertram. Mặc dầu cử chỉ của cháu nàng đủ để nói, nhưng linh tính của Katharine báo cho nàng biết có chuyện chẳng lành. Nàng không nói lời nào, chỉ cho gọi mang trà lên. Khi trà được đem lên, cũng đến lúc nàng quay sang Nancy và hỏi, với vẻ quan tâm và trìu mến:
    ?oỪ nhỉ, con muốn nói cho dì biết chuyện gì xảy ra chứ? Không ký được hợp đồng à??
    Nancy lấy một điếu thuốc lá và cố ý mân mê nó. ?oKhông, hợp đồng không có gì bất trắc.?
    ?oThế chuyện gì xảy ra nào?? Katharine hỏi.
    Lại ngập ngừng. Chống khuỷu tay lên, Nancy châm điếu thuốc và ngậm nó ở trên môi. Nàng thận trọng nói: ?oNói theo ngôn ngữ của giới làm phim, dì yêu, con đã hy sinh cuộc đời tươi trẻ của mình.?
    ?oHy sinh!? Katharine lặp lại với giọng ngạc nhiên. ?oCho ai??
    Lại ngưng. Rồi với vẻ quả quyết Nancy nói: ?oCho sự nghiệp của con.?
    Katharine đặt tách trà xuống và nhíu mày nhìn Nancy.
    ?oCon vui lòng nói cho dì biết thật sự chuyện gì đã xảy ra??
    Với điệu bộ thiếu tự nhiên, mắt Nancy thoáng lên vẻ lưỡng lự. Nhưng nàng vội che lấp nó đi. ?oCon đã bỏ rơi Chris rồi,? nàng đáp lại ngắn gọn, ?ocũng là một điều tốt.?
    Một sự im lặng ngớ ngẩn. Cơn rùng mình bắt đầu chạy rần rần trong Katharine và hiện lên gương mặt nàng. Nhưng ngay sau đó, cơn tức giận như trào ra, nàng phẫn nộ đến cực điểm và Katharine thật sự nổi nóng.
    ?oNancy!? nàng thét lên thật to. ?oNgưng ngay cái trò diễn tuồng này và nói cho dì biết con đã làm gì hả.?
    Nancy vẫn dán mắt vào đốm lửa cháy trên điếu thuốc. ?oDì đừng có nóng nảy, vô ích thôi. Mọi việc đã xong rồi. Một là Chris, hai là sự nghiệp của con. Con phải chọn lựa, và dĩ nhiên là con không thể nào, không thể nào có thể từ bỏ sự nghiệp của con được hết.?
    ?oCon đã từng nói rằng con sẽ giữ cả Chris và sự nghiệp của mình,? Katharine phản đối.
    ?oNhưng không phải bây giờ,? Nancy đáp lại. ?oChỉ vì tối hôm qua.?
    Đúng ra không có gì để giải thích thêm nữa. Katharine tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Niềm phẫn nộ của nàng lại trào lên quá sức chịu đựng. Dướn người về trước, nàng nói thật nhanh, với một giọng khác hẳn:
    ?oCon không thể làm như thế được, Nancy. Con chưa tự lập được, có lẽ con hơi bốc đồng với những thành công và tán thưởng con có gần đây. Nhưng con không thể nào vất bỏ hạnh phúc này đi được.?
    ?oAi nói rằng con vất bỏ nó đi?? Nancy cãi lại sẵng giọng.
    ?oDì nói,? Katharine đáp lại thật lòng. ?oVà dì có quyền biết.?
    Nancy đứng dậy và đối mặt với Katharine, gương mặt nàng đầy chủ ý.
    ?oDì không biết. Dì không thể biết được. Con là người phải chọn lựa cho mình. Dì không thể nào gộp việc gia đình và nghệ thuật vào được. Nó đã được thử thách hàng ngàn lần rồi, và chưa bao giờ thành công hết. Ồ, con biết con đã từng nói gì mà. Nhưng không có ích gì hết nếu cứ lôi chúng ra mà bàn cãi nữa. Con xong xuôi với Chris rồi. Nhưng con vẫn chưa từ bỏ dì mà, dì Katharine. Thành công lớn lao này đã làm thay đổi tất cả. Mọi thứ đã được mở sẵn ra cho con rồi, một sự nghiệp tuyệt vời ?" thành công.? Giọng của nàng trở nên trầm xuống và đầy đam mê. ?oMột ngày nào đó, con sẽ trở thành một nữ minh tinh, một diễn viên thật tài hoa.?
    ?oĐừng có chắc ăn quá con,? Katharine sẵng giọng. ?oNhững người khác cũng nói như thế sau lần thành công đầu tiên.?
    ?oCon sẽ khác hơn họ,? Nancy đáp lại mơ màng. ?oCon sẽ tiến xa mãi mãi. Dì cứ đợi đấy khi con diễn vai Ophelia.?
    Nhớ lại những lời dự đoán của Izzard, cái cảm giác về thuyết định mệnh chợt lan ra trong người Katharine. Nhưng nàng cố gạt bỏ nó đi. Nàng nói thật nhanh, như van xin:
    ?oCứ cho là con sẽ thành công, lúc cuối cùng con có được bao nhiêu? Con sẽ vui sướng nhiều không? Thành công không có nghĩa là hạnh phúc. Thói thường nó không có nghĩa gì hết. Ồ, dì biết là nó có vẻ không hợp lý với con, Nancy; nhưng đó là sự thật, sự thật đó. Dì lớn tuổi hơn con nhiều, con yêu, và dì chiêm nghiệm được cuộc sống ít nhiều. Dì đã có nhiều kinh nghiệm.
    ?oCon chỉ nói về sự nghiệp của con. Ừ, dì cũng đã từng có sự nghiệp của mình, cũng hy sinh tất cả những gì cần thiết, từ bỏ những thứ khác để có nó. Tin dì đi con, nó không hề, ôi, không hề đáng giá như vậy. Nếu dì có cơ hội làm lại từ đầu, dì sẽ không đánh đổi một cái búng tay cho thành công với cái sự nghiệp rỗng tuếch này. Dì thà có một căn nhà của mình ở một nơi nào đó, ở vùng ngoại ô nghèo khó cũng không sao, có con cái, có người mình thương để kề cận lúc tuổi già xế bóng hơn là có những danh vọng và tiếng tăm như thế này.?
    Katharine ngưng lại đứt đoạn, nhận ra mình đã kết tội chính mình. Nhưng vẻ mặt của Nancy vẫn không lay chuyển, vẫn vẻ ngạo mạn coi thường, băng giá hẳn đi.
    ?oDì có thể đã tưởng tượng ra những điều đó, dì Katharine,? nàng nói với giọng cứng cỏi. ?oNhưng con không muốn suy nghĩ như vậy.?
    ?oCon sẽ hối hận.?
    ?oỒ, không, con không hối hận.? Nancy lắc đầu phủ nhận.
    Một sự im lặng đến nhói tim. Vẫn với nét mặt căng thẳng, Katharine nhìn đăm đăm vào cô cháu gái. Đau đớn và thất bại, nàng vẫn khăng khăng. Với giọng trầm hẳn, nàng sử dụng chiêu cuối cùng.
    ?oNhưng, Nancy, dì không thể hiểu nổi. Con không còn yêu Chris nữa hay sao??
    Nancy nhìn trả lại với cái nhìn dửng dưng, không cảm xúc tới Katharine.
    ?oVâng,? nàng nói, ?oCon vẫn còn yêu Chris. Nhưng có lẽ không đủ. Con cần nhiều thứ hơn là Chris. Đó là lý do tại sao anh ấy phải ra đi.?
    ?oDì không thể nào tin được,? Katharine hốt hoảng đến rụng rời. ?oKhông thể nào là con được.?
    Nancy đứng dậy đột ngột, gương mặt nàng vẫn mang lớp mặt nạ trắng bệch không gì xuyên thủng. ?oCon xin lỗi vì dì đã cảm nhận như vậy, dì yêu! Mệt mỏi thật đó, nhưng con không thể nào tự chủ được. Chúng ta có cuộc sống riêng của chính mình. Và con quyết định là con sẽ sống cuộc sống của con. Chỉ có thế thôi.? Nàng liếc nhìn đồng hồ, và vén ngược tóc về sau, đi về phía phòng ngủ của mình. ?oNhân tiện, con phải đi tới hý viện vào lúc bảy giờ.?
    ?oNancy!? Katharine gọi giật lại lần cuối như van xin.
    Nhưng Nancy dường như không nghe thấy. Cửa được đóng sập lại sau lưng nàng rất kịch nghệ, với tiếng sập đó, nó như dập tắt sự phấn đấu cuối cùng của nàng, tim Katharine chùng xuống, người nàng đổ vật xuống vô hy vọng. Nàng đã cố gắng hết sức mình để thuyết phục Nancy, và nàng thất bại. Có lẽ nàng đã lầm, nhưng nàng thấy Nancy chỉ là kẻ khờ dại, một đứa trẻ sớm phát triển đã vất bỏ hạnh phúc đi, bây giờ lại chạy như điên vào bờ tường của thiên tai, mắt của nàng như bị loá đi vì ánh sáng lấp lánh, tay nàng giang ra hướng tới bóng ảo ảnh lòe lẹt trong khoảng không.
    Ngay lập tức cánh cửa chớp dường như được mở ra trước mắt Katharine. Nàng hồi tưởng lại mối day dứt lương tâm mấy ngày trước đây thôi khi Nancy tới nói chuyện với nàng, một hình hài thật đơn độc, bị tước mất người cha và người mẹ của mình, thật đau thương nhưng cũng thật kỳ lạ với khuôn mặt ráo hoảnh nước mắt. Nàng đã lãng phí rất nhiều tình thương cho cô cháu gái từ dạo đó! Nàng đã có nhiều kế hoạch cho cháu, chuẩn bị rất nhiều cho hạnh phúc của cháu!
    Niềm đau trào lên trong Katharine, buộc nàng phải để thoát ra tiếng thở dài cay đắng. Nàng đau nhói thấu tim khi từ chối tình cảm của Chris. Nàng có một cảm nhận thật kỳ la, không thật nhưng lại thật tuyệt vọng, rằng nàng đã mất Chris và Nancy. Không còn gì cả ngoài gánh nặng của sự phù phiếm mù quáng.

  3. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Chương 22
    Đã tám giờ tối chiều Thứ Bảy, trên sàn nhà của Katharine, rải rác với giấy gói đồ, móc áo, thảm trải, quần áo, hai cái va-li chỉ đầy có một nửa, chứng tỏ hành lý được sắp xếp một cách vội vã. Những hành lý nặng nề đã được chuyển đi, và bây giờ, có được giây phút trước khi thải hồi người dọn phòng, Katharine ngồi xuống nghỉ, mắt nàng đảo nhìn căn phòng bừa bộn, giấy tờ rơi vãi trên thảm, những lọ hoa trống rỗng, thùng rác ngập ngụa, hoa tàn úa ngả xuống ngưỡng cửa sổ. Dường như sự bừa bộn và lộn xộn này như là hình ảnh của cuộc sống nàng vậy. Nàng cố gắng tự an ủi mình rằng mọi thứ đổ vỡ sẽ được thu dọn, căn phòng sẽ được dọn dẹp sạch sẽ, trang trí lại và sửa chữa hoàn toàn. Rằng cuối cùng, nó sẽ được chuẩn bị cho người trú trọ mới. Chỉ người đó không phải là nàng thôi.
    Trong ba tiếng nữa nàng sẽ yên vị trên tàu Pindaric, trở về nước Anh lần nữa trên con tàu cũ kỹ đã đem nàng tới đây. Chính nó cũng có ảnh hưởng chung tới lối sống của nàng. Upton sẽ về cùng với nàng. Một giờ trước đây anh ta đã xuống văn phòng vận chuyển, vẫn với phong thái uyển chuyển như thuở nào, để lấy vé cho nàng và xác thật chỗ nghỉ cho nàng ?" vì nàng đăng ký vào giờ chót ?" được hoàn hảo và chu đáo.
    Katharine phải công nhận là Charley rất tử tế. Anh là một chàng trai đáng mến, một người bạn tốt. Nhưng nàng cũng biết rằng anh vẫn đơn thuần là một người bạn không hơn. Charley quá yếu đuối, dễ xúc động, quá mềm mỏng để có thể an ủi hay nâng đỡ nàng. Bản tính nàng đòi hỏi một người sống động, có sức kiềm chế và sâu lắng, người mà đến sự im lặng thôi cũng đủ làm chủ nàng, người mà tính giản dị cũng đủ làm cho nàng điên lên vì yêu.
    Nàng lại nghĩ đến Madden. Nàng yêu chàng với tất cả tấm chân tình, một tình yêu mà nàng chưa bao giờ hưởng được hay nếm trải bao giờ. Nàng sẽ yêu chàng mãi mãi. Nàng nhận ra đó là định mệnh của nàng, như của nàng công nương tội nghiệp de Quercy, mang trong mình nỗi đau đớn đến mãi mãi. Nàng nghĩ tới chàng thật nhiều. Nàng không gặp lại chàng kể từ cái đêm trình diễn ra mắt, nhưng nàng cũng biết rằng chàng đã rời khỏi khách sạn. Nàng không ngạc nhiên khi chàng không đến tìm nàng. Lúc đầu, có lẽ nàng mong đợi chàng lắm. Nhưng về sau nàng thấy tình huống quá ư lộn xộn và đau đầu cho một kết thúc đơn giản như thế. Những xúc cảm của con người như được nhân lên. Cử chỉ hành động của Nancy chắc làm chàng đau đớn lắm, làm thay đổi cả phong cách của chàng, chuyển đổi hoàn toàn cảm nhận về giá trị của chàng.
    Nàng thấy thuyết phục hơn khi chàng trở về Cleveland, quá mệt mỏi vì thói đỏng đảnh của đàn bà, bị lu mờ và sỏ mũi cho tới đoạn cuối của tình yêu để rồi nhận lấy thương đau. Nàng chợt nhận ra điện thoại ở gần nàng, một công cụ mà nàng có thể trưng dụng để thiết lập lại mối quan hệ giữa nàng và Madden, nhưng nàng thà là chết chứ không thể nào nhấc máy gọi. Lòng kiêu hãnh của nàng không cho phép nàng làm như vậy, và kỷ niệm cay đắng ngày nào trong viện Bảo tàng Metropolitan khi nàng chối bỏ hạnh phúc đó. Không, không! Thà là chàng ở xa nàng nếu chàng không muốn đến tìm nàng. Đó là giải pháp tốt nhất, một phương pháp trị liệu hữu hiệu nhất. Nó đem đến sự giải thoát dễ dãi nhất.
    Giả sử là chàng có quên nàng đi, kết hôn với một cô gái Mỹ nào đó, trẻ đẹp và quyến rũ, có thể làm cho chàng vui sướng. Nàng cau mày, nhớ lại chuyện đời nàng với những chương không đáng kể. Ít ra là George Cooper cũng không thương nhớ nàng đến mức đó, và nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên nếu Madden cũng như vậy. Nàng vẫn là người không mời, không được thương xót, vẫn quay theo quỹ đạo của một ngôi sao cô đơn.
    oOo
    Nàng từ từ bật dậy, vất vài mảnh quần áo cuối cùng vào va-li. Nancy đã đi tới hý viện và có lẽ sẽ không trở về kịp trước giờ khởi hành. Nghĩ đến Nancy, Katharine lại thở dài. Cháu nàng bây giờ quá xa cách, khác hẳn đi, có ý lảng tránh. Nàng không hề muốn nói chuyện về Madden hay chuyện riêng tư của mình. Cả cuộc đời nàng dường như được dàn xếp, như được dâng hiến cho sự nghiệp của nghệ thuật sân khấu từ đây.
    Thành công của Nancy vẫn tiếp tục đến, như một điểm xẹt sáng trong không gian, bây giờ được đảm bảo hoàn toàn. Dường như nàng không hy sinh Madden một cách vô ích. Hợp đồng với Morris được ký kết. Nàng sẽ tới Hollywood vào mùa xuân với số lương đủ để thoả mãn những yêu cầu phi lý nhất. Hơn thế nữa, ngoài sự trung thành với Morris, nàng vẫn có quan hệ tốt với Bertram, sắp đặt ông ta lo chuyện sân khấu của nàng. Ông ta đã thay đổi cấu trúc của vở kịch, nhấn mạnh và mở rộng vai của nàng hơn, cho nàng nhiều câu hội thoại hơn. Ông ta tràn ngập những dự tính và tham vọng. Nancy sinh ra là để dẫn đầu, chắc chắn vậy, trong mục sản xuất tới. Ông trong cũng tham dự những cuộc họp báo với hàng tít, ?oMột Ngôi Sao Mới Mọc?, hoàn toàn nói về Nancy và quá trình không lầm lẫn được khi ông ta khám phá ra nàng như thế nào.
    Katharine đóng chặt va-li lại với nét u sầu chán nản. Mọi thứ đã xong. Không còn gì để lưu luyến ngoài việc gọi điện cho văn phòng để chỉ dẫn người khuân hành lý, và lặng lẽ đi khỏi. Phòng ngủ thật là im ắng, yên tĩnh đến không ngờ. Văng vẳng từ phòng kế cận cách một hành lang, âm thanh của máy phát thanh như tắc nghẹn, giống như là tiếng nhạc ma quái, quen thuộc nhưng cũng đầy xa vắng.
    Katharine bất giác lắng nghe, rùng mình một cái, cảm giác đau xé lại đến với nàng. Đó là đoạn điệp khúc mà nàng và Madden đã cùng nhảy với nhau trên tàu Pindaric. Những lời nhạc ngớ ngẩn và âm thanh gợi cảm. Bất giác nước mắt tràn mi mắt Katharine. Nàng vội dụi đi ngay. Can đảm lên! Chỉ còn có nó trong nàng thôi. Dường như âm điệu giữ nàng lại, khơi dậy nỗi niềm đau một cách khăng khăng đến ám ảnh và tuyệt vọng.
    Nàng đội mũ vào, mặc áo khoác. Nàng nhìn quanh phòng ngủ lần cuối cùng rồi xoay mình bước đi. Chân nàng nặng chịch, nàng như người không hồn. Nàng bước ra phòng khách. Và tại đó, ngay ngưỡng cửa, Madden đứng lặng.

  4. shimizu_hn

    shimizu_hn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    1.176
    Đã được thích:
    0
    Tim nàng như ngừng đập, rồi lại rộn ràng không ngừng để bắt kịp cuộc sống. Thật không ngờ là chàng lại đến, đau đớn quá đi và quá đột ngột, nàng cảm thấy như mình bị trêu trọc bởi thị giác hay có lẽ những ảo ảnh tuyệt vời. Nhưng đúng là chàng. Vẫn với vóc dáng mà sự xao xuyến trong nàng đã ngầm thương hại và phi lý đến nỗi không tả được, chàng tiến lại gần nàng.
    ?oAnh không thể nào để em ra đi được,? chàng nói với giọng trầm tĩnh quen thuộc, ?okhi chưa nói lời từ biệt.?
    Thì ra là thế! Chàng đến chỉ để cốt yếu nói tạm biệt. Nhịp đập thổn thức của nàng lại ngưng, đọng lại trắng bệch trên gương mặt.
    ?oNói cho cùng,? chàng vẫn tiếp tục nhẹ nhàng, ?ochúng ta đồng ý từ trước là vẫn còn là bạn bè. Và bây giờ chúng ta chia tay như bạn bè thật sự.?
    Gương mặt nàng vẫn đơ ra và nhợt nhạt. Nhưng nàng nhận thấy nàng phải trả lời. ?oVâng, chúng ta phải chia tay như bạn bè,? nàng cố gắng nói vài câu.
    ?oĐúng như vậy.? Chàng liếc nhìn quanh phòng với vẻ vội vàng không bình thường và hỏi: ?oUpton đâu rồi??
    ?oAnh ấy xuống tàu rồi,? nàng đáp lại máy móc.
    ?oAh! Quỷ tha ma bắt! Anh muốn nói lời tạm biệt với anh ấy mà.?
    Nàng xoay đầu, mắt vẫn dán lên sàn, đỏ mặt nhè nhẹ. Thói hùng hổ đầy tự tin nàng chưa hề cảm nhận từ chàng bây giờ như một cái dùi cui đâm lấy nàng. Cũng chỉ vì nàng cố chịu đựng, nhưng lòng kiêu hãnh chợt cứu nàng.
    ?oEm sẽ chuyển lại lời nhắn của anh,? nàng đáp nhẹ nhàng.
    ?oCám ơn em, Katharine.? Chàng ngừng lại, xoa hai tay vào nhau với vẻ sốt sắng không ngờ, như một đứa trẻ trong Ngày Giáng Sinh. ?oAnh ấy là một người măy mắn, đi về cùng với em như vậy.?
    ?oEm mừng là anh nghĩ như thế.?
    Những lời nói, mà nàng ngầm truyền vào một cách thụ động để trả lời chàng làm nàng khuỵu xuống. Một sự im lặng chết người. Nàng cảm nhận rằng nếu nàng không kết thúc cuộc chuyện trò, nàng sẽ chết mất. Nàng ngẩng đầu một cách vô ý thức và cố gắng hết sức nhìn vào mắt chàng.
    ?oEm phải đi đây,? nàng tuyên bố. ?oEm nghĩ là chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.?
    Chàng ngắt lời. ?oXin em. Chỉ một điều thôi.? Chàng đã ngồi vội xuống cạnh bàn, và bây giờ với sự dửng dưng, chàng lấy ra từ túi ngoài của áo khoác một gói đồ bọc giấy. ?oNgoài việc chào tạm biệt với em, anh muốn tặng em một vật kỷ niệm.?
    Nàng vẫn đăm đăm nhìn chàng chịu đựng, đôi mắt bi thương, bị chôn chân bởi chính cái hố mình đào ra. Nàng nhận lấy gói quà nhỏ từ tay chàng một cách máy móc. Những ngón tay cứng ngắc của nàng cởi bỏ giấy gói và từng sợi dây buộc rớt ra. Rồi nàng như hoa mắt đứng sững lại. Choáng váng nàng nhận ra cái hộp xanh quen thuộc. Nàng thét lên và mở hộp ra. Bên trong là bức tiểu họa Holbein.
    ?oThì ra là anh!? cuối cùng nàng lấy lại hơi. ?oAnh chính là người mua nó.?
    ?oTại sao không?? Chàng trả lời dễ dãi. ?oNó chỉ là một vật nhỏ mà anh có thể tậu được.?
    Đơn giản là nàng không nói nên lời. Trong ánh sáng quay cuồng, nàng nhận ra ý định của chàng đã cứu nàng thoát khỏi đại nạn. Với cái chết của Brandt, chàng đã mua nó qua trung gian của Ascher. Nhưng bằng cách nào? Vẫn hoang mang, trí óc đau khổ của nàng vẫn trằn trọc giữa sự thật và những giả thuyết ban đầu làm nàng không thể nào chịu được. Nàng tức tưởi run rẩy trong tiếng khóc nghẹn ngào.
    Chàng lắc đầu. ?oEm đã nghĩ lầm về anh, phải không, Katharine? Ở London và trên đường tới Vermont nữa. Nhưng anh không phải là một thằng đàn ông kiết xác. Anh rất giàu, giàu đến nỗi anh không cần biết là mình giàu. Cái vỏ bọc ngoài không phải là anh. Đó chính là cái anh bắt đầu, nhưng anh nghĩ là anh đã làm lụng khó nhọc trong suốt mười năm nay rồi. Anh đã điều chỉnh sự pha hỗn hợp lần cuối cùng trước khi sang châu Âu. Bây giờ, nếu em còn hứng thú, Katharine, anh là Chủ tịch của Liên đoàn Keo dán Quốc tế.?
    Nàng chăm chăm ngó lấy chàng, đến choáng váng. Cái tên mà chàng vừa nhắc đến như tàn phá nàng vậy. Đó là một tập đoàn khổng lồ, một quỹ tài trợ quốc tế vững chắc và có danh tiếng. Bích chương quảng cáo truyền đi mọi nơi khắp đất nước từ đông sang tây. Nó được phổ biến chung cho tất cả mọi người. Nó chế tạo ra bất cứ thứ gì dính chắc, từ keo dán giấy cho đến thạch cao dán. Giấy nợ của nó và cổ phần ưa thích là những bản công bố được bảo đảm chắc chắn ở thị trường chứng khoán Wall Street, ở London thì tại Bourse. Nếu nàng nhớ không lầm thì nàng đã từng thấy hình ảnh của nhà máy khổng lồ này trong một tờ tạp chí nào đó ?" những mẫu đất rộng đầy những cơ xưởng xí nghiệp, xưởng đúc, xưởng thuộc da, cửa hiệu và cửa hàng đóng gói, căn-tin, nhà vệ sinh cho nhân viên, sân chơi, phòng tập thể thao, và hồ bơi. Và chàng, Madden, người mà nàng nghĩ rằng nghèo khó, lại là đầu não của cơ sở đó, là người điều khiển duy nhất có nhiều quyền hạn nhất. Thật là quá sức tưởng tượng và chịu đựng của nàng, không làm nàng lĩnh hội hết được.
    ?oEm phải đi,? nàng thì thầm. ?oTới giờ rồi. Charley đang đợi.?
    Không chú ý, nàng cúi thấp đầu, đặt bức tiểu họa lên bàn và tiến dần ra cửa.
    Chàng nhanh chóng chặn đầu nàng. Hành động của chàng thật khác lạ. Tính khinh bạc lúc đầu đã mất hết, kiểu cách nghịch lý ngẫu nhiên rơi rụng như mặt nạ. Gương mặt chàng lúc này chỉ có sự ưu ái thân thương, và trong đôi mắt thẫm màu chứa đựng một cái gì đó như loé lên.
    ?oUpton không có đợi em đâu,? chàng nói chắc chắn. ?oAnh ta đang trên đường tới Florida bằng chuyến bay đêm. Nhưng anh ấy đã đặt hai chỗ trên tàu rồi. Một cho em, Katharine. Và một cho anh.?
    Nàng bật lên tiếng kêu thống thiết. ?oChris!?
    Vẫn nhìn đăm đăm vào đôi mắt nàng, chàng nói chậm rãi: ?oEm nghĩ rằng anh sẽ để em xa anh dễ dàng như vậy sao? Sau tất cả những gì Nancy làm để cho hai chúng ta gần nhau??
    Nàng chăm chú nhìn chàng khó hiểu. ?oEm không hiểu gì hết.?
    ?oNghe đây em, Katharine?, chàng cứ tiếp tục, càng chậm rãi hơn nữa. ?oNancy biết rằng chúng ta yêu nhau. Cô ấy khám phá ra điều đó trước buổi công diễn đầu tiên. Và cô chợt trưởng thành hẳn lên. Tất cả những tinh tuý nhất trong nhân cách của cô được thể hiện. Cô ấy đã làm điều mà cô ấy nghĩ là đúng đắn, cô ấy cho là hợp lý nhất.?
    Katharine nhận ra tất cả chỉ trong nháy mắt. ?oNancy,? nàng thì thầm.
    Chàng gật gù. ?oCũng nhờ Bertram mà anh mới được mở mắt ra đó, và rồi anh đoán ra hết tất cả. Ông ta bảo rằng nhờ nó mà Nancy trưởng thành ra. Cô ấy sẽ vững vàng hơn, và sẽ vượt trội hơn tất cả. Cô ấy sẽ đóng vai Ophelia, dĩ nhiên rồi. Về phần chúng mình ?" à, chúng ta sẽ không để cô ấy thất vọng.?
    Lệ làm nhoà mi mắt nàng, tim nàng như căng ra trong ***g ngực gần như không thể nào khống chế được mối xúc cảm cứ chực dâng trào lên. Và rồi nàng ngã vào vòng tay chàng. Chàng ôm chặt nàng vào lòng, cảm nhận nhịp tim nàng đập loạn chung với nhịp đập của mình, dịu dàng an ủi nàng.
    ?oĐúng thế, em sẽ kết hôn với anh,? chàng thì thầm dịu dàng. ?oTrong ngôi nhà thờ cổ kính của em, Katharine, gần với lữ điếm cũ kỹ Inn Yard. Đó là nơi mà anh phải lòng em lần đầu tiên, mặc dù anh đã không nhận ra điều đó lúc ấy. Chúng mình sẽ ngừng lại một chút ở London, sắp xếp công việc làm ăn của em ở đấy cho xong, rồi quay lại Vermont. Anh biết có mấy người ở đó sẽ rất lấy làm hài lòng khi gặp lại em. Rồi sau đó em sẽ không phiền hà khi chúng ta tới Cleveland. Có rất nhiều cảnh tuyệt đẹp ở đó, Katharine à. Ngay trên ngọn đồi. Anh nghĩ chúng mình sẽ xây một ngôi nhà và sống hạnh phúc ở đó.?
    Nàng không thốt lời nào. Tim nàng quá rộn ràng để nói nên lời. Nàng ấn nhẹ má mình vào áo khoác của chàng. Và để rồi ánh mắt nàng bắt gặp bức tiểu họa vẫn nằm yên lặng đó trên bàn trong chiếc hộp mở tung. Một làn sóng hạnh phúc dạt dào tràn ngập nhẹ nhõm lan ra khắp người nàng. Thật là không tưởng được cái ảo ảnh ma quái kia đã từng làm chủ nàng, rằng định mệnh của nàng sẽ gắn liền với mối u sầu của bức tiểu họa! Nó chỉ gắn liền với hạnh phúc không thôi. Cái phần kia chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của nàng. Mọi thứ đều đã xong xuôi ?" cơn ác mộng không bao giờ thành hiện thực. Nói cho cùng, sự cô đơn không có phần của nàng. Đôi mắt của Lucie nhìn nàng không đượm nỗi buồn, không phủ cay đắng mà chỉ có mỉm cười.
    oOo
    Hai tiếng sau họ đã đứng trên boong tàu chính của chiếc Pindaric, ngắm nhìn New York lùi dần với những ô cửa vuông và chữ nhật ánh trang kim trong nền trời. Đúng là một đêm của huyền diệu, êm đềm và lấp loáng ánh đêm, lấp lánh phản chiếu trong nước nhấp nhô và tiếng máy khởi động nhè nhẹ. Một vành trăng sánh lấp ló chiếu rọi vào họ và phản chiếu bóng họ lên mặt nước nơi con tàu chở họ từ từ ra khơi. Họ đứng với nhau cạnh thành tàu. Madden có nàng trong vòng tay thật chặt. Lời nói lúc này là vô nghĩa. Bỗng thình lình họ nhận ra người chiêu đãi viên đang tiến về phía họ. Madden xoay người lại.
    ?oCó chuyện gì thế?? chàng hỏi.
    Người đàn ông đáp lại: ?oTôi được chỉ dẫn đem giao cái này tận tay ngài, thưa ngài.?
    Madden giật phăng sợi dây và mở tung hộp ra. Rồi chàng trao lại cho Katharine trong yên lặng.
    Những nhánh hoa cẩm chướng trắng như chói ngời dưới ánh sáng trăng. Và tấm thiệp chỉ đề đơn giản:
    ?oChúc hạnh phúc, cho hai người ?" Nancy.?
    Hết.

Chia sẻ trang này