1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CÔNG TRÌNH MỚI (PHẦN III) -Các bạn nhớ đưa mặt bằng, mặt cắt, mặt đứng cho a e dễ thảo luận!

Chủ đề trong 'Kiến Trúc' bởi duyk6, 28/02/2008.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MINK_ngeo

    MINK_ngeo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/08/2006
    Bài viết:
    1.973
    Đã được thích:
    0
    Lại con nhà be bé nào
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
  2. arcvubale

    arcvubale Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/11/2002
    Bài viết:
    2.676
    Đã được thích:
    0
    Oạch, cái này gần nhà tớ, bạn Jeus vẽ con này à? Dưng mờ con này là trường học mừ.
  3. Jeus

    Jeus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/12/2004
    Bài viết:
    987
    Đã được thích:
    0

    Oạch, cái này gần nhà tớ, bạn Jeus vẽ con này à? Dưng mờ con này là trường học mừ.
    ----------------
    Dạ em hem vẽ cái nì ! Em chỉ biết ku vẽ cái nì thoai !
  4. KtsDzi_2

    KtsDzi_2 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/11/2006
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  5. thotk1

    thotk1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2005
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    0
    Bác Di già lày lói nàm em sướng hết cả nỗ tai. Không biết già thía lào mà vẫn còn xì tin thía? Thực sự em cũng đã vào diễn đàn này từ lâu( khoảng 2005) với "líc" khác . Nghe mấy đại ca Having "bách" nghe mô là bác ĐKT với chị Hoa sợ sắc, vú bà lệ ... học hỏi được nhiều lắm lắm ... sau lại nghe bác Dớt là TPT(con bác TPS) rồi nhiều đại cao thủ khác nữa làm cho thằng nhà quê như em nó thủng cái màng nhĩ bao nhiêu. Em thì nại không được tiếp xúc với những ct "nhớn" kiểu như vậy (mặc dù vừa dồi cũng nàm mấy hạng mục chính cái hơn trăm tỉ) nhưng chẳng bõ bèm gì, kiến thức thu nhận được chẳng đáng nà bao. Em chỉ sợ mở mồm ra nà thằng nhà quê "ăn cơm cà lói chuyện thế giới" biết cái gì mà chõ mồm vào . Nhưng bình sinh , vì hoàn cảnh gia đình (không tiện lói ra) em buộc phải về quê, miền đất "chó ăn đá gà ăn sỏi" mà không được vi vu bay nhảy cùng anh em chiến hữu , em cũng "hận" lắm chứ. Bây giờ chỉ ngóng trông về những "miền đất hứa " mà "ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa" . Bây giờ em chỉ nhờ In Tờ Nét giúp em tìm hiểu xem mình đang "lạc hậu" đến đâu và anh em cùng vai phải lứa tiến bộ đến đâu mà thôi . Dù sao thì trong 1 bài thơ bình thường chỉ cần 1 "điểm hồng" là đủ , ví dụ như câu "đầu súng trăng treo" chẳng hạn, cuộc đời thằng kiến trúc "hư" chắc cũng thế. Lâu giờ em "toạ sơn quan hổ đấu" mới ngẫm ra được nhiều điều . Thằng kts đáng để giới trong nghành cũng như người đời khâm phục không phải vì tk công trình "nắm bạc" hay chỉ là render(thể hiện) mà vì những nếp nhăn trong não , số lượng nơron thần kinh , và sự học hỏi không ngừng . Trong diễn đàn này có quá nhiều kẻ "Tay to(bấm phím, di chuột) óc bằng quả nho " lại thêm "bảo thủ trì trệ" cứ tưởng mình là số 1 mà thực tế chẳng ra cái "hệ thống cống rãnh" gì . Hi vọng các bác tiền bối vẫn tiếp tục dạy bảo cho thế hệ hậu bối bọn em được sáng ra nhiều điều, thay mặt bọn kts trẻ "ngựa non háu đá" có gì sai mong các bác lượng thứ, em xin chân thành cảm ơn!
    P/s :
    - Bài của bác In Trúc Đơ đẹp nhưng có vẻ hơi lạm dụng pát ten tuy nhiên sau lày đi sâu vào chi tiết KTTC sẽ khắc phục được , không đến lỗi cửa sổ dưới gầm giường.
    ...and...
    -Bác Dớt dạo lày học cao hơn lên hình như lói khó hiểu hơn thì phải.
    -Bác lào có dịp về Vinh chơi thì niên nạc với em đi nhậu , nương em có 1,5 củ nhưng cũng đủ đĩa cá chỉ vàng với chai "La pô Lê Ông lút ná chuối " và vài gói Vi La.
    ...hình như em phê ròi...the and...
    --------------------------------------------
    @kiemtungxu: đã mô tê thì thôi nói ngọng, mà đã ngọng líu ngọng lô thì lí la lí luận ít thôi, và cũng không nên có suy nghĩ chó đá gà sỏi. Chẳng đâu vào đâu cả, có thể tớ và cậu biết nhau nên có vài lời vậy.
    @ bác Đì (cực) Dai: luận mãi ko ra ý mấy hình tròn của bác.
  6. Renzo-Piano

    Renzo-Piano Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/02/2007
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Hehe...
    Bạn Dzị già cũng có lý của bạn ý.
    Tròn tròn lạc hậu quê mùa mà sánh đôi với dong dỏng tân thời thành thị thì thành cặp số 10 nửa quê nửa tỉnh bà nó rồi còn dzì!
  7. rachmaninoff

    rachmaninoff Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/12/2001
    Bài viết:
    1.280
    Đã được thích:
    0
    Anh phê bình chú Intruder là chú hơi bị nhạy cảm. Thực ra mọi người góp ý chú ở đây nói chung là nhẹ nhàng, xây dựng, không ai có ác ý gì. Một số bạn thì chọc ngoáy tý cho vui. Thế mà chú cứ nghĩ là các bạn đâm mình nên phản ứng có phần mất bình tĩnh. Làm đệ anh Trị mà không học được cái mềm mỏng của anh ý. Đi làm đâu phải chỉ học chuyên môn.
    Chú chắc chưa phải đi bảo vệ trước chủ đầu tư. Nhiều thằng CĐT đâm chọc (1 cách ngu si) bẳng tỷ lần các bạn ở đây, bật nó không khéo nó đuổi mẹ về. Bảo vệ ý tưởng của mình trước mọi người thì phải luôn nghĩ mọi người chính là chủ đầu tư, luyện đi cho chóng nhớn.
  8. rachmaninoff

    rachmaninoff Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/12/2001
    Bài viết:
    1.280
    Đã được thích:
    0
    Trò pattern này mình cho là thủ pháp thôi, chỉ nên làm khi không thể sáng tạo về khối. Nếu quá đắm đuối với nó thì tự nhiên lười tư duy không gian, mà không gian, hình khối mới là bản chất của kiến trúc (quan điểm cá nhân). Chơi trò này thì cứ nặn ra 1 cái khối bất cứ hình gì xong rồi bọc nó bởi 1 cái vỏ mà nói chung là chả liên quan gì đến công năng ở trong vì công năng bên trong rất khó mà tuân được theo quy luật (nếu có) của pattern bên ngoài. Chính thế mình mới cho là chung cư rất khó làm cái vỏ kiểu này để của sổ không chui vào gầm giường, văn phòng thì dễ chấp nhận hơn.
    Đây cũng là 1 dạng chủ nghĩa hình thức mà nhà Pháp phò hay bị phê phán.
    Một số công trình đưa pattern vào 1 cách có ý thức nên mình đánh giá cao hơn, chẳng hạn như cái giải nhất của KSP cho công trình TCT Xi măng, pattern dưới dạng những vỉa đá vôi. Thằng TV mán bốt hộ anh 500 ảnh, anh cám ơn. Hay 1 số công trình dùng những cách điệu chữ tượng hình Trung Quốc vào tòa nhà văn phòng ở TQ.
  9. Tonakin

    Tonakin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/06/2007
    Bài viết:
    112
    Đã được thích:
    0
    Thấy ghê ghê
  10. Jeus

    Jeus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/12/2004
    Bài viết:
    987
    Đã được thích:
    0

    Thấy ghê ghê
    ---------------------------------
    Ai khiến mày lạ?
    Trong "Tôi nghe, đọc, thấy, xem" tuần trước của Khuê Văn có bàn về việc "nếu một ngày kia nhặt được vật lạ" [ talawas 11.04.2003 ]. Khuê Văn cho rằng, nếu bỗng nhặt được vật thể lạ, người Việt ta sẽ về gọi mọi người cùng ra xem, sau đó cãi nhau như mổ bò mỗi người một ý, tiếp đó mỗi anh tự về bắt chước làm một cái vật na ná với cái vật lạ mà họ chưa biết gọi tên kia. Còn cái tên gọi thật, bản chất thật của cái vật đó, là việc cần biết nhất thì vẫn không ai biết... Thưa bạn Khuê Văn, Bạn nói chẳng có gì sai, duy có việc là bạn sống trong một đất nước có hẳn những cơ quan có thể giúp ta giám định vật thể lạ, vậy mà trong toàn bài của bạn không hề có một chữ nào nói đến vai trò của họ là sao? (xem tôi chụp mũ nhé!). Bởi vì, ở nước ta, bản thân việc nhặt được vật lạ chưa phải là tốt hay xấu, mà phải đợi cho có kết luận của cơ quan chức năng sau khi xem xét mới biết là rủi hay may. Chính điều này nhiều khi làm ta lưỡng lự khi bất chợt thấy một vật lạ trên đường. "Có nên mang về không? Có nên hét lên cho mọi người biết là nó "lạ" không?" ta tự hỏi. Bởi vì ta đã biết bố mẹ chúng ta hình như hơi sợ những cái gì là "lạ", họ cho rằng hệ tiêu hóa của chúng ta còn non nớt. Nếu chúng ta hét lên, họ giấu béng vào tủ, và chúng ta cũng mất luôn cả cái cơ hội gọi bạn bè đến mà thảo luận về bản chất cũng như tên gọi của cái vật lạ kia. Nếu bạn thường xuyên sống trong tâm trạng "không-để-bố-biết-mình-nhặt-được-vật-lạ", thì lâu dần, bạn sẽ mất thói quen ngắm nghía vật lạ ngay cả khi nó nằm hẳn trong lòng bàn tay. Trong khi con cái nhà người ta, được bố mẹ khuyến khích đi tìm cái lạ, sẽ băng rừng, vào núi, mang về những thứ lóng lánh để mà tự hào. Cũng có khi mang về, bố mẹ nó sẽ cho nó biết, vật này thường lắm, chẳng lạ đâu con, khiến nó thất vọng vứt đi, thì ít nhất cái cuộc hành trình đi tìm cái lạ của nó cũng đã là một phần thưởng. Thế đấy, người Việt Nam ta là con nhà lành, bố mẹ cẩn thận (có lý do). Cẩn thận dạy con tránh vật lạ ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường, với những bài văn không được đi trệch lối, sách đọc tham khảo thì chỉ nên đọc tác giả này (tức là thầy) mà đừng đọc tác giả kia, không thì điểm kém. Cẩn thận tránh ngắm những triển lãm nhìn-mãi-không-hiểu-ý; tránh cho nhau đọc những từ ngữ mạnh bạo, tình tính dục gì đó - những cái có thể đề cập đến tận đáy sâu con người; Ở tầng nông, lửng lơ thôi, vì đáy sâu là đáy lạ, không ai xuống tận nơi thẩm tra được. Chúng ta đã được giáo dục để tránh xa cái lạ, đến mức gán cho cái lạ đến 70% là nguy hiểm. Trước những vật thể lạ, chúng ta không dại mà cầm lên ngay, dí sát vào mắt tìm tương quan thị giác như người Pháp, càng không mạo hiểm lắc lắc bên tai tìm tiếng nhạc như người Ðức, càng quyết không đập vỡ xem cái bản chất, cái tận cùng của nó là gì, như chú Tây Ban Nha...(những cái này tôi lấy ở đọan trích trong bài của Khuê Văn, chứ "lạ" thế, tự tôi không nghĩ ra.) Không, chúng ta không liều mạng thế. Việc trước nhất, ta phải ghi nhớ: đã lạ là nhiều phần nguy người cùng đến xem cho có nhiều kẻ cùng phạm tội. Ta đứng từ xa, và quyết không đưa ra ý kiến rõ ràng. Bởi vì, nếu ý kiến của ta hay, anh bên cạnh sẽ ăn cắp mất (và đăng trên báo khác), nếu ý kiến của ta nhỡ đâu không đúng, thế thì mất mặt ta. Mà thật ra, ta không phát biểu bởi vì ta cũng không chắc được lời ta nói ra là đúng hay là sai, là hay hay là dở. Về vật lạ, ta cần có một cơ quan thẩm định, với những nhân vật ta biết thẩm định còn dở hơn ta, họ hẹn 2h nhưng 6h vẫn chưa thấy tới. Nhưng ta phải đợi họ đến, vì không thì ai là người chịu trách nhiệm trước cái vật lạ khốn kiếp tự nhiên rơi xuống cuộc đời đều đặn và an nhàn này. Thế rồi ta oán vật lạ... Lạ làm gì không biết cơ chứ! Cơ quan thẩm định rồi cũng tới, khi tất cả đều đã mòn mỏi. Và vì họ cũng là người Việt Nam, cho nên họ cũng sẽ im lặng, vì họ cũng hoang mang như ta... Tất cả sẽ đợi như thế. Trăng sẽ lên. Trong ánh trăng bàng bạc mà cô độc ấy, vật thể lạ trên mặt đường tan dần, tan dần. Nó teo tóp lại, lộ rõ vẻ vô hại, bợt bạt dần đi, mang theo cả cái bí mật trong lòng, trôi đi mất cả xuất xứ. Và chúng ta ra về, hội đồng giám định về trước vì có xe con. Chúng ta ra về sau, lòng hơi buồn buồn, vì mãi vẫn không có ai sờ được đến vật lạ đó, ngửi tới nó, thậm chí đá vào nó một cái. Và nhất là, trong lòng ta lại tiếc rẻ, nếu biết nó không hại như thế này, thì lúc nãy mình đã liều khen một câu, rồi mang về, bán.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này