1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

cùng đọc và suy ngẵm.....bạn nghĩ gì về những chuyện như thế này,đọc nó ta thấy rằng cuộc sống này c

Chủ đề trong 'Văn học' bởi donkichot18, 28/04/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. donkichot18

    donkichot18 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    cùng đọc và suy ngẵm.....bạn nghĩ gì về những chuyện như thế này,đọc nó ta thấy rằng cuộc sống này còn tốt đ

    hãy đọc và cùng suy ngẫm


    Bé Eleanor không biết chuyện gì đã xảy ra với bà. Bà luôn

    quên
    mọi thứ, ví dụ như lọ đường để ở đâu, lúc nào thì phải đóng tiền nước, hay
    giờ nào thì đi chợ...
    - Bà bị làm sao hả mẹ? - Eleanor hỏi - Trước đây bà tuyệt lắm cơ
    mà! Bây giờ trông bà rất buồn, bà chẳng nhớ gì cả!
    - Bà già đi đấy mà - Mẹ cô bé trả lời - Bây giờ bà rất cần được
    yêu thương và chăm sóc.
    - Già đi tức là sao? - Eleanor ko ngừng hỏi - Rồi mọi người đều
    già, đều quên mọi thứ ạ? Và con cũng thế hả mẹ?
    - Không phải tất cả mọi người đều quên mọi thứ khi về già đâu,
    Eleanor. Có thể bà bị chứng Alzheimer nên quên nhiều hơn những người
    khác. Có lẽ chúng ta phải đưa bà vào viện dưỡng lão để bà được chăm sóc
    đúng cách.
    - Không được đâu mẹ ơi! Bà sẽ nhớ ngôi nhà của chúng ta rất
    nhiều...
    - Có thể, nhưng chúng ta biết làm gì bây giờ? - Người mẹ xoa
    đầu Eleanor - ở đó bà sẽ có thêm nhiều bạn bè.
    Trông Eleanor có vẻ rất buồn... Cô bé không hề thích ý kiến này
    của mẹ.
    - Chúng ta sẽ đến thăm bà thường xuyên chứ? Con sẽ rất nhớ
    bà, dù bà đã quên nhiều thứ.
    - Chúng ta sẽ đến thăm bà vào cuối tuần, và mang quà cho bà
    nữa.
    - Con sẽ mang kem - Eleanor reo lên - Bà rất thích kem dâu!
    Lần đầu tiên hai mẹ con tới thăm bà trong viện dưỡng lão,
    Eleanor chỉ muốn khóc.
    - Mẹ ơi, ở đây ai cũng phải ngồi xe đẩy cả!
    - Cần phải thế mà, nếu không họ sẽ ngã mất - Mẹ giải thích - Khi
    nào con gặp bà, con hãy mỉm cười và nói rằng trông bà vẫn rất khỏe mạnh
    nhé!
    Bà đang ngồi trong góc phòng sưởi nắng và nhìn ra cây cối bên
    ngoài. Eleanor ôm lấy bà và reo lên:
    - Bà xem này, cháu mang quà tới cho bà, món kem dâu mà bà
    thích đấy!
    Bà cầm cốc kem, cái thìa và ăn chậm, không nói lời nào. Eleanor
    tròn mắt đứng nhìn.
    - Chắc chắn là bà rất thích - Mẹ của Eleanor trấn an cô bé.
    - Nhưng bà cứ như là không quen biết chúng ta ấy - Eleanor thất
    vọng ra mặt.
    Lần sau, khi hai mẹ con tới thăm bà, mọi chuyện không có gì
    thay đổi. Bà ăn kem và mỉm cười, nhưng không nói gì.
    - Bà có biết cháu là ai không? - Eleanor lay lay tay bà.
    - Cháu là cô bé mang kem tới cho bà - Bà trả lời.
    - Đúng, nhưng cháu cũng là Eleanor nữa, cháu là cháu của bà
    đây mà! Bà không nhớ cháu à? - Eleanor rối rít ôm lấy bà.
    Bà mỉm cười yếu ớt... nhưng dường như bà không thể nhớ ra
    được.
    - Bà có nhớ chứ - Bà vẫn khẳng định. - Cháu là cô bé mang kem
    tới!
    Đó là lúc mà Eleanor biết rằng bà sẽ không bao giờ nhớ ra cô bé
    nữa. Bà bị bệnh, và bà sống trong thế giới của riêng mình, một thế giới cô
    đơn và không có kỉ niệm.
    - Bà ơi, dù thế nào thì cháu vẫn yêu bà! - Eleanor nắm tay bà.
    Và Eleanor nhìn thấy bà khóc.
    - Cháu yêu bà? - Bà ôm lấy Eleanor - Bà có nhớ sự yêu thương.
    Bà biết cháu yêu bà!
    - Thấy không, Eleanor? - Mẹ cô bé nói - Tất cả những gì bà cần
    bây giờ là sự yêu thương và quan tâm.
    - Cuối tuần nào con cũng sẽ mang kem dâu đến - Eleanor nói to -
    Dù bà không nhớ con là ai!!!
    Ko nhớ được người thân của mình là một điều đáng tiếc...
    Nhưng nhớ được sự yêu thương còn quan trọng hơn là nhớ một cái tên...



    anh

Chia sẻ trang này