1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cùng đọc và suy ngẫm - Mỗi ngày một câu chuyện ...

Chủ đề trong 'Hải Phòng' bởi ha_kennic, 01/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Buổi sáng, mẹ luôn chở Cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau mới thấy Củ Hành lếch thếch chạy vào.
    Cà Rốt hỏi: "Hôm nào cũng đi muộn thế??.
    Củ Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột: "Bố ngủ quên. Em phải đánh thức đấy?. Cà Rốt lại hỏi: ?oThế bố có pha sữa cho Củ Hành uống trước khi đi học không?".
    Củ Hành lắc đầu: "Em tự pha. Dễ lắm. Đổ sữa vào cốc, thêm nước vào, khuấy lên. Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước".
    Cà Rốt xịu mặt: ?oChứ bố làm gì mà không pha cho Củ Hành?".
    Củ Hành nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ: "À, bố cứ nằm mãi ở giường, gác tay lên trán. Có khi bố bận đánh răng".
    Cà Rốt bảo: "Bố thế là hư rồi".
    Hai chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp Chồi của Củ Hành ở ngay cạnh lớp Lá của Cà Rốt. Thỉnh thoảng, hai đứa lại vờ vĩnh chạy ra cửa để ngó nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở trường sướng thật. Cà Rốt và Củ Hành chán nhất khi phải về nhà. Lúc đó, mỗi đứa lại phải ở một nơi.
    Giờ ra chơi. Cà Rốt và Củ Hành không thích nô đùa cùng các bạn. Hai đứa cùng ngồi trên ghế xích đu, vừa ăn bánh sữa, vừa trò chuyện. Củ Hành kể: ?oHôm qua bố ngồi vá quần cho em, bị kim chọc vào tay, kêu ui da, buồn cười lắm".
    Cà Rốt cũng khúc khích: "Còn mẹ sửa cái bếp điện mãi mà không xong, hễ cắm dây vào là nổ cầu chì. Sau phải nhờ chú Ngân sửa mới xong đấy".
    Củ Hành xịu mặt: "Sao mẹ không gọi bố mà lại nhờ chú Ngân?''''''''.
    Cà Rốt gí ngón tay xinh xinh vào trán Củ Hành: "Ngốc thế. Ly dị rồi là không có nhờ vả chuyện gì cả?.
    Củ Hành hỏi: "Mẹ bảo thế à?
    Cà Rốt gật đầu: "Ừ".
    Củ Hành cáu: ?oChán mẹ lắm. Tự nhiên lại ly dị".
    Cà Rốt gật đầu ra vẻ đồng tình, mặt buồn thiu...
    Một hôm... Khi mẹ đến đón Cà Rốt, chiều đã muộn lắm rồi. Thế mà bố vẫn chưa đến đón Củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi lò cò trên sân rồi băn khoăn nói với mẹ: ?oHôm nay nhà em có việc. Không biết chừng nào anh mới đến đón cháu??.
    Mẹ bảo: ?oThôi, để tôi đưa cháu về luôn".
    Củ Hành tròn mắt: ?oMẹ cho con về chung với Cà Rốt hả??.
    Mẹ gật đầu. Hai đứa nhảy tưng tưng vì mừng.
    Trên xe, Cà Rốt và Củ Hành nói cười luôn miệng. Vào nhà, Củ Hành lăng xăng chạy tới, chạy lui. Tất cả đều quen thuộc. Thích quá.
    Cà Rốt đột nhiên người lớn hẳn.
    Con bé nhìn em một cách bao dung: ?oChạy vừa thôi. Đi tắm rồi còn ăn cơm chứ?.
    Củ Hành vẫn chạy lui, chạy tới: ?oEm thích chạy". Hai tay cu cậu dang rộng như lái máy bay, quẹt cả vào người Cà Rốt: "Ôi ôi, thích quá. Xê ra cho máy bay bay nào''''''''.
    Khi bố về, trời đã khuya lắm. Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im. Mẹ đẩy cánh cửa mở hé cho rộng thêm, bảo: ?oAnh vào đi?.
    Bố rón rén bước vào. Nhà im phăng phắc. Hai đứa trẻ đang ngủ ngon trong giường.
    Mẹ bảo: ?oAnh để Củ Hành ngủ ở đây một đêm cũng được. Đừng đánh thức nó nửa chừng".
    Bố nói nhỏ: ?oAnh xin lỗi. Có việc đột xuất nên không thể đến đón nó đúng giờ".
    Mẹ lạnh lùng: "Người anh cần xin lỗi là nó chứ không phải em?.
    Bố đứng như chôn chân trước giường ngủ của hai đứa trẻ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai gương mặt bầu bĩnh kề sát nhau thật ngây thơ, đáng yêu.
    Củ Hành ngủ say, miệng chóp chép nhai trong giấc mơ, bàn tay vẫn nắm chặt tay Cà Rốt. Con chị nằm gác chân lên người em, hai mắt nhắm tịt, nhưng miệng lại tủm tỉm cười.
    Hai vai bố như xệ hẳn xuống.
    Bố nói mà không nhìn mẹ: ?oSao mình lại để mọi sự trở nên tồi tệ thế này hả em?".

  2. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê.
    Trước mặt anh, chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc lá. Ly nước của chị cũng cạn đến đáy rồi. Cuộc trò chuyện lâu hơn họ nghĩ.
    Khi anh nói tên quán cà phê, chị đã rùng mình. Đó là nơi hai người từng hẹn hò nhau từ lúc mới yêu. Chiếc bàn trong góc cũng là bàn quen thuộc. Anh muốn nhắc nhở chị điều gì chứ, khi chính anh là kẻ có lỗi trăm bề?
    Chi không thể tha thứ, mặc dù anh đã quỳ xuống chân chị xin lỗi rất nhiều lần.
    Chị không thể chấp nhận hình ảnh anh ôm người phụ nữ khác trong tay, âu yếm họ như âu yếm chị.
    Niềm tin và tình yêu chị dành cho anh quá lớn, đến nỗi khi biết sự phản bội của anh, chị bất ngờ đến sửng sốt, tê dại cả người.
    Quyết định ly hôn của chị làm mọi người ái ngại. Mẹ chị khuyên: ?oĐàn ông ai chẳng có lúc lạc lòng. Nó đã biết lỗi thì tha thứ đi con ạ. Như mẹ từng tha thứ ****** ấy?.
    Có lẽ trong tình yêu, khó có lời khuyên nào áp dụng thật chính xác cho từng trường hợp.
    Chị biết rõ mình không thể lướt qua mọi chuyện được như mẹ, xem như không có gì. Sống tiếp tục với anh, nằm bên anh mỗi ngày để chỉ nghỉ đến hình ảnh anh nằm với người khác ư? Chị không chịu nổi.
    Khi chị nói thẳng điều đó, anh lặng người. Trông chị như một người khác hẳn, quyết liệt và lạnh lùng. Anh cố vớt vát bằng cách đem Cà Rốt và Củ Hành ra thuyết phục: ?oEm ơi, đừng để các con phải liên lụy. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng ly dị, được không?".
    Chị tàn nhẫn nhìn anh: ?oKhông ly dị, để sống giả dối như nhiều người khác sao? Em không muốn vậy. Khi các con lớn, chúng nó sẽ hiểu?.
    Nước mắt ứa ra, anh khóc không kiềm chế trước mặt chị, nhưng chị vẫn dửng dưng. Lòng chị đã nguội lạnh hẳn từ khi biết anh phản bội. Kể từ giờ phút này, chị sẽ chỉ cư xử như một người không có trái tim.
    Ra tòa, anh bảo: "Tôi có lỗi. Tòa cứ xử theo ý vợ tôi. Sao cũng được".
    Chị lạnh lùng đề nghị: "Chia đôi mọi thứ. Anh ấy và con trai ở trên lầu. Tôi và con gái ở dưới nhà. Xây lối đi riêng, không ai làm phiền ai".
    Họ đã ly dị được hơn nửa năm. Cà Rốt và Củ Hành dần dà cũng quen cuộc sống chia đôi của bố mẹ. Bố thì dễ rồi. Nhà bố thường mở cửa rộng, Cà Rốt muốn lên lúc nào cũng được. Nhưng con bé không dám. Mẹ khe khắt lắm.
    Một lần thấy Cà Rốt lên nhà với bố, mẹ giận dữ quát ầm lên. Cà Rốt phải lủi thủi đi về trước ánh mắt buồn rầu của bố. Từ đó, nhà mẹ luôn đóng cửa. Cà Rốt và Củ Hành chỉ còn gặp nhau lúc đi nhà trẻ.
    Cũng may là mẹ không đổi trường. Chứ nếu mẹ đổi, hai chị em sẽ lâm vào hoàn cảnh "gần nhà xa ngõ'''''''' cho xem.
    Thường lệ, bố đưa Củ Hành đi học muộn, nhưng luôn đón sớm nửa giờ. Bố xin cô giáo được gặp Cà Rốt. Ban đầu, cô giáo cũng lúng túng, khó xử vì như thế là sai quy định của trường. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của bố, cô thấy tội.
    Cô bảo: "Anh đừng gặp cháu lâu quá. Mười lăm phút được rồi?.
    Bố mừng rỡ, vâng dạ rối rít. Thế là hai bố con được gặp nhau trò chuyện mỗi ngày. Bố hay hỏi Cà Rốt: "Mẹ có khỏe không? Tối mẹ có thức khuya không? Mẹ có hay khóc không?".
    Rồi bố xoa nắn chân tay, ôm Cà Rốt vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh của con mà nước mắt ứa ra.
    Bố dặn: ?oĐừng cho mẹ biết bố hay gặp con nhé?. Bố không dặn, Cà Rốt cũng giấu kín. Dại gì nói ra cho mẹ cấm nhỉ? Nó còn dặn ngược lại bố: Bố nhớ đón Củ Hành trước khi mẹ đón con nhé. Để mẹ đừng thấy bố con mình gặp nhau?.
    Bố lại chảy nước mắt. Chỉ mới nửa năm mà Cà Rốt đã ?obà cụ non" như thế rồi sao? Bố hối hận quá.
    Trưa hôm ấy, đột nhiên bố nhìn thấy mẹ ở ngã tư đường. Mẹ đang đứng mặc cả để mua trái cây, không nhìn thấy bố. Gương mặt mẹ trắng trẻo ửng hồng dưới nắng. Chiếc áo màu tím và bờ vai quen thuộc làm lòng bố nhói đau. Lập tức, bố chạy xe lên vỉa hè, tấp vào sau một gốc cây, âm thầm nhìn mẹ.
    Khi mẹ đi rồi, bố vẫn đứng lặng nhìn theo đốm màu tím nhỏ dần rồi khuất hẳn.
    Tự nhiên, bố mệt mỏi đến cực độ. Móc trong túi chiếc điện thoại di động, bố gọi về cơ quan, cáo ốm để xin nghỉ buổi chiều.
    Từ ngã tư gặp mẹ, bố đi lòng vòng, lòng vòng mãi dưới nắng rồi tấp vào một quán bia quen. Từng chai, từng chai, bố uống cạn.
    Người chủ quán đến kéo ghế ngồi chung: ?oSầu đời hả bạn? Để tôi uống cùng?. Không hiểu sao bố lại uống nhiều như vậy? Và nói nhiều nữa. Bố nói hết những ẩn ức trong lòng. Rằng bố yêu mẹ lắm. Từ khi mẹ ly dị bố, bố càng yêu mẹ hơn.
    Nhưng bố cũng oán mẹ nhiều bằng bố yêu mẹ.
    Rằng sao mẹ sắt thép, cứng lòng như thế?
    Rằng tội nhân phạm tội trọng, khi hối lỗi còn được ân xá mà mẹ thì kiên quyết chặt đứt đường về của bố?
    Rằng bố nhớ Cà Rốt biết bao.
    Bố thèm ăn cơm của mẹ nấu biết bao.
    Tại sao mẹ có thể quên đi những ngày hạnh phúc của mẹ và bố?
    Tại sao mẹ chỉ nhớ tội lỗi xấu xa của bố mà quên những kỷ niệm đẹp bố từng làm?...
    Càng nói, bố càng uống. Người chủ quán bỏ đi lúc nào, bố cũng không biết.
    Đèn đường lên lúc nào, bố cũng không hay. Bố quên luôn giờ đón Củ Hành.
    Mà bố đón làm sao được khi đã gục trên bàn ngủ thiếp thế kia?
    Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê quen thuộc. Chỗ ngồi và chiếc bàn cũng quen thuộc.
    Anh hút thuốc liên tục. Chiếc gạt tàn dần đầy lên. Mấy lần chị suýt bảo anh ngưng hút, nhưng lại bậm môi im lặng. Bây giờ, anh muốn làm gì cứ làm, chị chẳng quan tâm. Nhưng khi anh cất tiếng, sự căng thẳng của chị chùng dần. Rồi nước mắt chị rớt xuống.
    Anh bảo: ?oAnh vẫn lén gặp Cà Rốt mỗi chiều ở trường. Anh nhớ con lắm. Nhớ mùi mồ hôi của nó. Nhớ những câu hỏi vặn vẹo khiến anh điên đầu trước kia. Anh cũng nhớ em. Mỗi đêm, anh đều nằm áp tai xuống gạch, lắng nghe tiếng động ở dưới nhà để tưởng tượng em đang làm gì? Cà Rốt đang làm gì??.
    "Có hôm, anh ra cầu thang xoáy, áp tai vào vách như thằng ăn trộm, thèm nghe một tiếng em cười mà không được. Một lần, anh đang ngồi như thế thì Củ Hành thức dậy. Nó mò ra cầu thang xoáy và thấy anh ở đấy. Hai bố con anh đã ôm nhau ngồi rất lâu để chỉ nói về em và Cà Rốt.
    Củ Hành bảo: ?oCon ghét ly dị. Con nhớ mẹ và Cà Rốt. Con muốn uống sữa mẹ pha. Bố ơi, đừng chơi trò ly dị nữa nhé".
    ?oĐây là trò chơi hả em? Anh cũng ước nó chỉ là trò chơi để mình chấm dứt, không chơi nữa. Trò chơi gì mà tàn nhẫn quá, làm khổ cả bốn người? Em muốn anh phải làm gì bây giờ để được em tha thứ? Sao em lại giao Củ Hành cho anh mà không giữ cả hai đứa với nhau? Phải chăng em muốn anh nhìn rõ tội lỗi của mình? Rằng vì anh mà con cái phải mỗi đứa một nơi?".
    "Anh nhìn rõ lắm rồi, em ơi. Nhất là đêm hôm qua khi anh đứng nhìn hai đứa con mình ngủ trong giường. Em cho anh gửi Củ Hành lại. Ngày mai anh thuê người tới đập cầu thang xoáy bên ngoài, mở lại lối cầu thang bên trong. Em không muốn thấy mặt anh nữa thì để anh đi, miễn em được thoải mái. Miễn Cà Rốt và Củ Hành được sống bên nhau?.
    ?oAnh không đem theo một thứ gì cả, cũng không cần tiền. Khi hạnh phúc đã mất, tiền bạc, tài sản cũng thành vô nghĩa. Hôm nay, anh mời em ra đây chỉ để nói với em như thế mà thôi...".
    Nước mắt chị chảy tràn. Trên tất cả mọi điều, chị vẫn còn yêu anh lắm.
    Anh là người đàn ông duy nhất mà chị yêu.
    Xa anh, chị không chỉ hành hạ anh mà còn hành hạ chính mình.
    Chị biết chuyện anh gặp Cà Rốt mỗi ngày. Biết tất cả.
    Trẻ con ngủ mớ thường nói ra hết những gì chúng cất trong lòng.
    Nửa đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ: ?oMẹ sửa bếp điện mãi mà không được, cứ bị giật hoài, bố ạ. Tội nghiệp mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho Củ Hành bị kim đâm vào tay phải không? Cũng tội nghiệp bố luôn. À, ngày mai khi bố đến, bố mua cho con que kem nhé. Con thèm ăn kem lắm, nhưng mẹ chẳng mua gì cả...".
    Rồi Cà Rốt lại nói, như nói với Củ Hành: "Ngày mai chị bảo mẹ pha sữa rồi đổ vào chai, đem đi cho Củ Hành nghe. Hay chị giấu mẹ, đổ sữa của chị vào chai cũng được. Chị uống mãi, chán lắm. Còn Củ Hành lại thèm...?.
    Càng nghe, chị càng xót. Chui đầu vào gối, chị cắn răng khóc rưng rức.
    Chị cũng nhớ Củ Hành, nhớ anh đến điên dại.
    Đêm nằm, chị cũng lắng nghe bước chân anh đi đi lại lại trên lầu.
    Thỉnh thoảng, chị lại lục tủ lấy chiếc áo của anh ấp mặt vào và khóc thầm. Nghe tiếng anh ho, lòng chị nhói buốt. Chị khao khát được anh ôm vào lòng, được xoa tay vào chiếc cằm lởm chởm râu của anh để âu yếm, được nép vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi nồng nồng quen thuộc...
    Nhưng, người phụ nữ ấy cũng đã nép vào ngực anh, cũng ngửi mùi mồ hôi của anh. Chị lịm đi vì giận hờn, vì ghen tức.
    Chị không chấp nhận chia sẻ điều riêng tư ấy với bất kỳ ai.
    Nhìn đôi mắt thâm quầng của chị, mẹ lắc đầu: ?oGhen có năm bảy đường ghen, nhưng ghen mà đày ải mình như mày, mẹ mới thấy có một. Nghe lời mẹ, tha lỗi cho chồng đi con. Tao nghe người ta bảo dạo này nó cũng sa sút tinh thần, sức khỏe tồi tệ lắm ...".
    Chị gắt: ?oMẹ nói cứ như đùa. Đã ly dị rồi mà còn tha thứ nỗi gì. Mẹ đừng làm con rối tung lên nữa?.
    Mẹ dỗi: ?oVâng, tôi xin lỗi. Chuyện của chị tôi không có quyền xía vào. Nhưng tôi xót cho cháu tôi lắm. Chúng nó có lỗi gì mà phải xa bố, xa mẹ, sống mỗi đứa mỗi nơi chứ? Cứ ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình thì đừng sinh chúng nó ra. Ngày trước ấy à? Tôi mà không tha thứ cho bố chị, giờ này không chừng chị sống với mẹ ghẻ, chứ không phải tôi đâu".
    Nghe mẹ nói mà chị lạnh cả người. Sao chị không nghĩ ra điều ấy nhỉ? Nếu... nếu người đàn bà kia trở thành mẹ ghẻ của Củ Hành, chị biết làm thế nào? Chị không muốn điều ấy xảy ra. Không phải vì chị sợ bà mẹ ghẻ ấy không thương yêu Củ Hành. Cái chính là trong sâu thẳm tâm hồn, chị không muốn mất anh.
    Mắt chị càng thâm quầng hơn vì những đêm mất ngủ.
    Chị hối hận vì đã quyết liệt ly dị chồng.
    Anh lặng lẽ nhìn chị.
    Câu hỏi bật ra khiến anh cũng run rẩy cả người: ?oEm còn yêu anh không? Em thù ghét anh, ly dị anh, nhưng trong lòng em còn yêu thương anh chút nào không? Nếu còn, dù chỉ là sợi chỉ mong manh, anh cũng xin em cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu. Anh ngàn lần cầu xin em...?.
    Nước mắt nhòa nhạt, nghẹn cứng trong lòng ngực, chị nức nở mãi. Thế rồi, chị đặt bàn tay run rẩy của mình lên tay anh. Anh lặng người.
    Ở nhà trẻ, chỉ còn Cà Rốt và Củ Hành chơi lò cò trên sân.
    Củ Hành bảo: "Hôm nay bố lại quên đón em rồi?. Cà Rốt cười: ?oThì về với mẹ và chị. Càng sướng?. Củ Hành lại bảo: "Nhưng sao hôm nay mẹ cũng đón chị muộn thế??. Cà Rốt tròn xoe mắt: ?oỪ nhỉ".
    Hai đứa không chơi lò cò nữa, đứng gí mũi vào ô mắt cáo. Vừa lúc đó, những ánh đèn xe loang loáng rọi vào.
    Củ Hành reo: ''''''''Bố đến rồi?.
    Cà Rốt cũng reo: "Mẹ đến rồi".
    Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành: "Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ".
    Củ Hành toét miệng cười: "Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm"...

  3. Giang_meo

    Giang_meo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    2.534
    Đã được thích:
    18
  4. neveronsunday

    neveronsunday Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    1.258
    Đã được thích:
    0
    Mùa xuân ước lệ​
    [​IMG]
    Người ta có lệ khai bút đầu xuân, như thể tiết Thanh minh, mưa phùn đang thấm ướt lòng họ sẽ làm nảy mầm một ý tưởng gì mơn mởn. Như mầm dưa mầm đậu nhà nông vừa nảy mầm ngoài ruộng.
    Lúc ấy, họ/hay ta/ vờ như một năm vừa mới dứt đoạn hẳn, như vừa cắt một dải lụa. Như là một ranh giới mà họ đã vượt qua, và phía bên kia rành rành đã ghi ?ođến đây bắt đầu địa phận 2008?. Hoặc vờ như năm cũ đã tan biến trong hư không như tro tàn bay lên trong ngày tảo mộ. Để?khai bút đầu xuân.
    Những anh hàn nho, trẻ và già, miệt mài viết, hoặc để dặn dò cháu chắt mai sau, hoặc để nói lên chí khí của mình trong năm mới. Những thứ ta viết trong lúc mà ta tưởng như có một nguồn cảm hứng tươi rói ấy, có lẽ con ta cũng quên ngay (nếu may mà chúng đã
    đọc), hay chính ta cũng cảm thấy sượng sùng chỉ vài hôm sau đó.
    Nhưng trong kho tàng kinh thư của nhân loại, liệu đếm được mấy tác phẩm được viết trong một ngày xuân đẹp? Và bao nhiêu tác phẩm viết trong truy nã (như Tân ước), trong lưu đày (như Tư bản), trong đêm đen (như Khế ước xã hội), trong tủi nhục (như Sử kí), trong tuyết lạnh (như Quần đảo Gulag), trong tuyệt vọng (như Hoá thân)?
    Sao trong những kiệt tác, cuối một chương hay ở một lời bạt, người ta không bao giờ tìm thấy một đề từ ?oViết nhân ngày Xuân Mậu Tý??
    Những năm tháng trẻ trung, ai cũng có cái ảo giác rằng những bề bộn của năm cũ có thể gạt đi như một trận cờ trập trùng giằng co, để bày một trận mới. Với những nước đi hoàn toàn mới, hoàn toàn mạnh mẽ, như song pháo, như xe hà. Thủa hai mươi, ai chẳng nghĩ về thế sự mà không có niềm tự tin rằng mình còn thời gian để ?otu luyện công phu?. Mình vẫn có quyền lựa chọn con đường này đường khác.
    Rồi một năm nào đó chợt người ta bỗng thấy cuộc cờ không còn có thể xoá đi bày lại. Mỗi việc mình đã làm hay đã không làm đều như dao chém đá, đều như một mũi tên đã ra khỏi cánh cung.. Như một nước đi lỡ dở đã khiến cuộc cờ chuyển sang thế trận mới. Người ta đã bớt nhìn năm mới như một sự kiện gì chấn động (có lẽ chỉ tuổi trẻ mới nhìn thấy trái đất quay).
    Khi người ta tự biết là đã tìm thấy đường, đã biết mình muốn làm gì và cần làm gì, thì từ ấy năm tháng mờ đi. Chúng không còn là đơn vị đo đếm nữa. Sau mỗi năm, người ta không còn chờ ở số phận nữa. Chỉ một con đường hun hút trước mặt. Sau mỗi năm -nếu như thảng hoặc nhớ đến vào ngày đầu năm, chỉ thấy suy tư hơn.
    Mỗi năm, hiểu biết hơn một chút thì thấy việc mình cần phải làm lại đầy lên. Như một con kiến bị đè dưới một cái đồng hồ cát đều đều chảy. Mùa xuân của anh hàn sỹ (hay anh trí thức) đã bị ném vào lò nung của nghĩ ngợi và hành động. Ngày tháng bị nén lại thành một thỏi đặc hoàn toàn đồng chất. Chỉ có một con mắt nóng đỏ nhìn về trước.
    Cái gì đã dùng để chiết ra mùa xuân vĩnh cửu từ những kẻ khốn khổ như Kito, như Tư Mã Thiên, như Marx, những kẻ đang chịu hắt hủi của loài người đang hoan lạc, những kẻ đang ngụp lặn trong quẻ Truân, quẻ Mông, đang bị giam cầm trong âm bản của tiết Thanh minh?
    Những anh hàn sỹ nằm bò trên giấy điều viết đôi câu đối đầu xuân vì có Khổng Khâu đánh xe lưu lạc mấy chục năm trời không mùa xuân. Những cán bộ xã viết lên tường khẩu hiệu ?oMừng Đảng mừng Xuân mừng đất nước? vì đã từng có Marx viết trong những đêm đông giá chân không giày. Những người Công giáo rung chuông rộn rã trong đêm Giáng sinh, vì Thiên chúa đã ra đời tím tái trong chuồng dê và bao năm bị xua đuổi, không mùa xuân. Và phần nhân loại may mắn ngồi quanh ti vi xem giao thừa khắp thế giới chính là đang đang hưởng mùa xuân từ anh giáo Rousseau lưu vong, người đã vén màn đêm Trung cổ cho nhân loại.
    Mùa xuân tưởng chừng như là hiển nhiên, là không thể cưỡng lại, là khách quan của ngày và tháng trên tờ lịch, trong bộ nhớ máy tính, trên vệ tinh, trong đồng hồ hạt nhân, hoá ra lại là một ước lệ.
    Nhưng sự ước lệ ấy của những anh hàn sỹ xưa và nay, có được chính là vì mùa xuân vĩnh cửu, đúc bằng máu lệ tủi sầu trong hồn những người khốn khổ kia đã thoát ra ngoài, đã bay lên trời, đã nhập vào khai sáng, vào chiến tranh, vào cách mạng, nhập vào hồn người.
    Nguyễn An Nguyên (USA)
  5. royalgia

    royalgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/03/2006
    Bài viết:
    1.354
    Đã được thích:
    0
    Mệnh lệnh trái tim ​
    [​IMG]
    Hẳn chúng ta ai cũng hết sức xúc động trước hình ảnh lá cờ đỏ sao vàng che kín một mảng lớn khán đài sân Municipality trong trận bán kết Việt Nam-Myanmar, những niềm vui bùng nổ cùng những giọt nước mắt thất vọng trên gương mặt đau đớn của cổ động viên Việt Nam lặn lội từ nhà sang nước bạn để cổ vũ cho đội bóng nhà. Có thể nói những hình ảnh đó thật sự nói lên cường độ mãnh liệt và ý nghĩa trong suốt của mệnh lệnh trái tim, những mệnh lệnh được ban ra từ trái tim của mỗi người yêu nước.
    Ở đây, không cần phải trang trọng diễn đạt hay định nghĩa về nội dung của tình yêu nước đó, vì ?o...tình yêu nước ban đầu là tình yêu những vật tầm thường nhất, yêu cái cây trồng ở trước nhà, yêu dãy phố nhỏ đổ ra bờ sông, yêu vị thơm chua mát của trái lê mùa thu...?. Dẫn ra câu trên từ một tác phẩm văn học Xô Viết, để muốn nói rằng, lòng yêu nước không hề là một sản phẩm riêng của Việt Nam. Dân tộc nào cũng cổ vũ cho một tinh thần yêu nước vì lợi ích của dân tộc mình. Tuy nhiên, do đặc điểm hình thành mà mỗi dân tộc lại có những nét đặc thù mà có khi dân tộc khác lại không hoàn toàn giống như thế.
    Chẳng hạn như Tôn Trung Sơn, đã từng phê phán để chấn hưng dân khí Trung Hoa: ?oỞ nước ta gia tộc và tông tộc được đồng bào sùng bái nhất, cho nên có thể nói nước ta chỉ có chủ nghĩa gia tộc, chủ nghĩa tông tộc nhưng thiếu hẳn chủ nghĩa dân tộc?1. Còn ở Việt Nam thì, khi đã trở thành một trong những người sáng lập ra Đảng Cộng sản Pháp , là lãnh tụ của **********************, Hồ Chí Minh với sự am hiểu sâu sắc về truyền thống lịch sử Việt Nam và nền văn hóa của nước mình, sau khi đã bôn ba khắp năm Châu bốn biển, đã khẳng định răng ?ochủ nghĩa dân tộc là động lực lớn của đất nước?. Vì thế Hồ Chí Minh đòi hỏi ?ophát động chủ nghĩa dân tộc bản xứ nhân danh Quốc tế cộng sản... Giờ đây, người ta sẽ không thể làm gì được cho người Việt Nam nếu không dựa trên các động lực vĩ đại và duy nhất của đời sống xã hội của họ?2[cần hiểu thuật ngữ ?ochủ nghĩa? dùng ở đây là ?otinh thần? dân tộc]. Chính vì thế, trong những cái tạo thành sức mạnh Việt Nam, Hồ Chí Minh chỉ rõ đó là lòng yêu nước ?o...mỗi khi Tổ quốc bị xâm lăng, thì tinh thần yêu nước ấy lại sôi nổi, nó kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự nguy hiểm khó khăn, nó nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước?3.
    Cái gì ?okết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự nguy hiểm khó khăn, nó nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước? đó? Chính là những mệnh lệnh từ trái tim của mỗi người Việt Nam có ý thức về dân tộc, về tổ quốc, về chủ quyền đất nước. Mệnh lệnh đó có được là do sự hun đúc, nung nấu tự bao đời dựng nước và giữ nước, trở thành một truyền thống Việt Nam. Đó là ngọn lửa, là chất lửa được diễn đạt thất thâm trầm và cô đọng trong bài kệ ?oNguyên hỏa? [Gốc Lửa] của đại sư Khuông Việt cách đây mười thế kỷ:
    Mộc trung nguyên hữu hỏa Trong cây vốn có lửa
    Nguyên hỏa phục hoàn sanh Sẵn lửa, lửa mới sinh ra
    Nhược vị mộc vô hỏa Nếu cây không có lửa
    Toàn toại hà do manh Khi cọ xát sao lại thành?4
    Chính ngọn lửa ấy, chính chất lửa ấy, tạo thành sức mạnh Việt Nam. Ông cha ta đã biết nuôi dưỡng ngọn lửa đó một nghìn năm Bắc thuộc không thể dập tắt được ngọn lửa ấy. Một trăm năm thực dân đô hộ không dập tắt được ngọn lửa ấy. Đế quốc Nguyên-Mông thế kỷ XIII với sức mạnh của một đế chế từng kiểm soát một vùng lãnh thổ rộng lớn trải dài từ bờ Thái Bình Dương đến bên kia Hắc Hải chưa từng có trong lịch sử đã bị ngọn lửa ấy ba lần thiêu cháy mộng bành trướng về phương Nam, nhòm ngó vùng Đông Nam Á, thâu tóm lấy vùng lãnh thổ mà ?ođất ở đấy là đất vàng đất bạc? như nhà văn và nhà khoa học cổ La Mã Plinius (23-79 sau CN) miêu tả. Chính nhờ ngọn lửa ấy đã làm bừng sáng tài thao lược của vua quan và quân dân thời Trần. Điều cần lưu ý là buổi ấy, Việt Nam đơn thương độc mã chém đầu Toa Đô, bắt sống Ô Mã Nhi, khiến chủ soái thái tử Thoát Hoan phải chui vào ống đồng trốn chạy về quý quốc. Làm nên chiến thắng lẫy lừng đó, đương nhiên phải có ?okhí phách Đông A? của các Vua Trần, tài thao lược của Trần Hưng Đạo và các tướng lĩnh. Nhưng xét đến cùng, đấy cũng là ý chí của quân dân thời Trần, hai chữ ?oSát Thát? khắc trên cánh tay chính là mệnh lệnh của trái tim yêu nước của mỗi một người tự nguyện đứng lên đánh giặc giữ nước. Và cũng cần phải nhắc lại lời dụ của Vua Lê Thánh Tông với ?o bọn thái bảo Kiến Dương bá Lê Cảnh Huy?, ?oMột thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Ngươi phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần. Nếu họ không nghe, còn có thể sai sứ sang phương Bắc trình bày rõ điều ngay lẽ gian. Nếu ngươi dám đem một thước một tất đất của Thái tổ làm mồi cho giặc, thì phải tội tru di?4.
    Hơn lúc nào hết phải gợi lại những bài học lịch sử để chúng ta hiểu thật kỹ rằng, trong cái vị thế địa-chính trị hiện nay của đất nước, thường xuyên chăm lo giáo dục ý thức bảo vệ chủ quyền quốc gia phải là mối bận tâm thường trực của tất cả chúng ta. Là mệnh lệnh từ trái tim của những người yêu nước.
    -----------
    1.?Tam dân chủ nghĩa?, tr.2
    2.và 3 HCM toàn tập. Tập 1.tr. 464.465,466. tập 6, tr. 171
    4 . ?oĐại Việt Sử ký Toàn thư? NXBKHXH, Tập II, tr.51 và tr. 462
    Tương Lai
    được thankiemvdk sửa chữa / chuyển vào 22:43 ngày 25/01/2008
  6. conthanbien

    conthanbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2006
    Bài viết:
    2.880
    Đã được thích:
    2
    Bạn thân mến!
    Rất tiếc bài viết của bạn có thể có nội dung chưa phù hợp hoặc vượt ra ngoài nội qui của TTVNOnline. Nếu không có sự vi phạm, bài viết của bạn sẽ được hiển thị trở lại trong một thời gian ngắn.
    Mong bạn thông cảm và tiếp tục đóng góp xây dựng và phát triển TTVNOnline.
    Ban Quản trị TTVNOnline!​
    Hài nhỉ, Mod đang cho kiểm duyệt đấy ạ???
  7. thankiemvdk

    thankiemvdk Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/11/2002
    Bài viết:
    10.532
    Đã được thích:
    372
    Mong các bạn thông cảm, bài viết của bạn Roy có quá nhiều cụm từ cấm như "ĐCS VN"," HCM" do đó ..hệ thống TTVN tự kiểm duyệt [​IMG]
  8. keIangthang

    keIangthang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/05/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    327
    Nỗi Đau...
    Chậm chạp, nhẫn nại và lặng lẽ, con trai lết mình đi trên mặt bùn nhơ nhuốc bằng cái lưỡi của chính mình. Nó hiểu - tự nó phải cố gắng thôi. Nhưng than ôi! Một viên sỏi găm vào cái lưỡi của nó, nó cố gắng nhè ra... nhưng không kịp nữa rồi! Ngậm ngùi, cay đắng, nó đành nuốt lặng vào tâm can.
    Viên sỏi xù xì, sắc lạnh làm nơi sâu thẳm con tim của nó nhói đau. Con trai vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình một cách lặng lẽ - không thể khác. Làm sao đây? nó nghĩ - "Phải tự cứu lấy mình!".
    Vừa lê lết tấm thân nặng nề trên dọc dài của bùn đen nhơ nhuốc, nó gắng gượng tiết ra một thứ chất từ chính cơ thể của mình để bao bọc lấy viên sỏi gai góc. Từng giây, từng phút, từng giờ... rồi thời gian dần qua... từng ngày, từng tháng và từng năm... Viên sỏi nằm im bất động trong bao bọc bởi cái chất tinh tuý nhất mà loài trai tiết ra để tự băng bó vết thương cho mình. Cả cuộc đời - lầm lũi, lặng lẽ và tự xoa dịu nỗi đau, để một ngày kia, vết thương lòng đã giúp nó dâng cho đời một viên ngọc trai lung linh, huyền diệu.
    Nỗi đau, ai cũng từng nếm trải, nhưng xin hãy như loài trai kia - biết tự mình xoa dịu vết thương để vượt lên phía trước, dâng hiến cho mình và cho đời những tinh tuý, trắng trong.
  9. keIangthang

    keIangthang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/05/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    327
    Đứa con...
    Hằng nắm tay Phong đặt lên bụng khoe như thế. Mụn con sẽ là sợi dây thắt chặt tình yêu vợ chồng sau năm năm chung sống, Hai người ôm nhau mừng rỡ. Hạnh phúc có một đứa con làm cho Phong sung sướng đê mê. Nhưng niềm vui tan dần, tan dần vì câu nói vị bác sĩ còn bên tai:
    ?" Anh không thể có con. Trong tinh dịch anh không có tinh trùng.
    Phong khám bác sĩ khác, ông nầy cũng quả quyết Phong không thể nào có con.
    Hằng? ... Đứa con?... Tôi...!
  10. keIangthang

    keIangthang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/05/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    327
    Chối
    không có mối quan hệ vĩnh viễn, chỉ có
    quyền lợi của các mối quan hệ là vĩnh viễn

    - Anh Ba, dù giá nào tụi em cũng sống chết theo anh, anh ráng "duyệt" nốt chuyến này đặng khi "đáp" còn có thứ lận lưng.
    - Mấy chú đừng tham, tình hình "căng" lắm. Tôi e...
    - Tụi em từng biết anh Ba một thời, chẳng lẽ?
    - Thôi được, rồi tôi cố!
    Ngày vị chức sắc ấy vương vòng lao lý, trong khi chờ xét xử, cô độc, ông ngồi xem thánh kinh chuyện Phê-rô chối Chúa ba lần.
    -trg...

Chia sẻ trang này