1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cùng đọc và suy ngẫm - Mỗi ngày một câu chuyện ...

Chủ đề trong 'Hải Phòng' bởi ha_kennic, 01/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    25/1,TQ bị bão tuyết=Thiên Tai;
    14/3,xe lửa TQ trật đường ray đâm vào chiếc đi ngược chiều=Nhân Họa;
    12/5,TQ bị động đất=Địa Tai;
    Hãy nhìn lại:
    2+5+1=08;
    1+3+4=08;
    1+2+5=08;
    Ngày 08 tháng 08 năm 08 là khai mạc Olympic Bắc Kinh
    Sao lại trùng hợp thế?! Và nên nhớ rằng ngày TQ động đất (12/5) là còn cách đúng 88 ngày nữa khai mạc Olympic BK
  2. thankiemvdk

    thankiemvdk Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/11/2002
    Bài viết:
    10.532
    Đã được thích:
    372
    với ng` không mê tín như tui thì nhìn cái này cũng đáng phải suy ngẫm đấy
  3. anhthangvnn

    anhthangvnn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    29/10/2007
    Bài viết:
    25.463
    Đã được thích:
    13.591
    [​IMG]
    Khu đô thị Ngã 5-sân bay Cát Bi chưa xây dựng được bao nhiêu
    Với một loạt các công trình trọng điểm của thành phố sẽ được khởi công xây dựng như Cảng cửa ngõ quốc tế Lạch Huyện, Khu kinh tế mở Đình Vũ-Cát Hải, đường cao tốc Hà Nội-Hải Phòng, khu đô thị Bắc Sông Cấm, cầu Đình Vũ-Cát Hải và những công trình mọc lên ngày càng nhiều ở Khu đô thị Ngã 5-sân bay Cát Bi, đường Phạm Văn Đồng..., sẽ toàn cảnh bức tranh đô thị Hải Phòng có thêm nhiều mảng sáng, mang dáng dấp của thành phố hiện đại văn minh.
    Mừng về những công trình mới sẽ được khởi công, người dân thành phố vẫn băn khoăn khi tiến độ xây dựng nhiều công trình trọng điểm khác ?ogiậm chân tại chỗ? quá lâu. Dường như Hải Phòng chưa có khu đô thị nào xây dựng hoàn chỉnh. Việc thiếu quy hoạch kiến trúc tổng thể và chi tiết là nguyên nhân chủ yếu làm cho đô thị Hải Phòng thiếu sự hài hoà, không thống nhất. Công tác quản lý xây dựng yếu kém làm nảy sinh tình trạng thay đổi thiết kế, không đúng mục đích đăng ký ban đầu như Công viên Rồng Biển. Giữa xây dựng mới và chỉnh trang đô thị chưa được thực hiện đồng bộ. Nhiều đường phố lớn như Lạch Tray, Tô Hiệu...không có vỉa hè.
    Vấn đề quy hoạch cần đi trước một bước là chủ trương đúng, được coi như một giải pháp quan trọng đề ra nhiều lần nhưng thực hiện quá chậm và lúng túng. Cử tri mong thành phố sớm xây dựng quy hoạch tổng thể và chi tiết các khu vực để có thể tận dụng được lợi thế về thế sông, địa hình núi trong quy hoạch đô thị. Trong tương lai không xa khi những khu đô thị mới mọc lên bên các dòng sông Lạch Tray, sông Cấm, Văn úc sẽ tạo ra những kỳ tích mới giống như kỳ tích sông Hàn. Trước đây, thành phố từng đưa ra ý tưởng bê-tông hoá tuyến đê chắn sóng đường 14 (cũ) vừa bảo đảm sự vững chắc, vừa là đường giao thông nối liền khu du lịch Đồ Sơn với đảo Cát Bà thơ mộng. Sau nhiều năm triển khai, tuyến đê này mới được bê-tông hơn 3km. Việc hoàn thiện tuyến đê sẽ tạo quỹ đất tương đối lớn phục vụ nhu cầu xây dựng khu đô thị mới. Được biết, Chính phủ phê duyệt dự án đường cao tốc xuất phát từ Ninh Bình, qua Thái Bình và nối đến Đình Vũ. Thiết nghĩ, thành phố nên tận dụng thời cơ, tranh thủ nguồn vốn trung ương để hoàn thiện tuyến đê biển này. Điều này hoàn toàn phù hợp với Nghị quyết về Chiến lược biển của Đảng và Nhà nước.
    Báo cáo của UBND thành phố về tình hình thực hiện nhiệm vụ năm 2007 chỉ rõ nguồn vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài vào Hải Phòng 10 tháng gần đạt kế hoạch, tăng gấp hơn 2 lần so với cùng kỳ. Tuy nguồn vốn FDI tăng cao, nhưng cử tri thành phố chưa thực sự yên tâm. Tổng vốn đầu tư 10 tháng đạt gần 300 triệu USD, tụt xuống vị trí thứ 8 trong số các tỉnh, thành phố về thu hút FDI. Năm 1994, Hải Phòng là địa phương đầu tiên trong cả nước xây dựng Khu công nghiệp Nô-mu-ra. Hơn 10 năm qua, các tỉnh, thành phố xây dựng hàng chục khu công nghiệp và hoạt động hiệu quả thì Hải Phòng chỉ có vài ba khu công nghiệp nhưng đều xây dựng dở dang, ?ođi trước về sau? trong cuộc cạnh tranh ?otrải thảm đỏ thu hút các nhà đầu tư?. Nguyên nhân của những tồn tại yếu kém này là do thủ tục hành chính còn rườm rà?, một bộ phận cán bộ, công chức gây sách nhiễu, phiền hà cho các nhà đầu tư, thậm chí còn tiết kiệm cả nụ cười với khách. Lãnh đạo thành phố nhiều lần nhấn mạnh biện pháp kiên quyết xử lý nếu phát hiện các trường hợp cán bộ, công chức gây phiền hà, sách nhiễu, nhưng đến nay vẫn chưa phát hiện trường hợp nào. Các nhà đầu tư đều có chung nhận xét: ?oThủ tục đầu tư tại Hải Phòng còn phức tạp, phải qua nhiều cửa, nhiều khâu?. Hải Phòng là thành phố lớn thứ ba cả nước, thành phố công nghiệp truyền thống lâu đời. Nhưng nếu không biết tận dụng cơ hội, tranh thủ sự ủng hộ của các bộ, ngành trung ương, đẩy mạnh cải cách hành chính rất khó phát huy tốt lợi thế này.
    Quản Đức Khiêm
    (Hội viên CLB Bạch Đằng)

    Mobile: 0979 763 163 - Hoàng Anh Thắng
    ID Yahoo: thangit1981
    Sống trên đời cần có 1 tấm lòng để gió cuốn đi
    Đã mang tiếng ở trong trời đất
    Phải có danh gì với núi sông ​
  4. royalgia

    royalgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/03/2006
    Bài viết:
    1.354
    Đã được thích:
    0

    Tự mình định liệu ​
    Con người, đối với những hỉ, nộ, ai, lạc của mình, nên ?otự mình định liệu?; đối với những được mất, thành bại của mình, cũng nên ?otự mình định liệu?. Đời người đi đến đâu, từ đâu đến, nên ?otự mình định liệu?; thành vua thành giặc, thành thánh thành hiền, càng nên ?otự mình định liệu?! Con người, nên làm chủ chính mình.
    Tục ngữ có câu: ?okhông có Thích Ca trời sinh, không có Di Lặc tự nhiên?, tất cả đều phải dựa vào nỗ lực không ngừng của bản thân; chỉ cần bạn phấn đấu, tiến thủ, tự nhiên sẽ trả lại cho bạn một thành quả xứng đáng.
    Trên thế gian, có người vì một câu nói vu vơ của người khác, liền âu sầu, nhớ mãi, ba bữa cơm rau mà không nuốt nổi; có người vì một chuyện cỏn con không được như ý, đã tâm tình phiền não, trằn trọc suốt đêm. Cũng giống như cuộc đời này, vui buồn đều bị người khác điều khiển; muốn bạn thích, khen ngợi bạn hai câu tốt đẹp, muốn bạn phiền não, phê bình bạn vài câu không hay. Đời người ta lúc nào cũng sống trong sự nắm giữ của người khác, không buồn sao được!
    Tương truyền, Triệu Phán Quan dưới địa ngục, phụng mệnh Diêm Vương, đến cõi trần cho biết dương thọ của người đời còn lại bao nhiêu.
    Triệu Phán Quan ngồi bên lề đường, tay rung chuông, nói với ông A đã cáo lão về quê: ?oThọ mệnh của ông chỉ còn lại ba tháng; sau ba tháng nữa, tôi sẽ vào nhà ông rung chuông, ngay khi tiếng chuông vang lên, ông sẽ theo tôi biến mất.?
    Triệu Phán Quan lại rung thêm một tiếng chuông, nói với thương gia B đang qua đường: ?oThọ mệnh của ông chỉ còn lại ba tháng, ba tháng nữa, tôi đến phủ của ông lắc chuông, trong tiếng chuông, ông sẽ theo tôi mà chết?.
    Hai ông A, B nghe vậy, trong lòng sợ hãi, bồn chồn không yên. Từ lúc đó, A ngày nào cũng âu sầu buồn bã, nghĩ tới ba tháng còn lại của mình, ăn không xuôi, ngủ không yên. Ngày nào cũng chỉ nhìn đống tiền mình đã kiếm được mà đau khổ, tay không ngừng đếm những của cải mà cả đời mình đã vất vả tích cóp, chẳng biết nên làm thế nào!
    Mặt khác, ông B nghĩ đến đời mình chỉ còn được ba tháng nữa, mới thấy cuộc đời ngắn ngủi và cay đắng biết bao, gia tài vạn quan, giúp gì mình được nữa? Thế là, ông bố thí cho mọi người, xây cầu làm đường khắp nơi, tùy duyên giúp nghèo cứu khổ, cứ bận rộn như thế, quên cả chính mình.
    Đến kỳ hạn ba tháng, Triệu Phán Quan y hẹn đến nhà ông A, do ưu sầu phiền não, tâm thần không yên, ông A ngày nào đã trở thành một ông A thân thể suy nhược, mới nhìn thấy Triệu Phán Quan, thì dù chuông chưa kêu, ông đã ngã mà chết. Song ông B thì, do hành thiện bố thí, làm phúc cho quê nhà, người dân nhớ ơn ông, để tỏ lòng, họ liên tục đem hoành phi đến tặng. Chiêng trống vang trời, náo nhiệt không ngớt, vì thế, mặc cho tiếng chuông của Triệu Phán Quan rung mãi, ông B vẫn không hề nghe thấy, ông tiếp tục sống một cuộc sống tự tại, lấy việc thiện làm niềm vui.
    Vì vậy, trên đường đời của con người, vui buồn được mất, tất cả là ở mình, không hề bởi người khác!
    ( Sưu tầm)
  5. thankiemvdk

    thankiemvdk Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/11/2002
    Bài viết:
    10.532
    Đã được thích:
    372
    Hay hay ..lâu lắm rồi tớ mới đọc 1 bài sưu tầm của bạn ROy hay thế.
    Quả đúng thế thật ...tất cả trên đời này không có số phận hay số mệnh gì cả , vui buồn, sướng khổ đều tự bản thân chúng ta mà có ...hãy làm chủ chính mình ..luôn là 1 câu châm ngôn xuyên suốt cuộc đời cỏ bất kì ai dù là người giàu người nghèo, kẻ đáng chết hay người đáng sống.
    Thế gian không có Phật cũng chả có Chúa phù hộ, chuyện thành thánh chỉ là điều tâm linh ..bạn không thể tin vào nó và sống vì nó được? bạn thử nghĩ mà coi ..ngày bé có ai đó nói bạn số sau này sướng , giàu sang, không làm cũng có ăn ...? thật vậy sao ? nếu bản thân bạn không làm không cầu tiến không lao động thì thử hỏi ngay bây giờ bạn lấy gì để mà ăn ...
    Hãy sống và làm việc theo bản thân mình ! Không ai giúp bạn ngoài chính bản thân bạn !
    Được thankiemvdk sửa chữa / chuyển vào 09:36 ngày 26/05/2008
  6. anhthangvnn

    anhthangvnn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    29/10/2007
    Bài viết:
    25.463
    Đã được thích:
    13.591
    Người yêu cũ nói đang mang thai với tôi​
    Tôi quyết định chia tay Thu vì cảm thấy 2 đứa không còn hợp nhau nữa. Khi tôi nói lời chia tay, tất nhiên cô ấy rất buồn. Nhưng khi nguôi ngoai, cô ấy đề nghị chúng tôi sẽ làm bạn. Chẳng có lý do gì để tôi từ chối lời đề nghị này. 2 năm yêu nhau đủ để tôi và cô ấy hiểu nhau hơn cả những người bạn thân.
    Một thời gian ngắn sau đó tôi quen và yêu Lan. Tôi đã tự dặn mình nên để cho trái tim nghỉ ngơi sau 2 năm ?ochinh chiến? nhưng không ngờ lại yêu Lan đến thế. So với Thu thì bố mẹ tôi có vẻ quí Lan hơn. Điều này phần nào tôi cũng hiểu được, Lan hiền hơn Thu, lại đang học ĐH trong khi Thu không thích đi học mà vẫn
    Ảnh minh họa
    mải chơi.
    Lan biết chuyện trước kia của tôi và Thu, biết cả chuyện chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc. Nhưng cô ấy không ghen mà chỉ dặn tôi nên biết giữ khoảng cách. Chúng tôi đã tính đến chuyện sau này 2 đứa tốt nghiệp sẽ làm đám cưới luôn, bởi Lan là người sống rất có trách nhiệm, biết suy nghĩ và nghe lời tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa khi nào nghĩ đến việc sẽ ?otrói? cả đời mình cho một ai đó nhưng từ khi yêu Lan ,tôi hiểu rằng mình sẽ không lấy ai ngoài cô ấy.
    Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với tôi. Nhiều lúc tôi còn tưởng mình đang mơ. Và giờ đây mọi chuyện có thể sẽ mãi là giấc mơ sau cái ngày ngu ngốc mà tôi nhận lời gặp Thu.
    Hôm đó là chiều thứ 7. Thu nhắn tin hẹn gặp tôi, cô ấy đang có chuyện khủng hoảng lắm. Vốn dĩ tôi không muốn đi vì tối nay tôi hẹn đi xem phim cùng người yêu. Nhưng Thu lại tiếp tục gọi điện nói rằng chỉ cần gặp tôi như một người bạn, cô ấy rất cần tôi bây giờ. Tôi đã đồng ý.
    Và khi gặp, điều cô ấy thông báo làm tôi choáng váng thực sự. Thu đã có thai và khẳng định đứa con đó là của tôi. Thu đưa cho tôi xem tờ giấy khám thai, 2 tháng, nghĩa là 8 tuần tuổi ?!? Tôi vò tóc suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, nếu Thu có thai vào lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau đó, thì rất có thể điều này đã xảy ra?
    Thu nói cô ấy cũng không biết điều này, mãi gần đây khi cơ thể có những biểu hiện lạ, cô ấy mới phát hiện ra. Tôi cứng đờ người trên ghế, không nói được câu gì. Mãi về sau tôi mới lắp bắp được một câu: ?oBây giờ em tính sao??, Thu nói muốn giữ đứa con này lại và tôi phải có trách nhiệm với cô ấy. Lúc ấy tôi chỉ biết bảo Thu cho tôi thời gian để suy nghĩ. Cô ấy yêu cầu tôi phải nghĩ nhanh lên vì cái thai đang lớn lên từng ngày, cô ấy không che giấu mãi được.
    Hôm đó tôi không dám gặp Lan, không dám đối mặt với cô ấy. Thay vào đó tôi uống cho say khướt cùng thằng bạn. Nó khuyên tôi nên đưa Thu đi giải quyết, nhưng mọi chuyện đâu đơn giản thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một thằng con trai vô trách nhiệm. Nhưng những việc đang diễn ra trước mắt khiến tôi không biết phải làm như thế nào?
    Thu nhắn tin và gọi điện thoại cho tôi hầu như cả ngày lẫn đêm. Tôi không biết nói gì ngoài việc bảo Thu hãy cho tôi thời gian. Tôi cũng đã cố khuyên Thu bỏ thai vì tôi chưa đi làm nên không thể tự nuôi nổi 1 gia đình. Hơn nữa, tôi không còn yêu Thu, nếu lấy nhau 2 đứa cũng sẽ không hạnh phúc. Nhưng cô ấy không nghe và dọa sẽ đem chuyện này nói với bố mẹ tôi.
    Hôm sau gần như cả nhà cô ấy kéo đến nói chuyện với bố mẹ tôi. Nhà Thu có khá nhiều người là thành phần ?obất hảo? nên họ dùng từ ngữ giang hồ để nói chuyện. Họ còn bảo nếu tôi không lấy Thu họ sẽ ?oxử đẹp?. Chỉ khi mẹ tôi lên cơn đau tim họ mới chịu ra khỏi nhà. Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh mà tôi ứa nước mắt. Tôi đúng là 1 thằng con trai không ra gì. Bố không trách mắng tôi mà chỉ nói 1 câu duy nhất: ?oLà đàn ông phải biết chịu trách nhiệm?.
    Tôi đã phải cố gắng lắm mới nói được chuyện này với Lan. Cô ấy cũng lặng im không nói gì, cuối cùng thì ôm lấy tôi khóc: ?oBọn mình rồi sẽ ra sao??. Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của Lan, tôi cảm thấy day dứt khủng khiếp.

    ?oBọn mình rồi sẽ ra sao?? Câu hỏi đấy cứ đè nặng lên trái tim tôi. Người yêu tôi không một lời trách móc mà chỉ biết hỏi tôi trong nước mắt, tôi nỡ lòng nào bỏ cô ấy để lấy người tôi không còn yêu?
    Nguồn: Kênh14vn
    Được anhthangvnn sửa chữa / chuyển vào 20:29 ngày 26/05/2008
  7. royalgia

    royalgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/03/2006
    Bài viết:
    1.354
    Đã được thích:
    0
    Bây giờ chỉ còn loài cây mới biết... xấu hổ? ​
    "?Thực lòng tôi không muốn kể tiếp vì những chuyện này kể ra xấu hổ lắm. Con người ta khác đi quá nhiều, biến tướng đi thật nhiều! Có lẽ lối tư duy biết tự trọng, biết xấu hổ không còn nữa, hoặc lạc hậu mất rồi. Người ta ?otự tin? tuyệt đối! Hết sức ?otự tin?, đến nỗi chẳng còn gì để sợ, kể cả tù đày, đừng nghĩ đến lương tâm hoặc sự hối hận nào đó. Tất cả những quy chuẩn của đạo đức, của văn hóa mà ngàn đời nay vun đắp hình như không còn ý nghĩa?"

    1. Chuyện ngày xưa
    Thời đi học ở trường Dân tộc nội trú, tôi có đứa bạn tên là Du ?" Nông Văn Du, dân tộc Tày, nhà nó cách thị xã Cao Bằng chừng 100 km. Tôi nhớ mãi cái hôm nó đến nhập học cùng bọn tôi. Nó mặc bộ quần áo cũ mèm, đi đôi dép nhựa Tiền phong vá chằng vá đụp. Và đặc biệt nhất là cái ?ohòm? đựng quần áo của nó. Sở dĩ được gọi là hòm vì nó đựng quần áo, đó thực chất là cái thùng người ta dùng để đựng xà phòng ?" loại xà phòng 72% của thời bao cấp. Những bộ quần áo nhàu nát được vón lại rồi nhét vào cái thùng gỗ được đóng thưa thớt ấy. Điều đặc biệt ở cái hòm đó không phải là quần áo nhàu nát, cũng không phải ở sự sơ sài đến thảm hại mà trong đó lộ ra bộ tiểu thuyết Thủy Hử nổi tiếng. Nó bảo, đó là món quà quý nhất của pa nó tặng trước khi lên đường đi học xa.

    [​IMG]
    Đêm nào nó cũng chong đèn đọc sách, những đoạn gay cấn vẫn đọc to lên để cả phòng cùng nghe. Tính nó vui vẻ, hoạt bát, thích văn chương, nhường nhịn bạn bè?, nói chung nó là thằng bạn dễ chịu. Hồi ấy chúng tôi học nội trú nên được bao cấp hoàn toàn: một năm hai bộ quần áo, cơm ăn hai bữa, sách vở phát không? Tuy thế nhưng vẫn đói ?" cái đói chung của học sinh thời đó. Hàng tuần tôi vẫn phải đạp xe hơn 60 km về nhà để lấy thêm đồ ăn. Tôi nhớ, thằng Du chẳng bao giờ về cuối tuần. Nó bảo nhà xa, không có xe đạp, mới lại về cũng chẳng có cái gì để xin, ở lại đọc truyện còn hơn. Cứ cuối tuần nó lên thư viện đọc sách và nhịn đói.
    Có lần tôi thấy dưới gầm giường nó toàn khoai lang sống, nó bảo thỉnh thoảng mẹ gửi khoai lang từ nhà ra để ăn thay bữa sáng. Và cứ thể hai năm liền, tôi thấy buổi sáng nó ăn khoai, cuối tuần lên thư viện đọc sách cho đỡ đói. Trong phòng chúng tôi có đầy đủ các bạn của nhiều dân tộc khác nhau. Cũng có nhiều người con gia đình khá giả. Trong đó có một cậu bạn thuộc dạng phong lưu nhất vì có đôi giày Tây. Đó là đôi giày da màu nâu, khóa mạ kền bóng loáng. Buổi sáng cậu ta thường lấy khăn lau cẩn thận mới xỏ vào chân và bao giờ cũng lượn một vòng ngắm nghía đôi giày của mình. Còn bọn tôi thì cứ trố mắt nhìn vì đôi giày đẹp quá. Phải, đó là đôi giày Tây đầu tiên tôi được nhìn thấy, còn trước kia thỉnh thoảng có bộ đội về làng chiếu phim mới thấy người ta đi giày da thế nào.

    Cậu bạn phong lưu ấy, ngoài đôi giày sang trọng kia còn nhiều đồ đạc đắt tiền khác mà bọn tôi và thằng Du chẳng bao giờ dám mơ. Vì thích đôi giầy quá, cứ mỗi lần cậu bạn đi vắng, tôi và thằng Du thường mang ra ướm thử, đi lại ngắm nghía, cười với nhau. Không ai nói ra, nhưng cả tôi và thằng Du đều mơ có một đôi giày như thế. Chỉ có điều cái hành động ướm trộm đôi giày kia làm cậu bạn phong lưu khó chịu. Thế rồi cậu ta cẩn thận cất vào hòm khóa lại mỗi khi không dùng đến.
    Rồi cho đến một hôm, cậu ta kêu đã mất đôi giày quý báu ấy, cả phòng nháo nhác, ngơ ngác và sợ hãi nữa. Cậu bạn phong lưu cấp tốc báo cáo cô giáo chủ nhiệm, và một cuộc ?ođiều trần? diễn ra ngay cái phòng ký túc chật hẹp. Cô giáo quắc mắt, dọa nạt, trách móc, dạy đạo đức một hồi rồi ra một quyết định quan trọng: khám hòm từng người một. Quả thực, lúc đó chúng tôi không biết trị giá đôi giày kia là bao nhiêu, sự quan trọng của nó như thế nào, nhưng cứ nhìn thái độ của cô giáo chủ nhiệm thì sợ không còn hồn vía. Tính tôi hay tưởng tượng, nhỡ mở hòm mình ra mà đôi giày bóng lộn ấy nằm ở trong thì chết. Cứ nghĩ thế mà chân tay đã bủn rủn. Lại thêm cái cậu bạn phong lưu ấy nói rằng, thỉnh thoảng vẫn thấy bạn A Sáng và bạn Du xỏ trộm thì cái sợ lại càng tăng lên gấp bội. Mọi đôi mắt nghi vấn đều đổ dồn vào tôi và Du.
    Rồi cô giáo ra lệnh: ?oA Sáng mở hòm ra!?, tôi như người mất hồn, hai tai ù đặc, lập cập mở cái hòm tôn hoa mà mẹ tôi mua lúc nhập học. Mọi thứ: sách vở, quần áo, đồ đạc được bới tung ?" không có đôi giày nào ?" tôi thở phào nhẹ nhõm. Đến lượt cái ?ohòm? của thằng Du, nó òa khóc và tự mở hòm - đôi giày Tây bóng lộn với cái khóa mạ kền ấy xuất hiện. Thằng Du đã lấy đôi giày ấy, nó rũ xuống, mếu máo xin lỗi mọi người, xin lỗi cậu bạn phong lưu ?" nó khóc tức tưởi. Tôi nhớ mãi nó mếu máo trả lời cô giáo khi cô hỏi: tại sao cậu ăn cắp giầy của bạn? Nó bảo: Thưa cô em thích quá ạ!
    Đương nhiên, nó phải viết bảng kiểm điểm, đọc trước lớp. Buổi sáng hôm đó, cả lớp im phắc, thằng Du run run đọc bảng kiểm điểm. Tưởng chuyện chỉ dừng ở mức giải quyết ?onội bộ? thế thôi. Nhưng cái bảng kiểm điểm đó, theo yêu cầu của cô giáo chủ nhiệm phải được đọc ở sáng thứ hai (chào cờ) trước toàn trường. Cái lý lẽ của cô giáo, để làm gương cho những ai ăn cắp đồ của bạn. Cái buổi sáng thứ hai chào cờ tồi tệ ấy, thằng Du như một tên tội phạm, run run đọc lại bản kiểm điểm, nó gần như ngã khuỵu khi đọc đến câu cuối cùng: ?o?Em xin hứa với toàn trường lần sau sẽ không ăn cắp giày của bạn K nữa?. Nó đứng ngơ ngác hết nhìn cô giáo, rồi lại nhìn các bạn.
    Một buổi chiều, đang đá bóng ở sân trường, tôi thấy thằng Du vác cái ?ohòm? thất thểu đi từ ký túc xuống. Tôi có chạy theo hỏi, nó bảo: ?o?Tao về thôi, không học nữa, xấu hổ lắm??. Nó khóc, nước mắt lã chã, nó muốn nói gì đó với tôi nhưng không nên lời. Mãi rồi nó cũng quay lại nói: ?oDưới gầm giường tao còn nhiều khoai lang lắm, mày lấy mà ăn??. Thế rồi nó đi, cái tội ăn cắp đôi giày không đến mức phải đuổi học, nhưng nó tự bỏ học với một lý do rất đơn giản: xấu hổ lắm!
    Bây giờ ngẫm lại chuyện này, trong tôi lại dâng lên nỗi buồn. Có một cái gì đó không ổn và rất sai ở người lớn. Thú thật, xưa kia cứ mỗi lần tôi nhìn thấy cậu bạn phong lưu đi đôi giày Tây sáng bóng, tôi đã khát thèm, đã mơ mình cũng có một đôi giày như thế. Cũng đôi lần, trong đầu tôi lóe lên cái ý định trộm đôi giày ấy. Thằng Du đã nói thật, quả đúng vì thích quá mà thôi. Hồi ấy những đứa trẻ như tôi và Du không thể có ý định trộm đôi giày của bạn để bán lấy tiền tiêu xài. Chúng tôi chưa biết làm điều đó. Vật chất không thể quyến rũ chúng tôi, nhưng vẻ đẹp lạ lẫm của đôi giày kia lại khác. Và thằng Du đã không thắng được sự quyến rũ của đôi giày ?" sản phẩm văn minh mà thời đó ở miền núi nó thật lạ lùng, chỉ có những đứa trẻ như chúng tôi và sống ở thời đó mới hiểu rõ sự quyến rũ của nó.
    Cách chiếm đoạt đó được gọi là ăn trộm, nó có lỗi và đã nhận lỗi rất thật thà rằng, vì em thích quá ạ! Đây là điểm quan trọng, cũng nói lên nguyên nhân của hành vi ăn trộm đó. Nhưng sự sai lầm là của người lớn ?" cụ thể là cô giáo chủ nhiệm tôi. Việc bắt một cậu bé quê mùa, đầy tự ti như nó đọc một bảng kiểm điểm trước cả lớp đã gần như hạ gục nó. Nhưng còn phải đứng trước toàn trường để đọc tiếp cái bản ?ocáo trạng? dở hơi ấy là cả một sự ?otra tấn? quá đáng! Không đến nỗi phải như thế! Nó đã nói thật, thích thật, lấy đôi giày ấy thật và nó đã thú nhận! Không cần thiết phải như thế!
    Và hậu quả của việc đó: nó bỏ học! Nó cũng đã nói thật với tôi: xấu hổ quá! Ừ, quả đúng vì không thể vượt qua được mặc cảm là một kẻ ăn trộm, hay đúng hơn nó đã không thể vượt qua buổi ?otra tấn? kia mà phải ra đi. Tâm hồn nó bị tổn thương, và lòng tự trọng ít ỏi trong tâm hồn nó thôi thúc việc rời bỏ ngôi trường này. Cũng có nghĩa cơ hội hiếm hoi được học tập của nó đã kết thúc vì một việc rất nhỏ. Nhưng ít ra nó còn có lòng tự trọng vì nó bảo: xấu hổ lắm!
    Sau này, có lần đi công tác tôi có nhìn thấy Du ở một phiên chợ. Tôi gọi rất to, nhưng nó đã lỉnh đi, nó cúi mặt đi rất nhanh như không muốn gặp tôi, dù câu chuyện về đôi giày Tây đã xảy ra gần 10 năm. Sự mặc cảm vẫn đeo đẳng nó, đặc biệt khi nhìn thấy tôi, Du đã không muốn gặp cũng vì hai từ: xấu hổ, mà người miền núi thường dùng. Tôi chỉ biết, bây giờ Du sống bằng nghề xẻ gỗ trên rừng, cứ đến phiên chợ lại thồ xuống bán. Tôi nghĩ, cuộc đời nó sẽ khác nếu trong cái vụ trộm giày ấy, những người lớn biết cách cư xử. Nó là một người thông minh, ham đọc sách, có khát vọng học tập. Và dứt khoát nó không phải là người ăn trộm vặt, chuyện đôi giày ấy chỉ một lần duy nhất, không phải riêng nó, cả tôi và nhiều cậu bạn khác khi nhắc lại chuyện này đều thú nhận đã rất muốn lấy đôi giày ấy. Và tất cả đều cùng một suy nghĩ rất trẻ con: thích quá. Chỉ có Du là người không kiềm chế được, hoặc có cơ hội khi cậu bạn phong lưu ấy sơ hở. Cái hòm của cậu ấy lúc nào cũng khóa chặt cơ mà. Hơn nữa khi mở hòm cậu phong lưu ấy ra có một số tiền khá lớn ở đó. Du đã không dám lấy tiền, chỉ lấy đôi giày Tây, điều đó nói lên tất cả. Nó không phải một tên ăn trộm!
    2- Chuyện bây giờ kể ra xấu hổ lắm?
    Thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi: bây giờ con người ta còn biết xấu hổ không nhỉ? Một câu hỏi khá ngớ ngẩn ở nơi phố phường này. Tôi làm nghề báo, nên tiếp xúc với rất nhiều người. Từ trí thức cho đến lưu manh, từ lãnh đạo cho đến người bình thường? Chỉ có điều hình như tôi thấy cái lòng tự trọng, hay còn gọi một cách dân dã là biết xấu hổ ấy, không còn nhiều.

    Có vị được gọi là trí thức vì có đầy đủ bằng cấp, học hành rất công phu nhưng chẳng bao giờ thấy anh ta làm việc gì ngoài việc ông ổng chửi thiên hạ. Anh ta luôn cho rằng mình là người tài nhưng không được trọng dụng, những kẻ ngu si đã giành mất cơ hội cống hiến của anh ta. Nhắc đến công việc là anh ta nhăn mặt tỏ vẻ khinh bỉ đồng nghiệp theo kiểu: cái thằng kia, đứa kia, con kia dốt lắm, nó chỉ giỏi nịnh sếp có biết làm gì đâu? Sống với một lũ như thế thử hỏi tôi làm việc sao được, tôi khinh bỉ họ v.v?
    Cũng có lần tôi ngây thơ hỏi anh ta rằng, chán thế, coi thường họ thế anh còn làm việc với họ làm gì? Bỏ đi làm chỗ khác có phải đỡ mệt hơn không? Anh ta nhếch mép cười cười mà rằng, việc gì phải đi, cứ ở lại xem chúng nó làm trò? Đúng là cao thủ, sự ngụy biện này thật sự quá cao thủ - nó trơ như tảng đá dưới lòng suối! Nói là thế, mắng là thế, khinh bỉ là thế nhưng lương thì tháng nào anh ta cũng lĩnh, bất cứ chế độ nào anh ta cũng không bỏ qua, miệng la mắng coi thường nhưng tay không quên vơ vật chất, ấy vậy mà vẫn cứ mắng, vẫn cứ coi thường và khinh bỉ. Kiểu đó rất thường gặp ở những tay tự coi là trí thức và có đầu óc trên cả thiên hạ.
    Một kiểu thường gặp nữa là kiểu nịnh trước, chửi sau. Khi gặp một vị lãnh đạo, hoặc người có uy tín nào đó anh vẫn xun xoe nịnh nọt, tâng bốc ngất trời, dành những mỹ từ để làm mát mặt người đó. Nếu một lần nghe anh ta ?ongoại giao? kiểu đó thì thật sự cứ tưởng lòng tôn kính của anh ta dành cho người trước mặt là tuyệt đối. Nhưng khi người đó vừa đi, lập tức anh ta bĩu môi, xì ra một chàng những từ khinh miệt, coi thường, theo kiểu: cái tay đó mèo mù vớ phải cá rán, nông dân khôn lỏi bỏ ruộng đồng lên buôn bán ở hè phố? biết cái cóc khô gì? số nó đỏ nên có lộc trời ban chứ ngu lắm! Cứ thế anh ta mắng, đay nghiến, chì chiết, chửi rủa, coi thường, bêu xấu? như không đáng một xu.
    Thực sự khi chứng kiến cảnh này tôi đã trố mắt kinh ngạc và tự hỏi tại sao người ta có thể hành xử như thế nhỉ!? Những lời nói cùng từ một cái miệng, được cái lưỡi dẻo quẹo ấy đưa ra, từ cái thanh quản trơn tru ấy đẩy lên thế mà trước đang nở hoa rực rỡ, lập tức ngay sau đó là rác, là phân là tất cả những gì bẩn thỉu nhất được xổ ra. Kỳ lạ thật! Có người nói rằng, cuộc đời là một sân khấu lớn, cứ thế mà diễn. Tôi lại nhớ đến câu nói của đạo diễn Doãn Hoàng Giang: đời diễn giỏi, sao sân khấu diễn tồi thế!? Điều này đúng trăm phần trăm. Cũng đơn giản thôi vì cái dây thần kinh xấu hổ của họ bị đứt hoặc thoái hóa hết rồi. Nói cho đúng hơn, lòng tự trọng của cá nhân ấy đã không còn, hoặc chẳng bao giờ tồn tại.
    Lại có vị nữ diễn viên trẻ, mới nứt mắt vào làng nghệ thuật đã xì ?" căng ?" đan ầm ĩ. Ngoài đời người ta bàn tán, truyền tụng nhau chưa hết nóng. Nếu là người biết tự trọng, còn chút thần kinh xấu hổ có lẽ phải ?oẩn? thật lâu mới dám ló mặt ra trước thiên hạ. Đằng này ra đường, vào quán cà phê cứ như không, có ai đó nhìn mình vì tò mò thì trợn mắt mắng ngay: xem trên mạng chưa chán hay sao mà còn nhìn!? Làm cho cái vị hay tò mò ấy còn đỏ mặt xấu hổ hơn cái vụ ầm ĩ nọ. Đúng là không còn biết xấu hổ, chẳng sợ ai, cũng mất luôn sự tự trọng. Họ sống theo kiểu: không điếc, không sợ - việc ta, ta cứ làm.
    Còn một kiểu nữa cũng trơ mặt không kém. Họ có tội, bị luật pháp xử hẳn hoi, đi tù hẳn hoi, hoặc bị thải hồi hẳn hoi. Nhưng lúc nào họ cũng cười, nhếch mép cười và hình như họ chẳng bao giờ hối hận về cái tội của mình. Tôi đã từng chứng kiến một vị bị kết tội tham ô tài sản xã hội chủ nghĩa, bị kết án ba năm tù giam. Trước khi nhận lệnh thi hành án, anh ta vẫn lang thang ngoài phố, uống bia tán phét với mọi người như không có gì xảy ra. Thế rồi, nếu ai có hỏi đến cái chuyện nhạy cảm đó anh ta phì cười: ừ thì cứ đi tù một thời gian, chạy chọt, lo lót cho tốt thì lại ra ngay ấy mà, có gì đâu mà phải lo, có tiền thì sợ gì? Khuôn mặt điển trai của anh ta vẫn tươi như hoa, có vẻ như thách thức với tất cả. Anh ta còn bảo, tôi ?ohi sinh? cho chúng nó ấy chứ, nếu khai ra hết thì một lũ đi theo, bây giờ nhiều thằng nhìn thấy tôi sợ chết khiếp? Rồi anh ta ngửa cổ tu một ngụm bia đánh ực một cái khà ra vẻ khoan khoái.
    Thực lòng tôi không muốn kể tiếp vì những chuyện này kể ra xấu hổ lắm. Con người ta khác đi quá nhiều, biến tướng thật nhiều! Có lẽ lối tư duy biết tự trọng, biết xấu hổ không còn nữa, hoặc lạc hậu mất rồi. Người ta ?otự tin? tuyệt đối! Hết sức ?otự tin? đến nỗi chẳng còn gì để sợ, kể cả tù đày, đừng nghĩ đến lương tâm hoặc sự hối hận nào đó. Tất cả những quy chuẩn của đạo đức, của văn hóa mà ngàn đời nay vun đắp hình như không còn tác dụng. Hình như ai cứ muốn sống trong những quy chuẩn đạo đức ấy lại trở nên lạc hậu và ngờ nghệch trước thiên hạ thì phải.
    Và tôi lại nhớ đến thằng Du ?" bạn tôi ?" cái thằng chỉ vì biết xấu hổ ấy bây giờ sống bằng nghề xẻ gỗ. Hình ảnh nó thất thểu vác cái ?ohòm? đi từ ký túc xá vẫn ám ảnh tôi. Nó là một đứa dại dột khi tự kết thúc niềm khát khao học tập của mình, nhưng ở chừng mực nào đó, nó rất sòng phẳng với chính lương tâm nó. Một cậu bé quê mùa, rừng rú đã không tự tha thứ cho mình chỉ vì một hành động dại dột. Nhưng đó chỉ là câu chuyện của ngày xưa ?" cái ngày xưa xa tắp ở mãi miền rừng quê tôi. Còn bây giờ, khác lắm rồi Du ơi! Việc đánh cắp một đôi giày thật quan trọng với bạn, nhưng chẳng quan trọng với người đời. Vì người ta còn tự bán cả lương tâm mình cơ mà!
    A Sáng (Vietimes)
  8. anhthangvnn

    anhthangvnn Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    29/10/2007
    Bài viết:
    25.463
    Đã được thích:
    13.591
    Câu chuyện về cô gái ******* vĩ đại​
    Câu chuyện đau lòng về một cô giáo trẻ mới 21 tuổi đã "bán thân" nhiều lần để cho các em học sinh nghèo của mình có tiền mua vở, mua bút, có tiền để đi học. Cô đã bị ...
    Ân Thái Hà sinh ra tại một vùng quê nông thôn ở tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Ở vùng đất nghèo đói này, các cô thôn nữ dù xinh hay xấu cũng đều sớm lần lượt tới các thành phố phương Nam kiếm tiền, để rồi mỗi lần Tết đến, họ đều mặt hoa da phấn, gói to gói nhỏ hân hoan trở về.
    Còn Ân Thái Hà sau khi tốt nghiệp cấp ba lại không lựa chọn cho mình con đường đi như vậy. Đó là điều mà ai nấy trong thôn đều thắc mắc bởi xét cho cùng cô cũng là đứa con gái xinh nhất nhì cái thôn xóm nghèo này. Ân Thái Hà thường xuyên phải hứng chịu những lời mắng nhiếc của bố mẹ, bởi họ cho rằng, đứa con mình chẳng làm nên trò trống gì.
    Biết tin một ngôi trường tiểu học quê mình thiếu giáo viên, Ân Thái Hà đã chủ động tới xin dạy miễn phí. Bởi thành tích học tập cấp 3 tốt nên cô đã dễ dàng vượt qua các kỳ thi sát hạch, chính thức trở thành một cô giáo làng.
    Lần đầu tiên Ân Thái Hà bước vào lớp, bọn trẻ con không ngừng trầm trồ khen ngợi, bởi vì từ trước tới nay, chúng chưa bao giờ được nhìn thấy cô giáo nào xinh đến thế. Cũng từ đó mà lớp học ngày ngày tràn ngập tiếng nói cười của học sinh.
    [​IMG]
    Ân Thái Hà khi làm gái bán hoa​
    Nói là phòng học, nhưng thực ra nó cũng chỉ là một túp lều cỏ tránh mưa tránh gió, thân cây làm tường, đá làm bàn học, gạch xếp thành bục giảng, thứ có giá trị nhất là chiếc bảng đen được làm từ gạch, sau khi mài nhẵn, quết thêm lớp sơn đen. Ngay phấn viết cũng không đủ dùng, cô trò thường phải dùng vôi thay thế. Trong điều kiện thiếu thốn như vậy, Ân Thái Hà vẫn kiên trì dạy lũ trẻ từng nét chữ, dạy chúng cách làm người.
    Đêm khuya gió to đã thổi bay nóc lớp học, bảng đen cũng bị thổi lật. Ngày hôm sau đến trường, cả thầy và trò đều ngẩn ngơ. Thầy hiệu trưởng tới tìm gặp Cục trưởng Cục giáo dục của huyện để xin tiền nhưng rốt cục cũng trở về tay không. Tối về, thầy hiệu trưởng nói với Ân Thái Hà, Cục trưởng muốn cô tới tận nơi để lấy tiền. Một cô gái chưa từng đi xa nhà, chưa từng giao tiếp nhiều với người xung quanh như Ân Thái Hà đã lấy hết can đảm đi bộ 10 cây số tới gặp Cục trưởng.
    Phòng làm việc của Cục trưởng bày biện vô cùng đẹp mắt, trên tường treo nhiều bức ảnh quý giá, bàn làm việc đen bóng, còn có thể nhìn thấy bóng người bên trên. Trên bàn làm việc có một lá Quốc kỳ nhỏ, còn ghế của Cục trưởng là ghế da, bóng lộn như được đánh xi, thậm chí nó còn bóng hơn màu tóc của Cục trưởng. Nhìn thấy Ân Thái Hà, Cục trưởng vồn vã hỏi chuyện, nhưng tất cả đều không đề cập tới mục đích cô tới đây.
    Mãi tới đêm khuya, thầy hiệu trưởng chỉ tay tới cửa một căn phòng, nói Ân Thái Hà cùng tới đó lấy tiền với ông. Khi Ân Thái Hà bước vào, cô chỉ nhìn thấy một chiếc giường và lần đầu tiên quý giá của đời con gái, Hà đã "hi sinh" nó để đổi lấy tiền màng về cho các em học sinh.
    Ân Thái Hà không khóc, bởi vì, trước mắt cô giờ đây chỉ hiện ra hình ảnh đáng thương của các em học sinh đang chờ phòng học để lại được ngày ngày lên lớp.
    Mặc đêm khuya, cô vẫn trở về nhà, không ai nói hết được nỗi nhục, sự xấu hổ đang dâng trào trong lòng cô.
    Ngày hôm sau, những người dân trong thôn tự động tới trường, mua một ít vật liệu để dựng lại phòng học đổ nát nhưng chắc chnhững ngày mưa gió sẽ vẫn không thể lên lớp được. Ân Thái Hà nói với đám trẻ, sẽ không lâu nữa, huyện sẽ cử người tới mua gạch để xây cho chúng ta một phòng học thật vững chãi.
    [​IMG]
    Đám tang của cô giáo Ân​
    Trong suốt nửa năm đó, thầy hiệu trưởng đã phải tới tìm Cục trưởng hơn chục lần nhưng đến một đồng cũng không nhận được.
    Chỉ có thầy hiệu trưởng mới biết Cục trưởng đã làm gì với Ân Thái Hà nhưng chỉ mình ông biết thì làm được gì. Năm học mới đã bắt đầu, có rất ít người có khả năng nộp tiền học cho con, số học sinh cố trụ lại được ngày càng ít, chúng đều phải theo cha mẹ đi thả cừu rồi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Ân Thái Hà vô cùng đau lòng, cô đau lòng khi nhìn thấy lũ trẻ không được ngày ngày cắp sách tới trường.
    Khi Ân Thái Hà biết niềm hi vọng được đến trường của lũ trẻ đã trở nên quá xa mờ, cô đã cởi quần áo khoác trên mình, đứng trước gương, tự hứa sẽ dùng tấm thân này để hoàn thành giấc mơ cắp sách tới trường của lũ trẻ. Cô biết rằng, những người em người chị trong thôn mình đều xa quê để làm cái nghề bán thân đó.
    Cô hiểu đó là cách kiếm tiền nhanh nhất. Cô vội vàng đi tắm rồi tới từ biệt thầy hiệu trưởng, từ biệt cha mẹ, từ biệt căn phòng cỏ dột nát để đến với chốn phồn hoa đô thị. Trước khi Ân Thái Hà đi, bố mẹ cô cười còn thầy hiệu trưởng đã khóc?
    Nơi phồn hoa đô thị đó đối với Ân Thái Hà không chút hấp dẫn, trong mắt cô chỉ hiện ra hình ảnh căn phòng cỏ thấp tè cùng ánh mắt hi vọng được đi học của lũ trẻ. Cô bước vào một cửa hiệu cắt tóc, nằm lên chiếc giường nhơ nhúa, để cho người khác chà đạp lên thân thể mình lần thứ hai. Ngày hôm đó, cô viết trong nhật ký: ?oHóa ra Cục trưởng cũng chẳng bằng khách làng chơi.?
    Ân Thái Hà là người tiết kiệm nhất trong số chị em ở đó. Cô không trang điểm, cũng không hề mặc lên mình những bộ quần áo hở hang nhưng cô luôn là người đông khách nhất, cô luôn là người cướp cơm của những chị em khác, cũng chính bởi thế mà cô luôn phải gánh chịu những trận đánh hội đồng của những người ******* khác.
    Mỗi lần mặt mày thâm tím, cô lại phải chuyển tới nơi khác. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt bỉ ổi của khách làng chơi, Ân Thái Hà dường như lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của lũ trẻ nhỏ quê mình. Chính vì thế, cô chưa từng một lần rơi nước mắt, bởi vì, cô là một giáo viên.
    Sau khi trừ đi tiền sinh hoạt phí, Ân Thái Hà gửi toàn bộ số tiền mình kiếm được cho thầy hiệu trưởng. Theo lời dặn của Ân Thái Hà, thầy hiệu trưởng đã dùng toàn bộ số tiền đấy để cải thiện dần cho phòng học của trường. Mỗi lần có người hỏi tiền ở đâu ra, thầy hiệu trưởng đều nói là tiền quyên góp của xã hội dành tặng thôn.
    Nhưng rồi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, cuối cùng một hôm có thông tin từ bưu điện truyền về, nói rằng chỗ tiền đó là của cô giáo Ân gửi về. Sau khi biết được tin đó, khắp nơi đều tra hỏi Ân Thái Hà, nhưng cô đều khéo léo từ chối trả lời, bởi cô, là gái *******.
    Có tiền, trường học đẹp hơn hẳn. Tháng đầu tiên, trường mua được bảng đen, sửa lại nóc phòng. Tháng thứ hai đã có bàn gỗ. Tháng thứ ba tất cả trẻ em đều đi học, tháng thứ tư, học sinh ai nấy đều có khăn quàng đỏ. Đến tháng thứ năm, không còn học sinh nào phải đi chân đất tới trường nữa rồi.
    Tháng thứ sáu cũng là lúc Ân Thái Hà trở về. Nhìn thấy cô từ xa, bọn trẻ đều tranh nhau chạy tới, gọi mừng: ?oCô Ân đã về rồi? Cô Ân xinh đẹp đã về rồi?? Nhìn thấy gương mặt rạng ngời của lũ trẻ, Ân Thái Hà không cầm nổi nước mắt, những giọi nước mắt buồn tủi trong suốt nửa năm qua cuối cùng cũng đã rơi.
    Ở nhà được vài ngày, cô giáo Ân lại tiếp tục lên đường.
    Đến tháng thứ bảy, trường đã có sân vận động, tháng thứ tám có sân bóng rổ, tháng thứ chín học sinh đều có bút chì mới, tháng thứ mười sân trường tung bay lá Quốc kỳ. Vậy là ngày ngày các em học sinh đều có thể đứng tại sân vận động, dưới lá Quốc kỳ, hát vang bài Quốc ca.
    Tháng thứ 11, vì một người khách kiên quyết không chịu dùng bao cao su nên cuối cùng cô giáo Hà đã mang thai, sau khi giải quyết cái thai, Ân Thái Hà trở thành vợ bé của người đàn ông đó. Nhưng vì nửa năm gần đây làm ăn thất bát nên người đàn ông đó đã rũ bỏ cô. Cô ra đi với hai bàn tay trắng.
    Từng đấy chuyện xảy ra khiến Ân Thái Hà cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô muốn về nhà, muốn trở về với những đứa trẻ thân thương. Nhưng ước mơ lớn nhất của cô là xây cho lũ trẻ một phòng học to đẹp, rồi mua cho chúng máy tính. Để thực hiện ước mơ đó, cô lại một lần nữa hạ thấp mình tới cầu xin người đàn ông đã rũ bỏ mình.
    Người đàn ông đó nói không có tiền, nhưng có thể giới thiệu cô cho một ông chủ khác sẵn sàng bỏ ra 3000 đô- la Mỹ để mua cô trong chỉ một đêm. Nghĩ tới bao khó khăn gian khổ đã trải qua, Ân Thái Hà lại một lần nữa nhắm mắt nằm lên giường của ông chủ giàu có đó. Cô thề với bản thân, qua nốt đêm nay, cô sẽ về nhà, sẽ về với lớp học thân thương.
    Nhưng cũng chính vào đên hôm đó, Ân Thái Hà đã bị người đàn ông đó cưỡng bức cho tới chết. Trước khi cô chết cũng chỉnh là lúc cô vừa bước sang sinh nhật lần thứ 22.
    Ân Thái Hà ra đi, nhưng cô vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện là xây cho các em học sinh một phòng học thật đẹp, mua cho chúng những chiếc máy tính thật tốt.
    Đám tang đưa tiễn Ân Thái Hà ngập tràn trong nước mắt. Mọi người nhìn thấy một bức ảnh đen trắng của cô, trong ảnh, nụ cười cô thật hồn hậu. Thầy hiệu trưởng lật mở cuốn nhật ký của Ân Thái Hà, nghẹn ngào đọc trong nước mắt. Cô viết: ?oMỗi lần bán thân, có thể giúp một em học sinh có cơ hội cắp sách tới trường. Mỗi lần làm vợ bé, có thể mang lại hi vọng cho cả một trường học??
    Lá Quốc kỳ đỏ thắm trong sân trường treo rủ.
    Có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, lá Quốc kỳ đỏ thắm treo rủ vì một cô gái ******* vĩ đại.
    Kenh14
    - Sưu tầm -
    Được anhthangvnn sửa chữa / chuyển vào 21:55 ngày 05/06/2008
  9. dovantuan2006

    dovantuan2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    3.406
    Đã được thích:
    2
    Vừa chôm được trên báo không rõ có chưa
    ĐÈN ĐỎ
    Lã Yến Nhi
    Sân bay vừa hết khách,nhưng thật may là có người thuê xe.
    Tôi lén nhìn cô gái.tuy cô không đẹp nhưng có các nét thanh thoát.Đôi lông mày rậm,cặp môi đỏ hồng mín chặt rất có cá tính.
    - Bệnh viện Dân sinh
    Cô buông một câu.Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má cô gái.Cô lau nươc mắt ,ngôi phịch xuống ghế sau,mệt mỏi.
    Khác với mọi khi,tôi chuyên tâm lái xe nhưng vẫn liếc qua gương chiếu hậu quan sát cô gái và cũng tránh để cô trông thấy
    Xe đi được nửa đường, cô gái vẫn đang khóc.gương mặt cô như bông hoa lê đẫm nước mưa khiên tôi cảm thấy rất thương tâm.
    _- Thăm bệnh nhân ư ? - Tôi buột miệng hỏi mặc dù biết là lái xe không nên nhiều lời.
    Cô gái lau nước mắt rồi gật nhẹ.
    - Bệnh tình thế nào ?
    - Sắp chết rồi ! hỏi làm gì ?
    Lái xe nhiều năm nay nhưng lần này là lần đầu tiên tôi thấy một vị hành khách đáng thương như vậy.Mình phải làm gì bây giờ nhiVản nhất.. Nước mắt của cô gái như nước lụt tràn đê. Hai vai cô rung bần bật và không ngừng gọi tên một người nào đó .Nhất định người sắp chết phải là người rất thân của cô ấy. Nếu mình đi chậm thì có thể cô sẽ không còn kịp gặp người đó nữa.
    Thế là tôi tăng tốc,vượt hết đèn đỏ này đến đèn đỏ khác. Tôi không còn thấy sợ cảnh sát nữa mà quyết mạo hiểm để giúp cô ấy đên bệnh viện thật nhanh.
    - Đến rồi ! - Tôi phanh kít xe lại và cảm thấy mình như một người hùng thực sự nên tràn trề kiêu hãnh. Tốt rồi !Tôi đợi chờ một lời cảm ơn từ cô gái....Nhưng nào ngờ ,cô gái lại nhìn tôi với ánh mắt giận dữ,khuôn mặt xanh nhợt,hàm răng như nghiến lại,sau cùng văng ra một tràng :
    - Các anh thật giống nhau..Đều là những người lái xe vô đạo đức,luôn vượt đèn đỏ <Nếu không có những người như các anh thì bạn thân của tôi đâu đén lỗi sắp tắt thở như thế này.
    Nói rồi ,cô gái ném vào mặt tôi tờ 100 đông và vội vàng chạy đi.
    ---
    Thật là ngu ngốc - kiểu gì cũng phải đúng luật chứ !

  10. royalgia

    royalgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/03/2006
    Bài viết:
    1.354
    Đã được thích:
    0
    Bùn hay "tri thức rởm" thì cũng lấm lem như nhau ​
    Khi chính chúng ta chưa rũ bỏ được sự vị kỷ cá nhân, đừng bao giờ nghĩ đem lợi ích đến cho người khác. Chưa nói đến sự hiểu biết của chúng ta đôi khi chỉ là giả tạo, tưởng thế nhưng không phải thế.

    1. Một lần ông Nguyễn Văn Phú - một nhà sưu tập đồ cổ - mua được vài cuốn sách hay. Trên đường về, ông gặp một người bạn, cũng vừa đi mua đồ về. Trên tay ông bạn là một túi đựng đầy bánh mì, xúc xích, thịt hun khói, bơ? thơm ngất ngây. Thấy ông Phú đang cầm trên tay mấy cuốn sách, ông bạn tò mò muốn biết sách gì. Khi nhìn lướt qua nhan đề mấy cuốn sách ấy, ông ta reo lên: ?o? sách này hay quá! Tôi thích lắm! Cho tôi mượn được không??. Ông Phú thẳng thừng nói: ?oKhông!?. Ông bạn tỏ vẻ khó chịu vì có cuốn sách mà cũng không cho mượn. Thấy vậy ông Phú liền bảo: ?oNếu thế, ông cho tôi mượn cái túi bánh mì xúc xích kia đi? để có mấy cuốn sách này tôi phải nhịn xúc xích đấy??. Ông ta lúng túng một hồi rồi không nói gì nữa.
    [​IMG]
    Bánh mì hay là sách? - Minh họa: A Sáng​

    Câu chuyện chỉ có thế và nó xảy ra vào cái thời kỳ bao cấp khó khăn. Nhưng cho đến bây giờ cánh họa sĩ và sưu tầm đồ cổ thỉnh thoảng vẫn nhắc lại. Họ lại cười, lại bình luận? Và cái mấy tay họa sĩ bình luận nhiều nhất vẫn là chuyện ?okhôn? vặt của những vị tỏ ra yêu thích văn hóa. Chuyện này trong giới họa sĩ gặp rất nhiều. Thường thì những vị tỏ ra hiểu biết ấy vẫn nói họ rất yêu hội họa. Chỉ có điều, mỗi lần đến thăm xưởng vẽ của họa sĩ, họ chỉ xin hoặc mượn về treo. Và cái lý do bao giờ cũng kiểu: Đẹp quá! Mình thích lắm! Tặng được không? Mượn được không?

    Cái lý do yêu ?" thích ?" mê ấy xem ra đáng được trân trọng lắm lắm! Ai chẳng sướng khi người khác bảo rằng, họ thích tác phẩm của mình. Ơ, nhưng mà cái ?othích? kia thật lạ lùng. Nó chỉ được thốt ra từ cái miệng mà thôi. Nói là thích đấy, yêu đấy nhưng đố dám hỏi mua, hoặc đổi chác. Chỉ cần nói đến chuyện mua bán, hay đổi chác thì ngay lập tức họ im lặng, hoặc giả tròn mắt ngạc nhiên như đứa trẻ ngây ngô. Có người còn thốt lên: ?oGì mà ghê thế, tranh gì mà đắt như bất động sản thế?!?.
    Mới thấy cái chuyện kiên quyết không cho mượn sách của sưu tập gia Nguyễn Văn Phú thật hay. Nó hay vì thật quá, mà thật quá lại trở nên buồn cười. Cái ông bạn kia quả là khôn thật, vừa muốn có sách đọc, vừa có xúc xích và bánh mì để ăn. Điều quan trọng nằm ở chỗ, anh ta chỉ dám bỏ tiền ra mua xúc xích, còn sách thì đi mượn. Hề hề? cái kiểu này thật tham lam! Chứng tỏ sự yêu ?" thích ?" mê kia chỉ là giả tạo. Nếu anh bảo, anh thích, anh mê thì cứ bỏ tiền ra mà mua; nếu không có tiền thì tìm cái gì đó để mà đổi. Nhưng rất ít vị chịu làm thế. Vì vậy chứng tỏ không mê, không thích, cũng chưa yêu thực sự. Cũng na ná kiểu, đứng trước người phụ nữ đẹp cứ tha thiết nỉ non: anh mê em, anh yêu em, anh không thể sống thiếu em! Thế nhưng chẳng bao giờ dám cưới em, nếu có cưới em về cũng đối xử chẳng ra gì vì có yêu thật đâu.
    Người viết bài này cũng đang vẽ tranh và nhiều lần bị cái kiểu giả vờ ấy làm phiền. Có lần một người bạn đến nhà cứ rối rít nói thích bức tranh tĩnh vật mới vẽ của tôi. Thực ra tôi thấy bức tranh ấy cũng chỉ ở dạng tầm tầm, dễ nhìn, dễ treo để trang trí nhà cửa, lại thêm được cái anh bạn dẻo miệng kia khen, hứng chí tôi tặng luôn.
    Thời gian sau tôi đến nhà anh ta chơi, thấy ?ođứa con? tội nghiệp của tôi nằm chỏng gọng ở góc tường mốc meo, xám xịt như một mớ giẻ rách. Hóa ra anh ta chỉ nói thế chứ chẳng biết gì hoặc chẳng yêu gì bức tranh đó.
    Bẵng đi rất lâu, một hôm anh ta lại đến chơi và nói rằng vừa mới xây nhà xong, muốn có một bức tranh để treo cho đẹp. Lần này anh ta cũng diễn cái vở xuýt xoa khen ngợi ấy, rồi chỉ vào một bức mà rằng: "Đẹp quá! Thích quá!" Tôi trả lời thẳng thừng: ?o?Bức này giá 10000 USD, nhưng chỗ quen biết khuyến mại chỉ cần xin bạn một triệu Việt Nam đồng??. Ngay lập tức, sắc mặt của anh ta chuyển từ đỏ sang xanh rồi xám ngoét, và chẳng thấy nói thích nữa. Hề hề? đụng vào vật chất thì biết ngay mà!
    Cái kiểu thích ấy chẳng lạ gì với cánh họa sĩ chúng tôi. Đố dám bỏ tiền ra mua đấy. Mà bỏ tiền ra mua rồi, đố bỏ ở xó nhà cho mốc meo đấy! Thế nhé, đừng bao giờ nói thích nữa nhé! Anh bạn nọ, loanh quanh một hồi, lại phân trần rằng, vừa mới mua cái TV lớn màn hình phẳng, hết tiền mặt, nếu còn tôi trả ông ngay, một triệu có gì to tát đâu v.v và v.v. Nhưng tôi lại quả quyết, nếu thế lấy cái TV màn hình lớn kia sang đổi, tôi đang cần để xem. Đến nước này anh bạn nọ giãy nảy lên như đỉa phải vôi, chuồn thẳng.
    Tôi kể những mẩu chuyện này không hàm ý ám chỉ vật chất mới chứng tỏ được cái sự yêu ?" thích ?" mê kia. Cũng có người say mê hội họa thật sự, yêu thích nghệ thuật thật sự nhưng vì nhiều lẽ nên không có điều kiện để sở hữu chúng. Những người như thế họ rất ít khi mở miệng nói ra. Hoặc, họ sẽ làm tất cả những gì có thể để được sở hữu chúng. Có người đã đổi cả nhà cửa chỉ để được sở hữu tranh của Bùi Xuân Phái, đó mới là yêu ?" thích ?" mê thật. Và cái câu chuyện, không cho mượn sách của ông Phú sưu tập gia kia, chứng tỏ một điều rằng, nếu anh yêu ai đó, hay cái gì đó - hãy hy sinh đi, dù là ít ỏi. Chỉ khi nào anh chịu hy sinh lợi ích của bản thân mới chứng minh được những lời anh nói. Thế thôi
    2. Có một thực tế đang diễn ra rất phổ biến ở giới được gọi là trí thức, hay tự nhận là trí thức. Nếu họ muốn ám chỉ điều gì đó thật ngốc nghếch, ngu tối, ngờ nghệch, hèn hạ, tham lam? thì lập tức họ so sánh: thằng kia nông dân lắm, cái đứa nọ quê một cục? Kiểu nói đó quá quen thành ra tưởng đúng. Cách miệt thị này hình như chỉ ở mình mới có, chứ các nền văn hóa khác họ chẳng so sánh thế bao giờ. Mà tôi thấy, nếu ai so sánh thế cứ như người ta tự suy từ bản thân ra thì phải. Người nông dân đâu có hèn hạ, đâu có ngốc nghếch, đâu có ngu tối, tham lam...? Họ không thế! Và nếu ai mở miệng so sánh như thế chỉ chứng tỏ một điều: không phải trí thức! Nếu sự hiểu biết của anh ta là thực chất, cái nhìn của anh ta về người nông dân sẽ khác.
    Một vị đạo diễn đi xuống nông thôn làm phim có phàn nàn: Bây giờ người nông dân khác lắm rồi ông ạ, có mỗi một cảnh để quay mà phải xì tiền ra họ mới làm, chứ ngày xưa chỉ cần hô một cái họ nhiệt tình ủng hộ, chẳng cần xu nào. Rồi anh ta lắc đầu ngao ngán. Và chỉ sau đó anh ta lại quả quyết: cái bộ phim này nếu không ứng tiền ra tôi sẽ không làm nữa, bây giờ cái gì chẳng cần tiền, có tiền mới hứng khởi ?osáng tạo? chứ ông nhỉ? A ha! Cái anh nghệ sĩ này hay thật! Anh bắt người nông dân tình nguyện làm không công cho anh, nhưng anh lại đòi người khác phải ứng tiền ra mới làm thì ai dại, ai khôn? Đã thế lại còn luyến tiếc cái chuyện ngày xửa ngày xưa ấy. Làm gì có chuyện mình bắt nông dân phải ngốc nghếch, trong khi đó mình lại khôn như rận. Thế thì từ này đừng bao giờ đem họ ra so sánh với bất cứ cái gì ngu tối nữa nhé.
    [​IMG]
    Minh họa: ASáng​

    Lại một vị nhiếp ảnh gia lên miền núi tác nghiệp, rồi cũng cau mặt nói với tôi: "Dân miền núi các ông khôn bỏ xừ, chụp mỗi cái ảnh cũng đòi tiền, mất cả cảm hứng!" Hề hề? khôn chứ sao lại không? Nếu tôi đăng ảnh của anh lên báo mà không trả nhuận bút anh có chịu không? Chắc là không rồi! Làm gì có chuyện sử dụng tác phẩm của tôi mà không trả thù lao! Vô lý! Bất công! Kiện cho đi tù cả lũ ngay! Thế đấy, anh có chịu thiệt đâu, anh lại bắt người miền núi phải cho không anh ?ocái công? làm mẫu kia. Xin các vị đừng bao giờ có lối tư duy khôn vặt ấy nữa. Cũng xin các vị đừng bao giờ so sánh họ với những thứ thấp hèn mà các vị nghĩ. Họ không phải thế, cũng chẳng đời nào chịu thế. Họ cũng là con người, biết tư duy, biết tự trọng, có tâm hồn? Làm gì họ dại như các vị so sánh. Sai hết! Sai cơ bản, sai cả tư duy rồi! Có thể nói, chính giới trí thức, định hướng cách sống của họ, tư duy của trí thức đi trước để ?osoi sáng? tư duy của nông dân, anh nghĩ thế nào, hành động thế nào, họ cũng làm y như thế, không chệch hướng tí nào, rất chính xác. Cái việc họ sẵn sàng đòi thù lao ấy, ở chừng mực nào đó chính các vị ?odạy? cho họ đấy!
    Cũng vài vị nhiếp ảnh gia, lên miền núi sáng tác khi về cứ trề môi chê bai rằng, ai đời nhà sàn lại lợp fibrôximăng, không hiểu họ nghĩ thế nào lại đem mấy cái tấm lợp cứng đanh, xấu xí ấy về dùng, làm mất cả thẩm mỹ, chán không thể tả!
    Hay thật! Các vị ích kỷ quá, chỉ nghĩ cho chính lợi ích của các vị. Quả đúng, một cái mái được lợp bằng cỏ gianh sẽ phù hợp hơn với cái nhà sàn của họ, nhưng các vị ơi! Chỉ cần một đợt lốc, hai đợt mưa, ba đợt nắng? mái nhà của họ hỏng rồi. Còn cái tấm lợp xấu xí như các vị chê bai kia nó bền lắm. Cả chục năm mưa nắng không lọt vào nhà của họ, tại sao không dùng? Các vị chỉ đi lướt qua, chụp vài cái ảnh, nhếch mép khen ngợi vài câu rồi các vị ra về. Còn người bản xứ, họ phải chịu đựng mưa nắng, bão lụt với cái mái nhà lợp bằng cỏ gianh yếu ớt kia, khổ nhường nào, rét nhường nào các vị đâu có quan tâm. Ấy vậy mà khi người ta bỏ cách lợp mái nhà bằng cỏ gianh, thay bằng tấm lợp tổng hợp rất bền ấy các vị lại bảo họ không biết gì là thẩm mỹ! Chính các vị ?ovô thẩm mỹ? đấy chứ! Thẩm mỹ con người đâu phải ở hình thức, nó nằm ở tư duy kia mà! Sự ích kỷ cũng là vô thẩm mỹ đấy!
    Chưa kể đến phần lớn giới trí thức ở ta đều từ nông dân mà ra. Nếu vén áo các vị lên tôi tin chắc mùi bùn đất vẫn còn vẩn vơ ở đó. Ấy thế mà chỉ mới có một chút hiểu biết đã đem nông dân ra miệt thị. Một người nông dân rất có thể văn hóa cao hơn chúng ta nhiều, họ chỉ thiếu tri thức. Nhưng nên nhớ rằng, họ có văn hóa và cái nền tảng văn hóa ấy mới là nơi chắc chắn nhất để làm nên một con người. Còn tri thức vặt, nếu không biết cách sử dụng, nó sẵn sàng biến chúng ta thành những cỗ máy vô cảm và lạnh lùng. Thực tế, không ít giáo sư, tiến sĩ của chúng ta cái đầu đầy một bồ chữ nhưng hành động còn thấp kém hơn cả nông dân vì có văn hóa đâu. Cứ bảo tiến sĩ, thạc sĩ ngành này ngành nọ, chẳng thấy công trình khoa học nào có ích cho đời, chỉ suốt ngày chăm chăm viết dự án kiếm tiền, hoặc mê mải theo đuổi công việc khác? Bất cứ cái gì động đến lợi ích lập tức kêu ầm lên, kiện tụng ầm lên. Thế chẳng là tham lam sao, chẳng là thiếu liêm sỉ sao!?
    Đã khá lâu, chúng ta (những người tự nhận là trí thức) vẫn đối xử với người nông dân như thể họ đáng thương hại. Bao giờ cũng nghĩ: dạy họ cái này, bảo họ làm cái kia, làm cho họ thoát nghèo, đưa họ ra khỏi sự u tối? Nhưng chính chúng ta ?" những ?onông dân? đáng thương hại kia ơi! Hãy cứ tự thanh lọc bộ óc vị kỷ của mình đi đã. Khi chính chúng ta chưa cởi bỏ được sự vị kỷ, đừng bao giờ nghĩ đem lợi ích đến cho người khác. Chưa nói đến sự hiểu biết của chúng ta chỉ là giả tạo, cứ tưởng thế nhưng không phải thế. Và tất cả những ai, nếu muốn miệt thị ai đó đừng bao giờ đem nông dân ra làm thớt. Các vị hãy tự tát vào cái miệng của chính mình, may ra cái óc các vị sáng ra đôi chút!
    A Sáng (Vietimes)

Chia sẻ trang này