1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cùng đọc và suy ngẫm - Mỗi ngày một câu chuyện ...

Chủ đề trong 'Hải Phòng' bởi ha_kennic, 01/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. royalgia

    royalgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/03/2006
    Bài viết:
    1.354
    Đã được thích:
    0
    Bệnh sai chính tả trong trường học​
    Lao Động Cuối tuần số 21 Ngày 03/06/2007

    (LĐCT) - Chính tả, là viết đúng mặt chữ, theo quy định chuẩn tiếng Việt. Tôi còn nhớ những năm 60 của thế kỷ trước, có một lần Thủ tướng Phạm Văn Đồng đến thăm trường Đại học Sư phạm Hà Nội. Trong buổi nói chuyện với các thầy giáo, cô giáo và đại biểu sinh viên của trường, Thủ tướng dành nhiều thời gian nói về việc giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt.
    Thủ tướng nói: "Thật đáng ngạc nhiên khi xem lá đơn của một sinh viên có dòng chữ: "Đơn xin ra nhập Đoàn"! Sinh viên này chưa vào Đoàn, mà đã xin ra rồi. Viết "gia nhập" thành "ra nhập" vừa sai chính tả, vừa sai về dùng từ Hán- Việt. Nhà trường phải dạy cho sinh viên nói đúng, viết đúng, tiến tới nói hay và viết hay tiếng Việt".
    Tôi cứ thấm thía mãi lời của Thủ tướng - tác giả của bài viết nổi tiếng "Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt" và rất nhiều tác phẩm chính luận rất có giá trị khác. Cho đến nay, thì bệnh sai chính tả đang trở thành căn bệnh trầm trọng trong nhà trường, từ cấp tiểu học, đến bậc đại học và cả sau đại học! Người viết sai chính tả, không chỉ là học sinh, sinh viên, mà còn là giáo viên PT và giảng viên ở các trường ĐH.
    Trong các loại lỗi chính tả, thì nặng nhất là viết sai phụ âm đầu: lầm lẫn giữa l với n, ch - tr, s - x, r - d - gi. Đây là loại lỗi phổ biến của học sinh, sinh viên, giáo viên miền Bắc. Tiếp đó, là lỗi về viết hoa: viết hoa rất tuỳ tiện, hoặc không viết hoa sau dấu chấm và khi viết tên riêng.
    Bên cạnh đó, là viết sai vần, sai dấu ghi thanh: lẫn lộn giữa các dấu "sắc" - "hỏi"- "ngã"- "nặng"( người miền Trung, miền Nam thường mắc loại lỗi này). Càng ở các lớp dưới, thì sai chính tả càng nhiều. Các trường ở nông thôn, miền núi, hải đảo sai chính tả nhiều hơn các trường ở thị xã, thành phố. Có học sinh lớp 12 (một trường quốc lập) viết: "Trúc sinh trúc mọc bên đình,/Em sinh, em đứng một mình cũng sinh".
    Tôi thường chấm thi môn Văn trong các kỳ thi tuyển sinh ĐH- CĐ, rất sửng sốt thấy nhiều thí sinh viết sai chính tả một cách loạn xạ, nhiều khi tới mức ngô nghê, tức cười. Thế mà các em này cũng tốt nghiệp THPT, và còn đỗ vào các trường ĐH- CĐ để học các môn khoa học xã hội- nhân văn, khi yêu cầu đầu tiên là phải thông thạo về các kỹ năng sử dụng tiếng mẹ đẻ!
    Nhiều học sinh THPT viết sai chính tả đến mức... khủng khiếp: "Chuyện ngắn vợ trồng A phủ là tác phẩm lổi tiếng của tô hoài"; "Mị là một cô ghái đẹp"; "Anh Chàng đã lãnh đạo nhân dân lổi dậy phá kho thóc..." (là anh Tràng trong truyện ngắn "Vợ nhặt" của Kim Lân); v.v...
    Sinh viên các trường ĐH-CĐ nói chung viết sai chính tả đã là điều không thể chấp nhận; nhưng không ít sinh viên các khoa KHXH & NV, trong đó có cả khoa Ngữ văn, khoa Báo chí cũng rất... "hồn nhiên" viết sai chính tả.
    Một sinh viên sư phạm sắp ra trường mà trong một giáo án tập giảng, sai tới 19 lỗi chính tả! Cách đây hơn chục năm, trên báo Hà Nội Mới có thông tin: Một học sinh lớp 9 đã sửa nhiều lỗi chính tả trong một luận án tiến sĩ! Chuyện thật, mà cứ như bịa! Ngay ở Đài Truyền hình Việt Nam, mà "bắn" chữ cũng phạm nhiều lỗi chính tả. Có lần, một phóng sự của nhà đài có hàng chữ: "Kinh tế chang trại"(!); và nhiều lỗi chính tả khác...
    Bệnh sai chính tả trong trường học trước hết là do chất lượng yếu kém của việc dạy và học môn Văn và tiếng Việt ở các cấp phổ thông, mà chủ yếu là từ lỗi phát âm của nhiều giáo viên, nhất là các giáo viên sinh ra ở vùng đồng bằng Bắc Bộ. Một số giáo viên dạy Văn mà phát âm các tiếng có phụ âm đầu l và n còn ngọng líu ngọng lô, huống chi giáo viên dạy các bộ môn khác.
    Ví như: "Truyện ngắn "Vợ nhặt" của Kim Nân (Lân)"; "Hôm nay, nớp ta vắng mấy bạn? Nớp trưởng điểm danh!"; hoặc: Các em về nhà nàm cho cô các bài tập; phải nuôn nuôn cố gắng học tập... ". Có giáo viên lại biến n thành l; ví như: "Các em phải lắm cho được các kiến thức chính của bài học"!
    Nói ngọng (phát âm sai), thường dẫn đến viết sai chính tả. Trong việc chấm bài, trả bài, đáng lý giáo viên phải dành thời gian sửa lỗi chính tả cho học sinh; nhưng vì thầy, cô cũng viết sai, vì tắc trách, hoặc vì nhiều lý do khác, nên đã bỏ qua khâu quan trọng này.
    Bên cạnh đó, còn có một nguyên nhân thuộc nhận thức phiến diện và sai lạc của không ít giáo viên các cấp. Họ coi chính tả là chuyện... nhỏ, viết thế nào thì viết, miễn sao nói được nội dung!
    Sai chính tả là vi phạm chuẩn mực ngôn ngữ. Nó chứng tỏ sự thiếu hụt tri thức văn hoá của người viết. Viết sai chính tả làm giảm hiệu quả thông tin, nhiều khi làm người đọc hiểu sai ý định của người viết và gây phản cảm khi tiếp nhận văn bản. Nhà trường là nơi dạy người, dạy chữ; do đó giáo viên và học sinh, sinh viên không thể viết sai chính tả.
    Đào Ngọc Đệ (Hải Phòng)
  2. con_chim_non

    con_chim_non Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/11/2003
    Bài viết:
    3.343
    Đã được thích:
    20
    Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó....
    Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.
    Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.
    Nhưng...
    lý do...của nó lại là...
    Gia đình nó có truyền thống như vậy!
    Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa.... nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.... Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất..... Nhưng xui xẻo thay.... nó vẫn xinh đẹp.... Nó ko xấu xí.... Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!
    Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...
    5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.... Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn....?
    Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.... Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là những khách hàng khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi ''''đá phò'''' là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi ********....
    Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả...
    Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này....
    Nó sẽ.... từ bỏ!
    Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa....
    Nhưng...
    Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề???????
    Ai????
    Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....
    Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con phò....
    Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình.... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó....
    Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn.... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ.... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!
    Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề....Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ ''''truyền thống'''' xót xa....
    Như tất cả những con **** bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ.... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến....
    Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế....
    Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi..
    Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo.... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó.... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới..... Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa....
    Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt
    Một năm trôi qua...
    Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....
    Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa.... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó....Ko rõ người gửi.... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt....
    Vào ngày sinh nhật nó.... Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay.... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò.... đôi khi là mong nhớ.... mong nhớ một người xa lạ....
    Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp....
    Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng.... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay.....
    - Chúc em sinh nhật vui vẻ...
    Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng....Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào...
    Vậy là.... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy....
    Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau....
    Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa.... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...
    - Sao anh lại thích em?
    - Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán...nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa....
    - Tại sao vậy?
    - Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiên dịch cưa cẩm chứ....
    Nó cười.... hạnh phúc!
    Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy...
    Một vài tháng sau.... nó chuyển về sống chung với anh.... Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó.... và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường ko?
    Nhưng mặc kệ!
    Anh muốn thế... Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc.... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh....
    Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ.... Có vài lần nó cũng định hỏi.... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào?
    Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao????
    Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn.... nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ.....
    Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo....
    Nó nhoè mắt, cay lòng:
    - Anh tốt với em quá!
    Anh cười:
    - Anh ko tốt đâu...
    - ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...
    Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi....
    Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và ko khí u ám nặng nề.... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy.... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự....
    Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh.... Rất lâu.... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau....
    Tấm ga giường....
    Một người đàn ông...
    Chiếc chăn mong manh....
    Ánh đèn đỏ..
    Mùi mồ hôi nồng nàn...
    Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quắp....
    Đã từ bao giờ xa vời với nó...
    Nay lại trở về....
    Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu.....
    Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua....
    Sau khi làm chuyện đó.... nó thấy anh quay lưng đứng dậy.... mặc quần áo...
    Nó cười:
    - Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!
    Anh lạnh lùng ko nói gì....
    Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó.... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...
    Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh.... Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép.... Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng.... đờ đẫn như vậy nhìn anh.
    - Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?
    - Anh... anh...
    - Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào .... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt..... Tôi chỉ muốn xem.... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi....
    - Anh.... anh...
    - Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây....
    - Anh...
    - Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu.... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ.... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi.... Con điếm!
    Nó cười lớn....
    Nó cười sằng sặc....
    Nước mắt nó ào át tuôn trào...
    Đôi môi ướt đẫm...
    Nó cắn môi....
    giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó...
    Nhặt...
    Nhặt...
    Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó....
    Anh ta quay đi... ko nhìn...
    - Bố anh là ai?
    - Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!
    - Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười.... môi cắn môi.... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng!
    - Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!
    Nước mắt ... dù đã kìm nén.... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước..... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười....
    - Tất cả chỉ là giả dối hả anh?
    - Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng .... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi....Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!
    - Vậy là.... anh sẽ yêu em.... như anh đã trót yêu em.... nếu như....em .... ko phải là một con đĩ.... phải ko?
    Anh quay đi......
    Không khí căn phòng đêm đầu tiên này.... đầy máu và nước mắt.... tràn ngập nỗi đau....
    Nó đứng dậy .... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt.... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!"
    ... Mặc quần áo.... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay.... Nó nhét vào vali và kéo lết đi....
    - Cám ơn anh!
    Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc....
    Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.... Trời lại đổ mưa....
    Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót.... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ.... Nó cầm nắm tiền trên tay.......
    Kiệt sức và đau đớn!
    .................
    Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu.... Cô ấy đã chết.... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo....
    Một cái chết đau đớn và oan uổng!
    .............
    Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy.... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước....Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo.... Hôp dao cạo mua cho anh.... để anh cạo râu.... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình.....Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc..... Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết.... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu.... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau....
    ...................
    Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo.... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người....
    Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi....
    ....................
    Đám tang của nó chỉ có một mình anh!
    Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...
    Một cái tên như bao cái tên...
    ...................
    Bức thư tuyệt mệnh và chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh ko hề đụng đến....
    ..........................................
    Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: " Tao lại thấy ****** cặp kè với con kia rồi đấy!"
    Anh bàng hoàng....
    Gọi điện thoại lại cho bạn!
    - Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!
    Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó.... Anh chợt rùng mình.... Vì những bức ảnh đó.... ko có rõ mặt.....người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau.... 1 cái tên giống nhau.... 1 chỗ làm mới.... giống nhau!
    Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy.... cầm bức thư...
    Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập.... những tiếng nấc ko thành lời....Một bức thư đẫm máu... viết bằng máu và viết bằng một trái tim đau...
    " Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn.... Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng....em chỉ là một con đĩ! Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa ! Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm....
    Anh à, anh đúng.... anh ko sai.....
    Nhưng có một điều anh sai....
    Số tiền anh trả cho em.... ko đủ..... ko đủ.... cho một tình yêu.....
    Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn.... "
    ...........................
    Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người.... vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết.... Người đàn ông kia đã mất vợ.... Và con của ông ta.... đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình.....
    Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!
    Một con đĩ!
    Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!
    " Anh đã ko cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi.... vì anh có một trái tim... quá .... hẹp hòi..."
  3. royalgia

    royalgia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/03/2006
    Bài viết:
    1.354
    Đã được thích:
    0
    Kỉ niệm ngày báo chí Việt Nam, tôi chúc những người đã, đang và sẽ là nhà báo ngày càng hoàn thiện đạo đức cũng như chuyên môn để phục vụ sự nghiệp báo chí tốt hơn.
    Học làm báo với Bác Hồ ​
    [​IMG]
    Tranh châm biếm trên báo Người cùng khổ do Nguyễn Ái Quốc vẽ​

    Không chỉ là một nhà cách mạng kiệt xuất, suốt cả cuộc đời, Bác đã là một nhà báo, là người sáng lập nền báo chí cách mạng Việt Nam...
    Với 150 bút danh, Bác là tác giả hàng ngàn bài báo. Phong cách viết báo của Bác là một tấm gương sáng ngời tư tưởng và bản chất cách mạng của giai cấp công nhân: dùng báo chí làm vũ khí đấu tranh cách mạng; viết báo là để tuyên truyền, vận động cách mạng; viết báo cho quảng đại quần chúng cùng đọc, văn phong giản dị, chính xác, trong sáng...
    Buổi đầu đi tìm đường cứu nước, khi họat động tại Pháp, Bác là người sáng lập báo Le Paria (Người cùng khổ). Vừa là Chủ nhiệm kiêm Chủ bút, vừa là cây bút chính của tờ báo, Bác đã viết nhiều bài lên án chủ nghĩa thực dân, hô hào, hướng dẫn nhân dân các nước thuộc địa cùng nhau đoàn kết đứng lên giải phóng dân tộc.
    Sáng lập báo Thanh niên (21-6-1925) xuất bản tại Quảng Châu, Trung Quốc đưa về nước, Bác hướng tôn chỉ mục đích của tờ báo vào nhiệm vụ tuyên truyền, giác ngộ, vận động các tầng lớp nhân dân, đặc biệt là thế hệ thanh niên phải đoàn kết đứng lên cứu nước, cứu nhà, tự đem sức ta mà giải phóng cho ta.
    Thời gian làm Chủ tịch Đảng, *************, Bác viết báo biểu dương người tốt, việc tốt, điển hình tiên tiến, cổ vũ các tầng lớp nhân dân hăng hái thi đua kháng chiến, kiến quốc, xây dựng con người mới, bài trừ thói hư, tật xấu....
    Bác dạy chúng ta viết báo là để cho nhân dân đọc, trong đó công nông chiếm đa số, trình độ học vấn chưa cao, nên bài viết phải ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu; không nên viết theo lối ?obác học?, sính dùng chữ nghĩa cầu kỳ, sáo rỗng, vay mượn, lạm dụng từ ngữ nước ngoài...
    Trong một chuyến về thăm bà con nông dân ngọai thành Hà Nội đang vào mùa gặt rộ, đông đảo nữ sinh trường Trưng Vương về lao động giúp dân, Bác động viên các học sinh: ?Các cô tiểu thư Hà Nội lao động có thành tích thì chú nhà báo nầy (Bác chỉ phóng viên báo Thủ Đô) sẽ viết tin đăng lên báo của thành phố, Bác đọc báo, sẽ khen thưởng các tiểu thư?. Bác quay sang dặn nhà báo: ?Chú viết đầy đủ, không được để sót. Bác bảo chú viết đầy đủ, chứ không phải viết dài. Bài viết dài thì ai cũng ngán đọc?.
    Năm 1948, trong dịp kỷ niệm Cách mạng tháng Tám, Bác đến thăm nhà máy cơ khí Hà Nội, dừng lại chăm chú xem tờ báo tường của cán bộ, công nhân nhà máy. Bác chỉ tay vào bài báo nhan đề ?oNgày mai trời lại sáng? và hỏi một người đứng gần: ?oThành phố giải phóng đã mấy năm rồi??. Có người thưa rằng đã gần bốn năm, Bác liền nói: ?oThế thì bài báo nầy viết không đúng. Trời đã sáng lâu rồi, sao lại phải đến ngày mai. Vậy hiện giờ là đêm tối à??.
    Một lần khác, Bác đến thăm khu triển lãm Vân Hồ, dừng lại xem ảnh tên lính Pháp cuối cùng rút khỏi Hà Nội qua cầu Long Biên trên báo Thủ Đô, Bác hỏi bác sĩ Trần Duy Hưng, Chủ tịch thành phố: ?Tấm ảnh nầy tốt. Nhưng sao lại không để tên người chụp??. Bác nói thêm: ? Báo chí, nhất là báo hằng ngày phải có nhiều ảnh tư liệu để khi cần là có thể dùng ngay. Đăng ảnh phải đề rõ tên người chụp hoặc ghi là lấy ở đâu ?...
    Một lần dự họp Quốc hội, nghe Chính phủ báo cáo tình hình thực hiện kế họach nhà nước, nêu những con số tăng phần trăm ?oso với trước?, Bác mỉm cười hỏi một cán bộ lãnh đạo ngồi cạnh ?oChẳng so với trước thì so với sau à??. Bài học về những thời điểm cụ thể, không chung chung trong báo chí được Bác truyền thụ như thế.
    Nêu cao trách nhiệm xã hội về bài báo mình viết, khi nào Bác cũng rất cẩn trọng, đắn đo suy nghĩ từng nội dung, từng ý tứ, từng câu chữ sao cho quần chúng nhân dân hiểu và quan tâm đọc. Những ngày đầu viết báo, muốn có một bài báo tốt, Bác phải sửa đi, sửa lại nhiều lần, lúc đầu viết dài, sau ngắn dần, rút ngắn đến mức tối đa, nhưng vẫn bảo đảm đầy đủ những nội dung quan trọng, cần thiết, thể hiện bằng văn phong ngắn gọn, trong sáng, dễ hiểu, dễ nhớ. Đã thành thói quen, kể cả lúc làm *************, viết xong một bài báo, Bác thường đem đọc cho những người xung quanh kể cả nhân viên phục vụ nghe, góp ý kiến; thấy chỗ nào có người không hiểu hoặc hiểu chưa đúng thì Bác sửa ngay.
    Năm 1949, Tổng bộ ********* mở lớp học viết báo cách mạng đầu tiên ở nước ta mang tên Lớp Báo chí Huỳnh Thúc Kháng. Trong thư gửi lớp học, Bác viết: ?Có thể ví dụ rằng, ba tháng nay, các bạn đã học cửu chương. Còn muốn giỏi các phép tính, thì cần phải học nữa, phải học mãi. Học ở đâu, học với ai? Học trong xã hội, học nơi công tác thực tế, học ở quần chúng. Nếu các bạn viết báo mà quần chúng hiểu, quần chúng ham đọc, quần chúng khen hay, thế là các bạn tiến bộ. Trái lại, là các bạn chưa thành công ?.
    Bác ân cần căn dặn: ?Muốn viết báo thì cần: gần gũi quần chúng, ít nhất phải biết một thứ tiếng nước ngòai, luôn luôn gắng học tập, luôn luôn cầu tiến bộ...?.
    Được royalgia sửa chữa / chuyển vào 23:06 ngày 20/06/2007
    Được royalgia sửa chữa / chuyển vào 23:07 ngày 20/06/2007
  4. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    đây là truyện ngắn : Xin lỗi em chỉ là con đĩ (tác giả người Trung Quốc )
    đọc truyện này tớ quên cả ăn, cả ngủ cả abc - xyz
    xứng đáng là truyện để chúng ta cùng đọc và suy ngẫm
  5. ha_kennic

    ha_kennic Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2005
    Bài viết:
    1.208
    Đã được thích:
    0
    ...chị Linh ơi đây ko fải là truyện ," xin lỗi em chỉ là con đĩ " thì fải , em nhớ em đọc truyện đấy đâu có đoạn nào như thế này nhỉ....tên truyện này hình như là :" lẽ ra anh nên tra cho em nhiều hơn "...
  6. ha_kennic

    ha_kennic Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2005
    Bài viết:
    1.208
    Đã được thích:
    0
    ...chắc chắn là ko fải....ai muốn đọc lại truyện " xin lỗi , em chỉ là con đĩ " thì em thuê cho mà đọc...he he .....1 câu truyện gần giống với truyện anh Vinh post , nhưng ko fải do Trang Hạ dịch , truyện này là của bạn Vũ Phương Thanh ( Thanh Gào )viết...
    ......Lẽ Ra Anh Nên trả Cho Em Nhiều Hơn....
    Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó....
    Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.
    Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.
    Nhưng...
    lý do...của nó lại là...
    Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!
    Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa.... nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.... Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất..... Nhưng xui xẻo thay.... nó vẫn xinh đẹp.... Nó ko xấu xí.... Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!
    Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...
    5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.... Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn....
    Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.... Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là nhữngkhách haàn khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi ********....
    Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả...
    Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này....
    Nó sẽ.... từ bỏ!
    Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa....
    Nhưng...
    Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề???????Ai????
    Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....
    Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con phò....
    Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình.... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó....
    Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn.... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ.... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!
    Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề....Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa....
    Như tất cả những con **** bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ.... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến....
    Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế....
    Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi...
    Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo.... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó.... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới..... Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa....
    Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt....Một năm trôi qua...Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....
    Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa.... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó....Ko rõ người gửi.... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt....
    Vào ngày sinh nhật nó.... Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay.... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò.... đôi khi là mong nhớ.... mong nhớ một người xa lạ....
    Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp....
    Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng.... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay.....
    - Chúc em sinh nhật vui vẻ...
    Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng....Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào...
    Vậy là.... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy....
    Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau....
    Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa.... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...
    - Sao anh lại thích em?
    - Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán.... h3he... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa....
    - Tại sao vậy?- Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiên dịch cưa cẩm chứ....
    Nó cười.... hạnh phúc!
    Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy...
    Một vài tháng sau.... nó chuyển về sống chung với anh.... Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó.... và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường ko?
    Nhưng mặc kệ!
    Anh muốn thế... Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc.... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh....
    Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ.... Có vài lần nó cũng định hỏi.... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào?
    Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao????
    Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn.... nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ.....
    Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo....
    Nó nhoè mắt, cay lòng:
    - Anh tốt với em quá!
    Anh cười:
    - Anh ko tốt đâu...
    - ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...
    ..................
    Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi....
    Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và ko khí u ám nặng nề.... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy.... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự....
    Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh.... Rất lâu.... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau....
    Tấm ga giường....Một người đàn ông...Chiếc chăn mong manh....Ánh đèn đỏ..Mùi mồ hôi nồng nàn...Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quoắp....Đã từ bao giờ xa vời với nó...Nay lại trở về....
    Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu.....
    Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua....
    Sau khi làm chuyện đó.... nó thấy anh quay lưng đứng dậy.... mặc quần áo...
    Nó cười:
    - Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!
    Anh lạnh lùng ko nói gì....
    Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó.... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...
    Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh.... Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép.... Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng.... đờ đẫn như vậy nhìn anh.
    - Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?
    - Anh... anh...
    - Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào .... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt..... Tôi chỉ muốn xem.... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi....
    - Anh.... anh...
    - Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây....
    - Anh...
    - Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu.... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ.... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi.... Con điếm!
    Nó cười lớn....Nó cười sằng sặc....Nước mắt nó ào át tuôn trào...Đôi môi ướt đẫm...Nó cắn môi....giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó...Nhặt...Nhặt...Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó....
    Anh ta quay đi... ko nhìn...
    - Bố anh là ai?
    - Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!
    - Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười.... môi cắn môi.... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng!
    - Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!
    Nước mắt ... dù đã kìm nén.... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước..... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười....
    - Tất cả chỉ là giả dối hả anh?
    - Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng .... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi....Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!
    - Vậy là.... anh sẽ yêu em.... như anh đã trót yêu em.... nếu như....em .... ko phải là một con đĩ.... phải ko?
    ANh quay đi......
    Không khí căn phòng đêm đầu tiên này.... đầy máu và nước mắt.... tràn ngập nỗi đau....
    Nó đứng dậy .... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt.... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!"
    ... Mặc quần áo.... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay.... Nó nhét vào vali và kéo lết đi....
    - Cám ơn anh!
    Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc....
    Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.... Trời lại đổ mưa....
    Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót.... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ.... Nó cầm nắm tiền trên tay.......
    Kiệt sức và đau đớn!
    .................
    ( còn nữa...)
  7. ha_kennic

    ha_kennic Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2005
    Bài viết:
    1.208
    Đã được thích:
    0
    ...tiếp theo....
    .... Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu.... Cô ấy đã chết.... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo....
    Một cái chết đau đớn và oan uổng!
    .............
    Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy.... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước....Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo.... Hôp dao cạo mua cho anh.... để anh cạo râu.... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình.....Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc..... Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết.... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu.... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau....
    ..................
    Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo.... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người....Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi.... ....................
    Đám tang của nó chỉ có một mình anh!
    Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...
    Một cái tên như bao cái tên...
    ...................
    Bức thư tuyệt mệnh vàvà chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh ko hề đụng đến....
    ..........................................
    Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: " Tao lại thấy ****** cặp kè với con kia rồi đấy!"
    Anh bàng hoàng....
    Gọi điện thoại lại cho bạn!
    - Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!
    Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó.... Anh chợt rùng mình.... Vì những bức ảnh đó.... ko có rõ mặt.....người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau.... 1 cái tên giống nhau.... 1 chỗ làm mới.... giống nhau!
    Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy.... cầm bức thư...
    Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập.... những tiếng nấc ko thành lời....Một bức thư đẫm máu... viết băằn máu và viết bằng một trái tim đau...
    " Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn.... Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng....em chỉ là một con đĩ! Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa! Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm....Anh à, anh đúng.... anh ko sai.....Nhưng có một điều anh sai....Số tiền anh trả cho em.... ko đủ..... ko đủ.... cho một tình yêu.....Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn.... "
    ...........................
    Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người.... vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết.... Người đàn ông kia đã mất vợ.... Và con của ông ta.... đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình.....
    Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!
    Một con đĩ!
    Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!
    " Anh đã ko cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi.... vì anh có một trái tim... quá .... hẹp hòi..."
    Nước mắt ấy rơi vì một đời em đĩ điếm!Anh chẳng thể sẻ chia chỉ một nỗi niềm....
    ( Gào, 29/03/07
  8. dang26k2006

    dang26k2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    957
    Đã được thích:
    0
    Truyện rất đặc biệt ..........
    thank!
  9. congchua_thino

    congchua_thino Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2006
    Bài viết:
    5.314
    Đã được thích:
    3
    đúng rài,xin lỗi em chỉ là con đĩ khác cơ.
  10. keIangthang

    keIangthang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/05/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    327
    Đọc đến đoạn "trả thêm tiền" nếu ngừng ở đây sẽ xứng đáng để chúng ta suy nghĩ về hồi kết của câu chuyện(ấy là tớ nghĩ thế)
    Kết thúc như thế này na ná giống như trong chuyện tình cảm lạng mạn của hàn quốc(chàng trai or cô gái phải ra đi),ko có hướng mở dành cho nhiều người ko biết chịu đựng những nỗi đau và vượt qua nó.Thực tế khác.Thực tế đôi khi ngọt ngào hơn chúng ta nghĩ...nếu hạnh phúc chỉ đơn giản như là sống và được sống...Yêu và được yêu lại...v..v thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.Hạnh phúc được xây từ nền tảng của khổ đau cơ mà ???
    "giá mà có 1 kết thúc khác"
    (xin lỗi tác giả bài viết nhé ...)

Chia sẻ trang này