1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cùng đọc và suy ngẫm

Chủ đề trong 'Nha Trang' bởi rubi_saobien, 06/11/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. rubi_saobien

    rubi_saobien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2004
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Cùng đọc và suy ngẫm

    Một giảng viên đang thuyết trình cho học viên của mình về cách chế ngự căng thẳng. Ông giơ một cốc nước lên và hỏi học viên, "Các em nghĩ ly nước này nặng bao nhiêu?"

    "Tuỳ thuộc vào việc tôi cầm nó trong bao lâu."

    "Nếu tôi cầm nó trong một phút thì không vấn đề gì."

    "Nếu tôi cầm nó trong một giờ, tay phải của tôi sẽ bị đau."

    "Nếu tôi cầm nó cả ngày, tôi sẽ phải đi cấp cứu mất."

    "Cùng là một trọng lượng, nhưng cầm nó càng lâu thì nó trở nên càng nặng."

    "Các em nên nhớ rằng đừng có lúc nào cũng mang gánh nặng lên vai mình, vì dù sớm hay muộn thì chúng ta cũng không thể tiếp tục mang nó được nữa, gánh nặng ấy sẽ càng ngày càng nặng thêm đấy."

    "Chúng ta phải biết quẳng gánh nặng qua một bên, nhờ vậy chúng ta mới có thể khoẻ khoắn để tiếp tục công việc của mình."

    "Đừng ôm khư khư gánh nặng vào thân. Nó sẽ bòn rút tất cả năng lượng thể chất, tinh thần và cả tình cảm của các em đấy!"
    "Sau khi đi làm về, hãy quẳng gánh nặng của công việc sang một bên đi. Đừng mang theo nó về nhà. Ngày mai mới hãy để ý tới nó!"

    "Và đừng bao giờ tự mình ôm gánh nặng. Đừng vác cả thế giới lên vai. Các em không phải là siêu nhân. Các em chỉ là con người thôi. Chúng ta đều là con người cả."
    (vn8x.com)
  2. biendaikho

    biendaikho Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/10/2005
    Bài viết:
    3.896
    Đã được thích:
    0
    "Tầng lớp thanh niên chỉ biết ăn chơi và rấ mất dạy. Chúng thường chế giễu người trên và không biết kính trọng người cao tuổi.Thế hệ con cháu chúng ta rất dễ trở thành những người bạo ngược. Thanh niên bây giờ không còn biết đứng dậy chào khi có khách vào nhà và luôn chống đối lại bố mẹ. Tóm lại thanh niên ngày nay hoàn toàn hư hỏng"
    "Tôi mất hẳn niềm tin đối với tương lai dất nước khi thấy hiện nay tuổi trẻ đang nắm quyền lãnh đạo. Thanh niên thời đại này quá quắt đên nỗi khó mà tin được họ sẽ đem lại điều giò tốt đẹp cho đất nước trong tương lai"
    "Thế giới ngày nay đang trải qua một cơn nguy hiểm. Lớp trẻ không còn biết vâng lời bố mẹ nữa. Có thể đoán rằng chảng bao lâu nữa sẽ đến ngày tận thế."
    "Tầng lớp thanh niên ngày nay đã mục nát đến tận xương tuỷ. Họ lười biếng và rất xảo trá, khác hẳn với lớp trẻ chúng ta ngày xưa. Như vậy thì còn hi vọng gì họ giữ được nền văn hoá truyền thống của chan ông nữa?"
    Đoạn1: Thời Xôcrat(4720- 399 trươc CN)
    Đoạn2: Năm 720 trước CN
    Đoạn3: Tài liệu ngành giáo dục Ai Cập, cách đây 4000 năm
    Đoạn 4: Khắc trên một bình hoa thời thượng cổ ở Babilon
    Lớp người này tỏ ra vững vàng & chê lớp người sau. Nhưng không ngờ trước đó họ đã từng bị chê, từng bị lo lắng và bất tín nhiệm. Vậy mà họ vẫn tiếp tục phát triển, vẫn tiếp tục văn minh và ngày càng giỏi giang hơn
    Nguồn : TTCN
  3. biendaikho

    biendaikho Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/10/2005
    Bài viết:
    3.896
    Đã được thích:
    0

    " Giá một nụ cười rẻ hơn giá tiền điện, thế nhưng nụ cười lại toả sáng hơn hàng trăm bóng đèn điện. Không ai nghèo đến nỗi không thể mỉm một nụ cười, cũng không ai đủ giàu để sống mà không cần đến nụ cười của kẻ khác.
    Một nụ cười vốn liếng tuy nhỏ bé nhưng lại sinh hoa lợi nhiều, nó là giàu cho kẻ đón nhận nó mà không hề làm cho người tặng phải nghèo đi. Ngược lại, có khi người ta sẽ còn mãi mãi ghi nhớ.
    Không ai đủ giàu mà bỏ qua không nhận láy một nụ cười, lại không quá nghèo đến nỗi không cho nổi một nụ cười. Nụ cười tạo hạnh phúc trong gia đình. Nụ cười là dấu hiệu của nhân ái. nụ cười làm cho kẻ nhọc nhằn tìm được sự thoải mái dể chịu. Nụ cười đem lại can đảm cho người nản chí hoang mang. nếu một lúc nào đó trong đời bạn gặp ai đó không cho bạn được một nụ cười như bạn đáng được nhận thì bạn hãy quảng đại mà nở một nụ cười với người ấy. Bởi vì không ai cần đến nụ cười cho bằng người không bao giờ biết cười."
    Tôi trở nên quẩng trí. Bàn tay tôi giật giật. Cố gắng rút trong túi áo một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua hàng chấn song nhà giam tôi trông thấy một người cai tù. Tôi gọi "xin lỗi, anh có diêm không?" Anh ta nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh ta nhìn vào mắt tôi. Tôi mỉm cười mà chẳng hiểu vì sao lại là thế.Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười.
    Lúc này dường như có một ngọn lửa bùng cháy ngang qua kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn. Nhưng do tôi mỉm cười nên anh ấy cũng phải mỉm cười dánh lại. Anh ta bật que diêm, đến gần tôi hơn, nhìn vào mặt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây trước mặt tôi không còn là một viên cai ngục fatxit mà chỉ là một con người. anh ta hỏi tôi:" anh đã có con chứ?". Tôi đáp có và lôi từ trong ví ra tấm ảnh gia đình mình. Anh ta cũng vội tút trong túi áo ra hình những đứa con và bắt đầu kể về những kỳ vọng của anh đối với xhúng. đôi mắt tôi nhoè lệ. Tôi biết mình sắp chết, và tôi sẽ chẳng bao giờ đuợc gặp lại những người thân. Anh ta cũng bật khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh t a mở khoá và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi khu vực thị trấn, thả tôi tự do rồi quay về. Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi chỉ nhờ một nụ cười!"
  4. biendaikho

    biendaikho Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/10/2005
    Bài viết:
    3.896
    Đã được thích:
    0
    Người bạn thật sự
    Người bạn bình thường chưa bao giờ thấy bạn khóc, người bạn thật sự sẽ luôn là đôi vai cho bạn tựa vào mỗi khi bạn buồn và cần sự an ủi
    Người bạn bình thường tỏ ra khó chịu khi bạn gọi điện đến trễ, người bạn thật sự hỏi xem bạn mắc kẹt chuyện gì mà không thể gọi sớm được
    Người bạn bình thường lắng nghe những vướng mắc của bạn, người bạn thật sự giúp bạn giải quyết những vướng mắt đó
    Người bạn bình thường cư xử như vị khách và đơij bạn phục vụ mỗi khi họ đến thăm, người bạn thật sự luôn thoải mái và tự phục vụ mình
    Người bạ bình thường cho rằng tình bạn sẽ chấm dứt sau một cuộc cãi vã, người bạn thật sự tin rằng tình bạn sẽ càng thân thiết hơn sau những cuộc tranh cãi
    Người bạn bình thường luôn mong muốn bạn đến giúp đỡ họ, người bạn thật sự luôn có mặt khi bạn cần giúp đỡ
    Một người bạn thật sự? đó là người vẫn gắn bó với bạn ngay cả khi tất cả mọi người xa lánh bạn
  5. detunhapmon

    detunhapmon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2005
    Bài viết:
    400
    Đã được thích:
    0
    Bạn có quyền chỉ trích?
    Theodore Roosevelt
    Người phê bình không phải là người hay chỉ trích, cũng không phải người chỉ ra những người giỏi bị bại ra sao, cũng không phải là người chỉ ra điều gì đó có thể được thực hiện tốt hơn. Vinh dự này thuộc về người đang ở trong vòng đấu, với khuôn mặt bị nhòe đi vì bụi, mồ hôi và máu, đang chiến đấu một cách dũng cảm, phạm sai lầm và thất bại bởi vì không có việc gì mà không có sai lầm, thiếu sót, hiểu được sự hưng phấn tuyệt vời, sẵn sàng hy sinh vì điều xứng đáng, hiểu được cảm giác tuyệt vời khi cuối cùng đạt được chiến thắng, nhưng cũng hiểu được rằng mặc cho những cố gắng của mình mà thành công vẫn không tới, thì người đó cũng không thuộc về những kẻ tội nghiệp yếu đuối không biết đến thành công và cả thất bại.
  6. CrescentDay

    CrescentDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2006
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG ĐIỀU LÝ THÚ VỀ ĐÔI MẮT
    Đã bao giờ bạn thử vừa hắt xì hơi vừa cố mở to mắt chưa? Chắc chắn một điều là bạn không thể làm được điều đó. Có thể xem sự khép lại của mí mắt là một cơ chế tự vệ.
    Đôi mắt chính là phương tiện giúp bạn quan sát và phán đoán thế giới xung quanh. Nhờ có đôi mắt mà cuộc sống của chúng ta đầy màu sắc. Nhưng đôi mắt còn ẩn chứa những điều kỳ thú mà bạn chưa có dịp khám phá.
    Mắt luôn giữ nguyên kích thước?
    Câu trả lời là không. Sự thật là có một thay đổi nhỏ trong kích thước của đôi mắt kể từ lúc bạn chào đời đến khi từ giã cuộc sống. Khi vừa chào đời, mắt có đường kính khoảng 18 mm. Trong vòng một năm sau đó, kích thước này tăng lên đến 19,5 mm.
    Một người trưởng thành có đường kính mắt vào khoảng 24-25 mm và nhãn cầu bằng 2/3 kích thước một quả bóng bàn. Như vậy, trong suốt cuộc đời chúng ta, đôi mắt chỉ lớn thêm được khoảng 28% so với kích cỡ ban đầu.
    Nhận biết bao nhiêu màu?
    Chúng ta nhận biết ánh sáng thông qua màu của chúng. Tuy nhiên, con người chỉ có thể nhận biết ánh sáng có bước sóng trong khoảng giới hạn 380Nm - 740Nm. Đây là dải nhìn thấy của ánh sáng (quang phổ). Chính từ dải quang phổ này, Issac Newton đã chia ánh sáng làm bảy loại là đỏ, da cam, vàng, xanh da trời, xanh đậm, chàm và tím.
    Năm 1790, nhà nghiên cứu Thomas Young cho rằng chúng ta chỉ nhìn thấy được ba màu là đỏ, xanh đậm và vàng. Các màu khác chỉ là sự pha trộn của ba màu cơ bản đó. Năm 1878, ông Ewald Hering đã đưa ra một lý thuyết về bốn gam màu cơ bản là đỏ, xanh da trời, vàng và xanh đậm. Theo đó, khi bốn màu cơ bản trên pha trộn với màu trắng hoặc đen sẽ tạo ra các loại màu sắc khác nhau mà con người có thể nhận biết.
    Tuy nhiên, cho đến nay vẫn chưa thật sự có một con số chính xác về lượng màu mà con người có thể nhận biết. Nghiên cứu gần đây nhất cho thấy con người có thể nhận ra những khác biệt rất nhỏ giữa các màu.
    Các nhà nghiên cứu cho rằng con người có thể phân biệt tối thiểu 10 triệu màu khác nhau. Tuy nhiên, con số trên chưa hoàn toàn chính xác bởi trong mỗi nền văn hóa khác nhau thì cách phân biệt màu sắc cũng tương đối khác nhau.
    Lông mi có thể mọc trở lại không?
    Câu trả lời là có. Nếu đeo kính sát tròng, chúng ta sẽ cảm nhận rõ hơn sự thay đổi này. Thời gian để lông mi hồi sinh là 4-8 tuần. Lông mi cùng với mí mắt có tác dụng bảo vệ đôi mắt khỏi bụi bẩn cũng như ngăn chặn các thành phần lạ xâm nhập mắt.
    Mắt là giác quan phát triển nhất?
    Đúng. Các giác quan của chúng ta bao gồm thính giác (tai), khứu giác (mũi), xúc giác (da), vị giác (lưỡi) và thị giác (mắt). Chúng liên quan chặt chẽ với nhau và tiếp nhận, xử lý thông tin cùng lúc. Tuy nhiên, theo những nghiên cứu mới nhất, thị giác là giác quan ưu việt và phát triển nhất của con người.
    Màu mắt của một người có thể khác nhau?
    Màu mắt của chúng ta được quyết định bởi số lượng melanin - một loại sắc tố màu nâu đen có trong mống mắt. Nếu thiếu melanin, mắt sẽ có màu xanh, còn dồi dào melanin thì mắt có màu nâu.
    Những người có tóc và da màu sậm thường là những người có hàm lượng melanin cao, do vậy mắt họ thường có màu nâu. Trong khi đó, những người có tóc và da màu sáng có hàm lượng melanin thấp và do vậy mắt thường có màu nhạt hơn. Điều này cũng giải thích nguyên nhân phần lớn mắt của trẻ sơ sinh sáng màu hơn so với người lớn, do hàm lượng melanin còn thấp.
    Rất hiếm người có hai màu mắt, nhưng đối với động vật thì điều này là khá phổ biến, như ở ngựa, mèo và chó. Điều này có nguyên nhân từ sự biến đổi gene kiểm soát màu sắc. Mắt hai màu ở người có thể là một sự kế thừa sinh học tiêu biểu hoặc do những tổn thương trong sắc tố của mắt vì sử dụng thuốc.
    (Nguồn VNExpress)
  7. CrescentDay

    CrescentDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2006
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0

    ĐÔI MẮT LÀ CỬA SỔ CỦA TÂM HỒN
    Câu này nghe cũ rích và phát ngán! Thế nhưng nó đúng quá đi mất.
    Làm diễn viên để diễn tốt thì phải học diễn tả tâm trạng qua đôi mắt.
    Nhưng nếu chú ý nhiều hơn, đôi mắt thường thể hiện những tâm trạng sâu xa nhiều hơn là những tâm trạng nhất thời.
    Bạn từng nhìn vào một đôi mắt của một người có tâm trạng u uất chưa?
    Bạn từng nhìn vào một đôi mắt của một người luôn vui tui và lạc quan chưa?
    Bạn từng nhìn vào một đôi mắt đang ẩn chứa những mưu đồ chưa?
    Bạn đã từng nhìn vào một đôi mắt cứ phảng phất đâu đó nét buồn chưa?
    Chính nó. Đôi mắt. Nó diễn tả những gì tận cùng bên trong con người bạn. Vậy nên, muốn tìm hiểu đối phương trước tiên hãy nhìn thẳng vào đôi mắt.
    Các bạn NTC, tôi đã từng "âm thầm" nhìn vào các bạn, tôi nhìn vào đôi mắt trước tiên. Mỗi người một vẻ, mỗi người có một khuôn mắt rất khác nhau, rất khác nhau. Tôi vui vì những đôi mắt mà tôi đã gặp trong NTC
    Một đôi mắt to, yếu mềm. Một con người có vẻ từng trải nhưng nhìn vào đôi mắt ấy vẫn thoáng thấy nét ngại ngần, ngây thơ và trong sáng đến lạ. Nên dù nghe thấy những gì tôi vẫn tin bạn, vẫn yêu quí bạn âm thầm.
    Một đôi mắt linh hoạt, sáng và tươi tắn nhưng vẫn...thoáng thấy những tia yếu mềm. Bạn ơi, nếu bạn không có một nền tảng và những ý niệm tốt đẹp có sẵn từ gia đình, tôi tin chắc bạn sẽ sa ngã, sa ngã về phía nửa tối của một con người. Tôi mừng và vui khi nhìn thấy bạn hôm nay như thế. Hãy tiến lên...
    Một đôi mắt của một con người lạnh lùng đơn giản. Nhưng nào, cứ nhìn sâu vào đôi mắt ấy, tôi nhìn thấy sự dịu dàng, tình yêu thương luôn tràn ngập con người bạn. Tôi yêu quí bạn biết bao.
    Một đôi mắt ít nói, một đôi mắt ẩn chứa nhiều bí mật riêng tư. Lạ thay đó là đôi mắt của một con người cởi mở, năng động. Tôi đã từng nhìn vào đôi mắt ấy, biết rằng bạn là con người bí ẩn, bí ẩn đối với mọi người. Chẳng ai biết suy nghĩ thật sự của bạn là gì và cũng chẳng ai mảy may có ý định tìm hiểu bạn nghĩ gì. Bạn quá giỏi. Thu nhiều phát ít.
    ..................
    Đọc bài này rồi, không nhất thiết bạn phải cầm gương lên xem mắt mình thế nào, chẳng ích gì.
    Một tâm hồn đẹp, sẽ có một đôi mắt đẹp.
  8. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Câu chuyện thật cảm động, thực sự là đã phải quay đi lau nước mắt khi đang trong phòng làm việc
    Cà rốt và củ hành
    Dưới con mắt trẻ thơ, người lớn có những ''''''''''''''''trò chơi'''''''''''''''' vừa chán, vừa phức tạp. Chúng ghét những trò chơi ấy vì bỗng dưng cuộc sống chẳng giống thường ngày
    Cầu thang xoáy ốc nằm bên hông nhà. Nó chỉ mới được làm cách đây sáu tháng, lúc bố và mẹ ly dị nhau. Khi thấy bố đứng chỉ huy các ông thợ xây cầu thang, Cà Rốt và Củ Hành đều thắc mắc: "Bố xây cầu thang ở ngoài làm gì nhỉ? Đã có một cái trong nhà rồi".
    Mẹ đưa mắt nhìn hai đứa rồi cúi xuống, lặng thinh. Cà Rốt bảo Củ Hành: ''''''''''''''''Chắc là để phơi quần áo đấy mà?.
    Củ Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: ?oỪ, chắc vậy. Bên nhà Mi Mi cũng phơi quần áo ở cầu thang?.
    Không thắc mắc nữa, hai đứa ngồi xuống, chơi trò xếp hình, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách.
    Một tuần sau, khi cầu thang xây xong, đi học về, Cà Rốt và Củ Hành ngạc nhiên thấy trong nhà mọc thêm một cánh cửa. Cánh cửa này bịt kín lối đi lên lầu. Mẹ giải thích với Cà Rốt: "Kể từ hôm nay, con sẽ ở dưới này với mẹ?. Bố cũng giải thích với Củ Hành: "Con lên lầu sống với bố?.
    Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa. Cà Rốt giãy lên khóc: ?oBố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu?.
    Củ Hành cũng khóc ti tỉ: "Con muốn ở chung với Cà Rốt. Con không lên lầu".
    Bố, một tay xách va li, một tay xốc Củ Hành: ?oThôi, đừng có rối rít nữa. Lên nhà ngay".
    Mẹ, hai mắt ầng ậng nước, đứng sững nhìn Cà Rốt lôi chân bố.
    Cà Rốt hét: ?oĐể Củ Hành lại. Con ghét bố. Con ghét bố".
    Trên tay bố, Củ Hành giãy giụa: "Thả con xuống. Thả con xuống. Con không đi với bố đâu".
    Nhưng bố đã ra đến cửa rồi. Cà Rốt khóc òa. Củ Hành cũng khóc òa. Trong nhà, mẹ ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào hai đầu gối.
    Sao lại bắt trẻ con phải chịu cảnh này, trời ơi!
    Buổi sáng, mẹ luôn chở Cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau mới thấy Củ Hành lếch thếch chạy vào.
    Cà Rốt hỏi: "Hôm nào cũng đi muộn thế??.
    Củ Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột: "Bố ngủ quên. Em phải đánh thức đấy?. Cà Rốt lại hỏi: ?oThế bố có pha sữa cho Củ Hành uống trước khi đi học không?".
    Củ Hành lắc đầu: "Em tự pha. Dễ lắm. Đổ sữa vào cốc, thêm nước vào, khuấy lên. Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước".
    Cà Rốt xịu mặt: ?oChứ bố làm gì mà không pha cho Củ Hành?".
    Củ Hành nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ: "À, bố cứ nằm mãi ở giường, gác tay lên trán. Có khi bố bận đánh răng".
    Cà Rốt bảo: "Bố thế là hư rồi".
    Hai chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp Chồi của Củ Hành ở ngay cạnh lớp Lá của Cà Rốt. Thỉnh thoảng, hai đứa lại vờ vĩnh chạy ra cửa để ngó nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở trường sướng thật. Cà Rốt và Củ Hành chán nhất khi phải về nhà. Lúc đó, mỗi đứa lại phải ở một nơi.
    Giờ ra chơi. Cà Rốt và Củ Hành không thích nô đùa cùng các bạn. Hai đứa cùng ngồi trên ghế xích đu, vừa ăn bánh sữa, vừa trò chuyện. Củ Hành kể: ?oHôm qua bố ngồi vá quần cho em, bị kim chọc vào tay, kêu ui da, buồn cười lắm".
    Cà Rốt cũng khúc khích: "Còn mẹ sửa cái bếp điện mãi mà không xong, hễ cắm dây vào là nổ cầu chì. Sau phải nhờ chú Ngân sửa mới xong đấy".
  9. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Củ Hành xịu mặt: "Sao mẹ không gọi bố mà lại nhờ chú Ngân?''''''''''''''''.
    Cà Rốt gí ngón tay xinh xinh vào trán Củ Hành: "Ngốc thế. Ly dị rồi là không có nhờ vả chuyện gì cả?.
    Củ Hành hỏi: "Mẹ bảo thế à?
    Cà Rốt gật đầu: "Ừ".
    Củ Hành cáu: ?oChán mẹ lắm. Tự nhiên lại ly dị".
    Cà Rốt gật đầu ra vẻ đồng tình, mặt buồn thiu...
    Một hôm... Khi mẹ đến đón Cà Rốt, chiều đã muộn lắm rồi. Thế mà bố vẫn chưa đến đón Củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi lò cò trên sân rồi băn khoăn nói với mẹ: ?oHôm nay nhà em có việc. Không biết chừng nào anh mới đến đón cháu??.
    Mẹ bảo: ?oThôi, để tôi đưa cháu về luôn".
    Củ Hành tròn mắt: ?oMẹ cho con về chung với Cà Rốt hả??.
    Mẹ gật đầu. Hai đứa nhảy tưng tưng vì mừng.
    Trên xe, Cà Rốt và Củ Hành nói cười luôn miệng. Vào nhà, Củ Hành lăng xăng chạy tới, chạy lui. Tất cả đều quen thuộc. Thích quá.
    Cà Rốt đột nhiên người lớn hẳn.
    Con bé nhìn em một cách bao dung: ?oChạy vừa thôi. Đi tắm rồi còn ăn cơm chứ?.
    Củ Hành vẫn chạy lui, chạy tới: ?oEm thích chạy". Hai tay cu cậu dang rộng như lái máy bay, quẹt cả vào người Cà Rốt: "Ôi ôi, thích quá. Xê ra cho máy bay bay nào''''''''''''''''.
    Khi bố về, trời đã khuya lắm. Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im. Mẹ đẩy cánh cửa mở hé cho rộng thêm, bảo: ?oAnh vào đi?.
    Bố rón rén bước vào. Nhà im phăng phắc. Hai đứa trẻ đang ngủ ngon trong giường.
    Mẹ bảo: ?oAnh để Củ Hành ngủ ở đây một đêm cũng được. Đừng đánh thức nó nửa chừng".
    Bố nói nhỏ: ?oAnh xin lỗi. Có việc đột xuất nên không thể đến đón nó đúng giờ".
    Mẹ lạnh lùng: "Người anh cần xin lỗi là nó chứ không phải em?.
    Bố đứng như chôn chân trước giường ngủ của hai đứa trẻ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai gương mặt bầu bĩnh kề sát nhau thật ngây thơ, đáng yêu.
    Củ Hành ngủ say, miệng chóp chép nhai trong giấc mơ, bàn tay vẫn nắm chặt tay Cà Rốt. Con chị nằm gác chân lên người em, hai mắt nhắm tịt, nhưng miệng lại tủm tỉm cười.
    Hai vai bố như xệ hẳn xuống.
    Bố nói mà không nhìn mẹ: ?oSao mình lại để mọi sự trở nên tồi tệ thế này hả em?".
    Hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê.
    Trước mặt anh, chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc lá. Ly nước của chị cũng cạn đến đáy rồi. Cuộc trò chuyện lâu hơn họ nghĩ.
    Khi anh nói tên quán cà phê, chị đã rùng mình. Đó là nơi hai người từng hẹn hò nhau từ lúc mới yêu. Chiếc bàn trong góc cũng là bàn quen thuộc. Anh muốn nhắc nhở chị điều gì chứ, khi chính anh là kẻ có lỗi trăm bề?
    Chi không thể tha thứ, mặc dù anh đã quỳ xuống chân chị xin lỗi rất nhiều lần.
    Chị không thể chấp nhận hình ảnh anh ôm người phụ nữ khác trong tay, âu yếm họ như âu yếm chị.
    Niềm tin và tình yêu chị dành cho anh quá lớn, đến nỗi khi biết sự phản bội của anh, chị bất ngờ đến sửng sốt, tê dại cả người.
    Quyết định ly hôn của chị làm mọi người ái ngại. Mẹ chị khuyên: ?oĐàn ông ai chẳng có lúc lạc lòng. Nó đã biết lỗi thì tha thứ đi con ạ. Như mẹ từng tha thứ ****** ấy?.
    Có lẽ trong tình yêu, khó có lời khuyên nào áp dụng thật chính xác cho từng trường hợp.
    Chị biết rõ mình không thể lướt qua mọi chuyện được như mẹ, xem như không có gì. Sống tiếp tục với anh, nằm bên anh mỗi ngày để chỉ nghỉ đến hình ảnh anh nằm với người khác ư? Chị không chịu nổi.
    Khi chị nói thẳng điều đó, anh lặng người. Trông chị như một người khác hẳn, quyết liệt và lạnh lùng. Anh cố vớt vát bằng cách đem Cà Rốt và Củ Hành ra thuyết phục: ?oEm ơi, đừng để các con phải liên lụy. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng ly dị, được không?".
    Chị tàn nhẫn nhìn anh: ?oKhông ly dị, để sống giả dối như nhiều người khác sao? Em không muốn vậy. Khi các con lớn, chúng nó sẽ hiểu?.
    Nước mắt ứa ra, anh khóc không kiềm chế trước mặt chị, nhưng chị vẫn dửng dưng. Lòng chị đã nguội lạnh hẳn từ khi biết anh phản bội. Kể từ giờ phút này, chị sẽ chỉ cư xử như một người không có trái tim.
    Ra tòa, anh bảo: "Tôi có lỗi. Tòa cứ xử theo ý vợ tôi. Sao cũng được".
    Chị lạnh lùng đề nghị: "Chia đôi mọi thứ. Anh ấy và con trai ở trên lầu. Tôi và con gái ở dưới nhà. Xây lối đi riêng, không ai làm phiền ai".
    Họ đã ly dị được hơn nửa năm. Cà Rốt và Củ Hành dần dà cũng quen cuộc sống chia đôi của bố mẹ. Bố thì dễ rồi. Nhà bố thường mở cửa rộng, Cà Rốt muốn lên lúc nào cũng được. Nhưng con bé không dám. Mẹ khe khắt lắm.
    Một lần thấy Cà Rốt lên nhà với bố, mẹ giận dữ quát ầm lên. Cà Rốt phải lủi thủi đi về trước ánh mắt buồn rầu của bố. Từ đó, nhà mẹ luôn đóng cửa. Cà Rốt và Củ Hành chỉ còn gặp nhau lúc đi nhà trẻ.
  10. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Cũng may là mẹ không đổi trường. Chứ nếu mẹ đổi, hai chị em sẽ lâm vào hoàn cảnh "gần nhà xa ngõ'''''''''''''''' cho xem.
    Thường lệ, bố đưa Củ Hành đi học muộn, nhưng luôn đón sớm nửa giờ. Bố xin cô giáo được gặp Cà Rốt. Ban đầu, cô giáo cũng lúng túng, khó xử vì như thế là sai quy định của trường. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của bố, cô thấy tội.
    Cô bảo: "Anh đừng gặp cháu lâu quá. Mười lăm phút được rồi?.
    Bố mừng rỡ, vâng dạ rối rít. Thế là hai bố con được gặp nhau trò chuyện mỗi ngày. Bố hay hỏi Cà Rốt: "Mẹ có khỏe không? Tối mẹ có thức khuya không? Mẹ có hay khóc không?".
    Rồi bố xoa nắn chân tay, ôm Cà Rốt vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh của con mà nước mắt ứa ra.
    Bố dặn: ?oĐừng cho mẹ biết bố hay gặp con nhé?. Bố không dặn, Cà Rốt cũng giấu kín. Dại gì nói ra cho mẹ cấm nhỉ? Nó còn dặn ngược lại bố: Bố nhớ đón Củ Hành trước khi mẹ đón con nhé. Để mẹ đừng thấy bố con mình gặp nhau?.
    Bố lại chảy nước mắt. Chỉ mới nửa năm mà Cà Rốt đã ?obà cụ non" như thế rồi sao? Bố hối hận quá.
    Trưa hôm ấy, đột nhiên bố nhìn thấy mẹ ở ngã tư đường. Mẹ đang đứng mặc cả để mua trái cây, không nhìn thấy bố. Gương mặt mẹ trắng trẻo ửng hồng dưới nắng. Chiếc áo màu tím và bờ vai quen thuộc làm lòng bố nhói đau. Lập tức, bố chạy xe lên vỉa hè, tấp vào sau một gốc cây, âm thầm nhìn mẹ.
    Khi mẹ đi rồi, bố vẫn đứng lặng nhìn theo đốm màu tím nhỏ dần rồi khuất hẳn.
    Tự nhiên, bố mệt mỏi đến cực độ. Móc trong túi chiếc điện thoại di động, bố gọi về cơ quan, cáo ốm để xin nghỉ buổi chiều.
    Từ ngã tư gặp mẹ, bố đi lòng vòng, lòng vòng mãi dưới nắng rồi tấp vào một quán bia quen. Từng chai, từng chai, bố uống cạn.
    Người chủ quán đến kéo ghế ngồi chung: ?oSầu đời hả bạn? Để tôi uống cùng?. Không hiểu sao bố lại uống nhiều như vậy? Và nói nhiều nữa. Bố nói hết những ẩn ức trong lòng. Rằng bố yêu mẹ lắm. Từ khi mẹ ly dị bố, bố càng yêu mẹ hơn.
    Nhưng bố cũng oán mẹ nhiều bằng bố yêu mẹ.
    Rằng sao mẹ sắt thép, cứng lòng như thế?
    Rằng tội nhân phạm tội trọng, khi hối lỗi còn được ân xá mà mẹ thì kiên quyết chặt đứt đường về của bố?
    Rằng bố nhớ Cà Rốt biết bao.
    Bố thèm ăn cơm của mẹ nấu biết bao.
    Tại sao mẹ có thể quên đi những ngày hạnh phúc của mẹ và bố?
    Tại sao mẹ chỉ nhớ tội lỗi xấu xa của bố mà quên những kỷ niệm đẹp bố từng làm?...
    Càng nói, bố càng uống. Người chủ quán bỏ đi lúc nào, bố cũng không biết.
    Đèn đường lên lúc nào, bố cũng không hay. Bố quên luôn giờ đón Củ Hành.
    Mà bố đón làm sao được khi đã gục trên bàn ngủ thiếp thế kia?
    Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê quen thuộc. Chỗ ngồi và chiếc bàn cũng quen thuộc.
    Anh hút thuốc liên tục. Chiếc gạt tàn dần đầy lên. Mấy lần chị suýt bảo anh ngưng hút, nhưng lại bậm môi im lặng. Bây giờ, anh muốn làm gì cứ làm, chị chẳng quan tâm. Nhưng khi anh cất tiếng, sự căng thẳng của chị chùng dần. Rồi nước mắt chị rớt xuống.
    Anh bảo: ?oAnh vẫn lén gặp Cà Rốt mỗi chiều ở trường. Anh nhớ con lắm. Nhớ mùi mồ hôi của nó. Nhớ những câu hỏi vặn vẹo khiến anh điên đầu trước kia. Anh cũng nhớ em. Mỗi đêm, anh đều nằm áp tai xuống gạch, lắng nghe tiếng động ở dưới nhà để tưởng tượng em đang làm gì? Cà Rốt đang làm gì??.
    "Có hôm, anh ra cầu thang xoáy, áp tai vào vách như thằng ăn trộm, thèm nghe một tiếng em cười mà không được. Một lần, anh đang ngồi như thế thì Củ Hành thức dậy. Nó mò ra cầu thang xoáy và thấy anh ở đấy. Hai bố con anh đã ôm nhau ngồi rất lâu để chỉ nói về em và Cà Rốt.
    Củ Hành bảo: ?oCon ghét ly dị. Con nhớ mẹ và Cà Rốt. Con muốn uống sữa mẹ pha. Bố ơi, đừng chơi trò ly dị nữa nhé".
    ?oĐây là trò chơi hả em? Anh cũng ước nó chỉ là trò chơi để mình chấm dứt, không chơi nữa. Trò chơi gì mà tàn nhẫn quá, làm khổ cả bốn người? Em muốn anh phải làm gì bây giờ để được em tha thứ? Sao em lại giao Củ Hành cho anh mà không giữ cả hai đứa với nhau? Phải chăng em muốn anh nhìn rõ tội lỗi của mình? Rằng vì anh mà con cái phải mỗi đứa một nơi?".
    "Anh nhìn rõ lắm rồi, em ơi. Nhất là đêm hôm qua khi anh đứng nhìn hai đứa con mình ngủ trong giường. Em cho anh gửi Củ Hành lại. Ngày mai anh thuê người tới đập cầu thang xoáy bên ngoài, mở lại lối cầu thang bên trong. Em không muốn thấy mặt anh nữa thì để anh đi, miễn em được thoải mái. Miễn Cà Rốt và Củ Hành được sống bên nhau?.
    ?oAnh không đem theo một thứ gì cả, cũng không cần tiền. Khi hạnh phúc đã mất, tiền bạc, tài sản cũng thành vô nghĩa. Hôm nay, anh mời em ra đây chỉ để nói với em như thế mà thôi...".
    Nước mắt chị chảy tràn. Trên tất cả mọi điều, chị vẫn còn yêu anh lắm.
    Anh là người đàn ông duy nhất mà chị yêu.
    Xa anh, chị không chỉ hành hạ anh mà còn hành hạ chính mình.
    Chị biết chuyện anh gặp Cà Rốt mỗi ngày. Biết tất cả.
    Trẻ con ngủ mớ thường nói ra hết những gì chúng cất trong lòng.
    Nửa đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ: ?oMẹ sửa bếp điện mãi mà không được, cứ bị giật hoài, bố ạ. Tội nghiệp mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho Củ Hành bị kim đâm vào tay phải không? Cũng tội nghiệp bố luôn. À, ngày mai khi bố đến, bố mua cho con que kem nhé. Con thèm ăn kem lắm, nhưng mẹ chẳng mua gì cả...".
    Rồi Cà Rốt lại nói, như nói với Củ Hành: "Ngày mai chị bảo mẹ pha sữa rồi đổ vào chai, đem đi cho Củ Hành nghe. Hay chị giấu mẹ, đổ sữa của chị vào chai cũng được. Chị uống mãi, chán lắm. Còn Củ Hành lại thèm...?.
    Càng nghe, chị càng xót. Chui đầu vào gối, chị cắn răng khóc rưng rức.
    Chị cũng nhớ Củ Hành, nhớ anh đến điên dại.
    Đêm nằm, chị cũng lắng nghe bước chân anh đi đi lại lại trên lầu.
    Thỉnh thoảng, chị lại lục tủ lấy chiếc áo của anh ấp mặt vào và khóc thầm. Nghe tiếng anh ho, lòng chị nhói buốt. Chị khao khát được anh ôm vào lòng, được xoa tay vào chiếc cằm lởm chởm râu của anh để âu yếm, được nép vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi nồng nồng quen thuộc...
    Nhưng, người phụ nữ ấy cũng đã nép vào ngực anh, cũng ngửi mùi mồ hôi của anh. Chị lịm đi vì giận hờn, vì ghen tức.
    Chị không chấp nhận chia sẻ điều riêng tư ấy với bất kỳ ai.
    Nhìn đôi mắt thâm quầng của chị, mẹ lắc đầu: ?oGhen có năm bảy đường ghen, nhưng ghen mà đày ải mình như mày, mẹ mới thấy có một. Nghe lời mẹ, tha lỗi cho chồng đi con. Tao nghe người ta bảo dạo này nó cũng sa sút tinh thần, sức khỏe tồi tệ lắm ...".
    Chị gắt: ?oMẹ nói cứ như đùa. Đã ly dị rồi mà còn tha thứ nỗi gì. Mẹ đừng làm con rối tung lên nữa?.
    Mẹ dỗi: ?oVâng, tôi xin lỗi. Chuyện của chị tôi không có quyền xía vào. Nhưng tôi xót cho cháu tôi lắm. Chúng nó có lỗi gì mà phải xa bố, xa mẹ, sống mỗi đứa mỗi nơi chứ? Cứ ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình thì đừng sinh chúng nó ra. Ngày trước ấy à? Tôi mà không tha thứ cho bố chị, giờ này không chừng chị sống với mẹ ghẻ, chứ không phải tôi đâu".
    Nghe mẹ nói mà chị lạnh cả người. Sao chị không nghĩ ra điều ấy nhỉ? Nếu... nếu người đàn bà kia trở thành mẹ ghẻ của Củ Hành, chị biết làm thế nào? Chị không muốn điều ấy xảy ra. Không phải vì chị sợ bà mẹ ghẻ ấy không thương yêu Củ Hành. Cái chính là trong sâu thẳm tâm hồn, chị không muốn mất anh.
    Mắt chị càng thâm quầng hơn vì những đêm mất ngủ.
    Chị hối hận vì đã quyết liệt ly dị chồng.
    Anh lặng lẽ nhìn chị.
    Câu hỏi bật ra khiến anh cũng run rẩy cả người: ?oEm còn yêu anh không? Em thù ghét anh, ly dị anh, nhưng trong lòng em còn yêu thương anh chút nào không? Nếu còn, dù chỉ là sợi chỉ mong manh, anh cũng xin em cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu. Anh ngàn lần cầu xin em...?.
    Nước mắt nhòa nhạt, nghẹn cứng trong lòng ngực, chị nức nở mãi. Thế rồi, chị đặt bàn tay run rẩy của mình lên tay anh. Anh lặng người.
    Ở nhà trẻ, chỉ còn Cà Rốt và Củ Hành chơi lò cò trên sân.
    Củ Hành bảo: "Hôm nay bố lại quên đón em rồi?. Cà Rốt cười: ?oThì về với mẹ và chị. Càng sướng?. Củ Hành lại bảo: "Nhưng sao hôm nay mẹ cũng đón chị muộn thế??. Cà Rốt tròn xoe mắt: ?oỪ nhỉ".
    Hai đứa không chơi lò cò nữa, đứng gí mũi vào ô mắt cáo. Vừa lúc đó, những ánh đèn xe loang loáng rọi vào.
    Củ Hành reo: ''''''''''''''''Bố đến rồi?.
    Cà Rốt cũng reo: "Mẹ đến rồi".
    Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành: "Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ".
    Củ Hành toét miệng cười: "Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm"...

Chia sẻ trang này