1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cùng đọc và suy ngẫm.............

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi Snow_Flakes_new, 21/12/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Linus

    Linus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/03/2002
    Bài viết:
    805
    Đã được thích:
    0
    Mọi người viết tiếp đi, mình vẫn đang đọc topic này cảm thấy được những gì mọi người muốn chia sẻ. Thanks.
    Gửi lời chúc mừng năm mới tới mọi người và riêng topic này dành tặng cho Nino và Snow Flakes.
    Tụi em có muốn nhận được quà của anh không? Chọn quà đi, anh tặng.
    Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, thế mới là biết.
    Được Linus sửa chữa / chuyển vào 14:07 ngày 31/12/2002
  2. Snow_Flakes_new

    Snow_Flakes_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2001
    Bài viết:
    1.385
    Đã được thích:
    0
    Mưa rơi rơi trên đường phố đêm khuya
    Biết nói rằng ngày cũ đã qua
    Từng hạt mưa bay bay vang vọng mãi trong tim
    Từng dòng suy tư qua còn bên ai ?
    Ai lang thang trên đường phố đêm mưa
    Vẫn biết rằng lòng mãi cô đơn
    Từng hạt mưa mơn mang trên bờ mi ai kia
    Ðể hòa tan trong tim giọt nước mắt lạnh lùng
    ÐK:
    Mưa ơi mưa hãy nói lên đi sao mưa mãi không nguôi
    Cho ai kia vẫn mãi lang thang đi đâu suốt đêm khuya
    Hay mưa ơi cứ mưa nhanh lên để xóa hết ưu phiền
    Qua đêm nay có ánh dương bừng sáng lên
    Loài người buồn mưa dẫu thương cho ôi hạt mưa
    Còn gì buồn bằng cuộc sống cô đơn
    Thà làm mưa tan mãi trên đời
    When I find myself fading, I close my eyes and realize my friends are my energy...
  3. banhkhucnong

    banhkhucnong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2002
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    mọi người thế nào thì tui không bít chứ tui thì lại rất thích
    mùa đông li' do thật đơn giản vì vào mùa này co rất nhiều
    món ăn rất ngon hi` tóptép....
    có ai ăn bánh cay ko?
    tuan

  4. Santa_Claus

    Santa_Claus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2002
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Sức mạnh của nụ cười​
    Tôi viết ra điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Một ngày nọ, mệt mỏi sau ngày làm việc, tôi bước từ sở làm về với khuôn mặt nặng trĩu. Thế rồi một người chẳng quen biết gì trên xe điện mỉm cười với tôi, và theo phản xạ, tôi cũng cười đáp lại. Đột nhiên, mọi mệt nhọc trong tôi dường như tan biến.
    Có một câu chuyện của Saint Exupéry mà tình cờ tôi đọc được. Những người say mê văn học không xa lạ gì với tác giả cuốn Hoàng từ bé. Ông từng là phi công tham gia chống phát xít trong Thế chiến II. Từ những năm tháng này, ông đã viết ra "Nụ cười". Tôi không biết đây là một tự truyện hay là một truyện hư cấu, song tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint Exupéry là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông nghĩ rằng nay mai mình sẽ bị xử bắn như những người khác. Ông viết: "Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi co giật và rút từ túi ra một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua chấn song, tôi nhìn thấy người cai tù. Anh ta không thấy tôi, nên tôi đành gọi:
    - Xin lỗi, anh có lửa không?
    Anh nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút quen diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt tôi. Ngay lập tức, tôi mỉm cười. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế. Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười.
    Lúc này, dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, song do tôi cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Anh bật diêm, Đến gần tôi hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây, trước mắt tôi không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ còn là một con người.
    - Anh có con không? - Anh ta hỏi tôi.
    - Có - Tôi đáp, và lôi từ ví ra tấm hình gia đình mình. Đoạn anh ta cũng lôi từ túi ra tấm hình của những đứa con và bắt đầu kể những hi vọng của anh đối với chúng.
    Đôi mắt tôi nhoà lệ. Tôi biết rằng mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại người thân. Anh ta cũng khóc. Đột nhiên, không nói một lời, anh ta mở khoá và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi thành phố, thả tôi ra rồi quay trở về.
    Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi nhờ một nụ cười.

    Từ khi đọc được câu chuyện này, tôi nghiệm ra được nhiều điều. Tôi biết rằng bên dưới mỗi vỏ bọc của chúng ta tạo ra để bảo vệ mình, bên dưới những điều này còn có một cái thật quý giá mà tôi gọi là tâm hồn.
    Tôi tin rằng nếu tâm hồn bạn và tâm hồn tôi nhận ra nhau thì chúng ta chẳng còn gì phải sợ hãi hay căm thù nhau. Nếu bạn từng có khoảnh khắc gắn bó với người khác qua sức mạnh của nụ cười, thì tôi tin bạn cũng đồng ý với tôi, đó là những phép lạ nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể dành cho nhau. Mẹ Theresa đã cảm nhận điều này trong cuộc sống và bà đưa ra một lời khuyên chân thành: "Hãy mỉm cười với nhau, mỉm cười với vợ bạn, với chồng bạn, với con bạn và với mọi người - dù đó là ai, vì điều nãy sẽ giúp bạn lớn lên trong tình yêu của nhau".
    ST
    leng keng leng keng
  5. Snow_Flakes_new

    Snow_Flakes_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2001
    Bài viết:
    1.385
    Đã được thích:
    0
    Thế là hết! Em ra đi và tôi đã mất em. Vĩnh viễn. Đã nhiều lần, tôi thấy em buồn. Tôi hỏi. Em chỉ lắc đầu: ?oKhông có gì đâu!?. Vậy rồi cũng qua đi. Tôi cố xua đi những nỗi buồn cứ mỗi ngày mỗi chồng chất. Nhưng bây giờ thì chẳng thể nữa rồi. Nỗi buồn ấy như chất cường toan, đang thấm dần vào trong trái tim tôi, đau buốt.
    Nhớ thời em còn là sinh viên. Suốt cả tuần em xa nhà và xa tôi. Chiều thứ bảy nào tôi cũng nôn nao, đạp xe hơn hai mươi cây số để lên trường đón em về. Những lần đầu, khi thấy bóng tôi từ xa, em đã vừa đi vừa chạy, miệng nở nụ cười tươi như đóa hoa hàm tiếu. Mấy cô bạn chung lớp chạy theo phía sau trêu. Em quay lại, hất mặt lên giả vờ ra vẻ kênh kiệu: ?oNè, tụi bây có ngon thì lại đây mà chọc ?ongười dưng khác họ? của tao đi!?. Mấy cô bạn của em cũng chẳng vừa. Nguyên tách nhóm, đến bên tôi: ?oAnh hiền như vầy làm sao mà trị được cái con-quỷ-nhỏ của lớp tụi em được hả!?. Hằng đế vào: ?oNó ỷ đẹp nhất lớp nên cứ ăn hiếp tụi em. Anh có đủ sức để trị nó không??. Vân cũng tỏ ra không kém: ?oEm nghi là nó trị anh thì có, chứ dễ gì anh mà trị được nó!?? Lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì cả. Chỉ thấy là mình hạnh phúc nhất trần đời. Rồi những lần sau đó, chẳng hiểu sao, mỗi lần tôi lên trường đón em về, những cô bạn của em không còn chạy đến bên tôi vòi vĩnh kẹo hoặc trêu chọc tôi nữa. Họ thấy tôi thấp thoáng phía xa là quay mặt rẽ sang hướng khác. Vài lần tôi tự hỏi: ?oĐã có chuyện gì??. Nhưng rồi em đi ra, ngồi lên phía sau tôi. Thế là tôi lại vui như hội. Quên tất cả.


    Hồi ấy. Mỗi lần xe leo lên dốc cầu. Em ngồi sau hỏi: ?oCó mệt không anh??. Tôi nói trong hơi thở gấp: ?oCó em, anh chỉ thấy có mỗi một điều, còn chẳng thấy gì khác!?. ?oVậy anh thấy gì??. Tôi nói thật lòng mình: ?oHạnh phúc!?. Em vừa cười vừa xiết chặt tôi trong vòng tay của mình: ?oThôi đi, anh nịnh hay lắm!?. Quả thật như vậy. Nào em biết rằng, suốt một tuần xa em, chẳng đêm nào tôi lại chẳng nghĩ về em. Tôi đã đếm từng ngày. Mong cho thời gian chóng trôi qua, để lại đến thứ bảy?

    Một lần tôi gặp Hằng ?" cô bạn chung lớp với em. Chỉ là một cuộc gặp tình cờ nơi hiệu sách. Gặp bạn em, tôi mừng như trẻ con được kẹo vậy. Thế nhưng, khi thấy tôi vui, Hằng lại buồn rười rượi. Tôi mời Hằng vào quán nước gần đó. Hằng nhận lời. Nhưng suốt buổi, thỉnh thoảng Hằng nhìn tôi rồi lại thở dài. Tôi nhớ Hằng đã hỏi ?" câu hỏi mà lúc ấy tôi đã cho rằng quá thừa: ?oAnh yêu Thanh lắm phải không??. Tôi cười: ?oThanh là tất cả của anh. Thiếu cô ấy, đời anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa!?. Nghe tôi trả lời vậy, Hằng chẳng nói gì thêm, rồi vội vội vàng vàng đứng lên, bảo rằng cô ấy có một cái hẹn?


    Một lần, tại cổng trường vào chiều thứ bảy. Người bảo vệ đưa tôi tờ giấy của em: ?oXin lỗi, hôm nay em có việc gấp nên phải về sớm, không đợi anh được. Đừng buồn nghen!?. Tôi thẩn thờ buồn, vì suốt một tuần chờ đợi, vậy mà bây giờ, sau khi mướt mồ hôi đạp xe hơn hai mươi cây số, để rồi nhận được những lời nhắn khô khốc của em. Ngay lúc đó, Nguyên, Hằng và Vân cùng xuất hiện. Lần này họ không né tránh tôi nữa, mà tiến đến cạnh tôi. Nguyên mở lời trước: ?oThanh nó về rồi phải không anh??. Tôi cười gượng chào những người bạn của em: ?oỜ, anh cũng mới nhận được tờ giấy của Thanh nhắn. Không biết nhà Thanh có chuyện gì??. Vân lắc đầu: ?oNhà nó không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo ! Nó có chuyện thì có?!?. Lúc ấy, tôi đã thấy Hằng hích nhẹ vào lưng Vân. Nhìn nét mặt của bạn em, ngay lúc ấy tôi đã linh cảm nhận ra một điều gì đó không bình thường?

    Sau hai lần nữa, chờ em suốt cả buổi chiều thứ bảy, mà em vẫn nhẫn tâm bỏ rơi, tôi quyết tâm đi tìm? sự thật. Vậy là, thay vì đứng đợi em ở cổng trường vào lúc 16 giờ như thường lệ, tôi đã đạp xe lên đấy từ 12 giờ trưa và cố tình ngồi khuất sau hàng dâm bụt, ở cái quán nước mía cạnh cổng trường. Không hiểu bằng cách nào mà em đã ra sớm hơn giờ tan học ba mươi phút, và vội vàng ngồi sau lưng anh chàng đi chiếc xe gắn máy đời mới, đã đến chờ ở đó vài phút trước. Chiếc xe chạy ngang qua chỗ tôi ngồi, nhưng em không nhìn thấy tôi. Như một người say, tôi thấy đất trời quay cuồng trước mặt. ?oVậy là tôi mất em thật rồi!? ?" chẳng hiểu câu nói ấy tôi đã thốt ra, hay chỉ âm vang trong suy nghĩ; nhưng người bán nước mía cứ liếc nhìn tôi, rồi dường như chị đã cố nén tiếng thở dài. Đã gần bốn năm tôi thường xuyên xuất hiện ở đây, chị thừa biết tôi là ai và em là ai kia mà!




    Từ tay trắng, nhưng bằng sự kiên trì, tôi đã tạo dựng nên cho tôi một cuộc sống và cũng từ sự kiên trì suốt bốn năm ròng, tôi đã có em. Vậy lẽ nào tôi chịu mất em một cách dễ dàng như thế ! Không, tôi không thể đầu hàng và làm người thua cuộc được.
    Vẫn biết em đang là như thế, nhưng thứ bảy nào tôi cũng ngồi ở quán nước mía, nơi có chiếc bàn khuất sau hàng dâm bụt, đợi em. Vẫn chàng trai ấy, vẫn chiếc xe ấy. Bao giờ anh ta cũng đến trễ hơn tôi, nhưng anh ta lại có em. Còn tôi, kẻ luôn luôn đến trước, mà lúc nào cũng lủi thủi đạp xe trở về một mình, khi mặt trời đã khuất bóng?

    Thế mới biết ?ocó công mài sắt, có ngày nên kim?. Một hôm em ra mà chẳng thấy bóng dáng của anh-chàng-xe-gắn-máy ấy đâu. Tôi thấy em liếc nhìn đồng hồ, rồi nhẫn nại đứng đợi. Gần nửa giờ sau vẫn thế, bất ngờ tôi thấy tim mình như chực văng ra khỏi ***g ngực, khi thấy em rảo bước đến quán nước mía ?" nơi tôi đang ngồi. Và rồi, em như chết lặng, khi thấy tôi cũng đang như? lặng chết! Tôi nhìn em và chẳng hiểu trong ánh mắt ấy có ma lực hay không, mà em lại rảo bước đến và ngồi xuống cạnh tôi. Em không nói và tôi cũng lặng im. Hai ly nước mía vẫn còn nguyên. Mãi đến lúc tôi chỉ còn thấy em mờ mờ trong chút nắng còn sót lại cuối chiều, và tôi đã lên tiếng trước: ?oThôi, mình về đi em. Anh ta không đến đâu!?. Em lẳng lặng ngồi lên phía sau tôi ?" vẫn là chiếc xe đạp cà khổ ngày nào?



    Tôi những tưởng, bằng sự kiên trì và một tấm lòng chân thật, con người ta sẽ có được tình yêu và hạnh phúc. Nhưng không phải thế. Bây giờ đã là năm thứ sáu, kể từ ngày tôi gặp và yêu em. Nhưng dù là năm thứ sáu hay năm thứ một trăm, thì cũng vậy. Tôi yêu em đến điên cuồng và đã ba lần? tha thứ cho sự phản bội của em. Tôi ngốc nghếch tưởng rằng, hôn nhân sẽ là cái vòng khóa an toàn nhất để người ta giữ nhau. Song, khi đã là vợ tôi, em vẫn cứ như thế ?" không bao giờ biết ?ogiữ mình? trước những lời ong **** của những chàng trai? hào-hoa-phong-nhã (!). Em chẳng bao giờ phân biệt được, đâu là tình yêu và hạnh phúc đích thực, còn đâu là những trò đùa tình ái?
    Thế là hết! Em lại ra đi và lần này tôi đã mất em. Vĩnh viễn!
    - www.nguoivienxu.vietnamnet.vn -
    When I find myself fading, I close my eyes and realize my friends are my energy..
    Snow Flakes in 1980F! I love 80F!!!!!​
  6. Snow_Flakes_new

    Snow_Flakes_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2001
    Bài viết:
    1.385
    Đã được thích:
    0
    1 năm rồi đấy.... đọc lại có suy ngẫm đc điều gì k??
    When I find myself fading, I close my eyes and realize my friends are my energy..
    Snow Flakes in 1980F! I love 80F!!!!!​
  7. Aki_Yuki

    Aki_Yuki Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay , nếu tính theo lịch thì đã là mùa Xuân rồi, hoa đào nở, cây cối đâm chồi nảy lộc... Nhưng thời tiết ngày hôm nay không phải thời tiết của một ngày mùa xuân mà là của một ngày đông, một ngày đông rét mướt, một ngày đông lạnh đến tê người, lạnh đến nỗi trên Sapa có băng đá, lạnh đến nỗi ai đi ra đường cũng phải suýt xoa là : Tết năm nay rét quá!
    Lâu rồi thì phải không có cái tết lạnh như thế này, cái tết làm cho mình nhớ cái tết của tuổi thơ, cái tết ăn bánh chưng rán ngon hơn bao giờ hết, chẳng bao giờ có thể có được cái cảm giác ngon miệng khi ăn bánh chưng rán như cái cảm giác ngày xưa đó! Ôi ngày xưa.....
    Mùa đông không biết hát những bài tình ca biết yêu,....... là lúc đứt lìa cách xa...... Rồi mùa đông , sẽ đi qua, mưa phùn gió bấc sẽ qua............
    Mùa đông lạnh nhưng lòng người không lạnh!
    Hôm nay đi lễ ở Tháp Bút, có bà già ngồi đó, bên cạnh hòm công đức, bà già xin tiền... Rồi có một bác đến lễ, chào hỏi bà già rất thân tình,, bác mừng tuổi bà một đồng xu tiền mới, thấy cũng xúc động
    Nhóc bảo, sau này chị mơ ước gì? Chị à, chẳng gì cao xa, chị chỉ mơ có một gia đình hạnh phúc và có một cuộc sống dư dả. thế thôi, chị không thích nghèo, không thích khổ!
    Nhóc thì mơ sau này có thể làm nhà từ thiện
    phải công nhận là mình ích kỷ hơn nhóc!:) Chị mà mơ ước t hì chỉ mơ cho những người yêu thương của mình là cùng, không có được mơ ước rộng lớn và bao la như nhóc....
    :)
    Tết lạnh quá nhỉ ??
    Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc.Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền.Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang.Nhớ duyên dáng ngây thơ mà xảo quyệt!
  8. Snow_Flakes_new

    Snow_Flakes_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2001
    Bài viết:
    1.385
    Đã được thích:
    0
    uhm... cứ ngẫm mà xem?? Mình thì quần này áo nọ mà còn rét run cả người..... những người già nghèo khó thì sao?? Quần áo mặc còn k đủ ấm.... Cũng chẳng hiểu, rồi cuộc sống của họ sẽ ntn nữa.... chỉ mong mình có thể làm đc một điều gì đó giúp đỡ họ. Nhưng có lẽ trước hết fải giúp chính bản thân mình đã. Muốn giúp người khác thì trước hết mình fải giúp đc chính mình đã
    When I find myself fading, I close my eyes and realize my friends are my energy..
    Snow Flakes in 1980F! I love 80F!!!!!​
    Được snow flakes sửa chữa / chuyển vào 20:25 ngày 27/01/2004
  9. Winter_Of_Man

    Winter_Of_Man Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    808
    Đã được thích:
    0
    Autumn kiss và Winter love : hai thứ lãng mạn nhất mà một thằng trai BK như tôi có thể nghĩ ra được . Tôi sẽ giải thích nó cho người mà tôi yêu mến ......
    Người ra đi đầu không ngoảnh lại
    Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy...
  10. Aki_Yuki

    Aki_Yuki Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    Mười đặc điểm của người Việt Nam (Viện nghiên cứu xã hội Mỹ đánh giá)
    1. Cần cù lao động song dễ thỏa mãn nên tâm lý hưởng thụ còn nặng.
    2. Thông minh, sáng tạo, song chỉ có tính chất đối phó, thiếu tầm tư duy dài hạn, chủ động.
    3. Khéo léo, song không duy trì đến cùng (ít quan tâm đến sự hoàn thiện cuối cùng của sản phẩm).
    4. Vừa thực tế, vừa mơ mộng, song lại không có ý thức nâng lên thành lý luận.
    5. Ham học hỏi, có khả năng tiếp thu nhanh, song ít khi học "đến đầu đến đuôi" nên kiến thức không hệ thống, mất cơ bản. Ngoài ra, học tập không phải là mục tiêu tự thân của mỗi người Việt Nam (nhỏ học vì gia đình, lớn lên học vì sĩ diện, vì kiếm công ăn việc làm, ít vì chí khí, đam mê)
    6. Xởi lởi, chiều khách, song không bền.
    7. Tiết kiệm, song nhiều khi hoang phí vì những mục tiêu vô bổ (sĩ diện, khoe khoang, thích hơn đời).
    8. Có tinh thần đoàn kết, tương thân, tương ái, song hầu như chỉ trong những hoàn cảnh, trường hợp khó khăn, bần hàn. Còn trong điều kiện sống tốt hơn, giàu có hơn thì tinh thần này rất ít xuất hiện.
    9. Yêu hòa bình, nhẫn nhịn, song nhiều khi lại hiếu chiến, hiếu thắng vì những lý do tự ái, lặt vặt, đánh mất đại cục.
    10. Thích tụ tập, nhưng lại thiếu tính liên kết để tạo ra sức mạnh (Cùng một việc, một người làm thì tốt, ba người làm thì kém, bảy người làm thì hỏng)
    Đọc xong thấy hơi đau lòng nhưng phải công nhận là bọn ấy nó đánh giá đúng. Hi vọng chúng ta có thể khắc phục được.
    Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc.Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền.Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang.Nhớ duyên dáng ngây thơ mà xảo quyệt!

Chia sẻ trang này