1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cũng một kiếp người .

Chủ đề trong 'Văn học' bởi mot_thoi_de_mat, 09/12/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. mot_thoi_de_mat

    mot_thoi_de_mat Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Cũng một kiếp người .

    Những dấu chân đặt lên mọi miền quê hương để rồi mang trong mình nỗi nhớ về mọi người , những kiếp người du sao cũng phải sống và được sống , những kiếp con người cũng có quyền mưu cầu riêng cho mình hạnh phúc .
    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    Chị Thoa

    Thoa không đẹp như người con gái đẹp khác , nhưng duyên , nhỏ nhắn và xinh xắn . Anh em thợ vẫn đùa là giá như tớ không vợ thì câu quách Thoa về sửa khăn sửa áo rồi .Cuộc đời thường bất công trong việc phân phát niềm hạnh phúc là vậy . Thoa có thể tự hào một cách hãnh diện về những gì thuộc về ngoài hình thì cũng là tủi thân với những gì con đường đời trải dài khúc khuỷu cho mình .Hai bốn tuổi mẹ đẩy về nhà chồng , hai bốn năm tươi trẻ vật đánh uỵch lại đằng sau và chuốc lấy những đêm dài bất hạnh .
    - Hạnh ! ra mua mấy gói mỳ về nấu cho nhanh , tao còn có năm ngàn thôi !
    -Ăn mỳ thì chịu sao được hả mẹ ?
    -Không chịu được gắng mà chịu , còn không có gì ăn thì chịu được nhỉ ?
    -Bảo anh Huy ra mua đi con đang nhóm bếp .
    Thằng Huy vật bên này bên kia , đọc dở cuốn truyện tình nó không muốn rời .
    - Con ôn kia , mẹ bảo mày thì mày đi mà mua .
    Tiếng húp nước xoàn xoạt , tiếng hà hít của mẹ và em gái làm thằng Huy ứa hết nước chân răng , nó cố tình không ăn ,một gói mỳ với cái tuổi đang lớn không đủ cho nó một bữa . Nó ngồi yên lặng đọc tiếp cuốn truyện .
    -Mày không ăn để em nó ăn ?
    -Ai muốn ăn thì ăn ?
    - Cái Hạnh ăn hết đi !

    Khi tiếng lách cách của nồi niêu , xong bát cất lên cũng là lúc thằng Huy lên tiếng :
    - Ăn xong rồi rửa bát quét nhà , chiều về giặt quần áo , nấu cơm , tao không nấu .
    - Chiều đến lần anh mà ?
    - Ai bảo mày ăn hết phần của tao ?
    -Nhưng chiều em đi học muộn mới về ?
    -Kệ M... mày
    -Huy ! Mày vừa nói gì ?
    -.......!
    -Tao không bảo được chúng mày nữa hả con ơi là con ! Cái Hạnh ra điện cho thằng bố chúng mày về mà đón chúng mày đi , tao hết chịu được nữa rồi .
    Tiếng khóc cái Hạnh dấm dứt , rồi đến mẹ nó ,thằng Huy ngẩy đít ra cửa , chiếc cặp nặng trịch trên lưng , tay còn cầm cuốn truyện vừa đi vừa đọc. Tiếng hú còi báo 13h 15'''''''' Thoa cũng vội dắy xe đi và lau vội dòng nước mắt đang chảy ngày một cuộn vào lòng .
    (C.T)





    Được mot_thoi_de_mat sửa chữa / chuyển vào 22:09 ngày 09/12/2003
  2. mot_thoi_de_mat

    mot_thoi_de_mat Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Mười năm năm trôi qua , Hưng không biết trên đời mình còn hai đứa con , theo tiếng mời gọi của ả em vợ , Hưng bỏ đất này ra đi tìm cho mình miền hạnh phúc khác .Một nơi xa và với một người cũng là gần gũi .
    Mười năm năm qua ,Thoa không một tiếng than cho đến ngày khi người đàn bà đơn độc không nói được những đứa con đang từng hồi phát triển về thân thể lẫn trí tuệ , những biến đổi về tâm sinh lý của con trẻ Thoa không nắm bắt hết được , rồi thấy mình thực sự bất lực trước sự ngang tàng của thằng lớn và đỏng đảnh của đứa con gái mà hết mực yêu quý .
    Vừa giặt những bộ quần áo đầy dầu mỡ , vừa khóc , khóc ngon lành như chưa bao giờ được khóc , cái thiếu thốn , thèm khát một người đàn ông bên mình , sự tủi thân của người đàn bà chưa đến độ già , lúc mãnh liệt nhất của người đàn bà cũng là lúc cảm thấy lãnh cảm với mọi người quanh mình .Đôi tay nhỏ trầy xước , tứa từng túm da phỏng rộp vì ngâm nước ,khuya khắt trong góc khuất của Thoa là hình bóng Hưng nhoè nhoẹt , Thoa muốn yên ổn cho anh ấy , không dòi hỏi phải trách nhiệm với hai đứa , nhưng Thoa không thể giáo dục nổi hai đứa con nữa rồi , Thoa sợ , cảm giác lo âu thường xuất hiện trong thời gian này : Chúng nó lớn hết rồi , chẳng lẽ lại đánh chửi như con nít , rồi thằng ôn con 17 sẽ đi dâu , làm gì khi hứng chí bỏ mẹ nó ra đi vì tự ái .
    - Alô..! Làm ơn cho gặp Hưng ?
    -Anh đây , có việc gì không ?
    -Chủ...nhật anh về được không ? Em có việc gấp muốn bàn với anh .
    -Để anh xem !
    Cúp máy rồi tim Thoa còn đập thình thịch , bao năm rồi không nghe tiếng người đàn ông một thời mình yêu thương , bao năm rồi cái mùi mồ hôi nồng nặc quyện với mùi thuốc đó làm Thoa rùng mình , nỗi nhớ lại oà tới cắn cứa tâm hồn vốn đã rất yếu đuối .
    Thoa lại ngon lành khóc trong chiều hanh heo lành lạnh .Kẻng báo hết giờ !
    (C.T)
    Được mot_thoi_de_mat sửa chữa / chuyển vào 22:41 ngày 09/12/2003
  3. mot_thoi_de_mat

    mot_thoi_de_mat Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Ba mẹ con Thoa ngày chủ nhật là một đại lễ , tiếng nói tiếng cười , tay dao tay chổi : Bố thằng Huy , con Hạnh hôm nay sẽ về . Thoa hát khe khẽ , những bài hát từ thời con gái , cười nụ cười duyên của một người đàn bà không phấn không son .
    Thoa chỉ muốn hét thật lớn cho mọi người cùng nghe thấy niềm vui trong mình ngày một trào ứa ra dầm dề .
    Bữa cơm trưa , con Hạnh hỏi mẹ nó :
    - Bố chắc đen lắm mẹ nhỉ ?
    Thoa chỉ cười , nó gặng hỏi :
    - Chắc là gậy ?
    - Thôi ăn cơm cho xong đi con !
    Một buổi chiều như mọi buổi chiều mà sao Thoa thấy dài đến thế ,sự khắc khoaỉ và âu lo hiện rõ trên khóe mắt . Thoa cứ đi ra đi vào , trời tối dần , mặt trời lẩn khuất trong lớp lá dày bụi chuối đầu ngõ . Ánh hoàng hôn nhòe dần từ hồng sang tím thẫm , ngõ vẫn vắng bóng người .
    Sáng hôm sau , hai mắt Thoa sưng húp , mười năm năm chờ đợi người đó quay về không bao giờ nặng nề bằng một buổi chiều . Thoa hiểu mọi cố gắng với chị là tuyệt vọng , những đứa con không phải của hai người ? Duy nhất một đôi vai người đàn bà .
    Đôi vai Thoa gầy , run rảy theo những nhịp chà từng bộ quần áo công nhân .
    Một ngày mới như mọi ngày .
    Người ta chỉ biết là mình mất khi chẳng còn lại gì , đấy cũng là lúc con người ta muốn sống nhất , sống để biết mình còn lại nhiều .
  4. mot_thoi_de_mat

    mot_thoi_de_mat Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    YÊU XA.
    Hắn già rồi , cũng phải 60 mươi gì đấy , biết một tý về văn chương thơ phú , biết một tý về mạng , hắn lên đây à ơi , tự đáng bóng mình , tự vẽ cho mình một bức tranh hoàng tráng rồi tự thả mình vào đó , cái bánh vẽ mà hắn tự làm cho hắn ăn nó lớn dần , lớn đến lỗi hắn cũng chẳng biết được mình đang ở đâu , đang làm gì , hắn bội thực về nó mất rồi .
    Một ngày có thể gọi cho nó là đẹp trời , hắn về quê hương xứ xở sinh thành ra mình , về lần này trong hắn rộn lên những rung động của tuổi thiếu thời son trẻ . Có một tình yêu đang chờ hắn , đón hắn , cái thứ tình yêu vừa bọ xít vừa có chút ngọt ngào như bát nước dùng đó làm hắn phởn lắm , hắn cười một mình trên đường băng và cố thả mái tóc phơ phất còn xót lại trên đầu xuống trán , gặp người ta nó phải trẻ ra một chút chứ , hắn nghĩ thế và sải tiếp những bước dài cuối cùng .
    Một góc ven hồ , hồ này người ta gọi nó là cái hồ dao , kiếm gì đấy , hắn không phải người HN lên hắn cũng chẳng biết tên hồ nó đúng phải gọi là gì .
    - Cho anh một ly nước cam , phải vắt từ cam tươi nguyên chất đấy !
    - Thưa chú , thế thì phải hai mươi ngàn một ly ạ !
    - O.K !
    Cái tiếng O.K thoát ra từ miệng hắn sao duyên thế , cái văn hoá O.K này hắn du nhập mãi nó mới về đến đây được .
    - Thưa ! Chị uống gì ạ !
    - Cho mình một ly như anh ấy !
    Thằng bồi ngớ người nó cứ tưởng hai bố con nhà nào , hoá ra là em cơ đấy ? Nó tủm tỉm cười và nghĩ ngay đến những cô gái bán hoa ở những quán hát ven đô . mặt nó đỏ lựng lên vì xấu hổ và không dám nghĩ tiếp nữa .
    Hắn thao thao bất tuyệt về nhà văn này , nhà văn nọ , hắn hứa sẽ giới thiệu cô bé tới các nhà văn lớn trong nước , vì ai cũng là bạn hắn cả , đều là chỗ giao tâm , giao tình cả . Con bé nhỏ thó , đen nhoẻn ngồi thu mình lại , nó tin lắm , anh ấy nói thế cơ mà , tình yêu của con bé đang nói đấy , nó chịu hắn lắm .
    Thu , mảnh đất Tam Đảo dịu một màu nhàt nhạt , xam xám , những gờ đá cuộn lên thả vào mảng trời trên kia những lụm lá xanh thẫm .Nhặt , thưa đâu đó tiếng chim rừng rít từng hồi tranh phần lãnh địa . Con bé tự thả cho cảm xúc lang thang , cho cái rung cảm kia tự dầm dề ra , nó không nén nổi trước người đàn ông từng trải , nó bị cuốn vào hắn dồn dập , nhức buốt ...
    Cái xúc cảm mà con bé ngoài hai mươi đương thì chín , làm hắn mê đi , run rảy trước món quà tặng quá lớn của Chúa dành cho hắn .
    Hắn lờ mờ hiểu rằng , cuối đời hắn gặp thêm một đoá tinh khôi , ngồn ngộn , thế là lấy làm sướng lắm .Hắn vần vò con bé đến khổ sở rồi mới làm cái điều trân trọng cuối cùng .
    Mệt mỏi , rời rã sau một ngày trèo đèo lội suối , mệt mỏi với cái tuổi già không còn sung mãn như ngày nào , hắn tiếc cho cái tuổi xuân của hắn không còn nguyên vẹn , tiếc cho một thời qua rồi , cái thời cũng miền núi rừng như thế này , cô thanh niên xung phong ngày đó giờ sao rồi ? Bâng khuâng , rồi hắn thiếp đi từ khi nào chẳng biết .
    Con bé thút thít khóc ,nó không hiểu vì sao nó khóc , khóc có thể cho niềm hạnh phúc , có thể khóc cho những nỗi lo lắng , sau này không biết nó sẽ ra sao , rồi đợi chờ , rồi chỉ buồn một mình .Con bé thấy tủi thân cho nó quá , ai bảo yêu cái văn chương , ai bảo nói lời yêu khi chưa biết mặt mũi hình dong thế nào . Nó bắt đầu sợ thực sự , sợ cho cái khờ khạo mẹ để dành cho nó .
    Nhón bước ra ngoài ban công , thả mắt vào mêng mông sơn cước , con bé thấy lòng nhẹ lại , ánh trăng tà tà đỉnh núi khắc lên nền trời một đám thẫm lặng , trầm tịch .
    Nó không hiểu sao con người ta dễ dãi thế , yếu mềm thế ? Nó tự hỏi : Hay là mạng nó làm con người ta như vậy , nó không ngờ cái tình yêu mong manh kia , nó không chủ tâm chào đón , mà nó lại đến một cách bất ngờ đến vậy ?
    Nó ngước lên bầu trời cao xanh đầy sao trên kia , nguyện cầu cho cuộc đời bé nhỏ này : Có chút gì đó giàng buộc anh ấy !Cái điều mà con bé mong muốn kia chắc chẳng bao giờ có được , đời hắn đã bước tới lần thứ hai rồi , già rồi , sao đang tâm bỏ đi được những gì hắn đang có ,cuộc sống là những thứ bừa bộn để con người ta dọn dẹp dần dần , đời hắn ngăn nắp đến nơi thế kia cơ mà ?nó sắp gọn ghẽ đến thế kia cơ mà ? Bỏ đi và đảo tung hết lên làm sao cho được ?
    Trong giấc mơ của mình hắn cười buồn buồn , thế là cũng đã mười mấy năm mới quay trở lại chốn này , cái chốn mà một lần nào đó trong đời hắn đã bỏ chạy khỏi nó , giã từ nó , không luyến tiếc , chẳng buồn phiền
    - Em buồn ?
    Hắn lùa tay lên trước ghì chặt lấy con bé , con bé run lên không phải vì sợ mà chính vì cái dòng điện của thằng đàn ông lọc lõi truyền sang nó .Chỉ thoáng qua rồi con bé cũng lấy lại được bình tĩnh , mắt vẫn xăm xăm nhìn ra đằng xa , chẳng buồn quay đầu nhìn lại :
    -Vâng ! em buồn !
    Hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt diễn thuyết cho con bé hiểu thế nào là cuộc sống , nó phải thế này nó phải thế kia , bằng trí nhớ còn xót lại của một độc giả hắn vơ vét tất thảy những gì khó hiểu nhất của những đại gia trong làng Văn chương đương đại định nghĩa cho con bé thấy : Cuộc sống nó phải thế .
    Nắng đằng xa hửng dần , có lẽ lúc này là chín hay mười giờ , rừng núi bình minh rất muộn , tiếng con bắt cô trói cột thảng thốt xa xa , tiếng chim rừng tiếc nuối đổ trên những tàng lá còn ướt sũng, thả trên những trảng rừng trống cô tịch một cảm giác huyền bí , trầm lặng đi qua , trầm lặng bước , thời gian không chờ một ai , nó lầm lũi trên con đường không vật cản của mình để đổ lên những số phận sự già và lão hóa dần dần .Nếu biết được rằng ngày mai nó thế nào với mình thì chẳng ai còn muốn sống thêm làm gì , những đẹp đẽ muôn phần trước mặt chỉ cốt che đậy cái dã tâm của con người .Mỗi sáng thức dậy là cả một niềm vui mới dù bé nhỏ trong đêm qua chợt mơ thấy , con bé háo hức với niềm vui riêng của mình , công việc đấy trong kia , lại vùi đầu với một ngày nặng nề chữ nghĩa .Những đoản văn , những bài thơ , những chính và tà luận không làm cho con bé bối rối khi nghĩ tới việc ngày mai độc giả sẽ phản ứng thế nào . Những câu chuyện tình cảm làm con bé mụ đi , nó hiểu cuộc sống là cả một sự sinh tồn , cả cái việc để trọn vẹn trong niềm vui hạnh phúc bé nhỏ của mình trong thời kỳ chín nhất của người đàn bà trong cuộc đời nó cũng biết vì sao và phải thế nào . Chút con người trong con bé luôn rực rỡ , tràn lấp hết mọi phiền bực khi thấy ai đó làm mình không vừa ý .
    Với con bé , tòa soạn cũng như ngôi nhà thứ hai của mình , tất cả mọi người đều trừu mến với nó , nhưng càng lúc con bé càng thấy mình xa dần với cuộc sống thực tại và đi vào thế giới đầy tâm linh của mình , một thế giới huyền bí , ảo ảnh , trong đó có nàng công chúa và chàng hoàng tử gặp nhau và đánh thức cái mà con bé coi là tình yêu dậy .
    Ở nơi xa , hắn choàng thức bởi tiếng xe ồn ĩ , vơ vội đống chăn , gối còn ướt mùi người , xỏ quàng , xỏ xiên vào đôi giầy đã bạc phếp ,lập cập bước ra đường vì thời tiết của miền ôn đới , với hắn những món hàng cũ từ dân sở tại sẽ là những đồng tiền đáng để hắn tiêu dùng sung túc cho hắn và gia đình trong thời gian sắp tới . Hôm qua mấy đứa bán thuốc bị cảnh sát làm thịt , hắn cũng thấy ghê ghê cho cái công việc đầu đường, xó chợ của mình nhỡ ra bị chúng nó tóm được như mấy đứa kia thì với cái việc về quê hương bản quán trong tình trạng đó với hắn là cả một sự thảm hại và đổ vỡ . Nhưng cuộc sống đã bắt hắn phải thế , phải dành giật và lừa lọc , phải bảo vệ cho chữ chén hàng ngày , phải chà đạp lên mõi thứ , để có tiền , để vui và phè phỡn tiếp trong những lần về đất mẹ , để giải quyết cái khâu oai của mình , hắn chẳng từ một lý do nào để có thật nhiều tiền , sao mãi chưa giầu ? sao mãi chưa một chút tiếng tăm nào ? Cứ thế cuộc sống qua dần theo tuổi đời ngày một tăng sao ? Hắn bắt đầu có cảm giác lo lằng cho tuổi tác từ bao giờ vậy ?Điều này có khi chỉ mình hắn biết khi bắt đầu lại cho mình những mây mưa ngày trước . Hắn thấy mình đã già trong cuộc sống đầy tươi mát và trẻ trung này .
    Gió hun hút thổi từng đọt tuyết nhòe nhoẹt trước mắt, hắn lê từng bước chậm chạm và già cỗi trên nền tuyết , trên tuyết trắng những dấu chân mờ trong khí trời mỗi ngày một lạnh.Noel với hắn chỉ là những cây tùng trắng tuyết : Rũ rượt và buồn phiền .Hắn lờ mờ hiểu rằng với hắn không còn cơ hội nào nữa để trở về đất mẹ , dù trở về trong trạng thái là một bộ xương trắng khô quắt . Bỏ lại cuộc sống , bỏ lại tình yêu nào đó xa thẳm trong miền ký ức nhỏ bé . Hắn đã kiệt sức để trở lại với thương mến tuổi trẻ ,cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu với hắn.
    Con bé khóc nức nở trên cửa sổ webcam nhỏ bé , gọi và đòi hắn phải trở về , đôi mắt hắn ngơ ngác không hiểu điều gì đang xảy đến , không dám nói dù mật câu : Cho anh xin lỗi , tính kiêu hùng của một thằng đàn ông không cho phép hắn tự nhận mình mắc sai lầm .E dè thoát ra khỏi mạng , hắt vật xuống như một con thú đói lâu ngày .
    - Thôi ! coi như mọi chuyện chưa bắt đầu ,.
    Hắn cố xoa dịu mình , cố thoát ra khỏi trạng thái tội lỗi , cố thoát ra khỏi suy nghĩ ám ảnh hắn bao tháng ngày nay . Hắn cũng sợ lắm chứ , con bé có hề gì ?
    Gần một năm trôi qua với con bé là những nỗi khắc khoaỉ , mong nhớ , gần một năm trôi qua với hắn là sự lo sợ , day dứt , hắn vẫn điện về thường xuyên thăm con bé , nhưng nó cứ nhạt dần , không còn bồi hồi thổn thức như những ngày đầu , không còn yêu thương nồng nàn của đôi tinh nhân xa cách .
    Trời hè oi ả , gió tây nam làm con người ta khô quắt lại , con bé trông phổng hơn , trắng ra , nó đã sinh được hai tháng , thằng bé kháu quá , đôi mắt to , cũng ngơ ngác như bố nó , nhìn ai cũng mủm mỉm cười .Con bé đã gửi cho hắn bức chân dung ba bà cháu ,nó thấy thật hạnh phúc dù miệng lưỡi thế gian độc địa , nó kệ tất thảy miễn là bằng mọi giá đoạt được mục đích của mình .Đưa một điệu ru hời , con bé vọng về xa xăm đợi người , mong mỏi từng ngày , từng giờ , ngày hắn sẽ về .
    Một ngày khốn nạn với hắn , bọn cớm làm dữ quá , hàng vất tứ tán , người chạy thục mạng không dám ngoaí nhìn lại . Hắn xót cho những mướn hàng cũ hắn vừa mua được , một nửa số vốn đã đi đứt tan tành mây khói .
    Hắn chửi lụng bụng trong miệng rồi cũng về đến nhà , vất chiếc áo khoác còn rướm mồ hôi , ngồi phịch xuống sàn , vớ chai nước tu lấy tu để .
    - Ba ăn cơm !
    Đứa con gái thỏ thẻ mời hắn .
    - Để đấy chút nữa ba ăn !
    - Ba có thư từ quê đấy !
    Một linh cảm đến con bé chạy dọc người hắn , lạnh buốt , hắn thảng thốt :
    - Đâu ! ba coi !
    ''''''''Anh yêu ! em gửi cho anh ảnh em và con , nó kháu lắm , về nhanh với em anh nhé.......''''''''
    Hắn không đủ sức đọc tiếp nữa , lập cập xé bì thư tìm ảnh , ba nụ cười lao đao liệng xuống nền đất , hắn sững lại và không tin vào mắt mình ngoaì con bé và đứa trẻ còn có một nụ cười rất đỗi thân quen nơi núi rừng đạn bom ngày nào ngày nào .
    Hắn đổ sụp xuống thờ thẫn như mình vừa giết chết một con người .
    Ngoaì kia những chiếc lá bắt đầu xanh thẫm , ấp iu những đàn chim về xây tổ , những tiếng ríu rít gọi bầy , tiếng chích chích đòi ăn của đàn chim non huyên láo , gió và nắng hòa thành một khúc nhã tấu của thời gian bất tận . Khoảng trời trước mắt quá gần .
    (C.T)
    Được mot_thoi_de_mat sửa chữa / chuyển vào 22:30 ngày 08/01/2004
  5. themummy

    themummy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    455
    Đã được thích:
    0
    hay lắm bạn ơi, viết tiếp đi để mình đọc với.
    themummy
  6. onlyou

    onlyou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2003
    Bài viết:
    161
    Đã được thích:
    0
    Bạn đúng là đồ rắn độc, quanh đi quẩn lại như gà què ăn quẩn cối xay.
    hãy cố lên bạn ạ.
    o doi phai biet minh la ai chu
  7. mot_thoi_de_mat

    mot_thoi_de_mat Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0

    Thứ lỗi cho mình , mình đang mượn forum VNI sửa truyện !
    Người ta chỉ biết là mình mất khi chẳng còn lại gì , đấy cũng là lúc con người ta muốn sống nhất , sống để biết mình còn lại nhiều .
  8. giot_nang_dem

    giot_nang_dem Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2003
    Bài viết:
    793
    Đã được thích:
    0
    Tôi nghĩ bác này chưa đến trình độ rắn độc,tôi mới thấy ruồi trâu là đạt tầm đó thôi. Bác này cần cố gắng nhiều nữa mới ổn.
    My girl, my girl. Don't lie to me
  9. Namdinh80

    Namdinh80 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    6.248
    Đã được thích:
    2.696
    Dài thế mà các bác cũng đọc được nhỉ? Chịu các bác đấy. Tôi muốn nhận xét lắm nhưng không đọc sao dám nói
    ...Có chăng chừa rượu với chừa trà.
  10. onlyou

    onlyou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2003
    Bài viết:
    161
    Đã được thích:
    0
    Với 1 loại mà cứ làm xong lại đi xin xỏ rối rít, chán/
    o doi phai biet minh la ai chu

Chia sẻ trang này