1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc đời là chuỗi ngày dài....

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi NhuMay_NhuMua, 10/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. NhuMay_NhuMua

    NhuMay_NhuMua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    1
    Buồn cười thật nó chẳng là cái gì của mình cơ mà. Thôi vậy...mình ta cô đơn mình ta bước
    Được NhuMay_NhuMua sửa chữa / chuyển vào 13:15 ngày 24/05/2006
  2. timaikhongthay

    timaikhongthay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/02/2006
    Bài viết:
    381
    Đã được thích:
    0
    Trong này có vài hình chỉ hợp với con gái thoy, nhiều hình khủng quá, con gái xăm không hợp
    Được timaikhongthay sửa chữa / chuyển vào 23:05 ngày 24/05/2006
  3. NhuMay_NhuMua

    NhuMay_NhuMua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    1
    Á, con cua nhìn vật vã nhì, nhưng mà sao em tưởng con thỏ nó đứng cơ mà. Thỏ ngồi nhòm ứ thích đâu
  4. NhuMay_NhuMua

    NhuMay_NhuMua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    1
    Chẳng nghĩ mọi chuyện lại nhẹ nhàng như này, nó khác hẳn thời gian trước. Mình chẳng còn nghĩ nhiều về anh nữa, mà có nghĩ thì chỉ một khoảnh khắc thoáng qua, đúng là quên đáng phải quên đi tất cả. Mình sẽ cố gắng để đc vui và nếu có khóc sẽ khóc vì những giây phút hạnh phúc.
    Giờ mình ngủ ít hơn dạo trước cũng thấy mệt nhưng cái niềm vui mà làm mình "mất ngủ" ấy mình lại thích . Mình thích thế, ít nhất thì nó hoàn toàn nhẹ nhàng, thoải mái và nếu như mình có thể làm cho ai vui vẻ với những câu chuyện dù có là trên trời dưới biển, dù có là những câu chuyện fiếm thì mình cũng sẵn lòng. Hơn nữa nó cũng chính là đem lại niềm vui cho mình, như thế thì tội gì mà ngày nào mình ko vui vẻ như thế.
    Những câu chuyện đáng yêu, những lời nói ngọt ngào giữa hai con người hình như là đồng cảm, hình như hoà trộn an ủi, và làm cho mọi thứ có ý nghĩa trong cái mớ tình cảm hỗn độn mà cả hai đều khổ tâm. Chẳng ai hoàn toàn sung sướng cũng chẳng ai hoàn toàn khổ đau nhưng sao khi bắt gặp vẫn thấy có nhiều thương cảm đến vậy. Cuộn trào những niềm tâm sự lúc nào cũng chỉ trực sẽ đc chia sẻ, buồn với những nỗi buồn và vui khi có ai đó cảm thấy hạnh phúc. Chỉ những điều nhỏ nhoi thế cũng đã làm cho cuộc sống ý nghĩa biết chừng nào.
    Mình mệt nhưng mình lại chẳng muốn ngủ, những câu chuyện cứ cuốn cả hai lẫn vào nhau, nói cười , nũng nịu...ôi bao nhiêu là thứ ấy nhiều lắm. Quan trọng là thoải mái, là vui mà...Hì hì.
    Có khi giờ ku anh vẫn đang ngủ khì, hoàn cảnh ku anh khổ lắm, mình cứ thấy tội tội, cứ thấy thương thương, nhưng chẳng biết làm thế nào. Ừ thì mỗi người mỗi phận hoàn cảnh của mình cũng khổ, mình khổ mình mới hiểu người khác khổ như thế nào cho dù nó có khác nhau. Người ta sống lâu trong cái khổ nó như quen đi, như lì ra với mọi thứ .
    Đời là vạn lệ sầu
    Biết tìm vui trốn nào
    Ta yêu nhau bao lâu
    Nhưng tình ta có gì đâu.
    (Tự nhiên nhớ ra mấy câu chuối củ)
    Té sang nhà hàng xóm fát ko hàng xóm lại bẩu tại miềng làm hàng xóm bỏ bê nhà cửa chả trông nom giề đc
  5. timaikhongthay

    timaikhongthay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/02/2006
    Bài viết:
    381
    Đã được thích:
    0
    (ăn cắp từ làng xì trum)
    Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn. Nhìn những chiếc lá khô, hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc bạn sẽ nghĩ : chúng đi rồi không bao giờ trở lại.
    Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, cành cây trơ trụi lại mọc ra những lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trải lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa?
    Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh. Chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau sáng lạn. Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những nụ hoa rực rỡ đó, trong những nụ cười trẻ thơ đó chẳng phải đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay sao?
    Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến? Sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy sinh ra.
    Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mãi, nhưng chúng ta có thể "tồn tại" vĩnh hằng!
    Ngày mai...
    Bất luận ngày hôm nay đáng lưu luyến thế nào thì ngày mai cũng sẽ không chần chừ đến để thay thế, bất luận chúng ta chống chọi hay bình thản, sinh tồn hay tử vong thì ngày mai cũng sẽ bước tới không dừng chân.
    Ngày mai bình thường mà vô hình, nó mau chóng biến thành ngày hôm nay, hóa thành ngày hôm qua, trở thành những ngày đã qua.
    Ngày mai là không thể biết được, là một chuỗi những dấu chấm hỏi , kéo chúng ta bước tới trước thêm một ngày, lớn thêm một ngày tuổi nhưng vẫn không biết sẽ tăng thêm được cái gì, giảm bớt đi cái gì.
    Ngày mai là gian nan, phải làm việc, phải suy nghĩ, phải chiến đấu.
    Ngày mai là mong manh, giống như hạnh phúc của con người vậy, có thể có bệnh tật, đau khổ.
    Ngày mai giống như một tờ giấy trắng! Chúng ta có thể tiếp nhận rồi để nó trở thành một bài thi bỏ trống, cũng có thể nguệch ngoạc vài nét lên nó, nhưng cũng có thể biến nó thành một kiệt tác có màu sắc tuyệt mỹ, có tâm tư tình ý diệu vợi.
    Vì vậy ngày mai phụ thuộc vào sự sáng tạo của chúng ta. Đối với những người yêu nhau, ngày mai có thể là giai đoạn đẹp đẽ của họ. Đối với người nông dân cực khổ, ngày mai có thể là một vụ thu hoạch lớn...Cho dù có một vĩ nhân nào đó mất đi vào ngày mai thì hoàn toàn không phải là ngày mai chiến thắng người đó, mà là người đó, mà là người đó làm cho ngày mai trở nên vĩ đại, khiến ngày mai trở thành một ngày vĩnh viễn được ghi nhớ.
    Đừng đợi ngày mai bước đi tới chúng ta mà hãy bước tới ngày mai! Không chờ đợi mà là xây đắp, chúng ta mới có thể có được một ngày mai thực sự tươi đẹp của chính mình.
    ----
    trong chiện "Cuốn theo chiều gió" tác giả đã nhờ Scarlett nói hộ bà một câu "Dù sao, ngày mai cũng là 1 ngày mới". Quá khứ chỉ là ký ức thôi mà em, cho dù mất hết mọi thứ, thì ta vẫn còn tương lai, mà tương lai chính là ngày mai. Hy vọng ngày mai đối với em là một ngày (ít nhất thì cũng là) vui vẻ. Vui lên nào!!!!
  6. NhuMay_NhuMua

    NhuMay_NhuMua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    1
    Trưa online một mình định là sẽ chẳng viết gì, ngồi đọc ko thôi. Có ku anh gửi cho cái bài hát nghe mà bùn. Chẳng hiểu tiếng chỉ biết nghe cái giai điệu nó cũng buồn nắm. Lại nghe anh ý bảo nhời nó cũng buồn nữa. Mình buồn, thấy nhiều người cũng buồn thế, đau thương tang tóc một vùng. Nào là hoàn cảnh, nào là tình cảm iu đương, toàn những điều khắc nghiệt mà lòng vẫn cứ phải cố trải. Mình cũng đang cố đây, qua những ngày tháng này ko biết ngày mai có thể cười vui sướng, cũng ko biết nữa. Những niềm vui nhỏ nhoi mỗi ngày mang lại như quý giá hơn, như cho mình mạnh mẽ hơn trong cuộc sống này. Đời cũng chẳng khổ nhiều như thế đâu.
    Nghe mãi, nghe đi nghe lại ko chán, giai điệu như muốn gào như muốn khóc cào xé tâm can. Ko biết là cái thể loại nhạc gì, nhưng khi buồn thì nghe lại càng thấy buồn hơn. Dạo này lên mạng chỉ ngồi chat với một người, vui với niềm vui của một người và buồn với nỗi buồn của người ta, thấy lòng cảm thương cho hoàn cảnh của người ta, tội tội cho một tấm lòng (chính mình) bị tổn thương. Chẳng cần một sự bù đắp vì nó sẽ tự lành theo thời gian. Chỉ thế thôi.
  7. NhuMay_NhuMua

    NhuMay_NhuMua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    1
    Hết một ngày mưa lại một ngày nắng. Như đang lần tìm một thứ gì đó sau cùng cho riêng mình mà ko thấy đc cũng ko định nghĩa đc có gì. Đêm qua tự dưng lại thấy lòng hơi buồn buồn, chẳng có gì để nghĩ, cố gắng để mình ko nghĩ. Quyết định quên là sẽ quên. Cười với nụ cười của hiện tại, chứ ko muốn buồn với nỗi buồn của ngày hôm qua khi nghĩ về nó.
    Lên gác nằm đó, bụng lâm râm đau, chờ đợi và ngủ thiếp đi lúc nào ko hay, trời lại sáng, cũng chẳng đỡ đau nó vẫn cứ thế, khó chịu và khó chịu định ko đi làm nhưng lại ngại xin nghỉ. Thôi cứ đi, vung chăn bò dậy nhìn qua cửa chớp kính thấy trời âm u nhưng nghĩ chắc là ko mưa, muốn làm mình thay đổi một chút với ngày hôm qua. Dậy sớm chăm chút một ít, làm đẹp một tẹo hình như có khi cả tuần rồi ko make up, muốn mình tự nhiên mà sao thấy già và xấu xí đến thế. Chẳng muốn soi mình vào gương...
    Nghĩ về một điều gì đó, tự cười thầm trong lòng và qua đi nhẹ nhàng. Có lúc ý nghĩ lại mông lung chen chúc, có lúc lại như rượt đuổi và rồi cũng phải dừng lại, lặng thinh chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa. Mưa nhiều quá, chẳng có chỗ mà đứng trên sân thượng ngắm ngiá một mình, đèn đường, tiếng ù ù của container đi qua, vi vu của gió đồng và ngẩng mặt lên trời hít hà cái không khí trong lành của buổi đêm. Mưa...lại quanh ra quẩn vào, mạng thì lởm, rồi thì lại chỉ xem film và mấy cái lằng nhằng linh tinh. Hình như đang bị béo lên, í ách và khó chịu....
    Tiếp xúc và cảm nhận những nỗi khổ xung quanh chẳng thể cầm lòng thấy tội thấy thương và một chút tiếc vì lẽ ra mọi thứ sẽ trở nên đẹp đẽ và hoàn hảo. Nhưng mà họ vẫn cười có niềm tin và cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có. Đôi khi là một chút hận le lói vì ko đc như mọi người nhưng âu nó là cái fận, mỗi người đều có cái fận riêng của mình. Nhưng khổ đau vui sướng cũng là do mình mà nên. Nghĩ là đơn giản thì sẽ là giản đơn nhưng thực thế nó lại chẳng như vậy chả nhẹ nhàng chút nào cả. Cứ muốn khóc nghĩa là mọi thứ sẽ ko qua đc, nhưng nếu kìm nén thì bức bách lắm. Mong những điều mình thích mình làm và mình cảm nhận sẽ ko làm mình như thế này nữa, vẫn sẽ đón chờ một ngày mai đẹp đẽ hơn. Cũng phải học có niềm tin vào chính mình để cố gắng chứ.
    Mình thèm được đi đâu đó thật xa, thèm đc xả cho quên đi cái cảm giác đeo đuổi hằng ngày như thế này. Và còn thèm nhiều điều khác nữa mặc dù biết hoàn cảnh chẳng ưu đãi với mình đến thế. Thôi đành chịu, cái mình đang có là niềm tin cơ mà.
    Tiếp tục
  8. NhuMay_NhuMua

    NhuMay_NhuMua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    1
    Một ngày mình thấy mình cô đơn....
  9. NhuMay_NhuMua

    NhuMay_NhuMua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    1
    Không nói....
  10. tinh_mong_doi

    tinh_mong_doi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài cua bạn tôi rất hiểu tâm trạng của bạn. Qua đây tôi cũng muốn nói chuyện cua tôi cho ban . Toi vừa mất đi người minh yêu thương được 1 tuần . Chuỗi ngày vừa rồi tôi tuyệt vọng đến vô cùng. Tôi luôn tự dối mình là co lẽ ko phải như vậy, cô ấy chưa mất đi . Nhưng rồi tôi đã học được một điều không có con đường nào đi vong quanh sự đau thương, ban chỉ có thể đi xuyên qua nó. Tôi đã trải qua nỗi tuyệt vọng, ý muốn tự sat và tôi nhận ra rằng tôi không cô đơn . Xung quanh tôi cuộc sống vẫn luôn có ỹ nghĩa . Tôi đã phần nào chấp nhận thực tế tôi sẽ sống và không có được người ấy . Tôi vẫn luôn có một niềm tin vao tình yêu cua mình , va tôi sẽ thấy lại tất cả . Những ai đã mất đi sẽ khơi dậy tình yêu có trong chúng ta., đây cũng chính là những món quà của họ đã để lại . Vậy tại sao ta không chuyển tình yêu này cho những người xung quanh còn cần đến minh. Hay tự tin vào cuộc sống bạn ạ , Sẽ vẫn còn những người cần đến bạn , ho sẽ yêu va chia se cho ban. Đừng bao giờ đánh mất niềm tin của mình vào tình yêu

Chia sẻ trang này