1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống có bao lâu mà hững hờ........!!!!..........

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi lazy8110, 07/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Pumm

    Pumm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2003
    Bài viết:
    331
    Đã được thích:
    0
    Đây là dành cho Tsu&Rui
    [​IMG]
  2. Pumm

    Pumm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2003
    Bài viết:
    331
    Đã được thích:
    0
    Và ba cô nàng hay đi uống trà đạo ... Kể ra có lần nào cùng ngồi thưởng thức trà và vị biển thì tuyệt nhỉ,,,
    [​IMG]
    Được Pumm sửa chữa / chuyển vào 18:31 ngày 19/04/2006
  3. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn Pumm, thật hạnh phúc có những người bạn như thế này. Ngày hôm nay thấy trong người có một cảm giác khó tả. Một chút gì đó chán chường, một chút gì đó băn khoăn, một chút gì đó hồi hộp pha lẫn những cảm xúc lẫn lộn. Muốn nói thật nhiều với một người nhưng lại không thể nói được một câu nào cho ra hồn. Lo lắng cho người ta quá ư, vô tâm quá ư? Quả thật mình không hiểu đang suy nghĩ gì nữa.
    Chắc là cần một khoảng thời gian tĩnh lặng bên em để anh có thể refresh lại tất cả. Cố lên tất cả những người bạn của tôi...
  4. Pumm

    Pumm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2003
    Bài viết:
    331
    Đã được thích:
    0
    Sắp đến ngày cậu có khoảng thời gian mong ước rồi nhé, chúc mừng cậu! Có phải đó chính là khoảng thời gian mà đã có lần cậu nói là một năm chỉ một hoặc hai lần không? Lần này vào HA cẩn thận nhé, vì taxi ở đó cũng "đắt" tương đương ở ĐL đấy, nhất là ở những địa điểm gần chợ
    Chúc cả nhà ngủ ngon.
    [​IMG]
  5. Antitmap

    Antitmap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2005
    Bài viết:
    1.266
    Đã được thích:
    0
    Chả bít có tĩnh lặng đc không vì có thêm 3 em xin đi cùng
    Một chút trong cuộc đời
    Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn.
    Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.
    Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
    Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
    Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
    Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa.
    Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều nZm sau.
    Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
    Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.
    Đó là những cái "một chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta.
    Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái một chút trong cuộc đời để nói với họ rằng: "Cảm ơn bạn vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi".
    Dễ và Khó
    Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.
    Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.
    Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.
    Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.
    Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.
    Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.
    Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.
    Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.
    Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.
    Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.
    Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.
    Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.
    Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.
    Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.
    Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.
    Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.
    Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.
    Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.
    Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã. ....


  6. yeumaudo

    yeumaudo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/11/2004
    Bài viết:
    1.640
    Đã được thích:
    0
    Đáng tiếc cho chàng trai trong câu chuyện này.
    Keke, cả nhà nhớ nhé. Khi nhận được một gói quà hay gì gì đó thì đừng xếp vào một chỗ mà hãy mở nó ra ngay. Biết đâu, trong lòng gói quà nhỏ lại chứa rất nhiều điều thú vị..........
    Chúc cả nhà và các fan hâm mộ một ngày tốt lành.
  7. yeumaudo

    yeumaudo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/11/2004
    Bài viết:
    1.640
    Đã được thích:
    0
    Sắp được ngồi thưởng thức trà và vị biển rùi, Map nhỉ. Nhưng sẽ có người không thích đâu. Vì mình phá đám khoảng thời gian HP của họ.
  8. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Đọc câu chuyện của Pumm em lại nhớ vẫn còn một cái vé xem ca nhạc chương trình của Thanh Tùng do 1 người bạn tặng ở trong ngăn bàn. Chương trình đó mang tên ngôi sao cô đơn, tổ chức đêm duy nhất tại Giảng Võ.
    Chẳng là ngày hôm ấy anh em làm việc mệt mỏi tự dưng nhận được một gói quà bảo rằng phải mở ra ngay. MỞ ra thì bên trong toàn đồ ăn đang còn bốc khói, chẳng thấy tên người gửi. Anh em ăn xong xuôi còn khen ngon, giáy gói mang vất vào sọt rác.
    Tối về nhà 9h đang nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại hỏi rằng không đi xem ca nhạc à? hỏi lại xem ở đâu thì bảo rằng ở Giảng Võ. Lại hỏi lại sao phải đi thì người ta hỏi lai không nhận được vé à? Bảo rằng nhận ở đâu họ mới nói rằng chiều nay có gửi mà, mới chợt nhớ ra cái gói mình quẳng trong sọt rác.
    Sáng hôm sau lục lại thì tìm ra cái này đây các bác ạ.
    Âu cũng là một lần quá vô tâm, nhưng em không tiếc mà để nó lại làm kỷ niệm.
    [​IMG]
    [​IMG]
    Có ai tặng mình vé nữa thì nhớ báo cho mình biết nhé
  9. Pumm

    Pumm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2003
    Bài viết:
    331
    Đã được thích:
    0
    Eo ơi, Rui hoang quá . Đợt đấy mình muốn đi mà chả có vé
  10. TSU_RUI

    TSU_RUI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    2.161
    Đã được thích:
    0
    Một chuyến xe
    Tôi là một tài xế taxi. Không nhiều tài xế nhận làm việc ca đêm. Riêng tôi, vì cuộc hôn nhân mới tan vỡ với Rachael nên tôi đồng ý. Và vị khách của đêm cuối năm ấy để lại trong tôi một ấn tượng đặc biệt.
    Tôi nhận được lời nhắn vào lúc 2:30 sáng. Tôi dừng xe, xung quanh vẫn tối đen, chỉ trừ ánh đèn hắt ra từ một cửa sổ nhỏ ở tầng trệt. Bình thường, cũng như mọi tài xế taxi khác, tôi chỉ bấm còi một hai lần, đợi một chút, nếu vẫn chưa thấy khách ra thì lái xe đi. Nhưng không hiểu tại sao lần này, tôi lại ra khỏi xe, bước lên bậc tam cấp. Không khéo người ta cần mình giúp, tôi nghĩ vậy và gõ cửa.
    - " Xin chờ một phút" ?" một giọng nói run rẩy cất lên. Sau một lát yên lặng, cửa mở. Một bà cụ nhỏ bé đứng trước mặt tôi, mặc một chiếc váy hoa, đội mũ nhỏ có mạng che mặt. Chiếc valy nhỏ đặt dưới chân.
    Căn phòng phía sau lưng cụ trông như không có ai ở đã nhiều năm. Tất cả đồ đạc đều được phủ ga trắng.
    - "Cậu mang đồ ra xe giúp tôi được không?" - bà cụ hỏi. Một tay tôi nhấc chiếc valy lên, nó còn nhẹ bẫng, còn tay kia thì khuỳnh ra cho bà cụ vịn. Chúng tôi đi rất chậm ra xe.
    - "Cậu tốt quá!", bà cụ nói nhẹ nhàng mắt không nhìn vào tôi, tựa như đang nói với một ai khác.
    Khi chúng tôi vào xe, bà đưa cho tôi địa chỉ cần tới và nói:
    - "Cậu có thể đi xuyên qua khu chợ cũ được không?"
    - "Nhưng đó không phải là đường ngắn nhất, cụ ạ!"
    - "Tôi không vội mà!". Ngừng lại một lát, bà nói tiếp:" Tôi đang đến viện dưỡng lão!"
    Mắt bà long lanh: "Thế cũng tốt! Đằng nào thì bác sĩ cũng nói rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa."
    Tôi tắt đồng hồ đo cây số và hỏi: "Đầu tiên cụ muốn cháu đưa đi đâu?"
    Hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đi lòng vòng quanh thành phố. Bà cụ chỉ cho tôi tòa nhà bà từng làm việc, khu chung cư vợ chồng bà đã thuê khi họ mới cưới. Bà bảo tôi dừng lại trước một cửa hàng nội thất nơi trước đây là sàn nhảy, bà vẫn đến khiêu vũ khi còn thiếu nữ. Thỉnh thoảng bà bảo tôi đi chậm qua một tòa nhà hay một góc phố đặc-biệt-nào-đó dừng lại trong bóng tối và im lặng.
    Khi những ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện phía chân trời, bà cụ đột nhiên nói "Tôi mệt rồi, chúng ta đi thôi."
    Chúng tôi tới địa chỉ mà bà cụ đưa cho tôi mà không nói thêm câu nào. Đó là một viện điều dưỡng dành cho những người già không nơi nương tựa. Hai người hộ lý và một chiếc xe lăn đã chờ sẵn ngoài cổng. Bà cụ dừng bước, vừa rút ví ra, vừa hỏi tôi, dịu dàng:
    - "Tôi phải trả cậu bao nhiêu?"
    - "Không gì cả, cụ ạ!" - Tôi nói
    - "Cậu cũng phải kiếm sống mà" - Bà cụ hỏi, giọng vẫn dịu dàng, tuyệt nhiên không có chút ngạc nhiên nào.
    - "Sẽ còn những hành khách khác mà cụ" - Tôi trả lời.
    Bất giác, tôi cúi xuống ôm lấy bà cụ. Bà cũng ôm chặt tôi.
    - "Cậu đã cho tôi rất nhiều" - Bà cụ nói - " Cám ơn cậu".
    Tôi siết nhẹ tay bà cụ rồi quay ra. Trời vẫn còn mờ tối. Sau lưng tôi, cánh cửa viện điều dưỡng đã đóng lại. Đó cũng là âm thanh khép lại một cuộc đời.
    Cả ngày hôm đó tôi không đón thêm một hành khách nào nữa, tôi lái xe đi lang thang, đắm chìm trong suy nghĩ, rồi băn khoăn tự hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu bà cụ gặp một tài xế dữ dằn, hoặc đang nóng vội trên chuyến xe cuối cùng? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bóp còi rồi bỏ đi hoặc từ chối tuyến đường đặc biệt của bà cụ? Và bất giác tôi cảm thấy mình hạnh phúc xiết bao... ít ra tôi hiểu rằng sự cô đơn trong trái tim của một người từng bất hạnh như tôi vẫn còn rất nhiều yêu thương, và vì thế mọi cánh cửa vẫn chưa hề khép lại.

Chia sẻ trang này