1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

"Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới c

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi toctem1979, 31/12/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. toctem1979

    toctem1979 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2008
    Bài viết:
    1.323
    Đã được thích:
    0
    "Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa"

    Lúc đó khoảng 8:30 sáng, phòng cấp cứu rất bận rộn. Một ông cụ khoảng trên
    80 tuổi bước vào phòng và yêu cầu được cắt chỉ khâu ở ngón tay cái. Ông nói
    ông rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9 giờ.


    Tôi bắt mạch, đo huyết áp cho ông cụ xong, tôi bảo ông ngôi chờ vì tôi biết
    phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có người đến cắt chỉ khâu cho ông. Tôi
    thấy ông nôn nóng nhìn đồng hồ nên tôi quyết định sẽ đích thân khám vết
    thương ở ngón tay cái của ông cụ, vì lúc đó tôi cũng không bận với một bịnh
    nhân nào khác cả.Khi khám tôi nhận thấy vết thương đã lành tốt ,vì vậy tôi
    đi lấy dụng cụ để tháo chỉ khâu ra và bôi thuốc vào vết thương cho ông cụ.


    Trong khi săn sóc vết thương cho ông cụ tôi hỏi ông, là ông vội như vậy
    chắc là ông có môt cuộc hẹn với một bác sĩ khác sáng hôm nay phải không.
    Ông nói không phải vậy nhưng ông cần phải đi đến nhà dưỡng lão để ăn điểm
    tâm với bà cụ vợ của ông ở đó.


    Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà cụ thì ông cho biết là bà bị bệnh Alzheimer (bịnh mất trí nhớ ở
    người lớn tuổi). Khi nói chuyện tôi có hỏi ông cụ là liệu bà cụ có buồn
    không nếu ông đến trể một chút.


    Ông cụ nói bà ấy không còn biết ông là ai nữa, và đã 5 năm nay rồi bà không
    còn nhận ra ông nữa. Tôi ngạc nhiên quá và hỏi ông cụ, " và Bác vẫn đến ăn
    sáng với Bác gái mỗi **** sáng mặc dù Bác gái không còn biết Bác là ai
    nữa?"


    Ông cụ mĩm cười, vỗ nhẹ vào tay tôi rồi nói "Bà ấy không còn biết tôi nữa
    nhưng tôi vẫn còn biết bà ấy là ai." Khi ông cụ bước ra khỏi phòng, tôi
    phải cố gắng lắm để khỏi bật khóc.


    Tôi vô cùng xúc động và thầm nghĩ, "Ước gì đời mình có được một tình yêu
    như thế!" Tình yêu thật sự không phải là tình yêu thân xác, cũng không
    phải là tình yêu lãng mạn. Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì
    đang có, đã từng có, và sẽ có hoặc không.


    Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp
    nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì
    mà mình có được. Tôi hy vọng bạn chia xẻ ý tưởng này với nhữngngười mà bạn
    yêu mến.
  2. cafe37

    cafe37 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    4.783
    Đã được thích:
    6
    uhm hạnh phúc không phải là đc yêu mà hạnh phúc là đc ở bên người mình yêu và làm cho người yêu của mình hạnh phúc.
  3. mieeeeeo

    mieeeeeo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/03/2008
    Bài viết:
    801
    Đã được thích:
    0
    Mơ một hạnh phúc ...
  4. legnaelttil

    legnaelttil Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/12/2008
    Bài viết:
    584
    Đã được thích:
    0
    Người hạnh phúc nhất không nhất thiết là người có được những điều tốt đẹp
    nhất, mà là người biết chấp nhận và sống một cách tốt đẹp nhất với những gì
    mà mình có được. <=== câu này ko phải mới nghe lần đầu, hay hôm nay mới biết. Nhưng thật sự thì gần đây mới thấm thía! Vì đôi khi nghĩ cho đúng là 1 chuyện mà làm cho đúng lại là chuyện khác. Lắm khi không biết bắt bản thân mình học 2 chữ Hài Lòng.
    Off topic 1 tẹo: Chúc bác chủ tốp năm mới nhiều hạnh phúc ^^
  5. Firmy86

    Firmy86 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/08/2008
    Bài viết:
    1.843
    Đã được thích:
    3
    "Cuộc sống không phải là làm sao để chịu đựng cho qua cơn bão, mà là làm sao để biết nhảy múa dưới cơn mưa"
    minh thik cau noi nay hon
  6. kietht

    kietht Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2008
    Bài viết:
    1.392
    Đã được thích:
    0
    câu truyện cũng bình thường thôi vì tôi còn biết nhiều chuyện cảm động hơn thế nhiều. Khi đã iu, đã cưới và đã sống với nhau cho tới tuổi già như vậy thì dù người mình iu có đau ốm nằm liệt giường hay lẫn lộn ko nhận ra mọi thứ ... thì mình vẫn cứ iu, vẫn chăm sóc, vẫn cứ muốn sống cho tới khi phải lên nóc tủ cơ mà.
  7. cuong_neu80

    cuong_neu80 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2008
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    quan trọng là hai người sống thật lòng với nhau
  8. nw4good

    nw4good Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    1.065
    Đã được thích:
    0
    Không nhất thiết lúc nào cũng phải là người chiến thắng
    Những người luôn có khuynh hướng quá cạnh tranh với người khác hay những người lúc nào cũng muốn chiến thắng đều luôn cảm thấy bị thua thiệt và không bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn cho dù kết quả có thế nào đi nữa.

    Nếu thất bại, họ sẽ hết sức thất vọng, còn nếu chiến thắng thì đối với họ, đó là chuyện hiển nhiên và cũng chẳng có gì đáng để vui mừng cả.

    Có một điều mà những người như vậy không nhận ra là: niềm vui thật sự chỉ có được khi bản thân mỗi người vượt qua được chính mình của ngày hôm qua chứ không phải là vượt hơn người khác.
  9. huynhannie

    huynhannie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2007
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Bùng nổ
    Đêm qua anh đã khóc. Anh khóc cho mình, cho em, cho cuộc hôn nhân của chúng ta. Sự im lặng bấy lâu của em là một con sóng ngầm mà anh không hay biết. Trong cơn thịnh nộ, em đã dùng những lời lẽ nặng nề nhất dành cho anh.
    Mỗi tin nhắn em viết ra như một nhát dao cứa vào tim anh. Anh không biết rằng lâu nay mình đã gây ra bao nỗi buồn cho em. Em âm thầm chịu đựng. Đến một lúc không chịu được nữa em đã gào lên, tung hê tất cả.
    Bố mẹ hai bên, các anh chị, các bác trong họ hàng biết chuyện. Mọi người gọi điện cho anh hỏi cớ sự. Mỗi lần chuông đổ là anh lại sợ. Những lời hỏi han dồn dập, những lời trách cứ, phàn nàn sao anh lại vô tâm, thiếu trách nhiệm như thế... Chuyện của vợ chồng không còn là chuyện riêng nữa.
    Cầm tờ đơn em gửi vào cơ quan cho anh theo đường bưu điện trên tay, anh thật sự sốc. Cả buổi chiều anh cứ ngồi lặng nhìn những dòng đánh máy cẩn thận của em. Lý do em đưa ra thật thuyết phục. Theo những lời em viết, thì anh thật không xứng đáng với tình yêu của em. Anh không ý thức được một người chồng thì cần phải làm gì cho vợ, nhất là những ngày tháng vợ chồng xa nhau, em phải đối mặt với những cơ cực và cả những buồn đau. Nói chung, anh đã không biết mang lại hạnh phúc cho em. Bao nhiêu năm làm vợ anh, em chịu bao thiệt thòi, khổ sở. Càng đọc những lý do em liệt kê ra trong đơn anh càng thấy mình là kẻ thậm tệ.
    Nhưng anh không thể cầm bút ký, vì anh vẫn yêu em. Anh đã bắt đầu lờ mờ nhận ra được bản chất của vấn đề. Đúng, anh đã sai sót rất nhiều trong ứng xử với em. Anh cần có thêm thời gian để chuộc lỗi và để em nhận thấy rằng, anh luôn yêu thương em.
    Có điều, em ơi, sự việc lẽ ra không bị đẩy đến đỉnh điểm thế này nếu như ngay từ đầu, sau mỗi chuyện xảy ra, trong từng sự việc, em nói cho anh biết những điều không phải, những khuyết điểm, sai trái của anh, để anh biết mà rút kinh nghiệm, mà kịp thời điều chỉnh. Đằng này em cứ giữ chặt trong lòng, đợi ngày bùng nổ. Cho dù chúng mình vẫn còn yêu thương nhau thì cú sốc này cũng đã để lại một vết thương trong lòng mỗi người.
    http://thegioitoi.com/main.php?asin=detail&id=17123&idcate=6&idsub=87
  10. toctem1979

    toctem1979 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2008
    Bài viết:
    1.323
    Đã được thích:
    0
    bao giờ chả thế

Chia sẻ trang này