1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống là gì????

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi con_cua2005, 15/06/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. nutamxuan

    nutamxuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    91
    Đã được thích:
    0
    Ôi, Cuộc sống hiện đại ngày càng trở nên phức tạp và hỗn hợp, cũng vì mãi đấu tranh cho cuộc sống, cho những ước mơ tham vọng của bản thân và do bởi chí tiến thủ của con người nên chúng ta cứ mãi lao vào học tập, làm việc và chạy theo những thị hiếu của xã hội, để rồi một lúc nào đó cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng, lo âu, buồn chán, ? nhìn lại xung quanh ta thì chẳng còn ai.
    Đó là một phần của cuộc sống đó các bạn.

  2. cedarvn

    cedarvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2003
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Hồ Xuân Hương: "Cuộc sống mài diệt sự thông minh, chỉ còn lại những điều mắt thấy tai nghe"
    Còn với tôi - một tên tuyệt vọng thì tôi thích người khác nói thay mình:
    "Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: "Cái ta đáng ghét". Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
    Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
    Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.
    Nơi đây, chúng ta đang sống thêm một thứ định mệnh mới. Định mệnh Việt Nam. Thứ định mệnh đã khép lại những nụ cười. Đã dạy dỗ ta những điều man trá. Thứ định mệnh đêm rao bán ở công viên, trong những ngõ tối, dưới những khung cửa thấp và chật hẹp. Nhưng may mắn thay, vẫn còn làm nở ra, đây đó, những đời người đẹp đẽ.
    Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
    Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
    Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
    Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
    Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
    Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.
    Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
    Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...
    Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
    Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
    Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng." (TCS)
    Chỉ có điều tôi vẫn cười hiền hoà giữa bao la cuộc đời ....
  3. cedarvn

    cedarvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2003
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Hồ Xuân Hương: "Cuộc sống mài diệt sự thông minh, chỉ còn lại những điều mắt thấy tai nghe"
    Còn với tôi - một tên tuyệt vọng thì tôi thích người khác nói thay mình:
    "Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: "Cái ta đáng ghét". Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
    Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
    Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.
    Nơi đây, chúng ta đang sống thêm một thứ định mệnh mới. Định mệnh Việt Nam. Thứ định mệnh đã khép lại những nụ cười. Đã dạy dỗ ta những điều man trá. Thứ định mệnh đêm rao bán ở công viên, trong những ngõ tối, dưới những khung cửa thấp và chật hẹp. Nhưng may mắn thay, vẫn còn làm nở ra, đây đó, những đời người đẹp đẽ.
    Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
    Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
    Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
    Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
    Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
    Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.
    Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
    Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...
    Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
    Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
    Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng." (TCS)
    Chỉ có điều tôi vẫn cười hiền hoà giữa bao la cuộc đời ....
  4. pikachungo

    pikachungo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/08/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    - Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.
    - Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.
    - Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.
    - Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.
    - Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.
    - Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra : vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.
    - Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.
    - Có một người sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.
    - Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.
    .....
    Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ; họ tin vào lời hứa; họ có những lời ước hẹn; họ đã trưởng thành từ nỗi đau; họ nhận ra sai lầm; họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu!
    Tất cả là cuộc sống!
    ST
    Tặng tất cả và thương tặng riêng 1 người...
  5. pikachungo

    pikachungo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/08/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    - Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.
    - Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.
    - Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.
    - Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.
    - Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.
    - Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra : vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.
    - Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.
    - Có một người sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.
    - Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.
    .....
    Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ; họ tin vào lời hứa; họ có những lời ước hẹn; họ đã trưởng thành từ nỗi đau; họ nhận ra sai lầm; họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu!
    Tất cả là cuộc sống!
    ST
    Tặng tất cả và thương tặng riêng 1 người...
  6. Heo_con_lan_di_lon_ton

    Heo_con_lan_di_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống...kỳ diệu thật...va` cũng ,kỳ quặc thật....!!! Đọc bài của mọi người thấy quái lạ sao ấy,xin lỗi vì ý nghĩ này nhé,nhưng đúng là thấy thế thật,thấy mọi người bình thường đâu có bi quan vậy,hay tại mình ngu quá,không hiểu hết ý nghĩa từng bài viết được viết ra?? Túm lại,là vẫn thấy có cái gì đó đau đớn,như kim châm,bồn chồn,chẳng hiểu bạn mình viết cái gì,rồi giật mình thấy mọi người cũng viết,còn khó hiểu hơn,mà thấy nhiều người đi tìm ý nghĩa cuộc sống ghê há...Tại sao thế nhỉ?? Cũng không hiểu nữa,sống là sống thôi mà...sao lắm ý nghĩa thế...?? Tôi thì thấy nó chỉ có ý nghĩa nhất định với từng người thôi chứ,mọi người đâu có giống nhau phải không??
    Hay bạn muốn mọi người nói hết những ý nghĩa với từng người để bạn viết sách hả bạn??
    Nếu thế,giúp bạn một tay nè...
    Cuộc sống có ý nghĩa với riêng tôi,như một tấm gương soi rọi vào mọi thứ,và phản chiếu cái ảo ảnh lung linh,mà ai cũng tưởng là thật,vì thế mà vồ lấy,tranh nhau,giành giật...như con chim sơn ca,nhìn thấy ảnh phản chiếu mà lao vút xuống,rút cục bị tóm gọn...kết cục đáng đời ...!!
    Nói nhiều quá,nói thế thôi..không lại bị kêu ca !!! Bye nha !!!
    Ý mà quên,bạn còn nhớ câu chuyện bạn kể cho ta nghe không?? Ta post lại đây nhé:
    Ngày xưa,mọi câu chuyện đều bắt đầu như thế này thì phải ,khi Chúa tạo dựng trái đất,công việc đầu tiên là tạo ra đất,nước và mọi thứ...kế đến là sắp xếp chúng theo một thứ tự nhất định...dĩ nhiên,suối chảy bên cạnh núi,sông lại đổ ra biển,cây cối loại ở dưới nước,loại ở trên cạn...nhưng có những vật mà bởi vì nhỏ bé,luôn tự ti với chính mình và xung quanh,như hòn đá,hòn đá thì ở khắp nơi,chỗ nào cũng thấy,và dường như không có một quy luật nào giành cho nó cả....Mỗi thứ có một nhiệm vụ riêng mà Chúa giao riêng cho,và mọi thứ đều cố gắng hết mình để hoàn thành cái chu trình,cái công việc mà Chúa giao cho ấy,đó là bổn phận mà chúng tự thấy phải dốc hết sức để làm...
    Nhưng cái anh đá nhỏ bé của chúng ta ấy,vốn đã tự ti về bản thân rồi,nó tự nghĩ rằng : " Chúa trời thật bất công,ngài sắp xếp mọi thứ,còn đá sỏi như mình thì quăng cả nắm,...lại còn giao cho cái công việc quái gở là lăn nữa chứ,cứ ngồi im đến một lúc nào bảo lăn thì lăn,thật chẳng ra làm sao..." Thế rồi nó cứ suy nghĩ mãi...tại sao mình lại là sỏi đá,tại sao mình lại nằm ở trên ngọn đồi hoang vu này mà không phải bên dòng suối mộng mơ kia,hay là dưới biển cả,để được anh Trai giúp hoá thành Ngọc...
    Cứ để mặc dòng đời trôi như thế,nó mặc kệ mọi sự vật chung quanh,chỉ ngồi một chỗ mà suy tư về mình,tại sao thế này,tại sao thế kia...thế rồi,cái ngày mà Chúa dặn nó phải lăn ấy cũng đến...Hôm đó,gió lao ầm ầm khắp nơi,làm cây cối dạt ra,làm khắp nơi hỗn loạn...những viên đá khác chung quanh nó reo lên mừng rỡ vì đã đến lúc làm công việc mà Chúa giao cho,chúng cố nghiêng mình hết cỡ,rồi lợi dụng lúc gió đi qua và lăn xuống đồi,lăn thật nhiệt tình và vui sướng,chúng hò reo với cái âm sắc của riêng mình,tạo nên những tiếng ầm ầm làm rung động cả ngọn đồi...Riêng hòn đá ấy,nó lưỡng lự,và không làm theo những gì được dặn,nó nghiêng mình sang bên khác và lợi dụng sức gió để lăn về phía khác,lăn thật từ từ và nặng nhọc,bởi nó vẫn lưỡng lự,vẫn phân vân và vẫn suy nghĩ...thế rồi...
    Ngày hôm sau,người ta ngạc nhiên làm sao khi thấy cái hố lớn trước kia do một cái hồ cạn tạo ra đã được lấp bằng chỉ sau một đợt gió lớn,thì ra những hòn đá nằm rải rác trên đồi đã lăn xuống và lấp nó đi...những hòn đá ấy vui sướng vì đã làm công việc được giao hết sức mình,và đã hiểu ý của Chúa khi bảo chúng lăn như vậy...giờ chúng không còn nằm một cách vô ích trên đồi lạnh nữa,mà đã hoà vào đất,giúp cho con người đi lại dễ dàng...
    Nhưng,còn hòn đá kia thì sao,nó bị kẹt trong một cái khe lớn do đã không làm theo lời dặn,mà nó vẫn cứ tiếp tục dằn vặt và suy tư,tại sao và tại sao...những câu hỏi mãi mãi không có lời giải,và nó chẳng khi nào nguôi,chẳng những không làm được việc gì có ích mà còn không được thanh thản,siêu thoát..

    Chỉ vậy thôi,còn mẩu chuyện của riêng bạn,hòn đá và cành mai ấy,thì để bạn tự kể nhé !!! Mà nè,bông hoa đó đã rụng xuống rồi,đừng suy nghĩ nữa hòn đá nhỏ bé ạ,bạn không thể thay đổi điều mà định mệnh đã sắp đặt !!
    Được Heo_con_lan_di_lon_ton sửa chữa / chuyển vào 15:19 ngày 09/11/2004
  7. Heo_con_lan_di_lon_ton

    Heo_con_lan_di_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống...kỳ diệu thật...va` cũng ,kỳ quặc thật....!!! Đọc bài của mọi người thấy quái lạ sao ấy,xin lỗi vì ý nghĩ này nhé,nhưng đúng là thấy thế thật,thấy mọi người bình thường đâu có bi quan vậy,hay tại mình ngu quá,không hiểu hết ý nghĩa từng bài viết được viết ra?? Túm lại,là vẫn thấy có cái gì đó đau đớn,như kim châm,bồn chồn,chẳng hiểu bạn mình viết cái gì,rồi giật mình thấy mọi người cũng viết,còn khó hiểu hơn,mà thấy nhiều người đi tìm ý nghĩa cuộc sống ghê há...Tại sao thế nhỉ?? Cũng không hiểu nữa,sống là sống thôi mà...sao lắm ý nghĩa thế...?? Tôi thì thấy nó chỉ có ý nghĩa nhất định với từng người thôi chứ,mọi người đâu có giống nhau phải không??
    Hay bạn muốn mọi người nói hết những ý nghĩa với từng người để bạn viết sách hả bạn??
    Nếu thế,giúp bạn một tay nè...
    Cuộc sống có ý nghĩa với riêng tôi,như một tấm gương soi rọi vào mọi thứ,và phản chiếu cái ảo ảnh lung linh,mà ai cũng tưởng là thật,vì thế mà vồ lấy,tranh nhau,giành giật...như con chim sơn ca,nhìn thấy ảnh phản chiếu mà lao vút xuống,rút cục bị tóm gọn...kết cục đáng đời ...!!
    Nói nhiều quá,nói thế thôi..không lại bị kêu ca !!! Bye nha !!!
    Ý mà quên,bạn còn nhớ câu chuyện bạn kể cho ta nghe không?? Ta post lại đây nhé:
    Ngày xưa,mọi câu chuyện đều bắt đầu như thế này thì phải ,khi Chúa tạo dựng trái đất,công việc đầu tiên là tạo ra đất,nước và mọi thứ...kế đến là sắp xếp chúng theo một thứ tự nhất định...dĩ nhiên,suối chảy bên cạnh núi,sông lại đổ ra biển,cây cối loại ở dưới nước,loại ở trên cạn...nhưng có những vật mà bởi vì nhỏ bé,luôn tự ti với chính mình và xung quanh,như hòn đá,hòn đá thì ở khắp nơi,chỗ nào cũng thấy,và dường như không có một quy luật nào giành cho nó cả....Mỗi thứ có một nhiệm vụ riêng mà Chúa giao riêng cho,và mọi thứ đều cố gắng hết mình để hoàn thành cái chu trình,cái công việc mà Chúa giao cho ấy,đó là bổn phận mà chúng tự thấy phải dốc hết sức để làm...
    Nhưng cái anh đá nhỏ bé của chúng ta ấy,vốn đã tự ti về bản thân rồi,nó tự nghĩ rằng : " Chúa trời thật bất công,ngài sắp xếp mọi thứ,còn đá sỏi như mình thì quăng cả nắm,...lại còn giao cho cái công việc quái gở là lăn nữa chứ,cứ ngồi im đến một lúc nào bảo lăn thì lăn,thật chẳng ra làm sao..." Thế rồi nó cứ suy nghĩ mãi...tại sao mình lại là sỏi đá,tại sao mình lại nằm ở trên ngọn đồi hoang vu này mà không phải bên dòng suối mộng mơ kia,hay là dưới biển cả,để được anh Trai giúp hoá thành Ngọc...
    Cứ để mặc dòng đời trôi như thế,nó mặc kệ mọi sự vật chung quanh,chỉ ngồi một chỗ mà suy tư về mình,tại sao thế này,tại sao thế kia...thế rồi,cái ngày mà Chúa dặn nó phải lăn ấy cũng đến...Hôm đó,gió lao ầm ầm khắp nơi,làm cây cối dạt ra,làm khắp nơi hỗn loạn...những viên đá khác chung quanh nó reo lên mừng rỡ vì đã đến lúc làm công việc mà Chúa giao cho,chúng cố nghiêng mình hết cỡ,rồi lợi dụng lúc gió đi qua và lăn xuống đồi,lăn thật nhiệt tình và vui sướng,chúng hò reo với cái âm sắc của riêng mình,tạo nên những tiếng ầm ầm làm rung động cả ngọn đồi...Riêng hòn đá ấy,nó lưỡng lự,và không làm theo những gì được dặn,nó nghiêng mình sang bên khác và lợi dụng sức gió để lăn về phía khác,lăn thật từ từ và nặng nhọc,bởi nó vẫn lưỡng lự,vẫn phân vân và vẫn suy nghĩ...thế rồi...
    Ngày hôm sau,người ta ngạc nhiên làm sao khi thấy cái hố lớn trước kia do một cái hồ cạn tạo ra đã được lấp bằng chỉ sau một đợt gió lớn,thì ra những hòn đá nằm rải rác trên đồi đã lăn xuống và lấp nó đi...những hòn đá ấy vui sướng vì đã làm công việc được giao hết sức mình,và đã hiểu ý của Chúa khi bảo chúng lăn như vậy...giờ chúng không còn nằm một cách vô ích trên đồi lạnh nữa,mà đã hoà vào đất,giúp cho con người đi lại dễ dàng...
    Nhưng,còn hòn đá kia thì sao,nó bị kẹt trong một cái khe lớn do đã không làm theo lời dặn,mà nó vẫn cứ tiếp tục dằn vặt và suy tư,tại sao và tại sao...những câu hỏi mãi mãi không có lời giải,và nó chẳng khi nào nguôi,chẳng những không làm được việc gì có ích mà còn không được thanh thản,siêu thoát..

    Chỉ vậy thôi,còn mẩu chuyện của riêng bạn,hòn đá và cành mai ấy,thì để bạn tự kể nhé !!! Mà nè,bông hoa đó đã rụng xuống rồi,đừng suy nghĩ nữa hòn đá nhỏ bé ạ,bạn không thể thay đổi điều mà định mệnh đã sắp đặt !!
    Được Heo_con_lan_di_lon_ton sửa chữa / chuyển vào 15:19 ngày 09/11/2004
  8. 24h

    24h Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    3.432
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống là gì nhỉ?
    Cuộc sống...
    Là một trò chơi... với những bước đi phức tạp.
  9. 24h

    24h Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    3.432
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống là gì nhỉ?
    Cuộc sống...
    Là một trò chơi... với những bước đi phức tạp.
  10. nu_vuong_da_nau

    nu_vuong_da_nau Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/12/2001
    Bài viết:
    219
    Đã được thích:
    0
    hông bít nhưng cuộc sống chắc chắn là giống cái

Chia sẻ trang này