1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

+ Cuộc sống lắm điều đáng suy ngẫm ...

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi votrungh, 29/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. itakeni

    itakeni Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    một bài văn phiếm rất hay, lãng mạn và cảm động vô cùng mà itakeni muốn chia xẻ, i không có khả năng chuyển tải hết cái tình của bài viết
    --------------------------------------------------------------------------
    What she doesn''t know will kill you
    by Matt Brochu
    November 21, 2003
    You met her a few months ago, and somehow she managed to seep into your subconscious like that "Suga how you get so fly" song. Just like you have no clue who the hell sings it, you don''t know why she''s there. But she is, whether you like it or not. You know her cell phone, her room phone. You can dial her Aunt Doreen''s house in West Springfield (where she goes to do her laundry every two weeks) faster than you can peck-out 911. But she doesn''t know.
    Her screenname, that generic one with her first name followed by three to five random numbers or UMass, has its own category at the top of your buddy list. Not only do you know what a "Buddy Alert" is, you''ve rigged your computer to play "Fat Guy in a Little Coat" from "Tommy Boy" every time her screen name changes from gray to black. Then her away message comes down, and you have a decision to make. To IM or not to IM? These are the ridiculous games that you play on a daily basis. But she doesn''t know.
    She''s it. All right, so maybe not "it" it. Not necessarily Ms. Right, but closer to Ms. Right-up-there-with-Anna-Kournikova-and-Lizzie-McGuire-on-your-list-of-people-you''d-give-anything-to-be-stranded-with-on-a-broken-down-elevator. But it''s about more than that. When is it ever about more than that? Never. Not like frilly white dress, overpriced catering, embarrassing drunk in-laws more, but closer to UMass sweatpants, two D.P. Dough Roni Zonies, a futon and a movie you have no interest in seeing more. But she doesn''t know.
    She''s gorgeous, but gorgeous is an understatement. More like you''re startled every time you see her because you notice something new in a "Where''s Waldo" sort of way. More like you can''t stop writing third grade run-on sentences because you can''t remotely begin to describe something ... someone ... so inherently amazing. But you''re a writer. You can describe anything. That''s what you do: pictures to words, events to words, words to even better words. But nothing seems right. More like you''re afraid that if you stare at her for too long, you''ll prove your parents right: that yes, your face will stick that way. But you wouldn''t mind.
    You wouldn''t mind that the questioning, "Hello?" on the other end makes you want to smile and throw up at the same time. You wouldn''t mind worrying about what to get her for her birthday and spending $300 when you only have $17.50 and a Triple-A card to your name. You wouldn''t mind that she left your TV on and the blaring infomercials wake you up at 4 a.m. ... because it gives you a chance to watch her sleep. You don''t mind that you''ve slipped up twice when you were hammered and hinted at how you feel, but she was too drunk to remember. So she doesn''t know.
    Sure, she''s pretty, but it''s about more than that. You two connect. Anything you throw at her, she can throw right back. You figured out what''s going on in that predictable head of hers in under five minutes, but something tells you her heart would take about five years.
    You remember everything she''s ever said to you, and when that freaks her out you blame it on your photographic memory (which is a lie, you have a 2.7 GPA). You can''t remember your teaching assistant''s name, and you can''t remember that your Puffton rent check was due four days ago, yet you remember the middle name of the kid who tripped her in fifth grade and gave her that cute little scar on her shoulder. Maybe it''s because you actually listen when she talks. When do you actually listen? Never. But she doesn''t know.
    But she has a boyfriend. The kid is a tool, and you are not. He has no redeeming qualities, and you have about 38, even when you''re hung over. You could kick his butt, and you''ve never been in a fight in your life. He treats her like crap, and you would treat her like the princess she believed herself to be on Halloween in 1988.
    But she loves him. He wouldn''t know what he had even if she slapped him across the face and dumped him, but somehow she still loves him. And somehow she still doesn''t know.
    Then, out of nowhere, she slaps him across the face and dumps him. She comes to you. You''ve been there before, so you seem like the smartest guy on earth. She cries, but your corny half-joke, half-compliment somehow gets a smile out of her that almost makes you feel ashamed that you''re the only one around who gets to witness it. It looks like you might make her realize that all guys don''t deserve to have rocks thrown at them.
    But nothing changes. She doesn''t know. You get that library elevator feeling in your stomach that she''ll never know. You get that feeling that you''ll be forced to write a cheesy Collegian column about her that makes "Sleepless in Seattle" look like "Girls Gone Wild."
    You go to sleep. You wake up. She doesn''t know. You''re not in love. You''re not obsessed. You blame it on the fact that you just need to get some, but still, it''s about more than that. It would just be nice if once in your life, things worked out the way you wanted them to.
    So ___________, it''s about time you know*.
    Now cut this out, fill in her name, and give it to her, coward. Just let me know how it works out.
    Matt Brochu is a Collegian columnist.
  2. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Thế nào là đủ?
    Vị giáo sư triết học nọ đứng trên giảng đường và bắt đầu bài giảng của mình bằng cách đổ đầy đá cuội to vào một chiếc bình. Ông hỏi sinh viên: "Theo các anh chị, chiếc bình này đã đầy chưa?". Tất cả đều đồng ý rằng bình đã đầy.
    Tiếp đó, giáo sư lại đổ thêm sỏi vào bình và lắc nhẹ cho sỏi chèn vào các khoảng trống giữa những viên đá cuội rồi hỏi lặp lại câu hỏi. Các sinh viên một lần nữa lại khẳng định rằng bình đã đầy.
    Giáo sư lấy ra một bao cát nhỏ và tiếp tục cho thêm vào vào bình, lắc nhẹ cho cát chui vào các khe hở rồi lại hỏi bình đã đầy chưa. Như lần trước, cả lớp lại đồng thanh: "Đầy rồi!".
    Vị giáo sư bắt đầu triết lý:
    - Bây giờ, tôi muốn các anh chị dùng chiếc bình chứa đầy các loại vật chất khác nhau này như một cách nhìn nhận cuộc đời mình. Những hòn đá cuội tượng trưng cho những thứ quan trọng nhất trong đời như gia đình, người yêu và sức khỏe... Những viên sỏi tượng trưng cho những thứ như tiền tài, công việc hoặc chỗ ở - những thứ cũng quan trọng nhưng có thể thay thế được. Những hạt cát tượng trưng cho những thứ lặt vặt trong cuộc sống như trang phục, chỗ để vui chơi, ăn uống...
    Giáo sư đi vào phần chính:
    - Các anh chị sẽ thấy, nếu đổ cát vào đầy bình trước thì ta sẽ không có chỗ để chứa sỏi và đá nữa. Điều tương tự cũng xảy ra trong đời. Nếu ta dùng quá nhiều thời gian và năng lượng vào những chuyện nhỏ nhoi, ta sẽ thiếu tập trung vào những thứ thực sự quan trọng. Vì thế, hãy lưu tâm tới hạnh phúc của mình, hãy hò hẹn với người yêu, chơi với con cái và dành thời gian đi khám bệnh khi cần. Hãy lập thứ tự ưu tiên! Cần quan tâm tới những hòn đá trước, sau đó mới để cho sỏi và cát tràn đầy chiếc bình của mình...
    Cả giảng đường rộ lên tiếng vỗ tay khi vị giáo sư kết thúc bài giảng. Đột nhiên, tiếng vỗ tay ngừng bặt khi một sinh viên đeo balô tiến lên bục giảng. Anh ta lấy ra một lon bia, bật nắp và rót vào chiếc bình của giáo sư rồi hỏi:
    - Thưa giáo sư, như thế này có thể nói rằng chiếc bình đã đầy rồi chứ?
    Bị bất ngờ, giáo sư không thốt lên được câu nào. Anh chàng sinh viên quay xuống phía lớp học và tự trả lời câu hỏi của mình:
    - Như vậy, chúng ta có thể đi đến kết luận, rằng dù cuộc sống của các bạn có đầy đủ đến đâu đi nữa, bạn vẫn luôn có chỗ cho bia.
    ( ST )
  3. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Thế nào là đủ?
    Vị giáo sư triết học nọ đứng trên giảng đường và bắt đầu bài giảng của mình bằng cách đổ đầy đá cuội to vào một chiếc bình. Ông hỏi sinh viên: "Theo các anh chị, chiếc bình này đã đầy chưa?". Tất cả đều đồng ý rằng bình đã đầy.
    Tiếp đó, giáo sư lại đổ thêm sỏi vào bình và lắc nhẹ cho sỏi chèn vào các khoảng trống giữa những viên đá cuội rồi hỏi lặp lại câu hỏi. Các sinh viên một lần nữa lại khẳng định rằng bình đã đầy.
    Giáo sư lấy ra một bao cát nhỏ và tiếp tục cho thêm vào vào bình, lắc nhẹ cho cát chui vào các khe hở rồi lại hỏi bình đã đầy chưa. Như lần trước, cả lớp lại đồng thanh: "Đầy rồi!".
    Vị giáo sư bắt đầu triết lý:
    - Bây giờ, tôi muốn các anh chị dùng chiếc bình chứa đầy các loại vật chất khác nhau này như một cách nhìn nhận cuộc đời mình. Những hòn đá cuội tượng trưng cho những thứ quan trọng nhất trong đời như gia đình, người yêu và sức khỏe... Những viên sỏi tượng trưng cho những thứ như tiền tài, công việc hoặc chỗ ở - những thứ cũng quan trọng nhưng có thể thay thế được. Những hạt cát tượng trưng cho những thứ lặt vặt trong cuộc sống như trang phục, chỗ để vui chơi, ăn uống...
    Giáo sư đi vào phần chính:
    - Các anh chị sẽ thấy, nếu đổ cát vào đầy bình trước thì ta sẽ không có chỗ để chứa sỏi và đá nữa. Điều tương tự cũng xảy ra trong đời. Nếu ta dùng quá nhiều thời gian và năng lượng vào những chuyện nhỏ nhoi, ta sẽ thiếu tập trung vào những thứ thực sự quan trọng. Vì thế, hãy lưu tâm tới hạnh phúc của mình, hãy hò hẹn với người yêu, chơi với con cái và dành thời gian đi khám bệnh khi cần. Hãy lập thứ tự ưu tiên! Cần quan tâm tới những hòn đá trước, sau đó mới để cho sỏi và cát tràn đầy chiếc bình của mình...
    Cả giảng đường rộ lên tiếng vỗ tay khi vị giáo sư kết thúc bài giảng. Đột nhiên, tiếng vỗ tay ngừng bặt khi một sinh viên đeo balô tiến lên bục giảng. Anh ta lấy ra một lon bia, bật nắp và rót vào chiếc bình của giáo sư rồi hỏi:
    - Thưa giáo sư, như thế này có thể nói rằng chiếc bình đã đầy rồi chứ?
    Bị bất ngờ, giáo sư không thốt lên được câu nào. Anh chàng sinh viên quay xuống phía lớp học và tự trả lời câu hỏi của mình:
    - Như vậy, chúng ta có thể đi đến kết luận, rằng dù cuộc sống của các bạn có đầy đủ đến đâu đi nữa, bạn vẫn luôn có chỗ cho bia.
    ( ST )
  4. elead

    elead Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    713
    Đã được thích:
    0
    Bài viết thiếu tích cực, đả kích cá nhân. Bị dời vào thùng rác nhà 7X
  5. elead

    elead Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    713
    Đã được thích:
    0
    Bài viết thiếu tích cực, đả kích cá nhân. Bị dời vào thùng rác nhà 7X
  6. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Chỗ dựa
    TT - Áp lực nặng nề trong công việc và trong các mối quan hệ khiến tôi đột nhiên thấy mệt mỏi, đột nhiên thấy mọi thứ với mình dường như là quá sức.
    Và như không thể khác, sáng nay tôi bật khóc với một người bạn thân, dù thường ngày tôi vẫn được tiếng là cứng rắn. Ngỡ ngàng một chút rồi bạn tôi, một người nhiều trải nghiệm trong cuộc sống, cũng chìa tay ra đôi bàn tay mạnh mẽ và ấm áp.
    Chiều, nhỏ bạn từ thời còn chung lớp, chung bàn nhắn: "Rảnh không? Tao buồn quá!". Hai đứa đi lòng vòng qua hết mấy con phố. Kể ra nhỏ là một người bất hạnh. Cuộc sống êm ái của một cô tiểu thư kéo dài cho đến khi mẹ mất, rồi sau đó là một loạt những xáo trộn đau lòng. "Nhiều lúc tao chán lắm, thấy như mình không còn gì cả... Cứ nghĩ quẩn...". Gió chợt ào tới. Tôi thốt nhiên giật mình, nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ và bất động của bạn.
    Kể ra cuộc sống này ai mà không cần một chỗ dựa. Cái đói, cái rét... có lẽ không đáng sợ bằng nỗi cô đơn, sự mênh mông, im lặng đến tê người trong không gian trống trải của tâm hồn.
    NGUYỄN LÊ PHƯƠNG
    Báo Tuổi Trẻ
  7. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Chỗ dựa
    TT - Áp lực nặng nề trong công việc và trong các mối quan hệ khiến tôi đột nhiên thấy mệt mỏi, đột nhiên thấy mọi thứ với mình dường như là quá sức.
    Và như không thể khác, sáng nay tôi bật khóc với một người bạn thân, dù thường ngày tôi vẫn được tiếng là cứng rắn. Ngỡ ngàng một chút rồi bạn tôi, một người nhiều trải nghiệm trong cuộc sống, cũng chìa tay ra đôi bàn tay mạnh mẽ và ấm áp.
    Chiều, nhỏ bạn từ thời còn chung lớp, chung bàn nhắn: "Rảnh không? Tao buồn quá!". Hai đứa đi lòng vòng qua hết mấy con phố. Kể ra nhỏ là một người bất hạnh. Cuộc sống êm ái của một cô tiểu thư kéo dài cho đến khi mẹ mất, rồi sau đó là một loạt những xáo trộn đau lòng. "Nhiều lúc tao chán lắm, thấy như mình không còn gì cả... Cứ nghĩ quẩn...". Gió chợt ào tới. Tôi thốt nhiên giật mình, nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ và bất động của bạn.
    Kể ra cuộc sống này ai mà không cần một chỗ dựa. Cái đói, cái rét... có lẽ không đáng sợ bằng nỗi cô đơn, sự mênh mông, im lặng đến tê người trong không gian trống trải của tâm hồn.
    NGUYỄN LÊ PHƯƠNG
    Báo Tuổi Trẻ
  8. STanClause

    STanClause Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Trứng có trước . Từ trứng nở ra vịt . Vịt lại đẻ ra trứng .
    Khởi kỳ thuỷ , trứng có trước .
  9. STanClause

    STanClause Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2004
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Trứng có trước . Từ trứng nở ra vịt . Vịt lại đẻ ra trứng .
    Khởi kỳ thuỷ , trứng có trước .
  10. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Phụ nữ nâng ly giỏi hơn đàn ông
    Một số đấng mày râu có thể không thích nghe điều này, nhưng các nhà khoa học đã phát hiện ra rằng phụ nữ có khả năng ?onhậu nhẹt? tốt hơn đàn ông.
    Một nghiên cứu do các nhà khoa học thuộc Đại học Kentucky (Mỹ) cho thấy sự mất khả năng kiềm chế ở đàn ông cao hơn gấp 3 lần so với phụ nữ với cùng mức độ cồn trong máu, trong khi khả năng giữ bình tĩnh sau khi uống rượu bia của phụ nữ lại cao hơn đàn ông gấp 6 lần.
    Các nhà khoa học Mỹ cho rằng phụ nữ thường bị đánh giá thấp khi ngồi bên bàn nhậu, nhưng kết quả nghiên cứu trên cho thấy chính đàn ông mới dễ bị ?oma men? chi phối hơn và tỏ ra hung hăng hơn nhiều so với phụ nữ. Theo họ, đàn ông và phụ nữ phản ứng khác nhau với rượu bia do giữa họ có những khác biệt về sinh học, tâm lý, văn hóa và xã hội.
    ( St )

Chia sẻ trang này