1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

+ Cuộc sống lắm điều đáng suy ngẫm ...

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi votrungh, 29/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. namphuong3010

    namphuong3010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Bài này tôi đã dịch cách đây khoảng hai tuần, nhưng khi post lên thì mạng bị trục trặc, tôi lại không save trong máy nên xem như mất luôn. Hôm nay ngồi dịch lại, không trau chuốt câu chữ nên có lẽ không được như ý lắm. Biết mình đang ?olụt nghề? đi.
    Câu cuối trong nguyên tác rất hay, tôi cũng đã cố chuyển sang tiếng Việt với mong muốn giữ được cái hay đó nhưng thật sự chưa ưng ý lắm.

    Tôi ngồi trên bãi biển một ngày hè, trông chừng hai đứa con nhỏ, một trai một gái, đang nghịch cát. Chúng chăm chú xây một tòa lâu đài cát cạnh mép nước, với cổng vào, tháp canh, hào nước và các lối đi bên trong. Vừa lúc chúng sắp hoàn tất thì một con sóng lớn tràn vào và phá sập tòa lâu đài của chúng thành một đống cát ướt. Tôi nghĩ thế nào chúng cũng òa khóc hay cảm thấy đau khổ vì những gì vừa xảy ra. Nhưng tôi đã ngạc nhiên biết bao khi nhìn chúng tươi cười, tay trong tay, chạy ra xa mép nước và cùng ngồi xuống xây lại lâu đài khác.
    Tôi vừa nhận ra mình vừa học từ các con một bài học quan trọng.
    Tất cả mọi điều trong cuộc sống mà chúng ta dày công dựng nên cũng giống như lâu đài xây trên cát. Chỉ có quan hệ của chúng ta với những người xung quanh là còn mãi. Sớm hay muộn gì rồi cơn sóng cũng đến và xóa sạch tất cả những gì chúng ta nhọc công gầy dựng. Khi điều đó xảy đến, cần lắm một bàn tay để giữ nụ cười.
  2. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Khi mở lòng mình ra, ta mất gì???
  3. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Mê game hơn vợ
    Khi nghe tin một game đang ăn khách có thể bị đóng cửa vì thiếu một giấy phép gì đó, không ít bà vợ nhảy lên sung sướng với hy vọng vị trí của mình sẽ quan trọng trở lại trong trái tim những ông chồng mê game. Quả thật, các nàng đã phát ngán khi những câu chuyện hàng ngày của chàng chỉ toàn là bang phái, kiếm giáp, mua cái này, bán cái kia, cừu sát người nọ, hảo hữu người kia... hoàn toàn xa lại với cơm áo gạo tiền mà hàng ngày nàng phải đối mặt.
    Hà rất tự hào với các đồng nghiệp về chồng mình vì không những anh kiếm tiền giỏi mà còn có thú vui rất trí thức là chơi game. Thời gian đầu, cô nàng hào hứng mỗi khi nói chuyện về game thủ của lòng mình và khuyến khích các đồng nghiệp nên tiêu khiển bằng trò này. Dần dà, ở cơ quan lập thành hội các bà vợ có chồng là game thủ. Vậy là hàng ngày, các nàng đến bàn tán với nhau rất sôi nổi. Hôm thì một nàng khoe chồng mua được con ngựa Xích thố chạy cực tít, hôm thì một nàng khác bảo: "chồng tớ đã mua được áo giáp trứ danh, bền kinh khủng", rồi có nàng khoe chàng của mình có đôi giày tốc độ đi nhanh lắm. Nhưng cũng có hôm một nàng đến rất tức tối: "Ông xã tớ không hiểu sao cứ bị một đứa khác đuổi đánh mà chẳng thù oán gì cả", lập tức, các phu nhân game thủ khác ùa vào: "Để tớ nói ông xã lên đánh cho thằng đó biết tay", và sáng hôm sau, cả hội hoan hỉ vì vụ cừu sát thành công.
    Nhưng rồi, ngày vui ngắn chẳng tay gang, sau 1 tháng, các giá trị bắt đầu đảo lộn hết cả. Ban đầu là một bà vợ than vãn "Chồng tớ bây giờ việc đầu tiên về nhà là bật máy lên chơi, cơm không buồn ăn, con chẳng thèm chơi, thậm chí chuyện ấy cũng nhạt dần". Dần dà, hội các bà vợ có chồng mê game chuyển sang hội tẩy chay game. Hà không còn hào hứng khi thấy chàng kể chuyện bị bỏ tù ra sao, bán cái nhẫn này được giá, làm chủ bang phái oai cỡ nào... Có lần, cô tức điên khi thấy chàng hẹn hò với một gamer đi ăn đám cưới của mình với một "đứa" vu vơ nào đó, mọi thứ chỉ là ảo vậy mà vẫn tức. Trong đầu cô lo sợ vì trong đầu chồng mình dường như chỉ còn đao kiếm, mũ giáp, tiền bạc ảo, ấm ức vì cả tuần không thấy chồng nhòm ngó đến. Bây giờ, các nàng chỉ còn ngồi than với nhau rằng mọi thứ đối với chàng không còn gì quan trọng hơn game. Có bà vợ chẳng buồn chăm game thủ nhà mình bị ốm bởi nguyên do ốm chỉ vì chơi quá sức, thậm chí nàng còn vui vì nghĩ sau vụ ốm chắc chừa chơi game. Nhưng dự đoán của nàng đã sai, chàng chuyển sang chiến lược chơi ở cơ quan để khuất mắt vợ và còn khoái hơn vì có cơ hội tỉ thí, so tài với các đồng nghiệp.
    Chán các đại ca đẳng cấp cao, các chàng lại tạo mỹ nhân cho sinh động. Về đến nhà, là chàng mải miết đi mua áo, mua quần, mua trâm cài đầu. Bao tiền, các đại ca kiếm được là dốc hết vào mua trang sức cho nàng. Quả là bõ công trang điểm, mỹ nhân "hút hàng" kinh khủng. Mỹ nhân chẳng cần đánh nhau làm gì chỉ cần đòng đưa mấy câu là các hảo hán đua nhau dẫn nàng đi đánh nhau. Chẳng tốn tý sức nào mà level lên vèo vèo. 2h sáng dậy, Hà hoảng hốt thì thấy chồng đang õng ẹo với một boy85 (chắc sinh năm 1985): "Anh đánh tiếp nhé, em treo máy còn đi học...". Rồi cả hai rúc rích cho nhau số máy di động, trao đổi thông tin, rủ nhau đi uống cà phê...
    Các nàng luôn biết chơi game không có gì xấu, thậm chí lành mạnh và không thể ngăn cấm được nhưng sống chung với các game thủ đam mê chơi cuồng say không dễ chút nào. Một bà vợ đưa ra sáng kiến lấy độc trị độc là sẽ cùng chơi với chàng. Không hiểu một ngày nào đó chẳng hạn nàng cũng mê mẩn với áo giáp, mũ kiếm, ngựa, bôn ba tung hoành mọi chiến trường thì cuộc sống sẽ ra sao? Lúc đó có thể sẽ phải huấn luyện nốt cho các hậu duệ tí hon chơi game để cả nhà cùng sum họp cho hoành tráng.
    ( St )
  4. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    8 lựa chọn sai lầm
    Với nhiều người, tình yêu là động lực giúp họ vượt qua khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Tuy nhiên, cũng không ít người ?oyêu lấy được? cốt chỉ để ngang bằng thiên hạ, hoặc để lấp đi khoảng "trống vắng" trong lòng.
    1. Chọn người yêu
    Kết quả mối quan hệ đó thường không tốt đẹp như mong đợi. Bạn sẽ mất nhiều thời gian để thoát khỏi đau khổ, thậm chí không thể đứng dậy sau những va vấp.
    2. Chọn bạn đời
    Sẽ không có gì nếu cả hai yêu nhau. Nhưng vì lý do nào đó, bạn kết hôn với người mình không yêu. Nếu không có sự cảm thông, chia sẻ, dễ dẫn đến bất đồng về quan điểm, cách sống.
    Trường hợp lấy phải chồng vũ phu, cuộc sống bạn sẽ như địa ngục trần gian. Bạn khó dứt ra vì trách nhiệm, vì dư luận xã hội... Kéo dài tình trạng này, bạn phải ôm khổ một đời.
    3. Chọn nghề
    Bạn theo học một trường vì sở thích, hợp khả năng hay do mong muốn của bố mẹ? Việc này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của bạn đấy!
    Nếu quá trình học không mang lại hứng thú, bạn chán nản và kết quả học tập sẽ giảm sút. Khi ra trường, bạn không đủ năng lực để tìm một công việc tốt. Bạn dễ gặp thất bại. Lúc này, con đường tương lai của bạn sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
    4. Bạn thân
    Là người hiểu và chia sẻ với bạn những vui buồn. Nhưng nếu đặt niềm tin nhầm chỗ, họ có thể quay lưng khi bạn gặp thất bại, đau khkổ. Thậm chí, họ bán đứng bạn vì lợi ích cá nhân.
    Khi ấy, bạn sẽ thấy hụt hẫng, sống vô cảm và khép kín hơn. Bạn nghi ngờ sự chân thành và lòng tốt của mọi người. Rất khó để bạn cân bằng lại cuộc sống.
    5. Chọn cách quan tâm
    Bạn muốn con học một ngành, nghề mà bạn thích và con bạn không thể đáp ứng được sự kỳ vọng đó. Bạn bực bội cáu gắt, xem con như đồ bỏ đi. Con bạn sẽ buồn nản, không làm được gì vì nghĩ mình vô dụng. Để thấy rằng, cách bạn thể hiện sự quan tâm đối với người khác rất ảnh hưởng đến cuộc sống của họ và cả bạn.
    6. Chọn sự nghiệp trên gia đình
    Bạn nghĩ có tiền là có tất cả. Bạn lao vào làm ăn, không quan tâm chăm sóc gia đình.
    Khi bố mẹ mất, con cái hư hỏng, bạn mới nhận ra mình đã đánh mất nhiều thứ quan trọng. Đôi khi, sự chọn lựa sai lầm sẽ làm bạn day dứt suốt quãng đời còn lại.
    7. Chọn thời điểm con ra đời
    Khi chưa muốn có con mà bị vỡ kế hoạch, bạn đành phải sinh em bé. Bao nhiêu dự tính quan trọng cho tương lại bị gác lại. Có người còn bỏ cả sự nghiệp về an phận làm mẹ, làm vợ.
    Khi chưa chuẩn bị kinh tế đầy đủ để đón con chào đời, gia đình bạn sẽ gặp không ít khó khăn, dễ dẫn đến mâu thuẫn. Cuộc sống vì thế có thể sẽ thay đổi nếu bạn có một quyết định không sáng suốt.
    8. Chọn cách giải trí, thư giãn
    Khi buồn, người ta dễ có những hành động không màng đến hậu quả. Họ có thể tìm đến thuốc lá, bia rượu hoặc ma tuý, thuốc lắc.
    Không những khi buồn mà cả lúc vui, có người cùng lao vào các kiểu giải trí này. Họ cứ trượt dài trong sa đoạ, đến lúc muốn quay lại với cuộc sống bình thường cũng không thể.
    (St -Tiếp Thị Gia Đình)
  5. lizy

    lizy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Sự khôn ngoan bên hiên nhà ​
    Trước khi bao bộn bề của cuộc sống thành thị cuốn lấy tôi, nơi tôi từng sinh sống là một miền thôn quê. Mỗi ngày tôi thích dành ra một ít thời gian để trò chuyện bên hiên nhà, đơn giản chỉ là chuyện đời, cùng với người hàng xóm tên Carl - một người đọc nhiều sách, tự học mà việc biết anh là một điều may mắn cho tôi.
    Ngày nọ, trong khi đang trút cơn giận - một cơn giận mà tôi luôn cho là mình đúng - vào bất cứ người nào tôi biết; thì em trai của Carl lái xe đến. B.A. là mẫu người rất thú vị, thích nhâm nhi điếu thuốc lá thật lâu rồi lại phả ra những hình khói muôn hình muôn dạng. Cậu nhóc nhà quê này trông già trước tuổi. Cậu ngồi nhâm nhi điếu thuốc, tư duy và lắng nghe và phán ra cái chân lý của cậu một cách từ tốn, suy xét và luôn phì phì khói thuốc mỗi khi nhấn mạnh ý nào đó.
    Đợi tôi thôi tuồn ra những lời chửi rủa, B.A. liền đáp lời: ?oChị chưa bao giờ nhận ra điều này à, (phì khói) rằng khi chị xét đoán, chỉ chỏ người khác, (phì) thì cũng lúc đó, ba ngón tay trên cùng bàn tay của chị cũng chỉ vào chính chị!? (phì)
    Tôi tức cười, nhưng rồi cũng nghiệm ra rằng chính B.A. đã tiết kiệm giùm tôi hàng nghìn đôla. Cậu bé đã cho tôi điều khôn ngoan này ngay tại hiên nhà, rằng tôi không phải cất công bay qua Ấn Độ để tầm sư học đạo.
    Cho đến giờ, cái giây phút ngắn ngủi đó vẫn còn làm tôi kinh ngạc, bởi lẽ câu nói ý nghĩa ấy đã thay đổi cả cách sống của tôi. Từ giây phút đó tôi đã ý thức hơn, lưu tâm hơn đến những gì mình nói về người khác. Uốn lưỡi bảy lần trong khi chờ đợi những từ ngữ nhã nhặn, lịch sự, có ý nghĩa/không gây tổn thương xuất hiện trong đầu.
    Và quả thật, những từ ngữ luôn hiển hiện ấy (chỉ cần bạn biết từ tốn) đã xua đi mọi vết thương và sự hoài nghi chất chứa hằng nhiều năm trong lòng tôi. Ngày ấy, tôi thật sự bắt đầu nhìn lại bản thân mình, xem xét thật hợp lí về những gì mình đã quan tâm, cách mình tạo dựng cuộc sống và những mối quan hệ để hưởng lợi hay gây sự chú ý.
    Mười phút sau khi tôi viết câu chuyện này, thật trùng hợp, một người bạn đã gửi cho tôi những vần thơ sau, mà theo cách nói của dân quê chúng tôi là rất ?obá chấy?:
    Gieo suy nghĩ sẽ gặt lời nói
    Gieo lời nói sẽ gặt hành động
    Gieo hành động sẽ gặt thói quen
    Gieo thói quên sẽ gặt tính cách
    Gieo tính cách sẽ gặt số mệnh.
    (Theo Tuoi Tre Online)
  6. VietKedoclap

    VietKedoclap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    1.188
    Đã được thích:
    0
    Suy nghĩ đơn giản nhất , Cuộc sống sẽ hiền hoà hơn . Đã từng có lúc em chìm đắm trong suy nghĩ . Bất cứ điều gì , hiện tượng gì cũng đặt dấu hỏi tại sao . Em cũng thích nhìn con người và phân loại thập nhị loại chúng sinh . Bất chợt một ngày em nhận thấy , một người tệ hại nhất cũng có những ưu điểm dễ thương , cũng có một vị trí một chổ đứng . Hóa ra vạn vật do tâm ta sinh ra , nhiều lúc không phải là bản chất của hiện tượng . càng đơn giản bao nhiêu , thuần khiết bao nhiệu lại càng đến gần chân lý .
    Ước gì mình trỡ nên một người rất đơn giản và thuần khiết .
  7. lizy

    lizy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2005
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Trứng vỡ

    Vào một đêm khuya thứ bảy, tôi và vợ chuẩn bị đi ngủ, chúng tôi nghe thấy tiếng bàn tán của ai đó ngoài đường. Đột nhiên có hai tiếng uỵch tuần tự từ trên cửa sổ phòng ngủ phát ra, liền sau đó là tràng cười rố lên. Đám người nhanh chóng bỏ chạy.
    Chúng tôi nhảy vọt xuống giường và phóng ra ngoài. Nhưng chẳng may thay, đám người ấy đã mất dạng, để vọng lại những giọng cười tinh nghịch phá tan màn đêm. Trong chốc lát, tôi có ý nghĩ phải đuổi theo bọn quậy phá cho bằng được, tuy nhiên chạy bằng đôi chân trần trên đường phố vào ban đêm là điều chẳng khôn ngoan tí nào.
    Dưới ánh sáng của ngọn đèn báo bão gắn trên garage, tôi nhìn lại những gì mà bọn phá làng phá xóm để lại: một trận ?obom trứng?! Nghĩ đến việc phải lau chùi đống bầy nhầy này vào sáng mai khiến tôi không vui chút nào. Vì trời đã khuya nên tôi quyết định đợi tới sáng mai.
    Sáng sớm hôm sau, với xô nước ấm và cọ chùi rửa, tôi đã sẵn sàng để tống khứ hai vết trứng khô, lòng trứng đã có trống, dính trên cửa sổ phòng ngủ chúng tôi.
    Để có thể bắc thang leo lên, một điều thách thức tôi là phải cuộn lại cái mái hiên bằng bạt to đùng vốn để bảo vệ cửa sổ phòng ngủ khỏi cái nóng và ánh sát gay gắt ban trưa. Cơn bực dọc lũ quậy phá đêm qua lại sôi lên.
    Sau khi cuộn lại mái hiên, tôi leo thang để chùi rửa vết trứng thứ nhất, sau đó lại leo cao hơn để lau vết trứng thứ hai.
    Khi leo lên để lau vết trứng thứ hai, tôi phát hiện ra tấm kính ở một cửa sổ nhỏ nằm dưới mái nhà đã bị nứt thảm hại. Leo gần lại để xem xét, tôi phát hiện vết nứt đã quá nửa rìa của tấm kính. Vết nứt này chẳng thể nào do quả trứng gây ra được. Tôi cẩn thận ướm tay vào tấm kính để kiểm tra xem nó lỏng lẻo tới mức nào. Và quả thật, chỉ một tác động nhỏ, tấm kính sẽ vỡ tan tành và rơi xuống dưới đất ngay.
    Tôi hình dung nếu tấm kính bị vỡ thì nó sẽ rơi xuống vị trí nào. Hơi hoảng hồn vì nhìn xuống dưới là cái vòng bóng rổ của tụi nhóc vẫn thường tập banh vào mỗi ngày trong tuần. Hai đứa con trai của chúng tôi và bạn của chúng có thể bị thương lỡ may miểng kính rơi trúng đầu.
    Sau khi lau chùi sạch sẽ vết trứng còn vấy cả trên tường, tôi đã lấy keo dính đặc biệt vá lại toàn bộ tấm kính bị nứt. Sau nhiều tiếng đồng hồ vất vả, mọi thứ đã hoàn rất và trở lại như cũ, ngoại trừ một ít vỏ trứng còn rơi vãi trên lối vào garage không cách chi nhặt được.
    Suốt những ngày kế tiếp, tôi đã nhận ra rằng gia đình tôi thật may mắn. Nếu như không gặp phải trận ?obom trứng? tối thứ bảy đó, thì tôi đã không phát hiện ra mối nguy hiểm rình rập sau ô cửa kính bị bể. Một cảm giác rờn rợn chạy sau sống lưng khi nghĩ đến hậu quả của tấm kính bị bể có thể dẫn đến thương vong nặng nề hay lấy đi tính mạng của các con tôi.
    Cũng vậy, trong cuộc sống thường ngày, có những điều xảy đến và ảnh hưởng tiêu cực tới chúng ta, gây ra nỗi đau, buồn phiền, bực tức... Nhưng hãy nhớ rằng trong cái rủi có cái may, mặc dù không phải lúc nào ta cũng dễ dàng nhận ra.
    Kinh nghiệm với trận ?obom trứng? của tôi đã nhắc nhở tôi rằng mọi trường hợp, luôn có một mặt xảy đến với chúng tôi và mặt khác sẽ chứa đựng điều tích cực hoặc thậm chí một ích lợi to lớn, nếu không thấy được ngay bây giờ thì sẽ xảy đến trong tương lai.
    Hiện tại, mỗi khi tôi nhìn thấy hay đập một quả trứng, tôi luôn nghĩ tới tai nạn ?obom trứng? và thầm cám ơn những người phá làng phá xóm đêm hôm ấy. Tương tự, câu nói của Jean-Paul Sartre sẽ luôn nhắc nhở tôi: ?oĐiều quan trọng không phải là những gì xảy đến với bạn, nhưng là cách bạn đương đầu với những điều xảy đến đó?.
    (Theo Tuổi Trẻ Online)
  8. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Khi gian khổ nhất thì niệm Phật ​
    Người đàn ông đã đi qua những trận đánh ác liệt trên chiến trường Khe Sanh - Quảng Trị, trở về đời thường với 30 vết thương rải khắp trên người đang trò chuyện với tôi, giọng khàn đi khi nhớ về thời gắn liền với những trái bom của một anh lính công binh. Đó là Ông Nguyễn Huy Tám chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Công ty Shell Việt Nam

    Ông chỉ cho tôi xem vết thương xoáy chệch nơi đốt sống cổ một xê xích nhỏ, và một vết lõm sát cạnh cột sống lưng, mà ngày xưa khi thay băng, y tá có thể bỏ nguyên một khối bông to vào để rửa vết thương.
    Nghiêng tai lắng nghe câu hỏi, xuất ngũ sau lần bị hất tung lên bởi quả bom Cam, một bên tai điếc hoàn toàn, tai còn lại thính lực chỉ còn 40%, ông mang biệt danh Tám Điếc. Còn gần 13 năm nay, ông gắn bó với một tập đoàn dầu khí hàng đầu thế giới. Ông là Nguyễn Huy Tám, Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc công ty Shell Việt Nam.
    Khi bị trúng bom, ông còn nhớ cảm giác của mình lúc đó như thế nào không?
    Tôi là lính công binh chuyên về tháo bom, nhưng lại bị thương vì bom khi đi tải gạo. Trong bộ đội miền Bắc có câu này: "Đánh Mỹ không khổ bằng hành quân, hành quân không khổ bằng đi lấy gạo", vì kho gạo thường cách nơi đóng quân 3, 4 ngày đường trèo đèo lội suối, đi lấy rất vất vả. Hôm đó, một tiểu đội được lệnh đi tải gạo. Ba người bị trúng bom, nhưng chỉ tôi là còn sống, vì quả bom nổ trước mặt hai anh bạn và sau lưng tôi. Bao gạo vác sau lưng đã cứu tôi lúc ấy. Khoảnh khắc đó, khi tiếng bom rùng lên, tôi có cảm giác như tiếng chuông chùa vang vọng rất to trong không trung. Sở dĩ như vậy vì gia đình tôi vốn có truyền thống theo đạo Phật, tôi sinh ra đã có pháp danh. Cả ông tôi, bố tôi, và tôi thường xuyên tụng kinh niệm Phật. Tiếng chuông chùa luôn quanh quẩn trong tôi và như vang lên vào lúc ấy.
    Vậy khi thoát chết, ông có nghĩ mình được Trời Phật phù hộ độ trì?
    Tôi cho rằng, trên chiến trường, bom đạn tránh mình chứ mình không tránh được bom đạn. Tôi nghĩ rằng mình đã được "bom tránh", được trời phật phù hộ. Nếu không, chỉ cần đường đi của mảnh bom thêm nửa milimet nữa, là tôi không bao giờ ngồi dậy được nữa.
    Những ngày chiến tranh ấy, ông nhớ điều gì nhất?
    Tôi nhớ những kỷ niệm về bố tôi, một người rất mộ đạo Phật, và là một doanh nhân nổi tiếng ở Hà Nội trong ngành kim hoàn (cụ Cự Thành). Ông sống đạo đức, và có ảnh hưởng nhiều đến tôi. Cụ thường dặn tôi, khi nào gian khổ nhất thì hãy niệm "Nam - Mô - A -Di - Đà - Phật", "Nam mô cứu khổ cứu nạn linh cảm quán thế âm bồ tát". Và tôi luôn làm theo lời cụ suốt 5 năm ở chiến trường.
    Bây giờ ông còn giữ thói quen niệm Phật không? Điều đó giúp gì trong công việc hiện tại của ông?
    Bây giờ tôi vẫn thế. Đối với tôi, việc đó làm tôi sáng suốt hơn, không bao giờ làm những điều thiếu đạo đức. Chị biết đấy, trong môi trường kinh doanh, người ta dễ lừa gạt nhau, dễ tham nhũng, dễ nhận hối lộ. Còn tôi thì không bao giờ. Nếu có một sự thanh tra, thậm chí từ một lực lượng siêu nhiên nào đấy, của Ngọc hoàng thượng đế chẳng hạn, thì tôi vẫn là một con người hoàn toàn trong sáng.
    Sự chân thật, điều đó giúp ông thành công hay thất bại trong kinh doanh? Nhân viên trong công ty có chịu ảnh hưởng từ ông không?
    Phần lớn là thành công. Thất bại, mất cơ hội, và quyền lợi chỉ là tạm thời. Rất may mắn cho tôi ở chỗ Shell là một tập đoàn có nguyên tắc kinh doanh một cách rất có đạo đức, luôn tránh những vụ tham nhũng, khuyến khích nhân viên từ chối những giao dịch mang tính chất "lại quả". Có thể nói, 99% nhân viên trong công ty theo được việc này. Nói thật, nếu cho tôi làm giám đốc một công ty nhà nước thì tôi không bao giờ dám làm, vì tỷ lệ những vụ việc như vậy ở đó khá cao.
    Xin trở lại chuyện ngày xưa một chút. Là một thương binh rời chiến trường với 30 vết thương, thính lực còn 40%, xuất ngũ với cây nạng trên tay... Ông vượt qua khó khăn như thế nào?
    Không có gì đặc biệt lắm đâu. Tôi chỉ làm hết sức mình. Năm 1971, khi mới vào học ngoại ngữ, tôi nghe rất kém nên phải thường xuyên ngồi bàn đầu. Lúc đó tôi chưa có máy trợ thính, từ năm 1990 tôi mới bắt đầu đeo. Vì vậy, các bạn nghe từ vựng một lần là được, còn tôi phải nghe đến 10 lần mới thông. Lúc mới xuất ngũ, cứ cầm quyển sách đọc vài dòng là tôi thấy đầu đau như búa bổ, nhưng dần dần rồi cũng quen.
    Ngày trước, có phải những nỗ lực của ông đã làm một cô gái xao lòng không?
    Năm thứ hai đại học, tôi cưới vợ. Cô ấy tuy nhỏ tuổi hơn nhưng học trên tôi một lớp và là hoa khôi của trường đại học ngoại ngữ khi ấy. Một năm sau nữa thì có con. Lúc hai chúng tôi chuẩn bị cưới, bạn bè và thầy cô rất ngạc nhiên. Lúc đó, tôi còn một cái án treo là khớp chân sau 5 năm phải tháo, nghĩa là không phải chống 1 cái nạng như lúc bấy giờ mà phải dùng cả hai cái. Một người thầy chân thành gọi hai chúng tôi lại, và hỏi người vợ chưa cưới của tôi: "Em yếu đuối như thế, trao gửi cuộc đời cho một thương binh mà sau này phải đi lại với cặp nạng. Em đã suy nghĩ kỹ chưa, có lãng mạn quá không?". Tôi không bao giờ quên câu trả lời của vợ tôi: "Nếu vậy, em sẽ là cái nạng cho anh ấy trong suốt cuộc đời". Cô ấy đã tình nguyện làm một cái nạng cho tôi. Cưới cô ấy là một cột mốc lớn trong cuộc đời của tôi.
    Đến đây, tôi có thể tin ông là một người may mắn?
    (Ông cười) Vợ tôi lại bảo cô ấy là một người may mắn.
    Có thể nói ông là người được cuộc sống ưu ái. Ông còn đang ấp ủ điều gì trong thời gian sắp tới không?
    Đạo Phật có câu: "Muôn sự đều như nhau". Đó là một câu triết lý cao siêu. Tôi không hiểu được hết, chỉ hiểu được nó như một đường tiệm cận. Với tôi, tôi cũng luôn nghĩ "muôn sự như nhau". Khi thành công hay thất bại, hãy xem "muôn sự như nhau" thì lòng thanh thản hơn. Nói ra có vẻ triết lý, nhưng tôi chỉ muốn một cuộc sống bình ổn. Ít lâu nữa tới tuổi về hưu, tôi mong có cuộc sống an nhàn nhưng hữu ích của một cán bộ hưu trí. Có cơ hội đi ngao du sơn thuỷ, tìm, tập hợp và xâu chuỗi những tài liệu về dòng họ Nguyễn Huy. Đó là một dòng họ lớn nhưng ly tán và lưu lạc nhiều.
    Vài dòng sơ lược về cuộc đời Ông Nguyễn Huy Tám
    Sinh năm 1949.
    Nguyên là bộ đội công binh chuyên phá bom, sau khi học xong Đại học Ngoại ngữ Hà Nội (1975), ông về công tác tại Bộ Xây dựng. Sau đó, ông trải qua nhiều công việc khác nhau: làm phóng viên chiến trường cuộc chiến tranh biên giới Việt - Trung, báo Quyền Lợi Đỏ (Tiệp Khắc), giám đốc kỹ thuật - thương mại của một hãng hàng không của Cộng hoà Liên bang Đức tại Việt Nam, giảng dạy tại trường Đại học Y - Dược TP.HCM, trợ lý cao cấp phụ trách phía Nam của Quỹ nhi đồng LHQ. Từ năm 1992 đến nay, ông làm việc tại công ty Shell Việt Nam.
  9. ducsnipper

    ducsnipper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/04/2003
    Bài viết:
    1.866
    Đã được thích:
    0
    Chiêm nghiệm thử xem nhé
    Xuân Diệu:
    Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy.........
    Trịnh Công Sơn:
    Đời sau sỏi đá cũng cần có nhau..........
  10. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
    Trên tầng tháp cổ vẫn mưa mau
    Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ
    Nghìn năm sỏi đá cũng cần nhau...

Chia sẻ trang này