1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

+ Cuộc sống lắm điều đáng suy ngẫm ...

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi votrungh, 29/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Nếu tôi biết rằng...
    [​IMG]
    Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng đế giữ gìn tâm hồn bạn.
    Nếu tôi biết rằng đó lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.
    Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng - chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và xem đi xem lại chúng nhiều ngày.
    Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói "Mình yêu thương, quý bạn lắm!", dù bạn ra vẻ dư biết điều đó.
    Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn, và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để làm đúng mọi việc. Có nhiều cách để nói lời yêu thương và nhiều cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc. Chỉ trong trường hợp tôi trở nên nhầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương, quý mến bạn đến dường nào. Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.
    Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những phút giây hiếm hoi còn lại để sẻ chia nụ cười, một cái ôm hay một nụ hôn và rằng bạn đã quá bận rộn để ban tặng những gì có thể giúp ước mơ của một người thành sự thật.
    Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ. Hãy dành thời gian để nói "Mình xin lỗi!", "Tha thứ cho mình nhé!", "Cảm ơn!", hay "Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi".
    Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên. Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại. Hãy nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!
    (Sưu tầm)
  2. phale81

    phale81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    1.967
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay trên đường đi làm, đến ngã ba đèn đỏ dừng lại thì nghe tiếng xe cấp cứu hụ còi inh ỏi đang phóng tới từ phía sau, chắc chắn sẽ vượt đèn đỏ đây, mình nép xe qua 1 bên tránh đường. Khi xe vừa đến thì phía bên đèn xanh, 1 chiếc innova sang trọng cố gắng vượt qua mặt chiếc xe cấp cứu làm chiếc xe này phải thắng giật lại thấp gấp, tiếp sau đó, một chiếc xe chở thực phẩm lao theo chiếc innova làm chiếc cấp cứu lại thắng giật thêm lần nữa. Không biết bệnh nhân đang nằm trong xe bị giật 2 phát như thế thì có sao không nhỉ ???
  3. lonesome

    lonesome LSVH, 7xSG Moderator

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    7.018
    Đã được thích:
    11
    Mỗi buổi sáng ở Châu Phi, một con linh dương thức dậy. Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn cả con sư tử nhanh nhất nếu không nó sẽ bị giết.
    Mỗi sáng một con sư tử thức dậy. Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất hoặc nó sẽ bị đói chết.
    Điều quan trọng không phải là việc bạn là sư tử hay linh dương. Khi mặt trời mọc, bạn nên bắt đầu chạy.

  4. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    HÔM QUA,HÔM NAY VÀ NGÀY MAI
    Trong một tuần có hai ngày mà chúng ta ko cần bận tâm về chúng ,có hai ngày mà chúng ta không nên để vướng bận ,lo âu hay sợ hãi.
    Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua,với tất cả những nỗi lầm,với tất cả những sai sót ,với những nỗi buồn và cả những niềm đau.Ngày hôm qua đã qua và mãi mãi vượt khỏi tầm tay chúng ta.
    Chẳng có bất kì điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua.Chúng ta chẳng thể lấy lại những gì đã cho đi,cũng chẳng thể xóa đi dù chỉ một lời chúng ta đã nói.
    Ngày còn lại chính là ngày mai,với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết trước.Những muộn phiền hay niềm vui của ngay mai cũng ở ngoài tầm tay của chúng ta.
    Mặt trời ngày mai sẽ mọc .Dù tỏa sáng rực rỡ hay bị che khuất sau những đám mây thì mặt trời ngày mai vẫn mọc.Và cho đến tận lúc đó chúng ta chẳng thể đánh cuộc chuyện gì đã xảy ra,bởi ngày mai vẫn chưa đến.
    Chúng ta chỉ còn lại một ngày đó là NGÀY HÔM NAY.Bất cứ một người bình thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một ngày hôm nay.Nhưng anh ta lại thường gục ngã khi phải cộng thêm gánh nặng của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.
    Con người thường đau khổ ko phải vì hiện tại mà chính vì những hối tiếc trong quá khứ và những nỗi lo âu cho tương lai.Vì thế chúng ta hãy sống trọn vẹn một ngày.
  5. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    1. Đó là một buổi tối rất bình yên, cả nhà tôi đang cùng xem bộ phim truyền hình yêu thích thì chuông điện thoại reo. Mẹ nhấc máy. Chăm chú lắng nghe, nói ?oVậy à, vậy à, ừ...?. Rồi đặt máy. Tôi thoáng thấy mẹ làm một việc rất lạ nữa - rút ?ogiắc? cắm điện thoại. Rồi mẹ lại cùng bố con tôi xem phim. Đó là đêm cháy chợ Đồng Xuân. Bạn hàng hốt hoảng báo cho mẹ biết là lửa đã cháy đến sạp vải của nhà chúng tôi. Sau đó là những năm vay mượn, đầu tắt mặt tối, gây dựng lại từ đầu. Có lần tôi hỏi mẹ về tối hôm đó, mẹ trả lời êm ả: ?oMẹ không muốn bố cuống lên rồi lao đến đó, nhỡ có làm sao...?. Cả cơ nghiệp lao đao, nhưng trong giây phút đó, mẹ chỉ nghĩ đến bố tôi.
    2. Chị tôi dành dụm vốn liếng định mua một mảnh đất ở ngoại thành. Hẹn được với người ta mang tiền đến đặt cọc, chị vội vã gọi taxi. Dọc đường, chị bắt gặp một đoàn nam phụ lão ấu hớt hơ hớt hải bồng một cô bé bị trâu húc vẫy xe xin đi nhờ lên Hà Nội cấp cứu. Chị tôi lập tức bảo anh lái xe quay xe, đưa cô bé con, người mẹ, và cả chị thẳng về Hà Nội. Mẹ cô bé tê liệt vì sợ hãi, chỉ biết ôm con khóc ròng. Một mình chị lo toan cho cô bé vào phòng cấp cứu, nhập viện, thậm chí đóng luôn cả tiền viện phí khi biết người mẹ không có nổi 100 nghìn trong túi... Khi chắc chắn là cô bé an toàn, chị mới trở về nhà. Không bao giờ nhắc đến chuyến xe ấy tốn kém bao nhiêu, tiền viện phí thế nào, hay buồn vì mảnh đất ưng ý kia không kịp đặt cọc đã qua tay người khác. Và cứ đến Tết, nhà chị lại có thêm những người khách từ quê ra.
    3. Cha tôi là một người thành đạt, cha rất yêu công việc, đi sớm về khuya, mất ăn mất ngủ. Còn mẹ tôi, trong mắt mọi người, là một phụ nữ thật bình thường với những lo toan giản dị. Nhưng có lần cha nói với tôi rằng dù cha rất yêu thích công việc, nhưng cha không cần nó, cũng như cha cũng chẳng cần lắm nhà cửa, tiền bạc. Tất cả những gì cha cần là mẹ, có mẹ là cha có tất cả, kể cả những thứ rất quý giá, như là... chúng tôi.
    Liệu điều mà con người cần nhất trên thế gian này có phải, tiền bạc, nhà cửa, đất đai... Hay điều mà Con Người cần nhất chính là Con Người...
    ( St )
  6. Leibniz

    Leibniz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2007
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    -Răn mình thì như khí của mùa thu,xử thế nên như khí của mùa xuân.
    -Người nên giống một bài thơ,vật nên giống một bức hoạ.
    -Một chữ Tinh để duy trì thế giới,một chữ Tài để tô điểm càn khôn.
    - Sơn thuỷ là văn chương trên ấn thư,văn chương là sơn thuỷ trên trái đất.
    Trương Chiều
    Nhà thơ Trung Quốc thế kỷ 17
    Tối hôm qua mưa rả rích cả đêm.Buồn,chán rồi lôi sách ra đọc, thấy rằng mình vẫn còn nóng nảy quá nhiều khi làm hỏng chuyện.Học tập theo gương người xưa sao khó quá.
  7. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Karoshi hay quà tặng của niềm vui
    [​IMG]

    Ảnh: David Guttenfelder
    Giải nhất thể loại ảnh đời thường của giải thưởng Ảnh báo chí thế giới (World Press Photo) năm 2007 được trao cho tác giả David Guttenfelder của Hãng AP với câu chuyện buồn về những người Nhật thời hiện đại - những con người cô đơn, làm việc cho đến chết vì quá tải.
    Bộ ảnh trắng đen ảm đạm thu hút sự chú ý của tất cả những ai ghé thăm triển lãm ảnh khai mạc tại Philippines giữa tuần qua bởi sức miêu tả chân thực cuộc sống.
    Đó là những văn-phòng-không-bao-giờ-tắt-đèn kể cả lúc thành phố dần yên ngủ.
    Đó là những người mang khẩu trang che kín mặt và vạ vật ngủ vùi trên xe điện, bởi họ đến công sở lúc sáng sớm và trở về nhà lúc tối mịt.
    Đó là những mảnh hộp thức ăn nhanh rơi vãi đầy các công viên trước các cao ốc văn phòng, lẫn trong đó là mớ tạp chí dành cho đàn ông sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi của những người đang mong muốn làm việc nhiều hơn nữa để chứng minh lòng trung thành với chủ.
    Đó là một thanh niên vẫn còn nguyên bộ vest đen gần như đổ gục bên vệ đường sau một chầu say bí tỉ để trốn chạy khỏi những áp lực công việc lúc nào cũng ám ảnh trong đầu (ảnh). Phía sau anh ta, những bóng người khác vội vã lướt qua, bận rộn đến độ không có thời gian ngẩng lên quan sát xung quanh.


    Esthi và Takuya tại triển lãm ảnh. Hai bạn trẻ từng ******** nguyện viên tại khu vực sóng thần Banda Aceh (Indonesia)
    Những con người học thức cao, công việc tốt và sinh sống tại một trong những quốc gia giàu có nhất thế giới lại đang phải đối diện với một thực tế đầy phũ phàng mà nhiều người cũng không hiểu nổi: họ là nạn nhân của chứng karoshi - những người đột tử vì làm việc quá sức. Tác giả chú giải thêm rằng với một cường độ lao động kinh hoàng như thế, những người lao động ở Nhật đang dần đánh mất toàn bộ các quan hệ xã hội và dần dần tiêu diệt luôn những riềng mối quan hệ trong gia đình.
    Những bức ảnh phẳng lặng một gam màu ủ dột của David Guttenfelder hoàn toàn tương phản với không khí náo nhiệt của trung tâm The Podium (Manila, Philippines). Takuya Sasaki, anh bạn người Nhật, cười buồn: ?oỞ Nhật, chúng tôi gọi họ là salaryman - những người làm công ăn lương, những người suốt ngày chỉ biết làm việc, làm việc và làm việc một cách bền bỉ nhất, hoàn hảo nhất để có thể giữ được việc làm của mình suốt đời. Chính phủ đã có những phương cách kiểm soát chứng karoshi, nhưng chẳng gì có thể ngăn được họ làm việc cho đến khi đột tử vì quá tải...?.
    Takuya là một câu chuyện khác với những nhân vật chính trong bức ảnh. Anh cũng từng là một ?osalaryman? mẫn cán bậc nhất, cho đến một ngày anh phát hiện không thể để đời mình trôi theo chuỗi công việc không lối thoát. Anh gia nhập đội tình nguyện viên Nhật đến Syria hỗ trợ người dân tiếp cận với máy móc, thiết bị kỹ thuật cơ bản giúp cải thiện đời sống.
    Năm năm sống ở một nơi xa lạ, với những con người chân chất và nghèo khó, Takuya nói anh học được nhiều hơn những gì anh dạy cho trẻ con ở đây. Năm năm ******** nguyện viên, Takuya cảm thấy giàu có về cuộc sống hơn gần bảy năm trời đi làm việc quần quật ở Nhật. Anh nói: ?oKhông tìm cách thoát ra khỏi những bức ảnh u ám này, tôi sẽ chẳng bao giờ nhận được quà tặng của niềm vui cả??.
    Takuya hiện đang làm nghiên cứu sinh về hòa bình học tại Đại học Hòa bình của Liên Hiệp Quốc. Anh chàng kỹ sư máy tính 28 tuổi này đang nuôi một giấc mơ lớn hơn: tạo một cầu nối để bạn bè, đồng nghiệp quanh anh, rồi những người Nhật cùng trang lứa có thể có được một góc nhìn rộng lớn hơn về cuộc sống bên ngoài xã hội Nhật. Anh bảo người Nhật quen với cuộc sống khắc nghiệt của công việc và rất nhiều người trong số họ đang bị đóng khung vào lề thói làm việc miệt mài để tin rằng mình đang sống một cuộc sống tích cực và đang cống hiến hết sức mình.
    Anh đưa tay về hướng những tác phẩm đoạt giải khác được trưng bày: ?oĐó mới là cuộc sống với đầy đủ những cung bậc, sắc màu của con người...?.
    TRẦN NGUYÊN (Manila)
  8. giotnuocvothuong

    giotnuocvothuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2004
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Nếu vì một người không yêu thương bạn theo cách mà bạn muốn thì không có nghĩa là họ không yêu thương bạn.
    Phải tự mình học cách cảm nhận những yêu thương
  9. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    ?oNgoài những tai nạn như sinh, già, bệnh, chết, có người còn phải gánh chịu biết bao nhiêu khổ đau khác do mình tự tạo ra cho mình. Vì vô minh, nghĩa là vì nhận thức sai lầm, con người nghĩ, nói và làm những điều có thể tạo ra cho bản thân mình và cho những người xung quanh rất nhiều nỗi khổ. Những đau khổ vì giận dữ, hờn oán, nghi kỵ, ganh ghét, bất mãn ... đều do ta thiếu sáng suốt mà sinh ra. Ta sống trong những khổ đau ấy như sống trong một nhà đang bốc cháy. Phần lớn những khổ đau mà ta chịu đều do ta tự tạo ra cho ta. Ta không thể thoát ra được khổ đau bằng cách cầu cứu một vị thần linh. Ta phải quán chiếu tâm ta và hoàn cảnh ta để loại trừ những nhận thức sai lầm đã từng là nguồn gốc phát sinh ra các khổ đau ấy. Ta phải tìm tới ngọn nguồn của đau khổ thì ta mới thật sự hiểu được bản chất của đau khổ. Một khi hiểu được bản chất của một niềm đau khổ thì ta thoát được ra khỏi niềm đau khổ ấy.
    Ví dụ có một người kia tới chửi mắng ta. Ta có thể nổi giận và chửi mắng trả lại người ấy. Trong trường hợp này ta khổ mà người ấy cũng khổ. Theo đạo lý tỉnh thức thì không nên vội nổi giận và chửi mắng người kia. Ta phải bình tâm quán chiếu để thấy được vì sao người kia lại tới chửi mắng ta, nghĩa là ta đi tìm tới cội nguồn của sự giận dữ của người ấy. Do công phu quán chiếu bình tĩnh đó mà ta có thể thấy được những nguyên nhân sâu xa và chằng chịt nào đó đưa tới thái độ và hành động hôm nay của người ấy. Nếu ta thật sự có lỗi thì ta thấy sự chửi mắng đó là kết quả tất nhiên của lỗi lầm ta. Nếu ta quả không có lỗi lầm gì thì chắc chắn đã có một sự hiểu lầm nơi người ấy. Ta quán chiếu để tìm ra và chứng minh được sự hiểu lầm ấy cho người kia thấy. Làm như vậy, ta tránh được khổ đau cho ta và cũng giải tỏa được khổ đau cho người kia.
    .........................
    Một khi đã có hiểu biết, ta có thể thương yêu và tha thứ. Cuộc đời sẽ bớt khổ rất nhiều khi ta có hiểu biết. Nếu không hiểu biết, ta không thể thương yêu và tha thứ. Cho nên con đường giải thoát chân thật là con đường thực hiện sự hiểu biết. Hiểu biết là trí tuệ, là bát nhã. Mà trí tuệ chỉ có thể do quán chiếu đem lại. Con đường giới, định và tuệ vì vậy là con đường duy nhất đưa tới giải thoát?.
    ?oNhưng khổ đau chỉ là một mặt của sự sống. Sự sống còn có một mặt khác: đó là sự có mặt của những mầu nhiệm trong cuộc đời, và nếu con người được tiếp xúc với những mầu nhiệm ấy, con người sẽ có niềm vui và sự an lạc. Khi tâm ta được giải thoát, ta tiếp xúc ngay được với những mầu nhiệm ấy. Nếu ta chứng nghiệm được sự thật về vô thường, vô ngã và duyên sinh thì ta có thể thấy được rằng tất cả đều là mầu nhiệm: từ tâm ý ta, thân thể ta cho đến cành tre tím, bông cúc vàng, dòng sông trong, mặt trăng sáng.
    Chỉ vì ta tự giam hãm ta trong thế giới khổ đau cho nên ta mới không xúc tiếp được với thực tại mầu nhiệm. Phá được vô minh rồi, ta sẽ thênh thang trong thế giới của an lạc, của giải thoát, của niết bàn. Niết bàn là sự chấm dứt của vô minh, tham đắm và giận hờn. Niết bàn cũng là sự hiển lộ của niềm an lạc và giải thoát. Quý vị cứ thử ra nhìn một dòng sông trong hay một tia nắng sớm. Quý vị sẽ thấy mình đã tiếp xúc được với thế giới của an lạc và giải thoát chưa. Nếu bị giam hãm trong ngục tù của phiền não, ta vẫn còn chưa tiếp xúc thật sự được với những nhiệm mầu của vũ trụ, trong đó có hơi thở ta, thân và tâm ta. Phá giặc phiền não bằng phép quán chiếu, đó là con đường tôi đã tìm ra được. Tôi đã thực nghiệm, đã thành công và đã chỉ bày cho nhiều người khác. Nhiều người thực hành theo phương pháp ấy cũng đã thành công?.
    Bụt - Đường Xưa Mây Trắng
  10. dark_hanzo

    dark_hanzo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Hay thay, hay thay BoySaiGon, ông đã làm được việc rất khó khăn hi hữu, có thể ở trong cõi Ta Bà đời ác năm món trược: kiếp trược, kiến trược, phiền não trược, chúng sanh trược, mạng trược vì các chúng sanh nói kinh pháp mà tất cả thế gian khó tin này! Thiện tai, thiện tai!
    Tán dương công đức, hông phải xì pam!

Chia sẻ trang này