1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

+ Cuộc sống lắm điều đáng suy ngẫm ...

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi votrungh, 29/12/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. BeKooool

    BeKooool Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    2.809
    Đã được thích:
    0
    TV Việt Nam lúc ấy chỉ đưa vài tin ngắn ngủn và vô cảm ...
    Gần 20 năm đã trôi qua, cũng may có ngày bác Votrungh có thể đưa những dòng tâm sự này lên mà ko mấy sợ hãi.
  2. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    http://clip.vn/watch/g3x,vn,Su-kien-then-an-mon
    http://clip.vn/watch/ghw,vn,Hung-Trang-Thien-An-Mon?cPage1=1&cTab=0
    http://clip.vn/watch/ghy,vn,Hon-Chien-Thien-An-Mon
  3. keira6868

    keira6868 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2006
    Bài viết:
    1.361
    Đã được thích:
    0
    Giở lại lịch sử, đọc và suy gẫm...
    http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=2312&s=d42eb27cd7d158a5b6d40a3409dbf2b9
  4. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Không ngờ 7X SG cũng có người hóng chuyện quán cà phe
    Tui thích tham gia mấy 4R gần gủi với mình về mặt địa lý như ttvnol, nhưng tui lại chán bị mấy trường hợp như bạn votrungh vừa bị ở post phía trên
    4R ttvnol bị xuống dốc từ dạo có mấy vụ auto filter này.
  5. lathu777

    lathu777 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2007
    Bài viết:
    962
    Đã được thích:
    0
    TRIẾT LÝ TRUNG HOA HIỆN ĐẠI
    Phương châm sống hiện đại của người Trung Hoa có thể số hoá bằng những số đếm đầu tiên như sau:
    - Một trung tâm là sức khoẻ, ai cũng cần có và không cần tranh luận.
    - Hai "một chút" là thoải mái một chút và hồ đồ một chút.
    Đừng đạo mạo quá, đừng lên gân quá, hãy sống hồn nhiên như mình vốn có. Cần thoải mái nhưng một chút mà thôi! Ai mà chẳng có lúc sai, lỡ có sai hãy tự nhủ "hồ đồ một chút" chưa sao. Nhưng mà chỉ một chút thôi!
    - Ba quên là: Quên tuổi tác,quên bệnh tật và quên hận thù. Hãy vui sống mỗi ngày bằng nhưng công việc thường nhật có ích cho chính mình, cho những người thân yêu và cho đời.. Cuộc đời chỉ có thể thanh thản khi biết "quên hận thù" dù đó là điều rất khó.
    - Bốn có là: Có nhà ở, có bạn đời ,có bạn tri âm và có sổ tiết kiệm. Dẫu rất đỗi đời thường nhưng cũng vô vàn cần thiết. "Có nhà cửa, có bạn đời" mới có một gia đình yên ấm. Dù bạn có đi đâu về đâu, có sống ở chân trời nào mà không cần một nơi trú ẩn cuối cùng cho một tâm hồn cô đơn đang bị tai hoạ phũ phàng rượt đuổi hay sao? Thiếu bạn tri âm cuộc đời chăng đáng buồn lắm sao? Ai mà chẳng có bạn nhưng bạn tri âm đồng cảm chia sẻ ngọt bùi thì thật hiếm hoi. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng phòng khi lỡ vận là phải có một chut để dành đó là "sổ tiết kiệm".
    - Năm phải là: Phải vận động, phải hoà nhã lịch sự,phải biết cười, phải biết kể chuyện và phải tự coi mình là người bình thường.
    Một, hai, ba, bốn và năm là những số đếm đầu đời và cũng có chừng ấy điều chúng ta cần nhớ cho đời đẹp hơn, vui hơn!
    (ST)
    Được lathu777 sửa chữa / chuyển vào 12:48 ngày 06/12/2007
  6. lathu777

    lathu777 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2007
    Bài viết:
    962
    Đã được thích:
    0
    Sáng thứ bảy , lười biếng cuộn mình ở nhà..cầm cuốn sách lên rồi lại bỏ xuống ...không viết được cái gì nên thân..chẳng hiểu cảm xúc lại đi chơi mất tiêu ..thôi thì po st lại bài viết rất hay về BÉ TÌNH YÊU cung chia sẻ và suy ngẫm ...có rất nhiều ý tứ trong bài viết và dường như quá hiểu để quá xa...
    Bé T. Y trong gia đình.
    (Tản mạn)
    Tình yêu giống như một đứa trẻ, xinh xắn, dễ thương nhưng cũng có lúc bướng bỉnh và hay quấy! Cho ăn quá nhiều nó có thể bội thực, dễ sinh hư, nhưng để đói nó sẽ suy dinh dưỡng, bệnh còi xương có thể sẽ làm đứa bé kháu khỉnh ngày nào trở nên còm nhom, xấu xí?
    * ?oĐứa trẻ đói ăn?:
    ?Đó là lúc cái không khí đơn điệu, tẻ nhạt bao trùm, và người ta bỗng chú ý nhiều hơn tới những mặt trái mà trước đây họ không hoặc cố tình không nhận thấy. Tệ hơn, đó cũng là lúc con người dễ chao đảo, dễ vấp ngã với những lý do hữu lý nhất và rằng: cái nhạt nhẽo còn đáng sợ hơn sự phản bội. Những cơn sóng nồng nàn từng khiến người ta muốn đắm chìm giờ nhường chỗ cho những con sóng mới, tàn nhẫn và rất xót. Con thuyền trên đó chòng chành, mong manh hơn lúc nào. Bao thuỷ thủ từng hưng phấn lao vào thử thách đã phải đầu hàng, bỏ mạng do thiếu bình tĩnh, mất sáng suốt và trở thành nạn nhân của chính mình. Ai cũng cho rằng mình là nạn nhân, ngay cả kẻ phạm lỗi, không ai ý thức đến nguyên nhân- mà dù ý thức thì cũng quá muộn- và đó là bi kịch lớn nhất họ đã gây ra không chỉ cho một mình, cho ?ohai mình? mà phần nhiều nạn nhân thực sự, đáng thương và bé nhỏ nhất lại đau đớn nhất oằn lưng chịu gánh nặng nỗi đau của tất cả những ?onạn nhân tự phong? kia. Trớ trêu thay, nạn nhân thực thụ ấy từng là sản phẩm của tổng những yêu thương nồng thắm nhất!
    Khi yêu, người ta thường quên hôm qua, say sưa hôm nay và mơ về ngày mai; ngày mai với ánh nắng hồng và toàn hoa, khi ấy những con quạ mang bộ cánh đen nhánh, những chú sâu xinh xinh mơ trong tàn lá và những con rắn thật mềm mại làm sao? Những mặt trái, bao thách thức chỉ còn là vị ớt, cay nhưng thêm ngon miệng cho bữa tiệc cuộc đời. Con người không thể tồn tại xứng đáng nếu thiếu những ước mơ, những hy vọng ngọt ngào, nhưng mấy ai đã một lần sợ (sợ để mà sẽ không phải sợ!) rằng: một ngày nào đó họ sẽ vô tình nghiến nát những trái tim bé bỏng vốn chỉ là pha lê?
    Một viên sỏi không làm đắm nổi con thuyền, nhưng rất nhiều viên thì được, những lỗi lầm -nguyên nhân cũng thế, rất nhỏ nhặt thôi, dễ khiến ta vô ý nhưng cứ từng ngày tích thêm để ?othành đại ?, ăn mòn như gỉ sét. Nỗi hối hận sẽ vĩnh viễn tồn tại với con người, bởi nếu trước khi phạm lỗi người ta ý thức đến hậu quả, nhận thức (hay giác ngộ?) được câu: ?oCái gì mình không muốn, đừng gây cho người khác? (Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân) thì thế gian sẽ thanh bình, chẳng có chiến tranh, cũng không có những giọt nước mắt buồn! Đó là ước mơ nhưng không phải là không tưởng xét trong những phạm vi hẹp (tầm vi mô), vì cũng như những hòn sỏi ?onhiều nhỏ thành to? dù không phải là tất cả nhưng sẽ là đáng kể.
    Trong gia đình không có chỗ cho khái niệm ?oai thắng ai? bởi nếu có, kẻ thua sẽ là những đứa con, hoặc là cả hai phía; cũng không nên có khái niệm ?ođối phương? mà hãy là ?ođối tác?, không ?ođối đầu? mà hãy là ?ođối thoại?- thế giới thế mà gia đình cũng thế. Khác đi là chiến tranh- chẳng có kẻ được, chỉ có người mất mà thôi. Nếu không có sự lạm phát lòng tự ái, tính được thua, tật ích kỷ, bệnh định kiến, nỗi nghi ngờ và thói hời hợt? sẽ không có những đứa bé mồ côi khi vẫn còn cha mẹ, không có những trái tim sớm úa tàn trong con người đang mầm nhuỵ và những kết cục bi thảm cũng sẽ không xảy ra. Điều này cần chữ Nhẫn như lời Phật (?oVợ chồng biết Nhẫn, con cái khỏi bơ vơ??).
    Lại có người lao vào cuộc mưu tìm vật chất với lý do nhuốm màu ?otriết học?: vật chất có trước tinh thần nên cần để tạo ra tinh thần. Họ không hiểu đó là quan hệ (khác với trình tự) hai chiều, tương hỗ; nếu chỉ một chiều, tinh thần có thể bị vật chất ?ohạ sát? hoặc ngược lại. Kẻ làm nô lệ của vật chất có thể không cảm thấy khổ đau nhưng người gánh hậu quả từ thái độ ấy thì đau khổ vô chừng. Xét cho cùng, mọi tham vọng vật chất cũng là để ?omưu cầu hạnh phúc?, mọi sự phát triển cũng là để phục vụ con người, nếu không vì những mục tiêu đó, tham vọng, bước tiến nào cũng chỉ là vô nghĩa, là mù quáng, thậm chí điên cuồng! Thành đạt vật chất trong sự cô đơn, phát triển trên khổ đau của kẻ khác để làm gì nếu như tất cả không hạnh phúc, nếu như sau những thành công là những nghi ngờ, xa cách, những dằn vặt, bất an, và cả những ác mộng? Vật chất chỉ nên coi là phương tiện, khi coi đó là mục đích tức là ta đã cầm tù chính mình, đem tự do của mình làm con tin cho mục đích; với vật chất làm phương tiện ta sẽ tiến nhanh hơn trên con đường kiếm tìm , chinh phục hạnh phúc và chia sẻ để nhân lên hạnh phúc!
    ..........
    * ?oĐứa trẻ bội thực? :
    Đói khổ không dễ làm chết con người, ở môi trường đó nhiều khi con người lại vươn mạnh hơn, giống như thế sống của xương rồng nơi đất cằn, cát bỏng. Nhưng, người ta hoàn toàn có thể chết vì ?oquá no?. Lặn ngụp trong hỉ lạc, ắt chẳng ai nghĩ mình có thể sẽ chết đuối trong ấy. Đúng thôi! Nhưng sự vô tâm lại tai quái pha tạp chất vào làn nước trong vắt ấy. Con người thật quái kì, chẳng trách Frớt lại sinh thành thuyết Phân tâm mà có thời từng bị nhiều đả phá. Thật khó mà tin nổi bà mẹ hiền Đủ Đầy lại đẻ ra một đứa con ngỗ nghịch là tâm trạng Gò bó, không rõ rệt, có cảm giác như thiếu một cái gì đó và xuất hiện ý nghĩ muốn được? phá phách. Và, ngay cả khi hậu quả đã xảy ra người ta vẫn không khỏi bàng hoàng, ngỡ ngàng nhiều hơn đau xót. -Vậy thủ phạm là ai? -Lại vẫn là sự đơn điệu, gã Đơn Điệu giảo quyệt đã một lần giết chết tình yêu trong sự vô tâm, thờ ơ, giờ lại lăm le thủ tiêu hạnh phúc chính trong sự ê hề tưởng chừng là viên mãn.
    Khu vườn tình yêu cần nhiều hoa hương sắc chứ không chỉ một loài hoa dù đẹp! Cái cũ có thể không bao giờ cũ nếu ta biết làm mới nó. Câu ?ohai trái tim vàng?? trong chừng mực nào đó vẫn đúng và nên đúng nếu nó được chăm chút bởi sự hợp tác, hào hứng tự nguyện, và cả chút khôn ngoan nữa. Chẳng nên chỉ mơ về quá khứ, dù đó là thời đẹp, cái thời ta biết bay, bay trên đôi cánh hạnh phúc, cái thời ta say, chuyếnh choáng trong men tình và ngây ngất trong những dự định tuyệt vời! Sao không hồi sinh quá khứ ấy, để thời đó không chỉ là quá vãng, mà là hiện tại trong tay ta? Sao không gác lại bệnh sĩ diện bằng sự chân thành, xé tan mù nghi ngờ bởi lòng thẳng thắn? Sao chẳng hâm nóng yêu thương bằng sự dũng cảm, tìm lại lãng mạn với tính vị tha? Lẽ nào làm kẻ đào mồ, chôn tình yêu và táng theo cả niềm vui con trẻ; làm tên đồ tể, giết hạnh phúc cùng băm nát những trái tim thơ ngây?
    Nhiều nhân vật danh tiếng dường như tự nghiệm, phán những câu được ối người đồng cảm gọi là ?odanh ngôn? rằng: hôn nhân- nhà ngục, vợ- cai tù, hôn nhân là khởi đầu của sự kết thúc tình yêu,v.v? Lắm câu khá văn chương, đầy triết lý, rất thâm thuý, chơi chữ cũng tài và không kém hài hước, nhưng tôi tẩn mẩn xem kỹ thì chẳng thấy câu nào trong số ấy thay vì ?obịt mũi? dạy cách? bón phân cho cây tình yêu tươi tốt! Hay tình phải quắt queo, phải chết yểu mới xuất ra triết lý, dung mạo tình yêu phải tàn tạ, dúm dó, nhăn nhở xấu mới sinh ra những áng ?otuyệt văn, thần cú? theo kiểu ?otình chỉ đẹp khi tình dang dở?? Chẳng thấy ai tự hỏi làm chăng khi xưa ?oNhác trông thấy bóng em đây. Ăn chín lạng hạt ớt ngọt ngay như đường? mà giờ ?othoáng nghe thấy tiếng em đây, như ăn chín lạng ớt cay vêu mồm?? Sao trước chàng phong nhã thế, ân cần thế; nàng dịu dàng biết bao, đáng yêu biết bao; sao nay chàng? bẩn thế, hắn cục cằn thế; nàng? lắm mồm thế, mụ ấy bần tiện thế? Nhớ khi xưa bao lời êm dịu, thủ thỉ, chao ôi là ngọt ngào và tiếng cười, và ánh mắt ngời sáng, những ve vuốt yêu thương và những xúc cảm? cớ sao giờ chỉ toàn tiếng thở dài, những lời chì chiết, những đay nghiến bóng gió, câu mỉa mai cay độc, sự thô lỗ, giả dối và cả ánh mắt sung sướng mỗi khi được? làm tổn thương ?ođịch thủ?? Phải chăng tại thời gian làm hình thức tàn phai? Chẳng lẽ tình yêu chỉ là chiếc eo thon thon, bộ ngực đẹp đẹp hay gì gì đó? và chấm hết? Chẳng lẽ nghĩa tình chỉ ở mái tóc xanh chẳng bạc, làn da căng chẳng nhăn và sự thoải mái chẳng trách nhiệm??
    Xét về vĩ mô, với cách nhìn mang tính tâm lý phân tích, với góc độ cá nhân dưới tác động xã hội và cả phát triển của khoa học, người ta dễ chấp nhận những mô hình gia đình ?ophi logic?, nhưng với cách nhìn chiến lược, vượt trên cách nhìn thông thường và chính thống, toàn diện trên mối tương tác cá nhân- xã hội, người ta không thể không hướng đến mô hình? cũ- truyền thống có cải tiến (gia đình mà con có đủ mẹ cha?)!
    ?Hôn nhân và tình yêu lẽ đâu là một cuộc bán mua lạnh lùng, không lợi- không bán, không Được- không Cho? Đó là cái kiểu ?oMày yêu tao (như hoặc hơn tao) thì tao yêu mày. Không lỗ!?, không trách nhiệm, không nhường nhịn, không tự trọng, không quan tâm? Cá nhân tôi không thể tưởng tượng được hạnh phúc thực thụ trong một gia đình không có tình yêu, hoặc ?oyêu nhau? bằng đầu hay hạ phần cơ thể- không có trái tim!
    Vậy đối với bé Tình Yêu, chế độ dinh dưỡng nên thế nào? Hẳn không nên cho ăn quá nhiều chất đạm, chất béo dễ gây béo phì- xấu, hoặc bé dễ ngấy, chán ăn, phát sinh nhu cầu thích món lạ bất chấp có thể đau bụng? tiêu chảy bất cứ lúc nào. Hãy làm phong phú thực đơn, hãy làm cho bé ngon miệng, với thực phẩm tươi, giàu sinh tố và cả mẹo ?omón ăn mầm đá?- ăn ngon hơn khi hơi đói!
    ..........
    * ?oĐứa bé bướng bỉnh?:
    Dù có biết bao định nghĩa, bao danh ngôn, tuyên ngôn, cơ man nào là bài học nhưng tình yêu vẫn là một hiện tượng vô định nhất, khó nắm bắt và phi logic nhất! Đó cũng là sự bướng bỉnh của đứa bé Tình Yêu. Lúc này, đứa trẻ trái tính trái nết, khó dạy và khó chịu đến? khó hiểu. Có lẽ đây là thời kỳ dậy thì của đứa bé, vượt qua giai đoạn này đứa bé sẽ trưởng thành, trở nên xinh đẹp, cường tráng và bản lĩnh thêm nhiều.
    Mấy ai hiểu nổi vì sao, với sự nuôi dưỡng, dạy dỗ hẳn là chu đáo mà đứa trẻ ngoan bỗng trở nên hư, thậm chí sa ngã một cách phi lý? ?oHư? trong đủ đầy đã khó hiểu nhưng ?oHư Vô cớ? mới khiến tình yêu ?ophi logic nhất?. Thực ra, nguyên nhân mà người ta vẫn gọi đơn giản là ?omù quáng? chủ yếu xuất phát từ sự so sánh không ý thức và những khoảng yếu của lí trí. Tính Tham (chữ Dục theo nghĩa rộng trong Thất tình) ắt rằng là căn bệnh nặng nhất của con người nên người ta dễ có phản xạ so sánh khi tiếp xúc với Cái Hơn và cảm giác mong muốn sở hữu nó. Khi cơ hội đến gần, cuộc chiến giữa tính Tham và Lí trí nổ ra và sa ngã xuất hiện khi phần thua thuộc về Lí trí. Đã yêu, để bé Tình Yêu chịu ăn, người ta phải chạy theo nó, dỗ dành, cưng chiều và nịnh nọt, bởi bé hay làm lẫy và hay quấy. Sau hôn nhân, người ta lại phải bồi dưỡng, chăm bẵm, dạy bảo nó bằng tấm gương của chính mình, không chiều chuộng như trước nhưng cũng không thể lơ là. Lúc này, có người đã cảm thấy mệt mỏi, thấy mình đang quảy gánh trách nhiệm thật nặng, thấy mình luôn phải quan tâm mà ít được quan tâm nên một chút ân cần (thật hay giả) cũng dễ khiến họ mềm lòng. Trên con đường hạnh phúc, có lẽ chỉ có điểm kết thúc khi đi hết cuộc đời, đó là một cuộc vận động không dừng mà những người may mắn tham dự không được phép mệt mỏi; chúng ta cần học cách hài lòng với những gì mình có nhưng đừng tắc lại trên con đường hạnh phúc! ?oGánh nặng sẽ trở nên nhẹ nhàng nếu được nhấc lên vui vẻ?! Ngày xưa, mỗi lần picnic được vác đồ cho Nàng làm Chàng sung sướng, chỉ một cái nhìn trìu mến đủ làm Chàng hết mệt, bước đi băng băng và thương Nàng mỏi chân? Vì sao? ?"Ai cũng có thể trả lời, nếu họ thực sự muốn!
    Cơn lôi đình có thể vung lưỡi tầm sét hại tình yêu nhưng một chút (vừa độ và hợp lý) dỗi hờn khéo léo, tức giận dịu dàng lại có tác dụng như một chiếc lạt mềm? Một chút cách xa (với cả những lãng mạn) cũng có tác dụng của làn gió làm bùng lại ngọn lửa đang cháy nhỏ. Cả những khoảng lắng, giúp thư giãn tình yêu. Và sự dí dỏm luôn nên có, giúp quạt mát những "cơn nóng". Nhưng quan trọng và không bao giờ cũ vẫn là thái độ THẲNG THẮN, CHÂN THÀNH để ?odiệt từ trong trứng? những hoài nghi, ấm ức dù nhỏ tích lại vẫn có thể bùng lên thành đám cháy! Có thẳng thắn mới hiểu nhau, mới tin nhau. Có chân thành mới biết chia sẻ, cả vui, cả buồn, cả khó khăn và khác biệt; mới không có cảm giác ?ocô đơn trong lứa đôi?. Như vậy mới tôn trọng nhau, mới thông cảm, vị tha, mới có xây dựng và hướng thiện- hoàn thiện mình và hoàn thiện cho nhau, không thể cùng ôm nhau xuống bùn mà phải là Nâng Đỡ Nhau Đi Tới!
    * Thế gian bao nhiêu người thì có bấy nhiêu tính cách, bao nhiêu đôi lứa thì có bấy nhiêu hình vẻ tình yêu, không thiếu những tình cảm nằm ngoài tưởng tượng của người đời nên để giải bài toán tình yêu không thể có một công thức duy nhất.
    Chúng ta cần luôn luôn tâm niệm: ?oHãy Cố Gắng!?, dù biết để cải đổi một bản tính là điều vô cùng khó! Bài toán khó nhưng thú vị, giá trị của chiến thắng vượt chông gai càng lớn lao và hạnh phúc là phần thưởng quý giá nhất cho những ai biết vươn tới!
    Mùng 7 Tết Giáp Thân, 2003.
    Tác giả TAIQUAI
  7. lathu777

    lathu777 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2007
    Bài viết:
    962
    Đã được thích:
    0
    Nhận được câu chuyện này ..Bạn tặng cho ta..Ta lại khắc khoải với đôi dòng tâm sự ..vậy thì po st nó lên đây ..để mà suy ngẫm bởi vì Con quỹ nổi buồn ...không phải riêng ta
    truyện: CON QUỶ NỖI BUỒN
    Dương Thiên Tứ
    ?oLối ngày xưa đầy nắng,
    Và ta khóc thật to...?
    Con Quỷ Nỗi Buồn sống với anh sinh viên trên một căn gác nhỏ. Chỗ ngồi ưa thích của nó là cuối kệ sách bụi bặm, nơi đặt bình hoa cũ với những bông hoa đã úa tàn. Con Quỷ Nỗi Buồn sống những ngày sung sướng.
    Người ta khi sinh ra không ai có nỗi buồn. Thế rồi từ cuộc sống, từ
    những người xung quanh và có khi từ ngay chính bản thân họ Con Quỷ Nỗi Buồn sinh ra, lớn lên theo năm tháng, lớn lên theo nỗi buồn. Các Con Quỷ Nỗi Buồn có khuôn mặt, hình dáng, móng vuốt khác nhau. Con Quỷ Nỗi Buồn của bạn khác Con Quỷ Nỗi Buồn của tôi, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh nhiều móng vuốt hơn Con Quỷ Nỗi Buồn của em. Và như vậy, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đã sống những ngày hạnh phúc. Bởi vì anh sinh viên thường có những nỗi buồn riêng. Có khi giữa đêm khuya chợt thức giấc, anh sinh viên không thắp đèn mà cứ nằm mở mắt thật to trong tối, Con Quỷ Nỗi Buồn lại lẳng lặng đến đứng ở đầu giường của anh. Cũng có khi cả hai ngồi ngắm trời mưa ngoài cửa sổ và những bóng người vội vã đi trong mưa. Con Quỷ Nỗi Buồn thích nhất là khi anh sinh viên ra ngoài, anh thường dẫn nó cùng đi dạo trên những phố vắng đầy lá me bay... Tóm lại, Con Quỷ Nỗi Buồn trong câu chuyện của chúng ta sống thật hạnh phúc.
    Nhưng hạnh phúc thường không kéo dài cho dù đó là hạnh phúc của một Con Quỷ Nỗi Buồn. Một ngày giáp Tết căn phòng của anh sinh viên có khách, đó là một cô gái có dáng dấp người lớn và đôi mắt trẻ con, nụ cười của cô tràn ngập căn phòng tối tăm của anh sinh viên. Con Quỷ Nỗi Buồn đâm ra có ác cảm với cô gái, rồi nó ghét luôn Con Quỷ Nỗi Buồn đi theo cô - một con quỷ bé nhỏ và có vẻ nhút nhát. Nhưng những lần sau nó thấy Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái ốm yếu quá nên đâm ra thương hại, nó lân la làm quen:
    - Ðằng ấy trông xanh xao lắm, chắc cô chủ của đằng ấy lúc nào cũng vui vẻ phải không?
    Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hóa ra lại dễ bắt chuyện:
    - Không phải đâu, lúc trước mình cũng to béo như bạn. Song từ khi cô chủ của mình quen với cậu chủ của bạn là mọi sự thay đổi, mình chẳng còn được chăm sóc nữa.
    - Chuyện gì đã xảy ra vậy?
    - Mình cũng chẳng biết nữa, Con Người gọi nó là Tình Yêu. Các cụ quỷ Nỗi Buồn có ý kiến khác nhau về nó lắm. Có cụ cho rằng Tình Yêu làm cho các Con Quỷ Nỗi Buồn chúng mình thêm mập. Nhưng bạn thấy đó, một con quỷ trẻ như mình mà cứ tiếp tục gầy đi vì cái quỷ quái gọi là Tình Yêu ...
    Nó im lặng một chút, thở dài, rồi trái với vẻ niềm nở lúc đầu, nó nói tiếp, giọng buồn rầu:
    - Cứ như thế chắc phải khăn gói ra đi mất! Có ngày bạn chẳng còn thấy mình đâu ... Mà thôi, mình lại phải đi đây, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
    Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hấp tấp chạy theo chủ, bỏ lại Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đứng trầm ngâm một lúc lâu, quên cả chào con quỷ bạn tội nghiệp.
    Những ngày sau đó Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên quan tâm đến cậu chủ của mình nhiều hơn. Nhưng anh sinh viên chỉ làm nó thêm lo lắng, anh vắng nhà liên tục, có đêm không
    quay về ngủ. Rồi những bó hoa, những nụ cười, những cuộc hẹn hò ... Ðến một ngày, cô gái quay lại không còn Con Quỷ Nỗi Buồn ốm yếu đi theo nữa, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên bắt đầu nghĩ đến số phận của mình, bắt đầu tính đến những chuyến đi xa.
    Một buổi trưa, Con Quỷ Nỗi Buồn nghe anh sinh viên trao đổi với bà chủ nhà về việc trả lại chỗ trọ. Anh sinh viên định dọn đến ở một chỗ khác, thích hợp hơn căn gác bụi bặm một người này. Anh nói với bà chủ là sẽ dọn đi thật sớm rồi sau đó anh vội vã đến thư viện.
    Con Quỷ Nỗi Buồn bất ngờ với tin đó. Nó ngồi bồi hồi một lúc lâu rồi rời khỏi nơi ẩn náu rón rén chui vào chăn của anh sinh viên. Tiếng nhạc dương cầm vẫn vọng ra từ chiếc casette cũ kỹ mà anh sinh viên quên tắt. Con Quỷ Nỗi Buồn lơ mơ ngủ. Con Quỷ Nỗi Buồn thấy nó cùng anh sinh viên đi trong một chiều thu trong sáng sau cơn mưa, xác lá tấp đầy hai bên vệ đường, không khí lành lạnh và ẩm ướt. Có ai đó gọi anh sinh viên ở cuối con đường, tiếng trong trẻo và quen thuộc. Anh sinh viên đáp lại rồi chạy theo tiếng gọi. Còn nó cố gắng theo kịp anh nhưng những bụi bờ đã giữ chân nó lại. Và cuối cùng, Con Quỷ Nỗi Buồn đã rơi lại một mình trên khúc quanh của con đường giữa hoàng hôn xuống chậm.
    Con Quỷ Nỗi Buồn thức giấc thì đêm đã tràn vào phòng, băng casette đang quay đến bài cuối, từng nốt nhạc lẻ loi rơi vào bóng tối. Con Quỷ Nỗi Buồn nhận thấy mình đã khóc trong mơ, nước mắt ướt đầm cả gối. Hóa ra nó chỉ là một con quỷ có tâm hồn yếu đuối, một con quỷ vô tích sự chẳng cần cho bất cứ ai. Nó lặng lẽ xuống giường thu dọn hành lý ra đi. Cũng chẳng có gì cả, chỉ vài nỗi buồn lặt vặt không đâu. Con người thật ra chẳng có bao nhiêu nỗi buồn, sở dĩ người ta buồn lâu như vậy vì ngưòi ta đã nghĩ tới nỗi buồn của mình thật nhiều lần. Ðến tận khuya anh sinh viên mới vế nhà. Anh lăn ra giường đánh một giấc ngon lành, thỉnh thoảng lại mĩm cười trong mơ. Con Quỷ Nỗi Buồn đứng thật lâu ở đầu giường ngắm khuôn mặt bình thản của anh. Khi đồng hồ dưới nhà thong thả điểm mười hai tiếng chuông, Con Quỷ Nỗi Buồn khẽ khàng mở cửa và ra đi. Thật buồn cười cho nó, đi quanh quẩn về đâu nó cũng vẫn ở trong cuộc đời này.
    Câu chuyện của chúng ta lẽ ra đã chấm dứt. Nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên không đi xa được bao nhiêu, nỗi nhớ đã giữ chân nó lại. Nó nhớ lúc nửa đêm, anh sinh viên và nó thức giấc vì một kỷ niệm nào đó chợt quay về gọi cửa. Nó nhớ những chiều mưa với những bóng người cô đơn không hiểu sao cứ nhạt nhòa sau cửa kính đẫm nước. Nó nhớ hai hàng cây trầmngâm trút lá trên lối đi đầy bóng tối. Nó nhớ những ngày buồn bã mà hạnh phúc của riêng nó.Cuối cùng nó da diết nhớ chỗ ngồi đầy bụi với bình hoa đã úa tàn, nó chợt thấy rằng bao lâu nay ngồi ở chỗ ấy mà vẫn vô tình không biết đó là hoa gì. Có lẽ là hoa cúc, hoa hồng hay cũng có thể là một loại hoa dại không tên nào đó ...
    - Mình sẽ quay lại. Mà mình quay lại để làm gì? - Con Quỷ Nỗi Buồn tự nhủ rồi lại nghĩ tiếp - Mình chỉ quay lại một lát thôi, xem những bông hoa đó là hoa gì rồi sẽ đi ngay.
    Và Con Quỷ Nỗi Buồn của chúng ta đã quay lại, nhưng anh sinh viên thì dọn đi mất. Căn phòng đầy những mảnh giấy vụn, những đồ vật không còn dùng được, tường và sàn hoen ố, bám đầy bụi bặm.
    Có ai đó đã viết: Con Người đem lại linh hồn cho chỗ ở, Con Người ra đi chỗ ở cũng mất linh hồn. Linh hồn đã mất nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn vẫn còn ở lại. Em cứ hỏi anh vì sao người ta buồn khi quay về chốn cũ? Người ta đâu có buồn, người ta chỉ gặp lại Con Quỷ Nỗi Buồn mà họ vô tình đánh mất. Riêng anh, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh đã ngồi lặng lẽ đâu đó trong kỷ niệm,đã đợi chờ anh, đợi chờ rất lâu mà anh vẫn không quay trở lại ...
  8. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Thư gửi Bộ Chính Trị Việt Nam
    Từng đoàn người đổ ra khắp mởi nẻo đường của các đô thị chúc mừng chiến thắng của đội tuyển bóng đá Việt Nam ở một giải đấu khu vực, từ trẻ đến già ai cũng hồ hởi, phấn khởi hân hoan. Khắp nơi trong các quán xá ngưòi ta chỉ nói có mỗi chuyện đội tuyển Việt Nam đã chiến thắng Malaixia theo cách gì. Người ta còn cho rằng qua bóng đá thể hiện tinh thân yêu tổ quốc, yêu dân tộc. Chiều nay đội tuyển Việt Nam sẽ chắc mang lại cho đông đảo nhân dân một niềm phấn khích nữa trước đội tuyển Lào yếu ớt. Đường phố của các đô thị lại ngập cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới, không khí mừng chiến thắng của đội tuyển bóng đá Việt Nam lại dâng cao ngùn ngụt, khí thế nức lòng người..
    Giá như..một chút thôi. Tinh thần ấy được áp dụng vào việc phản đối Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa trong việc họ ra tuyên bố chính thức hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là của họ. Sáng nay người dân Hà Nội vẫn bình thản đi làm. Mảnh đất ma cha ông, anh em họ từng đổ máu , một nguồn tài nguyên dồi dào đã bị cướp đi đối với họ không có nghĩa gì sao,không bằng trận túc cầu chiều nay chăng?
    Khi người anh em Việt Nam đang hân hoan mừng rỡ vì được vào làm dự bị cho Hội Đồng Bảo An Liên Hợp Quốc, thì ông anh Trung Cộng dội một gáo nước lạnh làm bẽ mặt chính phủ Việt Nam với đồng bào Việt Nam nói riêng và thế giới nói chung. Việc làm của chính phủ Trung Hoa khiến cho việc vừa được chân trong HĐBA của Việt Nam thành trò cười lố bịch. Liệu ông Việt Nam bảo vệ được cho ai khi chính bản thân ông bị người ta ngang nhiên cứop đất, ngang nhiên thành lập đất của Việt Nam thành của Trung Cộng
    Thưa các ông trong Bộ Chính Trị Việt Nam
    Hơn lúc nào hết, chúng ta đang bị tổn thương về mặt tinh thần, con giun đã bị xéo mãi lắm rồi thưa các quý ông trong bộ Chính Trị Việt Nam. Ngày hôm qua các ông có buổi làm việc với thành uỷ Hà Nội để có kế hoạch chào đón 1000 năm Thăng Long. Người ta nói rằng giỗ để người sống ăn còn người chết có ăn được đâu. Các quý ông có làm kỷ niệm to đến đâu chăng nữa cũng làm sao xoá được vết nhục nhã từng tấc đất cha ông để lại bị xẻo ngoài biển Đông kia.
    Đành rằng chúng ta yếu hơn Trung Quốc về mọi mặt, kinh tế chúng ta lệ thuộc rất nhiều vào họ. Từ công nghệ, nguyên liệu , hàng hoá. Chúng ta không thể một sớm một chiều cắt đứt quan hệ ngoại giao. Nếu chúng ta phản ứng mạnh mẽ, quyết liệt có thể kinh tế chúng ta một lần nữa lâm vào suy thoái trầm trọng, mỗi bước đi đều cần phải cân nhắc kỹ. Tôi hiểu cái khó của các quý ông trong Bộ Chính Trị Việt Nam trước trò ma mãnh của Trung Hoa anh em. Nhưng chẳng lẽ chúng ta không làm gì ngoài những lời nói suông của ông Lê Dũng. Ông ấy chỉ là ngưòi phát ngôn chung chung. Sao quý ông ***************, *****************, Nông Đức Mạnh không đứng thẳng ra nói trên cương vị lãnh dạo của mình , lên án, phản đối hành vi của Cộng hoà nhân dân Trung Hoa như các thủ tướng Nhật đã nói với Nga về quần đảo Cua Vua. Việc đẩy sang cho cái máy nói là ông Lê Dũng hiển nhiên tự các ông đã né tránh trách nhiệm này trước đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước, vô tình các ông đã nêu cao thói bạc nhược trong bộ máy chính phủ. Các ông làm vậy thì bảo sao nhân dân Việt Nam chỉ quan tâm đến trận túc cầu chiều nay mà thôi, không trách họ được.
    Một bộ phận thanh niên chúng tôi, ít nhiều là người biết chữ như ngày xưa các cụ nói về kẻ sĩ. Chúng tôi còn có chữ Sĩ trong người. Chúng tôi có vợ đẹp, con ngoan, có cuộc sống đầy đủ. Chúng tôi ham thích thể thao, nghệ thuật, thích hưởng thụ, thích sống xa hoa. Nhưng đừng nghĩ những thứ đó xoa dịu nỗi uất hận trước trò xâm lấn của ngoại bang. Dẫu Hoàng sa, Trường Sa cách chúng tôi xa lắm, xa cả về địa lý lẫn quyền lợi. Mất Trường Sa, Hoàng Sa thì chúng tôi chả ảnh hưởng gì cả, sáng tôi vẫn có tiền đi ăn bát phở tái nạm, uống li cà phê Capuchino, hút điếu thuốc lá Camel bình luận về cách dùng người của ông Rít Đờ hay âm nhạc của Lê Minh Sơn, tuy nhiên ở góc nào đó trong trái tim nhiều ngăn vẫn trỗi dậy tiếng nói cảnh báo về mảnh đất nào xa xôi lắm của quê hương tôi đang bị người ta chiếm mất. Tiếng nói nhỏ mà day dứt lắm, như lời cha anh trách cứ chúng tôi sao nỡ bàng quan trước mảnh đất cha ông đã để lai, mảnh đất thẫm mồ hôi và máu của bao lớp người đi trước.
    Liệu có thể các ông tổ chức một lễ truy điệu trọng thể ghi nhớ công lao của 74 chiến sĩ Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cũng như các chiến sĩ trong quân lực Việt Nam Cộng Hoà đã hy sinh để bảo vệ hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa ruột thịt của Việt Nam chăng. Một lễ truy điệu trọng thể trong thời điểm này sẽ đánh thức tinh thần tự trọng của người Việt chúng ta, đồng thời cũng là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất tới nhà cầm quyền Trung Quốc. Báo hiệu tiếng gầm lớn của con giun đang bị xéo quằn quại như hình chữ S này.
    Nếu như nhà cầm quyền Trung Quốc vẫn tiếp tục duy trì ham vọng thôn tính dứt điểm hai quần đảo này của chúng ta, một mặt vẫn duy trì quan hệ ngoại giao , kinh tế, văn hoá, chính trị. Thì tại sao chúng ta không đưa quân ra ngoài đó, chấp nhận một cuộc đụng độ không chính thức, chúng ta trên bề mặt nổi vẫn cứ quan hệ với Trung Quốc như họ muốn. Cho dù tổn thất chúng ta có lớn lao, nhưng đâu có sao, hàng nghìn năm nay trong công cuộc bảo vệ lãnh thổ chúng ta vẫn chấp nhận. Ngay cả cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước chúng ta vẫn hô hào dù có biến Hà Nội thành thời kỳ đồ đá, dù có cháy cả dải Trường Sơn chúng ta cũng cam lòng chấp nhận đó sao, nhân dân Việt Nam đã bao giờ chần chừ , thoái thác trước các khẩu hiệu của các ông lần nào đâu, kể từ khi các ông lãnh đạo hết cuộc chiến chống thực dân đến đế quốc, đến bành trưóng bá quyền đến nghĩa vụ quốc tế Căm Pốt. Xương máu đổ hàng triệu người chưa lần nào nhân dân Việt Nam không đi theo lời kêu gọi cả.
    Hãy để cuộc chiến nổ ra như người Trung Cộng muốn, nếu nó leo thang thì càng tốt. Nó trở thành vấn đề nóng mà thế giới buộc phải quan tâm, can thiệp. Con có khóc mẹ mới cho bú. Một cuộc chiến bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa mà có nguy cơ gây ảnh hưởng đến hoà bình quốc tế. Thì bên bị ảnh hưởng nhiều hơn lại là Trung Cộng chứ không phải chúng ta, thế giới sẽ tập trung mổ xẻ hành động của Trung Cộng một cách quan tâm sâu sắcvì chúng là nước lớn đang phát triển chứ không hời hợt coi là chuyện khu vực của hai nước nữa Chính Trung Cộng cần quan hệ phát triển với thế giới hơn chúng ta rất nhiều. Một cuộc chiến đẩy Trung Cộng vào thế đối mặt với quốc tế, làm hạn chế mọi quan hệ kinh tế, biết đâu sẽ khiến chính nền kinh tế non trẻ đang nên của Trung Cộng vào thế khó. Nếu như vậy thì chính nhân dân Trung Hoa sẽ phản đối chính phủ mình đã sa đà vào cuộc chiến phi nghĩa khiến cuộc sống của họ bị ảnh hưởng.
    Tôi biết trên cương vị các ông, nhiều nguyên nhân từ các phía cần phải cân nhắc, không thể tuỳ tiện để có thể làm ảnh hưởng , xáo trộn, có nguy cơ đổ vỡ hay mất mát. Nhưng các ông nên nhớ một điều khi đọc lại lịch sử của dân tộc mà các ông lãnh đạo. Không có cái mất mát gì lớn hớn chuyện đất đai tổ quốc bị xâm phạm, không có nỗi nhục nào lớn hơn chuyện cắt đất cầu hoà. Nếu ngày hôm nay chúng ta không làm gì rõ rệt trước hành động xâm lấn của Trung Cộng. Các ông hay nghe tôi, đốt những sách viết về Lý Thường Kiệt, Nguyễn Huệ ... đi, rồi chúng ta làm đơn xin sát nhập với Trung Quốc thành một tỉnh. Chấp dứt mọi ưu phiền , trăn trở. Tha hồ yên ổn làm ăn.
    Người Buôn Gió
  9. Condor

    Condor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2003
    Bài viết:
    2.311
    Đã được thích:
    0
    Một bài viết đầy tâm huyết và rất hay. Bài viết này đã đề cập đúng những điều mà chắc không ít người trong chúng ta vẫn bức xúc. Xin vote 5 sao cho bài viết này. Xin cảm ơn "Người Buôn Gió" đã thay mặt hàng triệu người VN để viết lên những điều bức xúc về cái cách CPVN phản ứng trong chuyện Hoàng Sa & Trường Sa này và cũng xin cảm ơn BoySG đã post để mọi người trong 7XSG cùng xem.
  10. nguoisitinh

    nguoisitinh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/01/1970
    Bài viết:
    215
    Đã được thích:
    0
    Bức thư đã thể hiện rõ lòng yêu nước và tâm huyết của người viết ra. tuy nhiên có lẽ còn hơi "ngây ngô" trong việc nhận thức về cuộc chiến "có thể xảy ra". TQ với số dân gần 1,5 tỷ người, kinh tế phát triển mạnh đe doạ cả kinh tế chứ chứ không chỉ "non trẻ" như Người Buôn Gió nhận định. Mà nước có giàu thì quân mới hùng. nếu cuộc chiến xảy ra thì chúng ta đã bẹp lép trước khi cộng đồng quốc tế lên tiếng (cho dù VN có lobby tốt cỡ nào đi nữa thì các quốc gia khác vẫn phải e dè vì TQ là một đối tác kinh tế lớn của họ).
    Tuy nói vậy nhưng không có nghĩa là chúng ta phải sợ Trung Quốc. Chúng ta không thể để mất mảnh đất xương máu của Tổ quốc mà không có bất cứ hành động kháng cự nào.
    Quả thật chờ mãi mà sao không thấy tiếng nói mạnh mẽ nào từ nhà nước mình hết vậy.
    Tôi cần nghe một tiếng nói, một lời kêu gọi mạnh mẽ

Chia sẻ trang này