1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

+ Cuộc sống lắm điều đáng suy ngẫm ...

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi votrungh, 29/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Câu chuyện chị thỏ bông
    Bạn tôi, vợ về quê thăm mẹ. Anh ở nhà, vào đúng ngày chủ nhật, thì buồn. Alô cho một người bạn, và cả hai đi mát-xa.
    Cô gái làm mát-xa cho anh rất xinh, mặt tỉnh bơ, vừa làm vừa kể chuyện cười. Cô kể chuyện chị thỏ bông đi lạc. "Chị thỏ bông có chồng là anh thỏ bông. Một hôm chị thỏ bông đi vào rừng tìm cà rốt. Lúc quay trở ra thì bị lạc. Chị đi một đoạn thì gặp anh thỏ trắng. Chị hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ trắng bảo, ''muốn biết thì ở lại đây đêm nay''. Chị thỏ bông đành ở lại. Ngày hôm sau, chị đi tiếp, mãi vẫn không thấy đường. Chị nhìn thấy anh thỏ nâu. Chị hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ nâu nói, ''muốn biết thì ở lại đây đêm nay''. Chị thỏ bông cắn răng ở lại đấy một đêm. Hôm sau nữa, chị đi tiếp. Vẫn lạc đường. Lần này thì gặp anh thỏ đen. Chị đến hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ đen cũng nói, ''muốn biết thì ở lại đây đêm nay''. Chị thỏ đen tặc lưỡi ở lại. Sáng hôm sau, chị tỉnh dậy, và lên đường. Ði được một đoạn thì thấy nhà, với anh thỏ bông đang đánh răng trước cửa. Chị về nhà được hai hôm thì biết mình có mang."
    Cô mát-xa đố: "Em đố anh, con của chị thỏ bông sẽ có màu gì?" Bạn tôi đoán, cà phê sữa bông, khoang đen bông..., mãi cũng sai, đành hỏi cô. Cô bảo: "Muốn biết thì ở lại đây đêm nay".
    Ðương nhiên là bạn tôi không phải thỏ bông nên không ở lại. Chỉ cười khà khà, tí sau rút ví ra, cho tiền boa, và về kể tôi nghe, tấm tắc khen mãi cô gái massage tinh ranh làm anh buồn cười - cái việc mà cả mấy năm nay vợ anh không làm được. *
    Thưa chị em phụ nữ, Không làm chồng cười được là một cái tội rất to. Nó khiến cho chồng các chị phải đi tìm nụ cười ở những nơi khác. Và đó là một cái quyền của đàn ông. Cái này không phải là mình tôi nghĩ ra và phát ngôn. Mà điều này, báo (dành cho phụ nữ) nào cũng có nói. "Khi anh ấy có người khác, bạn hãy xem lại mình." Nghe như một châm ngôn.
    Bởi vì các chị không biết kể chuyện chị thỏ bông, cho nên các anh phải đi nghe người khác kể lại câu chuyện ấy.
    Bởi vì các chị không biết mát-xa, cho nên các chị không thể cấm các anh đi mát-xa.
    Bởi vì các chị không biết quá nhiều thứ nên các anh phải đi lấy kiến thức từ nơi khác.
    Bởi vì các chị biết quá nhiều thứ nên các anh sẽ đi phổ biến kiến thức cho nơi khác.
    Bởi vì các chị quá hiền,
    Bởi vì các chị quá dữ,
    Bởi vì các chị quá ngăn nắp,
    Bởi vì các chị quá bừa bộn...
    Kiểu gì, như báo đã nói, cũng là lỗi của các chị thôi. Và báo (có lẽ đã ăn hối lộ của đàn ông) mà đề cao quá sức cái công dung ngôn hạnh, gần như đặt hẳn các chị lên bàn thờ, khiến các chị không leo xuống được để đấu tranh bình đẳng với đàn ông, cho nên các chị đành ở đó mà vui vầy với bếp núc cùng con cái.
    Trong khi đó, thưa các chị, một món quà nhân ngày phụ nữ mà tôi muốn tặng cho các chị, dù mở ra các chị có thể nhăn mặt, thấy vô đạo đức, gói lại không nhận, là phần phân tích sau vụ việc chị thỏ bông vừa qua để các chị biết thực lực các chị đến đâu:
    1. Các chị dễ rơi vào tình huống "chị thỏ bông" hơn các anh .
    Có lẽ, chẳng ai nói cho chồng các chị biết rằng: phụ nữ có khả năng sa ngã hơn đàn ông rất nhiều. Lại không phải kiểu sa ngã ăn-bánh-trả-tiền-một-lần-rồi-quên như đàn ông, mà đây là sa ngã tinh thần, thương thương nhớ nhớ mà chồng các chị có biết thì chỉ có nát tim gan. Không báo nào răn đe người đàn ông rằng nếu anh cứ để bụng bia đi lại nghênh ngang trong nhà mà quăng quật vợ, thì vợ anh, tuy cúi mặt hiền thục nấu ăn trong bếp cho anh đó, nhưng tâm trí là hướng về người khác rồi; như một nơi an ủi, như một chốn yêu thương; chỉ rất may cho anh, rằng chị đã ở cái thế "bàn thờ" của phụ nữ Á đông, nên ít khi để cho mọi việc đến nơi đến chốn, chứ còn không thì...
    2. Luôn có những người khác mà chị không biết .
    Chị thỏ bông chỉ cần đi ra đường cũng đã thấy muôn sắc thỏ đón chào mình. Anh thỏ bông có thể thấy vợ là nhàm, nhưng những anh thỏ khác thì không thế. Các chị cũng thế, để ra một ngày nhìn quanh mình đi, rồi các chị sẽ thấy, nếu các chị bật đèn xanh, sẽ có vài người đàn ông mong được các chị cười với họ một cái, hay ăn một bữa cơm của các chị nấu, hay được các chị xoa đầu. Lâu nay các chị vẫn được giáo dục trở thành một bông hồng duy nhất cho một người duy nhất. Ðó hình như là chiến lược của cánh đàn ông. Ðàn ông không nói với các chị rằng, nếu càng nhiều người ngắm, thì họ càng quý bông hồng của mình. Không đời nào họ nói như thế. Họ chỉ muốn an toàn, nên cố hướng dẫn các chị nở mãi một cách, tỏa hương mãi một loại; loại nào, cách nào công dung ngôn hạnh tiết liệt nhất. Thế rồi sau đó, khi đã đúc được chị thành bông hoa nhựa rồi, họ lại chỉ muốn tìm đến những bông hoa dại biết kể chuyện thỏ bông. Thường bao giờ họ cũng bắt các chị lựa chọn: hoặc là hoa dại và không có anh ấy, hoặc là thành hoa nhựa và có anh ấy; các chị sẽ chọn ngay con đường hoa nhựa. Các chị không biết, rằng nếu các chị cứng đầu làm hoa dại, thì các chị sẽ không mất gì cả, mà còn kích thích người ta giữ các chị lại hơn.
    3. Gia đình còn hay mất là do đạo đức các chị .
    Chị thỏ bông có cái khả năng đi ba đêm về mà anh thỏ bông vẫn không biết, và trên đường có rất nhiều anh thỏ đen, nâu, trắng sẵn sàng rủ chị phiêu lưu. Cái gia đình thỏ bông thật ra còn hay mất là do chị, do đạo đức của chị đến đâu. Chị thỏ bông hoàn toàn có thể tạo ra những vụ việc đi lạc lần nữa để phiêu lưu mà chẳng mất gì. Nhưng trời phú cho chị thỏ bông (cũng như cho các chị em phụ nữ) cái khả năng nghĩ về đạo đức rất mạnh, cho nên anh thỏ bông mới còn vợ cùng nhai cà rốt với mình.
    ** Tóm lại: Sau vụ việc chị thỏ bông này, hẳn các anh đã thấy mình cũng cần cảnh giác mà giữ vợ? Bởi vì con đường hư hỏng của phụ nữ không cần mất công như các anh đâu. Theo một thống kê mật, những lời đề nghị của phụ nữ được chấp nhận tới 8/10, trong khi đàn ông chỉ có 1.5/10 mà thôi.
    Bình đẳng với phụ nữ là cho họ biết vũ khí mà họ có, và để họ tùy nghi xử dụng sau khi đã cân nhắc được mất.
    Hôm nay, nhân vụ chị thỏ bông, tôi lấy lại chút bình đẳng cho các chị. Còn bây giờ, tôi phải đi. Có người đang đợi tôi để hỏi: muốn làm hoa dại hay hoa nhựa.
    Tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi chỉ hung hăng thế thôi. Ðể không mất anh ấy, tôi sẽ làm hoa nhựa.
    ( Thảo Hảo -25.10.2002 . Thể thao-Văn hoá 18.10.2002)
  2. elead

    elead Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    713
    Đã được thích:
    0
    10% cuộc đời là những gì xảy đến với bạn.
    90% cuộc đời là do phản ứng của bạn đối với những chuyện xảy đến đó.

    Thế nghĩa là sao? Hãy xét một ví dụ: Bạn đang ăn sáng cùng gia đình.
    Con gái bạn làm đổ cà phê lên áo bạn... Chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ... Điều xảy ra tiếp sau đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn. Bạn đã làm gì? Bạn mắng cháu... Cháu phát khóc... Bạn trách cả vợ mình đã đặt tách cà phê quá gần rìa bàn. Hai người cãi nhau một hồi. Bạn đùng đùng bước lên lầu thay áo. Khi bạn trở xuống con bạn vẫn còn khóc, chưa ăn xong để đi học. Cháu bị lỡ chuyến xe đưa rước... Vợ bạn phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra, đưa con gái tới trường. Sợ trễ, bạn chạy vượt đèn đỏ, bị một anh công an chặn lại và phạt. Sau khi đóng phạt, bạn đưa con đến trường trễ mất 15 phút... Con bạn chạy nhanh vào lớp không kịp chào bạn. Bạn đến cơ quan trễ mất 20 phút, lại thấy mình bỏ quên chiếc cặp ở nhà. Ngày của bạn đã bắt đầu một cách thật khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp tục xảy ra...Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà để thấy vợ con không vui vẻ đón mừng mình như ngày hôm trước.
    Tại sao bạn có một ngày buồn chán đến thế?
    A. Tại tách cà phê?
    B. Tại con gái bạn?
    C. Tại anh công an?
    D. Tại chính bạn?
    Câu trả lời đúng là D. Bạn đã không làm chủ cái 90% thuộc quyền phản ứng của mình. Cách phản ứng chỉ trong 5 giây của bạn đã tạo nên một ngày bất hạnh.
    Bạn có thể phản ứng theo cách khác. Khi tách cà phê đổ và cháu bé sợ phát khóc, bạn có thể xoa đầu con và nói: ?oKhông sao, lần sau con phải cẩn thận hơn một chút?. Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà vừa kịp vẫy tay chào lại cháu bé khi nó bước lên xe đưa rước đậu đối diện nhà mình. Bạn cũng có thể ?omi? vợ và cùng đi làm. Bạn đến văn phòng sớm hơn 5 phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có thể sếp cũng khen bạn làm việc siêng năng và hiệu quả.
    Hãy nhớ phản ứng của bạn là tối quan trọng. Chuyện bất ngờ chỉ chiếm 10%, 90% còn lại là phản ứng của bạn và hậu quả của nó. Hãy áp dụng bí quyết 90/10 để xử lý mọi việc trong nhà, bạn sẽ thấy cuộc đời đáng sống hơn, bạn đồng ý chứ?
  3. elead

    elead Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    713
    Đã được thích:
    0
    10% cuộc đời là những gì xảy đến với bạn.
    90% cuộc đời là do phản ứng của bạn đối với những chuyện xảy đến đó.

    Thế nghĩa là sao? Hãy xét một ví dụ: Bạn đang ăn sáng cùng gia đình.
    Con gái bạn làm đổ cà phê lên áo bạn... Chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ... Điều xảy ra tiếp sau đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn. Bạn đã làm gì? Bạn mắng cháu... Cháu phát khóc... Bạn trách cả vợ mình đã đặt tách cà phê quá gần rìa bàn. Hai người cãi nhau một hồi. Bạn đùng đùng bước lên lầu thay áo. Khi bạn trở xuống con bạn vẫn còn khóc, chưa ăn xong để đi học. Cháu bị lỡ chuyến xe đưa rước... Vợ bạn phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra, đưa con gái tới trường. Sợ trễ, bạn chạy vượt đèn đỏ, bị một anh công an chặn lại và phạt. Sau khi đóng phạt, bạn đưa con đến trường trễ mất 15 phút... Con bạn chạy nhanh vào lớp không kịp chào bạn. Bạn đến cơ quan trễ mất 20 phút, lại thấy mình bỏ quên chiếc cặp ở nhà. Ngày của bạn đã bắt đầu một cách thật khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp tục xảy ra...Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà để thấy vợ con không vui vẻ đón mừng mình như ngày hôm trước.
    Tại sao bạn có một ngày buồn chán đến thế?
    A. Tại tách cà phê?
    B. Tại con gái bạn?
    C. Tại anh công an?
    D. Tại chính bạn?
    Câu trả lời đúng là D. Bạn đã không làm chủ cái 90% thuộc quyền phản ứng của mình. Cách phản ứng chỉ trong 5 giây của bạn đã tạo nên một ngày bất hạnh.
    Bạn có thể phản ứng theo cách khác. Khi tách cà phê đổ và cháu bé sợ phát khóc, bạn có thể xoa đầu con và nói: ?oKhông sao, lần sau con phải cẩn thận hơn một chút?. Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà vừa kịp vẫy tay chào lại cháu bé khi nó bước lên xe đưa rước đậu đối diện nhà mình. Bạn cũng có thể ?omi? vợ và cùng đi làm. Bạn đến văn phòng sớm hơn 5 phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có thể sếp cũng khen bạn làm việc siêng năng và hiệu quả.
    Hãy nhớ phản ứng của bạn là tối quan trọng. Chuyện bất ngờ chỉ chiếm 10%, 90% còn lại là phản ứng của bạn và hậu quả của nó. Hãy áp dụng bí quyết 90/10 để xử lý mọi việc trong nhà, bạn sẽ thấy cuộc đời đáng sống hơn, bạn đồng ý chứ?
  4. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Thành Lộc: ''Hãy biến nỗi đau thành ân huệ''

    Bận rộn với lịch diễn dày đặc, vừa phải chăm chút cho sân khấu kịch Idecaf, làm chương trình cho thiếu nhi, nhưng anh vẫn đảm nhận vai trò MC cho game-show "Rồng vàng". Một người dẫn chương trình có duyên đem lại cho người xem cảm giác thú vị.
    - Dù rất bận nhưng anh vẫn tình nguyện làm MC cho chương trình "Rồng vàng", nhà tổ chức đã thuyết phục anh ở điểm nào?
    - Sau nhiều lần từ chối, tôi đang thử sức với hợp đồng một năm. Trước đây, hầu như tôi không có thời gian để xem chương trình này, nhưng đến nay đã bắt đầu yêu thích. Bản thân tôi dung nạp được nhiều kiến thức phổ thông, hiểu thêm nhiều lĩnh vực mà mình chưa quan tâm. Hơn nữa, một số thí sinh tham gia là vì yêu mến tôi, làm tôi rất xúc động.
    - Trong vai trò nào anh cũng chiếm được cảm tình của đông đảo khán giả và đồng nghiệp, bản thân anh tự đánh giá mình như thế nào?
    - Không có bất kỳ nghệ sĩ tâm huyết nào với nghề mà mãn nguyện với những gì mình đã làm được. Tôi là diễn viên có nhiều nhược điểm nhưng luôn cầu toàn. Độ tuổi 40 được xem là đỉnh cao, đến tuổi này nên nhường bước cho người khác. Hai tháng qua, tôi phải chống chọi với bệnh tật. Trải qua một cuộc chiến đấu 48 ngày với tử thần, bẩy cái gai hiểm độc mọc trong cơ thể và cái chết rình rập. Mỗi đêm, tôi phải ngâm mình trong thuốc nóng 78 độ. Lúc bấy giờ mình mới thấy thấm thía nỗi cô đơn khủng khiếp, thèm có một bàn tay của người yêu vô cùng.
    - Điều gì đã giúp anh vượt qua?
    - Việc điều trị của tôi đòi hỏi ý chí và sự kiên định khủng khiếp. Trong đầu tôi có lúc chỉ có một ý nghĩ "phải sống". Bây giờ tôi ý thức một điều không chỉ sống cho mình mà sống cho mọi người. Sau cơn bạo bệnh, tôi ngộ ra được nhiều điều "hãy cảm nhận nỗi đau tận cùng và biến nó thành ân huệ mà thượng đế ban cho". Tức khắc, nỗi đau xuyên qua mình, và bỏ nó lại sau lưng.
    - Chiến đấu với thần chết, nhưng lên sân khấu anh không hề bộc lộ sự mệt mỏi, anh phải diễn như thế nào?
    - Khi lên sàn diễn, tôi quên hết mọi thứ. Thấy khán giả cười nghiêng ngả, trong ngóc ngách tâm hồn mình thoáng có sự tủi thân len lỏi vào. Tôi không muốn những người thân lo lắng, hoang mang. Còn trong cuộc sống, có lúc cũng phải diễn để tồn tại và tự vệ. Đôi khi những cảm xúc thật là những cảm xúc trên sân khấu. Tôi rất mệt nếu phải diễn ngoài đời.
    - Mẫu người như thế nào để anh dễ đồng cảm và chia sẻ?
    - Có những người tính cách không giống tôi một chút nào, nhưng họ hiểu tôi và là người có tâm. Tôi chỉ chơi được với những người lớn tuổi, hay những người đã lăn lộn sớm với đời, có cùng gu và đều yêu thích nhạc Trịnh Công Sơn.
    - Khán giả chỉ nhìn thấy ánh hào quang ở anh, anh đã khổ luyện như thế nào để nuôi dưỡng cảm xúc khỏi bị chai sạn trước mỗi lần "hâm lại rượu cũ"?
    - Tôi cũng có những lúc bị "lì" cảm xúc như ai. Nhưng tôi nghĩ mình không có quyền và không được phép để cho khán giả, những người nuôi mình, đến xem trong cảm giác "hết lửa". Trước mỗi suất diễn, tôi luôn trang bị tinh thần diễn tặng cho một ai đó. Và tất cả còn lại là nhờ tôi luôn chú tâm cho việc trau dồi kỹ thuật biểu diễn. Tôi luôn học hỏi những bậc đàn anh đàn chị đi trước. Kịch nói mà không hay thì làm sao khán giả lĩnh hội được những gì mình muốn truyền tải.
    ( VNExpress )
  5. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Thành Lộc: ''Hãy biến nỗi đau thành ân huệ''

    Bận rộn với lịch diễn dày đặc, vừa phải chăm chút cho sân khấu kịch Idecaf, làm chương trình cho thiếu nhi, nhưng anh vẫn đảm nhận vai trò MC cho game-show "Rồng vàng". Một người dẫn chương trình có duyên đem lại cho người xem cảm giác thú vị.
    - Dù rất bận nhưng anh vẫn tình nguyện làm MC cho chương trình "Rồng vàng", nhà tổ chức đã thuyết phục anh ở điểm nào?
    - Sau nhiều lần từ chối, tôi đang thử sức với hợp đồng một năm. Trước đây, hầu như tôi không có thời gian để xem chương trình này, nhưng đến nay đã bắt đầu yêu thích. Bản thân tôi dung nạp được nhiều kiến thức phổ thông, hiểu thêm nhiều lĩnh vực mà mình chưa quan tâm. Hơn nữa, một số thí sinh tham gia là vì yêu mến tôi, làm tôi rất xúc động.
    - Trong vai trò nào anh cũng chiếm được cảm tình của đông đảo khán giả và đồng nghiệp, bản thân anh tự đánh giá mình như thế nào?
    - Không có bất kỳ nghệ sĩ tâm huyết nào với nghề mà mãn nguyện với những gì mình đã làm được. Tôi là diễn viên có nhiều nhược điểm nhưng luôn cầu toàn. Độ tuổi 40 được xem là đỉnh cao, đến tuổi này nên nhường bước cho người khác. Hai tháng qua, tôi phải chống chọi với bệnh tật. Trải qua một cuộc chiến đấu 48 ngày với tử thần, bẩy cái gai hiểm độc mọc trong cơ thể và cái chết rình rập. Mỗi đêm, tôi phải ngâm mình trong thuốc nóng 78 độ. Lúc bấy giờ mình mới thấy thấm thía nỗi cô đơn khủng khiếp, thèm có một bàn tay của người yêu vô cùng.
    - Điều gì đã giúp anh vượt qua?
    - Việc điều trị của tôi đòi hỏi ý chí và sự kiên định khủng khiếp. Trong đầu tôi có lúc chỉ có một ý nghĩ "phải sống". Bây giờ tôi ý thức một điều không chỉ sống cho mình mà sống cho mọi người. Sau cơn bạo bệnh, tôi ngộ ra được nhiều điều "hãy cảm nhận nỗi đau tận cùng và biến nó thành ân huệ mà thượng đế ban cho". Tức khắc, nỗi đau xuyên qua mình, và bỏ nó lại sau lưng.
    - Chiến đấu với thần chết, nhưng lên sân khấu anh không hề bộc lộ sự mệt mỏi, anh phải diễn như thế nào?
    - Khi lên sàn diễn, tôi quên hết mọi thứ. Thấy khán giả cười nghiêng ngả, trong ngóc ngách tâm hồn mình thoáng có sự tủi thân len lỏi vào. Tôi không muốn những người thân lo lắng, hoang mang. Còn trong cuộc sống, có lúc cũng phải diễn để tồn tại và tự vệ. Đôi khi những cảm xúc thật là những cảm xúc trên sân khấu. Tôi rất mệt nếu phải diễn ngoài đời.
    - Mẫu người như thế nào để anh dễ đồng cảm và chia sẻ?
    - Có những người tính cách không giống tôi một chút nào, nhưng họ hiểu tôi và là người có tâm. Tôi chỉ chơi được với những người lớn tuổi, hay những người đã lăn lộn sớm với đời, có cùng gu và đều yêu thích nhạc Trịnh Công Sơn.
    - Khán giả chỉ nhìn thấy ánh hào quang ở anh, anh đã khổ luyện như thế nào để nuôi dưỡng cảm xúc khỏi bị chai sạn trước mỗi lần "hâm lại rượu cũ"?
    - Tôi cũng có những lúc bị "lì" cảm xúc như ai. Nhưng tôi nghĩ mình không có quyền và không được phép để cho khán giả, những người nuôi mình, đến xem trong cảm giác "hết lửa". Trước mỗi suất diễn, tôi luôn trang bị tinh thần diễn tặng cho một ai đó. Và tất cả còn lại là nhờ tôi luôn chú tâm cho việc trau dồi kỹ thuật biểu diễn. Tôi luôn học hỏi những bậc đàn anh đàn chị đi trước. Kịch nói mà không hay thì làm sao khán giả lĩnh hội được những gì mình muốn truyền tải.
    ( VNExpress )
  6. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Khi cuộc sống quá tồi tệ ...
    Tôi muốn nói cảm ơn...
    Cho người bạn đời nằm bên cạnh ......giựt tấm chăn của tôi........mỗi đêm. Vì tôi hiểu rằng chàng / nàng lúc ấy không đang ở chung với bất kì ai khác.
    Cho người bạn trẻ không rửa bát đĩa phụ giúp gia nhân mà chỉ xem Tivi . Bởi vì cô / cậu đó đang ở nhà , chứ không phải đang la cà ngoài đường phố.
    Cho con số khổng lồ tôi phải trả tiền thuế. Vì tôi biết rằng tôi đang có việc làm.
    Cho một bãi chiến trường tôi phải lau dọn sau mỗi bữa tiệc. Bởi vì nó cho tôi biết tôi đang có rất nhiều bạn bè xung quanh tôi.
    Cho những bộ quần áo mà tôi cảm thấy hơi bị chật. Vì tôi hiểu rằng tôi có đủ cái để ăn.
    Cho cái bóng của tôi trên mặt đường, giữa trưa hè nóng bức, cái bóng nhìn tôi lao động mỗi ngày. Vì nó cho tôi biết nơi tôi đang ở còn có ánh mặt trời.
    Cho cánh cửa sổ cần phải lau chùi. Cho cái hàng rào cần sơn lại. Cho nóc nhà dột tôi phải sửa. Vì tôi vui sướng tôi có một mái nhà.
    Cho tất cả những lời ca thán mà tôi nghe về chính phủ, về xã hội. Vì nó cho tôi biết tôi có quyền tự do ngôn luận .
    Cho một chỗ đậu xe xa tít ở phía cuối bãi đậu xe. Vì tôi mừng rằng tôi có khả năng đi đứng, tôi còn được ban cho một phương tiện đi lại nữa.
    Cho tờ hóa đơn khủng khiếp tiền điện, tiền nước, tiền khí đốt. Vì tôi Hạnh Phúc tôi được ấm, được đầy đủ.
    Cho người phụ nữ hát trật nhịp trong nhà thờ, ngồi bên cạnh tôi. Vì nó cho tôi biết tôi có thể nghe được.
    Cho những chậu đồ to tướng mà tôi phải giặt ủi. Vì tôi có quần áo để mặc.
    Cho những khớp xương nhức mỏi sau mỗi ngày làm việc. Vì tôi vui rằng tôi có khả năng làm việc nặng.
    Cho cái đồng hồ reo inh ỏi mỗi sáng. Vì tôi Sung Sướng biết rằng mình vẫn ...Còn sống.
    Và cuối cùng............Tôi tạ ơn cho cho việc tôi có quá nhiều email, quá nhiều FWD và REPLY........Bởi vì tôi hiểu rằng tôi có rất nhiều bạn bè, những người luôn nghĩ đến tôi.
    Và hậu cuối cùng : hãy tạ ơn khi bị người khác phá đến mức không chịu nỗi, vì ít nhất cũng còn có một người nhớ rằng ta có ở trên cõi đời này !!!
    Khi bạn cảm thấy cuộc sống này quá tồi tệ với bạn, hãy đọc lại lần nữa nhé!
    ( ST )
  7. votrungh

    votrungh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2001
    Bài viết:
    3.461
    Đã được thích:
    1
    Khi cuộc sống quá tồi tệ ...
    Tôi muốn nói cảm ơn...
    Cho người bạn đời nằm bên cạnh ......giựt tấm chăn của tôi........mỗi đêm. Vì tôi hiểu rằng chàng / nàng lúc ấy không đang ở chung với bất kì ai khác.
    Cho người bạn trẻ không rửa bát đĩa phụ giúp gia nhân mà chỉ xem Tivi . Bởi vì cô / cậu đó đang ở nhà , chứ không phải đang la cà ngoài đường phố.
    Cho con số khổng lồ tôi phải trả tiền thuế. Vì tôi biết rằng tôi đang có việc làm.
    Cho một bãi chiến trường tôi phải lau dọn sau mỗi bữa tiệc. Bởi vì nó cho tôi biết tôi đang có rất nhiều bạn bè xung quanh tôi.
    Cho những bộ quần áo mà tôi cảm thấy hơi bị chật. Vì tôi hiểu rằng tôi có đủ cái để ăn.
    Cho cái bóng của tôi trên mặt đường, giữa trưa hè nóng bức, cái bóng nhìn tôi lao động mỗi ngày. Vì nó cho tôi biết nơi tôi đang ở còn có ánh mặt trời.
    Cho cánh cửa sổ cần phải lau chùi. Cho cái hàng rào cần sơn lại. Cho nóc nhà dột tôi phải sửa. Vì tôi vui sướng tôi có một mái nhà.
    Cho tất cả những lời ca thán mà tôi nghe về chính phủ, về xã hội. Vì nó cho tôi biết tôi có quyền tự do ngôn luận .
    Cho một chỗ đậu xe xa tít ở phía cuối bãi đậu xe. Vì tôi mừng rằng tôi có khả năng đi đứng, tôi còn được ban cho một phương tiện đi lại nữa.
    Cho tờ hóa đơn khủng khiếp tiền điện, tiền nước, tiền khí đốt. Vì tôi Hạnh Phúc tôi được ấm, được đầy đủ.
    Cho người phụ nữ hát trật nhịp trong nhà thờ, ngồi bên cạnh tôi. Vì nó cho tôi biết tôi có thể nghe được.
    Cho những chậu đồ to tướng mà tôi phải giặt ủi. Vì tôi có quần áo để mặc.
    Cho những khớp xương nhức mỏi sau mỗi ngày làm việc. Vì tôi vui rằng tôi có khả năng làm việc nặng.
    Cho cái đồng hồ reo inh ỏi mỗi sáng. Vì tôi Sung Sướng biết rằng mình vẫn ...Còn sống.
    Và cuối cùng............Tôi tạ ơn cho cho việc tôi có quá nhiều email, quá nhiều FWD và REPLY........Bởi vì tôi hiểu rằng tôi có rất nhiều bạn bè, những người luôn nghĩ đến tôi.
    Và hậu cuối cùng : hãy tạ ơn khi bị người khác phá đến mức không chịu nỗi, vì ít nhất cũng còn có một người nhớ rằng ta có ở trên cõi đời này !!!
    Khi bạn cảm thấy cuộc sống này quá tồi tệ với bạn, hãy đọc lại lần nữa nhé!
    ( ST )
  8. vanghoacuc

    vanghoacuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2004
    Bài viết:
    284
    Đã được thích:
    0
    7UPs for 7Xs
    and for u
    1. Wake Up (thức dậy): Hafy nghif la? mi?nh sef có một nga?y mới tốt đẹp, hafy chuâ?n bị một tâm trạng vui ve? cho một nga?y mới ma? bạn được ban tặng.
    2. Dress Up (cha?i chuốt): Cách tốt nhất đê? bạn cha?i chuốt la? hafy mi?m cươ?i . Nụ cươ?i la? thứ vư?a không tốn tiê?n, tốn thơ?i gian ma? lại la?m cho bạn xinh đẹp lên, quyến ruf hơn, ca? vê? ve? ngoa?i lâfn vê? trái tim.
    3. Shut Up (im lặng): Hafy nói nhưfng điê?u tư? tế va? học cách lắng nghe. Chúng ta có 2 tai va? 1 miệng, tức la? chúng ta pha?i nghe nhiê?u gấp đôi nói. Có một câu ngạn ngưf rất vâ?n la? :" Listen to advice, accept instruction and in the end, you will be wise"(Hafy lắng nghe nhưfng lơ?i khuyên, nhận lấy sự hướng dâfn va? cuối cu?ng bạn sef thông thái).
    4. Stand Up (đứng lên, mạnh mef): vi? nhưfng gi? bạn tin tươ?ng va? vi? mục đích cu?a bạn. Hafy "stand up" , vi? mục đích cu?a cuộc đơ?i bạn, một cách mạnh mef, nếu không bạn sef "ngaf" vi? bất cứ điê?u gi?.
    5. Look Up (ngước lên, tôn kính) : đối với nhưfng ngươ?i hơn tuô?i, họ có nhiê?u kinh nghiệm hơn chúng ta, đó la? nhưfng ngươ?i ma? mi?nh có thê? lắng nghe.
    6. Reach Up (với tay lên): đối với nhưfng gi? bạn cho la? quá lớn lao đối vối chính mi?nh, thậm chí có ve? như cao hơn so với tâ?m với. Chă?ng ai ngăn ca?n nhưfng giấc mơ ca?. Ðư?ng quá dêf thoa? mafn.
    7. Lift Up (giương cao) : nhưfng ước mơ cu?a bạn. Ðư?ng quá lo lắng. Thay vi? lo lắng bất cứ điê?u gi?, hafy mong cho điê?u tốt la?nh đến với giấc mơ cu?a mọi ngươ?i va? có nhưfng giấc mơ cho riêng mi?nh.
    Chúc bạn một nga?y tốt la?nh va? nhớ "7 UPs cu?a cuộc sống" nhé!
    (st)

  9. vanghoacuc

    vanghoacuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2004
    Bài viết:
    284
    Đã được thích:
    0
    7UPs for 7Xs
    and for u
    1. Wake Up (thức dậy): Hafy nghif la? mi?nh sef có một nga?y mới tốt đẹp, hafy chuâ?n bị một tâm trạng vui ve? cho một nga?y mới ma? bạn được ban tặng.
    2. Dress Up (cha?i chuốt): Cách tốt nhất đê? bạn cha?i chuốt la? hafy mi?m cươ?i . Nụ cươ?i la? thứ vư?a không tốn tiê?n, tốn thơ?i gian ma? lại la?m cho bạn xinh đẹp lên, quyến ruf hơn, ca? vê? ve? ngoa?i lâfn vê? trái tim.
    3. Shut Up (im lặng): Hafy nói nhưfng điê?u tư? tế va? học cách lắng nghe. Chúng ta có 2 tai va? 1 miệng, tức la? chúng ta pha?i nghe nhiê?u gấp đôi nói. Có một câu ngạn ngưf rất vâ?n la? :" Listen to advice, accept instruction and in the end, you will be wise"(Hafy lắng nghe nhưfng lơ?i khuyên, nhận lấy sự hướng dâfn va? cuối cu?ng bạn sef thông thái).
    4. Stand Up (đứng lên, mạnh mef): vi? nhưfng gi? bạn tin tươ?ng va? vi? mục đích cu?a bạn. Hafy "stand up" , vi? mục đích cu?a cuộc đơ?i bạn, một cách mạnh mef, nếu không bạn sef "ngaf" vi? bất cứ điê?u gi?.
    5. Look Up (ngước lên, tôn kính) : đối với nhưfng ngươ?i hơn tuô?i, họ có nhiê?u kinh nghiệm hơn chúng ta, đó la? nhưfng ngươ?i ma? mi?nh có thê? lắng nghe.
    6. Reach Up (với tay lên): đối với nhưfng gi? bạn cho la? quá lớn lao đối vối chính mi?nh, thậm chí có ve? như cao hơn so với tâ?m với. Chă?ng ai ngăn ca?n nhưfng giấc mơ ca?. Ðư?ng quá dêf thoa? mafn.
    7. Lift Up (giương cao) : nhưfng ước mơ cu?a bạn. Ðư?ng quá lo lắng. Thay vi? lo lắng bất cứ điê?u gi?, hafy mong cho điê?u tốt la?nh đến với giấc mơ cu?a mọi ngươ?i va? có nhưfng giấc mơ cho riêng mi?nh.
    Chúc bạn một nga?y tốt la?nh va? nhớ "7 UPs cu?a cuộc sống" nhé!
    (st)

  10. _matnaden_

    _matnaden_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    308
    Đã được thích:
    0
    THÀNH PHỐ HỐI TIẾC​
    Sau mỗi thất bại tôi lại hối hả trở về thành phố Hối tiếc. Tôi đã đặt vé qua hãng du lịch Chuyến đi Sám hối. Sau một chuyến bay cực kỳ ngắn ngủi, ngắn tới mức chỉ trong nháy mắt, tôi đã khệ nệ với đống hành trang ngổn ngang lê bước ra khỏi chiếc phi cơ của hãng hàng không Giá Như.
    Không có băng tải hành lý, không có xe đẩy, không có những người phu khuân vác hay hàng đàn taxi chầu chực, tôi đành vác trên vai mớ hành lý nặng trĩu bởi ngàn vạn kỷ niệm không mấy vui vẻ. Chẳng ai chờ tôi trong nhà ga mặc dù hàng vạn triệu người từ khắp mọi nơi mọi chốn trong cõi nhân gian đổ về đây.

    Đứng xếp hàng chờ đăng ký thuê phòng tại khách sạn Cơ hội Cuối cùng, tôi phát hiện ra rằng ngay tại đây sẽ diễn ra sự kiện quan trọng nhất trong năm của thành phố: Đêm hội Đáng tiếc. Chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua nó. Ở đó, tôi sẽ có dịp hội ngộ với những nhân vật tiếng tăm nhưng cung khó chịu nhất của thành phố.

    Trong số những gia đình mà tôi từng quen thuộc có họ nhà Lỡ rồi. Người họ nhà này có tật lúc nào cũng tặc lưỡi, chép miệng. Đám bà con chú bác có cái tên chung nghe lạ tai. Đáng ra lúc nào cũng trưng ra những bộ mặt rầu rĩ, lại hay vò đầu bứt tai.

    Thành phố này ai cũng biết bà lão cau có An bài đứng đầu một đàn con cháu đông như kiến cỏ. Cũng như mọi năm, sự có mặt của cụ Cơ hội ở buổi lễ sẽ mau chóng bị lu mờ bởi cô cháu gái xinh đẹp Cơ hội bị đánh mất. Cô nàng thường nhởn nhơ lượn qua lượn lại trong ánh mắt tôn sùng của những gã có biệt danh Ước gì. Thế nào cặp danh hài Những ước mơ tan vỡ và thất bại cũng có mặt để làm chảy nước mắt quý vị khán giả bằng những câu chuyện từ trong chính cuộc đời của họ. Trong số những khán giả ngồi hàng đầu, hai chị em nhà Đành Bó Tay sụt sùi mãi không thôi.

    Trở về từ đêm hội, lòng tôi nặng trĩu. Phải chăng tôi đã sai lầm khi quay về thành phố Hối tiếc? Tôi không thể thay đổi được Ngày hôm qua nhưng tôi có thể tạo cho mình một Ngày mai hạnh phúc, dũng cảm, vui vẻ.

    Vậy tôi xin khuyên các bạn một điều: Nếu các bạn đã lỡ mua vé trở về thành phố Hối tiếc, xin hãy hủy chúng đi. Thay vào đó, hãy tới một nơi có tên gọi Làm Lại Từ Đầu. Tôi đã chọn nơi đó cho tương lai của mình.

    Nếu các bạn muốn làm hàng xóm của tôi xin tìm tới phố Dũng cảm. Bên cạnh nhà tôi là hai người hàng xóm tốt bụng, anh Giúp Đỡ và bác Tha Thứ. Nếu bạn sợ lạc đường, xin hãy điện thoại hỏi tổng đài Lạc quan. Thế nào bạn cũng sẽ tới đích. Tôi tin như vậy.

    Thương Huyền
    Báo Người lao động

Chia sẻ trang này