1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống mới bắt đầu

Chủ đề trong 'Nga (Russian Club)' bởi snow_birch, 06/03/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Masan_1

    Masan_1 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    14
    Muốn lái xe quan trọng đầu tiên là côn và số, không có đứng ở đèn xanh đèn đỏ nửa tiếng không nổ được máy thì có thằng nó sẽ tiến đến đập cửa kính xe hỏi thăm. Hê hê cảm giác của bạn như mấy tay lái taxi ở VN qua Nga, lái xe ở nhà cả chục năm qua bên này bọn tôi cho mượn xe đi chơi 5 phút sau thấy mang xe về trả bảo sợ quá xe bên này nó cứ đi vùn vụt
  2. steyer_aug

    steyer_aug Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    1.002
    Đã được thích:
    5
    ừm chắc ai đi xe lần đầu cũng thế thui nhỉ,haha,nhưng kô sao,mùa hè ta sẽ mua xe để luyện thêm chút ít,bao giờ vào năm mới là tha hồ mà đua roài
    à mà con xe của ông bạn là xe gì vậy?
  3. steyer_aug

    steyer_aug Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    1.002
    Đã được thích:
    5
    ừm chắc ai đi xe lần đầu cũng thế thui nhỉ,haha,nhưng kô sao,mùa hè ta sẽ mua xe để luyện thêm chút ít,bao giờ vào năm mới là tha hồ mà đua roài
    à mà con xe của ông bạn là xe gì vậy?
  4. Masan_1

    Masan_1 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    14
    Năm 1996 năm chàng trai trẻ bắt đầu đi vào sự nghiệp kiếm tiền khi đã bước vào những năm cuối của ĐH, họ sắm được một chiếc xe số 5 cũ rích , cả nhóm không ai biết lái nhưng sau khi được chỉ qua 5min cung tự lết được ra đến bãi tập cách nhà khoảng 3km. Bài học đầu tiên đi ra đường, la chay vòng tròn trong của Moscow, là chạy 50km/h và nhìn dòng xe chạy bên đường tẽ ra hai bên để vượt hê hê hê hê ..... ko có chú Tây nào bóp còi do sau chiếc xe số5 bẩn đấy có một chữ "Y" to tướng .
  5. Masan_1

    Masan_1 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    14
    Năm 1996 năm chàng trai trẻ bắt đầu đi vào sự nghiệp kiếm tiền khi đã bước vào những năm cuối của ĐH, họ sắm được một chiếc xe số 5 cũ rích , cả nhóm không ai biết lái nhưng sau khi được chỉ qua 5min cung tự lết được ra đến bãi tập cách nhà khoảng 3km. Bài học đầu tiên đi ra đường, la chay vòng tròn trong của Moscow, là chạy 50km/h và nhìn dòng xe chạy bên đường tẽ ra hai bên để vượt hê hê hê hê ..... ko có chú Tây nào bóp còi do sau chiếc xe số5 bẩn đấy có một chữ "Y" to tướng .
  6. dieishappy

    dieishappy Guest

    tôi đâu có ý đó mà...spam 1 chút thôi mà....
    tôi chẳng có chuyện gì để viết đâu,viết ra sợ các bẹn chê thui à...
  7. dieishappy

    dieishappy Guest

    tôi đâu có ý đó mà...spam 1 chút thôi mà....
    tôi chẳng có chuyện gì để viết đâu,viết ra sợ các bẹn chê thui à...
  8. snow_birch

    snow_birch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0

    Tình cờ tôi đọc được câu chuyện như thế này:


    Khi buồn đau, mỗi người đều cần có đôi bờ vai của ai đó để dựa vào và khóc. Đôi vai là nơi mỗi người có thể chia sẻ buồn vui, đau khổ với những người thân yêu nhất.
    "Phần quan trọng nhất trong cơ thể của mỗi chúng ta là gì?". Đó là câu hỏi mà mẹ đã hỏi tôi lâu lắm rồi, và cũng đã nhiều lần lắm tôi chưa tìm được một lời giải thích xác đáng để thuyết phục được mẹ
    Khi còn bé, tôi cho rằng đôi tai là quan trọng nhất vì chúng thật sự cần thiết để tôi lắng nghe tiếng giảng bài của thầy giáo và những âm thanh chung quanh mình.
    - Không phải như thế, con yêu - mẹ nói - Rất nhiều người mất thính lực vẫn sống và làm việc được đó thôi.
    Vài năm sau đó tôi cho rằng đôi mắt là câu trả lời hoàn hảo nhất, nhưng mẹ vẫn không đồng ý bởi, theo mẹ, nhiều người khiếm thị vẫn thành công trong học tập và công việc.
    Thời gian trôi qua, tôi đã bắt đầu trưởng thành nhưng lời giải đáp cho câu đố của mẹ vẫn còn để ngỏ.
    Năm ngoái, ông nội tôi qua đời. Tất cả mọi người đều đau buồn và ai cũng khóc. Thậm chí bố tôi cũng khóc, và đó là lần thứ hai tôi nhìn thấy bố khóc. Trong ngày đưa tang ông, mẹ đến bên tôi và nói: "Con đã biết phần nào là quan trọng nhất hay chưa?". Tôi thật sự bất ngờ khi mẹ hỏi vào lúc này, mặc dù tôi biết câu hỏi đầy ý nghĩa này của mẹ vẫn chưa được tôi giải đáp.
    Mẹ nhìn khuôn mặt bối rối của tôi: "Câu hỏi này rất quan trọng. Nó cho con biết rằng con vẫn đang tồn tại trong cuộc đời này. Mỗi câu trả lời trước kia của con đều không làm hài lòng được mẹ nhưng hôm nay mẹ muốn con ghi nhớ bài học này".
    Mẹ nói trong nước mắt: "Đó là đôi vai". Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, mẹ tiếp tục: "Khi một người bạn hay một người yêu quý nào đó của con đau buồn, họ cần một điểm tựa để dựa đầu vào đó và khóc. Và đôi vai của con sẽ giúp được họ. Mỗi người đều cần có một bờ vai của ai đó để khóc một vài lần trong cuộc đời. Mẹ chỉ hy vọng chung quanh con có đủ tình thương yêu và những bờ vai ấm áp để con có thể dựa vào mỗi khi con cảm thấy cần thiết. Điều quý giá nhất trong mỗi chúng ta không phải là chỉ nghĩ riêng cho bản thân chúng ta, mà là một sự cảm thông với những nỗi buồn của những người chung quanh ta. Mọi người có thể quên những gì con nói..., quên những gì con làm..., nhưng mọi người sẽ không bao giờ quên được bờ vai của con đã từng gánh đỡ những đau khổ và mất mát của họ".


    Đúng rồi ,đằng nào tôi lại thích dựa vào vai người khác thế ,nó thật sự là phần quan trọng , phần mang lại cảm giác bình yên nhất .

  9. snow_birch

    snow_birch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0

    Thêm một câu chuyện này nữa thôi , khá cảm động :

    Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.
    Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập.
    Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
    Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?"
    Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.
    Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...
    Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
    Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
    Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.
    Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!".
    Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
    - Sao anh lại ghen với tôi được?
    - Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
    - Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?
    - Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
    Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
    Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã

  10. snow_birch

    snow_birch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0


    Một chiếc lá màu xanh một ngày chuyển thành màu vàng rồi tàn úa .
    Một nụ cười tươi tắn đẹp đẽ bỗng nhiên tan biến .
    Còn lại ánh mắt nhìn trong chớp nhoáng gọi là khoảnh khắc.
    Khoảnh khắc có thể chỉ như một cái chớp mắt , mà một cái chớp mắt thì chưa đầy một giây.
    Khoảnh khắc lắng đọng lại dư âm một tình yêu trong trẻo ,
    cảm xúc ngân nga trong tiếng nhạc, hân hoan theo tiếng chim
    hót trong buổi bình minh rực rỡ ,đẹp như những bản tình ca lứa
    đôi , đẹp đến nỗi khiến người ta phải xao xuyến khôn nguôi .

Chia sẻ trang này