1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống muôn mặt !

Chủ đề trong 'Tennis' bởi Batigol_HN, 17/07/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    Xin cho ka? Lấy thật không? Nếu thật thì gửi ra HN cùng bánh Tét nha. Nhưng mà nhớ sấu dầm gửi vào SG lại đấy nhé.
  2. Batigol_HN

    Batigol_HN Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/02/2002
    Bài viết:
    3.251
    Đã được thích:
    0
    :) xin thật. but mùng 2 mới xin đưọc chứ nhỉ???vụ "xấu" thì yên tâm cứ guỉi ra thì khác có đủ "xấu" gủi vào cho muội.
    To SS: coi chừng nhá, đổi xử theo kiểu phải thật nhẫn tâm thì dễ lắm vui dập phát chết luôn :D chơi kô
  3. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    Mùng 2 gì mà mùng 2? Mùng 2 ai đi ra Hà Nội mà đem ra? Chui từ bụi rậm ra nên hơi "bất bình thường" à ka?
    27 Tết là anh bạn múi về tới HN ăn Tết. Anh ấy sẽ đem ra luôn.
    Post 1 bài để khỏi lạc đề chứ nhỉ?
    Tặng cho kaka và những ai ghé qua topic này:
    Câu Chuyện Bát Mì
    Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây 50năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
    Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
    Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
    - Xin mời ngồi!
    Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
    - Có thể... cho tôi một? bát mì được không?
    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
    - Đương nhiên? đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
    Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
    - Cho một bát mì.
    Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. ?oNgon quá? - thằng anh nói.
    - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
    Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: ?oThật là ngon! Cám ơn!? rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
    Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
    - Có thể? cho tôi một? bát mì được không?
    - Đương nhiên? đương nhiên, mời ngồi!
    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
    - Cho một bát mì.
    Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
    - Vâng, một bát mì!
    Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
    - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
    - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
    Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: ?oTrông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!?
    Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
    - Thơm quá!
    - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
    - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
    Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
    Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.
    Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9h30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10h, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là ?o200đ/bát mì? và thay vào đó giá của năm ngoái ?o150đ/bát mì?. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy ?oĐã đặt chỗ?. Đúng 10h30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.
    - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
    Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
    - Làm ơn nấu cho chúng tôi?hai bát mì được không?
    - Được chứ, mời ngồi bên này!
    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy ?oĐã đặt chỗ? đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì?
    - Vâng, hai bát mì. Có ngay.
    Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
    Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.
    - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
    - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
    - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.
    - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
    Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
    - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
    - Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
    - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.
    - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
    - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
    - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
    - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
    - Có thật thế không? Sau đó ra sao?
    - Thầy giáo ra đề bài: ?oChí hướng và nguyện vọng của em là gì?? Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: ?oBa bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc?. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: ?oVào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn?. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: ?oCố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!?
    Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
    - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
    - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
    - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: ?oCám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được? Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.?
    Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
    - Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
    Lại một năm nữa trôi qua.
    Bắc Hải Đình vào lúc 9h tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy ?oĐã đặt chỗ? nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.
    Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.
    ?oViệc này có ý nghĩa như thế nào?? Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai ?ocũ? trở thành ?ocái bàn hạnh phúc?, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
    Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
    Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9h30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn? Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.
    Đến 10h30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
    Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
    - Làm ơn? làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
    Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:
    - Các vị? các vị là?
    Một trong hai thanh niên tiếp lời:
    -Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
    Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:
    - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!
    Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
    - Ồ phải? Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
    Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
    - Có ngay. Ba bát mì.
    Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
  4. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    :):):): post 2 lần nhé, phạt việt vị
    câu chuyện rất cảm động, cố lên đừng nản chí truớc khó khăn nhì
    Được batigol_hn sửa chữa / chuyển vào 10:04 ngày 21/01/2006
  5. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    Ai mà post 2 lần đâu? Tại TTVN bị lỗi chứ bộ. Việt vị gì mà việt vị .
    Chiều nay, như bao buổi chiều khác, chạy bộ trong công viên, lại nhìn thấy hình ảnh ấy. Người mẹ (chắc là người mẹ rồi) đẩy xe lăn đưa con trai mình vào công viên tập đi. Người con trai ấy còn cao hơn cả mẹ của mình, nhưng lại ngu ngơ không biết gì, vì người con ấy bị bệnh down. Người mẹ nắm lấy hai tay con, bước đi thụt lùi để dẫn con đi. Thỉnh thoảng bà lại lấy khăn thấm những giọt mồ hôi của con dù trán mẹ cũng đang đẫm mồ hôi. Rồi hai mẹ con ngồi bên nhau, mẹ nói nhiều lắm, những chuyện vu vơ, con cười, chẳng biết con có hiểu mẹ nói gì không?
    Mong cho cả hai mẹ con ấy có một mùa xuân thật hạnh phúc.
    Được muadongxua sửa chữa / chuyển vào 22:51 ngày 24/01/2006
  6. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    Tuỳ bút mùa xuân
    Gió tháng giêng Hà Nội thổi vào Nam​
    TTO - Tháng cuối cùng của mùa đông, em đưa anh ra sân ga để một mình trở về với những con đường, những góc phố, những hàng cây và những quán cà phê nhỏ từng có mặt hai đứa bao ngày chung đôi. Con tàu băng đi, qua gió, qua bầu trời xanh, qua dải đất hình chữ S.
    Và sau 32 giờ đồng hồ, em gái Sài Gòn ở bên này đầu dây gọi đùa người con trai ở bên kia đầu dây là người anh Hà Nội. Rồi chẳng thể nào còn thấy mặt nhau, nỗi nhớ chảy dài theo thanh âm. ?oAlô!??
    31 ngày cuối cùng của mùa đông. ?oHà Nội mấy hôm nay lạnh lắm, lạnh lắm em ạ, anh quấn mình bằng năm bảy lớp áo như một cục bông?. Em đánh thót mình trong nỗi nhớ. ?oSài Gòn cứ nắng đến nồng nàn. Nắng như hạ. Nắng như vừa biết yêu?.
    Rồi bỗng cũng có những hôm, hình như Sài Gòn cũng nhớ Hà Nội lắm, thành ra hanh hao, rồi thành ra se se lạ. Sài Gòn lây cơn lạnh Hà thành. Người ra phố chợt nhớ gió thổi ngược bờ đê Yên Phụ. Con đê cao, cao ngất, cao khuất mặt người phía bên kia?
    ?oAlô! Mấy hôm nay Hà Nội không còn lạnh nữa. Anh đang lang thang trên phố một mình. Buồn hiu.? Em úp mặt vào chiếc chăn để hờ không đắp. Bởi gió có lạnh đâu?
    Em chưa từng đặt chân ra mảnh đất phía Bắc của Tổ quốc. Em là con chim thiên di từ miền Trung vào trời Nam suốt bao mùa nằm mơ tưởng đất Hà thành bằng những câu hát. ?oCái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lộng, hoa sữa thôi rơi??. Những cuộc điện thoại gọi về khiến cho em náo nức: ?oNgoài ấy sao hở anh??.
    Rồi một ngày nọ, anh về với phố cổ. Ngõ nhỏ nào đón bước chân anh, rêu rong nào niêm kín những năm tháng qua.
    31 ngày đi qua. Anh trở về mang theo cơn gió tháng giêng của Hà Nội. Anh trở về với va-li đầy bánh cốm xanh ngát thơm hương Hà thành. Không biết Dốc phố ở Hàng Than có dốc, có nghiêng không nhỉ, mà bánh cốm dường như say? Anh trở về mà nỗi nhớ chừng như chia cho em một nửa, còn một nửa gởi lại cho người Hà Nội.
    Em chẳng ghen đâu, chỉ thương bây giờ ở bên ấy, có người bạn đất Bắc của anh đêm nay ngủ một mình. Căn nhà nhỏ một tháng qua có anh đến ở nhờ ở trọ, đã trót ươm hơi ấm Sài Gòn đến thân quen. Giờ bỗng nhiên vắng ngắt. Giờ bạn anh một mình vừa là chủ, vừa là khách trong ngôi nhà của mình, bởi vắng mất rồi người khách đến từ nơi xa?
    Anh trở về. Trong giọng nói chừng pha chút vị Bắc nồng nàn. Trong hơi thở chừng như có hương hoa đào thoảng đâu đó. Thềm nhà chúng mình có một nhành mai vừa nở. Gió tháng giêng ơi! Anh là cơn gió đi qua tháng chạp, đem theo mùa giêng trở về. Hà Nội đêm nay chắc vẫn đắp chăn bông. Nhưng cơn gió ấm lắm.
    Một nụ hoa trở mình. Nụ mai sẽ nở ra màu vàng. Và nụ đào sẽ nở ra màu hồng. Gió tháng giêng đang thổi?
    ĐỒNG KHÁNH

    http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=120666&ChannelID=10
    Bài viết hay quá.
    Cuộc sống này là như thế. Cứ cố gắng sống tốt thì trước tiên mình sẽ thấy hài lòng với mình.
    Mình nghe những gì anh nói, mình tin như sấm; và có đôi lúc chợt nhớ đến mặt kia của anh, đâm ra mình lại e dè và nghi ngờ.
    Cuộc sống muôn mặt

  7. khongtenso0

    khongtenso0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2004
    Bài viết:
    3.758
    Đã được thích:
    0
    Một bài hát rất hay ... xin chia sẻ cùng mọi người....


    Bài hát được Marc Lavoine viết tặng cho cô bé việt kiều (18 tuổi hiện sống tại Belgium) tên Phạm Quỳnh Anh_ người thể hiện ca khúc.BONJOUR VIETNAM
    Sáng tác: Marc Lavoine Racontes moi ce nom étrange et difficile à prononcer Que je porte depuis que je suis née.Racontes moi le vieil empire et le trait de mes yeux bridés, Qui disent mieux que moi ce que tu n?Toses dire.Je ne sais de toi que des images de la guerre, Un film de Coppola, [et] des hélicoptères en colère... Un jour, j?Tirai là bas, un jour dire bonjour à ton âme.Un jour, j?Tirai là bas [pour] te dire bonjour, Vietnam.Racontes moi ma couleur, mes cheveux et mes petits pieds, Qui me portent depuis que je suis née.Racontes moi ta maison, ta rue, racontes moi cet inconnu, Les marchés flottants et les sampans de bois.Je ne connais de mon pays que des photos de la guerre, Un film de Coppola, [et] des hélicoptères en colère... Un jour, j?Tirai là bas, un jour dire bonjour à mon âme.Un jour, j?Tirai la bas [pour] te dire bonjour, Vietnam.Les temples et les Bouddhas de pierre pour mes pères, Les femmes courbées dans les rizières pour mes mères, Dans la prière, dans la lumière, revoir mes frères, Toucher mon âme, mes racines, ma terre...Un jour, j?Tirai là bas, un jour, dire bonjour à mon âme.Un jour, j?Tirai là bas [pour]Te dire bonjour, Vietnam.
     

    Thương chào Việt Nam
    Hãy kể tôi nghe về cái tên xa lạ và khó gọimà tôi đã đeo mang tự thuở chào đờiHãy kể tôi nghe về vương triều cũ và đôi mắt xếch của tôiAi nói rõ hơn tôi về những gì người không dám thốtTôi chỉ biết về người qua những hình ảnh của chiến tranh, Một cuốn phim của Coppola (*), [và] những chiếc trực thăng trong cơn thịnh nộ... Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để chào hỏi hồn người Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để cất tiếng chào Việt Nam Hãy kể tôi nghe về màu da, mái tóc và đôi bàn chân đã cưu mang tôi tự thuở chào đời.Hãy kể tôi nghe về căn nhà, con đường, hãy kể tôi nghe những điều chưa biết, Về những phiên chợ nổi trên sông và những con thuyền tam bản bằng gỗ. Tôi chỉ biết quê hương qua những hình ảnh của chiến tranh, Một cuốn phim của Coppola, [và] những chiếc trực thăng trong cơn thịnh nộ... Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để chào hỏi hồn tôi Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để cất tiếng chào Việt Nam Chào hỏi giùm những người cha của tôi, những ngôi chùa và những tượng Phật bằng đá,Chào hỏi giùm những bà mẹ của tôi, những phụ nữ đang cong lưng trên ruộng lúa,Trong lời nguyện cầu, trong ánh sáng, tôi thấy lại những người anh, tôi về với tiếng lòng, với cội nguồn, với đất mẹ quê cha... Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để chào hỏi hồn tôi Một ngày kia, tôi sẽ đến nơi ấy để cất tiếng chào Việt Nam (2 lần)
    (Bản dịch của anh Đào Hùng - Pháp - trên diễn đàn của Silicon Band)
    -----------
    (*) Francis Ford Coppola là đạo diễn Mỹ thực hiện bộ phim kinh điển về chiến tranh Việt Nam Apocalypse Now (Ngày tận thế)
  8. locke

    locke Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2001
    Bài viết:
    1.349
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua xem thời sự thấy bài này cũng được giới thiệu, box mình đưa tin nóng ra phết đây.
    Bài này tác giả sáng tác trước, nhưng tìm được AnhNQ là hát phù hợp nhất, chứ có phải là sáng tác tặng cho cô bé này đâu nhỉ?
  9. khongtenso0

    khongtenso0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2004
    Bài viết:
    3.758
    Đã được thích:
    0
    Vừa sang 7X-SG chơi, thấy có trang này hay gửi các bác xem :
    http://www.visualgui.com/motion/BonjourVietnam.html
    http://www.visualgui.com/motion.php
  10. MDX

    MDX Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2006
    Bài viết:
    1.990
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay ta gọi điện thoại nhưng số máy ấy tại sao lại không liên lạc được nhỉ? Từ Tết đến giờ rồi? Kỳ lạ quá! Chẳng lẽ ta mất liên lạc từ đây hay sao? Ta muốn nói rằng ta không thích như thế.
    Mà dạo này ta làm sao thế nhỉ? Đúng là hâm, là khùng. Sáng nay, ta những tưởng mình không đi làm nổi. Thế nhưng vẫn phải đi, ta không muốn vì ta mà hai người kỹ thuật phải rối việc. Ta đau lắm. Đau cực kỳ.
    Cuộc sống này là muôn mặt và con người ta cũng thay đổi đến chóng cả mặt

    Ước chi trăng đừng tàn, soi tình yêu chúng ta, những ánh sao băng qua trời xin lặng yên lung linh.........
    http://www.tialia.com/pmusic.php?s=&onlinemusicid=91666

Chia sẻ trang này