1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống: Những định nghĩa và những triết lý sống khác nhau

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Hồng Phong TpHCM' bởi Angelika, 25/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bluesss_mizu_ha

    bluesss_mizu_ha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2006
    Bài viết:
    814
    Đã được thích:
    0
    ặ ặĂ chỏằ< ặĂi sao quote mà ko viỏt gơ thêm vào à
    Có làm phĂ hỏằng cĂi fomat xinh 'ỏạp cỏằĐa topic cỏằĐa chỏằ< hông ? :D:D:D
  2. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Triết lý sống

    Man can do many things to be loved.
    He can do all things to be envied.
    Hóa ra chẳng phải mình mình có tính này, mà ở từng con người ''bình dị'' nhất cũng có những phút ''xuất thần'' như thế.
  3. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Định nghĩa
    Già, bị trở thành người lớn, phải tham gia vào xã hội dưới tư cách một con người xã hội, etc. là khi tự nhiên có một ngày mình mở miệng nói những câu đại loại là, Tao có con em gái làm giảng viên đại học X, Tao có thằng em trai làm giám đốc công ty Y, etc.
    Trời ơi, mấy chục năm trước mình thốt ra câu này mà đến giờ vẫn chưa hết giật mình vì cái sự già của mình.
  4. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Một bài học về Nghệ thuật
    tặng Pablo, người đã lóc cóc dạy cho lớp một bài text về một con thỏ cả đời bị nhốt trong chuồng, đến khi được mở cửa chuồng thì không còn thích ra ngoài nữa,
    tặng Pablo, người nói rằng con người chúng ta cũng như con thỏ ấy, những ràng buộc bào mòn mơ ước của chúng ta, rồi đến một ngày ta đâm hoảng sợ trước một sự đổi thay và cứ nhất định bám riết lấy những lề thói xưa cũ,
    tặng Pablo, người đã tìm cách nói về một điều gì đó có ý nghĩa với một lớp học ngoại ngữ mới chỉ bập bẹ bắt đầu trong vài tuần,
    tặng Pablo, người một ngày nọ sms hỏi mình rằng peluquería trong tiếng Việt nghĩa là gì, vì, sau khi bị ép phải khạc ra lý do , "tao đang viết một bài thơ có chữ tiệm hớt tóc,"
    tặng chính mình nhiều năm trước đây, khi soạn giáo án trong môn Phương pháp giảng dạy đã chọn đề tài đọc-hiểu là về Guernica và extra homework là bài đọc-hiểu về harlequin.

    Guernica
    [​IMG]
    À, lộn, đó là con mèo của ai đó tên là Guernica. Guernica của Picasso đây.
    [​IMG]
    3 trong số những nghệ sĩ quan trọng nhất của TBN trong thế kỷ XX là Lorca, Dalí và Buñel. Nhà thơ Lorca yêu họa sĩ Dalí nhưng Dalí vì không biết mình có là người đồng tính luyến ái không nên lưỡng lự.
    Federico García Lorca
    [​IMG]
    Dalí là người cả đời không thể quyết định điều gì. Đạo diễn Buñel lôi kéo Dalí về phía mình bằng cách nói xấu Lorca. Buñel thắng trong trận chiến này và lôi được Dalí sang Paris, nơi Buñel làm bộ phim mang tên Một con chó vùng Andalucía, ám chỉ Lorca, vốn là người Andalucía.
    Buñel
    [​IMG]
    Để chạy trốn Franco, Dalí và Buñel đến Hollywood. Tại đây Dalí gặp Gala và, vì Dalí luôn chịu ảnh hưởng của người khác, nên Dalí bị Gala xúi bẩy tố cáo Buñel là cộng sản. Hoa Kỳ trục xuất Buñel khỏi Mỹ. Buñel đến sống ở Nam Mỹ.
    Gala Éluard Dalí
    [​IMG]
    Sau đó Dalí viết thư xin lỗi và làm lành với Buñel trong suốt mấy chục năm. Buñel không bao giờ trả lời.
    Hưu cao cổ bốc cháy-Dalí
    [​IMG]
    Chủ nghĩa Siêu thực
    Chủ nghĩa Siêu thực đòi hỏi phải thay đổi thế giới và thực hiện sứ mạng đó theo 3 cách:
    -Nghệ thuật (thất bại )
    -Chính trị: CNCS
    -Cuộc sống cá nhân: scandal.
    Sự dai dẳng của ký ức-Dalí
    [​IMG]
    Chủ nghĩa Siêu thực trong Nghệ thuật đòi hỏi giải phóng vô thức.
    -Dalí thực hiện điều đó trong những giấc mơ và vẽ những bức tranh điên loạn.
    -Miró thực hiện điều đó qua những giấc mơ, những cơn đói và Nghệ thuật Ngây thơ
    -Bretón, Aragon, Eluard thì dùng ma túy, etc.
    Chân dung Éluard do Dalí vẽ
    [​IMG]
    Gala, Dalí và Eluard
    Gala là vợ nhà thơ Eluard, nhưng sau khi gặp Dalí thì Gala bỏ Eluard để lấy Dalí. Eluard còn rất yêu Gala nên suốt 30 năm sau đó liên tục gửi cho Gala những bức thư mang hình đồi trụy. Có lẽ thông điệp ẩn giấu trong những hình ảnh đồi trụy ấy là tình yêu ông dành cho Gala, cơ mà rất ẩn giấu kìa!
    Gala
    [​IMG]
    Gala yêu Dalí bằng một tình yêu kiểu Platon, không có bóng dáng của ********. Gala dạy cho Dalí nhiều thứ, vì Dalí suốt đời là một đứa trẻ không biết làm gì và không biết phải nghĩ gì. Gala thậm chí dạy cho Dalí cách thủ dâm đúng cách, không phải chỉ là 20s mà là 20 phút, cách làm sao để thực sự cảm thấy thỏa mãn.
    Giữa Gala và Dalí có một thứ hợp đồng là Gala sẽ giúp cho Dalí và ngược lại Gala có thể quan hệ với những người đàn ông khác. Dalí hoàn toàn đồng ý. Và khi Gala 50-60 tuổi thì mỗi đêm bà ở với một anh chàng trẻ tuổi khác nhau. Dalí trả tiền cho những anh trai bao này. Mà hình như Dalí còn là một mirón nữa-một voyeur!
    Tóm lại, đó là chính xác nửa đầu bài thuyết giảng. Ha ha ha, dù sự thật không là 100% nhưng mà lần đầu tiên mình thấy ra sự việc trong một bức tranh lớn hơn. Lorca, Dalí, Buñel, Miró, Gala, Bretón, Eluard, CN Siêu thực, etc.
    Còn nhớ ngày xưa căng người ra học số liệu lịch sử mà cô không đủ kiến thức để giúp cho học sinh hiểu lịch sử! Và rồi mình đi nghe một buổi nói chuyện về lịch sử hiện đại VN và được nghe về một bức tranh lớn hơn: CNXH và CNTB đối đầu nhau trên nhiều lĩnh vực, nhiều mặt trận và chiến tranh vũ trang nổ ra ở một địa điểm có tên là Việt Nam. Thế đó, chỉ cần một câu mà tình hình sáng sủa và dễ hiểu hơn rất nhiều rồi. Giờ thì một người có thể tìm hiểu những sự kiện chi tiết hơn, cụ thể hơn.
    được Angelika sửa chữa / chuyển v&agrave;o 19:37 ng&agrave;y 14/01/2008
  5. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Một năm mới-Một trang tiểu thuyết cũ
    Một năm qua-Những suy nghĩ cũ
    Một năm nữa-Một con người cũ

    (trích bản dịch Khải hoàn môn của thầy Cao Xuân Hạo từ L´arc de triomphe của Erich Maria Remarque)
    XXV
    [?]
    Jeanne vào phòng trong khi anh đang ngủ. Cô bật đèn lên và đứng ở ngưỡng cửa.
    - Thực sự yêu em! Em đã nói dối khi nói rằng chuyện này đến với em vì anh đi vắng hai tháng trời! Thật ra dù anh có ở nhà thì việc ấy vẫn xảy ra! Anh đừng có cười! Em biết là khác, em thấy rất rõ chỗ khác nhau. Em biết rằng người kia không thông minh, không như anh. Nhưng người ấy hiến dâng mình cho em, người ấy chỉ cần em mà thôi! Người ấy chỉ nghĩ đến em và chỉ biết có em! Và đó chính là điều em cần!
    Jeanne đứng trước giường, thở rất mạnh. Ravic nới tay lấy chai calvados.
    - Thế thì em đến đây làm gì? - Anh chỉ nói.
    Cô không trả lời ngay,
    - Anh thừa biết, - cô nói khẽ. - Sao còn hỏi làm gì?
    Ravic rót rượu ra cốc đưa cho cô.
    - Em không uống được đâu, - cô nói. - Người đàn bà ấy là ai?
    - Một người ốm rất nặng.
    - Anh nói dối! Kiếm chuyện gì khác đi cho nó dễ nghe hơn một chút. Ốm nặng thì nằm ở bệnh viện, chứ không phải ngồi ở hộp đêm.
    Ravic đặt cốc xuống. Sự thật nhiều khi nghe cũng thật khó tin.
    - Nhưng đó lại là sự thật đấy! - Anh nói.
    - Anh yêu cô ta à?
    - Thì việc gì đến em?
    - Anh có yêu cô ta không?
    - Nhưng cái đó có can hệ gì đến em đâu, Jeanne?
    - Có chứ! Chừng nào anh không yêu ai? - Cô do dự một lát.
    - Em vừa gọi cô ta là con vạc. Nếu thế thì làm sao có chuyện yêu đượng được?
    - Em chỉ nói thế thôi. Em đã thấy ngay từ đầu. Cô ta không phải là con vạc. Nếu cô tá như thế thì em thèm vào đến đây. Anh có yêu cô ta không?
    - Em tắt đèn rồi đi đi!
    Jeanne nhích tới gần hơn.
    - Em biết chắc là có. Em thấy rất rõ!
    - Em đi đi cho khuất mắt tôi, - Rvic nói, - Tôi mệt lắm rồi. Em mang cái trò đố chữ bỉ ổi ấy đi đâu thì đi cho rảnh. Em tưởng nó mới lắm đấy chắc!...Một thằng đàn ông dành cho sự choáng váng đột ngột hay cho sự nghiệp tiền đồ, rồi một thằng nữa mà em nói là yêu trọn vẹn và yêu khác hẳn thằng kia, dành làm nơi trú ẩn lâm thời, nếu thằng ấy đủ ngu ngốc để ưng chịu. Em đi đi, em đừng có quá nhiều thứ tình yêu.
    - Không đúng. Không phải như anh nói đâu. Không phải thế. Em muốn trở về với anh. Và em đang trở về với anh.
    Ravic rót rượu đầy cốc.
    -Có thể là em cũng muốn thế. Nhưng đó chỉ là một ảo giác. Một ảo giác mà em đã dựng lên để làm cho mọi việc dễ dàng hơn đối với em.
    -Phải, em sẽ trở về!
    -Không. Quá lắm cũng chỉ được một thời gian. Rồi sẽ có một người nào khác đi qua, mà người đó chỉ muốn có em, chỉ riêng em thôi, và mọi sự lại sẽ bắt đầu như cũ. Một tương lai khá thú vị đối với anh!
    -Không, không! Em muốn ở lại với anh!
    Ravic cười.
    -Jeanne ạ, - anh nói gần như âu yếm, - em sẽ không ở lại với anh đâu. Không thể nào giam gió lại được. Nước cũng vậy. Nếu người ta cầm tù các thứ đó, nó sẽ thối ra. Gió bị tù hãm sẽ thành không khí xú uế. Em sinh ra không phải để ngồi yên một chỗ.
    -Anh cũng thế thôi.
    -Anh?
    Ravic uống cạn cốc rược. Sáng nay là người thiếu phụ có bộ tóc
    bằng vàng hung đỏ; rồi đến Kate Hegstroem, người mang cái chết trong bụng, có làn da như làm bằng lụa bở; rồi bây giờ lại đến người đàn bà này, không hề biết suy xét, ahm hố cuộc sống, vẫn còn xa lạ đối với chính mình nhưng lại tự biết mình rất rõ, vừa mưu mẹo lại vừa ngây thơ, trung thành theo một kiểu kỳ cục, nhưng lai hay bay **** như nàng Thiên nhiên mạ mình, bay lượn vật vờ theo các chiều gió, muốn hãm mình dừng lại nhưng rốt cuộc vẫn cất cánh bay đi?
    -Anh ấy à? - Ravic nhắc lại. - Em phỏng biết gì về thứ tình yêu thâm nhập vào cuộc đời của một con người mà tất cả đều đã trở thành bấp bênh và bất định? Cái sự ?ochoáng váng? thảm hại của em là cái thá gì, so với thứ tình yêu đó? Khi mà tình cảm trỗi dậy như là một ảo ảnh giữa bãi sa mạc của im lặng rồi thành hình trọn vẹn?...Khi mà ảo giác của khí huyết phát triển lên một cách không có gì cưỡng nổi để trở thành một phong cảnh mà so với nó tất cả các giấc chiêm bao đều nhạt nhẽo và dung tục? Một phong cảnh bằng bạc, một kinh thành dệt bằng ngân tuyến và bằng thạch anh, chói lọi như ánh phản chiếu của máu đỏ?em biết gì về những thứ đó? Em tưởng nói về những thứ đó dễ lắm sao? Em tưởng một người hoạt bát láu lỉnh có thể diễn đạt nó bằng một chuỗi ngôn từ, sáo ngữ hay dù là bằng tình cảm đi nữa, mà được sao? Em biết gì về những ngôi mộ mở tung ra và nỗi kinh hoàng của những đêm trống trải và không màu? Những ngôi mộ ấy mở ra, và bên trong không hề thấy có những bộ xương trơ trụi. Trong đó sẽ tấy đất màu, những hạt mầm phì nhiêu và chưa chi đã có những chiếc lá xanh đầu tiên. Em biết gì về những cái đó? Em thích được choáng váng, em thích sự chinh phục, em thích thấy cái bản ngã thứ hai của em muốn chết trong em, nhưng rồi chẳng bao giờ chết, em thích sự lừa dối giông bão của máu, nhưng lòng em vẫn sẽ trống trải?vì không thể lưu giữ chút gì của những cái không bắt đầu có trong bản thân mình. Trong bão tố không có cái gì mọc lên được. Mọi vật đều nẩy mầm trong những đêm trống trải của sự cô đơn, nếu người ta không tuyệt vọng. Em biết gì về những cái đó?
    Ravic nói chậm rãi, không nhìn Jeanne, như thể quên mất sự hiện diện của cô. Bây giờ anh quay mặt về phía cô.
    -Anh định nói những gì thế nhỉ? - Ravic nói. - Những chuyện lẩm cẩm cũ rích. Hôm nay anh uống nhiều quá. Nào thôi, em đến đây uống một chút gì rồi đi đi.
    Jeanne ngồi lên giường, rồi cầm lấy ly rượu.
    - Em hiểu rồi. - cô nói.
    Gương mặt cô đã thay đổi. Giống như một tấm gương, - anh nghĩ thầm. Xưa nay lúc nào nó cũng phản chiếu những gì người ta để trước mặt nó. Bây giờ nó đã được điều tiết và đã đẹp lạ lùng.
    - Em đã hiểu, - cô nhắc lại, - đã đôi khi em cảm thấy những điều đó. Nhưng Ravic ạ, nếu nhiều khi anh quên em đi để chỉ nghĩ đến tình yêu của anh đối với tình yêu và đối với cuộc sống. Em chỉ là một điểm xuất phát; từ cái điểm đó, anh lên đường đến những kinh thành bằng bạc của anh, và hầu như không còn nghĩ đến em nữa.
    - Có thể, - anh nói sau khi nhìn Jeanne một hồi lâu.
    - Anh quá bận tâm với bãn thân; anh phát hiện ra quá nhiều điều ở bản thân, đến nỗi em phải đứng lại ở bên bờ cuộc đời anh.
    - Có thể như thế. Nhưng em không phải là người có thể làm nền cho người ta xây dựng một cái gì ở bên trên, Jeanne ạ. Em cũng biết rõ điều đó.
    - Anh muốn xây dựng ư?
    - Không, - Ravic nói sau một lát suy nghĩ.
    Anh mỉm cười.
    - Khi đã xa lánh tất cả những gì trường tồn, người ta đôi khi lâm vào những tình thế rất kỳ quặc. Và người ta làm những việc thật kỳ quặc. Không, dĩ nhiên anh không muốn thế. Nhưng kẻ nào chỉ có một con cừu nhiều khi lại muốn dùng nó làm thật nhiều việc khác nhau.
    Đêm bỗng nhiên tràn ngập khí thanh bình. Nó như làm ột trong những đêm vốn thuộc cõi vĩnh hằng đã qua đi, một trong những đêm mà Jeanne đã nằm bên cạnh anh. Kinh thành đã lùi ra rất xa, đã mờ mịt đi, chỉ còn là một tiếng rì rầm mơ hồ ở tận chân trời; chuỗi ngày giờ đã đứt đoạn, và thời gian lặn im như thể bất động. Cái cảnh ngộ đơn giản nhất và cũng là vô l?Zý nhất lại một lần nữa trở thành sự thực; hai con người đều nói mỗi người một đàng; và những âm thanh được gọi là từ ngữ khắc chạm những hình ảnh và những tình cảm lên cái khối mềm đang thao thức dưới lớp xương sọ, và từ những chấn động rời rạc của các thanh huyền, từ những phản ứng khó hiểu nổi của nó, cả những bầu trời bỗng nảy sinh, phản chiếu những áng mây, những dòng suối, thời dĩ vãng, sự trưởng thành, sự suy vong, và cả sự hiền minh mà người ta phải vất vả bao nhiêu mới có được.
    -Anh yêu em, Ravic ạ, - Jeanne nói?và đó không còn là một câu hỏi nữa.
    - Đúng, nhưng anh sẽ làm tất cả để thoát khỏi em.
    Anh nói như vậy một cách điềm tĩnh, như nói một điều không có gì quan trọng đối với hai người. Anh không chú ý đến điều đó.
    - Em không thể tưởng tượng được là anh và em xa cách nhau. Trong một thời gian thì được. Nhưng mãi mãi thì không. Mãi mãi thì em không sao tưởng tượng được. - Jeanne nhắc lại và rùng mình. - Mãi mãi là một từ ngữ khủng khiếp, Ravic ạ. Em không thể quan niệm nổi một cuộc sống khôngcó anh.
    Ravic không đáp.
    - Anh để cho em ở lại đây, - cô nói. - Em không muốn đi nữa. Không bao giờ nữa!
    - Mai em sẽ đi. Em cũng biết thế.
    - Mỗi khi em ở đây, em không thể tưởng tượng là em có thể đi nữa.
    - Thì cũng thế thôi. Và em cũng biết thế?
    Một khoảng trống ở giữa thời gian. Căn phòng, một nơi trú ẩn có ánh đèn?cũng vẫn là căn phòng trước kia?và trong phòng cũng vẫn là người mình yêu, thế nhưng lại khôngcòn là người ấy nữa?chỉ giơ tay ra là chạm vào người ấy, thế nhưng lại không bao giờ còn có thể chạm tới nữa.
    Ravic đặt cốc xuống.
    - Em biết rằng em sẽ lại bỏ anh?ngày mai, ngày kia, hay một ngày nào đấy?
    Jeanne cúi đầu.
    - Vâng.
    - Và nếu em lại trở về lần nữa, em cũng biết là em lại sẽ ra đi?
    - Vâng.
    Cô ngẩng mặt lên. Mặt cô ràn rụa nước mắt.
    - Như thế là sao, Ravic? Là cái gì?
    - Anh cũng không biết nữa.
    Anh thoáng mỉm cười.
    - Có những khi tình yêu chẳng vui vẻ gì, nhỉ?
    - Tại sao chúng mình lại như thế Ravic?
    Anh nhún vai.
    - Anh không biết, Jeanne ạ. Có lẽ tại vì chúng ta không òn có gì để bấu víu vào nữa. Ngày xưa có rất nhiều cái?sự an toàn, niềm tin, lý tưởng?đều là những dãy lan can thuận lợi mà ta có thể vịn vào khi tình yêu lay chuyển chúng ta. Bây giờ, chúng ta không còn gì hết, quá lắm cũng chỉ có một chút tuyệt vọng, một chút can đảm?ngoài ra, tất cả đối với chúng ta đều xa lạ?Và nếu tình yêu đến, nó như một bó đuốc ném vào rơm khô. Ta chỉ còn có tình yêu, và lúc bấy giờ tình yêu khác đi, nó quan trọng hơn, hoang dã hơn, và có sức phá hoại lớn hơn.
    Anh rót rượu ra cốc.
    - Không nên nghĩ đến đấy quá nhiều. Chúng ta khôngcòn đủ sức nghĩ. Nghĩ nhiều quá chỉ làm cho ta trở thành vô ích. Mà chúng ta lại không muốn trở thành vô ích.
    Jeanne lắc đầu.
    - Người đàn bà ấy là ai vậy, Ravic?
    - Một bệnh nhân. Có một buổi tối người ấy và anh đã đến đó. Đó là vào hồi em còn hát ở đó. Các đây một trăm năm rồi? Bây giờ em làm gì?
    - Em đóng những vai phụ. Em không có tài, nhưng em kiếm đủ để tự lập. Em muốn mình có thể ra đi bất cứ lúc nào. Em không có tham vọng.
    Bây giờ mắt Jeanne ráo hoảnh. Cô uốngcạn cốc và đứng dậy. Trông cô rất mệt mỏi.
    - Tại sao chúng mình lại như thế, Ravic? Phải có một nguyên do gì. Nếu không, chúng mình sẽ không hỏi như vậy.
    Anh trầm ngâm mỉm cười.
    - Đó là câu hỏi cổ xưa nhất đấy, Jeanne ạ. Tại sao: cái câu hỏi mà toàn bộ lô-gich học, toàn bọ triết học, tất cả các khoa học đều vấp phải?
    - Em đi đây, - Jeanne nói, mắt không nhìn Ravic.
    Cô cầm lấy những đồ đạc của cô để trên giường, và đi ra cửa.
    Cô ra đi. Cô đã ra đến cửa. Ravic cảm thấy có một cái gì tan vỡ trong anh. Anh chợt thất không thể được; mọi sự đều không thể được. Một đêm nữa thôi, đêm nay thôi. một lần nữa để cho mái đầu ấy tựa vào cai anh mà ngũ. Ngày mai anh cót hể đấu tranh, nhưng chỉ xin một lần nữa hơi thở của nàng trên ngực anh, một lần nữa, giữa cơn bão tố, cái ảo giác dịu ngọt, sự gian dối diệu kỳ; đừng đi, em đừng đi; anh có cái gì khác ngoài em đâu? Sự can đảm sắt thép của anh có ý nghĩa gì? Chúng ta trôi về đâu? Chỉ có em là hiện thực! Giấc mơ xán lạn! Những thung lũng của quên lãng nở đầy hoa nhất quang lan. Một lần nữa, một lần thôi, tia lửa của vĩnh hằng! Ta còn giữ mình cho ai nữa? Cho cái gì chẳng có niềm vui? Cho sự vô định tối tăm nào? Bị chôn vùi, bị thất lạc, bị tiêu ma, cuộc đời ta chỉ còn mười hai ngàu và cái đêm duy nhất hôm nay. Hỡi sinh vật sáng chói kia, sao người lại đến giữa một đem giành giật được của các vì sao, chơi vơi và tràn đầy những giấc mơ cũ càng? Tại sao em đã đạp đổ tất cả các chiến luỹ của đêm nay trong đó không có một cái gì sống ngoài hai chúng ta?
    - Jeanne! - Anh kêu lên.
    Jeanne quay lại. Gương mặt nàng bỗng bửng lên một ánh sáng hổn hển và man dại. Nàng mở rộng hai tay và chạy đến với chàng.
  6. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Một cách đọc
    [...]
    Jeanne nhích tới gần hơn.
    [...]
    - Không đúng. Không phải như anh nói đâu. Không phải thế. Em muốn trở về với anh. Và em đang trở về với anh.
    Ravic rót rượu đầy cốc.
    -Có thể là em cũng muốn thế. Nhưng đó chỉ là một ảo giác. Một ảo giác mà em đã dựng lên để làm cho mọi việc dễ dàng hơn đối với em.
    -Phải, em sẽ trở về!
    -Không. Quá lắm cũng chỉ được một thời gian. Rồi sẽ có một người nào khác đi qua, mà người đó chỉ muốn có em, chỉ riêng em thôi, và mọi sự lại sẽ bắt đầu như cũ. Một tương lai khá thú vị đối với anh!
    -Không, không! Em muốn ở lại với anh!
    Ravic cười.
    -Jeanne ạ, - anh nói gần như âu yếm, - em sẽ không ở lại với anh đâu. Không thể nào giam gió lại được. Nước cũng vậy. Nếu người ta cầm tù các thứ đó, nó sẽ thối ra. Gió bị tù hãm sẽ thành không khí xú uế. Em sinh ra không phải để ngồi yên một chỗ.
    -Anh cũng thế thôi.
    -Anh?
    Ravic uống cạn cốc rược. Sáng nay là người thiếu phụ có bộ tóc
    bằng vàng hung đỏ; rồi đến Kate Hegstroem, người mang cái chết trong bụng, có làn da như làm bằng lụa bở; rồi bây giờ lại đến người đàn bà này, không hề biết suy xét, ham hố cuộc sống, vẫn còn xa lạ đối với chính mình nhưng lại tự biết mình rất rõ, vừa mưu mẹo lại vừa ngây thơ, trung thành theo một kiểu kỳ cục, nhưng lai hay bay **** như nàng Thiên nhiên mạ mình, bay lượn vật vờ theo các chiều gió, muốn hãm mình dừng lại nhưng rốt cuộc vẫn cất cánh bay đi?
    -Anh ấy à? - Ravic nhắc lại. - Em phỏng biết gì về thứ tình yêu thâm nhập vào cuộc đời của một con người mà tất cả đều đã trở thành bấp bênh và bất định? Cái sự ?ochoáng váng? thảm hại của em là cái thá gì, so với thứ tình yêu đó? Khi mà tình cảm trỗi dậy như là một ảo ảnh giữa bãi sa mạc của im lặng rồi thành hình trọn vẹn?...Khi mà ảo giác của khí huyết phát triển lên một cách không có gì cưỡng nổi để trở thành một phong cảnh mà so với nó tất cả các giấc chiêm bao đều nhạt nhẽo và dung tục? Một phong cảnh bằng bạc, một kinh thành dệt bằng ngân tuyến và bằng thạch anh, chói lọi như ánh phản chiếu của máu đỏ?em biết gì về những thứ đó? Em tưởng nói về những thứ đó dễ lắm sao? Em tưởng một người hoạt bát láu lỉnh có thể diễn đạt nó bằng một chuỗi ngôn từ, sáo ngữ hay dù là bằng tình cảm đi nữa, mà được sao? Em biết gì về những ngôi mộ mở tung ra và nỗi kinh hoàng của những đêm trống trải và không màu? Những ngôi mộ ấy mở ra, và bên trong không hề thấy có những bộ xương trơ trụi. Trong đó sẽ tấy đất màu, những hạt mầm phì nhiêu và chưa chi đã có những chiếc lá xanh đầu tiên. Em biết gì về những cái đó? Em thích được choáng váng, em thích sự chinh phục, em thích thấy cái bản ngã thứ hai của em muốn chết trong em, nhưng rồi chẳng bao giờ chết, em thích sự lừa dối giông bão của máu, nhưng lòng em vẫn sẽ trống trải?vì không thể lưu giữ chút gì của những cái không bắt đầu có trong bản thân mình. Trong bão tố không có cái gì mọc lên được. Mọi vật đều nẩy mầm trong những đêm trống trải của sự cô đơn, nếu người ta không tuyệt vọng. Em biết gì về những cái đó?
    Ravic nói chậm rãi, không nhìn Jeanne, như thể quên mất sự hiện diện của cô. Bây giờ anh quay mặt về phía cô.
    -Anh định nói những gì thế nhỉ? - Ravic nói. - Những chuyện lẩm cẩm cũ rích. Hôm nay anh uống nhiều quá. Nào thôi, em đến đây uống một chút gì rồi đi đi.
    Jeanne ngồi lên giường, rồi cầm lấy ly rượu.
    - Em hiểu rồi. - cô nói.
    Gương mặt cô đã thay đổi. Giống như một tấm gương, - anh nghĩ thầm. Xưa nay lúc nào nó cũng phản chiếu những gì người ta để trước mặt nó. Bây giờ nó đã được điều tiết và đã đẹp lạ lùng.
    - Em đã hiểu, - cô nhắc lại, - đã đôi khi em cảm thấy những điều đó. Nhưng Ravic ạ, nếu nhiều khi anh quên em đi để chỉ nghĩ đến tình yêu của anh đối với tình yêu và đối với cuộc sống. Em chỉ là một điểm xuất phát; từ cái điểm đó, anh lên đường đến những kinh thành bằng bạc của anh, và hầu như không còn nghĩ đến em nữa.
    - Có thể, - anh nói sau khi nhìn Jeanne một hồi lâu.
    - Anh quá bận tâm với bãn thân; anh phát hiện ra quá nhiều điều ở bản thân, đến nỗi em phải đứng lại ở bên bờ cuộc đời anh.
    - Có thể như thế. [...]
  7. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Một cách đọc khác
    [?]
    Jeanne vào phòng trong khi anh đang ngủ. Cô bật đèn lên và đứng ở ngưỡng cửa.
    - Thực sự yêu em! Em đã nói dối khi nói rằng chuyện này đến với em vì anh đi vắng hai tháng trời! Thật ra dù anh có ở nhà thì việc ấy vẫn xảy ra! Anh đừng có cười! Em biết là khác, em thấy rất rõ chỗ khác nhau. [...]
    - Anh yêu cô ta à?
    - Thì việc gì đến em?
    - Anh có yêu cô ta không?
    - Nhưng cái đó có can hệ gì đến em đâu, Jeanne?
    - Có chứ! Chừng nào anh không yêu ai? - Cô do dự một lát.
    [...]
    - Không đúng. Không phải như anh nói đâu. Không phải thế. Em muốn trở về với anh. Và em đang trở về với anh.
    [...]
    -Phải, em sẽ trở về!
    -Không. Quá lắm cũng chỉ được một thời gian. Rồi sẽ có một người nào khác đi qua, mà người đó chỉ muốn có em, chỉ riêng em thôi, và mọi sự lại sẽ bắt đầu như cũ. Một tương lai khá thú vị đối với anh!
    -Không, không! Em muốn ở lại với anh!
    [...]Jeanne ngồi lên giường, rồi cầm lấy ly rượu.
    - Em hiểu rồi. - cô nói.
    [...]
    - Có thể như thế. Nhưng em không phải là người có thể làm nền cho người ta xây dựng một cái gì ở bên trên, Jeanne ạ. Em cũng biết rõ điều đó.
    - Anh muốn xây dựng ư?
    - Không, - Ravic nói sau một lát suy nghĩ.
    [...]Đêm bỗng nhiên tràn ngập khí thanh bình. Nó như làm ột trong những đêm vốn thuộc cõi vĩnh hằng đã qua đi, một trong những đêm mà Jeanne đã nằm bên cạnh anh. [...]
    -Anh yêu em, Ravic ạ, - Jeanne nói?và đó không còn là một câu hỏi nữa.
    - Đúng, nhưng anh sẽ làm tất cả để thoát khỏi em.
    Anh nói như vậy một cách điềm tĩnh, như nói một điều không có gì quan trọng đối với hai người. Anh không chú ý đến điều đó.[...]
    - Anh để cho em ở lại đây, - cô nói. - Em không muốn đi nữa. Không bao giờ nữa!
    - Mai em sẽ đi. Em cũng biết thế.
    - Mỗi khi em ở đây, em không thể tưởng tượng là em có thể đi nữa.
    - Thì cũng thế thôi. Và em cũng biết thế?
    [...]Ravic đặt cốc xuống.
    - Em biết rằng em sẽ lại bỏ anh?ngày mai, ngày kia, hay một ngày nào đấy?
    Jeanne cúi đầu.
    - Vâng.
    - Và nếu em lại trở về lần nữa, em cũng biết là em lại sẽ ra đi?
    - Vâng.
    Cô ngẩng mặt lên. Mặt cô ràn rụa nước mắt.
    - Như thế là sao, Ravic? Là cái gì?
    - Anh cũng không biết nữa.
    Anh thoáng mỉm cười.
    - Có những khi tình yêu chẳng vui vẻ gì, nhỉ?
    - Tại sao chúng mình lại như thế Ravic?
    Anh nhún vai. [...]
    - Tại sao chúng mình lại như thế, Ravic? Phải có một nguyên do gì. Nếu không, chúng mình sẽ không hỏi như vậy.[...]
    - Em đi đây, - Jeanne nói, mắt không nhìn Ravic.
    [...]Cô ra đi. Cô đã ra đến cửa. Ravic cảm thấy có một cái gì tan vỡ trong anh. Anh chợt thấy không thể được; mọi sự đều không thể được. Một đêm nữa thôi, đêm nay thôi. một lần nữa để cho mái đầu ấy tựa vào cai anh mà ngũ. [...]
    - Jeanne! - Anh kêu lên.
    Jeanne quay lại. Gương mặt nàng bỗng bửng lên một ánh sáng hổn hển và man dại. Nàng mở rộng hai tay và chạy đến với chàng.
  8. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Một cách đọc khác
    [?]
    - Không đúng. Không phải như anh nói đâu. Không phải thế. Em muốn trở về với anh. Và em đang trở về với anh. [...]
    -Có thể là em cũng muốn thế. Nhưng đó chỉ là một ảo giác. Một ảo giác mà em đã dựng lên để làm cho mọi việc dễ dàng hơn đối với em.
    -Phải, em sẽ trở về![...]
    -Không, không! Em muốn ở lại với anh![...]
    -Jeanne ạ, - anh nói gần như âu yếm, - em sẽ không ở lại với anh đâu. Không thể nào giam gió lại được. Nước cũng vậy. Nếu người ta cầm tù các thứ đó, nó sẽ thối ra. Gió bị tù hãm sẽ thành không khí xú uế. Em sinh ra không phải để ngồi yên một chỗ. [...]
    -Anh yêu em, Ravic ạ, - Jeanne nói?và đó không còn là một câu hỏi nữa.
    - Đúng, nhưng anh sẽ làm tất cả để thoát khỏi em. [...]
    - Anh để cho em ở lại đây, - cô nói. - Em không muốn đi nữa. Không bao giờ nữa!
    - Mai em sẽ đi. Em cũng biết thế.
    - Mỗi khi em ở đây, em không thể tưởng tượng là em có thể đi nữa.
    - Thì cũng thế thôi. Và em cũng biết thế?
    Một khoảng trống ở giữa thời gian. Căn phòng, một nơi trú ẩn có ánh đèn?cũng vẫn là căn phòng trước kia?và trong phòng cũng vẫn là người mình yêu, thế nhưng lại khôngcòn là người ấy nữa?chỉ giơ tay ra là chạm vào người ấy, thế nhưng lại không bao giờ còn có thể chạm tới nữa.[...]
    - Em biết rằng em sẽ lại bỏ anh?ngày mai, ngày kia, hay một ngày nào đấy?
    Jeanne cúi đầu.
    - Vâng.
    - Và nếu em lại trở về lần nữa, em cũng biết là em lại sẽ ra đi?
    - Vâng.
    Cô ngẩng mặt lên. Mặt cô ràn rụa nước mắt.
    - Như thế là sao, Ravic? Là cái gì?
    - Anh cũng không biết nữa.
    Anh thoáng mỉm cười.
    - Có những khi tình yêu chẳng vui vẻ gì, nhỉ?
    - Tại sao chúng mình lại như thế Ravic?[...]
    - Tại sao chúng mình lại như thế, Ravic? Phải có một nguyên do gì. Nếu không, chúng mình sẽ không hỏi như vậy. [...]
    - Em đi đây, - Jeanne nói, mắt không nhìn Ravic.[...]
    Được Angelika sửa chữa / chuyển vào 08:19 ngày 22/02/2007
  9. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Một cách đọc khác
    [?]
    -Anh yêu em, Ravic ạ, - Jeanne nói?và đó không còn là một câu hỏi nữa.
    - Đúng, nhưng anh sẽ làm tất cả để thoát khỏi em. [...]
    - Anh để cho em ở lại đây, - cô nói. - Em không muốn đi nữa. Không bao giờ nữa!
    - Mai em sẽ đi. Em cũng biết thế.
    - Mỗi khi em ở đây, em không thể tưởng tượng là em có thể đi nữa.
    - Thì cũng thế thôi. Và em cũng biết thế?[...]
    - Em biết rằng em sẽ lại bỏ anh?ngày mai, ngày kia, hay một ngày nào đấy?
    Jeanne cúi đầu.
    - Vâng.
    - Và nếu em lại trở về lần nữa, em cũng biết là em lại sẽ ra đi?
    - Vâng.
    Cô ngẩng mặt lên. Mặt cô ràn rụa nước mắt.
    - Như thế là sao, Ravic? Là cái gì?
    - Anh cũng không biết nữa.
    Anh thoáng mỉm cười.
    - Có những khi tình yêu chẳng vui vẻ gì, nhỉ?
    - Tại sao chúng mình lại như thế Ravic?[...]
    - Tại sao chúng mình lại như thế, Ravic? Phải có một nguyên do gì. Nếu không, chúng mình sẽ không hỏi như vậy.[...]
  10. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Một cách đọc khác
    -Anh yêu em, Ravic ạ, - Jeanne nói?và đó không còn là một câu hỏi nữa.
    - Đúng, nhưng anh sẽ làm tất cả để thoát khỏi em. [...]

Chia sẻ trang này