Hờ , thấy bất công sao ? Hãy cố gắng giàu được như người ta để có vé mời nhá ! cuộc sống là vậy mà ! người ta mất cái nọ và được cái kia , mọi thứ luôn bù trừ cho nhau mà . Tức làm gì cho chóng già Đến bao giờ tôi mới yêu được đây ?
chấp nhận thôi, muỗi! như tôi đây kô giàu kô nghèo thỉnh thoảng cũng đc mời..............hí hí.................. sáng tạo: chìa khoá của thành công!
Hai viên gạch Đến miê?n đất mới, các vị sư pha?i tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ va? bắt tay va?o việc. Một chú tiê?u được giao xây một bức tươ?ng gạch. Chú rất tập trung va?o công việc, luôn kiê?m tra xem viên gạch đaf thă?ng thớm chưa, ha?ng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triê?n khá chậm vi? chú la?m rất kyf lươfng. Tuy nhiên, chú không lấy đó la?m phiê?n lo?ng bơ?i vi? chú biết mi?nh sắp sư?a xây một bức tươ?ng tuyệt đẹp đâ?u tiên trong đơ?i. Cuối cu?ng, chú cufng hoa?n tha?nh công việc va?o lúc hoa?ng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa đê? ngắm nhi?n công tri?nh lao động cu?a mi?nh, chú bôfng ca?m thấy có gi? đó đập va?o mắt. Mặc du? chú đaf rất câ?n thận khi xây bức tươ?ng song vâfn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Va? điê?u tô?i tệ nhất la? hai viên gạch đó nă?m ngay chính giưfa bức tươ?ng. Chúng như đôi mắt đang trư?ng trư?ng nhi?n chú. Kê? tư? đó, môfi khi du khách đến thZm ngôi đê?n, chú tiê?u đê?u dâfn họ đi khắp nơi, trư? đến chôf bức tươ?ng ma? chú xây dựng. Một hôm, có hai nha? sư gia? đến tham quan ngôi đê?n. Chú tiê?u đaf cố lái họ sang hướng khác nhưng hai ngươ?i vâfn nă?ng nặc đo?i đến khu vực có bức tươ?ng ma? chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công tri?nh ấy daf thốt lên: -"Ôi, bức tươ?ng gạch mới đẹp la?m sao!". -"Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giưfa bức tươ?ng kia ư?" - chú tiê?u kêu lên trong ngạc nhiên. -"Có chứ, nhưng tôi cufng thấy 998 viên gạch co?n lại đaf ghép tha?nh một bức tươ?ng tuyệt vơ?i ra sao" - vị sư gia? tư? tốn. Lời bình: Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với ba?n thân mi?nh khi cứ luôn nghiê?n ngâfm nhưng lôfi lâ?m ma? ta đaf mắc pha?i, cho ră?ng ca? thế giới đê?u nhớ đến nó va? quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đaf hoa?n toa?n quên ră?ng đó chi? la? hai viên gạch xấu xí giưfa 998 viên gạch hoa?n ha?o. Va? đôi khi chúng ta lại quá nhạy ca?m với lôfi lâ?m cu?a ngươ?i khác. Khi bắt gặp ai mắc lôfi, ta nhớ kyf tư?ng chi tiết. Va? hêf có ai nhắc đến tên ngươ?i đó, ta lại liên hệ ngay đến lôfi lâ?m cu?a họ ma? quên băfng nhưfng điê?u tốt đẹp họ đaf la?m. Câ?n pha?i học cách rộng lượng với ngươ?i khác va? với chính mi?nh. Một thế giới nhân ái trước hết la? một thế giới nơi lôfi lâ?m được tha thứ. Anh quá gần và anh quá xa Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng Tháng ngày đi như một tiếng thở dài . Như một chiều đè nặng đôi vai Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế ? ...
bi hai la cuoc song giua cai co va khong nhung bat dinh va nhung ranh goi khong bao gio ro rang ....ban nghi ve cuoc song bang mot cau don gian , doi khi nguoi kha cnghi ve cuco song bang mot bai tho , bang mot bai hat . Toi la ke bat tai khong tho khong hat , khong van chuong , Toi nghi ve cuoc songnhu cai no tu nhien den trong cuco doi toi thoi ,nhung toi biet , cuoc song bi hai , khong phai la nguoi giau khong phai mua ve va ke ngheo moi mua ve . toi tahy cuoc song bi hay vi no luon dat ra nung tro choi khap khieng .
Tôi thấy, điều bi hài nhất của cuộc sống là: Nhiều khi mình vui quá mà quên mất bản thân mình là ai. Và khi buồn quá mình cũng ko còn ai nhận ra là mình. Điều quan trọng nhất: Luôn phải biết mình là ai, mình như thế nào, và cuối cùng : Tôi vẫn là tôi, không thể trở thành một ai khác