1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống trên đất Mỹ

Chủ đề trong 'Mỹ (United States)' bởi traitimvietnamchieu, 24/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. traitimvietnamchieu

    traitimvietnamchieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2003
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống trên đất Mỹ

    Mới đọc báo thấy bài viết này. Các bro có kinh nghiệm sống ở Mỹ bình loạn nhé:

    Tai nạn bất ngờ



    Cách đây không lâu tôi bị một phụ nữ lái xe SUV húc phải ngay trên đường phố. Lúc đó người phụ nữ đang đi trên một quãng đường vắng tanh ở thôn quê thuộc bang Maine. Chiếc xe tông thẳng vào tôi. Sau này người lái xe khai với cảnh sát rằng không hề nhìn thấy gã người Đức đi xe đạp trên đường, và tưởng xe đạp không được đi trên tuyến đường này. Tóm lại tôi bị bắn xa tới ấy mét bạt ra lề đường và bất tỉnh. Khi tôi hồi tỉnh thì được chứng kiến một loạt chuyện đúng là kiểu Mỹ mà đạo diễn Michael Moore vừa làm thành phim với cái tên "Sicko".



    Ông bác sỹ ở phòng cấp cứu vốn là một cựu binh, có cái gáy được cạo nhẵn thín. Ông ta nói cái mũ bảo hiểm dành cho người đi xe đạp của Đức đã cứu mạng tôi. Phần còn lại ông ta xử lý. Ông ta đã cài hai tấm kim loại vào chân tôi, khâu không biết bao nhiêu mũi và bắt một loạt vít vì tôi bị gẫy tới 16 khúc xương. Ông ta nói một cách lạnh lùng làm tôi sởn gai ốc rằng ?ocả đời anh sẽ không thể tập thể thao được nữa? và tôi hãy vui mừng là đến một ngày nào đó có thể đi lại được bình thường.


    Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải nằm viện ít nhất vài tháng, nhưng chỉ ngay một hôm sau đó ông bác sỹ bỗng nhiên nói rất vui vẻ: "Mọi chuyện thật tuyệt vời, anh có thể đi về nhà được rồi."



    Tôi há hốc mồm ngạc nhiên hỏi: "Đi như thế nào đây?" - ?oTôi làm cách nào để đi bây giờ, thưa bác sỹ?" - Ông đáp: "Ông hãy đi tầu hoả, chỉ sau mươi tiếng ông đã tới New York".


    Những điều khó tưởng tượng ở Mỹ
    Ông bác sỹ quân y tiêm cho tôi một liều moóc phin và để tôi chống nạng đi vài bước. Ông ta rất hài lòng về sự tiến bộ của tôi. Sau này, mãi tới khi một cô y tá người Nga cho tôi ngồi lên xe lăn và đẩy xe ra đường gọi tắc xi tôi mới lấy hết can đảm hỏi cô ta tại sao lại cho tôi ra viện sớm thế này. Cô y tá nhìn tôi với ánh mắt thương hại và nói : "Tôi xin nói thật với anh, chúng tôi không tin vào thẻ bảo hiểm y tế của anh. Sao lại có hãng bảo hiểm gì mà tên lạ hoắc thế. Chúng tôi sợ rằng sẽ chẳng nhận được một cent của cái hãng bảo hiểm đó. Nước Mỹ là như vậy".



    Hãng bảo hiểm của tôi là BKK và ở Itzehoe. Người Mỹ nghi ngờ cái tên đó. BKK có nghĩa là Betriebskrankenkasse (Quỹ bảo hiểm xí nghiệp - một quỹ bảo hiểm ở Đức). Người Mỹ nghe cái tên này có vẻ như gần giống với PKK hay KKK. Khi mà các thầy thuốc Mỹ ?ođánh hơi? thấy con bệnh không có khả năng thanh toán thì họ tìm mọi cách tống khứ người bệnh ra đường.


    Trên 43 triệu người Mỹ rơi vào tình trạng đó. Họ không có bảo hiểm y tế. Họ ngồi nhà và hy vọng không bao giờ bị ốm. Và nếu như họ có bị ốm chăng nữa thì cũng không đi khám bệnh. Một khi họ đã buộc phải tới bác sỹ thì khoảng 40% trong số họ không có khả năng chi trả tiền khám bệnh chứ đừng nói đến tiền thuốc. Hàng năm có khoảng 18.000 người Mỹ bị chết sớm chỉ vì họ không có bảo hiểm y tế. Theo số liệu của Liên hiệp quốc thì tỷ lệ tử vong đối với trẻ sơ sinh ở Mỹ còn cao hơn so với Malaysia. Trong khi đó lương bình quân của một nhà lãnh đạo các tập đoàn bảo hiểm lớn ở Mỹ là 15 triệu USD.
    Tôi không thể đi nổi tới New York mà chỉ đi được vài km tới một khách sạn. Ngay trong ngày hôm đó một luật sư khác gọi điện cho tôi và còn nhiều luật sư nữa gọi tới. Họ biết tên tôi thông qua những người làm việc ở đội xe cấp cứu, những người này có cơ hội hưởng 10% khoản tiền thiệt hại. Đấy cũng là cách kiếm tiền cải thiện đời sống của các nhân viên cấp cứu ở Mỹ. Họ cấp cứu người bị tai nạn rồi báo cho luật sư, ?oquý giá? nhất là những vụ tai nạn nghiêm trọng, chẳng hạn như chấn thương sọ não chẳng hạn.



    Tôi chấp nhận ông luật sư thứ ba. Ông ta có giọng nói và cách xử sự lịch lãm nhất qua điện thoại. Ông ta thậm chí còn hỏi tôi, sức khoẻ tôi thế nào. Ông ấy nói khoản tiền bồi thường sẽ lên đến một triệu USD, tôi được hưởng 650.000 đô la, phần còn lại là của ông ấy. Ông ta nhắc đi nhắc lại vài lần về số tiền này làm cho tôi dường như đã trông thấy ngôi nhà mà tôi sẽ mua ở ven biển.

    Vị luật sư lịch lãm hy vọng sẽ lấy được khoản tiền bồi thường thiệt hại từ hãng bảo hiểm của cô lái chiếc xe SUV, nhưng ông ta rất thất vọng khi được tin người lái xe này chỉ đóng mức bảo hiểm rất thấp, không thể lên đến một triệu USD mà chỉ được khoảng 20.000 USD. Ông luật sư này nói, điều này không có gì lạ ở Mỹ. Khoảng 60 % lái xe ở Maine không hề mua bảo hiểm hoặc nếu có mua thì cũng mua ở mức rất thấp. Nghĩa là họ đâm chết người mà không bồi thường gì cả. Người ta có thể đâm đơn kiện họ nhưng họ sẽ không chi một đồng nào. Họ nghèo, nghèo đến mức không thể mua bảo hiểm một cách thoả đáng. Giá như kẻ tông xe vào tôi là một gã triệu phú thì tôi đã trở thành một người giàu có, ông luật sư giảng giải cho tôi như vậy. Có nghĩa là muốn giàu thì phải chọn một lái xe giàu có tông xe vào mình. Ông luật sư nói như trách móc tôi và ông ấy cũng không còn hứng thú đứng ra giải quyết vụ tai nạn của tôi.



    Hãng bảo hiểm của người lái xe tông vào tôi cũng không muốn chi 20.000 USD để trang trải tiền viện phí và các khoản chi phí phụ khác. Họ nghi ngờ mức độ tai nạn của tôi. Họ lý lẽ, làm gì có chuyện bị tai nạn nặng như thế mà đã ra viện sau hai ngày? Vì thế họ cử một nữ thám tử tiếp cận tôi để chứng minh tôi chỉ bị thương nhẹ.



    Nữ thám tử đó là cô Hu gốc Trung quốc. Cô ta tìm cách gọi điện thoại với tôi. Nhưng ông luật sư lịch lãm khuyên tôi không nên nói chuyện với cô ta. Tôi quả thật không hiểu vì sao tự nhiên lại có thám tử bám lấy mình, mặc dù tôi là nạn nhân của vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng này, nhưng ông luật sư giải thích, ở Mỹ là như thế. "Tất cả chỉ vì tiền".

    Sáu tuần đã trôi qua kể từ khi vụ tai nạn xảy ra vậy mà tôi vẫn phải nằm trên giường. Tôi vội lấy nạng đi ra cửa. Tôi phải bám vào song sắt. Một cô gái châu Á nhiều lắm chỉ 22 tuổi mặc bộ complê trang nhã và nở một nụ cười thật nhã nhặn. Đó chính là thám tử Hu. Cô ấy chào tôi rất vui và nói, cô thật ngạc nhiên khi thấy tôi đã khá ra nhiều và rất muốn tôi nói cho cô ấy biết có đúng là tôi đã đỡ nhiều lắm rồi phải không. Tôi hỏi cô là ai và cô cần gì, nhưng tôi thấy cô ấy lảng ra và vội vã chụp vài pô ảnh: về một người cách đây sáu tuần nghe đâu bị một tai nạn giao thông nghiêm trọng vậy mà giờ đây đã có thể một mình ra cửa tiếp khách.


    Tôi đã có thể đi lại được. Tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật nữa và phải thanh toán khoảng 50.000 USD viện phí. Khoản tiền này do hãng bảo hiểm Đức chi trả mà không một lời ca thán. Chuyên gia chỉnh hình của tôi nói "Mọi sự đều rất tốt đẹp, có điều anh không thể chơi thể thao được nữa. "Tới đây sẽ tiến hành phẫu thuật làm cứng khớp, lúc đó anh có lẽ sẽ cần có khớp gối nhân tạo?. Ông ta chỉ nói vậy. Như vậy là kết thúc 90 giây trao đổi về bệnh lý và ông ta thu gọn 400 USD. Tôi đề nghị ông ấy viết cho tôi văn bản chẩn đoán, vì đó là yêu cầu của cơ quan bảo hiểm Đức. Ông ta nói, vậy thì phải trả thêm 600 USD nữa. Ông này mỗi năm có thu nhập hơn 2 triệu USD. Nhưng lúc này tiếc rằng ông ta không có thời gian. Ông ta nói đang rất vội.



    Ông ấy cần phải đi ngay tới khu nhà nghỉ cuối tuần của mình ở ven biển trước lúc 12 giờ vì sau giờ đó là bắt đầu giờ hoạt động giao thông cuối tuần ở New York.
  2. escada06

    escada06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2006
    Bài viết:
    339
    Đã được thích:
    0
    cái này em coi phim nhiều lắm
    nhưng em vẫn tin
    AMERICA LAND OF THE FREE (một chánh án tại nevada nói với em vậy đó )hihi
  3. X_3winofall

    X_3winofall Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/02/2003
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    1
    ở Mỹ 1 chập, cũng mong được chó cắn hay xe tông để kiếm tiền bồi thường. Nhưng mà khu mình ở toàn dân nhà nghèo mới đau chứ ...
  4. heroespham8x

    heroespham8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2007
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0
  5. Nga_Maryland

    Nga_Maryland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2005
    Bài viết:
    413
    Đã được thích:
    0
    Sống Ở mỹ o có bảo hiểm y tế coi như toi đời nếu nhỡ có đau ốm bệnh tật gì , tiền viện phí ở mỹ quá cao 1 cách vô lý .
    Tháng trước tớ đưa con tớ đi test máu , có nghĩa là không phải cấp cứu gì cả , chúng nó chỉ vào phòng cấp cứu đăng ký tên , không hề làm bất kỳ 1 khám xét nào ở đó , sau đó đưa sang phòng khác lấy máu , thế mà nó charge tớ 250usd tiền phòng cấp cứu trong khi o hề khám xét cái gì ở đó cả ,
    Đúng là dịch vụ kiểu Mẽo , chả khác gì quân lừa đảo
  6. thithammauxuan

    thithammauxuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0
    Chưởi nó dê.
    Bảo hiểm cũng rẻ mờ... Chưa tới $100/tháng.
  7. Tetvn

    Tetvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/11/2005
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Spam 1 cai'' .
    Sao rẻ thế bác ? Chưa tới 100/tháng thì chắc là deductable cao rồi . Mình mua 250/tháng mà đã 500 deductale rồi . Bác nào biết bảo hiểm nào rẻ hơn thì mcách dùm nhé !
  8. nguyen_ngoc_bkhn

    nguyen_ngoc_bkhn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/04/2006
    Bài viết:
    207
    Đã được thích:
    0
    Một minh chứng sống về mặt trái của nước Mỹ, ủng hộ bác
    Ai đã sống ở Mỹ nữa cho bà con biết bên đó thế nào
  9. Khikho007

    Khikho007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    1.810
    Đã được thích:
    3
    Hahaha. Bạn đưa con đi không đúng chỗ rồi con gán cho người ta cái tội lừa đảo!
    Bạn muốn đưa con đi thử nghiệm máu thì cứ đưa đi bác sĩ gia đình, nói bác sĩ là bạn muốn thử máu cho con bạn, ông ta sẽ gởi con bạn đi đến cái lab nào đó. Nếu bạn có bảo hiểm thì họ sẽ bill bảo hiểm của bạn. Còn không thì ... $250 là rẻ chán.
    Phòng cấp cứu là nơi đón những bệnh nhân cần sự quan tâm y tế khẩn cấp chứ đâu phải là chỗ đi thử máu. Nếu bạn đưa con vào phòng cấp cứu thì họ bill là đúng rồi. Thôi coi như là bài học cho mình. Bữa sau, nếu không phải là trường hợp khẩn cấp thì cứ ra bác sĩ gia đình. Và cũng không nên gán cho người ta cái tội lừa đảo trong khi lỗi về phần mình.
  10. Khikho007

    Khikho007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2004
    Bài viết:
    1.810
    Đã được thích:
    3

Chia sẻ trang này