1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CUỘC SỐNG VÔ NGHĨA (Tôi vui chơi giữa đời biết đâu nguồn cội, tôi xin tôi bé lại làm mưa tan giữa tr

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi EmgaiHaNoi, 09/03/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    CUỘC SỐNG VÔ NGHĨA (Tôi vui chơi giữa đời biết đâu nguồn cội, tôi xin tôi bé lại làm mưa tan giữa trời)

    Thứ 6 (5/3): Tụ tập tại cà fê Nhân. (6h-7h)

    Thứ 7 : (6/3) : Xem phim tại rạp Dân Chủ (4h-6h)

    Tụ tập tại Trà Hà Nội, 55 Phan Chu Trinh (8h-10h)

    Chủ Nhật (7/3): Xem phim tại rạp chiếu phim quốc gia (2h-4h)

    Ghé qua Dimalh 65 Quán Sứ

    Về nhà bạn cuộn tròn nằm ngủ như con mèo.

    (8h-10h) Tụ tập tại cà fê 77 Trần Hưng Đạo

    Thứ 2 (8/3): Sáng sớm dồn dập tin nhắn. Nhưng tin của người mình không muốn nghĩ tới chỉ vẻn vẹn 2 từ. Thà đừng gửi còn hơn. Để dọc đường tới công ty mắt nhoà lệ.

    Đến cửa công ty , nhìn thấy mặt sếp, lại trở về con người mẫu mực của công sở. Chạy lên phòng bật máy, không thể viết được những gì mình đã nghĩ, vì công việc bộn bề trước mặt. Nên phải tập trung vào làm việc.Bỗng hoá thành khô khan. Nếu không xong việc. Cũng là một ngày vô nghĩa trôi đi. Đương nhiên, chuỗi ngày vô nghĩa sẽ thành cuộc đời vô nghĩa....

    Lại tin nhắn, tại điện thoại chúc mừng, liên tục từ sáng tới chiều,lại quà tặng nhỏ xinh từ anh người Nhật, lại phong bì từ sếp. Hoá ra 8/3 mình không được bông hoa nào thật....

    6h-8h tụ tập ở cà fê Nhân.

    8h30-10h30 tụ tập tại Hồng Hạc Tửu

    11h về đến nhà.

    Ti vi: bóng đá, lại bóng đá. Tắt.Thôi bật đài "Có những dòng sông không trở lại bao giờ....Anh vẫn nghe tiếng em từ miền xa vắng nào....anh vẫn chờ những điều chưa tới..." Tắt. Không thể nghe được.Lần lượt giở 20 tin nhắn trong ngày, lặng lẽ xoá từng cái một, muốn khóc....

    Cái vui nhất thời không xoá được cái buồn dai dẳng.

    Vùi đầu vào những cuộc vui, không hiểu đang tìm kiếm hay chạy chốn cái gì.

    Buồn thì cứ buồn sao cứ phải tỏ ra vui.Vui thì cứ vui cho trọn vẹn sao cứ lo nghĩ điều gì?....

    12h đang thiu thiu ngủ lại tin nhắn. Chúc mừng cái gì cơ chứ. Tắt máy.

    Thứ 3: (9/3)

    Lại như mọi ngày, phờ phạc hơn mọi ngày,lại dưng dưng khi ngồi trên xe buýt. Lại phi qua dải phân cách chạy về phía công ty. Mắt lại dưng dưng.

    Lại đến cửa công ty , lại nhìn thấy mặt sếp, lại trở về con người mẫu mực của công sở. Chạy lên phòng bật máy, không thể viết được những gì mình đã nghĩ, vì công việc bộn bề trước mặt. Nên phải tập trung vào làm việc.Bỗng hoá thành khô khan. Nếu không xong việc. Cũng là một ngày vô nghĩa trôi đi. Đương nhiên, chuỗi ngày vô nghĩa sẽ thành cuộc đời vô nghĩa....



    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  2. truongcoi_98k

    truongcoi_98k Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/01/2004
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    xem phim,lam viec,gap go ban be,...ko the noi la vo nghia .
    Hay vui di khi con vui dc,ma da vui thi dung nghi nhieu...Den khi them co nhung khoanh khac nhu the lai ko con nua.
  3. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Ru tình​
    Được EmgaiHaNoi sửa chữa / chuyển vào 10:41 ngày 09/03/2004
  4. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Ru tình à ơi, ru người ngồi mãi cũng tôi, ru người ngồi mãi cùng tôi, ả à a á à a a ờ.....
    Ru em ngồi yên nhé, tôi tìm cuộc tình cho.....
    Ru tình à ơi, ru tình à ơi...........
    Được EmgaiHaNoi sửa chữa / chuyển vào 10:53 ngày 09/03/2004
  5. vanyeuminhem

    vanyeuminhem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2003
    Bài viết:
    3.649
    Đã được thích:
    1
    Chẳng hiểu EMGAIHANOI muốn gì đây?
    Yêu anh nhé em???
  6. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Vì sao lại như thế? Vì sao tôi lại phải như thế? Vì sao lại như thế? Sao lại phũ phàng như thế? Ai khổ thân? Nói lại đi xem ai là người đáng khổ thân hơn?
    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  7. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Em không thể .................
    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  8. 3_0_Z

    3_0_Z Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2003
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    U tưởng mình U buồn chắc, "shut up" ngay , U có biết U càng kêu thì càng buồn không. Sao không tìm lấy một việc có ý nghĩa mà làm hả, hoặc là đơn giản tự thưởng cho mình một nụ cười.
    ĐỨNG LÊN NGAY, CÓ GIỎI THÌ HÃY LÀM NHỮNG VIỆC TO TÁT, CÓ ÍCH CHO MÌNH, CHO MỌI NGƯỜI, CHO XÃ HỘI ĐI.
    ĐỒ NGỐC!
    Được B_O_Y_2_K sửa chữa / chuyển vào 18:06 ngày 09/03/2004
  9. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Nắng buồn hơn mưa​
    Khánh Ly
    Tôi đã như một kẻ lạc loài đi giữa cuộc đời bằng đôi chân thơ dại, bằng trái tim sớm mang nhiều vết thương, bằng cảm nghĩ luôn lo âu, sợ hãi, mất niềm tin ở chính mình và cuộc đời. Tôi đã không biết phải làm gì, phải làm sao. Đó, phải chăng là tiếng kêu bi ai, đã nhiều lần bật ra từ trái tim tôi.
    Trời đất bao la, lẽ nào không có một nơi bình yên cho tôi trú ẩn. Tôi mải miết đi tìm. Tìm một bóng mát đủ che đời mình. Tìm một trái tim độ lượng đủ để cưu mang mình. Tìm một người có tấm lòng nhân hậu để dẫu mai sau có thế nào, ở cuối chân mây, góc biển, tôi vẫn cảm thấy được gần gũi, chở che và an ủi.
    Vẫn như những ngày xưa, sự im lặng thay cho bao lời nói mà chỉ những tấm lòng đồng cảm mới có thể nắm bắt dược những tín hiệu... Bên ngoài, nắng đang lên. Căn phòng nhỏ tịch lặng, có hai người đang đứng bên lề cuộc đời. Hai người ở ngoài những cuộc vui. Không hề liên quan đến sự sống ồn ào, hối hả của một ngày vừa bắt đầu. Ly rượu pha nhạt, trên mặt bàn là gốc của một cây thốt nốt 100 tuổi bóng ngời ngộ nghĩnh. Tôi rút một điếu thuốc. Làn khói mỏng bay vờn. Những ngón tay gầy guộc đưa lên gọng kính. Anh bảo ...nắng buồn hơn mưa. Tôi hiểu.
    Lơ đãng nhìn ra khung cửa nhỏ. Những đốm nắng lung linh đậu trên vòm lá xanh. Cái cây này, anh đã trồng từ năm 1973, giờ nó cũng bắt đầu già. Anh tránh cái nhìn soi mói của tôi... Bao giờ tôi cũng nhìn anh như thế. Rất chăm chú bởi tôi muốn tìm đọc thêm những điều mới lạ, không nói nên lời kia...rằng cái gì ẩn dấu sau vầng trán thông minh kia...cái gì được chứa đựng trong trái tim nhỏ bé kia... Tất cả những điều tôi cho là kỳ diệu tiềm tàng trong thân thể mảnh mai yếu đuối. Tôi muốn - thậm chí nắm bắt chúng, cất giữ cho riêng mình - anh, chính anh là Lý Tầm Hoan của thế kỷ 20.
    Nhân vật truyền kỳ mang tên Lý Tầm Hoan có lẽ là hình dáng lý tưởng cho tất cả mọi người, trong đó có tôi. Với một ngọn đao nhỏ bé mong manh, dẫu ra tay chậm hơn nhưng bao giờ cũng đến đích trước, không bao giờ sai chạy dù không ai thấy Lý Tầm Hoan xuất thủ... Con người ất trọng nghĩa khinh tài, luôn luôn bênh vực lẽ phải, một đời sống cho người. Nhường cả người yêu và gia tài cho người ơn. Lánh xa, ở ẩn, lấy rượu làm vui... Một con người có cái tâm vĩ đại trong một thân thể thoạt trông tiều tụy nhưng lại luôn tỏa sáng hào quang đẹp đẽ.
    Tôi đã bắt gặp một Lý Tầm Hoan - bằng lòng để người phụ mình chứ không phụ người - ở anh trong một buổi chiều êm ả trên căn gác nhỏ, nơi anh thường ngồi... gọi nắng, mong mưa. Những ca khúc anh viết lúc nào, không ai biết. Trong những đêm khuya một mình bên ly rượu không bao giờ vơi. Trong một buổi chiều một mình lặng lẽ nghe tiếng mưa nhẩy nhót trên sân nhà. Trong bình minh - cũng vẫn một mình - chờ đợi để thấy nắng lên, để chiêm nghiệm rằng... nắng buồn hơn mưa.
    Thế đấy, không ai biết mà những ca khúc ấy cứ đi thẳng vào tim rồi ở lại đó. Ca khúc của anh và người nghe đã trở thành đôi bạn tâm giao chẳng chia lìa. Vì sao tôi yêu những ca khúc của anh. Tôi sẽ không đủ sức ngợi khen anh như nhiều người đã làm bởi tôi đơn giản lắm. Con người của anh cũng đơn giản và vì thế những ca khúc của anh - nhanh hơn cả lưỡi đao của Lý Tầm Hoan - cũng ngọt ngào, êm ái xuyên vào tim tôi.
    Làm sao người ta có thể hiểu được vì đâu ...con chim hót trên những cành lau... nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối... ấy lại có thể nặng lòng với quê hương, gia đình và bằng hữu đến như vậy. Đó cũng chính là điều tôi muốn tìm ở anh và tôi đã hiểu, đã biết. Nói một cách đơn giản nhất mà tôi có thể nói được là, ai cũng chỉ có một quê hương. Nếu ngay chính cả quê hương mình, mình còn không yêu thì liệu mình có thể yêu thương cái gì nữa.
    Anh để lại cho những thế hệ sau một bài học yêu thương. Hãy tìm nhau, lại gần với nhau học lại từ đầu bài học yêu thương. Những bông hoa đẹp đẽ. Những cây lành trái ngọt không thể nảy sinh từ lòng căm thù. Sự hận thù chỉ làm cho người ta nhỏ lại. Làm cho cuộc đời tăm tối hơn. Làm cho tâm hồn nghèo nàn, thấp kém. Cái tâm không bình yên sẽ chẳng còn ai nghĩ đến ai với những điều tử tế, dẫu chỉ trong trí tưởng.
    Những ca khúc của anh chính là tấm gương soi cho tôi nhìn lại rõ mình, tìm lại được chính mình từ những mất mát. Tôi đã được chia sẻ. Được an ủi ngay cả trong giây phút phân ly. Thế nên, điều tôi muốn nói ở đây là anh - không phải những ca khúc - rằng chính anh trong tâm hồn tôi còn lớn lao vĩ đại hơn những gì anh đã làm và để lại. Một người tầm thường không thể làm nổi những điều tốt đẹp và một người vĩ đại không hề làm những điều tầm thường.
    Chiều nay, ở một nơi rất xa, tôi cũng ngời một mình nhìn nắng vàng đang ngả màu trên lá cỏ. Lòng bỗng xót xa ngậm ngùi... Anh ơi, trong bữa cơm chiều nay, chiếc ghế của anh không người ngồi. Anh chắc lại ra đầu phố, mua một cái gì đó, hoặc cùng dăm ba người bạn ngồi ở quán cà phê, nhìn xe ngựa ngược xuôi. Lát nữa đây, anh sẽ trở về, ngồi vào chiếc ghế đó, nâ6ng cây đàn lên bằng hai bàn tay gầy và hát rằng ...cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.
    Cũng chiều nay, em không đưa anh đi bởi em không đủ sức cản chân người đi. Anh em mình sẽ gặp lại. Song em biết trên hết mọi điều, như anh nói, chúng ta không bao giờ xa nhau. Chưa bao giờ... nắng vẫn buồn hơn mưa anh ạ nhưng chúng ta yêu thương nhau vĩnh viễn không bao giờ chia lìa... có phải anh đã từng nói như thế?
    Khánh Ly
    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  10. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0


    CHỢT TÔI THẤY THIÊN THU
    LÀ MỘT ĐƯỜNG KHÔNG BẾN BỜ​
    Trịnh Công Sơn
    Báo Tuổi trẻ, số ra ngày 6-2- 1994
    Những con đường trăng tròn là những con đường trăng khuyết. Vẫn là những con đường cũ en đi qua và tôi đi qua. Thế rồi, có những lúc tôi đi qua những con đường mù mịt không trăng. Những tro tàn quá khứ bỗng dậy lên một cơn lốc cuốn tôi về với những con đường ma quái ảo ảnh chập chờn.
    Cái chập chờn của một thân thể phiền não không biết mai nay mốt nọ ra sao, cứ thắc thỏm muốn gởi gắm vào cuộc đời một linh hồn phiêu lạc. Tôi phiêu lạc bao nhiêu năm rồi trên một dòng đời không bờ bến. Có khi tưởng bờ là bến. Có khi tưởng bến là bờ. Cái tạm và cái thường hằng lắm khi là một. Thế mà cứ lại là khác nhau. Cái bờ mỏng manh khoảnh khắc ra đi. Cái bến nhiều khi bền bền ở lại. Bờ mở ra những bến. Có dâu bể cho bờ. Nên định mệnh bờ thường trói buộc thân phận bến.
    Tôi là bờ em ra đi. Em là bến tôi ghé lại
    Con đò ghé qua bờ này bờ nọ, nhưng sẽ đậu lại ở một bến kia.
    Mùa xuân là bờ hay bến? than ôi, mùa xuân chỉ là bờ. Ai ai trong đời này cũng có lần ghé qua cái bến tạm mùa xuân. Cái bờ bến mùa xuân nhập nhằng những dặm trường lận đận. Thoắt nhiên bến xuân chỉ còn lại là bờ. Cái biến đi qua, rồi cái bờ ở lại. Cái bến hiu hắt của một thuở tưởng rằng thời hoàng kim bến sẽ mãi mãi không bao giờ là bờ. Thế rồi tuổi đời người người -đến đến ?" đi đi cứ mộng vờ, hoang tưởng hão huyền một thứ bờ bờ - bến bến, không biết nơi nào để neo lại một thân thể phiêu bồng.
    Có thể bến cho em và bờ cho tôi. Tôi cứ mãi đi và em ở lại. Cái thân phận thuyền quyên ấy đừng làm đau xót đời. Cuối cùng, trong cõi mông lung mờ mờ ảo ảo, em vẫn chính là cái bến hư ảo một cách vẹn toàn mà tôi có lúc mỏi mệt sẽ tìm về nương tựa.
    ?o Ru đời đi nhé cho ta nương nhờ lúc thở than??
    Cái bờ ru lời hiu quạnh lau lách. Cái bến ru chập chờn một đốm lửa chiều?
    Trong một giấc ngủ bồng bềnh không giờ giấc của mùa xuân, tôi thảng thối thấy bờ bến bỗng rã tan thành những cánh bèo mông lung vô định. Em tôi không bến và tôi không bờ. Em trôi đi và tôi cũng trôi đi. Em và tôi cũng là bến. Em và tôi cũng là bờ. Chúng ta tan biến vào nhau thành một khối bến bờ không còn chia lìa nữa. Trong em không còn trí nhớ về bến. Trong tôi cũng mất hết những ký ức về bờ. Bến ở đâu và bờ ở đâu?
    1-2-1994
    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........

Chia sẻ trang này