1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi Baron, 13/01/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Đường ray sắt
    Kẽm , gang , quặng sắt được ném vào lò nung đỏ , nung dưới cái nóng hàng ngàn độ cho chúng quện vào nhau , tan chảy ra , những gì cứng rắn , tinh túy nhất được chắt lọc kết tinh vào trong những thanh thép đỏ rực ...Từ trong máy ép , những thanh thép nóng rực lần lượt xuất hiện và định hình .Thanh ray xe lửa ra đời cũng như vậy.
    Cả cuộc đời từ khi sinh ra cho đến lúc kết thúc, Đường Ray làm mỗi công việc , đó là gánh trên mình những chuyến tàu hàng chục tấn . Những chuyến tàu đến rồi đi , chở trên mình nó bao nhiêu con người , già , trẻ , gái , trai , người ta chỉ quan tâm đến những con tàu, những sân ga chứ hình như ít ai để ý đến Đường Ray . Đường Ray cứ đứng đó trong cô đơn , lặng im . Hai thanh ray luôn song song cùng nhau làm nên những nhịp cầu đưa đón những con tàu ....Nó đã chứng kiến bao câu chuyện : Một người mẹ lưng đã còng run run cầm tay người con trai lần cuối lên đường nhập ngũ , chàng trai trẻ kia vui mừng biết bao khi tàu dừng là cô gái đang đứng trên sân ga đón anh , một kẻ lang thang ngồi cô đơn ngồi trên sân ga 1 mình với niềm vui khấp khởi cùng với cành đào trên tay trong cơn mưa phùn lạnh lẽo của buối chiều cuối năm đợi chuyến tàu cuối cùng để về mái nhà thân yêu ấm áp đoàn tụ cùng gia đình .....
    Mỗi chuyến tàu 1 khác nhau và hành khách đi trên đó cũng có những tâm trạng khác nhau , có những vui niềm vui sum họp có kẻ lại buồn nỗi buồn chia ly .. với họ thì Đường Ray có lúc như ngắn lại nhưng cũng có lúc lại dài ra . xa tít . Qua bao cánh đồng bao la , qua những đường hầm sâu hun hút , qua những cây cầu dài , bao giờ hai thanh ray cũng vẫn cùng nhau , song óng và luôn đồng hành . Có một điều , càng nhiều chuyến tàu đi qua , Đường Ray càng bóng lên , đang lại và dưới cái nắng chói chang của buối trưa hè hay dưới ánh trăng dịu êm của bầu trời mùa thu , Đường Ray loáng lên một cách kiêu hãnh .Không sáng lấp lánh và đắt tiền như những viên kim cương , không bóng lóang và trong suốt như pha lê , chỉ là một thanh sắt đơn giản nhưng nếu như ai để ý sẽ thấy cái đẹp lạ lùng và đặc biệt của nó .
  2. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ùằ Nên và không nên

    BỏĂn không nên lo lỏng vơ sỏằ lo lỏng là mỏằTt trong nhỏằng hành 'ỏằTng làm con ngặỏằi làm viỏằ?c kâm nfng suỏƠt nhỏƠt.
    BỏĂn không nên sỏằÊ hÊi, vơ hỏĐu hỏt nhỏằng gơ bỏĂn sỏằÊ hÊi sỏẵ không bao giỏằ trôi qua. BỏĂn không nên mang trong lòng sỏằ 'ỏằ' kỏằà, bỏằYi vơ chúng là nhỏằng gĂnh nỏãng luôn trâu oỏn trong cuỏằTc 'ỏằi cỏằĐa bỏĂn.
    BỏĂn nên 'ỏằ'i diỏằ?n vỏằ>i mỏằ-i vỏƠn 'ỏằ khi chúng 'ỏn. Dạ bỏƠt cỏằâ chúng là gơ, bỏĂn 'ỏằu có thỏằf giỏÊi quyỏt.
    BỏĂn không nên lên giặỏằng 'i ngỏằĐ vỏằ>i nhỏằng rỏc rỏằ'i, bỏằYi vơ chúng sỏẵ làm cho bỏĂn mỏƠt ngỏằĐ và trỏn trỏằc thêm thôi... BỏĂn không nên "vay mặỏằÊn" nhỏằng ẵ tặỏằYng cỏằĐa ngặỏằi khĂc. Nhỏằng gơ thuỏằTc vỏằ ngặỏằi khĂc sỏẵ 'ặỏằÊc hỏằ hiỏằfu thỏƠu 'Ăo hặĂn là bỏĂn.
    BỏĂn không nên cỏằ' gỏng hỏằ"i tặỏằYng lỏĂi ngày hôm qua vơ dạ là xỏƠu hay tỏằ't, nó câng sỏẵ không bao giỏằ trỏằY lỏĂi. HÊy tỏưp trung vào nhỏằng gơ 'ang diỏằ.n ra trong cuỏằTc 'ỏằi cỏằĐa bỏĂn và hỏĂnh phúc vỏằ>i 'iỏằu 'ó ngay bÂy giỏằ!
    BỏĂn hÊy là mỏằTt ngặỏằi biỏt lỏng nghe, bỏằYi chỏằ? khi bỏĂn lỏng nghe, bỏĂn sỏẵ 'ặỏằÊc nghe ngặỏằi khĂc lỏng nghe bỏĂn.
    BỏĂn không nên trỏằY thành nên sa lỏĐy vào thỏƠt bỏĂi, bỏằYi vơ 90% nhỏằng trặỏằng hỏằÊp 'ó chỏằ? làm bỏt rỏằ. lòng tỏằ thặặĂng hỏĂi mơnh và sỏẵ cỏÊn trỏằY hành 'ỏằTng tưch cỏằc.
    BỏĂn hÊy nghâ 'ỏn nhỏằng niỏằm vui, 'ỏằông bao giỏằ bỏằ qua dạ là nhỏằng niỏằm vui bâ nhỏằ nào 'ỏƠy, bỏằYi vơ nhiỏằu niỏằm vui nhỏằ sỏẵ cỏằTng lỏĂi thành mỏằTt niỏằm vui lỏằ>n.
  3. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Hãy ngẩng cao đầu
    Khi còn là một đứa bé 15 tháng tuổi, tôi đoán chắc tôi cũng vô tư và hồn nhiên như trăm ngàn trẻ con khác trên thế gian này, cho đến một ngày tôi gặp phải cái tai nạn khủng khiếp ấy. Tôi vấp ngã! Một cú ngã đau và để lại thương tích cả đời.
    Tôi trựơt chân và té úp mặt vào một con thỏ thủy tinh, những mảnh vỡ đã ghim sâu vào mắt khiến tôi không còn nhìn thấy. Để cứu vãn con mắt bị thương, các bác sĩ đã tìm cách chắp nối tròng mắt không còn nguyên vẹn, kết quả để lại một vết thẹo thật lớn giữa lòng mắt vốn trước kia xanh thẳm.
    Trải qua những cố gắng vô ích nhằm cứu lại con mắt tật nguyền, mẹ tôi nói, các bác sĩ cho biết, nếu tôi thay thế con mắt thật của mình bằng mắt giả, khả năng khuôn mặt có thể bị biến dạng cùng với thời gian. Vì thế tôi đã trưởng thành mang theo trên đường đời con mắt xấu xí, mù lòa, và mờ đục vì những vết thẹo. Rồi thì cũng chính con mắt định mệnh đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này của tôi.
    Mỗi bước chân đi đều kèm theo cái cúi đầu mặc cảm. Tôi không muốn mọi người nhìn thấy dung mạo xấu xí của mình. Nhiều lúc có những người vô ý nhận xét hoặc hỏi han một cách thiếu tế nhị về vết thương của tôi, tôi lại đau! Mỗi khi cùng bọn trẻ chơi đùa, tôi luôn luôn phải đóng vai quỷ dữ. Tôi lớn lên mang theo bên mình ý nghĩ mọi người nhìn mình với ánh mắt ghê tởm, như thể là lỗi của tôi. Tôi luôn mặc cảm mình là người dị dạng.
    Mẹ tôi hiểu được và ngay từ lúc tôi còn bé xíu, người vẫn thường ôm tôi trong cánh tay, vuốt ve mái tóc và nói: "Hãy ngẩng cao đầu con ạ và nhìn thẳng vào cuộc đời. Rồi mọi người sẽ nhìn thấy cái đẹp nơi tâm hồn con". Câu nói trở thành châm ngôn sống của tôi và tôi vịn vào nó để đi tới.
    Tôi hiểu câu nói của mẹ tôi qua nhiều giai đoạn khác nhau. Lúc còn bé, tôi nghĩ câu nói của người mang ý nghĩa: "Hãy cẩn thận kẻo lại vấp ngã, phải ngẩng đầu để ý những bước đi phía trước". Lớn lên, tôi nhận ra khi tôi không né tránh mọi người và gần gũi họ, họ sẽ yêu thích và không xa lánh tôi. "Hãy để mọi người khám phá khuôn mặt con, để họ nhận ra sự duyên dáng và nét đẹp phía sau con mắt bất hạnh ấy", thì ra ý của mẹ tôi là vậỵ
    Vào trung học, tôi được bạn bè yêu mến. Tôi thành công trong cả lãnh vực học tập lẫn sinh hoạt cộng đồng. Tôi còn được bình chọn làm lớp trưởng. Tuy nhiên dường như trong sâu thẳm tâm hồn, nỗi ám ảnh mình xấu xí cứ lởn vởn. Tôi chẳng đòi hỏi gì, chỉ muốn mình được bình thường như mọi người. Nhiều lần không kềm được cảm xúc, tôi chạy về nhà, oà khóc với mẹ. Nâng cằm tôi và bằng ánh mắt thương yêu, người bảo: "Hãy can đảm lên con ạ, ngẩng cao đầu và đối diện với cuộc sống. Hãy tự tin để mọi người nhìn thấy nét đẹp không phải chỉ ở hình dáng bên ngoài".
    Rồi tôi gặp anh ấy, người sau này trở thành chồng của tôi, chúng tôi đã nhìn vào mắt nhau và anh ấy nói: "Em rất đẹp, cả về dung mạo lẫn tâm hồn". Và tôi tin điều đó là thật. Tình yêu của mẹ tôi, của chồng tôi đã đem lại cho tôi sự tự tin và can đảm để bỏ lại sau mình nỗi mặc cảm đã từng theo tôi suốt cả khoảng đời khôn lớn. Tôi khắc phục được cảm giác tự ti và tin rằng cuộc đời vẫn đẹp, tôi vẫn may mắn và tôi biết san sẻ niềm hạnh phúc của mình với thế giới xung quanh.
    "Hãy ngẩng cao đầu", câu nói giờ đây đã thành lẽ sống trong gia đình nhỏ của tôi. Tôi vẫn thường khuyên bảo các con mình hãy mạnh dạn lên. Món quà quý giá mẹ tôi để lại đã trở thành di sản được truyền nối cho những thế hệ kế tiếp.
  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Hãy mãi là chính mình...
    Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ may mắn để nhận ra rằng mình có thể tuyệt vời đến thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là "vầng hào quang" quanh bạn không chói sáng.
    Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ thông minh để hình dung ra một ngày nào đó mình sẽ có mặt trong hàng "top". Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không thể trở thành nhân vật đứng đầu.
    Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai mặc cho những người trong mộng của bạn vẫn chưa xuất hiện để cùng bạn chia sẽ những điều kì diệu trong cuộc sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là người ấy không bao giờ đến.
    Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể tạo ra một sự cạnh tranh hoàn hảo. Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải kìm hãm "sự vươn lên" của chính mình.
    Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể bộc lộ cho bạn thấy họ có thể yêu bạn như bạn luôn "mơ" về...Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải ngừng mơ về họ.
    Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi bạn xứng đáng với tất cả những gì tốt nhất. Nhưng, cuộc sống không hẳn là công bằnng với tất cả mọi người.
    Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai một khi bạn chưa tìm được "hoàng tử " của đời mình, thì không có nghĩa là bạn chưa thể là một "nữ hoàng".
    Có những điều trong cuộc sống dường như bất động mãi với thời gian, nhưng không vì thế mà ta cần phải "ra sức" để khiến nó vận hành.
    Hãy chỉ việc tỏa sáng, hãy không ngừng vươn lên, hãy hy vọng và nguyện cầu... Hãy luôn la chính mình như bạn vốn có.
  5. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Lầm lẫn về sự thành đạt
    Trong một bài trả lời phỏng vấn, người giàu có và thành công nhất thế giới Bill Gates đã nói quan niệm của mình:
    Cuộc sống là một cuốn sách to, dày. Kẻ dại thì lật quá nhanh. Người khôn thì đọc suy nghĩ và ứng dụng. Ðáng sợ nhất là sự rỗng tuếch, nước chảy bèo trôi. Mái trường là nơi sản sinh ra những người chèo lái cuộc sống nhưng không nên coi là con đường duy nhất để có tương lai. Học ngoài nhà truờng là công việc cả đời. Thất nghiệp cũng chỉ là chuyện thường gặp, đừng quan trọng hoá mà coi nó là quãng thời gian tiếp tục rèn luyện. Cuộc sống càng dễ con người càng yếu đuối. Khi được hỏi ông có lời khuyên gì với tư cách là một người thành đạt nhất thế giới, Bill Gates nói: "Hãy bớt ngủ, tăng giờ làm việc và không bao giờ bỏ học giữa chừng như tôi!!!".
    Rõ ràng Bill Gates cũng như nhiều người thành đạt khác có chung một phẩm chất là lao động không ngừng để đạt lấy đỉnh cao ước mơ.
    Khi bạn không có nhiều phẩm chất trí tuệ, bạn chưa có tích luỹ, mà bạn lại còn bắt đầu từ con số không về vật chất hẳn bạn thấy mình nhỏ bé và khó có chỗ chen chân. Nhưng đó chỉ là mở đầu, rồi bạn sẽ có một công việc nào đó. Bạn thấy mình là lính mới giữa đám cựu binh lâu đời, lành nghề. Ðôi khi ở công sở có những người sóng lâu lên lão làng, che khuất mất vai trò của bạn. Có thể họ nhìn bạn là một người "đầu sai" chạy việc vặt như ngày xưa họ đã trải qua. Có thể họ là đám bảo thủ. Họ sẽ gây khó khăn cho bạn. Sau nữa, ở họ là cả một kho kinh nghiệm, nếu bạn tự đắc thấy họ ít bằng cấp, bạn đừng vội cho mình mới đáng lên chức, làm lãnh đạo họ. Dù sự thật là bạn có nhiều tiềm năng, bạn cũng phải sống và làm việc sao cho tài năng của bạn được công nhận và ứng dụng một cách rõ ràng qua công việc.
    Có một số bạn trẻ quan niệm lầm lẫn về sự thành đạt. Phải đua chen, nếu cần thì rất ích kỷ, chỉ thấy mình là nhất, xem người khác là đối tượng để mình dẫm đạp lên. Có lẽ họ đã không đủ kiên nhẫn để chứng tỏ thực tài của mình. Người khác giỏi hơn bạn, bạn đừng coi điều đó là đềm không may của mình. Cho nên bạn dễ cảm thấy ghét người giỏi hơn mình. Ðó là nọc độc ngấm dần, người ta nhìn thấy bạn rất rõ trong sự "vươn lên một cách đên cuồng và nóng vội" và đó là lý do để bạn that bại. Bạn có thể giành giật được một cái gì đó nhưng về con người, về các mối quan hệ xã hội, về sự thanh thản trong tâm hồn, bạn thất bại ê chề.
  6. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    15 đoản khúc của cuộc đời
    1.Chớ có đi tìm của cải xa hoa, bởi vì nó chỉ đánh lừa bạn
    Chớ có đam mê vẻ bề ngoài, bởi vì nó sẽ chóng tàn phai
    Hãy đi tìm người khiến bạn mỉm cười
    Bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể thắp sáng một ngày tăm tối
    Hãy cứ hy vọng, rằng bạn sẽ sớm tìm thấy người khiến bạn mỉm cười.
    2.Cầu chúc cho bạn có đủ hạnh phúc để trở nên đáng yêu, đủ gian nan để khiến mình mạnh mẽ, đủ nỗi buồn để có lòng nhân ái, đủ hy vọng để biết mình hạnh phúc và đủ tiền để mua những món quà tặng nhau.
    3. Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, cái khác sẽ mở ra
    Nhưng chúng ta lại thường nhìn quá lâu vào cánh cửa đóng để rồi không thể nhìn thấy cánh cửa nào đang mở sẵn cho ta.
    Chúng ta không biết có gì chỉ đến khi đánh mất nó
    Chúng ta cũng chẳng biết đã bỏ lỡ điều gì cho đến khi điều ấy trở lại
    5.Hãy luôn đặt ta vào vị trí của người để biết rằng nếu ta đau thì chắc chắn người cũng đau như ta vậy.
    6.Khởi nguồn của tình yêu là hãy để người ta yêu được sống như chính họ và đừng cố uốn nắn họ theo hình mẫu của ta
    Nếu không, ta chỉ yêu hình ảnh phản chiếu của ta trong chính họ mà thôi
    7.Có lẽ Chúa muốn ta gặp vài người "khác" trước khi gặp người "ấy" để rồi cuối cùng khi gặp được người "ấy" ta mới biết "món quà" Chúa ban có ý nghĩa biết bao.
    8.Chỉ mất một phút để cảm thấy say đắm ai đó, một giờ để thích và một ngày để yêu. Nhưng ta sẽ mất cả cuộc đời chỉ để quên một người
    9.Khi bỏ qua tất cả cảm xúc, niềm si mê, sự lãng mạn mà ta vẫn thấy còn yêu thì đó chính là tình yêu.
    10.Đáng buồn thay, khi bạn gặp được người rất có ý nghĩa đối với đời bạn thì lại nhận ra người ấy chẳng cùng cảm xúc như bạn.
    Và bản thân bạn sẽ phải chọn lựa
    Hoặc ngồi đó mà gặm nhấm nỗi buồn
    Hoặc để cho điều đó trôi qua mãi mãi
    11.Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, tiến triển bằng một nụ hôn, kết thúc với một giọt nước mắt hay với vòng tay ôm xiết bất tận
    12.Tình yêu sẽ đến với những ai vẫn nuôi hy vọng cho dù đã có lần bị phản bội, với những ai vẫn ấp ủ tình yêu cho dù đã có lúc bị chôn sâu trong những vết thương lòng.
    13.Sẽ là khổ đau khi yêu ai mà không được đáp lại.
    Nhưng có gì đớn đau bằng yêu một người mà không tài nào để người ấy biết cảm xúc của ta.
    14. Có những điều muốn nghe lại chẳng bao giờ nghe được từ người ta yêu mến
    Nhưng xin chớ có làm thinh trước những gì mà một người nói với bạn bằng cả con tim
    15. Khi sinh ra, bạn khóc trong lúc mọi người xung quanh mỉm cười
    Hãy sống để khi chết, bạn mỉm cười trong khi những người xung quanh thì khóc
    Họ khóc vì niềm vui được biết đến bạn.
  7. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Điều ước của 3 cây cổ thụ
    Ở một khu rừng nọ có ba cây cổ thụ đang bàn luận về tương lai. Cây thứ nhất nói: "Một ngày nào đó tôi muốn được trở thành chiếc hộp đựng châu báu với hình dáng lộng lẫy". Cây thứ hai nói: "Tôi muốn trở thành con thuyền to lớn . Tôi sẽ chở đức vua và hòang hậu đi khắp thế giới". Và cây thứ ba: "Tôi muốn vươn dài để trở thành cây to lớn nhất trong khu rừng này. Mọi người nhìn lên đồi sẽ thấy tôi vươn xa, chạm đến bầu trời".
    Một vài năm sau đó một nhóm người đặt chân đến khu rừng và cưa những thân cây. Cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vì tin mong ước của mình sẽ thành hiện thực.
    Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trại mộc, nó được tạo thành máng đựng thức ăn gia súc và đặt trong kho thóc phủ lên bởi một lớp cỏ. Cây thứ hai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thành một chiếc thuyền nhỏ để câu cá. Cây thứ ba bị chặt thành từng khúc và quẳng lại trong bóng đêm. Đây chẳng phải là những điều mà chúng hằng mong đợi.
    Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đã đến kỳ sinh nở, người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé và máng cỏ đã trở thành chỗ ở ấm áp cho em. Cây thứ nhất cảm nhận cảm nhận được sự quan trọng của nó và hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ.
    Vài năm sau, một nhóm người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ hai gặp phải một trận bão lớn. Những người trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưng cây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an tòan và sự bình yên cho chủ nhân. Với cây thứ ba, một ngày, có ai đó đã đến và nhặt những khúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thành một hàng rào ngăn chặn thú dữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sức mạnh để đứng vững trên đỉnh đồi này.
    Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn, đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễn ra đều có chủ đích. Cà ba cây cổ thụ đều thực hiện được những ước mơ của mình, dù cách thức để đạt đến đích cuối cùng không như mong đợi. Cuộc sống sẽ không phụ những kẻ có lòng.
  8. Heo_con_lan_di_lon_ton

    Heo_con_lan_di_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Tuyệt lắm !!! Vote cho chủ đề này 5 sao... và hãy tiếp tục đi !!!!
  9. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Hạt ngọc và ước mơ
    Vào tuần cuối của năm học,thầy York dạy môn Khoa học triệu tập 20 học sinh lớp tôi lại để chào tạm biệt cuối năm.
    Chúng tôi ngồi im lặng khi thầy vào lớp.Trông thầy vẫn như mọi khi với chiếc nơ nhỏ và cặp kính gọng sừng.Sau khi nói vài lời ,thầy đưa mỗi đứa chúng tôi mỗi đứa một hộp nhỏ màu trắng:"Bên trong-thầy nói-các em sẽ thấy một cánh hoa bạc có đính hạt ngọc trai ở giữa.Hạt ngọc đó tượng trưng cho tiềm lực của các em,là thứ mà các em cần trong bước đường tương lai.Bởi vì cát khi nằm trong vỏ trai sẽ biến thành hạt ngọc có giá trị rất lớn,và vì thế,mỗi em đang nắm trong tay hạt giống ươm mầm cho các giá trị tiềm tàng"....
    Tôi cắn chặt môi để ngăn những giọt nước mắt sắp trào.Lời của thầy có ý nghĩa biết bao,nhưng với tôi,tất cả đã quá muộn,từ khi tôi biết mình mang thai.Tất cả đã kết thúc....Giấc mơ của tôi và của mẹ tôi đã tan thành mây khói bởi tôi đã làm hỏng cuộc đời sinh viên của mình trong giây phút yếu lòng....
    Làm sao tôi có thể quên được sự hy sinh vô biên của mẹ với lòng mong mỏi duy nhất là tôi lấy được mảnh bằng đại học.Mỗi tuần mẹ chắt chiu gửi chút tiền cho chị Marianne và tôi.Đại học,chỉ có đại học là con đường giúp chúng tôi thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ của những người đào mỏ ở quê nhà Pennsylvania-mẹ tôi thường nói như vậy.Ký ức tuổi thơ khốn khó vẫn in đậm trong tâm trí tôi...Khi tôi ba tuổi ,cha tôi đã phải vào dưỡng trí viện vì bệnh lao phổi.Rồi vài năm sau,cha tôi xuất viện,sống vật vờ không làm được gì ,Mọi lo toan trong gia đình đều trông cậy vào đồng lương ít ỏi của mẹ.Từ những nỗi thống khổ,một giấc mơ đã nảy sinh trong tâm trí mẹ:chị Marianne và tôi nhất định phải vào được đại học...Và bây giờ...Thay vì sự tự hào ,tôi mang về gia đình sự nhục nhã.
    Tôi và Dan cưới nhau,rồi Dan tiếp tục học đại học ,còn tôi phải nghỉ.Trước khi Dan tốt nghiệp tôi cho ra đời đứa con thứ hai.Sau đó,Dan nhập ngũ,tôi theo chồng dọn đến hết căn cứ này sang căn cứ khác.Đứa con thứ ba lại ra đời.Bảy năm sau,Dan xuất ngũ,kiếm được việc nhưng không đủ nuôi sống cả nhà nên tôi phải đi làm thêm phụ chồng.Làm đủ thứ nghề,tâm trí như cuồng lên với vô số nỗi lo toan.Đến lúc tôi lấy hạt ngọc ra ngắm nghía,lòng tự nhủ khi nhớ đến lời thầy York.Một đêm ,tôi trằn trọc khi nghĩ đến việc trở lại giảng đường,nhưng "mình đã 35 tuổi rồi còn gì...."
    Mẹ hẳn đoán được những dằn vặt mà tôi đang chịu đựng bởi một hôm bà gọi điện:"Con có nhớ số tiền mà mẹ dành dụm cho con không?Nay vẫn còn nguyên đấy".Tôi thẫn thờ nhìn chăm chăm vào chiếc ống nghe....17 năm rồi mà mẹ vẫn còn nuôi giấc mơ đó....Cuối cùng 6 tháng sau,tôi ghi danh vào trường đại học gần nhà,học lớp Sư Phạm.Nỗi gian khổ trở nên nặng nề hơn tôi tưởng.Vừa phải lo chuyện gia đình,vừa phải cố gắng hết sức trong một lớp mà sinh viên không bằng nửa tuổi tôi với sức bật nhanh nhạy.
    Một ngày tháng năm,sau khi tan học(vào giai đoạn năm nhất)tôi về nhà bật khóc,hoang mang không biết liệu lần này có theo hết chương trình đại học không.Đứa con gái đầu lòng đang chuẩn bị vào đại học vào đầu mùa thu này.Ngân sách gia đình eo hẹp.Chi tiêu cho việc học của hai đứa kế ngày càng tốn kém....Vài ngày sau đó,tôi tình cờ gặp vợ thầy York ở phòng mạch nha sĩ.Tôi kể với cô chuyện hạt ngọc và chuyện cố gắng trở lại giảng đường,nhưng gặp phải vô vàn khó khăn..."Tôi hiểu-cô York nói-thầy cũng bắt đầu vào đại học ở tuổi 50".Tôi lắng nghe,ngạc nhiên,nhất là khi cô kể về những nỗi khốn khổ mà thầy York chịu đựng khi quyết tâm theo đuổi đại học.Câu chuyện về thầy York khiến tôi trở nên mạnh mẽ và cứng rắn.Tôi theo nốt ba năm đại học còn lại...
    Sau khi tốt nghiệp tôi dạy anh ngữ tại một trường trung học tại địa phương.Chính những năm tháng khốn khó đã cho tôi kinh nghiệm sống quý giá và phương pháp học cụ thể.Tôi đem sự hiểu biết đó vào lớp...Cuối năm thầy hiệu trưởng báo một tin làm tôi hết sức bất ngờ:tôi được đề cử vào danh sách các giáo viên dạy giỏi nhất tranh giải cấp quốc gia.Trong tờ tường trình,tôi kể lại câu chuyện hạt ngọc của thầy York đã ảnh hưởng đến tôi thế nào....Vào một ngày tháng chín,tôi nhận được danh hiệu cao quý đó.Thật thú vị là sau đó tôi và thầy York được báo chí mời phỏng vấn.Tôi gặp lại thầy,xúc động khi nghe thầy nói thầy sẽ nghỉ hưu vào năm tới.Thầy còn kể rằng ngày trước đã có lúc thầy nghĩ đến việc nghỉ học vì"tôi không tin vào tương lai,không tin vào chính mình...".Tôi hỏi thầy có phải khi đưa hạt ngọc thầy cũng không tin vào 20 đứa sinh viên lớp tôi.Thầy trả lời:"Không thầy đã xem 20 người với các đức tính như là những hạt ngọc giá trị".
  10. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Một chuyện buồn
    Một thầy giáo vừa chuyển đến cho chúng tôi một bức thư của một học trò cũ đang làm luận án tiến sĩ kinh tế ở Nga.
    Người học trò ấy - chị Nguyễn Thị Kim Cúc - xưa là học sinh giỏi văn của thầy ở trường cấp II Thạch hà, Hà Tĩnh. Thư viết:
    "Thầy ơi! Hè năm ngoái em có về thăm quê mà buồn lắm thầy ạ!...
    Thầy có nhớ nữa không? Hồi thầy chủ nhiệm và dạy văn lớp 5 (tức lớp 6 bây giờ) trong một phòng tre nưa (gọi là lều thì đúng hơn) nhà rách vách nát, xiêu vẹo, nghiêng nghiêng như chực đổ xuống bất cứ lúc nào.
    Em còn nhớ hồi đó cứ mỗi lần vào lớp, thầy lại nhắc: Cả lớp cẩn thận nhé, để phòng bức vách đổ là phải chạy ra cho nhanh...".
    Eo ơi! Nghe giảng bài mà mắt cứ lliếc vào vách lớp học...
    Thế rồi một hôm thầy ra đề cho chúng em một đề văn: "Em hãy tả lại ngôi trường quê em vào một buổi sáng mùa xuân". Hồi đó em là một trong những học sinh giỏi văn của lớp...
    Em phóng bút bảy sắc cầu vồng ca vang nào là ngôi trương quê em mái ngói đỏ tươi, từ ngoài vào là cổng trường lộng lẫy, cột cờ cao vút, sân trường mênh mông, hồ bơi bãi tập, vườn sinh vật, vườn thực hành thí nghiệm...tất cả như thiên đường lộng lẫy và ...cảm thấy như người có lỗi, thiếu trung thực và lừa dối cả chính mình khi nghĩ về bài văn điểm 10 hồi đó...
    Em thành thật xin lỗi thầy..."
    Nhà giáo ưu tú ấy kể về bức thư với nỗi ngậm ngùi. Ông nói: "Tôi thật sự xót xa và nghĩ nhiều về cách dạy văn, đặc biệt là cách ra đề, cách chấm bài, cách nhìn cuộc sống...Tiêu chuẩn số một của văn chương là phải rất thật. Nhưng than ôi, nếu em Cúc học trò của tôi hồi đó mà tả thực ngôi trường rách nát xiêu vẹo của quê hương thì chắc chắn tôi sẽ cho điểm rất thấp".
    Thật đau lòng cho thời gian dạy văn của tôi - người thầy giáo ngậm ngùi nói như vậy, như nói về một chuyện buồn không làm sao quên được.

Chia sẻ trang này