1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống.....

Chủ đề trong '1985 Hà Nội (1985 Club)' bởi ThAcH_ThUnG, 20/02/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. quy_da_xoa

    quy_da_xoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2003
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0
    Mẹ cái thằng này!Thấy chú suốt ngày kêu :Mẹ!Xịt lô mới đau chứ.Hoặc:Dis con mẹ!Chứ có thấy nói gì về má mì đâu.
    Nhưng sự thực anh sống được đến ngày hôm nay cũng nhờ mẹ.Thực sự yêu mẹ .
    Thằng con hư hỏng quá,xấu hổ quá
  2. ngheo_rach_mung_toi

    ngheo_rach_mung_toi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    488
    Đã được thích:
    0
    Anh ngồi gõ bài này hả anh LG.Thời đại nào mà ko copy cho nhanh hả anh ?
  3. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Thưa thằng em là bài này anh lấy trong sách ra nên ko thể copy được,đành lọ mọ ngồi gõ thôi.
  4. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    ANH YÊU EM.....
    Họ đã cưới được một thời gian. Cũng như mọi đôi vợ chồng khác, họ cũng có lúc vui, lúc buồn, lúc hòa hợp, và cả khi 2 vợ chồng có chuyện lục đục. Có một lần họ cãi nhau rất lâu và dữ dội, mọi thứ dường như sắp nổ tung. Jack rất thất vọng còn Rose vô cùng tức giận.
    Sau một tuần hai vợ chồng không nói chuyện, Jack nói với vợ ?o Bây giờ cả hai ta bình tĩnh ngồi xuống. Anh có hai tờ giấy, anh và em sẽ cùng viết tất cả những gì khó chịu về nhau vào đây. Sau đó chúng ta sẽ đổi lại và nói chuyện tiếp sau?.
    Và Rose bắt đầu viết, cô viết mải miết và say sưa đến nỗi không thèm ngẩng đầu lên nữa. Cô có quá nhiều thứ cần chê trách. Còn Jack, sau khi nhìn vợ rất lâu, anh cũng bắt đầu viết. Sau 15 phút, họ dừng lại và đổi giấy cho nhau.
    Jack nhìn vào trang giấy kín những lời phàn nàn trách móc. Rose thực sự đã rất giận dữ. Khi Rose nhìn vào tờ giấy của chồng, cô thấy mình bối rối. Rose khóc. Ở tờ giấy của mình, Jack cũng viết kín nhưng chỉ là 1 dòng chữ :
    Anh yêu em, em yêu ạ!
  5. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Xin hãy cầm cẩn thận!

    Jim ngó xuống đồng hồ đo tốc độ trong xe trước khi dừng lại: 73 km/h trên con đường giới hạn 55 km/h. Lần thứ tư trong tháng này. Làm sao một người có thể bị cảnh sát phạt nhiều đến thế cơ chứ?!
    Một viên cảnh sát đỗ xe môtô và lại gần xe Jim, tay cầm quyển sổ phạt.
    ?Bob? Bob mà mình hay gặp ở phòng tập thể hình đây mà!?- Jim nhận ra người quen. Nhưng điều này còn tệ hơn là một cái vé phạt. Vì trước mặt Bob, Jim luôn tỏ ra là một người gương mẫu. Bây giờ bị người quen phạt thì còn ra gì?
    - Chào Bob, gặp cậu ở đây thật là?- Jim nhún vai.
    - Chào Jim- Bob không mỉm cười như mọi khi.
    - Anh lại phạt tôi vì tôi đang vội về với vợ con ư?
    - Chắc phải thế thôi?- Bob ngập ngừng.
    ?Anh ta có vẻ không quả quyết! Tốt!?- Jim nghĩ rồi tiếp:
    - Tôi vừa qua một ngày vất vả ở cơ quan. Tôi chỉ vội về với gia đình một chút thôi mà, lần này thôi!- Jim nhịp chân trên vỉa hè, nói giọng khẩn thiết nhất có thể- Anh đo được tôi chạy tốc độ bao nhiêu?
    -70km/h. Anh cứ ngồi vào xe đi!
    - Không phải, ngay lúc tôi nhìn thấy anh thì tôi đã nhìn đồng hồ rồi, chỉ 65km/h thôi!- Jim cãi. Lời nói dối đến dễ hơn khi vé phạt sắp được xé.
    - Jim,anh cứ vào xe đi!
    Jim thất vọng vào xe và đóng sập cửa. Bob bắt đầu viết vào quyển sổ.
    ?Sao hắn không hỏi bằng lái của mình nhỉ? Đồ đáng ghét, dù lý do gì mình cũng không bao giờ thèm ngồi cạnh hắn trong phòng tập thể hình nữa?- Jim nghĩ thầm. Có tiếng gõ nhẹ vào kính cửa sổ. Bob cầm một tờ giấy gấp đôi trong tay. Jim vặn cửa sổ xuống chỉ khoảng vài cm, đủ để giật lấy tờ giấy.
    - Cảm ơn!- Jim không giấu được vẻ khó chịu trong câu nói.
    Bob chào Jim rồi lên chiếc xe môtô của cảnh sát phóng đi mất.
    Jim bực bội mở mảnh giấy ra. Không biết lần này bị phạt bao nhiêu tiền đây. Nhưng? Cái gì thế này? Đây không phải là phiếu phạt. Trong mảnh giấy trắng chỉ có viết: ?oJim thân mến! Trước đây tôi có một đứa con gái. Nó được 6 tuổi thì mất trong một tai nạn ôtô. Anh biết đấy- một tài xế lái xe quá tốc độ? Một phiếu phạt và 3 tháng vào tù, rồi anh ta được tự do. Tự do ôm ba đứa con gái của anh ta. Tôi chỉ có một đứa con gái, và tôi sẽ phải đợi đến khi nào tôi được lên Thiên Đàng thì mới có thể gặp lại nó và ôm nó lần nữa. Đã một nghìn lần tôi cố tha thứ cho người đàn ông đó. Một nghìn lần tôi nghĩ rằng tôi đã có thể. Cũng có thể như vậy, nhưng rồi tôi lại phải cố bắt mình tha thứ thêm lần nữa. Cả bây giờ cũng vậy. Hãy nghĩ đến tôi! Và Jim, hãy lái xe cẩn thận. Con trai tôi bây giờ là tất cả những gì tôi còn lại. Thương yêu, Bob?.
    Jim quay đầu lại nhìn, nhưng xe của Bob đã đi khuất từ lâu lắm. 15 phút sau, Jim mới có thể khởi động xe và lái về nhà. Lái từ từ, mong được tha thứ, và mong hơn cả là được ôm những đứa con vào lòng khi anh về tới nhà.
    Cuộc sống là một món quà quý giá mà không phải ai cũng nhìn thấy cái nhãn ?oXin hãy cầm cẩn thận!?
  6. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Cánh cửa ko bao giờ khoá

    Ở nước Scotland, tại tỉnh Glasgow, có một cô gái trẻ, như số ít các thanh thiếu niên ngày nay thường làm: chán sống chung trong một gia đình nề nếp. Cô gái chán lối sống khuôn phép của gia đình và bảo:
    - Con không muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ. Con đi đây!
    Thế là cô bỏ nhà ra đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà của mình. Tuy nhiên chẳng bao lâu thì cô bị ruồng bỏ và vì không tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác hình hài mình ra làm thứ để mua bán đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi, và cô con gái ấy càng ngày càng sa đoạ trong lối sống của mình.
    Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:
    - Làm ơn cho tôi chưng ở đây tấm hình này.
    Đó là tấm hình của một bà mẹ tóc đã muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: " Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con".
    Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày nọ cô gái đến một toán cứu trợ nhận bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những thông báo. Chợt cô thấy tấm hình và tự hỏi: " Có phải mẹ mình không nhỉ?"
    Cô không còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kỹ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những lời bà viết nữa:" Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình cô bật khóc.
    Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cữa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội đến buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn còn đang ngủ yên. Cô lay đánh thức mẹ mình dậy và thưa:
    - Mẹ ơi! Con đây! Con đã về nhà rồi!
    Bà mẹ không tin vào đôi mắt mình. Bà lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô con gái nói với mẹ:
    - Mẹ à, con lo quá. Cửa mở không khoá nên con tưởng nhà có trộm.
    Bà mẹ dịu dàng trả lời:
    - Không phải vậy đâu con à. Từ ngày con bỏ đi, cửa nhà mình chưa hề khóa.
    Robert Strand
  7. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Trên Tuyết....
    Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết. Một đôi trẻ, tay xách lỉnh kỉnh những túi to- vừa nói chuyện vừa cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ.
    Một người mẹ dẫn hai đứa con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ quá vội nên cũng không để ý.
    Một viên chức ôm một chồng sách đi qua. Mải suy nghĩ nên cũng không để ý.
    Bà cụ dùng cả hai tay để khép vạt áo đứt hết khuy. Dừng lại, nép vào một góc ở bến xe buýt. Một quý ông ăn mặc lịch lãm cũng đứng đợi xe buýt. Ông cố đứng tránh xa bà cụ một chút. Tất nhiên là bà già rồi, chẳng làm hại được ai, nhưng nhỡ bà ấy bị bệnh lây nhiễm thì sao?
    Một cô gái cũng đứng đợi xe buýt. Cô liên tục liếc xuống chân bà cụ, nhưng cũng không nói gì.
    Xe buýt tới và bà cụ nặng nhọc bước lên xe. Bà ngồi trên chiếc ghế ngay sau người lái xe. Quý ông và cô gái vội vã chạy xuống cuối xe ngồi. Người lái xe liếc nhìn bà cụ và nghĩ: ?oMình không thích phải nhìn thấy cảnh nghèo khổ này chút nào!?.
    Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:
    - Mẹ ơi, bà ấy đi chân đất! Mẹ bảo những ai hư mới đi chân đất, đúng không mẹ?
    Người mẹ hơi ngượng ngập kéo tay con xuống:
    - Andrew, không được chỉ vào người khác!- Rồi bà mẹ nhìn ra cửa sổ.
    - Bà cụ này chắc phải có con cái trưởng thành rồi chứ!- Một phụ nữ mặc áo choàng lông thì thầm- Con cái của bà ấy nên cảm thấy xấu hổ mới phải!
    Người phụ nữ này bỗng cảm thấy mình quả là người tốt, vì mình luôn quan tâm đầy đủ đến mẹ mình.
    - Đấy, ai cũng phải học cách tiết kiệm tiền- Một chàng trai ăn mặc bảnh bao thêm vào- Nếu bà ấy biết tiết kiệm từ khi còn trẻ thì bà ấy chẳng nghèo như bây giờ!
    Một doanh nhân hào phóng bỗng cảm thấy ái ngại. Ông lấy trong ví ra một tờ 10 đôla, ấn vào bàn tay nhăn nheo của bà cụ, nói giọng hãnh diện:
    - Đây, biếu bà! Bà nhớ mua đôi giày mà đi! Rồi ông ta quay về chỗ ngồi, cảm thấy hài lòng và tự hào về mình.
    Xe buýt dừng lại khi tới bến và một vài người khách bước lên. Trong số đó có một cậu bé khoảng 16-17 tuổi. Cậu ta mặc chiếc áo khoác to màu xanh và đeo balô cũng to, đang nghe headphone. Cậu trả tiền xe buýt và ngồi ngay vào ghế ngang hàng với bà cụ. Rồi cậu nhìn thấy bà cụ đi chân đất.
    Cậu tắt nhạc. Cảm thấy lạnh người. Cậu nhìn từ chân bà cụ sang chân mình. Cậu đang đi một đôi giày cổ lông dành cho trời tuyết. Đôi giày mới tinh và ấm sực. Cậu phải tiết kiệm tiền tiêu vặt khá lâu mới mua được. Bạn bè đứa nào cũng khen!
    Nhưng cậu cúi xuống và bắt đầu cởi giày, cởi tất, rồi ngồi xuống sàn xe, bên cạnh bà cụ.
    - Bà, cháu có giày đây này!- Cậu nói.
    Một cách cẩn thận, cậu ta nhấc bàn chân lạnh cóng, co quắp của bà cụ lên, đi tất và đi giày vào chân bà. Bà cụ sững người, chỉ khe khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn rất nhỏ.
    Lúc đó, xe buýt dừng. Cậu thanh niên chào bà cụ và xuống xe. Đi chân đất trên tuyết.
    Những người khách trên xe thò đầu ra cửa sổ, nhìn đôi chân cậu thanh niên, xôn xao bình phẩm.
    - Cậu ta làm sao thế nhỉ?- Một người hỏi.
    - Một thiên thần chăng?
    - Hay là con trai của Chúa!
    Nhưng cậu bé, người ban nãy chỉ vào bà cụ, quay sang nói với mẹ:
    - Không phải đâu mẹ ạ! Con đã nhìn rõ rồi mà! Anh ấy là người bình thường thôi!
    Và việc làm đó, thật sự, cũng chỉ cần một người bình thường.
  8. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    1 chuyến xe
    Tôi là một tài xế taxi. Không nhiều tài xế nhận làm việc ca đêm. Riêng tôi, vì cuộc hôn nhân mới tan vỡ với Rachael nên tôi đồng ý. Và vị khách của đêm cuối năm ấy để lại trong tôi một ấn tượng đặc biệt.
    Tôi nhận được lời nhắn vào lúc 2:30 sáng. Tôi dừng xe, xung quanh vẫn tối đen, chỉ trừ ánh đèn hắt ra từ một cửa sổ nhỏ ở tầng trệt. Bình thường, cũng như mọi tài xế taxi khác, tôi chỉ bấm còi một hai lần, đợi một chút, nếu vẫn chưa thấy khách ra thì lái xe đi. Nhưng không hiểu tại sao lần này, tôi lại ra khỏi xe, bước lên bậc tam cấp. Không khéo người ta cần mình giúp, tôi nghĩ vậy và gõ cửa.
    - " Xin chờ một phút"?" một giọng nói run rẩy cất lên. Sau một lát yên lặng, cửa mở. Một bà cụ nhỏ bé đứng trước mặt tôi, mặc một chiếc váy hoa, đội mũ nhỏ có mạng che mặt. Chiếc valy nhỏ đặt dưới chân.
    Căn phòng phía sau lưng cụ trông như không có ai ở đã nhiều năm. Tất cả đồ đạc đều được phủ ga trắng.
    - "Cậu mang đồ ra xe giúp tôi được không?"- bà cụ hỏi. Một tay tôi nhấc chiếc valy lên, nó còn nhẹ bẫng, còn tay kia thì khuỳnh ra cho bà cụ vịn. Chúng tôi đi rất chậm ra xe.
    - "Cậu tốt quá!", bà cụ nói nhẹ nhàng mắt không nhìn vào tôi, tựa như đang nói với một ai khác.
    Khi chúng tôi vào xe, bà đưa cho tôi địa chỉ cần tới và nói:
    - "Cậu có thể đi xuyên qua khu chợ cũ được không?"
    - "Nhưng đó không phải là đường ngắn nhất, cụ ạ!"
    - "Tôi không vội mà!". Ngừng lại một lát, bà nói tiếp: "Tôi đang đến viện dưỡng lão!"
    Mắt bà long lanh: "Thế cũng tốt! Đằng nào thì bác sĩ cũng nói rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa."
    Tôi tắt đồng hồ đo cây số và hỏi: "Đầu tiên cụ muốn cháu đưa đi đâu?"
    Hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đi lòng vòng quanh thành phố. Bà cụ chỉ cho tôi tòa nhà bà từng làm việc, khu chung cư vợ chồng bà đã thuê khi họ mới cưới. Bà bảo tôi dừng lại trước một cửa hàng nội thất nơi trước đây là sàn nhảy, bà vẫn đến khiêu vũ khi còn thiếu nữ. Thỉnh thoảng bà bảo tôi đi chậm qua một tòa nhà hay một góc phố đặc-biệt-nào-đó dừng lại trong bóng tối và im lặng.
    Khi những ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện phía chân trời, bà cụ đột nhiên nói "Tôi mệt rồi, chúng ta đi thôi."
    Chúng tôi tới địa chỉ mà bà cụ đưa cho tôi mà không nói thêm câu nào. Đó là một viện điều dưỡng dành cho những người già không nơi nương tựa. Hai người hộ lý và một chiếc xe lăn đã chờ sẵn ngoài cổng. Bà cụ dừng bước, vừa rút ví ra, vừa hỏi tôi, dịu dàng:
    - "Tôi phải trả cậu bao nhiêu?"
    - "Không gì cả, cụ ạ!"_ Tôi nói
    - "Cậu cũng phải kiếm sống mà" - Bà cụ hỏi, giọng vẫn dịu dàng, tuyệt nhiên không có chút ngạc nhiên nào.
    - "Sẽ còn những hành khách khác mà cụ" - Tôi trả lời.
    Bất giác, tôi cúi xuống ôm lấy bà cụ. Bà cũng ôm chặt tôi.
    - "Cậu đã cho tôi rất nhiều" - Bà cụ nói - " Cám ơn cậu".
    Tôi siết nhẹ tay bà cụ rồi quay ra. Trời vẫn còn mờ tối. Sau lưng tôi, cánh cửa viện điều dưỡng đã đóng lại. Đó cũng là âm thanh khép lại một cuộc đời.
    Cả ngày hôm đó tôi không đón thêm một hành khách nào nữa, tôi lái xe đi lang thang, đắm chìm trong suy nghĩ, rồi băn khoăn tự hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu bà cụ gặp một tài xế dữ dằn, hoặc đang nóng vội trên chuyến xe cuối cùng? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bóp còi rồi bỏ đi hoặc từ chối tuyến đường đặc biệt của bà cụ? Và bất giác tôi cảm thấy mình hạnh phúc xiết bao... ít ra tôi hiểu rằng sự cô đơn trong trái tim của một người từng bất hạnh như tôi vẫn còn rất nhiều yêu thương, và vì thế mọi cánh cửa vẫn chưa hề khép lại.
  9. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Một bông hồng
    Tôi đã luôn nghĩ rằng ngày 8-3 chỉ dành cho những cô nàng xinh đẹp và giỏi giang. Tôi cũng đã luôn luôn nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có một món quà thực sự có ý nghĩa dành cho tôi trong ngày này, cho đến ngày 8-3 năm ấy...
    Trên bàn học của tất cả những đứa con gái trong lớp đều có một bông hồng, cả bàn của tôi cũng vậy. Nhưng tôi cũng chẳng lạ gì cái trò này, cái đó là nhiệm-vụ-bắt-buộc-phải-làm của bạn con trai trong lớp rồi. Chắc hẳn là Nick- lớp trưởng đã phân công mọi việc đấy mà.Bàn tôi ở phía cuối lớp, chỉ trên mỗi bàn Nick. Tôi lặng lẽ ôm ba lô về chỗ ngồi quen thuộc. Tôi đi qua bàn thứ nhất, Kate đang chuẩn bị bóc hộp quà to nhất ra. Tôi đi qua bàn thứ hai, Claire lộ rõ vẻ tự hào trên khuôn mặt với cả núi quà trên bàn.Tôi đi qua bàn thứ ba, Mandy đang đọc tấm thiệp kẹp trong bó hồng nhung to tướng của anh chàng nào đó... Tất cả đều có rất nhiều quà, dĩ nhiên là trừ tôi ra, chỉ có mỗi một bông hồng được phân công tặng. Tôi cầm bông hoa của mình lên. Một bông hông gầy guộc, nhỏ bé và yếu ớt, xấu xí hơn những bông hoa khác, như chính tôi vậy.
    Chuông reo, cô July bước vào lớp, ôm trên tay những bó hoa rất đẹp và to đến nỗi che gần hết cả khuôn mặt cô. Nick lấy đuôi bút khẽ chạm vào lưng tôi:
    - Thôi rồi, không còn hoa tặng cô July!
    Tôi cũng chẳng buồn quay xuống nữa, chỉ nói từ phía trên!
    - Mình tưởng mấy bạn chuẩn bị kĩ lắm mà.
    - Ừ, thế mà chẳng hiểu tại sao lại thiếu nữa. Bây giờ không biết tính sao đây...
    Chắc chắn Nick đang rất lo lắng và lúng túng, dù không nhìn cậu ta nhưng tôi cũng đoán được điều này.
    (....)Một thoáng im lặng.
    Tôi cầm bông hồng nhỏ của mình, ngượng ngùng lén chuyển qua ngăn bàn Nick: "Bông hoa này được không?" Nick mỉm cười: "Cảm ơn Lisa"
    Tôi khẽ gật đầu. Tiếng vỗ tay chợt bừng lên khi Nick mang bông hông lên tặng cô July.
    Hết buổi học, tôi lại trở về nhà một cách lặng lẽ, như lúc đi. Không một bông hoa, không một lời chúc, không một món quà, điều đó đã quá quen thuộc đối với tôi. Nhưng trước khi tra chìa khoá vào ổ khoá của nhà thì một tiếng gọi làm tôi quay lại. Là Nick, trên tay Nick là một bông hông nhung to và đẹp. Tôi ngạc nhiên:
    - Có chuyện gì thế Nick?
    - Tặng cho bạn này!- Nick đưa bông hoa hồng cho tôi và nói khá nhanh nhưng tôi nghe rõ từng lời một- mình muốn nói là bông hoa đẹp nhất để dành cho cô gái biết hy sinh vì người khác. Đó chính là bạn, Lisa à. Một ngày 8-3 hạnh phúc và vui vẻ nhất sẽ đến với bạn.
    Tôi đón lấy bông hoa từ tay Nick, không biết phải làm gì, phải nói gì. Chua bao giờ tôi được nhận một bông hoa mà thực sự có người muốn tặng cho tôi chứ không phải là vì "nghĩa vụ" của một chàng trai. Và tôi chẳng thể nghĩ tới rằng người tặng tôi lại là Nick.
    - Thôi nhé! Muộn rồi và mình phải về nhà. Chào Lisa!
    Tôi vẫn đứng ngẩn ra trước cửa nhà. Thật may là trước khi Nick kịp đi xa, tôi đã kêu lên: "Cám ơn Nick! Cám ơn bạn rất nhiều". Và tôi vẫn đứng mãi ở đó, vẫy tay chào Nick cho đến khi mắt tôi không thể tìm thấy hình cậu ta ở phía cuối con phố nữa.
  10. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Ước mơ
    Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".
    Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.
    Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.
    Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".
    Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
    - Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
    - Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?
    Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.
    - Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
    Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:
    - Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.
    Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầy nói:
    - Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó.
    Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:
    - Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.

Chia sẻ trang này