1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống.....

Chủ đề trong '1985 Hà Nội (1985 Club)' bởi ThAcH_ThUnG, 20/02/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Cô giáo !
    Sự nhẫn nại của tôi sắp cạn. Không lẽ ngày nào tôi cũng phải nhắc Nicole đem trả cuốn truyện tranh mà cô bé đã mượn của trường. Đã hơn 3 tuần nay, hễ tôi hỏi tới là cô bé lại cúi mặt nhìn xuống đất, lúng búng trong miệng: "Xin lỗi cô, con quên mang theo". Đã mấy lần tôi định tới nhà Nicole đòi lại cuốn sách của trường.Gọi là trường nhưng thực sự chỉ là một lớp dạy chữ miễn phí, được mở ra ở một vùng quê châu Phi hẻo lánh. Một hội đoàn từ thiện đã thuê tôi, một cô giáo mới ra trường, đến đây đứng lớp.
    Học trò của tôi là con cái của những người nông dân suốt ngày cặm cụi trên những cánh đồng ngô cháy nắng. Đa số trẻ con ở đây phải ở nhà bế em, lo nấu nướng hoặc ra đồng giúp cha mẹ từ sáng đến tối. Chỉ chừng hai chục đứa được cha mẹ cho đi học ở chỗ chúng tôi. Cuộc sống ở đây thật chán, tôi chỉ mong cho hết hạn hợp đồng để thoát khỏi nơi này.
    Sau khi học hết bộ chữ cái và học ráp vần, Nicole được thưởng. Chúng tôi cho con bé mượn một cuốn truyện tranh chữ in thật to, dày chừng hơn chục trang, trong một tuần phải trả. Vậy mà Nicole cứ lần lữa. Bực mình, một bữa nọ tôi dọa rằng nếu làm mất sách sẽ bị đuổi học, con bé nghe vậy hốt hoảng đáp: "Em thề là sách không bị mất, chỉ tại em quên".
    Tối hôm đó, mất hai giờ đồng hồ vượt qua mấy quãng đồng trống tối tăm, tôi tìm đường đến xóm nhà Nicole. Người ta chỉ cho tôi một túp lều vách đất, mái tranh. Bước tới sát cánh cửa đan bằng thân sậy khép hờ, tôi nghe thấy những tiếng ê a ngắc ngứ: "Bà..tờ...iê nờ iên...tiên...bà tiên...". "Bà tiên hiện ra và bảo...Đọc lại nào. Chậm thôi", một giọng trẻ con khác ra chiều bảo ban.
    Tôi nhìn qua khe cửa. Khoảng sáu bảy đứa trẻ đầu tóc xoăn tít ngồi xếp bằng quanh bếp lửa. Cạnh chúng là một người phụ nữ trẻ và một bà lão. Ngón tay dò trên cuốn sách (chính là cuốn truyện tranh mà Nicole mượn ở trường không chịu trả suốt mấy tuần nay), hai người lớn chụm môi cố vật lộn với mấy tiếng "i ê nờ iên" đang mắc kẹt trong cổ họng. Đám trẻ con đã đọc xong câu văn, ngóng cổ chờ hai người phụ nữ đánh vần nốt. "Cô giáo" Nicole đang háo hức chỉ bảo "học trò".
    "Khi cháu nó khoe đã đọc được sách, tôi không tin", người mẹ trẻ đến mức đáng kinh ngạc của Nicole phân bua, khi tôi đã vào nhà. "Ông bà tôi, cha mẹ tôi, rồi tới các anh các chị tôi không ai biết chữ cả. Tôi cũng không nốt. Mới mười bốn tuổi tôi đã đẻ Nicole, thời gian đâu mà học", người phụ nữ trẻ lấy chiếc khăn lau mồ hôi lấm tấm trên cánh mũi. "Nó bảo, mẹ và bà cứ thử xem, con chỉ cho. Rồi nó rủ thêm mấy đứa con nhà hàng xóm cùng học. Từ cha sinh mẹ đẻ có bao giờ tôi mơ được học chữ. Giờ tôi biết khá khá rồi đấy. Tôi đọc cô giáo nghe thử nhé", bà của Nicole ngượng nghịu nhìn xuống cuốn sách lấm lem nhọ nồi.
    Cũng như ở trên lớp, Nicole lại cúi gằm mặt xuống đất. Nó thì thào qua tiếng nấc: "Con xin cô, cô đừng mách. Con không muốn bị đuổi học". Và nó tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời nghẹn ngào của tôi: "Ồ không, Nicole. Người đáng bị đuổi là cô kia".

  2. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0

    Tiếp đãi những thiên thần
    Năm mươi năm trước đây, trong một ngày hè nóng nực nơi miền nam Hoa Kỳ, mẹ con tôi cùng sống trên một con đường đất. Theo cách gọi của mọi người thì chúng tôi là những người ?onghèo mạt và dơ bẩn?.
    Vào một buổi sáng, khi tôi đang chơi ngoài sân cát, đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng chát chúa vang lên sau lưng. Khi ngoảnh mặt lại nhìn, một cảnh tượng kì quặc đã đập vào mắt tôi.
    Bên kia con đường đất là hai hàng người trong trang phục sọc trắng đen rộng thùng thình.
    Mặt mũi họ đầy mồ hôi và đất cát. Trông họ thật mệt mỏi và họ bị xích lại với nhau bằng những dây xích to lớn đen đúa, mỗi sợi lại được gắn thêm những viên bi sắt, cũng to lớn và đen đúa. Họ được giám sát bởi hai giám ngục có vũ trang.
    Tôi liếc nhìn những tù nhân khi họ ngồi xuống đất một cách khó khăn, dưới những bóng cây mọc lộn xộn. Một trong hai người giám ngục đã bước đến gõ cửa nhà tôi. Mẹ tôi là người mở cửa và tôi nghe viên giám ngục hỏi xin mẹ tôi cho phép ông được lấy nước từ chiếc máy bơm sau nhà để ?onhững người của ông? có thể uống nuớc. Mẹ tôi đồng ý, nhưng tôi có thể nhận ra một cái nhìn lo lắng trên gương mặt mẹ khi người gọi tôi vào nhà.
    Tôi nhìn ra cửa sổ, những tù nhân đang được tháo xích ra khỏi chân và tập tễnh bước đến máy bơm để uống nước no nê từ một chiếc tách nhỏ, trong khi một giám ngục vẫn canh chừng cẩn thận. Chẳng bao lâu họ lại bị xích lại và rút vào bóng râm để tránh những tia nắng gay gắt. Tôi nghe tiếng mẹ gọi tôi vào bếp, khi vào đến thì mẹ tôi đang vội vã với những hộp cá ngừ, sốt mayonnaise, những mẩu bánh mì cuối cùng và hai bình nuớc chanh. Trong nháy mắt, mẹ đã làm xong một khay sandwich với tất cả những hộp cá ngừ mà chúng tôi sẽ dùng cho bữa tối.
    Mẹ mỉm cười trao cho tôi một bình nước chanh, bảo tôi phải cẩn thận không làm ?ođổ một giọt nào?. Rồi, với một tay cầm khay một tay cầm bình nước, người dẫn tôi ra cửa, khéo léo mở cửa bằng chân và cùng tôi đi qua con đường.
    Mẹ tiến đến những người giám ngục và nở một nụ cười rạng rỡ. ?oChúng tôi còn ít thức ăn trưa chưa dùng, không biết có thể chia sẻ cùng ông và mọi người ở đây?? Mẹ nói. Họ khập khiễng đứng dậy, mẹ liền khoát tay, ?oỒ không, mọi người cứ ngồi yên, tôi sẽ đem thức ăn cho từng người?.
    Rồi mẹ đến đổ đầy nước chanh vào mỗi tách và đưa cho mỗi người một miếng sandwish. Bầu khí lúc đó rất yên ắng ngoại trừ tiếng cám ơn và tiếng xích va vào nhau loảng xoảng.
    Người cuối cùng là một người đàn ông mập mạp với làn da sẫm màu đang đầm đìa mồ hôi. Đột nhiên, ông nhìn vào mắt mẹ tôi và nở một nụ cười thật tươi, ?oThưa bà, tôi tự hỏi không biết mình đã từng được gặp một thiên sứ hay chưa, nhưng tôi nghĩ bây giờ tôi đã được gặp?.
    Mẹ tôi lại một lần nữa mỉm cười. ?oKhông có chi đâu ạ?. Rồi mẹ con tôi bước vào nhà với bình nuớc và những chiếc khay trống không. Chẳng bao lâu họ cũng lên đường và từ đó tôi không bao giờ gặp lại họ nữa.
    Lời giải thích duy nhất của mẹ về chuyện kì quặc hôm đó với tôi là, ?oCon hãy nhớ phải luôn đối đãi tốt với những người lạ, vì làm vậy là con đã đối đãi tốt với những thiên thần?. Mẹ, sau khi nở một nụ cười ?okhó hiểu?, lại tiếp tục những công việc còn lại trong ngày.
    Tôi chẳng còn nhớ mẹ con tôi đã ăn gì trong bữa tối. Tôi chỉ biết là bữa ăn đó đã được phục vụ bởi một thiên thần.

  3. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Người xa lạ
    Một lần mẹ nhờ tôi ra quỹ tiết kiệm để rút tiền.Quỹ rất đông.Tôi nhận phiếu và xếp vào hàng người dài dằng dặc, và cùng lúc đó tôi thấy một ông cụ mới vào.Ông cụ ko biết là phải lấy phiếu thứ tự nên bước thẳng đến chỗ nhân viên ngân hàng, đặt cái túi sách to đùng xuống và hỏi rút tiền.Cô nhân viên gắt gỏng bảo ông cụ xếp xuống cuối hàng và dẹp cái túi to cồng kềnh sang một bên.
    Ông cụ hỏi cô nhân viên là liệu ông có thể đẻ nhờ cái túi ở ngân hàng, nhận phiếu, rồi đi mua hàng và sẽ quay lại sau nửa tiếng ko?Cô nhân viên đáp gọn lỏn:
    - Không, ông đi xuống cuối hàng chờ đi!
    Ông cụ rất lich sự, nhã nhặn còn cô nhân viên thi ko. Tôi chạy đến gần ông cụ và bảo ông có thể rút tiền trước tôi. Quá khó chịu trước sự vô lễ của cô nhân viên trẻ, tôi quay lại hỏi từng người đang xếp hàng là liệu họ có ngại ko nếu để cho ông cụ rút tiền trước. Mọi người lần lượt gật đầu. Nhưng giọng nói mạnh mẽ hỏi mọi người của tôi bỗng trở nên yếu ớt khi tôi đối diện với một người ở gần cuối hàng.Anh ta rất cao lớn, đeo một sợi xích vàng ở cổ, trông có vẻ rất"đầu gấu".Thậm chí tôi còn thấy cổ anh ta có hình xăm nữa...
    - Anh ko ngại nếu để cho ông cụ này rút tiền trước chúng ta chứ? -Tôi hỏi lộ rõ vẻ dè dặt.Chắc trông tôi lúc ấy buồn cười lắm,giọng nói đang hăng máu thế mà bỗng yếu xìu hẳn đi.
    - Ko đâu ko đâu- anh ta nói bằng giọng vang và to-Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!
    Tôi thở ra đánh "phù" một cái. Giọng anh ta thành thật đến mức tôi cảm thấy mình chợt hoá thành một con bé ngốc nghếch vì đã để bề ngoài của
    anh ta làm cho phát hoảng. Chỉ trong một phút ông cụ đã rút xong tiền của mình và ra về.Chờ một
    lúc nữa, đến lượt tôi rút tiền.Khi kiểm tra tài khoản cua tôi cô nhân viên lẩm bẩm:
    -Thật ko hiểu nổi mấy ông bà già bây giờ.Lúc nào họ cũng nghĩ la họ có thể xông ngay đến quầy rút tiền và phải được phục vụ trước tất cả mọi
    người.
    Tôi phồng mắt lên và nhìn thẳng vào cô ta:
    - Thế cô có nhận ra ông cụ ấy đã 80 tuổi và đi lại rất khó khăn?Ông ấy đã xếp hàng quá đủ cả cuộc đời mình rồi.Và với những con người biết kính trọng tuổi tác của ông ấy, thì ông ấy ko bao giờ phải xếp hàng nữa!
    - Đúng thế!-Một giọng nói to vang lên ngay sau lưng tôi,làm tôi giật bắn cả mình- Hoàn toàn đúng!
    Tôi quay lại và nhìn thấy người cao lớn lúc nãy.Anh ta nói tiếp:
    -Việc lúc nãy là công bằng.Ông cụ đã xếp hàng đủ rồi.Ông ấy đã phải xếp hàng đủ rồi!
    Tôi cười to và giơ tay ra:
    -Tôi rất thích thái độ của anh!
    Người cao lớn kia bắt tay tôi:
    -Tôi cũng thích thái độ của cô, cô bạn trẻ! Cô nhân viên xám mặt lại.
    Tôi thì nhỏ bé còn anh ta thì quá to lớn.Chúng tôi khác nhau ở nhiều điểm,ít nhất là ngoại hình.Người ngoài hẳn nhìn thấy chúng tôi là một cặp đôi khập khiễng.Nhưng khi chúng tôi cùng chung một kiểu đập riêng, điều khó xảy ra nhất cũng có thể xảy ra.
    Và tôi rất mong sẽ gặp lại anh ta một lần nữa.

  4. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Hand ( Bàn tay)
    Ở Mỹ, cứ vào ngày thứ năm cuối cùng của tháng mười một là người dân lại tổ chức ngày Lễ Tạ Ơn nhằm thể hiện lòng biết ơn của mình đối với Đức Chúa Trời, người đã ban cho họ mùa màng tươi tốt bội thu.
    Nhân dịp này, cô Daniel, một cô giáo dạy lớp 1, đã ra một bài tập nhỏ cho các em học sinh của mình: "Trong số những món quà mà Chúa Trời đã ban tặng, các em biết ơn nhất về món quà nào và hãy vẽ hình món quà ấy". Cô Daniel thầm tự hỏi liệu các chú bé và cô bé này sẽ biết ơn về những gì đây khi mà cuộc sống của chúng đầy những khó khăn và thiếu thốn. Cô chỉ biết rõ một điều là hầu hết bọn trẻ sẽ vẽ hình những chú gà tây và những chiếc bàn đầy ắp thức ăn, đó chính là những món quà quí giá mà những đứa trẻ nghèo khó này có được. Thế nhưng cô đã vô cùng bất ngờ trước bức tranh một bàn tay với nét vẽ thật đơn giản. Đó chính là bức tranh của Douglas.
    Bàn tay đó là của ai? Cả lớp đều thắc mắc về hình ảnh trừu trượng này. Một em học sinh phát biểu: "Em nghĩ đó ắt hẳn phải là bàn tay của Chúa Trời, người đã ban cho chúng ta thức ăn". Một em khác bảo: "Đó là bàn tay của người nông dân, người đã nuôi gà tây." Cô Daniel liền đến bên bàn của Douglas nhẹ nhàng hỏi: "Em có thể cho cô biết đây là bàn tay của ai không, Douglas?". Cậu bé khe khẽ trả lời: "Dạ, bàn tay của cô ạ."
    Lúc này cô chợt nhớ lại: vào giờ nghỉ giải lao, cô vẫn thường dắt tay các em học sinh ra sân chơi. Với những đứa trẻ khác thì điều này thật bình thường, nhưng với Douglas, một cậu bé vốn hay u buồn cô độc, thì điều này lại có một ý nghĩa vô cùng to lớn bởi đó là lúc duy nhất Douglas có thể đưa tay ra, trao tặng cho người khác một cái gì đó. Có lẽ lòng biết ơn không xuất phát từ những của cải vật chất mà chúng ta dã được ban tặng. Lòng biết ơn xuất phát từ một cơ hội mà người khác đã cho chúng ta, dù rất nhỏ nhoi, để chúng ta có thể dâng tặng cho người và cho đời.

  5. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Cha sẽ luôn ở bên con
    Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cha sẽ luôn ở bên con!"
    Vào năm 1989 tại Armenia có một trận động đất lớn 8,2 độ richter đã san bằng toàn bộ đất nước và giết hại hơn 30 ngàn người trong vòng chưa đầy bốn phút.
    Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một người cha chạy vội đến trường học mà con ông đang theo học. Tòa nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là đống gạch vụn đổ nát.
    Sau cơn sốc, ông nhớ lại lời hứa với con mình rằng: "Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cha sẽ luôn ở bên con!". Và nước mắt ông lại trào ra. Bây giờ mà nhìn vào đống đổ nát mà trước kia là trường học thì không còn hy vọng. Nhưng trong đầu ông luôn nhớ lại lời hứa của mình với cậu con trai.
    Sau đó ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa đứa con đi học qua mỗi ngày. Ông nhớ lại rằng phòng học của con trai mình ở phía đằng sau bên tay phải của trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới giữa đống gạch vỡ.
    Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến đó và từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than "Ôi, con trai tôi!", "Ôi, con gái tôi!". Một số người khác với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát và nói đi nói lại:
    "Đã muộn quá rồi!"
    "Bọn nhỏ đã chết rồi!"
    "Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu!"
    "''Ông hãy về đi!"
    "Ông đi đi, không còn làm được gì nữa đâu!"
    "Ông chỉ làm cho mọi việc khó khăn thêm thôi!"
    Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi: "Anh có giúp tôi không?". Và sau đó với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới tìm đứa con mình. Đến đó có cả chỉ huy cứu hỏa và ông này cũng cố sức khuyên ông ra khỏi đống đổ nát. "Xung quanh đây đều đang cháy và các tòa nhà đang sụp đổ. Ông đang ở trong vòng nguy hiểm. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc. Ông hãy về nhà!". Người đàn ông chỉ hỏi lại: "Ông có giúp tôi không?".
    Sau đó là những người cảnh sát và họ cũng cố thuyết phục ông: "Ông đang xúc động. Đã xong hết rồi. Ông đang gây nguy hiểm cho cả những người còn lại. Ông về đi. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc!". Và với cả họ ông cũng chỉ hỏi: "Các anh có giúp tôi không?". Nhưng không ai giúp ông cả. Ông tiếp tục chịu đựng một mình, vì ông phải tự mình tìm ra câu trả lời cho điều day dứt ông: Con trai tôi còn sống hay đã chết?
    Ông đào tiếp... 12 giờ... 24 giờ... , sau đó ông lật ngửa một mảng tường lớn và chợt nghe tiếng con trai ông. Ông kêu lớn tên con "Armand!". Ông nghe thấy "Cha ơi?! Con đây, cha! Con nói với các bạn đừng sợ vì nếu cha còn sống cha sẽ cứu con và khi cha cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu. Cha đã hứa với con là dù trường hợp nào cha cũng ở bên con, cha còn nhớ không? Và cha đã làm được, cha i!"
    "Có chuyện gì xảy ra vậy? ở đó ra sao rồi?" Người cha hỏi.
    "Tụi con còn lại 14 trên tổng số 33, cha ạ. Tụi con sợ lắm. Đói, khát? Nhưng bây giờ tụi con đã có cha ở đây. Khi tòa nhà đổ, ở đây tạo ra một khoảng không nhỏ và thế là tụi con còn sống".
    "Ra đây đi con!".
    "Khoan đã cha! Để các bạn ra trước, con biết rằng cha không bỏ con. Có chuyện gì xảy ra con biết là cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi con!".
    Mark V. Hansen

  6. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Sơ sót hoàn hảo
    Ông ngoại tôi là thợ mộc. Trong đợt trường tôi quyên góp cho trẻ em mồ côi Trung Quốc, ông đóng các thùng gỗ đựng quần áo chuyển đi. Ông rất hứng thú với công việc này vì tính ông tôi rất thương người.
    Nhưng không may, khi về nhà, ông không tìm thấy kính của ông đâu. Suy nghĩ mãi, cuối cùng ông cũng nhận ra điều gì đã xảy ra chi chiếc kính của mình. Khi ông đóng thùng, chắc chiếc kính đã tuột ra khỏi túi áo và rơi vào bên trong một trong những chiếc thùng - giờ đây đã được niêm phong.
    Thế là chiếc kính mới của ông ngoại lên đường sang Trung Quốc ! Ông bực lắm vì ông đã mua chiếc kính đó với giá 20 đôla, trong khi gia đình thì nghèo và ông có đến 6 đứa con nhỏ. ?oTrời đất ơi ! Mình đã bỏ công ra làm giúp người khác. Vậy mà cuối cùng lại thế này đây, chẳng ai giúp được mình !? ?" ông nhủ thầm.
    Vài tháng sau, ông hiệu trưởng trường trẻ mồ côi ở Trung Quốc ?" nơi nhận quà quyên góp - được đến thăm trường tôi. Ông hết lời cảm ơn chúng tôi vì quần áo cho trẻ mồ côi. Rồi ông cũng phát biểu:
    - Tôi cũng hết sức cảm ơn các bạn vì chiếc kính các bạn gửi cho tôi lần trườc. Vừa trước đó, chiếc kính cũ của tôi bị vỡ và tôi rất tuyệt vọng vì không thay được tròng kính, do hàng hóa khan hiếm ở đất nước nước tôi vào thời điểm đó. Tôi không nhìn rõ được và thường xuyên nhức đầu. Thế rồi các thùng quần áo các bạn gửi đến và khi mở ra, chúng tôi thấy chiếc kính.
    Mọi người chăm chú lắng nghe. Ông hiệu trưởng nói tiếp :
    - Các bạn ạ, khi tôi thử đeo kính vào, thật may mắn, tôi nhìn mọi vật đều rõ ràng ra, như thể nó được làm riêng cho tôi vậy. Tôi rất biết ơn các bạn về chiếc kính.
    Mọi người đều vui vì chuyện chiếc kính dù ai cũng bối rối : chiếc kính không nằm trong danh sách nhưng món quà được gửi đi Trung Quốc. Mọi người nghĩ rằng ông hiệu trưởng đã nhầm và chiếc kính đó là một nhà thờ khác gửi. Lúc đó, tôi thấy ông ngoại ngồi ở băng ghế sau cùng, kín đáo lau nước mắt. Ông, một người thợ mộc bình thường, đã nhận ra rằng Tạo Hóa đã cậy nhờ ông một việc đặc biệt, theo một cách đặc biệt nhất.
    Có những sự việc chúng ta tưởng như không may xảy ra, nhưng cũng có thể nó được sắp đặt để xảy ra như vậy - sắp đặt một cách có ý nghĩa.

  7. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Giáng Sinh đẹp nhất

    Buổi tiệc Giáng sinh đã mãn. Mọi người vẫn còn nán lại bên bàn hồi tưởng về những ngày Giáng sinh thuở nhỏ. Câu chuyện chẳng mấy chốc xoay quanh đề tài là Giáng sinh đẹp nhất của mỗi người. Chuyện tiếp chuyện, nhưng vẫn có một chàng trai ngồi lặng thinh không nói gì. Mọi người bảo: "Này Frank, thế Giáng sinh đẹp nhất của cậu là vào lúc nào?". Frank bấy giờ mới lên tiếng: "Giáng sinh đẹp nhất của tôi là mùa Giáng sinh mà tôi chẳng nhận được món quà nào cả". Mọi người ngạc nhiên, họ nóng lòng muốn nghe câu chuyện. Và Frank bắt đầu kể:
    "Tôi lớn lên ở New York. Đó là một tuổi thơ khá ảm đạm vì gia đình chúng tôi rất nghèo. Tôi mồ côi mẹ từ khi mới 8 tuổi. Cha tôi cũng có việc làm, nhưng ông chỉ được làm hai hoặc ba ngày một tuần. Thế là cũng tốt lắm rồi. Chúng tôi sống kiểu lưu động, rày đây mai đó, chật vật lắm mới đủ ăn, đủ mặc. Lúc ấy tôi còn nhỏ và không chú ý gì.
    Cha tôi là một người đàn ông giàu lòng tự trọng. Ông ấy chỉ có độc nhất một bộ áo quần và chỉ mặc nó để đi làm việc. Khi về nhà ông cởi áo vét ra, còn thì ngồi vào ghế với sơmi, cà vạt và cả áo ghilê. Cha có một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ và khá lớn. Đó là quà của mẹ tặng cha. Mỗi khi cha ngồi, dây đeo đồng hồ ở chỗ túi đựng thường tòi ra ngoài. Chiếc đồng hồ đó là tài sản quí nhất của cha. Nhiều lần tôi thấy cha chỉ ngồi yên ngắm nhìn chiếc đồng hồ quí của mình. Tôi đoan chắc cha đang nghĩ về mẹ tôi.
    Năm ấy, khi tôi tròn 12 tuổi, bộ đồ chơi thí nghiệm là một cái gì đó rất lớn lao. Trị giá của một bộ như thế là 2 USD. Một số tiền quá lớn đối với bọn trẻ yêu thích bộ đồ chơi này, trong đó có tôi. Tôi nì nèo với cha cả tháng trời trước Giáng sinh để mong có được nó. Các bạn biết đấy, tôi cũng hứa hẹn đủ điều như những đứa trẻ khác: "Con sẽ ngoan, con sẽ làm việc, con sẽ không vòi vĩnh gì thêm". Cha tôi chỉ đáp: "Để xem xem".
    Ba ngày trước Giáng sinh, ông dẫn tôi đến chợ lưu động. Ở đó, người ta bán hàng trên những chiếc xe ngựa. Họ bán hàng hạ giá và bạn có thể mua được một món hàng tốt. Cha dẫn tôi đến một quầy hàng, chọn cho tôi một ít đồ chơi nhỏ rồi hỏi:
    "Này con, con có thích những thứ như vậy không?".
    Tôi dĩ nhiên chỉ trả lời: "Không, con chỉ muốn một bộ đồ thí nghiệm cơ!".
    Chúng tôi đi hết mọi quầy hàng, Cha đưa cho tôi xem hết những món đồ chơi như xe hơi, súng... nhưng tôi đều từ chối. Tôi nào có nghĩ rằng cha không đủ tiền để mua một bộ đồ thí nghiệm cho tôi. Sau cùng cha bảo: "Thôi, bây giờ tốt nhất là cứ về nhà đã và hôm sau hẵng quay lại!".
    Trên đường về nhà, tôi cứ nói mãi về bộ đồ thí nghiệm đó. Tôi chỉ muốn một bộ đồ thí nghiệm thôi. Đến bây giờ tôi mới hiểu ra lúc ấy cha tôi đã đau khổ đến chừng nào khi không cho tôi được nhiều hơn. Cha hẳn đã nghĩ mình không xứng đáng là một người cha, và cả tự nguyền rủa mình vì cái chết của mẹ tôi. Khi lên bậc cấp vào nhà, cha hứa sẽ tìm cách mua cho tôi bộ đồ thí nghiệm đó. Đêm ấy tôi gần như không ngủ. Tôi tưởng tượng mình sẽ tự sáng chế thứ này thứ kia.
    Ngày hôm sau, sau khi xong công việc, cha dẫn tôi trở lại chợ. Trên đường đi, tôi còn nhớ cha đã mua một ổ bánh mì và kẹp vào nách mang theo. Ở quầy hàng đầu tiên, cha bảo tôi hãy chọn lấy bộ đồ thí nghiệm mà tôi yêu thích. Chúng giống nhau cả, nhưng tôi vẫn xem xét, lục lọi như thể đãi cát tìm vàng. Tôi tìm được bộ đồ thí nghiệm tôi yêu thích và nói gần như reo lên: "Cái này nè cha!".
    Tôi còn nhớ hình ảnh cha tôi thọc tay vào túi lấy tiền. Khi ông lấy 2 USD ra, một tờ đã rơi xuống đất. Ông cúi người xuống lượm tiền, và vì thế sợi dây đồng hồ trong túi áo rớt ra, xoay vòng trên nền đất. Không có chiếc đồng hồ. Trong tích tắc, tôi hiểu cha đã bán nó rồi. Cha đã bán chiếc đồng hồ, tài sản quí nhất của mình để mua cho tôi một bộ đồ chơi thí nghiệm. Ông bán chiếc đồng hồ, món quà cuối cùng mà mẹ tôi tặng cha...
    Tôi chụp vội lấy tay cha và hét lên: "Không!". Chưa bao giờ tôi chụp lấy tay cha như thế, chưa bao giờ tôi hét lên với cha như thế. Tôi nhớ cha đã nhìn tôi, một cái nhìn đầy cả sự ngơ ngác, lạ lẫm. "Không, cha không phải mua cho con bất cứ thứ gì - Tôi ứa nước mắt - Cha, con biết cha rất yêu con".
    Chúng tôi rời khu bán hàng và tôi nhớ cha nắm tay tôi suốt dọc đường về".
    Frank nhìn mọi người:
    "Bạn biết không, chẳng có tiền bạc nào có thể đủ để mua những giây phút đó. Giây phút mà tôi hiểu ra rằng cha yêu tôi hơn bất cứ điều gì trên thế gian này".

  8. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Điều ước đêm Giáng Sinh
    Khi bé Ami Hagadom vòng qua góc phòng họp bên cạnh lớp học, cô bé ko để ý nên va phải 1 cậu bé học lớp 5 đi ngược lại.
    Cậu này hét vào mặt cô bé : "Đi đứng thế hả, đồ dị hợm", sau đó với ánh mắt giễu cợt, cậu ta nhấc chân phải lên và bắt chước dáng đi cà nhắc của Amy.
    Bị xúc phạm, nhưng cố hết sức, Amy tự nhủ "kệ xác hắn" và lầm lũi bước về lớp học. Thế nhưng khi đi học về, Amy cứ nghĩ mãi về hành động của đứa bé kia, và cậu ta ko phải là đứa duy nhất. Kể từ lúc học lớp 3, Amy đã phải chịu đựng những lời giễu cợt của các bạn về cách phát âm và cái chân cà nhắc của mình. Amy cảm thấy tủi thân, trong phòng học đầy bạn bè, nhưng cô bé lúc nào cũng thấy mình đơn độc.
    Bữa ăn tối hôm đó, Amy chẳng nói 1 lời nào. Mẹ cô bé đoán ngay là đã có gì ko hay xảy ra. Để giúp bé vui hơn, bà thông báo : "Amy này, có 1 cuộc thi về điều ước Đêm Giáng sinh. Hãy viết thư cho ông già Noel và con có cơ hội đạt giải thưởng. Mẹ nghĩ cô bé tóc vàng đang ngồi trên bàn ăn có thể tham gia đấy."
    Amy cười khúc khích, cuộc thi có vẻ thú vị. Amy bắt đầu miên man suy nghĩ về điều ước của mình.
    Chợt cô bé mỉm cười, biết mình phải ước gì. Lấy giấy và bút chì, cô bé bắt đầu viết về điều ước của mình bằng câu "Kính gửi ông già Noel".
    Cả nhà bắt đầu đoán già đoán non Amy sẽ ước gì, chị Amy - Jamine và mẹ cô đoán Amy sẽ ước con búp bê có 3 chân, bố Amy lại đoán là 1 cuốn sách hình. Còn Amy thì vẫn giữ bí mật. Đây là bức thư Amy gửi ông già Noel.
    "Kính gửi ông già Noel,
    Cháu tên là Amy. Năm nay cháu 9 tuổi. Cháu có chuyện khó xử ở trường. Ông có thể giúp cháu ko ? Các bạn luôn chế giễu cách cháu phát âm và cái chân cà nhắc của cháu. Cháu bị bệnh liệt não. Cháu chỉ ước 1 ngày ko bị cười nhạo...
    Thương yêu ông
    Cháu Amy"
    Hôm ấy tại đài phát thanh WJTL ở Fort Wayne, bang Indiana, rất nhiều thư từ khắp nơi đổ về tham gia cuộc thi "Điều ước đêm Giáng sinh. Nhân viên đài đôi khi phải bật cười vì những món quà khác nhau mà các cô bé, cậu bé mong ước.
    Đến lá thư của Amy, giám đốc Lee Tobin đọc đi đọc lại mãi. Ông biết liệt não là 1 căn bệnh rối loạn cơ, mà bạn bè của Amy chắc chẳng thể nào hiểu được. Ông cho rằng, cần phải cho mọi người ở Fort Wayne nghe về câu chuyện đặc biệt của cô bé học lớp 3 và điều ước khác thường của cô. Ông nhấc máy gọi 1 tờ báo địa phương đến.
    Ngày hơm sau, hình Amy và lá thư cô bé gửi ông già Noel xuất hiện trên trang nhất của tờ News Sentinel. Câu chuyện nhanh chóng lan nhanh. Trên cả nước, báo chí, đài phát thanh và truyền hình đều tường thuật về câu chuyện của cô bé ở Fort Wayne, Indiana, cô bé chỉ mong 1 món quà đơn giản nhưng đầy ý nghĩa của đêm Giáng Sinh - 1 ngày ko bị cười nhạo.
    Hôm ấy như thường lệ bưu tá lại đến nhà Hagadorn. Rất nhiều thư được gửi cho Amy, cả trẻ em và người lớn trên khắp nước Mỹ. Đó là nhưng thiệp mừng hoặc những lời động viên khích lệ.
    Suốt mùa Giáng sinh, hơn 2 ngàn người trên khắp thế giới đã gửi đến cho Amy những lá thư thân ái và động viên. Cả nhà Amy đọc từng lá thư một. Một số viết rằng họ cũng bị tật và bị chế giễu khi còn nhỏ. Mỗi lá thư là 1 lời nhắn gửi đặc biệt. Thông qua những lá thư và thiệp của mọi người, Amy phát hiện ra 1 thế giới toàn những bạn bè thực sự quan tâm và lo lắng cho nhau. Cô bé nhận ra rằng, ko còn bất cứ lời chế giễu nào có thể làm cho cô cảm thấy bị bỏ rơi.
    Nhiều người đã cảm ơn Amy đã dám mạnh dạn bày tỏ mong ước của mình. Những người khác động viên Amy bỏ ngoài tai những lời chế nhạo và phả luôn luôn ngẩng cao đầu. Lynn - 1 cô bé học lớp 6 ở Texas, đã gửi cho Amy : "Mình muốn làm bạn của cậu và nếu cậu muốn thăm mình, chúng ta có thể chơi đùa với nhau. Ko ai có thể cười cợt chúng ta, và dù họ có làm như thế, chúng mình cũng chẳng thèm nghe."
    Amy đã có 1 điều ước thật đặc biệt ko bị giễu cợt ở trường tiểu học South Wayne. Hơn thế, tất cả mọi người ở trường được thêm 1 bài học. Cả thầy và trò cùng nói chuyện với nhau về việc chế nhạo đã làm cho người khác cảm thấy bị tổn thương như thế nào.
    Năm đó, thị trưởng Fort Wayne chính thức tuyên bố ngày 21/12 là ngày Amy Jo Hagadorn trên khắp thành phố. Thị trưởng giải thích rằng, bằng cách dám đưa ra 1 điều ước đơn giản như thế, Amy đã dạy cho mọi người 1 bài học.
    Thị trưởng phát biểu rằng "Mọi người đều mong muốn và xứng đáng được người khác đối xử tôn trọng, thân ái và quý mến".
    Alan.D.Shultz

  9. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Mệt quá rồi.Đi ngủ thôi,mắt díp tịt cả rồi.Mà hôm nay tự nhiên lai nhớ đến giáng sinh nên post mấy bài giáng sinh cho mọi người xem.Chúc vui....
  10. ThAcH_ThUnG

    ThAcH_ThUnG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Tình hình là topic này ko còn được hoan nghênh nữa thì phải.Có lẽ mình cũng ngừng post bài thôi.Hay là mình cảm giác thế nhỉ???

Chia sẻ trang này