1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cười hở mười cái răng_không cười không phải là người

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi luuchivi, 18/02/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Có đầu có đuôi
    Vợ ở xa nhà gọi điện thoại cho chồng hỏi:
    - Anh yêu, con mèo con của chúng ta thế nào rồi?
    - Chết rồi!
    - Trời! Một tin dữ như thế anh phải nói có đầu có đuôi chứ? Chẳng hạn, anh có thể nói là "Nó trèo lên nóc nhà, không cẩn thận nên rơi xuống đất!". Rồi sau đó mới từ từ nói: "Nó không còn nữa". Anh hiểu không?
    - Anh hiểu rồi.
    - Anh yêu, bây giờ anh cho em biết mẹ em thế nào?
    - Mẹ trèo lên nóc nhà...

  2. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Người đàn ông hoàn hảo
    Một người đang đi trên phố và cố bắt chiếc taxi vừa chạy qua. Khi anh ta vào xe, tay tài xế chào với một nụ cười: "Thật đúng lúc! Anh thật giống Dave".
    - Ai cơ?
    - Dave Bronson. Có một anh chàng luôn làm mọi việc rất ổn thoả. Như là khi tôi tới đúng lúc anh cần xe... Chuyện như thế xảy ra với Dave mọi lúc.
    - Ai đó cũng phải có lúc mà.
    - Nhưng không được như Dave đâu. Anh ta là dân thể thao tuyệt vời. Anh ta có thể vào giải quần vợt chuyên nghiệp. Anh ta có thể chơi gôn với những chuyên gia. Anh ta hát như một nghệ sĩ opera và nhảy như một ngôi sao của Broadway.
    - Anh ta hẳn phải là một người đặc biệt, phải không?
    - Anh ta có trí nhớ tuyệt vời. Nhớ được hết sinh nhật mọi người. Anh ta biết tất cả mọi thứ về rượu vang, ăn với cái dĩa nào. Anh ta có thể sửa mọi thứ. Không giống như tôi. Tôi thay một cái cầu chì, và thế là toàn bộ mấy nhà hàng xóm tối đen thui.
    - Chả trách mà anh nhớ về anh ta như thế.
    - À, thực ra tôi chưa gặp Dave đâu.
    - Thế làm sao mà anh biết anh ta rõ vậy?
    - Tôi cưới bà vợ góa của anh ta.
  3. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Chiêm bao gì mà cười
    Có anh sợ vợ, một hôm ngủ trưa, chiêm bao, bỗng cười khúc khích. Vợ thấy thế đập dậy, hỏi:
    - Chiêm bao gì mà cười?
    - À! Mơ lấy được vợ lẽ.
    Vợ nổi cơn ghen, túm lấy áo chồng làm ầm ĩ. Anh chồng hoảng quá, vội phân trần:
    - Chuyện chiêm bao chứ có phải chuyện thực đâu mà làm thế.
    - Muốn chiêm bao gì thì chiêm bao, chứ chiêm bao như thế thì không được.
    - Thế thì từ nay không dám chiêm bao như thế nữa.
    Vợ lại bảo:
    - Ngộ sau cớ chiêm bao như thế mà không cười thì ai biết đâu.
    Chồng làm ra vẻ hối hận:
    - Vậy từ rày tôi không ngủ ngày nữa vậy.
  4. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Ðổi bò gầy lấy bò béo
    Làng Yên Lược có một cái văn chỉ lộ thiên thờ Khổng Tử. Trâu bò trong làng thả ăn cỏ ở gần đấy kéo vào phóng uế cả ra bệ thờ. Bọn lý trưởng, cường hào thấy không tiện, bèn họp làng, giao cho Xiển phải trông nom, rào giậu lại, và đặt ra lệ hễ bò nhà ai vào, làng sẽ bắt làm thịt chia phần.
    Lệ làng đặt ra, các nhà có bò đều dặn con hoặc người ở hết sức giữ gìn. Xiển có một con bò ốm, gầy như cái mo khô, cứ thả cho ăn ở gần đấy. Một hôm, Xiển để bò vào trong khu văn chỉ, cố ý cho dân làng biết.
    Ðang thèm thịt bò, bọn lý trưởng, cường hào lập tức cho người bắt làm thịt. Xiển nói:
    - Lệ làng đặt ra, tôi không dám kêu ca gì, chỉ xin làng nhớ cho từ nay trở đi bất cứ bò nhà ai, hễ vào văn chỉ là bắt làm thịt tuốt.
    Sau đó ít lâu, Xiển mua mấy cỗ bài tam cúc, chia cho bọn trẻ chăn bò rủ chúng tìm đám đất khô ráo, phẳng phiu ngồi đánh. Bọn trẻ thích quá, xúm nhau, chúi mũi vào ván bài, chẳng để ý gì đến bò mẹ nữa. Xiển lừa cho tất cả đàn bò lại gần khu văn chỉ, rồi mở cổng ra. Thấy cỏ bên trong xanh tốt, một con vào, hai con vào, ba con vào, thế là những con khác cũng chen nhau vào theo. Xiển đóng cổng lại rồi chạy về gọi dân làng ra bắt bò. Bắt được hơn một trăm con, phần nhiều là của bọn lý hương cường hào giàu có trong làng. Chúng bàn nhau:
    - Lần này, nhiều người đều phạm phải lệ làng, không lẽ ta đem làm thịt tất cả, vậy thì xin xí xóa.
    Xiển nhất định không nghe, lấy cớ rằng lần trước làng đã ăn thịt bò của mình rồi, nay làng tự ý bỏ lệ, Xiển sẽ kiện quan. Sợ Xiển làm to chuyện, chúng bàn nhau đền cho Xiển một con bò, rồi bổ cho các nhà có bò bị bắt chia nhau chịu tiền. Xiển nhất định không nghe, nói:
    - Chỉ có hai cách: một là đem làm thịt tuốt, hai là đem chia đều cho dân làng, mỗi nhà một con.
    Bọn lý hương cường hào bàn với nhau mãi, cuối cùng phải bằng lòng theo cách thứ hai, vì chia như vậy thì chúng còn được mỗi nhà một con, chứ đem làm thịt thì mất cả. Thế là, không những Xiển đã đánh đổi được bò béo, mà những nhà trong làng cũng được mỗi nhà một con.
  5. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Lớp trưởng???
    sáng tác: Quocson75
    Trung tâm điều trị bệnh tâm thần TW cử một giáo sư về tâm thần tổ chức đưa một số bệnh nhân tâm thần ra nước ngoài chữa trị bằng phương tiện máy bay. Để việc quản lý số bệnh nhân này được tốt hơn, giáo sư đã quyết định chọn một trong số những bệnh nhân đò làm Lớp trưởng.
    Trên máy bay, các bệnh nhân tỏ ra phấn khích quá mức và la hét làm ồn trên máy bay. Giáo sư bèn gọi Lớp trưởng vào và nói: "Em ra nói với các bạn giữ yên lặng, không được làm ồn trên máy bay".
    Một lát sau, quả nhiên trên máy bay không còn nghe tiếng ồn nữa. Giáo sư thấy lạ bèn ra kiểm tra thì không thấy ai cả ngoại trừ Lớp Trưởng, bèn hỏi: "Các bạn của em đâu hết rồi?".
    Lớp trưởng trả lời: "Các bạn ồn quá, em đuổi các bạn ra khỏi lớp rồi".

  6. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Sát sinh tội nặng lắm!
    Một người đánh cá đem cá vào chợ bán. Có nhà sư trông thấy, bảo:
    - Ngày nào ngươi cũng sát sinh, tội nặng lắm! Ðể nhà chùa làm lễ sám hối cho, có bằng lòng không?
    Người đánh cá hỏi: - Sám hối thì phải thế nào?
    Sư bảo: - Bán rẻ cá cho nhà chùa để nhà chùa phóng sinh, thả xuống ao.
    Người đánh cá nói:
    - Vâng! Nhưng xin nhà chùa cho mỗi con năm tiền, chứ kém không được.
    Sư nói:
    - Nam mô phật! Sao đắt thế! Xưa nay nhà chùa vẫn mua cá rán ở hàng cơm cũng chỉ có ba tiền một con, nữa là cá chưa rán.
  7. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    cac ban ah co the cac ban dã doc cau chuyen nay roi nhung neu cac ban ung ho toi thi hay chuyen nhau cau chuyen nay nha:
    một cậu bé tên là jon lần đâu` tiên đến trương`bài học đâu` tiên của cậu bé đo'' la` đếm số.Cô giao'' cho bài tập về nhà là:hãy học đếm số từ 1>4 và vì muốn cho mọi người biết là mình thông minh nên khi về đén nhà cậu bé đã đén ngay phòng của chị gái cậu và hoi?
    chị marry số đàu tiên đếm là gì(người chị đang nghe nhạc liền trả lời):ko quan tâm
    cậu chạy sang pòng ông anh hỏi:
    anh peter số thứ hai đếm la` gì(ông anh đang xem siêu nhân trả lời):siêu nhân
    va` cậu bé chay sanh phong nguoi` me hoi:
    me oi so thu ba dem la gi`(nguoi` me dang tra loi dien thoai lien noi):co...co
    va cuoi cung cau be chay sang phong cua bo hoi:
    bo oi so thu tu dem la gi(bo dang mai xem da bong lien noi): binh thuong thoi
    Sang hom sau khi vao lop co giao hoi: ai co the dem cho co tu 1>4 nao và ko ngan ngai jon gio tay
    Em.......
    co giao hoi : so dau tien la gi`:
    cau be tra loi ngay: ko quan tam
    su buc boi cua co giao len cao trao hoi gat:em nghi minh la ai ma tra loi nhu the
    jon lai noi ngay: sieu nhan
    co giao ko the noi duoc nua lien noi rang: em co muon co dua em len gap thay hieu truong ko
    cau be cung tra loi luon :co..co
    co giao lai bao: the toi se moi phu huynh cua em:
    jon van ko lay gi la so hai va tra loi luon : binh thuong thoi.
    Câu chuyện đã kết thúc .Cảm ơn các bạn rất nhiều

  8. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Kẻ cắp gặp bà già
    Một luật sư bào chữa cho một chàng mắc tội ăn trộm: "Thưa quan tòa, tôi nghĩ thân chủ của tôi không hề đột nhập vào căn nhà đó".
    Luật sư tiếp lời: "Cửa sổ phòng khách mở và anh ta thọc tay phải vào lấy vài món đồ vặt vãnh. Cánh tay mắc tội ăn trộm chứ đâu phải anh ta. Tôi không hiểu sao ngài có thể trừng phạt cả một con người chỉ vì một lầm lỗi của một bộ phận riêng lẻ trên cơ thể anh ta".
    Sau khi nghe lý luận, quan tòa trầm ngâm khá lâu rồi hóm hỉnh đáp: " Hay! Lý luận hay lắm! Xét theo lý lẽ đó, tôi tuyên án cánh tay của bị cáo một năm tù giam. Còn bị cáo có đi theo cánh tay hay không là tùy".
    Nghe xong, bị cáo cười toe toét rồi tháo rời cánh tay giả ra và đặt lên bàn và nói: "Quý tòa muốn giam nó bao lâu cũng được. Tôi không có ý kiến".

  9. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Tấm Cám thời hiện đại
    Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình nọ, có hai người con gái cùng cha khác mẹ. Tấm là con của bà vợ cả, Cám là con của bà vợ lẽ. Người cha mất rồi, mẹ Tấm cũng mất, nên Tấm phải ở cùng với dì ghẻ là mẹ của Cám.
    - Tấmmmm!!!!!!!!! Tao đã cấm mày xào nấm với dấm rồi cơ maaaaaaaaà. Đầu mày có bị ấm không? Cẩn thận tao cho vài đấm.
    - Tấmmmm!!!!!!!!! Mày hâm à, mày câm à. Sao mày đâm thủng cái mâm???
    Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như cơm bữa, cho dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước tổ dân phố vì vi phạm nếp sống văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng, trong khi Cám cũng đâm thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ song toàn.
    Một ngày nọ, dì ghẻ bỗng thèm ăn tép xào khế. Bà liền gọi hai cô đến và rằng: "Hai con! Hai con hãy ra ngoài ao tắm rửa giặt giũ cho sạch, cho thơm. Nhân tiện lúc đi ngang qua đồng bắt cho mẹ ít tép. Đứa nào bắt được nhiều tép về đây thì ta thưởng cho yếm đỏ, tôm thì càng tốt" .
    Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm chăm làm, cô nhảy ào xuống đồng. Một tay cô mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ. Còn tay kia bứt từng con đỉa đang bám chặt vào đùi, nhìn trước ngó sau rồi vứt mạnh về phía Cám đang say giấc trên bờ.
    Chẳng mấy chốc, giỏ tép đã đầy kín. Tấm cất tiếng gọi Cám đi về. Tỉnh dậy, Cám bỗng thấy hoảng sợ vô cùng khi nhìn thấy giỏ của mình trống rỗng. Như thế này thì mẹ sẽ đánh mất. Vừa mới hôm qua thôi, Cám còn chứng kiến cảnh mẹ mình đấm lia lịa vào mõm con chó becgie vì nó trót xơi trộm của bà củ khoai lang. Con chó dữ tợn là thế mà phải bỏ chạy, để lại bốn chiếc răng cửa ở bãi chiến trường. Nhớ đến cảnh đó, Cám bất giác đưa tay che lấy miệng mình...
    Về đến nhà, dì ghẻ đon đả ra đón Cám và thưởng cho Cám cái yếm đỏ. Còn Tấm, cô khóc tấm tức rồi lủi thủi ra chiếc giếng sau nhà. Cô thấy cuộc đời sau lắm trái ngang. Cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt đầy giỏ tôm tép mang về cho mẹ ghẻ, vậy mà lúc lên bờ, cô đã cả tin khi nghe Cám nói: "Chị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ mắng". Rồi lừa lúc Tấm quay đi, Cám đã tráo bỏ giỏ rỗng của mình lấy giỏ đầy của Tấm rồi phi trâu một mạch về lĩnh yếm mới, bỏ lại đằng sau vài viên gạch do Tấm ném với theo.
    "Thôi thì của đi thay người", Tấm tặc lưỡi. Sau đó cô nhẹ nhàng thả con cá Bống trong giỏ xuống giếng. Con cá Bống này là của một người đàn ông lạ mặt tặng cho. Lúc ở ngoài đồng tép, đang nằm đập thùm thụp hai tay xuống đất vì uất ức, bất chợt ngẩng lên, Tấm bỗng thấy ông ta từ đâu xuất hiện. Ông tự giới thiệu mình là Bụt. Tấm nhớ rõ lắm vì cái tên này lần đầu tiên cô thấy có trên đời. Lúc đầu cô đã nghĩ thầm "Tên gì mà xâu tệ, sao không giới thiệu tên Việt hay Hảo đi cho đẹp???". Tuy nhiên, cô đã trở nên có cảm tình khi nghe ông nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao con khóc?". Sau khi nghe Tấm kể lại mọi chuyện, ông Bụt mới cho Tấm con cá Bống này và dặn, mỗi khi cho Bống ăn cơm, hãy nhớ gọi: "Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người." Dặn xong, ông bỏ chạy vì bị con chó becgie mà Tấm mang theo nhe bộ hàm thiếu bốn chiếc răng cửa ra dọa.
    Kể từ ngày đó, mỗi lần sau bữa ăn, Tấm đều lén trút một bát cơm nóng hổi vào trong yếm và nhảy tưng tưng ra ngoài giếng để cho Bống. Những lúc như vậy, Tấm phải vừa nhảy vừa huýt gió để dì ghẻ và Cám khỏi nghi ngờ về hành động của mình. Tuy nhiên, hành động đó của Tấm đã không qua được con mắt tinh đời của dì ghẻ.
    "Không điên! Không dở hơi! Không thần kinh! Vậy mà vừa ăn no xong lại nhảy chồm chồm như phải bỏng" - Dì ghẻ nghĩ thầm. "Rõ ràng là khuất tất rồi đây."
    Rồi mụ sai Cám rình Tấm mọi lúc, mọi nơi; ghi lại mọi diễn biến, việc làm thường ngày của Tấm. Cám ghi được tất, không bỏ sót bất kỳ một hành động nào, kể cả những câu chửi thầm Tấm dành cho hai mẹ con Cám mỗi khi nàng tủi phận. Và rồi Cám phát hiện ra chiếc giếng, nơi Tấm thường nhảy tưng tưng đến mỗi khi ăn cơm xong. Ngay sau đó, Cám về thưa với mẹ. Dì ghẻ uất lắm. Bà nghĩ Tấm mang cơm cho giai...
    Ngay sáng hôm sau, lúc con gà còn chưa kịp cất tiếng gáy vì chiều hôm trước bị Cám đá vào cổ họng trong lúc tập võ, dì ghẻ đã gọi Tấm dậy: "Con ơi con ơi. Đi chăn trâu phải chăn đồng xa. Chớ chăn đồng gần, làng bắt mất trâu". Tấm ức lắm. Nàng vừa làu bàu, vừa mắt nhắm mắt mở nhảy lên lưng trâu. Làm sao mà không tức cho được, khi mới hai rưỡi sáng đã bị đánh thức, trong khi lịch ngủ thường ngày của nàng chỉ được bắt đầu vào lúc hai giờ mười lăm.
    Tấm vừa đi khuất, dì ghẻ và Cám vội chạy lại gần chiếc giếng. Từ đằng xa, hai mẹ con thi nhau nhặt gạch ném rào rào về phía đó. Chẳng biết họ đã ném bao nhiêu viên, chỉ biết rằng chiều hôm đó cả làng phải nghe chửi vì nhà hàng xóm bên cạnh tưởng mất trộm nguyên liệu.
    Tối đến, như thường ngày, Tấm lại mang cơm ra cho Bống ăn...
    "Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người." Người ta nghe Tấm gọi mãi, gọi mãi. Và rồi tiếng Tấm rú vang khi chỉ thấy một cục máu nổi lên mặt nước. Tấm oà khóc. Kẻ nào đã hãm hại Bống? Kẻ nào đã đang tâm làm việc này? Và thế là tối hôm đó, lần thứ hai trong ngày, cả làng lại một lần nữa phải nghe chửi.
    Bụt lại hiện lên và hỏi: "Vì sao con chửi?". Sau khi nghe Tấm kể lại sự tình, Bụt mới bảo Tấm tìm xương Bống về cho vào bốn cái lọ và chôn vào bốn góc giường nơi Tấm nằm. Nghe lời Bụt, Tấm quay về nhà tìm xương Bống. Tìm mãi mà không thấy, Tấm lại khóc. Khóc mãi thì có một tiếng nói the thé vang lên "Cục ta cục tác, cho ta nắm thóc ta bới xương cho". Ngẩng đầu lên, Tấm nhận ra con gà trống ngày nào, nay chất giọng đã hoàn toàn thay đổi vì di chứng của lần bị Cám đá vào cổ. Tấm ném thóc cho gà. Gà bới một lúc thì tìm thấy xương. Tấm nhặt lấy bỏ vào lọ và đem chôn dưới bốn chân giường nơi mình nằm...
    Ít lâu sau, tổng thống mở hội. Mọi người dân trong thành phố đều được mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng sớm, chuẩn bị những bộ sarê đẹp nhất, những đôi guốc đẹp nhất, và đặc biệt là bỏ qua thói quen ăn sáng hàng ngày. Tấm cũng muốn đi lắm. Gì thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí. Nhưng dì ghẻ lại không đồng ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan loại 3kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào thùng và bảo Cám quay cho chúng trộn lẫn. Sau đó bà bắt Tấm nhặt thóc gạo riêng ra, xong thì mới cho đi hội. Tấm uất lắm. Cô muốn bóp cổ Cám cho hả giận. Nhưng khi thấy Cám đang nằm thở phì phò vì chóng mặt, lòng nhân từ đã khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi... (về mặt này, người viết cho rằng mẹ con Cám nên cho Tấm lựa 1kg mè đen và 1kg hột é )
    Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi, nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc. Bụt hiện lên và hỏi: "Làm sao con khóc?", và rồi khi biết rõ câu chuyện, Bụt mới cười mà rằng: "Xời, tưởng gì, chuyện nhỏ. Ta sẽ cho chim của ta đến giúp con".
    Ngay lập tức, chim của Bụt bay đến, sà vào thùng thóc. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ cô cũng chẳng hình dung ra nổi, Bụt cho chim nhặt thóc giúp mình. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ...
    Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trảy hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại khóc. Bộ váy yếm duy nhất dì ghẻ cho cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini hai mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi guốc mộc. Tấm khóc to lắm. Một phần vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.
    Và Bụt đã nghe thấy thật. Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại chuyện gì nữa đây???". Sau khi nghe Tấm kể lể sự tình, Bụt mới bảo Tấm: "Con đào những cái lọ đã chôn ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có, toàn Versace không hà". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt nữa xuất hiện lần nào nữa trên giang hồ và nghe đâu, ông đã nằng nặc xin chuyển công tác...
    Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn lọ ở đâu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy chúng. Nào thì áo, nào thì quần, nào thì giày, và còn cả một chiếc Dylan. Tấm đóng bộ gọn gàng, nhảy lên Dylan và phóng thẳng đến nơi trảy hội. Lúc đi ngang qua cầu, táy máy thế nào, Tấm rơi một chiếc giày xuống hồ trúng ngay đầu vị vua trẻ đang ngồi câu cá ở dưới đó. Vua liền ngóc đầu lên chửi với theo "Đứa nào ném giầy vào đầu ông?" . Tấm sợ rằng sẽ đến muộn giờ trẩy hội nên Tấm mặc kệ và không quên vứt lại câu chửi thề về phía vị Vua trẻ đó "Tiên sư đứa nào chửi bà", nhảy lên lưng ngựa và tiếp tục thúc ngựa phi nước đại.
    Đến nơi, đúng lúc tổng thống đang mở cuộc thi kén vợ. Ai ướm vừa chiếc giày mà ngài mang ra, người đó sẽ là vợ của ổng. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người ít nhất cũng rộng ngót một size. Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giày của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc giày quá khổ. Tấm ngạc nhiên lắm. Trong khi đó tổng thống thầm nghĩ "Ông mà bắt được mày thì mày biết tay ông". Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Nàng trở thành vợ của tổng thống từ đó. Chẳng ai biết được vị vua trẻ đó đang toan tính điều gì chỉ thấy chàng ta nhếch mép cười mỉm trông vẻ rất gian xảo.
    Tấm và tổng thống kẻ tám lạng người nửa cân, hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe chẳng ai chịu nhường ai, nhà tổng thống ra sức hành hạ tấm thân ngọc ngà của tấm, nào là làm bia cho tổng thống tập bắn, nào là làm bao cát cho tổng thống tập oánh quyền... Tấm cũng chẳng vừa, Tấm bắt ruồi muỗi bỏ vào mồm tổng thống lúc tổng thống ngủ gật.... Chính vì thế mà cả hai người rất tâm đầu ý hợp, tổng thống thật sự rất sung sướng khi đã tìm được một ý trung nhân theo mong muốn của mình.
    Thấm thoắt đã đến ngày giỗ bố, Tấm xin phép tổng thống cho nàng trở về nhà. Vừa đến nơi, Tấm đã bị dì ghẻ bắt trèo cau hái quả. Nàng bực mình lắm. Dù gì thì cũng đường đường là chánh cung hoàng hậu, vậy mà phải trèo cây cau. Nhưng rồi nghĩ đến nghĩa vụ làm con, nàng làu bàu vài câu rồi nghe theo lời của mẹ ghẻ, trèo lên cây và không quên cắp nách đôi giày đã đi vào lịch sử.
    Lại nói về mẹ con Cám, khi thấy Tấm đã ở chót vót trên ngọn cây, cả hai liền cầm rìu chạy ra mà mắm môi mắm lợi chặt gốc. Cây đổ ụp xuống ao khiến Tấm rơi xuống nước. Cho chắc ăn, mẹ con Cám gí điện xuống nước cho Tấm chết hẳn. Báo hại mấy trai làng đang tắm cách đó không xa cũng bị một phen điện giật. Thấy Tấm đã chết hẳn, Cám mới lấy quần áo của Tấm và mặc vào người rồi đi thẳng vào cung.
    Tấm chết đi hoá thành chim vàng anh. Nàng muốn bay vào Nhà Trắng lắm. Nàng muốn được nhìn thấy tổng thống hàng ngày. Nhưng nàng không dám. Không chỉ riêng nàng, tất cả loài chim trong vùng chỉ nghe đến tên nhà tổng thống là đều bay mất dép. Chả là tổng thống đang tập bắn chim. Con vật xấu số nhất bị ông ta bắn chết mới chỉ cách đây mấy ngày bằng cả một băng AK. Nàng chỉ dám đến bên tổng thống mỗi khi đêm về và hót cho ngài nghe những điệu nhạc mà chính nàng cũng không thể hót lại được lần thứ hai. Thấy con chim lạ cứ quấn quít bên mình, một hôm ngài hỏi: "Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào ống quần". Nghe vậy, vàng anh bay vào ngay, và suýt chết ngạt trong đó...
    Từ ngày có vàng anh, tổng thống quên cả Cám mỗi khi đêm về khiến Cám tức lắm. Nó bèn sai quân lính bắt chim, vặt sạch lông vứt ra vườn. Từ đám lông ấy mọc ra hai cây soan đào. Tổng thống thấy đẹp, bỏ chơi chim chuyển sang chơi cây. Cám tức mình lại sai chặt sạch cây trong vườn và lấy gỗ đóng thành khung cửi. Niềm vui chẳng trọn vẹn. Hôm sau suýt nữa thì Cám bị truy tố vì tội lâm tặc.
    Khung cửi hàng ngày phát ra tiếng kêu: "Kẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt cho". Điên tiết, Cám đốt thành tro và đem rải ra đường. Từ đám tro ấy lại mọc lên cây thị, và chỉ có duy nhất một quả...
    Lại nói về nhà tổng thống, Từ ngày Cám về Nhà Trắng, nhà tổng thống cảm thấy có điều gì lạ lạ. Ngài sinh buồn phiền, ngày ngày dạo chơi khắp nơi cho khuây khoả. Một hôm, khát nước, tổng thống đi qua quán của bà già nọ. Vua kêu hai cốc trà đá. Bà cụ mời ngài miếng trầu. Thấy miếng trầu ngon sao giống của đệ nhât phu nhân têm ngày trước, nhà tổng thống mới gặng hỏi, đồng thời xin bà miếng nữa...
    Thì ra một lần bà lão đi ngang qua cây thị, thấy có quả thị ngon, bà mới nói: "Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ăn chứ bà không ngửi". Gọi mãi, gọi mãi mà thị không rơi, bà mới dùng dép ném. Thấy quả thị đẹp, bà lão mang về nhà để ngắm hàng ngày. Nhưng kỳ lạ làm sao, từ ngày có thị, mỗi lần bà lão đi ra khỏi nhà, khi quay về, nhà cửa lại gọn gàng sạch sẽ, cơm nước đầy đủ. Bà ngạc nhiên lắm. Bà kể cho mọi người nghe, và sau đó phải giấu biệt thị vì ai cũng muốn mượn. Rồi một ngày bà giả vờ đi ra khỏi nhà rồi sau đó quay lại, bà thấy trong quả thị có một người con gái nết na, xinh đẹp bước ra. Bà mừng lắm, chạy vội lại xé tan vỏ thị. Từ đó Tấm ở lại với bà lão.
    Khi tổng thống hỏi, bà mới gọi Tấm ra. Hai vợ chồng nhận ra nhau, mừng mừng tủi tủi. Sau đó tổng thống đưa Tấm về Nhà Trắng lại làm hoàng hậu.
    Gặp Tấm, thấy nàng xinh đẹp hơn xưa, Cám mới hỏi: "Chị Tấm ơi, chị làm thế nào mà đẹp thế?". Tấm mới sai đào một cái hố sâu, bảo Cám đứng dưới để Tấm giội nước sôi xuống. Cám vui lắm. Vậy là nó lại sắp được đẹp như Tấm rồi. Cám cười rạng rỡ và không quên dặn Tấm phải đun nước thật sôi giội cho sướng...
    Cám chết, Tấm băm vằm xác Cám làm nghìn mảnh, nấu mắm rồi sai quân lính đóng chum dán nhãn Phú Quốc đem biếu dì ghẻ. Dì ghẻ đang ăn khen ngon, bỗng có con quạ đến kêu rằng: "Ngon gì mà ngon, mẹ ăn thịt con có còn xin miếng". Dì ghẻ giật mình, nhìn xuống đáy chum thấy đầu của Cám. Mụ kêu to ba tiếng rồi lăn đùng ra chết. Tấm cũng suýt bị truy tố vì tội giết người cũng may mắn là có ô dù to nâng đỡ nên mới thoát nạn... Từ đó Tấm suốt ngày ở trong cung chẳng dám đi đâu sợ dân chúng chửi bới chê cười bởi chí ít gì thì Tấm cũng là đương kim hoàng hậu mà.

  10. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Chúa sẽ phù hộ cho anh!
    Bob say khướt. Anh ta về nhà, đập cửa:
    - Ồ, Bob! Anh đã về đấy ư?
    - Ừ, em yêu ạ, anh gặp bạn cũ.
    - !?
    - Anh nhậu hết lương tháng rồi.
    - À, em có thể hiểu.
    - Xe lại bị giữ...
    - Chuyện đương nhiên mà.
    - Ôi, em đúng là người phụ nữ hiền dịu nhất trần đời. Ừm... Ờ... hình như cái dây chuyền em đưa hôm qua, anh trót tặng một cô gái.
    - Lạy Chúa, em thật là may mắn!
    - Sao, em định nói là em rất hài lòng ư?
    - Vâng, vì em chỉ là... hàng xóm của anh. Hãy can đảm lên, chỉ còn vài bước chân nữa thôi. Cầu Chúa phù hộ cho anh!

Chia sẻ trang này