1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cười hở mười cái răng_không cười không phải là người

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi luuchivi, 18/02/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    An toàn trong lao động
    sáng tác: - _ _ _ _ _ -
    Lớp học bài "An toàn trong lao động" cô giáo dẫn cả lớp đến tham quan công trường xây dựng. Sau bai giang... Không may tại công trường có một chú công nhân bị rơi từ trên cao xuống.
    Cô giáo họp cả lớp lại và hỏi :
    - Các con cho cô biết tại sao chú công nhân lại bị rơi xuống đất ?
    HS1 :
    - Thưa cô tại chú công nhân không mang dây bảo hiểm ạ.
    - Tốt lắm, rất có thể như thế, còn ai có ý kiến nào khác không ??
    HS2:
    - Thưa cô tại thang của chú công nhân bị trượt.
    - Tốt lắm, rất có thể như thế, còn ai có ý kiến nào khác không ??
    HS3:
    - Thưa cô tại chú công nhân chửi em.
    -???? Chú công nhân chửi em thế nào ?
    - Đ.M thằng kia đừng có rung cái thang ...

  2. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Ám Khí !
    sáng tác: Ga_trong
    Chuyện trên xe bus đông người. Xe chật ních, chạy nghiêng ngả nên mọi người phải đứng và đưa tay lên nắm chắc lấy tay vịn trên trần xe. Một phụ nữ bỗng lên tiếng nói với anh chàng đứng sát bên :
    - Anh làm ơn ôm chặt lưng tôi có được không ?
    Ngỡ ngàng giây lát, anh ta liền khoái chí làm theo. Nhưng khi anh ta buông lời tán tỉnh thì cô gái lại tỏ ra khó chịu. Ở bến xe tới, khi thấy cô nàng chuẩn bị xuống xe, anh chàng ta bực mình nói :
    - Nếu cô không thích tôi tại sao cô lại bảo tôi ôm lưng cô ?
    Cô nàng lạnh lùng nói :
    - Làm như vậy để anh hạ "cánh gà" xuống. Tôi không chịu nổi mùi ám khí của anh cứ xộc vào mũi khi anh đưa cánh tay lên cao.

  3. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Câu nói cuối cùng
    - Của tổ bay : " cái đèn hiệu kia đang nháy, nhưng mà kệ nó "...
    - Của tổ trưởng tổ bảo vệ nhà máy điện nguyên tử: " chỗ này chẳng có gì nguy hiểm "...
    - Của người câu cá biển: " con cá này rõ ràng chưa được 1 mét " ...
    - Của kiến trúc sư: " a tôi quên mất một thứ " ...
    - Của một kiến trúc sư khác khi đang động đất: " nhà này tôi thiết kế, không có gì phải sợ cả " ...
    - Của nhà du hành vũ trụ: " không sao, ôxy còn đủ cho 15 phút nữa " ...
    - Của trộm đột vòm: " thang dây buộc chắc chắn rồi " ...
    - Của người lái ô tô : " thằng điên này không chịu tránh thì ta cũng không tránh " ...
    - Của phụ trách bể bơi: " tôi nhảy xuống cứu em đây " ...
    - Của người lái máy xúc: " ống sắt gì mà lạ vậy nhỉ, thử xuống xem sao " ...
    - Của người bay khinh khí cầu: " chúng ta chưa bao giờ bay gần tháp Ép-phen như lần này " ...
    - Của tên cướp nhà băng: " hệ thống báo động đã được tắt " ...
    - Của thợ săn gấu: " nào, chú gấu nhỏ, mẹ đâu ? " ...
    - Của thợ đốn cây: " chú ý, cây chuẩn bị đổ " ...
    - Của lái phụ: " bên phải không có xe nào tới " ...
    - Của hướng dẫn viên du lịch: " lần sạp núi gần nhất xảy ra cách đây 200 năm " ...
    - Của vận động viên leo núi : " dây an toàn rất chắc chắn " ...
    - Của vận động viên leo núi khác : " tảng đá này có vẻ chắc chắn " ...
    - Của nhà sinh vật học: " con rắn này tôi biết rất rõ, nó không độc " ...
    - Của người buôn trứng khoán: " mua hết ngay lập tức " ...
    - Của tổ trưởng tổ gỡ bom: " đồng chí hãy cắt cái dây dẫn này " ...
    - Của tổ viên tổ gỡ bom : " tôi chọn dây dẫn màu đỏ " ...
    - Của tổ viên tổ gỡ mìn: " có tiếng tíc tắc gì thế nhỉ ? " ...
    - Của thủ trưởng : " món quà thật đẹp, bật lửa hình khẩu súng " ...
    - Của thầy giáo hoá học: " thí nghiệm này hoàn toàn không nguy hiểm chút nào " ...
    - Của nhà hóa học : " Axít này nhẹ " ...
    - Một nhà hóa học khác: " hỗn hợp này chỉ nên lắc từ từ " ...
    - Một người khác : " đúng ra bây giờ nó phải chuyển sang màu vàng " ...
    - Một người khác nữa : " nó có được phép nóng lên không ? "...
    - Lại một nhà hóa học nữa: " bây giờ đến lúc nếm thử mùi vị " ...
    - Thêm một người nữa: " đây thật là một phản ứng thú vị "...
    - Của phi công : " quên bơm xăng là thế nào ? " - Của người lợp ngói: " trời ạ, hôm này gió to quá " ...
    - Của thảm tử: " rõ ràng anh là tên giết người "...
    - Của người bị trấn lột : " tôi không có tiền " ...
    - Của ông chồng: " thật sao, hôm qua là ngày cưới của chúng ta à ? "...
    - Của thợ điện: " xong rồi, bật thử xem nào "...
    - Của thợ điện khác: " chắc chắn là tôi đã rút cầu chì rồi "...
    - Một người nữa: " tôi bật điện đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy "...
    - Thêm nữa: " chỗ này không có điện " ...
    - Của nhà phát minh: " nào chúng ta thử lần nữa "...
    - Của thầy dạy lái xe: " đèn xanh rồi " ...
    - Một thầy dạy khác: " bây giờ chị thử một mình nào "...
    - Một thầy khác nữa: " anh thử lùi đỗ xe vào chỗ tôi đang đứng đây "...
    - Của người đi xe đạp: " xem này, tớ buông cả hai tay "...
    - Một người đi xe đạp khác: " nó phải dừng lại chờ, tớ đang ở đường chính "...
    - Của người đi xe máy: " mũ bảo hiểm, tớ chẳng cần " ...
    - Của người nhảy dù: " Cái gì, ba lô !!! " ...
    - Một người khác: " dù phụ đâu ? " ...
    - Của đồ tể: " ê này, vứt con dao cho tao "...
    - Phi công trưởng: " đúng theo kế hoạch, vài phút nữa chúng ta sẽ hạ cánh"...
    - Của thợ lắp ống gas: " cậu có lửa không ? "...
    - Của khách trong quán ăn: " tôi chọn món nấm rừng " ...
    - Của con tin: " mày không dám bắn đâu ! "...
    - Một con tin khác: " súng không có đạn "...
    - Con tin khác nữa: " súng nhựa chứ gì ? "...
    - Của thợ sửa đường ray: " tàu chạy ở đường ray bên cạnh "...
    - Của thợ săn: " rõ ràng là vừa có con sư tử ở đây "...
    - Của lính mới, tập ném lựu đạn thật : " thủ trưởng vừa nói là tôi phải đếm đến mấy ? "...
    - Một lính mới khác : " đây là quả lựu đạn giả "...
    - Của đao phủ: " máy chém bị kẹt à ? Không sao, để tôi xem lại " ...
    - Của phi công ném bom: " đang bay lộn ngược thì không được thả bom, KHÔNG !!!!" ....
    - Của dân nghiện: " tép này quá nguyên chất ! "...
    - Của thợ thông ống khói: " trên này trơn quá ! "...
    - Của người dạy thú xiếc: " sao ? Tôi tưởng anh cho hổ ăn rồi ?

  4. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Cây quất (phỏng theo Cây khế)
    Ngày xửa ngày xưa , xưa lắm ... để anh kể về cái xưa của nó . Nó xưa đến cái mức mà ông cố nội của anh kể lại cho ông nội anh nghe hồi thế kỉ 19 ( sau này anh tìm được cuốn băng ghi âm buổi kể chuyện ấy ) ông cũng đã bắt đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa.. ."
    Anh nhắc lại lần nữa là xưa lắm rồi . Ở một làng nọ có một gia đình khá giả . Nhà có hai anh em trai , mặc dù là người Việt Nam chính cống nhưng ông bà lại sính ngoại nên đặt tên một đứa là : Luân Đôn đứa còn lại gọi là Sinh Tơn . Một ngày xấu giời nọ hai ông bà lên hứng hồi xuân , rủ nhau lên đồi ôn lại " chuyện của chúng mình " Chẳng may hôm ấy có con hổ cụt chân đói quá mò về làng , đi ngang qua đồi , thấy hai cục thịt béo đang hú hí , ngứa mặt nó xơi béng mất . Đôn và Tơn kể từ ngày ấy được nhà trường miễn giảm học phí vì là trẻ mồ côi .
    Thằng Tơn là thằng anh , tính tình không khác gì mấy thằng USA gian ngoan , xoả quyệt và thâm độc , còn thằng Đôn thì ngược lại , ngoan ngoãn hiền lành và Galant không khác gì một quý ông người England . Thấm thoắt đã mấy lần ************* đọc điện mừng Xuân trên tivi . Đôn và Tơn cũng đã trên 18 tuổi bắt đầu cũng muốn tự lập để còn lấy vợ nên bàn nhau chia tài sản để ra riêng cho thoải mái , dạo đó chưa có Luật Sư để chia tài sản hai ông bà để lại nên hai anh em tự phân chia . Để công bằng , hai anh em mua bộ bài về đánh . Mỗi lần thắng là được lấy một thứ trong nhà . Vốn gian xảo có thừa lại hay đú theo bọn trai làng đi đánh bạc các dịp Tết, Tơn nó chơi gian thắng hết của cải trong nhà. Cuối cùng, đỏ cho Đôn, ván cuối bốc bài lên có đủ 3 phỏm ù luôn nên được một mảnh đất nhỏ ngoài đê, trên đó có một căn nhà cấp 4 xuống cấp và khu vườn có một cây Quất - Quảng Bá rất sai quả .
    Tơn sau đợt ấy giàu to nhờ bán đất mặt đường cho nước ngoài xây nhà nghỉ .Tiền như quân Nguyên, gái gú bia rượu cả ngày, sống như ông Vua con trong làng vậy .Còn phần Đôn, nhờ chăm chỉ đánh máy thuê với cả ghi lô đề cho chủ nên cũng chộp giật sống qua ngày được . Mỗi tội gái làng nó không thèm để ý vì không có tương lai gì . Đôn buồn lắm . Chủ nhật ấy , đang dạo trong vườn nghĩ mưu cưa con ông chột đầu làng thì Đôn thấy có con chim to vật vã đang xực liên tục mấy quả đầu mùa chỗ cây Quất của chàng . Bực mình chàng vào xách con Rựa lâu nay thủ trong nhà , rón ra rón rén chạy lại chụp ngang cổ con chim , kề dao vào cổ chim chàng rít qua kẽ răng : " Chết *******, cây Quất ông mày trồng để Tết bán lấy tiền mua pháo hoa mà mày dám phá à , bó mày lại làm giò chả bây giờ! "
    Chim sợ vãi cả đái, phều phào kêu " Ăn một quả giả cục vàng, may túi 3 gang , mang đi mà đựng " . Rợn hết cả óc gáy, phim kinh dị Đôn xem cũng nhiều nhưng giờ mới thấy chim biết nói tiếng người, cho là sự lạ, lòng Đôn cũng nguôi giận, chắc là sợ thì đúng hơn. Nhưng để chắc ăn chàng còn dứ thêm một câu " "Được rồi , cho mày về, mai không qua chở ông đi lấy vàng ông vác súng rình tỉa mày chết, mày la cà ở đâu tao biết hết rồi. Hiểu chưa?" Chim dạ vâng rối rít rồi bay mất hút. Đôn bần thần quay vào nhà ...
    Sáng hôm sau chờ mỏi cả cổ mà chẳng thấy chim cò đâu, Đôn lầm bầm tự rủa mình ngu như Bò: "Đến thằng anh mình nó còn lừa cả mình , nói chó gì đến Chim với chả chóc" . Định bụng ra ngõ làm đĩa bún đậu mắm tôm thì bất thình lình Đôn thấy chim bay đến . Đôn cả mừng , xắn xuýt xun xoe đến hỏi chim :
    - Định cho tao leo cây hay sao mà lâu thế , con Vợ?
    - Đang điên hết cả đầu, đau hết cả người đây này, lắm mồm thế ! Nãy bay ngang quán cà phê, có thằng nào hút bồ đà thơm nức mũi, mình đang phê nhắm mắt bay, dính bố nó vào dây điện thằng chết dẫm nào căng ngang đường, giật cho tí chết, rụng hết cả lông gáy. Nói xong Chim chìa cái gáy còn lơ thơ vài cọng lông cho Đôn xem.
    - Hề hề - Đôn hềnh hệch cười - Tớ biết đâu được í . Mà thôi , mình đi nhở .
    - Mang túi đi chưa ?
    - Rồi , tối qua cắt hai cái ống quần cũ may rồi , vừa thành cái túi vừa có cái quần Ngố, trông cũng được, tí về tao mặc cho mà xem .
    Đôn leo lên lưng chim ngồi , chim nói :
    - Chuyến bay bắt đầu khởi hành đến mỏ vàng, đề nghị quý khách thắt dây an toàn . Tuyệt đối, không hút thuốc trên lưng Chim kẻo cháy lông .
    - Bố ông , rỗi hơi à !
    Chim cười :
    - Lúc sáng cũng làm hai chai, giờ hơi máu tí, thông cảm đê.
    Đôn thò tay vào túi quần , móc ra hai quả cam xã Đoài tọng hẳn vào mồm chim nói:
    - Ăn đi rồi lướt .
    Chim nuốt vội tí nghẹn, rùng mình cất cánh bay lên. Qua Vịnh bắc Bộ rồi qua Đảo Trường Sa, Chim bay vào một khu vực sương mù dày đặc, tầm nhìn giảm xuống dưới 1km , sức gió mạnh cấp 10, cấp 11 giật lên cấp 12 khi chiều tối, biển động dữ dội. Dự báo trong 24 h tới ...( quên , đây là dự báo thời tiết hôm qua , he he ) Bất thình lình hạ cánh đột ngột xuống một hòn đảo hoang vu . Trên đảo vàng nhiều không kể xiết .Toàn loại 4 số 9 từng cục từng cục to thôi rồi. Căn bản là cũng thích nhưng vì không tham lắm nên Đôn cũng chỉ lấy đâu khoảng dăm yến rồi lên lưng chim quay về . Khi trở về , Đôn nhảy ngay lên Công ty vàng bạc đá quý đổi vàng lấy tiền mặt . Qua Nokia mua 2 con 9900 đời mới nhất thời bấy giờ . Tặng con chim một cái còn dặn thêm :
    - Bao giờ tao nháy , mày qua chỗ tao ăn Quất rồi chở tao đi nữa nhá .
    Chim lặng lẽ gật đầu rồi thở dài. Nghĩ thầm , tao mà là người thì tao mua cả cái vườn Quất Quảng bá chứ tội gì cho mày hưởng lợi . Đoạn bay đi đâu không rõ.
    Tin Đôn được chim thần giúp đỡ , nay giàu có hơn cả BillGate nhanh chóng lan đến tai của Tơn . Hắn tức lắm . Rắp tâm lừa Đôn thêm quả nữa mới đành lòng ......
    Một ngày nọ ... hình như là Chủ Nhật hay sao đó , thằng Tơn qua chỗ nhà Đôn . Chả vòng vo gì cả hắn vào thẳng vấn đề giọng ngọt như mía:
    - Chú Đôn này , lâu nay anh cứ canh cánh trong lòng chuyện đối xử tệ bạc với chú . Nay , anh cũng có tuổi rồi , chỉ thích vui thú điền viên . Anh dành lại cho chú tất cả , chú về chăm nom bàn thở tổ tiên hộ anh . Còn anh ra đây sống nốt quãng đời còn lại .
    Đôn nghe và ngẫm nghĩ :
    - Nó nói nghe cũng ngọt. Dù gì thì nó cũng thích cây Quất của mình , cho nó thì chả mất đi đâu , mình giàu phết rồi , bây giờ có thêm mấy cái Vila sống đến già cũng chẳng hết tiền. Còn ở đây với cây Quất , nhỡ con chim dở hơi ăn cám lợn không đến nữa thì cũng thế .
    Xong xuôi , Đôn gật đầu đồng ý .
    Tơn mừng nhảy cẫng lên, va cái độp vào cái đèn hoa kỳ , dầu tưới xuống đầu, bắt lửa cháy phừng phừng, người ngợm, chân tay bỏng độ 5 trong như quái vật. Mấy lần đạo diễn phim X-Men III bay từ Mỹ sang mời đóng nhưng vì bận chờ con Chim nên Tơn phải từ chối. Thế rồi Đôn cũng chuyển sang nhà Tơn ở hẳn, còn Tơn lại sang nhà Đôn.
    Nhờ xin được số Mobile của chim thần , sáng thứ Hai Tơn gọi ngay cho chim . vừa lúc chim đang thèm Quất, thế là bay đến. tưởng là quen biết rồi , chim đậu xuống phát là chén quất ngay, ai ngờ thằng Tơn nó rình sẵn. Nó phang cho một phát quay cu lơ . Lúc tỉnh dậy thấy mình bị trói gô vào thành giường, chim cả kinh không hiểu chuyện gì xảy ra . Kịp lúc Tơn bước đến , hắn phì phèo điếu Du lịch, hất hàm nói :
    - Con Chó, bây giờ tính sao?
    - Sao là thế nào? Đôn đâu? Mà tao là Chim chứ phải Chó đâu, thằng hâm kia!
    - Tơn bán lại nhà cho tao rồi , mày ăn trộm Quất thì phải giả vàng cho tao, tao mới tha. Hiểu chưa?
    - À, chuyện nhỏ thế thì việc gì mày trói tao như trói Lợn chuẩn bị chọc tiết thế này, mai may túi ba gang tao đưa đi lấy .
    - ***** phải nhắc, anh mua túi đây rồi, đi luôn .
    Nói rồi hắn cởi trói cho Chim, cẩn thận leo lên lưng không quên mang theo cái balo 9 túi mới mua 60K ngoài chợ Đồng xuân.
    Chim chán nản nhưng sợ nó bóp cổ mình nên cũng đưa đến đảo lần trước . Thằng Tơn nhặt đầy một túi , rồi lại găm thêm mấy cục vào người . Chim biết nhưng kệ cha nó , nói với thằng mặt dày này chỉ tổ phí lời .
    Khi quay về , phần vì nặng , phần vì đói , chim vừa bay vừa ngủ gật . Một con Vietnam Airline bay ngang qua, chim không kịp tránh, nó táng cho một phát . Cả chim lẫn Tơn rơi tòm xuống biển, chết mất xác ...nghe đâu xác hai đứa dạt vào bãi biển Phunkhet của Thái Land trong trận Sóng Thần vừa rồi ...
    Còn Đôn đã sống một cuộc đời vương giả từ đó ..chỉ tiếc , vì nhiều tiền , hắn đâm ra chơi bời nghiện ngập . Sau chết vì dùng quá liều thuốc lắc.

  5. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Chú vẹt thông minh
    Có một cô gái nuôi được một con vẹt rất khôn, biết nói đủ chuyện. Một hôm cô gái thấy con vẹt bẩn quá bèn mang nó vào nhà tắm và tắm cho nó. Nhân tiện đã ướt đồ, cô gái cho con vẹt đứng rũ khô lông rồi tắm cho mình luôn.
    Con vẹt nghiêng ngó một hồi rồi cứ lải nhải "Thấy hết rồi nha ! Thấy hết rồi nha !".
    Cô gái bực quá bèn xách con vẹt ra vặt hết lông trên đầu nó cho chừa cái tội nói bậy. Vài hôm sau, Sếp của cô gái nọ lại nhà chơi.
    Con vẹt nghiêng ngó nhìn cái đầu hói của vị khách một lúc rồi rụt rè hỏi: "Bộ đằng ấy cũng thấy hết rồi hả ?"

  6. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Chuyện tình Cá và Nước
    Cá nói: em yêu anh, em luôn mở to mắt mình để cho anh có thể chảy vào trong em, để em luôn nhìn thấy anh!
    Nước nói: anh yêu em, anh luôn ở bên em, để anh có thể quấn quýt lấy em, để anh có thể ôm trọn em trong lòng mình....
    Nồi nói: sắp sôi rồi, còn ở đấy mà tâm sự!!

  7. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn
    Ngày xửa ngày xưa, tại xứ sở nọ, có một vương quốc thịnh vượng và thanh bình. Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng như bông. Hoàng hậu của vương quốc ngồi đan bên cửa sổ...
    "Ái dồi ôi, ối dồi ai" - Hoàng hậu kêu thất thanh và vứt mạnh kim đan ra phía trước. Bà bị kim đâm vào tay. Cũng phải đạo thôi, vì từ bé đến giờ, sống trong nhung gấm, người hầu kẻ hạ xung quanh, có bao giờ phải đan đâu. Bà đau, đau lắm. Một giọt máu từ tay bà rơi xuống tuyết, tuyết phủ che mất. Một giọt nữa, lại bị tuyết che. Tức mình, bà nặn máu cho ra. Máu hoà xuống tuyết, đỏ lòm. Hoàng hậu liền ước : ?oSau này mà có một người con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun thì sướng nhờ?. Nghĩ vậy, bà mỉm cười e thẹn, và kéo tuột nhà vua vào phòng ngủ...
    Chín tháng sau, hoàng hậu sinh được một cô con gái giống y như mong ước. Da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun nhưng răng thì vàng khè (Chắc do quên ước nên thượng đế nhầm). Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Bạch Tuyết vừa được sinh ra thì bà mất, hưởng thọ 17 tuổi và an táng tại quê nhà.
    Một năm sau, vua cha lấy vợ mới. Bà này tuy đẹp, nhưng kiêu và tinh vi. Ngày nào bà cũng soi gương và hỏi:
    ?oGương kia ngự ở trên tường.
    Nước ta ai đẹp được dường như ta.
    Ta là hoàng hậu kiêu sa.
    Gương mà nói xấu là ta đập liền?.
    Gương rất acay nhưng sợ bị đập nên đành trả lời: ?oThưa hoàng hậu, hoàng hậu đẹp nhất trần đời?. Nghe vậy, hoàng hậu sướng rơn cười tete.
    Bạch Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, nhất là khi nàng không cười vì cười thì nhe bộ răng vàng khè như hút thuốc lào chục năm ra. Mỗi bước chân nàng đi, hoa trái như tươi hơn, chim chóc như hót hay hơn, và không gian tràn ngập tiếng vui cười. Năm lên bảy, Bạch Tuyết bắt đầu đẹp hơn hoàng hậu, giờ đã bước vào tuổi lục tuần.
    Vào một ngày nọ, như thường lệ, vừa tỉnh giấc, hoàng hậu hỏi ngay gương thần. Nhưng lần này, gương thần tức mình vì hôm qua hoàng hậu hỏi gần trăm lần nên trả lời: ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn?. Nghe gương trả lời, hoàng hậu giận tím người. ?o Này thì đẹp này, này thì đẹp này?, hoàng hậu vừa gào, vừa đập gương bôm bốp vào tường. Đập chán, bà liền cho gọi người thợ săn giỏi nhất của vương quốc đến... đập tiếp, sau đó bà ra lệnh: ?oNhà người hãy đem con Bạch Tuyết xấu xí vào rừng, treo nó lên cành cây, và moi tim gan của nó về đây cho ta xào cần tỏi. Mau! À quên, thêm bộ lòng non nữa?.
    Người thợ săn vâng lệnh và đem Bạch Tuyết vào rừng. Khi ông rút dao ra, Bạch Tuyết liền khóc lóc van xin thảm thiết:
    ?oBác tha cho cháu bác ơi
    Cháu xin ở lại rừng chơi suốt đời
    Bác về đưa với mụ già.
    Lòng thì bác lấy lòng gà ngon hơn.
    Tim thì bác mổ lợn xề.
    Gan, bác bắn hoẵng mang về lập công?.
    Nghe Bạch tuyết khóc lóc van xin nhức đầu quá, người thợ săn đành thả cho Bạch Tuyết chạy đi, rồi ồng quay trở lại lâu đài với bộ lòng gà, tim lợn trên tay...
    Lại nói về Bạch Tuyết. Được người thợ săn thương tình, cô chạy một mạch không thèm ngoái lại vì sợ ông đổi ý. Vận động viên Olympic huy chương vàng chạy việt dã nhìn thấy cố cũng phải gọi bằng cụ. Cô cứ chạy, chạy mãi. Thú rừng gào rú xung quanh cô vì toàn bị cô dẫm vào đuôi. Gai rừng cứa khắp người cô. Không biết cô đã phải đau đớn thế nào, chỉ biết rằng sau này thì thân thể cô chằng chịt sẹo.
    Chạy một thôi một hồi, nghĩ chừng đã đủ, Bạch Tuyết dừng lại và bắt đầu khóc, vừa khóc cô vừa lèm bèm chửi. Cô khóc thương người mẹ quá cố. Cô khóc giận người cha nhu nhược. Cô chửi mụ dì ghẻ độc ác. Và cuối cùng, cô khóc vì sợ. Không sợ làm sao được, khi bầy thú hoang bị cô dẫm vào đuôi chạy xung quanh cô cứ liếm mép quèn quẹt. Cô sợ quá, bật dậy chạy tiếp. Cô cứ chạy như vậy không biết đã bao xa, vượt qua bao con suối, leo qua bao ngọn đồi. Thế rồi, đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bỗng trước mắt cô hiện ra một ngôi nhà nhỏ. Mừng rơn, Bạch Tuyết hét to: "Y.a.h.o.o!!!!!!!, sống rồi".
    Từ từ, thận trọng, Bạch Tuyết tiến lại gần ngôi nhà. "Cộc... Cộc...Cộc", cô gõ cửa. Không có tiếng đáp lại. "Kịch...Kịch...Kịch", Bạch Tuyết lấy chân đá vào. Không gian vẫn im lặng như tờ. "Uỳnh...Uỳnh... Uỳnh", lần này, lấy hết sức bình sinh, Bạch Tuyết mắm môi mắm lợi song phi thẳng vào cửa. Chỉ có tiếng ẳng của một con chó hoang bị cửa đập vào đầu, chạy thẳng. Bạch Tuyết thử lẩm bẩm "Xời, thế mà cứ tưởng là có khoá". Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng kỳ thú mà có nằm mơ cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra được. Đồ vật trong nhà, cái gì cũng bé tẹo, mà loại nào cũng có 7 thứ...
    Trong khu rừng này, không có một bóng dáng người qua lại, ngoại trừ 7 người đàn ông tí hon, hay còn gọi là Băng 7 chú lùn. Những chú lùn không phải do bẩm sinh mà do trước đây sống gần sông Tô Lịch, bị nhiễm khuẩn chiều cao nên bị lùn đi. Thường ngày, cả 7 chú lùn đi làm từ sáng sớm, sau khi đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho bữa tối. Họ làm cửu vạn bốc dỡ mía tại một thị trấn cách đó không xa. Hôm nay, họ về muộn hơn thường nhật vì có xe mía về đột xuất. Từ xa, cả 7 chú đã nhận thấy nhà mình có điều gì khác lạ so với mọi ngày. Cửa giả thì mở toang. Khói thôi toả lên từ mái bếp. Và chao ôi là thú dữ đứng xếp hàng trước cửa, nước dãi chảy tùm lum. Bước vào căn phòng, sự xáo trộn đầu tiên đập vào mắt các chú lùn là bàn ăn của họ.
    " Ai đã uống cốc bia Tiêp của tôi vậy?" Chú lùn thứ nhất kêu to.
    " Còn ai đã dùng bát cơm niêu đập của tôi?" Đến lượt chú thứ hai ngạc nhiên.
    " Ai đã ăn đĩa rau bí xào của tôi?" Chú lùn thứ ba thốt lên
    " Ai đã ăn lồi nẩu thẩp cẩm của tôi?" Chú lùn thứ tư gào lên
    " Ai đã ăn cua rang muối của tôi?" Chú lùn thứ năm rú lên
    " Ai đã ăn thịt cá sấu của tôi?" Chú lùn thứ ba hét lên
    " Và ai đã xơi hết chậu nước rửa chân của tôi?" Cuối cùng chú thứ bảy thầm thì mùa xuân.
    Cả bảy chú lùn đứng đưa mắt nhìn nhau. Vậy là tối nay phải ăn mì gói hoặc cháo ăn liền rồi. Bỗng một chú hét lên: " Phòng ngủ của tụi mình đang có người trong đó". Không ai bảo ai, tất cả cũng lao vào. Và cũng không ai bảo ai, tất cả đều dừng lại trước cửa.
    " Chả phải em sợ đâu, nhưng em nói thật anh là anh cả, anh vào trước đi, bọn em đứng ngoài cảnh giới". Chú thứ bảy nhìn anh trai, đồng thời đẩy mạnh anh vào phòng...
    Người anh cả bước vào phòng với chiếc cời lò trên tay như tôn ngộ không chuận bị đánh Bạch cốt tình. Từng bước, từng bước, chú thận trọng đi vào. Mặc dù cố gắng lắm để răng không va vào nhau, giữ thể diện dù gì mình cũng là đại ca băng 7 Chú lùn, nhưng chân chú vân run bần bật. Không gian im lặng đến nghẹt thở... Bỗng uỳnh. Chuột chạy loạn xạ. Chiếc cời lò rơi từ trên tay chú xuống đất lúc nào. Cảnh tượng trước mắt làm chú sững sờ, quên cả đau đớn do bị cời lò rơi vào ngón chân. Một cô bé đẹp như thiên thần, đang mặc váy ngủ hiệu Triumph mong manh nằm ngủ trên 7 chiếc giường được nàng ghép lại. Khuôn mặt cô mới thánh thiện làm sao, nếu không để ý đến gợn thịt nhỏ còn vương trên mép. Nụ cười trên môi cô càng làm cho khuôn mặt của cô thêm phần rạng rỡ tuy răng vàng khè và có dính chút rau xào bên trong. Tuy nhiên hai nắm tay và đôi chân của cô thì lại đập liên tiếp xuống giường. Có lẽ cô đang trải qua một giấc mơ đầy biến động.
    Trong cơn mơ, Bạch Tuyết thấy mình đấm túi bụi vào mặt hoàng hậu. Chịu không nổi, hoàng hậu ngã cái rầm làm cô giật mình tỉnh giấc.
    ?oA a a....... Mẹ ơi cứu con?. Bạch Tuyết hét lên hoảng loạn khi thấy 7 người thằng trẻ cón có bộ mặt và... của người lớn đang cười đang ngó mình trân trân. Rồi tiếng hét cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lại vút cao. Được một lát thì tắt hẳn. Lúc này, thay vì sợ hãi, cô bắt đầu thấy tò mò với 7 con người trước mặt. Hơn nữa, cả bảy chú lùn đều tỏ thái độ rất thân thiện khiến cô cảm thấy họ thậm chí còn đáng yêu nữa là đằng khác, nếu không kể tới đôi lúc có chú lại nghiến răng ken két vì quá đói. Dần dần họ đã làm quen được với nhau.
    Cuộc sống êm ả cứ thế trôi qua. Hàng ngày, Bạch Tuyết làm Ô sin quét dọn nhà cửa, nấu cơm đun nước, giặt giũ quần áo trong khi 7 chú lùn đi làm cửu vạn ở làng bên. Tối đến, họ cùng đánh chắn, tá lả hoặc xóc đĩa. Cả 8 người đều cảm thấy rất hạnh phúc...
    Về phần mụ dì ghẻ, đinh ninh rằng mình đã được ăn tim gan Bạch Tuyết, bà ta không thèm ngó ngàng tới gương thần. Một hôm, nhân dịp sinh nhật lần thứ 70, bà mới lại lôi gương ra và bắt đầu hỏi:
    ?o Gương kia ngự ở trên tường
    Nước ta ai đẹp được dường như ta...?
    ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần
    Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn
    Nàng ta ở khuất núi non
    Tại nhà của bảy chú lùn xa xa?
    Gương thần dán băng dính chằng chịt sau vụ đập gương lần trước trả lời. Và đây cũng là lần cuối cùng người ta nhìn thấy gương thần vì ngay sau câu trả lời đó, dì ghẻ vớ lấy gương và lẳng vèo ra ngoài cửa sổ vỡ tan tành.
    Ngay sau đó, dì ghẻ nhằm hướng nhà của 7 chú lùn thẳng tiến, sau khi đã hoá trang thành người bán hoa quả rong với hai gánh táo trĩu nặng trên vai.
    Một ngày kia, trước cửa nhà của bảy chú lùn xuất hiện một bà lão với một quả táo duy nhất trong đôi quang gánh của mình, do bất cẩn, hoàng hậu lấy nhầm gánh đồng nát thay vì gánh hoa quả. Tuy nhiên, vẫn còn một quả táo độc được chuẩn bị sẵn. Chỉ riêng liều thuốc độc thôi, nghe công thức pha chế cũng đủ chết ngất rồi: 1 quả táo thối 3 tháng, 2 lít axit sunfuric, 300 cc thủy ngân và 30 viên bả chuột cộng thêm 2 lạng húng lìu cho thơm. Bà ta cho thuốc độc vào một nửa quả táo rồi mang đến chỗ Bạch Tuyết:
    - Hỡi con gái xinh đẹp của ta. Ta mang cho con quả táo này để con ăn cho thêm phần rạng rỡ.
    - Thần kinh à? Dở hơi à? Điên à? Rồ à? Trời không mưa sao mặc áo mưa? Bạch Tuyết đáp. Ai là con gái bà? Còn táo thì thôi khỏi, bảy chú lùn dặn rằng không được ăn đồ của người lạ.
    - Cô sợ táo có thuốc độc ư? Đừng nghĩ thế phải tội, cô gái. Bây giờ thế này nhé. Ta sẽ ăn một nửa, và đưa cho con một nửa. Vậy là OK rồi chứ gì?
    - Thế thì quý hoá quá. Cho cháu nửa ngon ngon kia kìa. Bạch tuyết chỉ vào đúng nửa không có thuốc độc
    - - Không được, nửa này mới ngon.
    - - Nửa kia ngon hơn, bà ăn nửa này đi
    Dụ dỗ mãi không được, Hoàng hậu điên tiết, đút cả quả táo vào mồm Bạch Tuyết, thương thay, hồng nhan bạc mệnh. Bạch Tuyết ngã vật xuống đất nhưng chưa chết hẳn. Nàng giật giật, tay chân quẫy mạnh, miệng sùi bọt mép? Sau đấy nàng mới chết, nàng chết không phải vì thuốc độc mà vì tắc thở do quả táo to quá. Biết điều này chắc hoàng hậu tiếc công mình pha chê lắm đấy.
    Hoàng hậu cũng giật giật mấy cái vì đau khi bị Bạch Tuyết tóm lấy tóc trước khi ngã. Đau, nhưng dì ghẻ sung sướng lắm. Làm sao mà không sung sướng cho được, khi giờ đây bà đã không còn đối thủ về nhan sắc. Hạnh phúc tuyệt đỉnh, bà chạy một mạch về lâu đài, băng băng qua những con suối, nhảy vút qua các khóm bụi rậm như vận động viên vượt rào chuyên nghiệp, và vô tình giành giải nhất cuộc thi marathon vượt rào đang tình cờ được tổ chức trong vương quốc...
    Hôm nay, khác với mọi ngày, bỗng nhiên cả bảy chú lùn đều cảm thấy trong lòng có điều gì bất ổn. Tình trạng vẫn không khá hơn, sau khi cả bảy chú đã xơi gọn 7 gói xôi to và 7 cốc trà đá vì ngỡ rằng mình đói. Trên đường về, khung cảnh dường như khác thường hơn. Thú rừng chạy tung tăng khắp nơi vì không còn lo bị những viên đạn được bắn ra từ súng săn của một ai đó nấp trong nhà. Còn chim chóc thì đậu kín trước sân. Thường ngày lấy đâu ra chim do chúng sợ sập bẫy của Bạch Tuyết đặt trước cửa nhằm cải thiện bữa ăn. Bảy chú lùn linh cảm thấy một điều gì chẳng lành khi tiến đến gần ngôi nhà. Bỗng một tiếng rú vang lên, tiếp theo là 6 tiếng rú khác với các âm lượng trầm bổng theo từng cung bậc khác nhau: Họ nhìn thấy Bạch Tuyết nằm sõng xoài bên cửa ra vào, và trong tay nàng là một nắm tóc...
    Biết rằng Bạch Tuyết đã bị dì ghẻ hãm hại, bảy chú lùn đau đớn lắm. Từ đây, cơm nước chẳng ai lo, áo quần không ai giặt, thuê oshin khác thì lại tốn. Họ khóc ròng rã ba ngày liền, đêm vẫn đi ngủ. Họ muốn chôn cô, nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn tái dại như lúc chống nạnh quát tháo thì lại không nỡ. Họ đặt cô vào trong một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh trong suốt mua ở Hàng Mã, khắc tên cô bằng chữ vàng, và ghi rõ cô là một nàng công chúa. Họ mang quan tài cô lên núi rồi thay phiên nhau ngày đêm trông giữ. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, Bạch Tuyết nằm trong quan tài vẫn tươi tỉnh như khi chưa nằm trong quan tài. Da nàng vẫn trắng như tuyết, tóc vẫn đen như gỗ mun, môi vẫn đỏ như máu, và răng thì vẫn vàng khè...
    Một ngày nọ, có một hoàng tử tình cờ đi ngang qua. Biết được câu chuyện do các chú lùn kể lại, hoàng tử xin được mang nàng về để nhìn cho sướng. Được các chú lùn đồng ý, chàng bảo thị vệ khuân quan tài thuỷ tinh xuống núi. Bỗng nhiên, một người thị vệ vấp phải rễ cây khiến cho quan tài bị xóc mạnh. Quả táo trong miệng Bạch Tuyết văng mạnh ra ngoài đập vào đầu hoàng tử sưng u một cục. Bạch Tuyết sống lại, và thay vào đó là một chú thị vệ chết nhăn khi ăn vụng phải miếng táo đó.
    Nghe hoàng tử kể lại đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên là sau khi đã thêm mắm thêm muối cho tăng phần sinh động, Bạch Tuyết liền đồng ý theo hoàng tử sang Đài Loan về ra mắt nhà bố mẹ chồng. Lễ cưới được tổ chức vô cùng sang trọng. Trong số khách mời, có cả mụ dì ghẻ độc ác. Vừa nhìn thấy Bạch Tuyết, cơn tức giận dâng trào, mụ liền ngã lăn ra chết
    Tuy sống trong hạnh phúc bên hoàng tử, Bạch Tuyết vẫn không quên bảy chú lùn. Nàng xin phép chồng thỉnh thoảng về thăm bảy chú. Thế nào đến khi sinh hạ hoàng tử bé, ăn uống đủ chất vẫn không cao được. Hoàng tử thấy thế rất buồn, sống được gần 70 năm nữa thì bệnh chết. Còn lại Bạch Tuyết và 7 chú lùn sống nốt quãng đời còn lại.

  8. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Còn hay mất trinh ?
    sáng tác: Ga_trong
    Buổi tối, hai vợ chồng trẻ nằm trên giường nói chuyện. Anh chồng cao hứng lên muốn kể chuyện giống bác Ba Phi cho vợ vui. Anh ta khua tay trên đầu một cái rồi nói :
    - Em có tin không ? Anh vừa nhanh tay cắt cụt hết đôi cánh của con muỗi vừa bay qua. Anh thả ra mà nó vẫn bay đi đuoc...
    Cô vợ cũng không vừa, khua tay một cái và nói :
    - Chuyện nhỏ . Em vừa cắt cụt đầu của con muỗi nè. Vậy mà nó vưỡn bay....
    Anh chồng suy nghĩ một hồi rồi rướn người lên một phát. Xong xuôi anh ta hào hứng nói :
    - Cái này mới siêu nè . Anh vừa mới .... phá trinh con muỗi bay qua, và nó lai bay tiếp ...
    Chị vợ liền nhảy dựng dậy, nắm đầu anh chồng và rít lên :
    - Á, cái vụ này thì em không chịu đâu. Anh muốn làm sao thì làm , nhưng phải bắt bằng được con muỗi vừa rồi để em kiểm tra xem nó còn hay đã ....mất trinh .
    Anh chồng : Ú ớ .....???

  9. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Bài văn tủ
    Cô giáo bắt học sinh tả về con vật mình yêu thích nhất. Ken về bắt một con rận nghiên cứu và tả rất chi tiết, tất nhiên là cô giáo không hài lòng, Cô bắt Ken làm lại bài văn là hãy tả con chó nhà em.
    Ken làm bài văn như sau: "Nhà em có một con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì ắt phải có rận, sau đây em xin tả con rận: ....", và chú bắt đầu tả con rận
    Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt Ken làm lại lần nữa, lần này là tả con cá.
    Hôm sau Ken nộp bài như sau: "Nhà em có một con cá, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nếu nó sống trên cạn chắc hẳn nó sẽ có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận, sau đây em xin tả con rận:....".

  10. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Bốn tiếng
    MR1: Mày biết không, tối qua tao hát karaoke đến 4 tiếng mà nhỏ Nhung không lấy một đồng.
    MR2: Vậy là nhỏ khoái mày rồi !
    MR1: Hông. Tao hát có 4 tiếng ?oEm ơi đêm nay? tự dưng bị cúp điện cái rụp.
    Bốn tiếng
    MR1: Mày biết không, tối qua tao hát karaoke đến 4 tiếng mà nhỏ Nhung không lấy một đồng.
    MR2: Vậy là nhỏ khoái mày rồi !
    MR1: Hông. Tao hát có 4 tiếng ?oEm ơi đêm nay? tự dưng bị cúp điện cái rụp.
    MR2: Oái...
    MR2: Oái...

Chia sẻ trang này