1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

.....Cuộn lòng mình......... tìm một phút bình yên ............

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Baron, 25/07/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
  2. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Trời cao xanh ngắt một màu.
    Lá vàng rơi ngập đất sầu mang mang
    Sóng thu như quyện khói lam
    Còn nghe sương lạnh trên cành rụng rơi
    Nhớ, quên, nhớ suốt đêm dài
    Đêm nằm chẳng ngủ tựa người lầu cao
    Rượu kia đem đến giải sầu
    Sầu kia chưa giải lệ sao hai hàng?
  3. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ....Chiều nay...ta lại ghé qua chốn cũ..và rồi ghé thăn ngôi trường xưa...một nơi ta găn bó biết bao kỷ niệm,kỷ niệm một thời cắp sách đến trương...vô tư...hồn nhiên...
    ...Ngày đang tàn...Ta đến muộn bởi vì ta không muốn ai nhìn thấy ta,ta không muốn ai bắt gặp ta và ngôi trường giáp mặt nhau...Bởi vì ngày mai,ta phải rời xa...một chuyến đi về một vùng đất xa xôi để tìm cho mình một cuộc sống mới.Có lẽ ta không còn dịp nào hơn để gần gũi với những dì vốn rất thân thương đối với mình...Ở mọi người...lẽ thường,những lần chia tay thường diễn ra trong một khung cảnh ồn ào,nhộn nhịp với bao lời tiễn biệt cùng những cái bắt tay thắm thiết...và những giọt nước mắt chia xa...Nhưng đối với ta,một con người vốn sống nội tâm nhiều hơn là thể hiện thực chất cái tôi cho mọi người nhin thấy...thì ta thích thả mình trong tâm trạng,trong cái thế giới sâu sa của tâm hồn.Ta không thích những cảnh xô bồ,náo nhiệt của đời thường.Ta thường chìm trong những phút giay bình lặng của riêng ta...
    ...Chiều im ắng...Giớ và mây cuộn về u ám cả một khoảng trời.Consố 9.02 trước của phòng học không hề thay đổi.Không biết đây là lân thứ mấy con số ấy in vào mắt ta? Ta không biết và cũng không bao giờ lại đếm tỷ mỷ cả thảy bao nhiêu lần ta nhìn lên con số đó.Ta chỉ cảm nhận được rằng nó rất quyen thuộc đối với ta...Ta khẽ mở cửa phòng học...hai cánh cửa kêu lên ken két tà từ từ mở sang hai bên.Phòng học vắng vẻ,một sự vắng vẻ đến rợn người.Nhưng trong giờ phút này,ta không cảm thấy sợ sự vắng vẻ đó...
    Bất chợt...ta thốt lên khe khẽ không thành tiếng..và rồi ta nhìn khắp phòng học.Trước mắt ta hiện ra những khuôn mặt bạn bè ngày xưa...
    Ta bước từ từ từng bước về phía cuối phòng học.Cái bàn mà ta đã từng ngồi học ngày xưa vẫn còn đó.Nó quen thuộc với ta quá đỗi.Quen đến nỗi nhắm mắt ta có thể hình dung ra những nét rạn nứt của nó.Nhũng rạn nứt mà không biết bao nhiêu lần ta tì tay lên và không biết bao nhiêu lần ta dùng cây bút vẽ chằng chịt rồi ký những chữ ký lằng nhằng lên đó..Ta lặng ngồi xuống ghế và tìm kiếm...giữa hàng ngàn vết mục,hàng ngàn vết bút của biết bao con người đãn từng ngồi học nơi đây,ta vẫn tìm thấy nét viết của ta hôm nào."Mãi không quên"...Nét chữ xỉn màu và xũ như màu thời gian...Tự nhiên ta thấy một nỗi cô đơn dâng trong lòng...lòng ta đầy ưu tư...Rồi ta bước ra khỏi phòng học...Trời chiều bắt đầu ảm đạm.Ta bước về.."Đê cùng cha khác ông nội" của bọn ta ngày xưa...nơi có một vườn bạch đàn...nơi mà chúng ta thường lên chơi những khi tan học.Rồi tắm chung một dòng sông...rồi trốn học lên đê để viết...Lưu bút...Ta lặng người đi...Trên những thân cây bạch đàn ngày nào vẫn còn in dấu vết,dấu vết của những dòng chữ,những vết khắc thời học trò..mờ dần...mờ dần...
    ...
    Gió chiều lại cuộn về ào ạt.Cơn gió của những trận mưa mùa hạ.Không gian tối sầm lại và những giọt nước đầu tiên bắt đầu dội xuống...Cơn mưa phá tan cái thanh tịnh,ảm đạm của ngôi trường.Nó gõ xuống những âm thanh chát chúa vào dĩ vãng xa xưa của ta...của một thời xa xôi...của hình bóng bạn bè...thoắt cái,trôi tuột vào màn mưa tối tăm,lạnh buốt của một chiều mùa hạ.Cơn mưa mỗt lúc một to,một mãnh liệt.Nó phũ phàng như nuốt trọn năm tháng xa xưa của ta...
    ...Ta cảm giác như đó là tiếng đời...như sóng,gió,bão giông của cuộc đời đang bắt đầu,đầy thách thức...Ta lao vào cơn mưa...bóng tối bắt đầu buông xuống...Và ta như đang muốn tìm một cái gì đã mất......
    Cà phê đắng bỏ đường thêm vị ngọt
    Cuộc đời đắng biết bỏ gì đây....
  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    õ?Ư. Tôi hay ngỏằ"i mỏằTt mơnh, cho 'êm dài vÂy quanh õ?Ư.. Cô 'ặĂn là cho 'i mà không có ngặỏằi nhỏưn muỏằ'n nhỏưn mà chỏng có ai cho, cô 'ặĂn là chỏằ 'ỏằÊi mà cĂi mơnh chỏằ chỏng bao giỏằ 'ỏn. Nhặ hai bỏằ sông gỏĐn nhau mà vỏôn nghơn trạng xa cĂch. Nên cô 'ặĂn là gỏĐn nhau mà vỏôn cĂch biỏằ?t. Không phỏÊi cĂch biỏằ?t cỏằĐa không gian mà cĂch biỏằ?t cỏằĐa cài lòng. Nên khi biỏt rỏng có mỏằTt ngặỏằi bỏĂn khiỏn tôi bỏằ>t 'i cỏÊm giĂc cô 'ặĂn, tôi cỏÊm thỏƠy thỏưt sỏằ hỏĂnh phúc và vui mỏằông. Nhỏằng bỏưn bỏằp buỏằ.i tỏằ'i, nhỏằng bài giỏÊng 'au 'ỏĐuõ?Ư. 'iỏằu 'ó chỏằ? làm tôi bỏằ>t cỏÊm thỏƠy cô 'ỏằTc mà thôi, còn nỏằ-i cô 'ặĂn thơ tôi vỏôn luôn giỏằ cho riêng mơnhõ?Ư Nghe có ặỏằ>t Ăt quĂ không nhỏằ?? Tôi luôn sỏằÊ rỏng mỏằTt ngày nào 'ó tỏƠt cỏÊ nhỏằng gơ tôi làm hay 'ang cỏằ' gỏng làm trỏằY thành vô nghâa, nhỏằng gơ viỏt ra trỏằY nên nhàm chĂn. Nỏu thỏưt sỏằ có ngày 'ó thơ có lỏẵ tôi sỏẵ không còn 'ỏằĐ can 'ỏÊm 'ỏằf viỏt bỏƠt cỏằâ mỏằTt cĂi gơ nỏằa, tỏƠt cỏÊ chỏằ? là hặ không, là vô nghâa mà thôiõ?Ưõ?Ư..
    Nhiỏằu khi tỏằ hỏằi có phỏÊi tÂm hỏằ"n tôi làm bỏng bfng và 'Ă hay không ặ? Thỏưt ra thơ không phỏÊi nhặ vỏưy 'Âu. Tôi luôn khao khĂt 'ặỏằÊc thỏằf hiỏằ?n mơnh, 'ặỏằÊc nhiỏằu ngặỏằi hiỏằfu và quẵ mỏn.õ?Ư.
    õ?ƯNgày cuỏằ'i tuỏĐnõ?Ư nỏng và gió. õ?Ư. nghâ câng giỏưn mơnh thỏưt, nhiỏằu khi nói nhỏằng lỏằi không nên nói õ?Ư.. Khi viỏt, tôi viỏt nhỏằng gơ yỏu mỏằm nhỏƠt và cỏÊ nhỏằng gơ mỏĂnh mỏẵ nhỏƠt trong con ngặỏằi mơnh. Tôi rỏƠt muỏằ'n viỏt, bỏằYi vơ tôi biỏt rỏng trong cuỏằTc sỏằ'ng sỏẵ còn phỏÊi gỏãp nhiỏằu 'iỏằu trỏc trỏằY, tôi có lỏẵ sỏẵ có nhỏằng lúc viỏt nhỏằng triỏt lẵ dạ nó có sĂo rỏằ-ng nhặng nó sỏẵ nhỏc tôi vỏằ tỏƠt cỏÊ, vỏằ nhỏằng gơ 'Ê qua hay có thêm lòng can 'ỏÊm 'ỏằf bặỏằ>c tiỏp dạ biỏt rỏng con 'ặỏằng phưa trặỏằ>c rỏƠt nhiỏằu trông gai. 5 hay 10 nfm nỏằaõ?Ư hay gỏĐn hặĂn là 1 hay 2 nfm nỏằa, không biỏt tôi có còn giỏằ'ng nhặ bÂy giỏằ nỏằa chfng? Không thỏằf nào biỏt 'ặỏằÊcõ?Ư.
  5. chomvn

    chomvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2007
    Bài viết:
    433
    Đã được thích:
    0

    Hãy hết lòng cho những đam mê! Có thể ngày mai, ta bỗng thấy những việc làm trong ngày hôm nay là vô nghĩa.... Cuộc đời rất có thể như vậy chứ! Nhưng có một điều là khi ấy ta sẽ không còn lý do căn bản để nuối tiếc! Sống theo những đam mê chẳng phải là một trong những mong ước ở trên đời?
  6. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Huyền thoại về những ngôi sao đêm
    Ban đêm, thế gian chìm trong giấc ngủ. Không gian yên tĩnh, một tiếng lá rơi cũng đủ làm con chim nhỏ giật mình. Những xáo động ban ngày lắng xuống: vui buồn, lo toan, giận dữ...
    Dường như cuộc sống trở nên thật bình yên, ngọt ngào.
    Ngoài kia, những ngọn gió vẫn lang thang vô định. Trên nền trời muôn vì sao nhấp nháy ánh sáng diệu kỳ lung linh. Những vì sao nhen nhóm niềm tin cho những cuộc đời bất hạnh. Người nghệ sĩ lặng lẽ thức với đêm, ghi nhận từng nhịp thở bầu trời đêm sâu thẳm, tôi chợt nhớ tới huyền thoại xa xưa về những ngôi sao.
    "Ngày xưa có một cô bé ăn mày tật nguyền, lang thang khắp đầu đường xó chợ kiếm sống. Cô không có mẹ, không có cha, không có cả họ hàng thân thích. Không ai biết mặt cô vì khuôn mặt ấy được phủ bởi một lớp vải trùm kín, chỉ còn đôi mắt khá đẹp nhưng xa xăm lạnh lùng. Người ta ghê tởm cô, ghê tởm thân hình khập khiễng, từ khuôn mặt che kín đến ánh mắt cô. Bọn trẻ con mỗi lần thấy cô xuất hiện liền hò hét ầm ĩ, ném đá vào người cô: "Chúng mày ơi, con ma xấu xí kìa". Một vài đứa nhỏ hơn sợ hãi bỏ chạy vào nhà đóng bịt cửa.
    Cô bé đã quen với sự đối xử của mọi người, khuôn mặt cô bao giờ cũng phải cúi gằm, thân hình run rẩy cố thu nhỏ lại. Những ngày như thế trôi đi cô sống cô đơn, trơ trọi một mình. Đối với cô bé ban đêm là thời gian mình yên dễ chịu nhất. Lúc đó, cô có thể gỡ những mảnh vải trùm kín mặt, lặng lẽ trò chuyện với những gốc cây, những loài cỏ dại. Con người ta đã chìm vào giấc ngủ, không ai có thể phá rối sự yên ổn của cô. Cô lắng nghe tiếng côn trùng kêu, hít thở hương thơm thoang thoảng của nhựa cây ứa ra từ thớ vỏ mà không nhìn thấy được mọi vật xung quanh.
    ... Một đêm trở về ngôi miếu cổ, rũ lớp khăn choàng cô chợt nhận ra mái tóc mình đã chảy dài tới gót chân. Cô đưa tay tính những vết khắc trên thân cây - "Thế là đã mười năm trời kể từ cái ngày cô biết khắc lên thân cây tính tuổi". Cô đã bước sang thời con gái. Cô biết rằng trừ đôi chân tật nguyền và vết thẹo kéo dài bên má thì cô không phải là một cô bé xấu xí. Giờ đây sức sống tràn đầy trong cô, cô chợt ước mơ, khát khao đến cháy bỏng được hòa mình giữa dòng đời được sống cuộc sống như bao người khác. Sắc xanh của cây lá, sắc tím, hồng của hoa và cả bầu trời đêm nữa, sao cô mong muốn được ngắm nhìn vạn vật đến thế! Vậy nhưng xung quanh bóng tối bao trùm.
    Từ đó, mỗi đêm về niềm khát khao cháy bỏng cùng với nỗi đau khổ tủi nhục giằng xé trong cô. Cô bật khóc, trăn trở cố ru ngủ trái tim mình nhưng bất lực. Rồi từng đêm, cô chặp tay cầu nguyện, mong rằng những khát khao của mình sẽ thấu lên trời xanh. Có thể một sớm mai, cô sẽ được chạy trên đôi chân của mình ngẩng mặt nhìn bầu trời cao rộng, cô sẽ mỉm cười với mọi người, sẽ sống như những cuộc đời bình thường khác.
    ... Cơn bão năm ấy đến sớm hơn mọi khi. Ngôi miếu làng bỏ hoang vốn rạn nứt từng mảng đêm ấy sụp đổ. Giá rét và kiệt sức, cô gái quỳ xuống bên gốc cây cổ thụ, hai tay vẫn nắm chặt lấy nhau hướng mặt lên trời cầu nguyện. Chớp giật từng đợt, gió gào thét, mưa xối xả...
    Cơn bão dứt, vài ngày sau đó người ta không thấy cô bé ăn mày đâu nữa. Cũng từ đó trên nền trời về đêm xuất hiện những đốm sáng lung linh. Có thể trong đêm giông bão ấy, cô bé đã đốt cháy trái tim để tự sưởi ấm cho mình.
    Đó là huyền thoại từ thuở xa xưa. Ngày nay, trên nền trời đêm những vì sao vẫn sáng, ánh sáng niềm tin, niềm hy vọng. Nếu để ý kỹ hơn bạn sẽ thấy cuối chân trời xa một vì sao lẻ loi cô đơn nhưng cháy sáng.
    Khi đêm buông xuống, thế gian chìrn trong giấc ngủ yên lành. Ngoài kia, những kiếp người bất hạnh vẫn nhen nhóm trong mình những ước vọng nhỏ nhoi bình dị. Và ở đâu đó, có một vài người vẫn thức, ngước mắt ngắm nhìn vì sao lẻ loi trên bầu trời.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Bạn viết hay quá.
    Ngồi giữa mùa hè vẫn nhớ cái rét của mùa đông.
  8. gameol1509

    gameol1509 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2007
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    [blue]mình rất hay ngắm sao và mình nhận ra 1 điêù những ngôi sao sáng nhất là những ngôi sao cô đơn nhất.
    Nhưng những ngôi sao sáng đó có 1 vẻ đẹp mà ko ngôi sao nào có. bạn có thể cảm nhận vẻ đẹp đó bằng chính tâm hồn của mình[blue]
  9. dauxua252

    dauxua252 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/08/2006
    Bài viết:
    652
    Đã được thích:
    0
    lẻ loi...
    [​IMG]
  10. dangmaivy

    dangmaivy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2006
    Bài viết:
    3.599
    Đã được thích:
    0
    Mình không thể nào tìm được fút bình yên khi mà ánh mắt anh cứ nhìn mình như thế .đôi khi mình tự dối lòng rằng không ai có thể làm mình xao động nhưng trái tim nó lại phản bội suy nghĩ của mình , điều đó có nên gọi là sự dối lòng kô? chẳng lẽ mình luôn sống trogn vỏ bọc ấy àh...có thể lắm chứ khi mà điều đó đã được kiểm chứng

Chia sẻ trang này