1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

.....Cuộn lòng mình......... tìm một phút bình yên ............

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Baron, 25/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lathu777

    lathu777 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2007
    Bài viết:
    962
    Đã được thích:
    0
    Hai mươi lắm năm , chỉ mới bắt đầu cho một tương lai trước mắt ..Tự hỏi ai đó đã hoạch định cho mình một con đường hay chưa ? hay lại ngồi để rồi 5, 10 năm sau ta lại lặp lại 30,35 năm là chưa đủ ...?
    Lá thấy bạn khá lãng mạn , khá nội tâm ,nhưng hoài bão , ước mơ và hiện thực cần gắn chặt với nhau . Tuổi đời của bạn vẫn còn trước mắt , hành trang của bạn còn phải gom ,nhặt , còn phải thên thắt ..để bạn tự tin sãi cánh trên con đường ngợp nắng , gió hôm nay.
    Baron ! chọn cách viết trực diện vào diễn đàn của bạn - Lá Thu muốn những ai từng là bè bạn của Lá Thu hãy ngẩn mặt và thành công trên đường đời ...những nội tâm chất chứa có phong phú , có phủ hết sóng ngầm của đại dương cũng không cho ta ..có được cái gọi là HÀNH TRANG . Lá rất tin rằng bên cạnh những tâm sự hôm nay, những ký ức khắc sâu và được góp nhật của Ba ron - Bạn sẽ còn cho mình mở mắt bởi tầm hiểu biết và sức vươn lên của một con người .
    Lá rất yêu quý bạn ..mới có thể nói như thế ..để mong bạn sẽ .cuộn lòng mình ...để chuẩn bị cho một bước nhảy ..bước đột phá ..sau này
    Thân
    LA THU
  2. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ..........Ngày xám và hiu hắt...................Cơn mơ và trí nhớ. Ta nhớ gì khi tất cả đã mất ngoại trừ một ký ức mong manh? Nhớ về những ước vọng tầm thường và nhỏ nhoi nhất của một con người để thấy rằng đó cũng là những xa xí phẩm ngoài vòng tay với.....
    .......Biển rầm rì và sông lang thang những nhánh tìm về. Ðịnh mệnh đưa đẩy làm những chuyến đi đầu đời có lan tỏa ra nhiều ngõ ngách nhưng rồi cuối cùng cũng nhập lại đại dương. Câu chuyện của biển hay của sông là những gì rất riêng rẽ cho những ai biết ngồi lại để lắng nghe. Ðó là bài ca của dòng luân sinh, một cái toàn diện và nhất thể mà ta chỉ nghe được khi chính ta chịu cởi bỏ những hồ đồ trôi nổi để tiếng nói của dòng sông và tiếng nói bên trong của ta cùng rung lên một điệu....
    Được baron sửa chữa / chuyển vào 10:12 ngày 10/08/2007
  3. chiaki_co_len06

    chiaki_co_len06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/11/2006
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    Viỏt hay quĂ!!! Tôi câng 'Ê tỏằông có mỏằTt tuỏằ.i thặĂ rỏƠt ngỏằt ngào. Hỏằ"i nhỏằ chỏằ? biỏt chặĂi 'ạa không suy nghâ gơ hỏt. Nhỏằng buỏằ.i trặa hă nỏng nhặ 'ỏằ't da vỏôn trỏằ'n mỏạ 'i hĂi trỏằTm 'òng 'òng cạng lâ bỏĂn, rỏằ"i bỏt chÂu chÂu và nhỏãt sỏằi làm búp bê chặĂi vỏằ>i nhau 'ỏn khi mỏạ doỏĂ 'Ănh 'òn mỏằ>i lân cân quay vỏằ. Hỏằ"i nhỏằ tôi câng rỏƠt thưch vỏằ quê, thưch lỏm ngay cỏÊ khi phỏÊi cuỏằ'c bỏằT gỏĐn chỏằƠc cÂy sỏằ' mỏằ>i vỏằ 'ỏn làng. Tuỏằ.i nhỏằ tôi hay mau quên nên lỏĐn nào vỏằ làng câng thỏƠy lỏĂ lỏôm, tay cỏằâ nỏm chỏãt tay mỏạ hỏằi nhà bà 'Âu hỏÊ mỏạ. Nhà ông bà ngoỏĂi tôi ỏằY tỏưn trong núi, có ao trặỏằ>c sÂn nhà thỏÊ 'ỏĐy cĂ và xung quanh có cỏÊ vặỏằn cÂy, hơnh nhặ toàn mưt vỏằ>i mưa. Chúng tôi nỏm vỏằ>i nhau trên mỏƠy cĂi giặỏằng nói 'úng hặĂn là mỏƠy cĂi phỏÊn gỏằ- ỏằY dặỏằ>i kê bỏng ghỏ dài nhặng nó rỏƠt vỏằng chỏc thỏưm chư là 'Ănh nhau trên 'ó vỏôn vô tặ. Tôi thưch nhỏƠt con 'ặỏằng 'i vào làng rỏằÊp mĂt hai hàng cÂy, thi thoỏÊng lâ chim sỏằ lỏĂi xà xuỏằ'ng 'ặỏằng, khi 'ó tôi không dĂm bỏt vơ ngặỏằi lỏằ>n vỏôn doỏĂ "chim sa cĂ nhỏÊy là 'iỏằm gỏằY ". Tôi vỏôn còn nhỏằ> trặỏằ>c khi vào làng phỏÊi qua sông, thỏ là hai mỏạ con lỏĂi dỏưp dỏằnh trên chuyỏn 'ò chỏằY nỏãng ngặỏằi 'ôi khi nhặ muỏằ'n lỏưt úp 'ỏằf nỏằTp mỏĂng chúng tôi cho dòng sông linh thiêng 'ang cuỏằ"n cuỏằTn lỏƠp liỏm quanh mâp 'ò. ĐÊ hặĂn chỏằƠc nfm trôi qua rỏằ"i. Giỏằ chúng tôi 'Ê chuyỏằfn nhà khiỏn làng quê càng trỏằY nên xa xôi hặĂn trặỏằ>c. Tôi hỏĐu nhặ không còn vỏằ rthfm quê nỏằa. "ng bà nỏằTi ngoỏĂi tôi 'ỏằu 'Ê mỏƠt hỏt, anh em hỏằ hàng câng dia tỏÊn khĂ nhiỏằu. Nhặng 'ôi khi nhỏằ> lỏĂi vỏôn sỏằ'ng 'ỏằTng nhặ ngày nào. TrỏÊi qua biỏt bao nỏằ-i buỏằ"n, có nhiỏằu chuyỏằ?n không muỏằ'n quên mà vỏôn xa lỏc xa lặĂ, nỏằ-i buỏằ"n cuỏằ'n 'i thỏưt nhiỏằu kỏằ? niỏằ?m. CuỏằTc sỏằ'ng bỏt 'ỏĐu phỏÊi bon chen nhặng nhiỏằu khi ngỏằ"i yên lỏãng dặỏằ>i 'êm trfng cỏÊm giĂc thỏưt êm 'ỏằm. Khi làn gió thôi qua êm dỏằ<u nhặ hặĂi thỏằY. Rỏằ"i sao vỏôn mong tơm 'ặỏằÊc chỏằ'n bơnh yên 'ỏằf thỏÊ hỏằ"n vào 'ó. Tôi không biỏt câng có ngặỏằi bỏĂn thưch bỏĐu trỏằi 'êm sÂu 'ỏn vô cạng nhặ thỏ. Đêm cho ta là chưnh mơnh hặĂn bao giỏằ hỏt, là lúc vâ trỏằƠ này nhặ phỏÊn chiỏu nhặ ỏằ'm trỏằn chưnh mơnh. CỏÊm thỏƠy hặĂi thỏằY không còn gỏƠp gĂp ngỏằTt ngỏĂt, 'Âu 'ó chỏằ? là sỏằ sỏằ'ng, toàn bỏằT là sỏằ sỏằ'ng bỏƠt diỏằ?t không gơ dỏưp tỏt 'ặỏằÊc. Đêm cho cỏÊm giĂc cfng tràn. Đêm là lúc 'ỏằf 'ỏm nhỏằng giỏƠc mặĂ....
  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Xương rồng​
    Nó là một cây hoa nhỏ bé, sống trong một vùng đất màu mỡ. Ngày ngày, nó vui với ong, hát với gió? cuộc sống quá đầy đủ mà nó như cảm thấy thiếu thốn một thứ gì đó rất to lớn. Rồi một ngày kia, cơn gió đến, nói cho nó biết về cuộc sống của những cây xương rồng kia, mỗi ngày là một sự thử thách khắc nghiệt, đấu tranh để sinh tồn. Nó thấy trong lòng mình bỗng lấp đầy được khoảng còn thiếu đó. Nó biết rất rõ mình muốn gì. Nó bảo với gió:
    - Gió ơi, tôi muốn đến vùng đất của xương rồng! Gió đem tôi tới đó được không?
    Gió ngỡ ngàng:
    - Bạn sao thế? Bạn chỉ là một cây hoa nhỏ bé, cuộc sống của bạn là điều mà bao cây xương rồng mong ước, tại sao bạn lại muốn vứt bỏ nó đi??
    - Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy nếu tôi cứ mãi ở đây, tôi sẽ sống và chết đi như bao loài hoa khác. Tôi muốn đến vùng đất của xương rồng, khi đó, lúc tôi nở hoa là lúc tôi khẳng định được sự tồn tại của mình. Gió hãy mang tôi theo với.
    Rồi nó, cây hoa nhỏ bé, nương nhờ làn gió đi tới nơi mà ở đó, nó biết, là nơi nó sẽ tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của mình. Nó vượt qua bao cánh đồng, bao dãy núi xanh hùng vĩ. Nó rất phấn khích, ca hát cùng gió, tin rằng, đó là sự lựa chọn đúng đắn của mình.
    - Này, cây hoa bé nhỏ ơi, tôi biết bạn muốn gì, nhưng cuộc sống ở đó không phải lúc nào cũng như ý bạn muốn được đâu. Nếu bạn buông xuôi, đồng nghĩa bạn thất bại và kết thúc.
    - Tôi biết. Nói tôi không sợ thì là nói dối. Nhưng không hiểu sao tôi biết đó là điều mà tôi nên làm.
    Rồi nó cảm thấy, không khí xung quanh mình ngày một nóng dần, khô héo. Ngay đến cơn gió cũng không còn mát mẻ với nó như xưa nữa. Nó biết, mình đã đến nơi cần đến. Và nó cảm thấy, nó đã biến thành một cây xương rồng nhỏ nhoi, yếu ớt đang chuẩn bị bước vào cuộc chiến sinh tồn khắc nghiệt.
    Nó bắt đầu cuộc sống khắc nghiệt của mình ở vùng đất chỉ toàn cát và đá đó. Sự xuất hiện của nó là một điều gì đó khá mới mẻ đối với các anh xương rồng ở đây. Sự dạn dày sương gió khiến các anh rõ ràng trưởng thành và chín chắn hơn nó nhiều. Mỗi ngày, thấy nó vất vả, cố chắt bóp những làn nước khan hiếm trong bầu trời nóng như thiêu đốt, cố đâm rễ sâu hơn vào mặt đất mà nó biết, bên dưới kia có thứ mà nó cần: NƯỚC... Các anh xương rồng bỗng muốn che chở cho nó, sẵn sàng giúp nó khi nó cần và nhường nó những phần nước ít ỏi. Nó mệt mỏi tiếp nhận những thứ đó và cảm thấy thật may mắn vì có các anh ở đây với nó, cảm thấy chưa bao giờ nó được quan tâm săn sóc như ở đây.
    Bỗng một ngày, nó nhận ra, nó đến đây không phải để làm gánh nặng cho người khác. Đến đây không phải để được bảo bọc, dựa dẫm. Mệt lắm, khát lắm. Nhưng nó dần từ chối sự ưu ái mà những người ở đây dành cho nó. Nó muốn các cây xương rồng hiểu, nó làm vậy là vì nó muốn xứng đáng với họ và xứng đáng với tình cảm mà mọi người dành cho nó cũng như nó dành cho mọi người. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống của nó càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Có đôi lúc, ngắm những vì sao đêm sau một ngày mệt mỏi, nó tự hỏi tại sao mình phải cố gắng như thế?? tại sao mình cứ từ chối những gì nhẹ nhành mà lại tự tạo ra những khó khăn cho mình?? Bản chất nó vẫn là một cây hoa nhỏ bé và yếu đuối mà thôi. Liệu nó có vượt qua được không?? Có đôi lúc quá khát và quá mỏi mệt, nó đã muốn bỏ cuộc. Đã nhiều lúc, nó quay trở lại làm cây hoa nhỏ bé đó, nhiều lắm. Nhưng không hiểu sao, nó vẫn cố đi tiếp...
  5. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0

    Biển Nhớ
    Nhạc và lời : Trịnh Công Sơn
    Ngày mai em đi
    biển nhớ tên em gọi về
    gọi hồn liễu rũ lê thê
    gọi bờ cát trắng đêm khuya
    Ngày mai em đi
    đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
    sỏi đá trông em từng giờ
    nghe buồn nhịp chân bơ vơ
    Ngày mai em đi
    biển nhớ em quay về nguồn
    gọi trùng dương gió ngập hồn
    bàn tay chắn gió mưa sang
    Ngày mai em đi
    thành phố mắt đêm đèn mờ
    hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn
    nghe ngoài biển động buồn hơn
    Hôm nào em về
    bàn tay buông lối ngỏ
    đàn lên cung phím chờ
    sầu lên đây hoang vu
    Ngày mai em đi
    biển nhớ tên em gọi về
    triều sương ướt đẫm cơn mê
    trời cao níu bước sơn khê
    Ngày mai em đi
    cồn đá rêu phong rủ buồn
    đèn phố nghe mưa tủi hờn
    nghe ngoài trời giăng mây tuôn
    Ngày mai em đi
    biển có bâng khuâng gọi thầm
    ngày mưa tháng nắng còn buồn
    bàn tay nghe ngóng tin sang
    Ngày mai em đi
    thành phố mắt đêm đèn vàng
    nửa bóng xuân qua ngập ngừng
    nghe trời gió lộng mà thương .
    Đêm mùa hạ cao xa: Ngoài kia biển đen bao la chập chùng, và bên kia dãy núi xanh mờ là thành phố hoa đèn rạng rỡ . Gió từ khơi xa đưa những con sóng vỗ vào những kẽ đá xám lạnh cái điệp khúc quen quen nghe hoang vắng buồn buồn..
    Ngày ấy tôi và em đi lang thang khắp thành phố, đi qua những con đường, những quán nước ven bờ biển, như muốn nhìn ngắm, thu giữ đầy đủ trọn vẹn những chứng tích cho một lần sau cuối. Chúng tôi đã cùng im lặng bên nhau nghe tiếng sóng rì rào ru dỗ, tiếng sóng tiếng gió ngoài kia đã chợt im câm cùng tôi nuốt từng lời, từng tiếng ca ấm thì thầm của em. Một bản nhạc quen - có biển xanh làm nền - có kẻ ở người đi, có chia ly và tiễn biệt có trông mong và đợi chờ..
    Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về, gọi hồn liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya ....
    Ngày mai em đi , đồi núi ngiêng nghiêng đợi chờ, sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ...
    Tiếng hát như trầm xuống, nghẹn lại. Hồn tôi như bay bổng chơi vơi..
    Ngày mai tôi sẽ ra di , xa em xa thành phố biển hiền hòa này - có thể mãi mãi - đến một nơi chốn nào khác mà tôi vẫn chưa hình dung được. Ngoà em ra tôi không có không còn một tình thâm nào hệ lụy ràng buộc nơi đây.
    Ngày mai tôi đi xa, hành trang gói ghém mang theo nhẹ hẫng trên tay nhưng lại đầy nặng trĩu kỷ niệm nồng nàn tình yêu của em.
    Cám ơn em, cám ơn biển và cám ơn cả những vì sao rưng rức buồn đêm ấy.
    Ngày mai , ít nhất trong khoảng không gian cách chia vời vợi này, tôi vẫn ấp ủ niềm tin rằng mình còn nhớ nhau hoài phải không em?
    Tôi đã trở về em ơi, biển ơi! chỉ là sự tình cờ, không mảy may tìm kiếm mong đợi một điều gì. Có chăng chỉ là chút hoài niệm bâng khuâng về qúa khứ.
    Hơn mười năm rồi còn gì. Khoảng thời gian biền biệt đủ dể thay đổi một đời người, đủ làm phai nhòa dấu tích, xanh rêu bao kỷ niệm.
    Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, người viết bài tình ca bất hủ đó, cũng đã không còn nữa. Bây giờ tôi cũng không còn có em nữa, mọi thứ cũng đã xa, mọi người cũng đã lạ, nhưng mọi điều chưa thể đã lãng quên.
    Hơn mười năm tâm hồn tôi đã vỗ hoài những con sóng tình mêng mang nhung nhớ, nhưng tiếng hát thì thầm của em ngày ấy và bây giờ như còn mơ hồ vấn vương đâu đó:
    Ngày mai em đi thành phố mắc đêm đèn vàng, nửa bóng xuân qua ngập ngừng nghe trời gió lộng mà thương. ...
    Được baron sửa chữa / chuyển vào 15:02 ngày 11/08/2007
  6. 2109

    2109 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    21/09/2006
    Bài viết:
    1.799
    Đã được thích:
    0
    Sai , quá sai mất rồi ,,,,,,,,
    Có lẽ những thứ mất đi rồi ng ta mới biết mình đã từng có nó
    Chạy trốn ..........?
    Muốn nói một câu : yuanliang .....
    Muốn có một bàn tay nắm chặt bàn tay để ko còn thấy tháng ngày mênh mông
    Muốn có một vòng tay sau lưng để thấy lòng mình bình yên lại
    Bình yên có quay về ko hay mãi lại là ảo mộng.....
    Sao Chống chếnh đến thế này ......
  7. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ....Xa xôi quá...chiều nắng nhẹ...hôm nay ta lại một lần nữa đi về chốn xưa...nơi gắn bó một thời tuổi thơ đẹp nhất của cuộc đời...Thời gian trôi qua, cũng phải 5 năm rồi còn gì nữa...tất cả dường như đã thay đổi hết....những dãy nhà cấp 4 ngày xưa đâu còn nữa, mà thay vào đó là những ngôi nhà cao tầng lạnh lùng...bụi tre đầu ngõ ngày xưa cũng không còn, bờ đê ngày xưa ta thường ngày đi bêu nắng,câu cá, thả diều cũng không còn mà thay vào đó là những con đường trải nhựa...con mương cũng bị lấp và một phần của bó bị lái đi hướng khác...thay đổi tốt hơn,nhà nhà đều có cuộc sống khá giả mà sao tự nhiên ta lại thấy có một cảm giác như nghẹn lại...xa xôi quá.....
  8. Gwangju07

    Gwangju07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2007
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Doi khi co nhung dieu binh di ma ta khat khao duoc mot lan thuc hien. Voi minh bay gio la khat khao duoc mot ngay tren dat Viet, duoc ua vao long cha me, duoc ngam nhin nhung nguoi than yeu. Moi gan mot nam ma cu ngo nhu da xa VN lau lam roi. Mot nam cung du de con nguoi trai nghiem bao thu thach, vung vang va manh me len rat nhieu. Nhung dang sau ve em ai, thanh binh cua mat bien xanh, co ai biet nhung con song dang cuon cuon chay ve dau. Ngoai troi dang mua, chot dung minh se lanh. Khong biet bay gio, HN co mua ko?
  9. chiaki_co_len06

    chiaki_co_len06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/11/2006
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    Sorry trước nhé nhưng tớ thấy bạn không công bằng lắm. Ai đã dời bỏ làng quê lên thành phố và trú ngụ an toàn trong những ngôi nhà cao tầng lạnh lùng sau đó khi trở về lại kêu than vì trông thấy những ngôi nhà như thế?
  10. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Bạn không hiểu rồi. Đây chỉ là một cảm giác tiếc nuối cái vẻ bình yên của ngày xưa mà thôi.

Chia sẻ trang này