1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cupid In Love (tạp chí tình yêu)

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi cupid_in_love, 26/06/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.106
    Đã được thích:
    114
    này dạo này bạn đi đâu mất tích thế hả? Mấy tháng này đang bận thi , còn u thế nào?
    dạo này thời tiết vào đông rồi .....buồn quá !!!!!
  2. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.106
    Đã được thích:
    114

    Trạm Điện Thoại Trên Thiên Đường

    Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại hay không? Liệu có phải xếp hàng rất lâu không? Em không sợ phải chờ đợi...
    Long:
    Bọn họ nói với em rằng anh đã rời bỏ em rồi. Em chỉ cười thôi, bởi vì em biết rằng anh không bao giờ như vậy. Em vẫn còn nhớ, năm em 14 tuổi, em bị một đứa con trai lớp trên bắt nạt, anh đã xông ra đánh nó để bảo vệ cho em, sau đó với bộ mặt sưng tấy anh nói với em rằng: " Em Phương, về sau cả đời này anh sẽ bảo vệ em!" Lúc đó chẳng phải chúng ta đã thầm hẹn ước như vậy sao? Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của em, anh làm sao có thể bỏ em một mình mà âm thầm đi như vậy? Anh có biết rằng nếu không có anh, em không thể nào sống được. Không có bàn tay anh dẫn đường, em sẽ bị lạc lối không còn biết phương hướng nào để đi. Không có chiếc áo khoác của anh che chắn, em nhất định sẽ rất giá lạnh. Không có tiếng chuông điện thoại anh gọi vào mỗi buổi sáng, em sẽ lại đi làm muộn cho mà xem...Chúng mình đang chuẩn bị cho ngày kết hôn, anh cũng biết mà, em là một con bé vụng về như thế, chỉ có một mình, em làm sao có thể lo liệu được mọi chuyện? Em biết rằng anh chỉ đang tạm xa em một thời gian mà thôi, anh chỉ đến một nơi mà em không hề biết thôi phải không? Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề " cả đời này" bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.
    Tiểu Phương
    Ngày 19 tháng 5
    Long:
    Hôm nay em lại đi trên con đường mà chúng mình vẫn thường cùng nhau dạo chơi, anh có còn nhớ điểm hẹn của chúng mình không? Ở nơi đó vẫn còn bài hát mà anh thích đó. Em đang nghĩ rằng, chỉ cần em đi hết con đường này sẽ lại được gặp anh. Bởi vì anh đã từng hứa với em rằng sẽ đưa em đi xem bộ phim đó mà, hôm nay đã là ngày cuối cùng còn chiếu bộ phim đó. Mười năm qua, anh chưa từng một lần lỡ hẹn với em, chúng ta đã từng thề rằng đời này kiếp này sẽ luôn ở bên nhau mà? Anh có thể quên rồi sao? Về đến nhà, chuông điện thoại của em réo vang. Em nghĩ nhất định đó là anh rồi, là anh đã hỏi em đã về đến nhà chưa, em đang làm gì thế, đã ăn tối chưa, và anh sẽ lại nhắc nhở em phải biết nghe lời và phải ngoan ngoãn. Nhưng giọng nói của người trong điện thoại lại là Băng Băng, cô ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang chờ điện thoại của Long. Trong điện thoại em nghe thấy tiếng Băng Băng òa lên khóc rất to. Anh nói xem cô ấy có phải là rất buồn cười không? Tại sao lại phải khóc cơ chứ? Khi chỉ có một mình em trong đêm đen vắng lặng, em cũng muón khóc lắm đấy. Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây...
    Tiểu Phương
    Ngày 26 tháng 5
    Long:
    Em lại vừa gọi điện đến nhà anh đấy, nhưng những lời em nghe thấy vẫn chỉ là những câu nói quen thuộc trong chiếc máy nhắn tin: " Hiện giờ tôi đang bận không thể trả lời điện thoại, xin hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện lại cho bạn." Đây đã là lần thứ mấy trăm như thế rồi? Anh đang đánh răng hay đang tắm, hay là tiếng ti vi to quá nên anh không nghe thấy tiếng điện thoại kêu? Từng lời anh nói trong điện thoại dường như vẫn luôn đọng lại bên tai em, cứ như anh chưa bao giờ rời xa em vậy. Nhưng chẳng phải rất lâu rồi anh không được nghe giọng nói của em sao? Anh không nhớ em à? Em biết rằng trước mặt anh em chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh mà thôi, người mà luôn khiến anh phải tức giận. Anh biết không, bởi vì em rất thích nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh khi em không nghe lời, em thích lại được nghe anh nói : " Cô nhóc này em hư quá!" , thích ánh mắt trách móc đầy yêu thương của anh. Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng...tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?
    Yêu anh
    Ngày 1 tháng 6
    Long:
    Ngày chúng mình kết hôn đã qua rồi. Tuy rằng anh vẫn chưa trở về nhưng em vẫn tự mình tổ chức lễ cưới và trở thành vợ anh. Từ năm 14 tuổi em đã luôn mong ước đến ngày có thể được làm vợ anh. Anh có còn nhớ những lời trước khi anh cầu hôn với em không? Anh thật là khéo nói, anh nói là: " Em Phương, hôm nay anh sẽ thực hiện một nguyện vọng của em." Em tinh nghịch hỏi lại: " Nguyện vọng gì cũng có thể được chứ?" Anh cười nói: " Ừ, bất cứ nguyện vọng gì cũng được." Thế là em liền nói ngay: " Vậy thì anh hãy lấy em đi." Kết quả là anh liền giả vờ làm một trò ảo thuật rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn cưới, dịu dàng đeo nó vào ngón tay em. Anh biết không, được làm vợ anh là nguyện vọng lớn nhất đời em. Em luôn luôn hi vọng mãi mãi có thể ở bên anh. Nhưng mấy hôm nay khi em nấu cơm xong rồi, muốn cùng anh ăn, cùng anh chuyện trò nhưng trong căn phòng ấy vẫn chỉ có mình em cô độc. Em lại thắp đèn thật sáng để đợi anh trở về. Dù có muộn đến mấy, em nhất định sẽ vẫn luôn để đèn thật sáng, để anh biết rằng có một người vẫn đang đợi anh trở về...Lúc nãy, em vừa nấu cho anh một món canh mà anh thích nhất. Trong lúc em thái rau không cẩn thận đã bị cứa vào tay, máu nhỏ từng giọt đỏ thẫm ướt đẫm tay em, nhưng lại chẳng thấy có bàn tay anh vụng về giúp em băng bó. Nước mắt em đang trào ra anh có biết không. Hay em đã mất anh rồi sao? Ý nghĩ đó làm trái tim em đau đớn vô cùng.
    Vợ anh
    Ngày 7 tháng 6
    Long:
    Hôm nay trời đổ mưa rất to, em đã đứng dưới mưa từ rất lâu rồi. Khi thấy toàn thân nóng bừng lên, em mới chịu lững thững quay về. Em biết em đã bị bệnh rồi. Đúng là bị bệnh rồi. Như vậy thật tốt, chỉ cần em biết em bị bệnh, thì dù anh đang ở đâu, đang làm bất cứ cái gì cũng sẽ lập tức trở về nhà chăm sóc em, giúp em uống thuốc, dỗ dành em ăn, bắt em phải nằm trên giường không được cử động lung tung... Em nằm trên giường, cảm thấy toàn thân mình nóng bừng như lửa đốt, đầu em đau buốt như muốn vỡ tung. Tại sao vẫn chưa thấy anh đến? Em dường như không còn đủ sức để mở mắt nhìn nữa, em cảm thấy mọi vật như đang quay cuồng trước mắt. Nhưng em vẫn luôn tự nhủ trong lòng rằng không được ngủ, nhất định không thể ngủ. Bởi vì em sợ khi em ngủ rồi, anh trở về thì em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa...Sau đó Băng Băng đến, cô ấy phát hiện em bị sốt, liền bắt em phải uống thuốc. Em nói với cô ấy rằng: " Em không thể uống thuốc, bởi vì nếu em khỏi bệnh thì Long sẽ chẳng có lí do trở về thăm em nữa." Băng BĂNG ôm chặt em khóc: " Tiểu Phương, anh Long đã chết rồi, em đừng tự hành hạ mình nữa có được không? Nếu như anh ấy thấy bộ dạng của em như thế này, anh ấy nhất định sẽ không an lòng mà nhắm mắt đâu...Em nghe chị nói đi, anh ấy đã chết rồi, chết rồi. Em có hiểu không? Vào đúng ngày sinh nhật của em anh ấy đã bị một tai nạn giao thông và đã không thể trở về bên em được nữa..." Là thật sao? Anh không thể quay trở về bên em được nữa à? Thế còn lời hẹn uớc đời này kiếp này của chúng mình thì phải làm sao đây? Anh làm sao có thể bỏ em mà đi như thế...
    Tiểu Phương
    Ngày 20 tháng 6
    LONG:
    Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại không anh? Có phải là cần xếp hàng rất lâu không? Em đã mua cho anh một tấm thẻ điện thoại rồi này. Khi đến giáng sinh có thể gọi cho em có được không? Đã rất lâu rồi em không được nghe nói " Anh yêu em.."
  3. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.106
    Đã được thích:
    114
    gui tiếp cho các bạn những câu chuyện về tình yêu - hạnh phúc .....
    Cupid-in love : hân hạnh phục vụ các bạn
    Đơn giản hãy gọi người là Mẹ

    Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:
    - Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này?
    Thượng Đế đáp:
    - Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.
    Đứa bé lại nài nì:
    - Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?
    Thượng Đế đáp:
    - Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.
    Đứa bé lại hỏi:
    - Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?
    Thượng Đế trả lời:
    - Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.
    - Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?
    - Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.
    - Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.
    - Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.
    Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:
    - Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.
    - Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ".
    [​IMG]
  4. cupid_in_love

    cupid_in_love Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    243
    Đã được thích:
    0
    Mình một time dài có sự thay đổi trong cuộc sống và công việc ..có lẽ vậy đó ....time đã làm mình đổi thay và có lẽ đã chót lãng quên trang web này ...hôm nay ngồi trước máy , vô tình lướt qua và nhớ lại... buồn quá ...quá khứ và sự thực phũ phàng đã ko thể buông tha mình ..thôi thì đối mặt với nó vậy ... Lâu gập bạn , chắc khoẻ chứ, có gì mới kể mình ko? trang web này đã bỏ quênlâu quá rùi nhỉ , chắc giờ bạn cũng giống mình ... [​IMG]
  5. cupid_in_love

    cupid_in_love Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    243
    Đã được thích:
    0
    Chuyện tình dưới mưa
    [​IMG]
    Mưa!
    Nó ghét mưa! Tại sao người ta cứ bảo mưa là lãng mạn, là ngọt ngào? Riêng nó, nó chỉ cảm thấy khi ngồi trong nhà trước màn hình desktop mà có tiếng mưa thì cô đơn kinh khủng. Không khí ẩm ướt, bầu trời đen xì là những gì nó hình dung về mưa. Một con người thực tế như nó không thể nào thích mưa được (là Ngọc - bạn thân của nó nói thế.) Dĩ nhiên rồi, làm sao mà thích được khi giờ nó muốn ra ngoài đi ăn kem, đi lượn phố với đứa bạn thân nó yêu nhất trần đời, nhưng mưa vậy thì sao mà đi?
    Hai đứa chơi với nhau được ba năm rồi, đi đâu cũng có nhau. Đã có lúc hai đứa đã hứa với nhau sẽ có người yêu cùng một ngày và còn... hứa hôn cho con của hai đứa sau này nữa, (potay.com luôn). Và rồi nó chợt nhớ ra hôm qua Ngọc bảo nó: ?oChị ơi, em yêu rồi?. Nó cười, nó nghĩ Ngọc lại đùa như mọi khi, nhưng nó đã nhầm đứa bạn thân đã quên lời hứa mà có người yêu trước nó mất rồi.
    Trời vẫn cứ mưa. Chán!
    Nó từng ghét mưa, vì mưa thường khiến nó cảm thấy buồn, cô đơn...

    Nó bật dậy rời khỏi ghế! Mưa thì sao chứ? Có ai bảo mưa là không được đi ra ngoài và làm những điều nó thích đâu? Dù giờ nó chỉ đi một mình! Nó đang thẫn thờ trên con cào cào thì, bỗng nó ngã cái oạch vì đâm phải ai đấy. Sao đen thế không biết, nó nhớ khi ra đường đã bước chân phải trước rồi mà?. Chưa kịp ?ophát biểu cảm tưởng? thì người đối diện tấn công luôn:
    + Mới thất tình à? Đi mà không nhìn đường gì cả, rồi còn không xin lỗi nữa.
    Trời đầu óc nó quay cuồng, cái miệng mọi ngày chỉ dùng để ?o biện luận? giờ cứng đơ không biết cử động. Ai bảo là nó không xin lỗi đâu cơ chứ, đấy là đau quá chưa kịp nói thôi. Mà sao, người đâu mà nói năng khó nghe thế không biết, lại còn nói nó thất tình nữa. Nhìn bộ dạng nó chán đời lắm à? Nó bướng bình nhìn người đó như thách thức, hình như không thể chịu đựng nổi ánh mắt phản kích đó, người kia lại lên tiếng:
    + Thôi tha cho bé, về đi. Trời mưa như này mà còn ra đường.
    Đôi mắt mở to ngạc nhiên hết sức, một con bé cao 1m7 không thể nào để người khác gọi là bé được. Mặc dù người đó có cao hơn nó cả cái đầu.
    - Bé á! Chú nghĩ mình lớn từng nào mà gọi cháu là bé? Cháu đâm vào chú thì đúng là cháu sai, nhưng chưa kịp xin lỗi, chú đã buông ?otràng giang đại hải? ra rồi ai mà nói xen vào được.? - Rồi nó xua tay - Thôi được rồi! Cháu xin lỗi chú, tâm trạng cháu đang không được tốt, mong là chú đừng có dạy người không quen giữa đường như thế nữa. OK? Bye!
    Nó đã từng tưởng tượng rằng, mình sẽ có một mối tình đẹp như trong mộng. Một ngày nào đó, nó và Hoàng tử của mình sẽ? đâm xe nào nhau, và khi nó dịu dàng nói: ?oXin lỗi anh? thì Hoàng tử cũng sẽ mỉm cười: ?oKhông có gì, em có sao không?? Và thì là? tèn tén ten? chàng đưa nó về và một mối tình bắt đầu. Vậy mà ông chú đó đã phá vỡ cả một giấc mơ hồng ngọt ngào của nó.
    Cuối cùng, nó quyết định sẽ tới nhà Ngọc, dù hôm qua đã từ chối. Chả là hôm qua Ngọc năn nỉ nó đến để giới thiệu ai đó. Nó biết Ngọc đang thấy có lỗi mà, thôi thì đến đó cho hết đen, với cả để cho Ngọc bớt áy náy. Mà biết đâu, Hoàng tử của nó lại là người Ngọc giới thiệu thì sao nhỉ?
    Nó phải mất 5 giây để hả hốc miệng ra không thể ngậm lại được. Trời ạ! Người ngồi trước mặt nó lúc này là? cái chú hồi nãy. Thì ra người mà Ngọc nói tới là chú này đây. À, phải gọi là anh - đây là anh họ của Ngọc. Biết trước Hoàng tử mà nó tưởng tượng là ?olão già lắm điều? này thì thà nó về nhà cho xong. Và hắn ta đã chứng tỏ mình ngay bằng một lời nói đầy khiêu khích:
    + Chúng ta có duyên đấy nhỉ, rất vui khi được gặp cháu. Không ngờ người mà Ngọc ca tụng là vui tính dễ thương lại là cháu à?
    Nó cười. Nụ cười như mếu, cái lão già này được đấy:
    - Ừm, không hiểu duyên truyền kiếp hay sao ấy? Cháu nhớ là cháu không nợ ai cái gì cả. - Rồi quay ra hỏi Ngọc - Người mà em ngưỡng mộ là lão già khó tính này à?
    Nó tưởng hắn sẽ tức lắm, ai ngờ hắn chỉ cười, cười như thể chưa bao giờ được nghe 1 câu chuyện cười buồn cười như thế. Lời mình nói buồn cười vậy sao?
    + Sao cháu biết chú là ông già khó tính vậy nhỉ? Chú nhớ điều này chỉ một mình chú biết mà. Cháu thật thú vị! - Nói rồi, hắn để lại một cái nháy mắt đầy ẩn ý, và biến mất sau cánh cửa. Nhìn theo bóng hắn, nó mới thấy rằng trời đã hửng nắng từ lâu?

    ... nhưng vào một đêm mưa...
    Trời hôm nay đẹp thật, nhưng nó vẫn thấy trống trải quá. Nếu như mọi lần thì giờ nó và Ngọc sẽ cùng đi đâu đó, hoặc làm một cái gì đó dù là rất vớ vẩn. Nó chợt nhớ tới những ngày tươi đẹp đó. Chỉ tại mấy gói kẹo và những lời ?ođường mật? của Kiên - người đã cướp Ngọc từ tay nó, mà giờ nó phải lang thang một mình. Đang thẩn thơ suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên? ?oẦm?. Một ai đó lại phải gánh cái ?othành quả? của nó mất rồi. Nó cúi đầu lí nhí xin lỗi, thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc đến phát sợ:
    + Sao lần nào anh cũng là nạn nhân của em thế nhỉ?
    Đúng là sự trùng hợp ngẫu nhiên, lại là Khánh ?" ?oông chú già khó tính?.
    - Ừm, tại anh chọn đúng lúc thôi, mấy khi được em tông xe cơ chứ? - Nó vênh mặt nói lại.
    + Ờ, cũng đúng. Mà sao lần nào khi gặp anh em cũng thích cãi nhau thế nhỉ?
    - Đâu có ai mà dám cãi nhau với anh đấy là em tranh luận đấy chứ?
    + Thì tranh luận. Đi uống nước không em, anh mời.
    Trời, hôm này ?oông già khó tính? mời nó đi uống nước cơ đấy. Nó nhớ là chưa lần nào từ buổi đầu gặp Khánh (ba tháng rồi) mà cả hai không cãi nhau. Thế mà hôm nay lại mời đi uống nước. Không biết định giải hoà hay khiêu khích đây? Nó nhìn tỏ vẻ ra nghi ngờ, làm Khánh bối rối:
    + Sao em nhìn anh ghê vậy, chỉ là đi uống nước thôi mà, em mà còn đi lượn phố nữa chắc sẽ có nhiều tai nạn đáng tiếc xảy ra mất.
    Lại khiêu khích rồi đây, nhưng không hiểu tại sao nó lại đồng ý đi uống nước. Phải chăng nó đang cảm thấy cô đơn quá, có ai đó bên cạnh sẽ tốt hơn thì sao?
    Khánh dẫn nó đến quán nước khá yên tĩnh và nó thích những nơi như thế. Sao hôm nay Khánh nay dễ chịu vậy nhỉ, không giống như ông già khó tính mọi ngày nữa. Và rồi, khi ngồi nói chuyện với Khánh ?otrong hoà bình? chứ không phải là ?otranh luận liên miên? như những ngày trước, nó mới nhận ra những câu chuyện Khánh kể thật thú vị. Nó mải nói chuyện đến nỗi quên mất rằng đã đến lúc nó phải đi học. Tự dưng nó cảm thấy tiếc khi phải về trong lúc này, một cảm giác rất lạ.
    + Hôm nay là sinh nhật anh nên đừng thắc mắc tại sao anh lại mời em đi uống nước, đối thủ ạ - Khánh nháy mắt và cười.
    - Happy birthday!

    ... mọi chuyện đã thay đổi khi nó gặp anh và tình yêu nảy nở.
    Nó ấp úng và lúng túng vì bất ngờ nên không mua được quà gì cho Khánh. Bất chợt, nó nhớ ra là mới mua một quyển sách rất hay, lại trùng hợp nữa rồi. Nó lấy ra và ghi lên đó, không phải là một lời chúc mà là một câu thành ngữ nó tâm đắc:
    ?oĐừng bao giờ nói tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn còn cảm thấy có thể tiếp tục - Đừng bao giờ nói bạn không còn yêu ai nữa nếu ánh mắt đó vẫn còn có thể giữ chân bạn?.
    Rồi nó ký tên: Đối thủ truyền kiếp.
    Lúc Khánh ra trả tiền nước nó đã nhanh tay cho vào trong cặp của Khánh. Nó thấy vui vì chợt nhận ra ông già khó tính đó thật dễ mến. Bất chợt, rất vu vơ thôi, nó chợt nghĩ rằng nếu Khánh là Hoàng tử của nó thì sao nhỉ? Nghĩ rồi nó mỉm cười cũng rất vu vơ khiến Khánh phải quay lại nhìn nó ngạc nhiên nhưng nó vội vàng quay lưng đi mất.
    Hai tháng sau, sinh nhật nó lấp lánh đầy hoa và nến! Ngọc đến từ sớm cùng cậu bạn trai, và hì hụi chuẩn bị mọi thứ cùng nó, dù thật ra thì cũng chẳng có gì để mà chuẩn bị, bởi nó chỉ làm bữa tiệc sinh nhật này rất nhỏ, chỉ cho bốn người. Nhưng hoá ra đó lại là sinh nhật vui nhất trong đời nó, khi nó mở tấm thiệp chúc mừng của Khánh ra:
    ?oAnh thích em ngay từ khi nhìn thấy bức ảnh của Ngọc cho anh xem. Và cũng rất bất ngờ chúng ta đã gặp nhau trong một ngày mưa như hôm nay. Làm bạn gái anh nhé?.
    Nó cười.
    Một ngày mưa đầy ánh nắng. Nhưng nó bắt đầu thấy thích mưa mất rồi.
  6. dmc06

    dmc06 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/09/2007
    Bài viết:
    2.135
    Đã được thích:
    2
    Chị cupi kể chiện hay quá
  7. lovecactus

    lovecactus Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    4.014
    Đã được thích:
    0
    Bạn này là zai mà
    Ku-pit: có 1 cơ số người nhắc tới ấy ở nhà mới
  8. oisoioi

    oisoioi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2007
    Bài viết:
    6.151
    Đã được thích:
    0
    Cô này chắc là nhân viên trực tổng đài hoặc nhân viên đường dây nóng của tạp chí này hay sao mà giải đáp thắc mắc đúng thế chứ
  9. muadongklanh

    muadongklanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/08/2007
    Bài viết:
    4.918
    Đã được thích:
    0
    Cho tớ hỏi tạp chí này ra được mấy nghìn số rồi
  10. ChuotNgoc

    ChuotNgoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    4.344
    Đã được thích:
    0
    Theo chân cho bằng chị bằng em phát .
    Em bị mắc chứng lười đọc, xin hỏi bác chủ tạp chí có bản tóm tắt ko ?

Chia sẻ trang này