1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đã có ai post chuyện 4 cô con gái nhà bác sĩ của March_Louisa May Alcott chưa nhẩy

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ltthach, 20/04/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ltthach

    ltthach Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2008
    Bài viết:
    537
    Đã được thích:
    0
    - Em đang nghĩ tới điều gì vậy, Beth? - Jo hỏi khi Amy đã cám ơn cha.
    - Em nghĩ, - Beth vừa đáp vừa từ từ bước tới chiếc dương cầm thân yêu của mình, - rằng đây là lúc em tìm lại thói quen cầu nguyện chung của chúng ta. Chiều nay em cảm thấy khá khỏe để hát bài Kinh cầu của anh chăn cừu. Đã đến lúc bắt đầu bản nhạc dành cho cha, bởi cha rất yêu thích lời của nó.
    Và Beth ngồi trước chiếc dương cầm, thong thả hát bài Thánh ca bằng giọng mượt mà của mình.
    Ngày hôm sau, người mẹ và các cô con gái của bà quấn quýt quanh ông March như đàn ong thợ bu quanh ong chúa, họ chểnh mảng mọi điều để được ngắm nhìn, lắng nghe và phục vụ người đang lại sức hãy còn cần sự chăm sóc.
    ông ngồi trong chiếc ghế bành to của mình bên chiếc trường kỷ của Beth, với ba cô con gái và vợ bên cạnh, còn bà Hannah thỉnh thoảng ló đầu nơi cửa, dường như hạnh phúc của họ không còn thiếu gì nữa, nhưng ở đó vẫn còn thiếu một cái gì và mỗi người, trừ Amy và Beth, đều cảm nhận điều đó mà không nói ra.
    Ông bà March nhìn nhau vẻ bận lòng và theo dõi mọi cử động của Meg. Jo có những cơn buồn bất chợt. Meg thì lơ đãng, cô rất rụt rè và lặng lẽ, cô giật mình và đỏ mặt mỗi lần có tiếng chuông gọi. Amy nói rằng mọi người có vẻ như đang đợi một người nào đó "và đó là điều kỳ dị bởi cha đã trở về". Và Beth ngây thơ hỏi tại sao những người láng giềng của họ không đến như thường lệ.
    Laurie sang chơi vào buổi chiều. Cậu đã nhận ra Meg nơi cửa sổ. Người ta nói một kẻ có tội thường hay có cơn sám hối đột ngột. Cậu quỳ gối trên tuyết, tự đánh vào ngực mình và giả bộ bứt tóc bứt tai, và khi Meg tỏ vẻ không hài lòng, ra lệnh cho cậu hãy biến đi cho khuất mắt, cậu đã giơ hai tay như van xin, lau những giọt nước mắt tưởng tượng trong chiếc khăn tay của mình và bỏ đi bằng những bước chân dài như một kẻ đắm chìm trong một nỗi tuyệt vọng tột cùng.
    - Không biết tên ngốc lớn đầu kia muốn nói gì với màn kịch câm buồn cười của mình? - Meg vừa nói vừa cười.
    - Chị thừa hiểu anh ấy rồi mà. - Jo vừa nói vừa nhìn Meg vẻ trách móc. - Laurie đôi khi thiếu lịch sự, nhưng anh luôn nhắm đúng.
    - Đừng trêu chọc chị, Jo à, chị xin em đấy.
    - Meg đáp lại cô em gái. - Đừng ai nói gì với chị nữa và chúng ta vẫn là bạn như trước kia.
    - Không thể được. Trò đùa quỷ quái của Laurie đã thay đổi tất cả. Em thấy rõ điều đó, chị không còn như ngày nào nữa và chị cảm thấy xa cách em. Em không có ý làm chị buồn phiền, nhưng em muốn mọi sự phải được xác định.
    - Tuy nhiên chị không thể nói cũng như làm điều gì được trước khi người ta nói ra, và người ta sẽ không nói, Jo à, em hãy tin chắc điều đó, bởi cha đã bảo rằng chị quá trẻ. Nhưng chị đã ở độ tuổi biết cư xử và chị không để mình bị lôi cuốn vào chuyện nói năng miễn cưỡng.
    Jo không thể nhịn cười được trước vẻ quan trọng mà chị cô vừa biểu hiện, nó hợp với Meg như màu đỏ đang nhuộm má cô.
    - Chị có thể nói với em những ý định của chị không, Meg? - Jo hỏi, giọng nể trọng hơn.
    - Chẳng có gì. Em sắp sửa được mười sáu tuổi rồi, Jo à, và kinh nghiệm của chị sẽ có ích cho em sau này trong những vụ việc tương tự.
    - Em sẽ không bao giờ có một loại việc như vậy! - Jo cáu giận kêu lên.
    - Ai biết được nào? - Meg mỉm cười đáp.
    - Vấn đề không phải là em, - Jo nói. - mà là chị, Meg à.
    - Chuyện thật đơn giản. - Meg tiếp lời. - Chị sẽ bình tĩnh và quả quyết nói: Cha nghĩ rằng chị còn quá trẻ để đính ước. Chị đồng ý với cha. Vì vậy chúng ta đừng bàn chuyện đó nữa, chị xin em.
    Meg đứng dậy đi ra ngoài trong một dáng vẻ đường hoàng mà cô vẫn thể hiện lúc có dịp, thì nghe tiếng bước chân rất quen thuộc trong hành lang. Cô ngồi lại ngay, bắt đầu khâu một cách vội vàng như thể cuộc sống của cô phụ thuộc vào công việc cô đang làm.
    Jo cười phá lên trước sự thay đổi thái độ nhanh ***ng này. Khi có tiếng gõ cửa từ tốn, cô ra mở cửa với vẻ mặt không hiếu khách chút nào.
    - Chào cô, tôi tới xin lại cây dù của tôi... và cũng để hỏi thăm cha cô có được khỏe không. -Brooke nói vẻ lúng túng.
    - Cây dù của anh rất khỏe, nó đang ở phòng ngoài. - Jo đáp. - Tôi sẽ đem nó lại cho anh hoặc nói với nó rằng anh đang ở đây. Tôi cám ơn anh đã nghĩ tới cha tôi...
    Và Jo bước ra khỏi phòng để cho Meg có dịp chứng tỏ vẻ đường hoàng của mình. Nhưng cô không đi xa. Khi Jo đã khuất dạng, Meg vừa bước vội về phía cửa phòng mẹ vừa thì thầm: - Mẹ tôi sẽ rất vui được gặp anh, anh Brooke à. Anh có thể ngồi đây để tôi đi gọi bà không?
    - Tôi vừa từ biệt mẹ cô, Marguerite à. Bác đã đi báo bác trai. Hai bác sẽ có mặt tại đây vài phút nữa và tôi được phép trò chuyện với cô một lát trong khi chờ đợi.
    "Marguerite..."! Brooke vừa gọi cô là "Mar-guerite", Meg bắt đầu run lên như một chiếc lá.
    - Đừng, đừng, đừng nói gì, tôi van anh, anh John, trước khi có cha mẹ tôi ở đây.
    - Cô có lý, Marguerite.- Brooke tiếp lời, giọng anh cũng run lên.
    - Đúng, đúng, ít ra anh hãy để tôi cũng phải đi tìm mẹ.
    - Đi đi, Marguerite thân mến. - Brooke nói.
    Còn lại một mình Brooke có vẻ buồn, nhưng hạnh phúc. Sự bối rối của Meg không làm anh phật ý.
    Tuy nhiên cuộc viếng thăm rất bất ngờ của dì March đã làm đứt đoạn sự canh gác cho cuộc tiếp xúc giữa Meg và Brooke mà Jo dàn cảnh sau cánh cửa. Dì March đã biết được không biết bằng cách nào, là đang bàn tới chuyện làm lễ kết hôn cho Meg với Brooke, và bà tới bảo Jo thay mặt bà nói với Meg rằng cuộc hôn nhân đó là một trò ngu xuẩn. Jo rất thích thú đáp lại bà rằng: "Dì rất có lý".
    - Một trò ngu xuẩn, - dì March tiếp lời, -một trò ngu xuẩn không thể nào tha thứ được, bởi cậu Brooke đó chẳng có cơ nghiệp và địa vị gì cả.
    Đến đây sự đồng tình nhất thời giữa Jo và dì cô kết thúc.
    Điều khiến Jo phật ý ở Brooke chỉ là anh muốn cưới chị cô. Dù anh có là triệu phú thì cũng chỉ mang đến sự chán ghét nơi cô mà thôi.
    Vậy là cô buộc lòng phải trả lời dì March rằng vấn đề không phải ở chỗ đó, rằng với tài năng, tri thức, tính cách của anh cùng sự giúp đỡ của ông Laurentz, Brooke còn hơn nhiều người khác, có thể tự tạo cho mình điều cô gọi là một cơ nghiệp và một địa vị.
    Dì March gay gắt đáp lại cô rằng một cơ nghiệp để thực hiện không phải là một cơ nghiệp đã thực hiện, rằng một địa vị để chinh phục không phải là một sự nghiệp đã chinh phục, và lời tuyên bố thứ nhì mà bà yêu cầu cô chuyển tới Meg, là mặc dầu bà đã dự trù tặng cô 50.000 đôla vào ngày cưới của cô, nhưng cô cần phải biết rằng nếu cô kết hôn với Brooke, "một người không có một đồng dính túi", bà sẽ chẳng cho cô thứ gì cả.
    Phẫn nộ, March không nhịn được, phải đáp lại dì March rằng cô thấy bà bất công với Meg, rằng quà tặng của bà hẳn sẽ có ích hơn nếu Meg kết hôn với một người đàn ông nghèo hơn là một người đàn ông giàu, bởi khi đó chắc hẳn cô không cần tới món tiền đó.
    Dì March điên tiết đứng phắt dậy và Jo, trong cơn tức giận, bắt đầu ca ngợi Brooke, điều mà trong thâm tâm cô thấy anh xứng đáng. Cô nói một cách ngắn gọn rằng: Nếu vì sự đe dọa của bà dì, Meg có thể không kết hôn với Brooke mà lại thích một ai khác hơn anh thì thật là hèn nhát.
    Tới đó, người phụ nữ cao tuổi bỏ đi, rất đỗi phẫn nộ.
    Jo nhận thấy nửa tiếng đồng hồ, thậm chí còn hơn đã trôi qua trong câu chuyện sôi nổi đó, và chỉ lúc bấy giờ cô mới lo lắng tự hỏi về điều rất có thể Meg đã trả lời Brooke.
    Cuộc viếng thăm của dì March đã làm thay đổi hoàn toàn mọi điều dưới mắt Jo. Người ta luôn gắn bó phần nào với người mình bênh vực và lời biện hộ Jo dành cho Brooke nồng nhiệt đến nỗi chính vị luật sư cũng bị thuyết phục bởi tính ưu việt của vụ việc mình biện hộ. Bấy giờ nhớ lại những lời khuyên cô đưa ra cho Meg cách đây không lâu, cô run sợ với ý nghĩ chị cô có thể đã theo chúng. Cô quyết định vào ngay căn phòng nơi Meg đã ở lại - cùng với anh John của chị ấy - để quyết tâm sửa chữa, nếu hãy còn kịp, điều tệ hại có thể cô đã gây ra.
    - Đầu óc mình ở đâu? - Cô tự nhủ. - Và trái tim mình ở đâu? Không phải chính anh chàng Brooke tốt bụng đó, bằng sự chăm sóc của mình, đã trả lại cha cho chúng ta hay sao!... Thậm chí nếu anh ấy muốn hỏi cưới cả bốn đứa, chỉ với lòng biết ơn thôi cũng buộc chúng ta phải có bổn phận chấp nhận điều đó.
    Tâm hồn đầy ắp những ý tưởng hào hiệp, Jo, một khi đã quyết định, xông ngay vào phòng Meg như một cơn bão.
    Gian phòng trống không! Tất nhiên, Brooke đã bỏ đi trong tuyệt vọng.
    - Bà Hannah! - Cô kêu lên. - Bà Hannah!
    Meg đâu rồi? Anh Brooke đâu? Cháu tin chắc rằng anh Brooke đã bỏ đi! Anh ấy có buồn lắm không, bà Hannah?
    - Có lẽ mọi người đang ở trong phòng ông March. - Bà Hannah đáp.
    Jo chạy tới phòng cha.
    Nơi đây, Brooke, ông bà March, Beth và Amy đang tụ tập.
    - Con hãy chúc mừng cha mẹ. - ông March vừa nói với Jo vừa chỉ vào Brooke. - Cha mẹ đã có thêm một đứa con.
    Meg không khỏi lo âu về sự đón nhận cái tin đưa ra một cách đột ngột kia của cô bé Jo cáu kỉnh. Và bàn tay cô khẽ run lên trong bàn tay người chồng chưa cưới của mình.
    Cô đã thật sự ngạc nhiên, thật sự vui mừng khi Jo vừa nói vừa bước thẳng tới Brooke:
    - Hãy hôn em đi, anh của em. - Cô nói với anh, giọng thấm thía và cảm động.
    Thế rồi, cô kể lại những gì xảy ra giữa cô và dì March.
    Meg lao tới ôm cổ Jo. ông bà March dù tiếc cho chuyện đã xảy ra giữa hai dì cháu, vẫn quyết định không quở trách cô đã dám bộc lộ những tình cảm tiếp nối những tình cảm của họ.
    - Vả chăng, - ông March nói, - con hãy yên tâm đi, Jo. Từ lâu ông Laurentz vốn đã mệt mỏi vì sức nặng công việc đã có ý định giao bớt một phần việc quản lý cho Brooke. Brooke sẽ được thay thế bởi một trong những người bạn sẽ theo phương pháp giảng dạy của cậu ấy một cách chính xác, và ngay từ bây giờ, tương lai của Brooke, cũng là tương lai của chị con, được bảo đảm. Trở thành người chung sức một phần của ông Laurentz, Brooke sẽ phải đi xa trong hai năm để hoàn tất việc nắm bắt những công việc sau này của cậu ấy. Sau hai năm cậu ấy sẽ trở về cưới Meg. Trong khi chờ đợi, Meg sẽ hoàn thiện việc học hành để khi cần có thể giúp ích cho chồng, và điều đó cũng sẽ tạo cơ hội cho con, Jo à, để bổ sung việc học của con.
    ông March đã dạy bảo Jo tất cả những gì cần thiết.
    Còn Beth thì kéo đầu Brooke về phía mình, và khi miệng cô vừa tầm tai anh, cô thì thầm thật nhỏ, đến nỗi, nếu không có câu trả lời mà Brooke bất ngờ thốt ra, chắc không ai có thể hiểu nổi cô vừa nói với anh điều gì: - Liệu tôi có làm cho cô ấy thật hạnh phúc không chứ gì? Liệu tôi có yêu cô ấy nhiều và mãi mãi không? Mãi mãi! Cô có thể nghi ngờ điều đó, phải không, cô em gái bé bỏng và ngoan hiền của tôi?
    Bình thường Brooke rất tự chủ, anh đã gây kinh ngạc cho mọi người bằng nhiệt tình sôi nổi khi anh triển khai những dự án tương lai dành cho Beth. Chuông báo giờ ăn chiều vang lên trước khi anh kết thúc việc mô tả cho cô bé đáng yêu về cõi thiên đường anh hy vọng xây nên cho Meg.
    Cô bé bày tỏ lòng tán thành của mình bằng một cái gật đầu trìu mến. Khi cảm thấy hoàn toàn yên tâm, cô trả lời với một vẻ nghiêm túc khác thường: - Tất cả điều đó thì tốt, tốt lắm, anh John à, anh sẽ là một người chồng thật tốt, và việc anh đồng ý trả lời đứa em bé bỏng của chị ấy cũng chứng tỏ rằng anh sẽ là một người anh thật tốt.
    Mọi người đứng dậy và Brooke tự hào đưa người vợ chưa cưới của mình vào bàn. Cả hai đều tỏ ra thật hạnh phúc.
    ông bà March đều mãn nguyện. Rõ ràng một trong những ước mơ quý báu nhất của họ đã thành sự thật.
    Trong bữa không người nào ăn uống ngon lành, sôi nổi ngoài Jo, cô phân trần: - Mọi người muốn gì chứ? Tôi như vậy đó, mọi xúc động đều làm cho tôi đói bụng.
    Căn phòng có vẻ sáng và vui hơn ngày thường, và lại còn tự hào được dùng làm khung cho một bức tranh êm đềm đến vậy.
    - Giờ đây chị không thể nói là không có gì dễ chịu sẽ tới gia đình chúng ta phải không? -Amy nói với Meg.
    Laurie đi vào miễn cho Meg câu trả lời.
    Laurie vừa nhảy lên vì vui mừng vừa tới trao một bó hoa kỳ lạ của ông Laurentz dành cho bà John Brooke.
    Tuy nhiên một sự thất vọng đang đợi cậu.
    Cậu nhìn mặt Jo với một sự thích thú ranh mãnh và sững sờ khi thấy cô hoàn toàn bình thản, cô đang quyến luyến chuyện trò với Brooke, bàn tay đặt trên cánh tay anh.
    - Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy? - Laurie vừa hỏi vừa bước theo cô tới phòng khách, nơi mọi người đang tập trung để chào đón cuộc viếng thăm của ông Laurentz. - Ai có thể làm nên điều thay đổi kỳ diệu đáng kinh ngạc này?
    - Điều làm tôi thay đổi, - Jo nói, - một mặt là sự bất công của dì March, tôi sẽ kể cho anh điều này sau, và mặt khác là những điều suy nghĩ đúng mức của tôi.
    - Meg sẽ không đi thật đâu. - Laurie đáp lại.
    - Cô ấy sẽ không xa hẳn bởi cô ấy sẽ ở lại cách đây chỉ chừng hai hoặc ba nhà.
    - Tôi biết điều đó. - Jo nói giọng run run.
    - Nhưng sẽ không bao giờ còn được như ngày xưa nữa và anh, anh Laurie đáng thương của tôi, anh vốn không có anh chị em, nên anh không biết thế nào là tổ ấm gia đình. Nhưng đó là điều đã quyết định, nên tôi đành phải chấp nhận, nghĩa là phải nghĩ tới hạnh phúc của chị ấy chứ không phải tới hạnh phúc của tôi. Vậy là tôi tin chắc vào hạnh phúc của chị ấy.
    - Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. - Laurie nói.
    Đáp lại lời nói tốt đẹp đó, Jo bắt tay Laurie tỏ vẻ đồng cảm.
    ông bà March ngồi bên nhau, và khi nhìn Meg và John, họ sống lại chương đầu của sự kết hợp bền vững nơi họ.
    Beth vui vẻ trò chuyện với ông Laurentz, người bạn già của mình.
    - Nhờ ông mà họ được hạnh phúc. - Cô nói.
    - Hạnh phúc lớn lao là hạnh phúc đem lại cho người khác, chắc ông hài lòng lắm, phải không, ông Laurentz?
  2. ltthach

    ltthach Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2008
    Bài viết:
    537
    Đã được thích:
    0
    Chương 10
    Bốn năm sau
    Bốn năm sau những sự kiện đó, Brooke đã trở về. Nước Mỹ đã được trấn hưng và hôn lễ của họ được tổ chức vào ngày đã định. Đôi vợ chồng trẻ sống trong hạnh phúc. Jo, Beth và Amy nghĩ rằng họ không còn gì để mơ ước trên đời này nữa. Rồi họ có một đứa cháu, đứa cháu trai tuyệt vời!
    Và khi Laurie, anh chàng Laurie không giống ai ngỏ lời cầu hôn, Jo đã cười vào mũi anh, rồi cô cố làm cho anh hiểu rằng cô chẳng phải là người sinh ra để làm vợ một anh chàng nhà giàu đẹp trai như anh. Nhưng nếu lúc nào đó cô phải làm chuyện điên rồ là đi lấy chồng, bấy giờ có lẽ cô chỉ lấy một anh chàng chỉ biết yêu ruộng đồng và rừng núi, anh ta có một trang trại trong đó có đủ mọi con vật trên đời: những con bò cái tuyệt vời, những con bê xinh đẹp, một đàn cừu, những con dê cái đỏm dáng và cả những đàn heo rặt một màu hồng. Cuối cùng trên tất cả những thứ đó là những con ngựa cày đường bệ và xinh đẹp.
    Tới đây, ông Laurentz vẫn có mặt trong cuộc nói chuyện, đã ngăn lời Jo và cương quyết bảo cô bước lên chiếc xe to có ba chiếc ghế dài cùng cha mẹ cô, vợ chồng Brooke, Beth và Amy. Laurie thì nhanh nhẹn nhảy lên ghế người đánh xe và chụp lấy dây cương. Anh chỉ để cho Jo có đủ thì giờ quàng một chiếc khăn choàng và đội một chiếc nón bởi anh rất vội.
    - Chúng ta đi đâu đây? Chúng ta đi đâu đây?
    Tôi muốn biết người ta đưa chúng ta đi đâu! -Cô kêu lên.
    - Cháu sẽ biết khi nào chúng ta tới đó. Từ đây tới đó không có vấn đề gì cả, cô bé Jo cao lớn xinh đẹp của tôi. Cháu không ngờ vực tôi chứ?
    Luôn luôn chính là ông Laurentz nói.
    Trong một tiếng đồng hồ, xe chạy qua một con đường diệu kỳ, hai bên đường có những hàng cây xinh đẹp và những đồng cỏ xanh rì xuyên qua một cánh rừng tuyệt đẹp, cuối cùng người ta tới cổng một trang trại từ đó đổ ra vô số những con cừu và một đàn bò cái xinh đẹp nhất mà một cô gái như Jo chưa hề trông thấy bao giờ.
    ở đây không thiếu thứ gì cả: một cái ao, những con gà mái, những con vịt cái, những con vịt đực và cả đàn heo con sạch sẽ như những đồng xu mà Jo đã cho thể hiện trên chương trình của mình. Có những con ngựa xinh đẹp, đóng vào cày đang bước vào qua một cái cổng rộng.
    Người ta thấy những kho thóc chất đầy những bó lúa và rơm cỏ.
    - Cháu thấy thế nào? - ông Laurentz hỏi sau khi đã dẫn cô dạo bước khắp nơi và giới thiệu với mọi người.
    - Cái này, - Jo nói. - nếu không thuộc bởi tòa lâu đài xinh đẹp kia mà người ta giấu cháu và nơi có những ông chủ, cháu sẽ nói rằng nó thật sự lộng lẫy, rằng đây là giấc mơ và cháu sẵn sàng đổi không biết lấy cái gì nữa để mãi mãi được làm bà chủ của một trang trại như thế này.
    - A, - ông Laurentz nói, - thật không gì dễ hơn; và để được như vậy, chỉ có một việc cỏn con phải làm, cô chủ trang trại Jo à, là đặt bàn tay bé nhỏ của cô trong bàn tay ông chủ trang trại Laurie và để nó ở lại đó mãi mãi.
    - Sao! - Jo kêu lên với một vẻ phẫn nộ trông rất buồn cười. - Sao, ông nói sao, ông Laurentz?
    Vậy là quanh tôi mọi người đều điên, điên, điên hết rồi.
    Beth bước về phía Jo.
    - Chính em, - cô nói với Jo. - em đã từng tỏ ra đồng ý. Chị không nên từ chối sự chung thủy của anh Laurie. Chị Jo, chị hãy nghĩ rằng chính vì chị, chỉ vì chị thôi, mà từ ba năm nay, anh ấy đã trở thành nhà nông chính cống và anh ấy đã hoàn toàn thay đổi sở thích và cuộc sống của mình đã ba năm!
    - Thật ra, - Jo nói. - tất cả điều này thật khó có thể giải thích, và có thể không phải lẽ lắm, đến nỗi, đến nỗi... vậy thì... đúng, đến nỗi cháu phải chấp nhận nó! Nhưng nếu điều này xấu đi, ông sẽ phải chịu trách nhiệm về nó đấy, ông Laurentz. - Đúng, em chấp nhận. - Cô vừa nói với anh chàng Laurie mặt mày đang hớn hở, vừa trang trọng đặt bàn tay lên vai anh như để, khẳng định bằng cử chỉ đường bệ đó, cô đã chiếm hữu trọn vẹn con người anh. Đúng, em chấp nhận...
    tuy nhiên em vẫn đặt một điều kiện: Đó là ông bà vẫn ở lại cùng với hai người trẻ, trong tòa lâu đài xinh đẹp này, còn đức ông chồng của cháu và cháu, chúng cháu sẽ ở trang trại. Anh ấy muốn làm chồng của một cô chủ trang trại, vậy thì anh sẽ là ông chủ trang trại, và "không phải để cười đùa" đâu.
    - Đồng ý! - Các ông bà cùng đồng thanh đáp lại.
    - Anh xin hứa. - Laurie đáp.
    - A! Laurie! - Jo kêu lên. - Anh đã xui em làm lắm điều rồ dại, người yêu của em ạ.
    - Jo, em hãy nhớ điều anh đã nói với em vào ngày lễ đính hôn của Meg: "Laurie không thể không cần tới Jo". Em hãy bình tâm, Laurie sẽ giữ đúng lời hứa của mình.
    Amy và Beth rồi cũng tới lượt họ. Bạn bè của Laurie không đến nỗi thiếu chín chắn để bỏ mặc cho hai cô gái vừa quá đẹp, vừa quá ngoan phải quá lứa.
    Nhưng hai cuộc hôn nhân hạnh phúc cũng đủ để kết thúc vui vẻ một câu chuyện từng trải qua những giờ phút đen tối.
    Hết!!!
    Được ltthach sửa chữa / chuyển vào 14:34 ngày 24/04/2008
  3. lovezet

    lovezet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    1.755
    Đã được thích:
    0
    đây là 1 trong những truyện iêu thích nhất của mình, rất ngọt ngào và ý nghĩa. Nhưng mình đã từng load trên mạng fần 2 của câu chuyện bằng tiếng anh, tương đối dài và kết thúc là Laurie va Jo đâu có lấy nhau nhỉ ...hix hix, rốt cục là sao . Bản fần 1 do NXB Kim đồng xb ngày xưa cũng đâu có đoạn 4 năm sau !!! hay các cụ cắt vì xbản dưới hình thức truyện thiếu nhi

Chia sẻ trang này