1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

đặc sắc thi ca

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi hoainiem_2004, 10/12/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Cứ phải là em
    Xuân Diệu
    Cứ phải là em; chẳng phải ai
    Là em, em nữa, chỉ em thôi
    Sao người anh quí anh yêu thế
    Mà chẳng cùng anh ở suốt đời?
    Khác chi cây sống mà đem chặt
    Chặt giữa ngang lưng sự sống còn,
    Chặt giữa đang hoa, ngang giữa lá
    Khác chi hoa nở phải vùi chôn!
    Em có bao giờ tưởng tượng xem
    Một mình anh sẽ sống không em,
    Bơ vơ như đã muôn lần chết,
    Ðã chết nhưng còn phải sống thêm!
    Lời ước cùng nhau thuở sánh đôi
    Anh còn vẹn vẻ giữ y lời
    Rằng không ai thể thay em được
    Em vắng, yêu em vẫn suốt đời.
    Duy có lòng em, vẫn hẹn hò,
    Ấy là ân huệ của em trao
    Cho anh một đóa hoa tinh tuý
    Một đóa hoa lòng chẳng héo khô.


  2. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Đêm rằm tháng Giêng
    Anh Thơ
    Chùa mở hội người làng nô nức tới,
    Trong khói trầm trong ánh nến xôn xao.
    Các bà lão yếm hồng tươi khoe mới,
    Các cô nàng khuyên bạc sáng như sao.
    Họ hớn hở người thì quỳ xuống lễ
    Sau lưng sư trước mặt phật từ bi.
    Người lẳng lặng cúi đầu ngồi xóc thẻ,
    Cạnh chuông đồng luôn đổ tiếng bi li...
    Trong khi ấy, dưới điện mờ hương khói,
    Bác cung văn cao giọng nhịp tơ đàn.
    Bên bà đồng trùm chăn ngồi đảo vội.
    Những con hương xoa xuýt xúm kêu van.
    Ngoài xuân chùa trăng tươi tung ánh bạc
    Lũ trai tơ rộn rịp lượn vào ra.
    Thỉnh thoảng họ lại nam-vô lên một loạt
    Và cười trêu các ả đến dâng hoa.
  3. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Đất nước
    Nguyễn Khoa Điềm
    Khi ta lớn Đất Nước đã có rồi
    Đất Nước có trong những cái "ngày xửa ngày xưa.." mẹ thường hay kể
    Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn
    Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc.
    Tóc mẹ thì bới sau đầu
    Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn
    Cái kèo, cái cột thành tên
    Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng
    Đất Nước có từ ngày đó..
    Đất là nơi anh đến trường
    Nước là nơi em tắm
    Đất Nước là nơi ta hò hẹn
    Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm
    Đất là nơi "con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc"
    Nước là nơi "con cá ngư ông móng nước biển khơi"
    Thời gian đằng đẵng
    Không gian mênh mông
    Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ
    Đất là nơi Chim về
    Nước là nơi Rồng ở
    Lạc Long Quân và Âu Cơ
    Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng
    Những ai đã khuất
    Những ai bây giờ
    Yêu nhau và sinh con đẻ cái
    Gánh vác phần người đi trước để lại
    Dặn dò con cháu chuyện mai sau
    Hằng năm ăn đâu làm đâu
    Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ
    Trong anh và em hôm nay
    Đều có một phần Đất Nước
    Khi hai đứa cầm tay
    Đất Nước trong chúng ta hài hòa nồng thắm
    Khi chúng ra cầm tay mọi người
    Đất Nước vẹn tròn, to lớn
    Mai này con ta lớn lên
    Con sẽ mang Đất Nước đi xa
    Đến những tháng ngày mơ mộng
    Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình
    Phải biết gắn bó và san sẻ
    Phải biết hóa thân cho dáng hình xứ sở
    Làm nên Đất Nước muôn đời..
    Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu
    Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái
    Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại
    Chín mươi chín con voi góp mình dựng đất Tổ Hùng Vương
    Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm
    Người học trò nghèo góp cho Đất Nước mình núi Bút non Nghiên
    Con cóc, con gà quê hương cùng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh
    Những người dân nào đã góp tên Ông Đốc, Ông Trang, Bà Đen, Bà Điểm
    Và ở đâu trên khắp ruộng đồng gò bãi
    Chẳng mang một dáng hình, một ao ước, một lối sống ông cha
    Ôi Đất Nước sau 4.000 năm đi đâu ta cũng thấy
    Những cuộc đời đã hóa núi sông ta
    Em ơi em
    Hãy nhìn rất xa
    Vào 4.000 năm Đất Nước
    Năm tháng nào cũng người người lớp lớp
    Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta
    Cần cù làm lụng
    Khi có giặc người con trai ra trận
    Người con gái trở về nuôi cái cùng con
    Ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh
    Nhiều người đã trở thành anh hùng
    Nhiều anh hùng cả anh và em đều nhỏ
    Nhưng em biết không
    Có biết bao người con gái, con trai
    Trong 4.000 lớp người giống ta lứa tuổi
    Họ đã sống và chết
    Giản dị và bình tâm
    Không ai nhớ mặt đặt tên
    Nhưng họ đã làm ra Đất Nước
    Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng
    Họ chuyển lửa qua mỗi nhà, từ hòn than qua con cúi
    Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói
    Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân
    Họ đắp đập be bờ cho người sau trồng cây hái trái
    Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm
    Có nội thù thì vùng lên đánh bại
    Để Đất Nước là Đất Nước nhân dân
    Đất Nước của nhân dân, Đất Nước của ca dao thần thoại
    Dạy anh biết "yêu em từ thở trong nôi"
    Biết quý công cầm vàng những ngày lặn lội
    Biết trồng tre đợi ngày thành gậy
    Đi trả thù mà không sợ dài lâu
    Ôi những dòng sông bắt nước từ đâu
    Mà khi về Đất Nước mình thì bắt lên câu hát
    Người đến hát khi chèo đò, kéo thuyền vượt thác
    Gợi trăm màu trên trăm dáng sông xuôi
    Người dạy ta nghèo ăn cháo ăn rau
    Biết ăn ớt để đánh lừa cái lưỡi
    Cái cuốc, con dao, đánh lừa cái tuổi
    Chén rượu đánh lừa con mỏi, cơn đau
    Con nộm nag tre đánh lừa cái chết
    Đánh lừa cái rét là ăn miếng trầu
    Đánh lừa thằng giặc là chuyện Trạng Quỳnh
    Nhưng lạ lùng thay, nhân dân thông minh
    Không hề lừa ta dù cao dao, cổ tích
    Ta lớn lên bằng niềm tin rất thật
    Biết bao nhiêu hạnh phúc có trên đời
    Dẫu phải cay đắng dập vùi
    Rằng cô Tấm cũng về làm hoàng hậu
    Cây khế chua có đại bàng đến đậu
    Chim ăn rồi trả ngon ngọt cho ta
    Đất đai cỗi cằn thì người sẽ nở hoa
    Hoa của đất, người trồng cây dựng cửa
    Khi ta đến gõ lên từng cánh cửa
    Thì tin yêu ngay thẳng đón ta vào
    Ta nghẹn ngào, Đất Nước Việt Nam ơí
    Em nghe không trái thị đã rơi xuống tay người
    Trai không chỉ rơi vì sức hút đất đai
    Trái rơi vì tay người ao ước
    Khi trái chạm tay người và người ấm ủ
    Thì lừng hương và cô Tấm bước ra
    Đi trả thù và sống Tự do
    Không rơi xuống bùn, ôi trái thị quê ta
    Để bùn lấm và thành bùn vạn kiếp
    Rơi vào tay người, đó là định luật
    Của đấu tranh và nhân nghĩa Việt Nam
    Tuổi trẻ ơi trong sương gió tháng năm
    Ta đã lớn rồi, chín đầy hy vọng
    Hãy ngã xuống tay nhân dân, hỡi sắc vàng của nắng
    Hỡi hương thơm của nồng mặn mồ hôi..
    Hãy ngã vào tay nhân dân, đừng vãi đừng rơi
    Đừng do dự, đừng hoài nghi nữa
    Hãy yêu nhân dân và nghe người nhắn nhủ
    Hãy tìm sức mạnh trên cơ thể nhân dân
    Nhân dân đang đi lên đội ngũ trùng trùng
    Thế vô tận của nghìn năm giết giặc
    Lửa đã cháy hồng hào mặt đất
    Mùa chín tình yêu, mùa chín hận thù
    Không bao giờ xương máu phải bơ vơ
    Ôi sông núi uy nghi ngàn dặm đất
    Có nghe tiếng chúng con: Xin có mặt
    Nguyện làm người xung kích của quê hương
    Đấy tiếng hát chúng con: tiếng hát xuống đường!
  4. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0

    Đêm nay Bác không ngủ
    Minh Huệ
    Anh đội viên thức dậy
    Thấy trời khuya lắm rồi
    Mà sao Bác vẫn ngồi
    Đêm nay Bác không ngủ.
    Lặng yên như bếp lửa
    Vẻ mặt Bác trầm ngâm
    Ngoài trời mưa lâm thâm
    Mái lều tranh xơ xác.
    Anh đội viên nhìn Bác
    Càng nhìn lại càng thương
    Người Cha mái tóc bạc
    Đốt lửa cho anh nằm.
    Rồi bác đi dém chăn
    Từng người từng người một
    Sợ cháu mình giật thột
    Bác nhón chân nhẹ nhàng.
    Anh đội viên mơ màng
    Như nằm trong giấc mộng
    Bóng Bác cao ***g lộng
    Âấm hơn ngọn lửa hồng.
    Thổn thức cả nổi lòng
    Thầm thì anh hỏi nhỏ:
    - Bác ơi! Bác chưa ngủ?
    - Bác có lạnh lắm không?
    - Chú cứ việc ngủ ngon
    Ngày mai đi đánh giặc!
    Vâng lời anh nhắm mắt
    Nhưng bụng vẫn bồn chồn.
    Không biết nói gì hơn
    Anh nằm lo Bác ốm
    Lòng anh cứ bề bộn
    Vì Bác vẫn cứ thức hoài.
    Chiến dịch hãy còn dài
    Rừng lắm dốc lắm ụ
    Đêm nay Bác không ngủ
    Lấy sức đâu mà đi.
    - Lần thứ ba thức dậy
    Anh hốt hoảng giật mình
    Bác vẫn ngồi đinh ninh
    Chòm râu im phăng phắc.
    Anh vội vàng nằng nặc:
    - Mời Bác ngủ Bác ơi!
    Trời sắp sáng mất rồi
    Bác ơi: Mời Bác ngủ
    - Chú cứ việc ngủ ngon
    Ngày mai đi đánh giặc
    Bác thức thì mặc Bác
    Bác ngủ không an lòng
    Bác thương đoàn dân công
    Đêm nay ngủ ngoài rừng
    Rải lá cây làm chiếu
    Manh áo phủ làm chăn...
    Trời thì mưa lâm thâm
    Làm sao cho khỏi ướt
    Càng thương càng nóng ruột
    Mong trời sáng mau mau.
    Anh đội viên nhìn Bác
    Bác nhìn ngọn lửa hồng
    Lòng vui sướng mênh mông
    Anh thức luôn cùng Bác.
    Đêm nay Bác ngồi đó
    Đêm nay Bác không ngủ
    Vì một lẽ thường tình
    Bác là Hồ Chí Minh.
  5. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Ði qua mùa đông
    (Thi Hoàng)
    Em đi qua mùa đông
    Mang một vùng gió ấm
    Mắt trong như buổi sáng
    Gặp mùa xuân đưa đường
    Từ khuôn cửa hòang hôn
    Từ vòm đêm chín thẫm
    Gió lay như rụng xuống
    Chiếc lá vàng ưu tư
    Và ở giữa đôi ta
    Gương mặt trời sáng chói
    Cơn gió chừng biết nói
    Lời yêu thương thầm thì
    Ta theo cơn gió đi
    Cho mù xuân nhận mặt
    Trong muôn vàn hạnh phúc
    Có tình yêu hai ta
    Khi mà anh yêu em
    Ðất trời đều thân mật
    Từ mùa xuân thứ nhất
    Có đâu mùa cuối cùng ?
    Như nước những dòng sông
    Ðối muôn đời vẫn chảy
    Thời gian đang trẻ lại
    Với mưa trên bàn tay ...
    ... Với tia nắng đầu ngày
    Tình yêu như cửa biển
    Càng nhìn càng rộng ra...!

  6. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Ðợi
    (Hoàng Trần Cương)
    Anh mong mà chưa thấy
    Anh tìm mà không ra
    Chiều như là em vậy
    Càng trông, càng thẳm xa
    Chút nắng vàng của hạ
    Ngẩn ngơ cuối trời đông
    Mặt anh buồn như đá
    Ai vần ra ngoài đồng.

  7. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Em đến
    (Nguyễn Ðức Mậu)
    Em đến anh buổi sớm
    Mang mặt trời đến theo
    Cửa phòng anh rộng mở
    Ðón trời xanh trong veo
    Trưa oi nồng mùa hạ
    Mắt em là dòng sông
    Em mang mùa xuân đến
    Tóc thơm hương cỏ đồng
    Ðêm tình cờ em đến
    Trời đất mát lành thêm
    Từ phía em anh thấy
    Vầng trăng tròn đang lên.
    Trong những ngày đi xa
    Anh, em hai tiền tuyến
    Cầm phong thư màu xanh
    Biết là em vẫn đến ...
    Biết là em vẫn đến
    Trẻ trung như buổi đầu
    Tình yêu thường vẫn thế
    Có gì xa cách đâu !

  8. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Em là ...
    HenRic- HaiNơ
    Em là hoa huệ trắng
    Nở trong trái tim anh
    Em là nghìn tia nắng
    Soi đời anh ngọt lành
    Em là những ước mơ
    Mà anh hằng khát vọng
    Em là một hồn thơ
    Chứa chan đầy sức sống
    Em là từng đợt sóng
    Ôm ấp mạn tàu anh
    Em là vì sao sáng
    Soi màn đêm lung linh
    Em là cây tùng xanh
    Vươn cao trong bão tố
    Em là chim mùa xuân
    Bay vờn trên biển cả
    Em là bông lan đá
    Hương tỏa ngát núi rừng
    Em là đồi cây dẻ
    Trăng sáng ôm mênh mông
    Em là dòng suối xanh
    Những buổi chiều anh tắm
    Em là ráng hòang hôn
    Những buổi chiều anh ngắm
    Trong mắt em sâu thẳm
    Anh thấy cả đất trời
    Cách xa tình vẫn đẹp
    Có phải không em ơi ?

  9. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Ghen
    Xuân Diệu
    Cô nhân tình bé của tôi ơi
    Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
    Những lúc có tôi và mắt chỉ
    Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
    Tôi muốn cô đừng nhgĩ đến ai
    Ðừng hôn dù thấy cánh hoa tươi
    Ðừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ
    Ðừng tắm chiều nay biển lắm người
    Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
    Mà cô thường xức chẳng bay xa
    Chẳng làm ngay ngất người qua lại
    Dẩu chỉ qua đường khách lại qua.
    Tôi muốn những đêm đông giᠬạnh
    Chiêm bao đừng lẩn quẩn bên cô
    Bằng không tôi muốn cô đừng gặp
    Một trẻ trai nào trong giấc mơ.
    Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ
    Ðừng làm ẩm áo khách chưa quen.
    Chân cô in vết trên đường bụi
    Chẳng bước chân nào được dẫm lên.
    Nghĩa là ghen qúa đấy mà thôi
    Thế nghĩa là yêu qúa mất rồi
    Và nghĩa là cô là tất cả
    Cô là tất cả của riêng tôi!

  10. hoainiem_2004

    hoainiem_2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    0
    Gửi em dưới quê làng
    Hồ Ngọc Sơn
    Khi chiếc lá xa cành
    Lá không còn màu xanh
    Mà sao em xa anh
    Ðời vẫn xanh rời rợi ?
    Có gì đâu em ơi
    Tình yêu là sự sống
    Nên nắng hừng trong lòng
    Mạch đời căng máu nóng
    Anh đi xa bao núi
    Tình em như khe suối
    Lưu luyến và nhớ thương
    Chảy theo anh khắp rừng
    Anh đi xa càng xa
    Tình em như cỏ hoa
    Âu yếm và thiết tha
    Theo anh dài nương rẫy
    Anh đi biệt tháng ngày
    Tình em như sông dài...

Chia sẻ trang này