Dại khờ Thơ Xuân Diệu Dại khờ Người ta khổ vì thương không phải cách Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi Người ta khổ vì xin không phải chỗ Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương Vì thả lòng không kiềm chế dây cương Người ta khổ vì lui không được nữa Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất Người ta khổ vì cố chen ngõ chật Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào Rồi bị thương, người ta giữ gươm đao Không muốn chữa, không chịu lành thú độc Nước đổ lá khoai Lòng ta là một cơn mưa lũ Đã gặp lòng em là lá khoai Mưa biếc tha hồ rơi giọt ngọc Lá xanh không ướt đến da ngoài Ta trút bâng quơ một trận lòng Biết rằng đau khổ giữa hư không Khóc mình uổng lệ rơi vô lý Mưa vẫn cần rơi lệ vạn dòng Ta như cô khách khoảng đìu hiu Đã gặp chiều hôm lại bước liều Muốn trốn sầu đơn muôn vạn kiếp Lại tìm sa mạc của tình yêu Ngày mai nắng mọc, mưa rơi hết Mặt tạnh cơn si, lòng cạn hồ Ta sẽ thôi yêu như đã giấu Không hề oán giận lá khoai khô Đi thuyền Thuyền qua mà nước cũng trôi Lại thêm mây bạc trên trời cũng bay Tôi đi trên chiếc thuyền này Dòng mơ tơ tưởng cũng thay khác rồi Cái bay không đợi cái trôi Từ tôi phút ấy sang tôi phút này. Những gì đã qua đã qua Thì không bao giờ trở lại Những gì đã dừng ở lại Thì chẳng bao giờ qua đi