1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ĐĂK TÔ ‘Lính nhà trời’ Mỹ trên cao nguyên trung phần Nam Việt Nam

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 01/04/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phaphai

    phaphai Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    18/12/2004
    Bài viết:
    1.203
    Đã được thích:
    1.825
    Thực tế thời chống Mỹ thì bộ đội Giải Phóng còn có cả súng trường Hung giành cho mục đích bắn tỉa, được trang bị loại súng này thì chắc chắc ta cũng có lực lượng bắn tỉa. Bắn tỉa được dùng nhiều ở các trận bao vây cứ điểm địch. Nhưng các trận phòng ngự thì lại khác!
    Hồi bé cũng hay đọc các mẩu chuyện ngắn do các phóng viên, nhà văn vào chiến trường viết lại. Chắc chắn họ sẽ không vào tận điểm phòng ngự mà chỉ ở dưới cứ rồi nghe kể lại, nhưng mô tả của họ chắc đúng (nếu không sẽ bị phản đối ngay vì mấy cái tạp chí để dành cho bộ độ đọc). Đọc nên cũng biết sơ sơ về mặt quân sự khi phải tìm một vị trí phòng ngự: chắc chắn họ chảng dại gì phòng ngự ở 1 chỗ xung quanh toàn cây to, rất lợi cho bên tấn công nấp rồi "hành tiến" đến sát chỗ họ, trong khi mình lại hầu như không thể quan sát được. Công sự cũng không bao giờ ở đỉnh đồi và thường thành nhiều lớp từ sườn đồi để rút dần lên... Do lập vị trí phòng ngự thì họ phải vừa nấp được, nhưng cũng phải bố trí các nhóm để bao quát được hết các hướng có thể tấn công lên.
    Còn nếu chỉ làm hầm để trú ẩn thì dễ hơn: các sường đồi "điểm chết" của các trận địa pháo địch!
    gaume1, tekute1976Khucthuydu2 thích bài này.
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    E lại nghĩ hồi chống Mỹ bộ đội lập căn cứ ở Trường Sơn hay tây nguyên toàn chọn chỗ có cây to rừng dày bao phủ để che mắt máy bay địch chứ dại gì làm ở chỗ trống để Mỹ nó thấy. Còn phóng viên nhà ta nhiều khi cũng 'nổ' ghê gớm lắm đấy...vd chuyện anh hùng dùng 8 phát cạc bin hạ 4 máy bay trực thăng Mỹ đấy bác ạ...
    gaume1 thích bài này.
  3. phaphai

    phaphai Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    18/12/2004
    Bài viết:
    1.203
    Đã được thích:
    1.825
    Trốn thì chỗ kín, căn cứ dưới các thung lũng,... chẳng phải mỗi bộ đội Giải phóng mà ngoài Bắc các địa điểm sơ tán tránh máy bay Mỹ đều được chọn như vậy!
    Nhưng lập vị trí phòng ngự thì mặt trước (hướng xung phong của lực lượng tấn công) phải thoáng để dễ quan sát, đối phương không có chỗ nấp để làm bàn đạp tiếp tục tấn công!
    Bắn tỉa là động tác quấy rối làm cho kẻ bị vây, ráp ăn không ngon, ngủ không yên. Thời đó hay bất cứ thời nào thì "bắn tỉa" lính Mỹ xong cũng phải có cách lủi thật nhanh vì linh Mỹ bao giờ cũng cậy hoả lực mạnh. Trốn chưa kịp thì chắc chẳng thể thoát với đủ các loại hoả lực hướng về phía bị nghi đạn bắn ra!
    Còn mấy trận trong cái cuốn sách bác đang dịch là lính Mỹ tấn công nhằm chiếm các điểm cao và bộ độ giải phóng bố trí trận địa phòng ngự chặn lại. Như họ mô tả thì hơi khuếch đại về lượng đạn lính giải phóng bắn được nhưng cũng ít có thời gian thực hiện như kiểu bán tỉa, lính cũ mà cầm AK thì họ không bao giờ xiết cả băng mà cứ đều đều nháy cò bắn theo nhịp 2 hay 3 viên một. Bắn quen là nhịp 2 và không tắc cú. Ngược lại với các kiểu bắn của lính Mỹ là xối đạn về phía trước (và tốc độ súng của Mỹ cũng bắn nhanh hơn AK rất nhiều). Vì do tác dụng của khí trích+thoi đẩy về nên khẩu AK khi bắn bao giờ cũng ăn lên sau mỗi phát bắn. Xiết cò liên tục thì những viên đạn sau sẽ bay lên trời, chỉ những người có cánh tay rất khoẻ mới có khả năng ghìm giữ khẩu súng cho đạn bay thẳng. Cũng chính vì vậy khi quét thì họ lật ngang khẩu súng đạn sẽ bay ra hình rẻ quạt!
    Chắc trong quyển sách bác đang dịch họ gọi "bắn tỉa" là động tác bắn nhịp. Kiểu bắn này khi nghe cả lính Mỹ và lính nghẹo ngày xưa rất sợ và đó là uy lực của khẩu AK!
    Lần cập nhật cuối: 19/08/2014
    halosun, usadok, gaume16 người khác thích bài này.
  4. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Binh nhất Nale là 1 trong số đó. Anh ở nằm sau đống gỗ suốt đêm, ném lựu đạn về phía quân Bắc Việt đang mò tới chứ ko dám bắn vì sợ lộ vị trí.

    Dù quân đại đội Alpha đã kết hợp với đại đội Bravo, bộ đội Bắc Việt vẫn cố gắng tràn ngập quân Mỹ. Lợi dụng việc quân Mỹ thiếu yểm trợ của phi pháo, bộ đội Bắc Việt bò xuống 2 bên sống núi dùng súng cá nhân, trung liên từ nhiều hướng bắn quấy rối. Lính dù ném lựu đạn đáp trả. Tuy nhiên đạn dược mau chóng cạn dần.

    Đại úy Rogan gọi điện xin tiếp tế gấp đạn. Lúc 18g45, trời đã gần tối hẳn thì 2 trực thăng Huey bay đến trên cao. Rogan can đảm đi ra chỗ trống để ra hiệu cho trực thăng thả đạn xuống. Khi chiếc trực thăng thứ nhất vừa làm xong thì 1 loạt trung liên Bắc Việt bắn lên. Chất lỏng thủy lực phun ra (Hydraulic fluid) từ những chỗ dây bị đứt. 2 thành viên phi hành đoàn cũng trúng đạn. Phi công đành phải quay về Đắk Tô dưới sự bảo vệ của chiếc trực thăng thứ hai.

    May mắn là số đạn đã rơi đúng chỗ. Mọi người hăm hở nhặt lấy đạn, lựu đạn rồi mang về phòng tuyến.

    Với 2 chục thương binh đang chen chúc trong chu vi phòng thủ, Rogan biết cần phải cho họ ra ngoài để chữa trị. Anh yêu cầu trực thăng tải thương. Tới 20g00, 1 chiếc trực thăng xuất hiện trên chu vi phòng thủ. Khi nó vừa mới hạ độ cao súng tự động Bắc Việt trong rừng cây quanh đó rộ lên ầm ầm. Chiếc trực thăng bị hư hại nặng và phải ì ạch lết về Đắk Tô.

    Thương binh sẽ phải nằm lại trên mặt đất hết đêm. Dù lính cứu thương đã làm hết khả năng nhưng có 1 số ca vẫn chết trước khi trời sáng.

    Suốt đêm quân Bắc Việt tổ chức đánh thăm dò chu vi phòng thủ. Đến rạng sáng, Rogan cho 1 số toán nhỏ ra ngoài thám sát để tìm lính Mỹ mất tích. Họ đã tìm được 1 số.

    Binh nhất Nale cũng được cứu thoát khi 2 lính dù cầm súng M60 bỗng đến ngay cạnh. Họ đã bắn yểm trợ cho anh chạy ào về chu vi phòng thủ.

    Specialist Varoli, đang nằm giữa đám thương binh, rất đỗi kinh ngạc khi nhìn thấy Nale. Anh reo lên “Cậu chưa chết sao?”

    “Tất nhiên là chưa rồi, cái thằng ngốc này. Trông tao giống ma lắm sao?” Nale mắng cậu bạn.

    Nale thấy rất phấn khởi vì mình vẫn còn sống sau trận đánh khốc liệt. Anh không thể tin rằng đã thoát nạn sau những gì phải chứng kiến suốt 18 giờ qua. Anh đã quên bẵng kỳ nghỉ xả hơi tại Úc và chỉ còn niềm hoan hỉ khi thấy mình còn sống.

    Sau khi chắc chắn đã lấy được hết thương binh, đại úy Rogan và Kiley cho 2 đại đội di chuyển sang phía đông gần 300m. Từ vị trí mới, thương binh được tập trung vào 1 hố bom lớn, để bắt đầu đợt di tản cuối cùng.

    Từ 9g sáng và kéo dài suốt mấy tiếng sau đó, trực thăng tải thương đáp xuống hố bom rồi lại bốc lên mang thương binh về 1 nơi an toàn, tiện nghi đó là trạm cứu thương tiểu đoàn.

    Cha Watters đã ra khu chiến trên chuyến trực thăng tải thương đầu tiên. Ông biết lính dù ngoài đó mới bị đòn đau và mình có thể an ủi họ. Ko phải ai cũng thấy việc đi của ông là cần thiết. Cả cha Peters lẫn thượng sĩ cố vấn Rogiers đều ngăn cản khi thấy cha Watters trèo lên trực thăng.

    “Đừng ra đó, Charlie”. Cha Peters nài nỉ. “Ngoài đó vẫn còn bắn nhau, mà ta chẳng biết quân Bắc Việt ở chỗ nào hết.”

    Watters ko nghe, ông nói với 2 bạn. “Các con của tôi đang bị tổn thương. Bọn nó cần tôi. Tôi ko thể ở lại nếu biết chúng cần. Nhất định phải ra ngoài đó.”

    Nói xong, Watters ra hiệu cho phi công sẵn sàng. Khi Peters cùng Rogiers bước lui, động cơ chiếc Huey nổ giòn, cánh quạt quay nhanh dần. Ít phút sau chiếc trực thăng đã cất cánh và Peters sẽ chẳng còn gặp lại người bạn của mình nữa.

    Specialist Varoli ko muốn đi sơ tán, nhưng đại úy Rogan tới xem và lệnh cho anh phải về ngay căn cứ pháo binh 16 để chữa trị. Trong khi chờ máy bay tải thương đến, Varoli nhìn thấy cha Watters đang vỗ về các thương binh. Vị linh mục tự tin đi lại giữa đám lính dù tơi tả, an ủi họ bằng những lời lẽ khúc chiết. Nếu ai đó có thể làm cho các ‘thiên binh’ lên tinh thần, Varoli nghĩ, thì người ấy chính là cha Watters.

    đại đội Bravo đã bị thiệt hại nặng trong trận đánh. 21 thành viên của nó đã tử trận, 17 bị thương. Hầu hết thương vong đều thuộc trung đội của trung úy Bodine.

    Trong khi việc tải thương vẫn tiếp tục, đại đội Dog rời căn cứ pháo binh 16 tới hội quân với đại đội Alpha và Bravo. đại đội Charlie, đã giao tranh 3 trận nhỏ với bộ đội Bắc Việt ở ngay ngoài căn cứ đêm ấy giờ lại di chuyển về làm nhiệm vụ bảo vệ căn cứ pháo binh.

    Suốt buổi sáng ngày 14 tháng 11, đại úy Rogan hướng dẫn máy bay, pháo và cối 106,7 ly oanh kích xuống các vị trí nghi ngờ có quân Bắc Việt. Đến 13g00 thì cả 3 đại đội tiến lên càn quét sườn cao điểm. đại đội Bravo đi giữa, đại đội Alpha đi bên trái còn đại đội Dog bên phải. Họ tiến tới khu vực giao chiến ngày hôm trước rồi đi thêm mấy trăm mét nữa rồi mới quay lại lập vị trí phòng ngự để nghỉ đêm.

    Trong lúc càn quét, lính dù tìm thấy 34 xác bộ đội và hơn 2 chục vũ khí địch. Ngày hôm sau, đại đội Alpha và đại đội Bravo tiếp tục lục soát khu vực trong khi đại đội Dog lo kiến tạo bãi đáp để chở số vũ khí đi. đại đội Alpha nổ súng vào mấy toán lính Bắc Việt khi thấy họ chạy cắt rừng. đại đội Bravo thì bắt được 1 bộ đội Bắc Việt đang bị thương nặng.

    Ngày 16 tháng 11, đại đội Bravo trở về căn cứ pháo binh 16 để đại đội Charlie tới thay phiên. 3 đại đội tiếp tục đi hành quân tìm diệt trong khu vực cách căn cứ pháo binh 16 khoảng 1500m về phía tây nam và nằm về phía bắc cao điểm 875 1km.

    Trên hướng bắc cách đó 3 cây số, các đơn vị thuộc tiểu đoàn 1/503 tiếp tục nống xuống phía nam, để vòng đến mục tiêu của mình là cao điểm 882.
    home124, usadok, gaume111 người khác thích bài này.
  5. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Chương 11
    Giao tranh trên cao điểm 882












    Phóng viên chiến trường đổ tới Đắk Tô với số lượng đông chưa từng thấy. Chắc hẳn những tin tức về những trận đánh khốc liệt của sư đoàn 4 bộ binh cùng lữ đoàn dù 173 trên Tây Nguyên đã lan truyền nhanh chóng trong đội ngũ cánh nhà báo và phóng viên ảnh. Có 90 phóng viên, cả nam lẫn nữ, từ Anh, Pháp, Nhật, Đức, nam VN, Mỹ đã tìm đường tới được Đắk Tô bằng máy bay C-130 và trực thăng chở hàng tiếp tế. Tại đây họ đến văn phòng thông tin công cộng (Public Information Office) của sư đoàn 4 rồi đòi theo cùng các đơn vị đi hành quân để viết bài.

    Và ở ngoài đó thì có vô khối chuyện để mà viết.

    1 số phóng viên ít mạo hiểm ở lại sân bay Đắk Tô thì lại nhận được cái nhìn cận cảnh hơn cả những gì họ mong muốn về cuộc chiến. Đêm 12 tháng 11, lần đầu tiên quân Bắc Việt đã phóng nhiều rocket vào phi đạo. Họ đã bắn 44 quả tên lửa từ những vị trí kín đáo bố trí trên các ngọn đồi quanh đó xuống vùng đất Mỹ đóng quân. May mắn là chỉ có 2 lính Mỹ bị thương nhẹ cùng 3 xe cơ giới bị hỏng. Những đêm kế tiếp, đạn cối và rocket cũng thỉnh thoảng được nã xuống căn cứ, nhưng chỉ gây ra những thiệt hại nhỏ.

    8g45 ngày 15 tháng 11, quân Bắc Việt đã bắn xuống đường băng 1 chục trái đạn cối. Và lần này thì họ đã gặp may hơn. Đạn cối đã rót trúng 3 chiếc máy bay C-130. 1 chiếc bị hỏng nhẹ nhưng 2 chiếc kia thì nổ tan tành. Khoang nhiên liệu đầy ắp trên 2 phi cơ vận tải đã bốc cháy dữ dội suốt nhiều giờ. Sức nóng kinh khủng khiến chẳng ai dám tới gần để dập lửa. Rốt cục thì người ta đành mặc kệ để cho chúng cháy.

    Đến 15g45 chiều hôm đó, và tiếp tục trong 2 tiếng đồng hồ sau, 78 quả đạn cối cùng rocket đã được nã xuống phi đạo. Lần này quân Bắc Việt còn may mắn hơn nữa. 1 số quả đã rót trung khu vực chứa đạn. Lửa bốc cao, đồ tiếp liệu bắt đầu phát nổ. Rồi khu kho chứa đạn nhanh chóng chìm trong lửa đỏ. Những tiếng nổ liên tiếp như sấm trên khắp căn cứ. Lính tráng cuồng cuồng tìm chỗ nấp trong khi mảnh đạn bay vèo vèo khắp không trung. Những người trốn trong chiến hào giờ phải đối mặt với mối nguy khi những mảnh đạn cháy bỏng từ trên trời phóng xuống. Đến 17g15, chỗ chứa 700 pound thuốc nổ TNT phát nổ với âm thanh kinh thiên động địa. Trung úy Fred Drysen, người chứng kiến vụ nổ nói: “Tôi đã nghĩ! Chúa ơi! Cứ như là Charlie (VC) đã có vũ khí hạt nhân vậy.” Lửa bốc cao vút suốt đêm, tỏa sáng lung linh cho cả căn cứ. Đối với những ai ko sợ bị mảnh vỡ rơi xuống đầu thì 1 bức rèm pháo hoa tuyệt đẹp – của pháo sáng và pháo hiệu - càng làm cho khung cảnh thêm hoành tráng. Kỳ diệu thay, sáng hôm sau khi lửa tắt, chỉ thấy có 3 lính Mỹ cùng 3 lính VNCH bị thương. Tuy nhiên hơn 1100 tấn quân nhu, đạn dược đã bị phá hủy. Việc tái bổ sung đạn dược sẽ là nỗi đau đầu lớn nhất về hậu cần của tướng Rosson trong cuộc chiến. Người ta phải lùng vét đạn thừa trên khắp các kho hậu cần trên toàn miền nam VN. Ưu tiên hàng đầu cho các chuyến bay chở đạn là chuyển hướng tới Đắk Tô. Những tuần sau đó việc chừa sẵn đạn dược trở thành vấn đề cốt tử, nhưng khả năng phi thường của tướng Rosson đã hoàn tất mọi việc khiến cho binh sĩ ko bị lâm vào cảnh thiếu đạn. Với việc phải đụng độ gần như thường xuyên với địch quân của lữ đoàn 173, thì bất kỳ sự thiếu hụt nào trong nguồn cung cấp đạn cũng sẽ trở thành 1 thảm họa nghiêm trọng.

    Sáng ngày 15 tháng 11 năm 1967, đại úy David Jesmer dẫn đại đội Alpha, tiểu đoàn 1/503 từ chỗ mà TF Black đã giao tranh tiến sang phía tây nam, mạo hiểm tiến sâu hơn vào vùng đồi núi bí hiểm. Từ lúc tới khu chiến của đại úy McElwain, đại đội Alpha đã tiến hành sục xạo quanh khắp khu vực, nhằm tìm bất kỳ ca thương vong bị bỏ sót nào của lính Mỹ cũng như xác hay thương binh Bắc Việt. Khi trung tá Khi thấy rõ là chẳng còn gì để tìm nữa và với sự hối thúc của lữ đoàn phó là đại tá John J. Powers, thì Schumacher mới lệnh cho Jesmer tiến đến cao điểm 882, cách đó khoảng 3km về phía tây nam. Tình báo cho biết quân Bắc Việt đang hoạt động quanh khu vực này. Ngoài ra, trận đánh của tiểu đoàn 2/503 trong ngày 12-13 tháng 11 khiến cho tướng Schweiter tin rằng sắp dồn được quân Bắc Việt vào rọ.

    Đi sau đại đội Alpha là đại đội Dog của đại úy Needham với khoảng 50 quân. Ở vị trí nối tiếp là đại đội Charlie của đại úy McElwain chỉ còn chưa đến 40 lính. Hôm đầu tiên hành quân tình hình yên ổn, dù vẫn thường xuyên phát hiện ra dấu vết đối phương. Jesmer cảm thấy chắc chắn là mình đang lần theo dấu những kẻ địch còn sống sót sau cuộc đụng độ với TF Black.

    Sáng hôm sau Jesmer lệnh cho trung đội của trung úy Ed Robertson đi đầu trong quá trình vượt cao điểm 889. Việc tiến quân trong rừng rậm trở nên chậm chạp do lính của Robertson di chuyển rất thận trọng theo chiến thuật cloverleaf. Con chó trinh sát đã sủa mấy bận nhưng ko phát hiện thấy quân Bắc Việt. Cả Jesmer lẫn Robertson đều bắt đầu nghi ngờ vào hiệu năng của con chó.
    Đến 11g45, lính xích hầu của Robertson phát giác 1 lính Bắc Việt vừa nấp vào phía sau bụi tre dày cách 1 quãng đằng trước. Anh này lập tức nổ 1 loạt M16. Khiến cho bộ đội Bắc Việt bắn trả làm mọi người phải nhào đi tìm chỗ nấp. Súng AK-47, SKS, RPD thi nhau nã vào sườn cao điểm.
    --- Gộp bài viết: 21/08/2014, Bài cũ từ: 21/08/2014 ---
    Nổ kho đạn tại Dakto hôm 15/11

    [​IMG]
    home124, gaume1, ruoitrau12 người khác thích bài này.
  6. shotkill

    shotkill Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    04/10/2013
    Bài viết:
    417
    Đã được thích:
    1.105
    gởi thớt.t7 cn mà thớt không dịch cho anh em đọc.em thề là em sẽ kiếm ra địa chỉ nhà thớt để xin link về đọc đấy:D:D:D.đây là lần thứ 2 em đe dọa thớt rồi đấy:)):)):))
    home124, anheoinwater, ngthi961 người khác thích bài này.
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Theo 'bài' thông thường của Jesmer, trung đội Robertson tản sang cánh phải, trong khi trung đội 1 của trung úy John Robinson chiếm lĩnh vị trí chiến đấu bên trái. Trung đội 3 của trung úy Larry C. Kennemer làm nhiệm vụ hậu vệ, còn trung đội hỏa lực của trung úy David Holland thì vội đặt mấy súng cối 60 ly.

    Mức độ hỏa lực của đối phương khiến Holland bất ngờ. Đạn bay vèo vèo bắn trúng các thân cây, khiến cho lính tráng ko dám ngẩng đầu lên. Tuy thế, đạn cối của anh cũng đã nhanh chóng bay ra khỏi nòng và rơi xuống nổ tung phía sau quân Bắc Việt.

    Đại úy Jesmer lập tức báo tin đụng độ cho Schumacher và xin phi pháo bắn chế áp xuống quân Bắc Việt. Chỉ mấy phút sau, đã nghe thấy tiếng nổ ầm ầm dữ dội của đạn pháo 105mm ở rừng cây trước mặt đại đội Alpha. Rồi sau đó 1 lát máy bay phản lực đã bay đến và ném như mưa những quả bom napalm, bom 500 cân Anh chết chóc xuống đầu quân địch.

    Trong khi đợi máy bay làm việc, trung đội Robertson vẫn phải hứng chịu đạn súng cá nhân cùng lựu đạn địch. Dù chưa có binh sĩ nào bị dính đạn, Robertson vẫn thấy thất vọng vì mình ko đủ sức đánh lui bộ đội Bắc Việt.

    Có lúc anh đã gọi về cho Jesmer: "Chó quá! Đại úy ạ. Bọn khốn có công sự và ta chẳng làm gì được chúng."

    Thoạt tiên, Jesmer ko tin những lời Robertson nói về mấy công sự. Rồi sau đó, thượng sĩ nhất Samuel Duckett, khều anh rồi chỉ lên trên. Thấp thoáng qua đám cây cối, tre nứa, họ nhìn thấy 1 lính địch nhảy từ chiến hào lên ném quả lựu đạn xuống chỗ 4 lính của Robinson đang nằm sau đống cây.

    "Khổ rồi!" Jesmer thốt lên.

    Đại úy McElwain ở phía sau đang tự hỏi vì sao mà tất cả đều dừng lại. Qua điện đài, anh đã nghe Jesmer báo cáo với Schumacher việc đang bị hỏa lực đối phương, có cả B-40, chặn đứng, nhưng McElwain ko nghe thấy tiếng bắn. Anh gọi điện hỏi Jesmer: "Sao ta ko tấn công?"

    "Chúng bắn dữ lắm!" Jesmer đáp: "Phải đợi phi pháo làm xong việc đã rồi mới đánh được."

    McElwain không nghĩ quân địch bắn mạnh đến vậy, nhưng cũng chẳng thể dẹp Jesmer qua được.

    Dưới sự oanh kích dữ dội của pháo binh và bom, tới 14g thì bộ đội Bắc Việt đã rút lui khỏi chiến trường. Sau khi tiếng súng đã ngưng, Robertson thận trọng cho quân tiến lên. Họ tìm thấy những chiến hào đầu tiên của Bắc Việt chỉ cách vị trí mình khoảng chừng 15m.

    Khi tiến sâu hơn vào vị trí quân Bắc Việt bỏ lại, Jesmer rất đỗi ngạc nhiên trước những gì anh tìm thấy. Ít nhất là có 3 cái hầm chỉ huy được đào sâu xuống đất 5m, có bậc được gia cố bằng tre nơi lối vào. Chúng vững chắc và ko bị hư hại gì trước sức nổ của bom và napalm. Lính của Jesmer cũng tìm thấy 1 số bệ phóng rocket 122mm làm bằng tre. Giờ thì anh đã biết những quả rocket đã bắn xuống cao điểm 823 được bắn đi từ chỗ nào.

    Lính dù cũng phát hiện 1 số vũng máu, vết máu nhưng ko thấy xác chết. Khi Jesmer đang gọi báo những thứ phát hiện được cho trung tá Schumacher, thì 1 người lính ào đến nói: "Đại úy! Tới xem bọn tôi tìm thấy gì này."

    Jesmer đi theo cậu lính đang phấn khởi đến 1 vị trí ở ngay ngoài cái trại. Ở đó có nhóm lính dù đang xăm soi 1 khẩu súng phòng không 12 ly 8.

    1 trung sĩ nói: "Đại úy. Bọn tôi tìm được nó dưới cái cây bị bom làm gãy này." "Và cả thằng này nữa" Tay trung sĩ chỉ vào xác người lính Bắc Việt bị vướng trong đám cành cây.

    "Tôi đoán nó là tên bắn tỉa đã bị chết khi quả bom đánh gãy cây." Trung sĩ nói tiếp.

    Jesmer đồng ý. Thật may là cái cây đã đổ vào khẩu súng và vô hiệu hóa nó. Nếu nó được dùng để bắn vào quân của anh, thì có thể sẽ gây ra thiệt hại rất lớn. Jesmer gọi 1 chiếc trực thăng tới lấy khẩu súng trước khi trời tối.

    Trung sĩ Joseph S. Mescan, y tá trưởng của đại đội Bravo, chẳng có việc gì để làm vì đơn vị chưa bị thương vong gì nên anh đến chụp ảnh khẩu súng phòng không cùng đám lính đang túm tụm quanh nó. 22 tuổi, nhỏ con nhưng dẻo dai, quê vùng Columbia Station, Ohio. Mescan từng là vô địch vật ở trường trung học và tới nay vẫn còn phong độ. Chàng trai trẻ hăng máu này đã nhập ngũ năm 1965 với hy vọng sẽ được gửi sang nam VN ngay lập tức nhưng ko được. Anh phải đóng ở căn cứ Fort Bragg 2 năm rồi mới nhận lệnh tham chiến. Mescan được giao về đại đội chỉ huy, tiểu đoàn 1/503. Anh được biệt phái sang các đại đội trên tuyến đầu cứ mỗi khi họ có như cầu cần lính cứu thương vì các lý do như tổn thất trong chiến đấu, đi phép, hay luân phiên. Rốt cục là anh đã ở cùng nhiều đại đội nhưng chẳng quen biết được mấy người. Anh đến đại đội Alpha từ khi nó lên lại Đắk Tô và chỉ quen đại úy Jesmer cùng 1 số hạ sĩ quan cao cấp. Sau khi chụp ảnh xong, anh đi cùng lính thuộc đại đội bộ của Jesmer để lo chuẩn bị vị trí đóng quân đêm.

    Lúc này Jesmer được sở chỉ huy tiểu đoàn báo đơn vị anh sẽ có thêm người tới nhập bọn là 1 số phóng viên chiến trường, đi theo trực thăng tiếp tế. Jesmer ko phản đội sự hiện diện của đám phóng viên dân sự nhưng cũng chẳng muốn gánh thêm trách nhiệm phải chăm lo cho họ khi sắp xảy ra đụng độ.
    hk111333, gaume1, CVPH9 người khác thích bài này.
  8. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Trực thăng chở đến đồ ăn, nước uống, đạn dược cùng những đồ tiếp tế khác từ tiểu đoàn 1/503 đã tới trước lúc trời tối. Jesmer ngỡ ngàng khi thấy có gần 1 chục phóng viên chen nhau nhảy ra khỏi mấy chiếc Huey. Gồm có 1 nhóm phóng viên ảnh của NBC, mấy phóng viên báo chí, 1 toán quay phim chụp ảnh gồm 5 người thuộc Văn phòng dự án đặc biệt quân đội (Department of the Army Special Projects Office), 1 phóng viên ảnh cùng 1 phỏng vấn viên thuộc văn phòng thông tin công cộng của quân đội Mỹ tại VN ( U.S. Army, Vietnam, Public Information Office) và 1 nữ phóng viên tự do.

    Jesmer từ chối ko cho Jack Laurence, 1 phóng viên của CBS, gia nhập. Anh cho rằng những bài báo của Laurence về nỗ lực của quân Mỹ tại nam VN đã ko phản ánh chính xác sự thật. Thế nên khi nhận ra Laurence trong đám phóng viên, Jesmer liền ra lệnh cho anh này lên trực thăng quay về.

    Jurate Kazickas, 1 cựu giáo viên 24 tuổi ở New Rochelle, New York đã từ bỏ công việc yên bình tại quê nhà để sang viết bài về cuộc chiến VN. Kể từ khi tới đây mùa xuân năm 1967, cô đã dành hầu hết thời gian đi cùng TQLC trong các trận đánh gần khu phi quân sự. Khi giao tranh ở đó lắng xuống đầu tháng 11, thì cô lại trực chỉ tới Đắk Tô.

    Kazickas là người phụ nữ da trắng đầu tiên mà các 'thiên binh' nhìn thấy sau nhiều tháng. Trước khi phong trào nữ quyền lên cao, thì hầu như tất cả đám lính dù đều tin rằng nơi này chẳng thể có chỗ cho phụ nữ. Chiến đấu là việc của đàn ông, chiến tranh ko thuộc về phụ nữ. Vậy mà cô đã tới đây, và chẳng ai có thể cản được. Hầu hết bọn họ đều ngượng nghịu về vẻ ngoài dơ dáy của mình vả cố gắng lờ tịt cô đi.

    Sáng sớm hôm sau, ngày 17 tháng 11, 3 đại đội tiếp tục bám đuổi quân Bắc Việt. Jesmer kết luận rằng đối thủ đã giao chiến với anh hôm qua lại vẫn chỉ là lực lượng chặn hậu để kìm chân quân Mỹ trong khi lực lượng chính tìm đường thoát. Như vậy có nghĩa là 1 toán lớn quân Bắc Việt đang ở đâu đó phía trước. Rõ ràng anh đã khiến địch bị thiệt hại và giờ đây thương binh đang là gánh nặng của chúng. Anh dự tính sẽ bám theo cho đến khi tìm ra quân địch.

    Suốt ngày hôm đó, đoàn quân của Jesmer liên tục phát hiện các dấu vết chạy trốn của quân Bắc Việt. Họ đã nhiều lần tìm thấy những đám bông băng dính máu. Rõ ràng đối phương chưa thể đi trước quân dù quá 8 tiếng đồng hồ. Jesmer gọi pháo bắn trước tuyến hành quân 500m để quấy rối quân địch.

    Để đóng quân nghỉ đêm, Jesmer đã chọn 1 bãi đáp mà họ đã tạo lập hồi tháng 7 khi đi hành quân cũng tại vùng này. Trước mặt họ là cao điểm 882. Cao điểm này cũng rất quen thuộc với Jesmer vì đó là nơi đại đội Alpha đóng quân khi anh tới nhận quyền chỉ huy. Giờ thì ko còn thấy dấu vết quân Bắc Việt nữa, nhưng Jesmer vẫn cảm thấy có gì đó chưa ổn.

    7g30 sáng 18 tháng 11, đại đội Alpha bắt đầu rời chỗ đóng quân. đại đội Dog và đại đội Charlie đi tiếp sau đó. Trung đội 1 của trung úy Robinson đi đầu, sau đó tới trung đội 2, rồi tới ban chỉ huy đại đội của Jesmer, trung đội 3 của trung úy Kennemer, trung đội hỏa lực của trung úy Holland đi cuối. Đi sau chưa đầy 50m là tiểu đội đi đầu của đại úy Needham (đại đội Dog).

    Do nguy cơ có thể chạm địch, trung đội Robinson đi theo chiến thuật cloverleaf , tiến lên trước chừng 100m rồi lại cuộn về phía sau, sục xạo sang 2 bên sườn. Sau khi đã chắc rằng khu vực an toàn, Robinson mới gọi điện cho phần còn lại của đại đội tiến bước. Cách di chuyển kiểu sâu đo này tuy chậm nhưng an toàn.

    Cách khu đóng quân chừng 500m, tiểu đội xích hầu vượt qua 1 cái hào hẹp. Đáy hào đầy bông băng thấm máu vẫn còn chưa khô. Ước chừng đối phương đã dừng ở đây chỉ 2-3 giờ trước. Đã tới gần chỗ địch quân.

    Quá trưa, đoàn quân đi thêm được 500m tới chân 1 sống núi dẫn lên đỉnh điểm cao 882. Jesmer cho quân lập 1 chu vi phòng thủ rộng rồi gọi Robinson đến. "Dẫn trung đội của cậu lên trinh sát đỉnh cao điểm." Jesmer nói với anh này "Nếu có rắc rối thì rút về chỗ các đơn vị còn lại ngay."

    Trung đội Robinson bắt đầu leo lên sống núi lúc 13g15. Bụi rậm và tre gai dày đặc cản đường họ. Trong khi Jesmer đang bồn chồn lo lắng đợi Robinson báo về, thì Jurate Kazickas đến gần.

    Cô hỏi: "Hôm nay ta sẽ gặp địch chứ?"

    Anh nói với cô là rất có khả năng xảy ra điều đó. Sau đó thượng sĩ nhất Duckett cũng đến. 1 chàng trai trẻ tên Sandstrom, trung sĩ truyền tin của trung đội, đã làm 1 bài thơ về đại đội Alpha. Anh này đã bắt đầu viết hồi mùa hè khi họ đóng quân trên cao điểm 882 và mới hoàn tất đêm qua. Anh muốn đại úy đọc. Jesmer đọc vội rồi đưa lại cho Duckett với lời bình luận."Hay lắm"

    Sau đó Duckett kể cho Jesmer nghe về giấc mơ kỳ lạ của mình đêm hôm trước khi mơ thấy 1 trái đạn B-40 lóe sáng từ trên 1 quả đồi lao thẳng tới. Đó là những gì anh có thể nhớ.

    Lúc này là 14g, trung đội Robinson đã lên tới đỉnh cao điểm 882. Họ phát hiện ra ngay 1 số sợi dây điện thoại chạy ngang qua. Robinson lệnh trung đội tổ chức phòng ngự vòng tròn và đồng thời cho tiểu đội xích hầu tiến lên sục xạo.

    Binh nhất Steven Suth, xạ thủ M60 cùng với 2 trợ thủ là các binh nhất Brown và Hale lần mò trong đám rừng rậm. Bỗng Suth phát giác 1 lính Bắc Việt đi lẻ cách đó mấy mét trên con đường mòn phía nam cao điểm. Brown bắn 1 loạt M16. Địch nhảy vào phía sau 1 bụi tre rậm. Suth tiến đến. Anh bắn 1 tràng dài M60 phá tan bụi tre. Tay lính Bắc Việt ngã lộn xuống khe núi.
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Jesmer vừa nghe thấy tiếng súng, thì Robinson gọi về báo: "Tôi thấy dây điện thoại và 1 thằng khốn"

    Giác quan thứ 6 báo cho Jesmer biết sắp có đánh lớn. Anh đưa ra quyết định. "Lên nào" Jesmer hô: "Chúng ta sẽ tiến lên."

    đại đội Alpha, đi sau nó là đại đội Dog rồi đại đội Charlie khẩn trương tiến lên cao điểm. Đường đi lên thoạt dầu đi xuống 1 hẻm núi sâu rồi lại chạy lên cao. Trong lúc chạy lên, Jesmer giật mình khi nhìn thấy những bậc thang gia cố bằng tre được khoét vào núi. Anh nghĩ: Chúa ơi, ở đây có cái gì vậy?

    Trong khi số quân còn lại tiến lên chỗ mình, Robinson cử 3 người lính đi tìm xác tên địch. Họ ko thấy cái xác nhưng tìm được 1 số căn hầm, hầm nào cũng có dây điện thoại chạy vào rồi đi ra. Họ lần theo 1 sợi dây dẫn sang phía tây.

    Trong chốc lát, họ phát hiện 1 tiểu đội quân Bắc Việt cách đó chưa đến 30m. Lính Mỹ liền quay lui và chạy về chu vi phòng thủ.

    Robinson đang báo cáo tình hình cho Jesmer vừa mới đến thì toán thám sát chạy vào chu vi phòng thủ và hét lên: "Chúng tôi đã thấy chúng! bọn khốn!"

    Mọi người túa đi tìm chỗ nấp, 1 số 'thiên binh' nhảy vào những hố cá nhân còn sót lại từ hồi mùa hè. Trung đội Robinson giữ mặt tây cao điểm. Hầu hết lính của anh đang ở cách phần còn lại của đại đội 50m. Quân của Kenneme thì chiếm lĩnh vị trí dọc theo cạnh tây nam cao điểm. Trung đội của Robertson thì đảm trách mặt đông nam. Holland bố trí súng cối ở phía bắc, tại bãi đáp cũ. Đối diện với anh, ở phía bên kia bãi đáp là đại đội Charlie cùng đại đội Dog.

    Thế là vừa kịp.

    Khi mọi người đã vào chỗ nấp chỉ chừng 1 phút, có 1 tiếng súng vang lên. Người lính dù cách Suth có 2m lăn ra chết do bị bắn trúng đầu.

    "Lính bắn tỉa trên cây!" có người la lên.

    Rừng cây quanh đại đội Alpha bùng nổ với đủ loại âm thanh hỗn tạp. Đạn súng cá nhân, trung liên trút xuống lính dù. Trung úy Robinson đếm được cả chục khẩu súng máy đang nhằm vào mình. Đạn cối của bộ đội Bắc Việt vọt lên xuyên qua tán cây rồi lao xuống, nổ tung giữa quân dù. Giữa những tiếng nổ còn có thể ngay tiếng trầm trầm của 1 khẩu đại liên 50 calib.

    Trong vị trí dưới 1 gốc cây to, Jesmer liếc nhìn thượng sĩ nhất Duckett đang bò lom khom nấp sau 1 cái cây khác cách đó chỉ chừng chục mét. Ngay lúc đó 1 trái đạn B-40 lóe sáng giữa 2 người và nổ tung chỗ cái cây xa về phía sau. Jesmer ko thể tin được rằng giấc mơ của Duckett đã thành sự thật.

    1 trong những thương vong đầu tiên của trung đội Robinson là lính cứu thương của anh. Lượng thương binh tăng vọt, tiếng kêu ai oán "Cứu thương!" dậy lên khắp nơi.

    Trung sĩ Mescan ở gần chỗ Jesmer đã nghe thấy những tiếng gọi. Ko hề nghĩ đến sự an nguy của bản thân, người lính cứu thương can đảm vụt đứng dậy chạy lên rừng cây phía trước. Khi đến chỗ trung đội Robinson, 1 lính súng trường ko quen đã chỉ cho Mescan thấy 1 người đang nằm trên cỏ dưới gốc cây. Tay 'thiên binh' đã trúng 1 viên đạn bắn tỉa vào đầu. Mảnh xương sọ to của anh ta nằm cạnh tai chỉ còn dính vào đầu bởi 1 lớp da mỏng. Mescan có thể nhìn rõ bộ óc của anh này qua lỗ thủng trên đầu.

    Biết ko thể cứu chữa cho anh ta dưới hỏa lực dữ dội của đối phương. Mescan xốc nạn nhân lên vai đưa về vị trí cũ của mình. Chỉ cao chừng 1m62, nặng 60 cân, Mescan phải đánh vật dưới sức nặng của người cao hơn mình 13cm và nặng hơn tới 20 cân. Anh loạng choạng băng rừng, nơm nớp lo quân mình bắn nhầm. Nhưng việc này ko xảy ra và Mescan nhanh chóng tới được chỗ ban chỉ huy, nơi những lính cứu thương khác đang thiết lập trạm sơ cứu.

    Mescan nhẹ nhàng đặt mảnh sọ vào chỗ cũ rồi dùng băng quấn quanh đầu người lính. Thêm nhiều thương binh nữa được đưa về trạm sơ cứu trong lúc giao tranh vẫn ko thuyên giảm. Mescan phải tất bật lo cứu chữa thương binh.

    Trên tuyến đầu, trung úy Kennemer ngỡ ngành trước sự gan dạ của bộ đội Bắc Việt. Những toán lớn có khoảng 30 quân xông lên con dốc thoải, lợi dụng địa hình địa vật để ẩn nấp. Khi địch nằm xuống thì kiểu ngụy trang tài tình - bằng cành lá cài trên quân phục và mũ cối - khiến cho gần như ko thể phát hiện. Chỉ những chớp lóe đầu nòng súng mới khiến địch quân bộc lộ vị trí. Trung đội 3, dưới sự chỉ huy dũng cảm của Kennemer, đã đánh bật đợi xung phong đầu tiên của địch.

    Lính bắn tỉa đối phương tiếp tục gây nên nỗi kinh hoàng cho lính dù. Từ những cái tổ bố trí trên ngọn cây, địch nhìn thẳng xuống đầu các 'thiên binh'. Dường như chẳng còn chỗ nào an toàn cả.

    Hầu hết các binh sĩ quanh vị trí Jesmer đều đang bắn lên trời cố bắn hạ 1 tay bắn tỉa địch, kẻ đã gây cho họ nhiều tổn thất. Thậm chí sĩ quan tiền sát pháo binh là trung úy Sherman E. Watson còn tì người lên thân cây dùng khẩu shotgun cỡ nòng 12 bắn tóe loe.

    "Thôi sủa đê! Watson,” Jesmer ra lệnh "Ra lấy điện đài và gọi pháo tới"

    Rồi Jesmer hô mọi người xung quanh ngừng bắn. "Bắn vậy chỉ tổ phí đạn thôi. Ko được bắn khi chưa thấy mục tiêu."
  10. gaume1

    gaume1 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/01/2011
    Bài viết:
    1.153
    Đã được thích:
    365
    Bravo @ngthi96. Xuất bản đều đều cho anh em đọc. Many thanks!
    ngthi96shotkill thích bài này.

Chia sẻ trang này