1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ĐĂK TÔ ‘Lính nhà trời’ Mỹ trên cao nguyên trung phần Nam Việt Nam

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 01/04/2014.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Nói công bằng thì phải khen người Mỹ biết viết những dạng fiction sotry thế này. Đọc sách VN thì bói không ra. Những Lê Lựu hay Lê Bá Ước viết chán quá
  2. anheoinwater

    anheoinwater GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    25/10/2007
    Bài viết:
    2.811
    Đã được thích:
    1.208
    Viết sách hay làm phim ở VN khó lắm ông thần ạ. Sơ hở một chút là bị quy kết thì ông nhà văn, ông biên kịch viết thế quái nào hay? Bọn Mẽo mà như VN thì đừng hòng cuốn này được xuất bản.

    Sợ mấy ông chức năng kiểm duyệt đã đành, phải sợ cả mấy ông bình luận chuyên săm soi bên báo chí. Hở tí là các ông ý ném đá tưng bừng, mà các ông ý đông đúc lắm.
  3. tekute1976

    tekute1976 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    06/02/2007
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    250
    Đọc đến đoạn lính Mẽo ăn mỗi một quả bom mà tóe loe khiếp đảm, vừa sướng vừa chạnh nhớ ra mà thương bộ đội ta chịu các cảnh kinh khủng ấy gần như thường xuyên...
  4. ruoitrau

    ruoitrau Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    29/09/2001
    Bài viết:
    1.892
    Đã được thích:
    1.079
    Thực ra đọc truyện của mấy bác nhà văn thời chiến cũng được mà lão, kiểu Nắng đồng bằng, Mẫn và Tôi, Ăn mày dĩ vãng ấy, chỉ không mô tả chi tiết kiểu như cuốn này thôi
  5. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Nhưng đấy là tiểu thuyết rồi...e thích dạng này hơn...Loại này thường do các sử gia viết chứ ko phải hư cấu bịa đặt đâu ạ, họ nghiên cứu cặn kẽ từng trận đánh,có tham khảo tài liệu, số liệu của cả 2 phía, phỏng vấn những người trực tiếp tham gia (có tên địa chỉ những nhân vật này phần cuối sách)...Tất nhiên nhãn quan chính trị thì còn gây tranh cãi...Giống như mấy quyển Cây cầu quá xa, hay ngày dài nhất của Cornelius Ryan, trận điện biên phủ của Jules Roy.... ấy
  6. ruoitrau

    ruoitrau Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    29/09/2001
    Bài viết:
    1.892
    Đã được thích:
    1.079
    Có cuốn Chân trần, ý chí thép của tay lính thuỷ đánh bộ mỹ viết về chiến tranh Việt Nam cũng khá hay, nói chung về viết lách kiểu hồi ký hay là các tìm hiểu phía về đối phương thì Tây hơn đứt ta, nó vừa có tính văn học, mà vẫn giữ được các yếu tố khá chân thực của chiến tranh
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    "Đừng cho thêm máy bay chết tiệt nào đến nữa. Xin đừng cho thêm nữa." anh năn nỉ nói vào ống nói "Các người giết hết chúng tôi rồi. Dừng lại đi."

    Remington vừa gọi cho trung úy Mike Coffas, sĩ quan pháo binh của trung tâm chỉ huy hỏa lực vì cái điện đài mà anh tìm thấy chính là của 1 sĩ quan tiền sát pháo. Bằng giọng nói ngắt quãng Remington kể cho Coffas nghe về thảm họa trên cao điểm 875. Cuộc gọi của anh là tin đầu tiên báo về việc bị bom đánh nhầm về trung tâm hành quân tiểu đoàn 2/503. Coffas mau chóng chuyển tin báo tai họa cho ban tham mưu tiểu đoàn.

    Thiếu tá Steverson suýt chút nữa thì ngã quỵ khi nghe tin. Trong vòng chưa đầy 1 tuần mà tiểu đoàn của ông đã gần như bị tiêu diệt. Ông lập tức ra lệnh ngừng ngay các cuộc không kích. Sau đó ông mới gọi điện báo tin xấu cho tướng Schweiter.

    Đại tá Johnson ở căn cứ pháo binh 12 nhận được tin tướng Schweiter sẽ đến gặp mình lần thứ 3 trong ngày. Sau chuyến thăm đầu tiên để phổ biến cho Johnson về sự cần kíp điều quân tiếp cứu tiểu đoàn 2/503, ông tướng lại quay trở lại sau đó 90 phút và nói tình hình hiện đã lắng xuống. Schweiter bảo Johnson rằng có lẽ sẽ ko cần tiểu đoàn 4 nữa và có thể cho quân rút về.

    Đến lúc này, vào khoảng 19g45, trực thăng của Schweiter lại vừa hạ xuống bãi đáp của căn cứ. Rõ ràng là ông tướng đang rất buồn. Schweiter giọng đầy xúc động kể cho Johnson biết những gì vừa xảy ra. Sau đó ông bảo: “Jim, cậu phải đưa quân lên cao điểm đó. Lên càng nhanh càng tốt."

    Rồi Schweiter trở lại chỗ trực thăng và bay đi.

    Johnson lập tức cùng ban tham mưu tổ chức kế hoạch điều quân. đại đội Bravo của đại úy Leonard đã sẵn sàng ở căn cứ pháo binh 16. Họ sẽ là những người đầu tiên lên cao điểm 875. đại đội Alpha của đại úy Muldoon sẽ được bốc khỏi căn cứ pháo binh 12 ngay khi trời sáng. Ngay sau khi tập trung ở căn cứ 16 xong, họ sẽ theo đại đội Bravo lên cao điểm 875. Tiếp đó sẽ là đại đội Charlie.

    Viên đại tá ban ra 1 loạt chỉ thị. Máy bay Chinook được gọi đến để bốc các đại đội. Vì việc tái tiếp tế bằng trực thăng cho tiểu đoàn 2/503 gặp khó khăn, Johnson lệnh cho trưởng ban tiếp vận (S-4) gom thêm rất nhiều đạn dược, thuốc men, đồ ăn, nước uống. Mỗi người lính trong 3 đại đội đi giải vây sẽ phải thồ gấp đôi để tiếp tế cho tiểu đoàn 2. Vì các đại đội của ông sẽ phải di chuyển qua rừng rậm có rất đông quân Bắc Việt mà lại hành quân riêng lẻ, nên Johnson đã lệnh cho sĩ quan liên lạc pháo binh thiết lập 1 bức tường hỏa lực pháo bao quanh mỗi đại đội trong quá trình họ tiến lên cao điểm 875.

    Sau khi nghiên cứu bản đồ, Johnson nhận ra tuyến đường bộ khả dĩ duy nhất để các đại đội của mình sử dụng cũng chính là con đường tiểu đoàn 2 đã dùng. Ông triệu tập Connolly và Muldoon về trung tâm hành quân rồi phổ biến kế hoạch hành quân cho họ cực kỳ chi tiết. Ông muốn chắc chắn là họ đều đã thấu hiểu từng giai đoạn của quá trình vận động. Sau khi phổ biến xong ông mới cho họ giải tán về để chuẩn bị cho các đại đội.

    Tại căn cứ pháo binh 16, đại úy Leonard nghe thông tin về nỗ lực giải vây qua sóng điện đài. Tất cả lính của đại đội Bravo đều hăng hái đi cứu những lính dù đồng đội, nhưng đã quá muộn để bắt đầu hành quân. Bên cạnh đó còn có nguy cơ hiện hữu là căn cứ có thể bị tiến đánh trong đêm. Tiểu đoàn 2 cần đại đội Bravo tới nơi an toàn. Đại úy Leonard cho các trung đội vào vị trí rồi cùng các trung đội trưởng hội ý về nhiệm vụ sẽ thực hiện ngày hôm sau.

    Trên cao điểm 875, có thêm nhiều lính dù tiểu đoàn 2 nữa đã hoàn hồn lại sau cú sốc. Theo từng nhóm nhỏ hay cũng có khi chỉ 1,2 người; các 'thiên binh' tổ chức lại chu vi phòng thủ để chống trả cuộc tiến công của đối phương mà họ nghĩ sẽ xảy ra. Và đó là vừa kịp lúc. Binh nhất Orona đang chăm sóc cho 1 thương binh thì nghe thấy có tiếng hô: "Chúng nó lại đến!"

    Orona phóng ra tuyến đầu, phối hợp cùng 1 người lính khác bố trí khẩu M60. Trong khi Orona đỡ dây đạn, người xạ thủ nã súng vào rừng cây quanh đó. Những quả đạn B-40, B-41 từ trong đám lá cây lóe sáng lao đến rồi nổ sau lưng họ. Orona nhìn thấy chớp lửa đầu nòng của súng AK-47 khi bộ đội Bắc Việt xông đến chỗ mình. Cứ khi nào có thể là Orona ném lựu đạn ra đằng trước vị trí ngay. Qua ánh chớp lựu đạn nổ, anh có thể thấy bóng dáng địch lẫn trong đám cây rừng.

    Orona đã mấy lền phải luồn đi tìm thêm đạn. Anh gỡ dây đạn M60 từ các xác chết rồi chuyển cho người xạ thủ. Họ chiến đấu liên tục suốt 15 phút cho đến khi quân Bắc Việt rút lui. Orona cùng người xạ thủ ở trong vị trí suốt đêm, luôn cảnh giác trước các đợt tiến công thăm dò khác. Nhưng ko thấy còn đợt nào nữa.

    Suốt đêm dài Specialist Steer cứ lúc mê lúc tỉnh. Quanh anh toàn là tiếng kêu gào, rên rỉ vì đau. Anh gọi lính cứu thương, nhưng ko thấy ai đến cả. Quả bom đã giết gần hết số lính cứu thương. Cuối cùng, trong 1 khoảnh khắc tỉnh táo, Steer đã bò vào lùm cây. Tin rằng bộ đội Bắc Việt sẽ sớm tràn ngập khu vực, anh kéo 2 xác chết đắp lên người để nấp trốn. Thật may mắn là trên thắt lưng của 1 cái xác vẫn còn cái bi đông đầy nước. Steer tháo nó ra uống ừng ực thứ chất lỏng lờ lợ rồi lại ngất đi.

    Cùng với 3 binh sĩ khác ở đại đội Charlie, Specialist Zaccone đào 1 cái công sự trên sườn dốc phía tây sống núi. Dù họ chỉ ở cách sở chỉ huy có 30m, nhưng ko ai bị thương do độ dốc của vị trí này. Tuy thế chấn động cũng khiến họ bị choáng và phải mất 1 lúc các giác quan mới trở lại bình thường.
  8. HaTam_VN

    HaTam_VN Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/07/2014
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    118
    Có nhiều sạn đấy,
    Thứ nhất là liên lạc truyền tin qua máy bộ đàm PRC25 (có trong ảnh minh họa), trong điều kiện đồi núi, dùng antena loại "lá lúa" chỉ dài 1,8m (cỡ 3'), chỉ xa 5 dặm (8 km) thôi, nếu liên lạc xa phải dùng loại antena "cần" là loại nhiều que đốt nối nhau, sẽ khoảng 25km, PRC25 là máy bộ đàm liên lạc chỉ cấp đại đội/cấp tiểu đoàn với nhau. Bên cạnh đó cũng phải dùng mật ngữ để gọi hỏi/đáp nhau, chọn tần số làm việc cho máy, đọc tọa độ bản đồ khu vực bị trúng bom ở đồi đó..., nên chưa chắc tay lính dù kia biết dùng. Đoạn sau có nói sĩ quan đọc bản đồ là đúng.
    Thứ hai là tác chiến đêm, sau ban ngày đánh nhau, tối là co cụm phòng thủ, ít khi đánh đêm được, nên việc lùng sục truy quét đêm của bộ đội là không đúng lắm, nhưng lại hay tập kích về gần sáng...
    Việc sử dụng hỏa lực B40,B41: thời điểm 1971, khi đánh chiền dịch đường 9 Nam Lào, 1 đơn vị chủ lực của Bộ QP khi tập kích dứt điểm căn cứ hỏa lực của lính dù nguy, đã phải đề nghị cấp bổ sung gấp 10 khẩu B41 cho trung đoàn chủ công, để tăng cường hỏa lực mạnh. Câu chuyện vào năm 1967 như bài viết có lẽ B41 còn hiếm đấy, nên không thể bắn nhiều đạn B41 thế.
    Theo tôi, cõ lẽ, tác giả không rõ biên chế, hỏa lực của Bộ đội, cấp tiểu đoàn và trung đoàn, thường có DK82 và DK75, là hỏa lực mạnh, công phá tốt, bắn nhanh, có uy lực khủng, nên họ coi là B41 chăng? DK75/DK82 là vũ khí trang bị ngay từ thời 1965...
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Thì tay trung úy cũng gọi về trung tâm hỏa lực của tiểu đoàn anh ta đó thôi ...chứ có đi đâu xa hả bác? mấy căn cứ pháo binh 12,15,16 cách đó ko đến 8km đâu ... e nghĩ điện đài của sĩ quan tiền sát pháo chính là dùng gọi tới mấy chỗ đó xin pháo yểm trợ ...mới lại sĩ quan cũng có thể biết được tần số liên lạc của tiểu đoàn mình chứ? hay là diện đài của tay tiền sát pháo binh đã bật đúng tần số ấy nên gọi là được luôn nhỉ?
  10. kuyomuko

    kuyomuko Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/04/2011
    Bài viết:
    19.960
    Đã được thích:
    29.050
    Tớ có ý này: cụ @ngthi96 đừng dịch là "sỹ quan tiền sát pháo" nữa. Cứ để "viên "đề lô"" sẽ nhiều người hiểu hơn.

    "Đề lô" = DLO = Détachement de Liaison et d'Observation = sỹ quan tiền sát pháo binh

    Đồng ý với cụ @HaTam_VN là đàm thoại qua điện đài vô tuyến bắt buộc dùng mật ngữ. Tuy nhiên, khi đề lô pháo thì viên đề lô mang theo PRC25 với anten 4m có tầm liên lạc đến đài "tiếp vận" khoảng 20km tùy thời tiết, địa hình. Với anten tiêu chuẩn 1.9m (6 feet) có tầm liên lạc máy-máy khoảng 9-10km. Đài tiếp sức luôn có trong vùng hỏa lực pháo binh. Do đó, thực tế tầm liên lạc đến trung tâm hỏa lực khoảng trên 20km.

Chia sẻ trang này