1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ĐĂK TÔ ‘Lính nhà trời’ Mỹ trên cao nguyên trung phần Nam Việt Nam

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 01/04/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Chương 4
    Trận đánh trên sườn dốc.





    Bình minh ngày 22 tháng 6 năm 1967 mang theo sương mù dày đặc và những đám mây thấp đến khu vực Đăk Tô. Sẽ ko có chiếc trực thăng nào của lữ 173 có thể cất cánh được cho tới khi mặt trời lên cao xua tan mây mù.

    Hai đại đội của tiểu đoàn 2/503 trên cao điểm 1338 sôi nổi hẳn lên. Các tán cây rừng kín mít khiến cho ánh sáng ban mai trở nên mờ mịt, tầm nhìn giảm xuống vài mét. Điều này đã có ảnh hưởng chết người đối với 1 người lính của đại đội Charlie.

    1 ‘tay lính mới chết tiệt’ (FNG), binh nhất Jimmy Lee Cook, bước ra ngoài chu vi phòng thủ đại đội để đi tè. Anh chàng ko nói cho ai biết việc mình đi ra. Khi ‘xong việc’ và quay về chu vi phòng thủ thì 1 lính gác đang căng thẳng phát giác bóng anh ta đang di chuyển trong đám cây cối. Tay lính gác lại nghĩ anh này là lính Bắc Việt và xả 1 loạt M16. Khi người lính gác cùng với tiểu đội trưởng tiến ra để xem xét thì họ mới nhận ra sai lầm khủng khiếp này.

    Đại úy Leonard rất buồn phiền khi quân của mình chết và điều đó xảy ra là do sự bất cẩn. Giờ thì anh đã có thêm xác chết thứ nhì cần phải giải quyết. Anh chẳng thể biết bao lâu mới có trực thăng tới và mang mấy cái xác đi. Leonard gọi điện đài báo tình hình cho trung tâm hành quân (TOC). Rồi chuẩn bị cho 1 ngày đi tuần tiễu của đại đội.

    Tại nơi đóng quân dã ngoại của đại đội Alpha, trung sĩ William Nichols, 21 tuổi, người Long Island, New York thức dậy buổi sáng mà lòng đầy lo lắng bồn chồn. Là 1 lính cũ ‘cứng cựa’ tới nam VN từ hồi tháng 2. Nichols đã nhảy dù cùng đại đội Alpha trong chiến dịch Junction City và cùng đơn vị lên Đăk Tô này. Trong mấy tháng qua, anh là trinh sát hỏa lực (FO) cho mấy khẩu cối 81mm của đại đội đi cùng trung đội 2. Tối hôm trước, trung đội phó trung đội hỏa lực đã gọi anh trờ về lại trung đội. Anh đã đi cùng trung đội 2 quá lâu và cần phải được thay thế.

    Vẻ bồn chồn của Nichols buổi sáng đã khiến cho 1 người bạn phải chú ý. Anh này hỏi: “Sao thế, trung sĩ?”

    “Tao chẳng biết. Chỉ cảm thấy có gì đó ko ổn.”

    “Bình tĩnh nào” anh kia khuyên. “Cậu quá hoảng hốt rồi đó. Chắc là do ở cùng mấy trung đội tuyến đầu quá lâu đây.”

    Nichols quay lại chuẩn bị trang bị, cố nén căng thẳng lại.

    Cách đó 1 quãng ngắn, 1 thành viên khác trong trung đội hỏa lực cũng đang gói ghém ba lô. Binh nhất John Steer, 1 gã ba gai 19 tuổi quê ở Minneapolis. Khi còn bé anh ta luôn gây rắc rối, năm 15 tuổi thì thôi học bỏ nhà đi hoang, rồi tới ở California. Anh ta làm những việc linh tinh ở đó 1 thời gian rồi lại về nhà. Rốt cục anh lại gây ra rắc rối nhưng lần này thì phải đối mặt với nhà tù. Vị thẩm phán hứa sẽ tha tội cho Steer nếu anh chịu nhập ngũ. Anh đã đồng ý. Tháng 3 năm 1967 anh tới nam VN và về đại đội Alpha.

    Một số thành viên trong trung đội hỏa lực nhận xét Steer là 1 anh chàng ranh mãnh. Anh ta cũng vậy. Anh ko khoái súng cối và muốn sang 1 trung đội súng trường, Steer cũng ko hề giấu diếm mọi người về ý định đó.

    Đêm trước, khi được nghe họ sẽ về lại Đăk Tô theo đúng tuyến đường đã đi qua mấy bữa trước, Steer ko sao tin được. Đám lính lác đều tin rằng ko nên sử dụng lại các lối mòn. Kẻ thù xảo quyệt thường hay cài mìn bẫy hay tổ chức phục kích dọc theo chúng. Steer và bạn bè đã trải qua 1 đêm tệ hại khi cứ lo nghĩ tới những khổ ải sẽ phải chịu ngày hôm sau.

    Thực ra thì đại úy Milton chỉ có ít sự lựa chọn về tuyến đường hành quân cho đại đội. Triền cao điểm họ đang đóng quân có 2 bên toàn là dốc, bị cây cối rậm rịt bao phủ. Bất cứ con đường nào khác cũng sẽ phải mất nhiều ngày mới vượt qua được.

    Milton giao vị trí xích hầu cho trung đội 2 của trung úy Judd . Tiếp theo đó là trung đội 3 của trung úy Hood, đại đội bộ của Milton sẽ theo sau. Sau họ là trung đội hỏa lực. Trung đội 1 của trung úy ***ton được giao nhiệm vụ rải CS lên chỗ đóng quân và bãi đáp, rồi sẽ đi đoạn hậu.

    Trung úy Judd xuất phát lúc 6g25. Khi phần đuôi trung đội của anh ta đã xuống cao điểm và mất dạng trong rừng, Hood mới cho trung đội đi tới. Lính của trung đội hỏa lực, cả thảy 18 người, ngồi dọc theo đường mòn đợi tới lượt mình di chuyển. Trung đội của trung úy ***ton đã đeo mặt nạ phòng độc vào và bắt tay vào rải chất CS quanh bãi đáp.

    Khi trung sĩ Nichols vừa mới đứng dậy thì nghe có tiếng súng trường nổ đanh phá tan sự yên tĩnh buổi sáng. Tiếng súng nổ vẫn tiếp tục hơn 10 giây nữa rồi mới chịu ngưng. Lúc đó là 6g58.

    Đại úy Milton lấy điện đài gọi Judd . Viên trung úy trẻ báo cáo tiểu đội dẫn đầu của anh đã vấp phải từ 10 đến 15 lính Bắc Việt đang theo đường mòn tiến thẳng tới chỗ bọn họ. Bộ đội bắn trước và đã bắn trúng 1 số lính của Judd . Anh ta ko nắm được có bao nhiêu người bị dính đạn, có ai bị thương nặng hay ko? Judd cùng những lính còn lại đang thiết lập chu vi phòng thủ.

    Khi binh nhất Steer nghe ai đó bảo tiếng súng chỉ là của toán trinh sát trung đội 2 mà thôi, anh liền đốp lại ngay “Vớ vỉn. AK-47 bắn đó”. Tiếng nổ đặc trưng của súng M16 cũng có thể nghe thấy, vậy là trung đội 2 đang bắn trả.
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Sau khi ngắt cuộc gọi với Judd , Milton điện báo về trung tâm hành quân tiểu đoàn. Anh báo cáo việc đụng độ cho đại úy Ken Smith, trung tá Partain và cấp phó của ông này là thiếu tá H. Glenn Watson đang cùng có mặt tại trung tâm. Trong khi Partain và Smith chấm tọa độ để gọi pháo binh yểm trợ, thì Watson duy trì liên lạc với Milton.

    Thiếu tá Watson cũng ko phải quá lo âu, dường như đại đội Alpha đã kiểm soát được tình hình. Ông khuyên đại úy Milton “cứ đánh mạnh lên và thường xuyên báo cáo về.”

    Trên cao điểm 1338, đại úy Milton quay sang trưởng toán cứu thương của mình là Sp5 (Spercialist) Richard E. Patterson. Anh nói: “ Doc, dưới kia đang cần lính cứu thương đó.”

    Thoạt đầu Patterson định điều 1 lính cứu thương khác đi, nhưng rồi lại thôi. Chết tiệt! Anh tự nhủ. Mình sẽ tự đi vậy.

    Patterson bắt đầu chạy xuống con đường mòn trơn nhẫy. Anh đã có gần 2 năm trong quân ngũ dù mới chỉ 18 tuổi. Sinh ra trong 1 khu phố nghèo khổ của Boston, anh thấy môi trường quân đội là cơ hội để đổi đời. Tháng 9 năm 1965, khi vừa 17 tuổi , anh nhập ngũ với thời gian là 4 năm, hy vọng có thể học lấy 1 nghề trước khi trở về đời sống dân sự.

    Giờ anh đang chạy lắt léo trên 1 con đường rừng lầy lội, hướng về phía tiếng súng bắn. Anh mau chóng vấp phải 1 lính cứu thương khác, đang nằm dọc đường, cả 2 tay đều trúng đạn. Một “thiên binh” khác đang chăm sóc cho người lính cứu thương nên Patterson càng trở nên vội vã.

    Lúc này thì trung úy Judd đã theo đường mòn lùi lại khoảng 75m tới 1 chỗ rừng trống và hội quân với trung úy Hood. Cả 2 cùng thiết lập 1 trận địa phòng thủ hình chữ V. Quân của Judd bên trái, của Hood bên phải. Các lính dù tìm chỗ ẩn nấp và bắn trả vào những kẻ địch vô hình.

    Patterson nhào vào cái vị trí chỉ rộng khoảng 15m bề ngang. Lính tráng nằm rải rác khắp nơi, 1 số thì bắn, những người khác điên cuồng căng mắt tìm kiếm trên bức tường cây rậm rạp trước mặt những dấu hiệu bộ đội Bắc Việt đang tiếp cận.

    Ngay sau đó có 1 tiếng thét khủng khiếp từ chỗ đường mòn lan xuống. Patterson sợ cứng người lại. Ít giây sau, 1 lính dù hoảng loạn, ko có súng lao vào khoảng rừng trống, trong mắt anh lộ rõ vẻ khiếp hãi tột cùng. Anh ta vừa la hét vừa tiến tới chỗ trung úy Hood, nước mắt lăn dài trên má.

    Anh ta gào lên: “Tao giết mày! Dis ******! Tao sẽ giết mày!”

    Hood đứng lặng, chẳng biết xử trí ra sao nữa. Rồi 1 hạ sĩ quan tóm lấy gã trai trẻ đã hóa dại và vật ngã anh ta xuống đất.

    Cái quái gì đang xảy ra vậy? Patterson tự hỏi. Trước khi anh có thể hiểu được nguyên nhân gây ra sự bột phát của người lính, thì cả khoảng rừng trống nhỏ bé tràn ngập tiếng lựu đạn nổ, tiếng súng bắn tứ tung. Patterson và những người khác vội mọp xuống sát đất.

    Cách đó quãng ngắn, có 1 lính dù bị bắn trúng bụng, ruột đổ xuống đất thành đống bốc hơi nghi ngút. Patterson cùng 1 lính cứu thương nữa bò đến chỗ nạn nhân. Hai người quỳ bên cạnh, liều lĩnh cố nhét ruột vô lại và băng bó vết thương cho người lính.

    Tiếng súng cá nhân gia tăng cường độ. Đạn Ak-47 bay viu víu qua đầu 2 anh lính cứu thương. Patterson đang nghiêng người nói thì ngưởi lính cứu thương kia bỗng giật nảy lên. Patterson thấy mắt bạn cứ chằm chằm nhìn mình trong khi 1 tia máu dài phun ra từ cổ. 1 viên đạn AK-47 đã bắn trúng cổ người lính cứu thương. Trong khi Patterson vẫn đang kinh hoàng giương mắt nhìn, người lính đổ về phía trước, máu phun thành vòi, rồi chết. Patterson đẩy xác bạn qua bên, và quay lại cứu chữa người thương binh kia.

    Tại sở chỉ huy đại đội ở phía sau, đại úy Milton báo cho trung tâm hành quân biết tọa độ của mấy trung đội đang bị ghìm chặt. Anh muốn pháo binh dập ngay xuống phía trước mặt các trung đội đó. Chỉ ít phút sau những trái đạn pháo 105mm của tiểu đoàn 3, trung đoàn 319 pháo binh đã rời khỏi nòng.

    Trong rừng rậm nhiệt đới, pháo binh có vẻ ko được hiệu quả cho lắm. Hầu như ko thể hiệu chỉnh đường đạn chính xác do tầm nhìn hạn chế mà còn do đạn pháo có xu hướng nổ trên ngọn cây cao, làm mảnh đạn tản mác và trở nên vô hại.

    Ngoài ra bộ đội Bắc Việt biết đại bác ko thể bắn quá gần quân của nó. Địch lợi dụng ngay sự thận trọng này bằng cách di chuyển vào gần lính dù nhất có thể, “bám chặt” lấy tuyến phòng thủ của quân Mỹ. Và thế là pháo binh Mỹ rót xuống vô ích phía sau lưng quân địch.

    Khi nghe thấy có tiếng đụng độ, trung úy ***ton liền đưa trung đội mình xuống tới vị trí của Milton. Thấy cường độ đọ súng dưới chân cao điểm tăng lên, Milton lệnh cho ***ton điều 1 tiểu đội, mang theo thật nhiều đạn tiến xuống đó. ***ton đã gửi đi 4 lính và 1 xạ thủ M60. Ko thấy họ quay về.

    Trong khoảng rừng trống, Specialist Patterson, làm việc tất bật ko ngơi tay với số thương binh tử sĩ. Chỉ có anh và 1 lính cứu thương nữa là còn làm việc được. cả 2 cùng bò sát đất hết mức có thể, di chuyển từ ca thương vong này tới ca thương vong khác. Những tiếng kêu “cứu thương!” ai oán xen lẫn với tiếng ầm ầm của súng M16, AK-47 và đạn pháo.

    Để áp sát mặt đất càng nhiều càng tốt, Patterson đẩy cái túi y tế ra phía trước mặt khi di chuyển. Bỗng nhiên mu bàn tay phải đau nhói khiến anh phải dừng lại. Một viên đạn địch đã xé toạc tay anh, sâu đến tận xương.
    DepTraiDeu, usadok, bunny1219 người khác thích bài này.
  3. anheoinwater

    anheoinwater GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    25/10/2007
    Bài viết:
    2.811
    Đã được thích:
    1.208
    Từ "point squad" hay "point position" dịch thành "tiểu đội xích hầu" hay "vị trí xích hầu" có lẽ chưa chính xác ngthi ạ. Xích hầu nghĩa là trinh sát hay do thám (bác google bảo thế chứ mình chả biết xích hầu là gì, ban đầu cứ ngỡ nó là món ăn ba tàu :P).

    Point này xuất phát từ từ lóng"take the point" của đám bộ binh Mỹ, nghĩa là tìm đường, mở đường (pathfinder). Trong khung cảnh rừng rậm phải phát đường mở lối ở trên thì point squad là tiểu đội mở đường, point position là vị trí dẫn đầu mở đường có lẽ hợp lý hơn.
  4. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Thank bác heo...theo 1 số sách ta thì e thấy vẫn gọi thế...point squad hay point man có chức năng vừa đi trước dò đường mở đường, lại vừa sục sạo trinh sát phía trước đề phòng phục kích nhưng ko đi cách xa đoàn quân quá...nhiều đơn vị lính nhận vị trí này được chọn lựa khá kỹ, giàu kinh nghiệm, dũng cảm, kỹ năng định hướng, tìm đường, tìm dấu vết....giống kiểu thổ dân hay thợ săn í....
    Lần cập nhật cuối: 09/05/2014
  5. anheoinwater

    anheoinwater GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    25/10/2007
    Bài viết:
    2.811
    Đã được thích:
    1.208
    Hợp lý, vì đám đi đầu mở đường thường phải đảm nhiệm luôn cả nhiệm vụ trinh sát. Tui chỉ băn khoăn vì cái tính chất "non-military" của từ lóng "take point" thôi.

    Hóa ra bồ tèo có sách của bên VNCH, hè hè, share cho tui với, nhỏ giờ toàn đọc sách "cách mạng" nên có biết "xích hầu" là gì đâu, giờ có thêm góc nhìn từ phía bên kia thì quá tốt.
  6. hoayeuquai

    hoayeuquai Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2007
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    28
    Ngoài lề một chút, trong Tuổi thơ dữ dội của P.Q. có nhắc đến đi ''xich hầu'', gồm 1 tổ 3-4 người, 1 người đi trước để dò địch, gọi là đi xích hầu. Từ này là từ cổ, ít sử dụng thì phải.
    OnlySilverMoon, ruoitraungthi96 thích bài này.
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Anh ko kịp có thời gian để xem xét vết thương vì bất ngờ có 1 tiếng nổ “ầm” phía sau lưng. Một quả lựu đạn phát nổ ngay cạnh chân phải của anh, mảnh của nó ghim vào mắt cá và cắt đứt gân gót chân phải của Patterson. Anh cảm thấy chân mình như đã bay mất. Anh đành nằm yên, cắn răng chịu đau.

    Tại trung tâm hành quân tiểu đoàn, các báo cáo của Milton làm ban chỉ huy càng lúc càng lo lắng. Sự gia tăng nhanh chóng hỏa lực của đối phương khiến Partain và Watson bị thuyết phục đây ko phải là đụng độ bình thường. Từ trung tâm hành quân cũng có thể nghe thấy tiếng súng bắn tuy ko rõ lắm. Rõ ràng có 1 cái gì đó lớn lao sắp xảy ra.

    Trung tá Partain lôi đại úy Smith và thượng sĩ nhất Vincent Rogiers tới chỗ trực thăng đậu. Ông muốn bay trên khu chiến ngay khi thời tiết cho phép để phối hợp pháo binh và không kích đang kêu tới. Thiếu tá Watson ở lại trung tâm hành quân trực điện đài.

    Trở lại cao điểm 1338, 2 trung đội đang bị ghìm chặt vẫn cầm cự. Hỏa lực đối phương đã chùng xuống bớt, và lính dù có thể nghỉ ngơi chút ít. Sau đó, lúc 8g10, Specialist Patterson nghe ai đó phía trước thét lên : “Chúng nó tới!”

    Vừa nghe xong thì đạn lại bắn ầm ầm ngay.

    Quân địch tiến lên cao điểm thực hiện tấn công vỗ mặt vào chu vi phòng thủ. Rừng rậm rạp khiến các “thiên binh” chỉ nhìn thấy loáng thoáng những kẻ tấn công. Nhưng các chớp lửa của súng Ak-47 thì thấy rất rõ. Những khẩu M16 và M60 khạc ra cơn mưa đạn dữ dội đáp trả.

    Lính dù chặn quân tiến công lại, theo như ước lượng của Hood báo cho đại úy Milton thì đối phương có qui mô trung đội. 30 phút sau cuộc tấn công lại được nối lại.

    Trung tá Partain cùng với các tùy tùng lúc này đã bay trên đầu khu chiến. Chỉ mất vài giây Partain đã học được 1 bài học về thực tiễn chiến đấu ở Tây Nguyên. Những tán cây rừng rậm rạp khiến cho viên chỉ huy dù ko thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên mặt đất. Ông ko làm sao biết được quân của Milton đang ở đâu và lính Bắc Việt ở chỗ nào. Chỉ còn biết căn cứ vào tọa độ do Judd hoặc là Hood cung cấp qua lời đại úy Milton.

    Dựa trên nhưng thông tin trên, Partain gọi 1 phi vụ không kích. Để gọi máy bay phản lực, pháo binh sẽ phải chuyển làn vào lúc máy bay tới trên khu vực. Ko ai nghĩ tới việc liệu có nên sử dụng tới không kích hay là ko?. Bởi vì không kích thì ko chính xác bằng pháo kích và bộ đội Bắc Việt lại biết rằng nếu càng áp sát 1 đơn vị quân đồng minh, thì sẽ càng an toàn hơn.

    Thiếu tá Watson hiểu điều này. Khi lệnh điều máy bay tới tai, ông nghĩ đây là 1 sai lầm. Thế nên khi có lệnh cho pháo chuyển làn, ông liền cự tuyệt.

    Tướng Deane, lúc này đã tới khu vực, nhảy vào tần số của tiểu đoàn. Deane nghiêm lệnh cho Watson: “Cho pháo chuyển làn ngay.”

    Từ 8g00 đến 8g25, các máy bay phản lực thả bom xuống phía đông triền cao điểm. Mười phút sau trực thăng vũ trang Huey tới hiện trường. Để đánh dấu vị trí chu vi phòng thủ của các trung đội cho hỏa lực yểm trợ tầm gần của máy bay trực thăng, các trung úy Judd và Hood cho quân ném lựu đạn khói hay “pop smoke”-theo cách gọi của đám lính lác.

    Một thực tiễn khác khi tác chiến ở Tây nguyên lại lộ rõ. Rừng rậm khiến cho khói bị phân tán quá mức nên trực thăng vũ trang ko thể định vị chính xác vị trí của lính dù.

    Tác động trên mặt đất thì thật là thảm hại. Các cột khói đã báo cho bộ đội Bắc Việt biết vị trí của quân Mỹ. Specialist Patterson nhận thấy hỏa lực súng cá nhân ngay lập tức gia tăng cường độ. Ít giây sau, đạn cối Bắc Việt bắt đầu rót xuống chu vi phòng thủ, gây cho phía Mỹ thương vong nặng. Lẫn giữa những tiếng kêu la “Cứu thương!”, Patterson còn nghe thấy đám lính dù gào lên “Đừng ném khói nữa, Đừng ném khói.” Nhưng đã quá trễ. Quân Bắc Việt đã định vị chính xác vị trí của họ.

    Trong khi trực thăng vũ trang vẫn đang bắn bừa vào rừng cây quanh đó. Bộ đội Bắc Việt tổ chức tấn công với số lượng đông đảo. Vào lúc đó trung úy Judd gọi về cho Milton: “Six, chúng tôi đang phải chống đỡ 1 cuộc tiến công từ nhiều hướng. Bọn tôi chẳng có gì che chắn cả. Phải có tới hơn 100 thằng ‘mọi’ đang ùa đến.”

    Milton chưa kịp đáp lời thì đã nghe thấy tiếng súng M16 nổ vang trong tai nghe. Anh bắt đầu tự hỏi liệu 2 trung đội kia có chống nổi ko? Họ đã đụng độ gần 2 tiếng đồng hồ và việc này vẫn chưa có dấu hiệu sẽ kết thúc. Lỡ kẻ thù kéo tới đông hơn thì sao? Milton sẽ phải làm 1 cái gì đó.

    Anh quay sang trung úy ***ton đang ngồi xổm cạnh đó.

    “Jeff, gom hết đạn dược có thể kiếm rồi xuống cao điểm. Cậu phải giúp họ cố thủ.”

    Trung úy ***ton gật đầu quả quyết. Rồi truyền lệnh cho trung đội phó. Sau đó trung đội nhanh chóng mất dạng xuống chỗ đường mòn.

    Ít phút sau trung đội ***ton tới được chỗ những người đang bị mắc kẹt. Những người lính sung sức tiến nhanh lên phía trước, phân phát đạn dược và bi đông nước. Ngay khi họ vừa chiếm lĩnh vị trí thì hỏa lực địch lại rộ lên.
  8. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Những vết thương đau đớn khiến cho Specialist Patterson ko thể di chuyển được như trước nữa. Thay vào đó, anh ném bông băng và đồ dùng y tế khác xa khỏi chỗ mình. Một số thương binh bò lại gần Patterson để anh có thể cứu chữa.

    Một lính dù đến bên Patterson trong trạng thái bị kích động. Anh ta bị bắn vào má trái. Viên đạn địch đã phá tan xương gò má, khiến cho tròng mắt anh này ko còn chỗ bám và cứ đu đưa. Patterson cố làm mọi điều có thể cho người lính rồi bảo anh quay lên cao điểm. Kể từ lúc đó, những thương binh thoát khỏi vòng vây của chu vi phòng thủ bắt đầu leo dốc về chỗ của Milton. Lính trung đội hỏa lực cũng chạy xuống dốc để giúp đỡ họ.

    Binh nhất Steer đã thực hiện 1 số chuyến đi như thế. Có lần anh vác 1 thương binh lên vai và bắt đầu leo trở lên. Mới leo được gần nửa chặng đường, họ đã bị 1 tay bắn tỉa đối phương bắn. Người thương binh thét lên rồi oặt xuống. Steer đành vác cái xác về sở chỉ huy của Milton rồi lại phóng xuống dốc.

    Thượng sĩ Deeb kéo trung sĩ Nichols và 1 người lính khác chạy xuống dốc. Mới xuống được chừng vài chục mét họ đã gặp 1 thương binh đang nằm gục bên đường mòn. Deeb nói với Nichols. “Yểm trợ cho bọn tôi!” rồi anh cùng người lính kia đỡ thương binh lên. Trong lúc họ vất vả vật lộn, trượt ngã lên ngã xuống trong bùn thì Nichols, súng M16 kẹp hông đi giật lùi phía sau họ, mắt thì láo liên tìm kiếm dấu hiệu của quân địch. Họ về sở chỉ huy của Milton an toàn.

    Trong chuyến kế tiếp, trung sĩ Nichols lại yểm trợ cho Deeb cùng người lính khác khiêng 1 lính dù đã bất tỉnh về nới an toàn. Đột nhiên anh phát hiện có 3 người châu Á có vũ trang đang mỉm cười với anh gần 1 chỗ rừng trống. Vì biết có biệt kích CIDG đang hoạt động trong khu vực, nên Nichols ko bắn.

    “Ê ku” anh gọi Deeb “Trong vùng này ta có quân bạn là ‘mọi’ (gook) ko nhỉ?”

    Câu trả lời là: “Không”

    “********!” anh quay lại chỗ rừng trống. Những tên địch đã biến mất. Nichols lạnh toát cả sống lưng. Bên dưới tiếng súng vẫn nổ đều đều.

    Đại úy Leonard của đại đội Charlie cũng thức dậy lúc bình minh. Bên cạnh công việc dỡ lều trại, ăn uống, chuẩn bị hành quân, họ còn phải bọc 2 cái xác chết vào poncho nữa. Rừng quá dày nên trực thăng tải thương ko thể xuống được thế nên họ phải khiêng xác theo cho đến khi gặp được 1 nơi thích hợp.

    Đến 7g00 thì họ nghe thấy tiếng súng nổ. Cả Leonard cùng 2 trung úy Bodine và Harrison đều nghe được. Tất cả đều chuyển điện đài PRC-25 sang tần số tiểu đoàn để theo dõi tình hình.

    Ít lâu sau, trung tá Partain gọi cho đại úy Leonard: “Charlie Six, giữ nguyên vị trí hiện tại.” Rồi sau đó Partain ra lệnh tiếp “Hãy chuẩn bị vận động tới hỗ trợ cho Alpha.”

    Lúc đó tại trung tâm hành quân, thời tiết đã tốt nên Partain và những người khác đã có thể lên trực thăng. Trước khi đi Partain bảo thiếu tá Watson điều đại đội Charlie tới cứu Milton. Lúc đó là 9g00.

    Watson điện cho Leonard: “Charlie Six. Xuống chỗ Alpha ngay. Họ đang gặp nguy và cần trợ giúp.”

    Đại úy Leonard chuẩn bị cho đại đội di chuyển. Căn cứ và trận đụng độ đêm trước và tình hình của Alpha, Leonard tin quân Bắc Việt đang hiện diện trong khu vực này với số lượng lớn. Anh tin rằng địch sẽ gài bẫy đại đội nào tới cứu viện. Anh ko thể để đại đội của mình rơi vào cái bẫy đó mà bị tiêu diệt.

    Leonard chỉ đạo cho các trung đội trưởng phải tiến quân cẩn trọng. Các tiểu đội xích hầu sẽ càn quét phía trước đại đội từ 50 đến 60m theo chiến thuật “cloverleaf – lá chuồn” ( là cách tiến quân khi lính đi trước sẽ tỏa rộng ra 2 bên và phía trước lục soát, sau khi thấy an toàn sẽ quay về đội hình và cả đơn vị sẽ đi tiếp, cứ 50-100m lại lập lại qui trình này. Chiến thuật này có hình dáng tựa như con chuồn trong bài tây. ND). Khi họ trở lại báo cáo khu vực đã an toàn, thì phần còn lại của đại đội mới tiến lên. Rồi việc phát quang lại tiếp tục. Bằng cách này đại đội sẽ xuống dốc theo kiểu sâu đo.

    Trung đội 3 của trung úy Peter Kretso đi đầu tiên. Trung úy Harrison theo sau. Rồi tới trung đội hỏa lực và đại đội bộ của Leonard. Vì trung đội 2 của Bodine đã đi dẫn đầu ngày hôm qua nên giờ nó sẽ đi đoạn hậu.

    Trung úy Bodine ko vừa ý về việc này. Anh nghĩ mình là trung đội trưởng nhiều kinh nghiệm nhất và thông thuộc địa hình hơn cả vì đã dẫn đầu đơn vị suốt cái ngày vất vả hôm qua. Lẽ ra anh phải đi đầu. Nhưng Leonard sẽ ko mất thời giờ để làm việc hoán đổi vị trí các trung đội.

    Đại đội Charlie bắt đầu tiến xuống khoảng 9g30. Nếu có địch trong khu vực thì chắc chắn họ đã có dư thời gian đặt mìn bẫy hay tổ chức mai phục. Vì thế Leonard ko cho đại đội đi theo con đường đã sử dụng mấy hôm trước. Thay vào đó các tiểu đội đi đầu phải mở 1 con đường mới. Họ di chuyển từ từ, thận trọng dè chừng quân Bắc Việt. Chậm nhưng mà an toàn.

    Nhiều lần trong khi di chuyển như thế, người lính đi đầu báo về những sự động tịnh mà anh ta nghe thấy ở 2 bên sườn. Đích thân Leonard tiến lên trước để điều tra. Đôi lần anh gọi pháo bắn vào những chỗ khả nghi còn thì đa số là bỏ ngoài tai mấy cái âm thanh linh tinh đó.
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Vì rừng quá rậm rạp, nên việc xoay tua những tiểu đội mở đường là cần thiết vì e rằng nỗi mỏi mệt sẽ làm lính tráng lơ là mất cảnh giác. Leonard ko hề muốn lọt ổ phục kích chỉ vì 1 binh sĩ quá mệt mỏi. Khi quân của Kretso đã đuối sức, anh đẩy trung đội của Matt Harrison lên để họ tiếp nhận vị trí dẫn đầu.

    Sự chậm chạp của đại đội Charlie lại khiến thiếu tá Watson bực mình. Ông nghĩ đại úy Leonard di chuyển ko đủ nhanh. Watson liền gọi điện đài: “Charlie Six, các cậu phải đi nhanh hơn nữa, xuống cao điểm nhanh đi!”

    Leonard tuân lệnh, nhưng tốc độ vẫn ko tăng. Thực ra thì muốn đi nhanh cũng ko được. Đơn giản là địa hình phức tạp rất khó đi chứ ko chỉ là nguy cơ lo lính tráng kiệt sức hay sợ lọt ổ phục kích. Anh quyết định đi với tốc độ còn cẩn trọng hơn nữa.

    Watson tiếp tục hối thúc Leonard tăng tốc. Ông gọi: “********! Charlie Six, tôi muốn các cậu xuống dưới đó ngay! Khẩn trương!”

    Leonard trả lời qua điện đài với Watson là anh đã đi nhanh hết mức có thể. Các trung đội của anh đang phải vật lộn với địa hình phức tạp, với 2 xác chết trĩu nặng và cả mối đe dọa rất thực về 1 cuộc phục kích nữa. Những điều đó đã ngăn anh tiến nhanh hơn.

    Trung tá Partain nghe được cuộc trao đổi. Ông ta nhảy vào tần số: “Charlie Six, tôi muốn cậu xuống đó ngay lập tức! Đi mau!”

    Đại úy Leonard vẫn tiếp tục tiến quân 1 cách thận trọng.

    Ở chỗ trận đánh, Specialist Patterson có thể nghe tiếng trực thăng của Partain bay trên đầu. Anh nghĩ, ít ra thì chúng mình vẫn chưa bị lãng quên. Có mấy lần anh thoáng nhìn thấy bóng dáng của chiếc trực thăng qua những ngọn cây cao.

    Thật ko may là nếu như Patterson có thể nhìn thấy chiếc trực thăng thì quân Bắc Việt cũng nhìn thấy. Quân địch bắt đầu bắn chiếc Huey. Phi công hét lên “Ta bị trúng đạn rồi!” Đành phải quay về Đắk Tô, chiếc trực thăng kéo theo 1 đám khói.

    Tại sân bay, trung tá Partain và thượng sĩ nhất Rogiers nhào tới chiếc trực thăng khác trong khi đại úy Smith chạy về phía trung tâm hành quân tiểu đoàn. Vì đã nhìn thấy địa thế khu vực, anh có thể giúp phối hợp hỏa lực yểm trợ.

    Tình thế của đại đội Alpha trên cao điểm 1338 vẫn chưa được cải thiện. Việc trung đội của trung úy ***ton tới chiến trường cũng ko ngăn việc bộ đội Bắc Việt tiếp tục các cuộc tiến công. Trong thực tế Specialist Patterson nghĩ rằng đối thủ càng lúc càng đánh rát hơn.

    Lúc gần 10g00, trung úy ***ton gọi điện đài cho Milton :” Six, chúng nó đang chuẩn bị đánh nữa. Tôi nghĩ ta vẫn có thể cầm cự được.”

    Milton gọi lại để động viên. Anh ta cũng chẳng còn biết làm gì hơn nữa.

    1 đợt cối bắn chuẩn bị cho cuộc tiến công mới của bộ đội Bắc Việt. Patterson đang nằm cạnh 1 trung đội phó ( chức platoon sergeant, thường là cấp thượng sĩ – First sergeant .ND) thì 1 quả đạn cối rơi xuống phía sau. Mảnh cối xé nát lưng người lính cứu thương, làm bắp đùi phải của anh thủng 1 lỗ lớn. Tiếng nổ thứ 2 xé toạc mông bên trái của anh. Những vết thương làm chàng trai trẻ mê đi, thậm chí anh còn ko biết là mới bị thương cho đến khi lấy tay sờ để tìm hiểu tại sao lưng mình lại ướt. Khi xòe tay xem anh ta thấy nó đầy máu.

    Cuộc tấn công của quân Bắc Việt được dự đoán từ trước đã tới sau đó. Patterson có thể nghe thấy các loại súng bắn ầm ầm, tiếng những người bị thương la hét. Anh ko hề biết rằng vào lúc đó cả 3 trung úy Hood, Judd , và ***ton đều đã chết hoặc bị thương nặng.

    Milton tại sở chỉ huy cũng nghe thấy tiếng súng gia tăng cường độ. Trong lúc giao tranh đang ác liệt, thương binh vẫn tiếp tục đổ về chỉ huy sở. Milton lệnh cho trung sĩ Nichols cùng 1 người khác mang theo cưa máy leo lên trên cao điểm theo 1 lối nhỏ để đốn cây tạo bãi đáp cho trực thăng tải thương.

    Nichols cùng anh bạn vừa mới hạ được vài cái cây thì họ nhận ra đạn địch đang ghim vào những cái cây xung quanh. Nichols nghĩ tiếng cưa máy rõ mồn một có thể khiến lính bắn tỉa Bắc Việt bắn nữa, vậy là quá đủ. Anh và cậu lính kia ném cưa sang bên, chộp lấy súng M16 và chiếm lĩnh vị trí xạ kích chung quanh chỉ huy sở.

    Phía dưới cao điểm, Specialist Patterson kinh hãi nhìn 1 xạ thủ M60 thay cái nòng súng đã biến dạng, nóng đỏ của mình bằng tay trần. Người lính hoảng loạn đến mức ko nhận ra da tay đang bị bỏng rộp.

    Patterson vẫn còn có thể băng bó cho những thương binh nào bò tới gần, nhưng rồi nhận ra xung quanh chỉ còn rất ít lính dù đang di chuyển. Lúc này anh nghe thấy lính tráng kêu gào: “Đạn, chúng tôi cần đạn!” Anh lấy đạn từ những xác chết và ném chúng cho mọi người.

    Khi ấy trung tá Partain đã trở lại bầu trời. Ông vẫn gọi máy bay tới không kích và điều phối trực thăng vũ trang. Đột ngột, chiếc trực thăng bị trúng 1 loạt súng máy, khiến nó rung lắc mạnh. Một viên đạn bay qua giữa 2 chân Partain, xuyên qua ghế bố rồi trúng vào thượng sĩ nhất Rogiers, khiến ông này bị thương rồi mới bay ra cửa mở.
    DepTraiDeu, usadok, bunny1218 người khác thích bài này.
  10. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.327
    Góp cái clip đặc công đánh căn cứ Mỹ

    ngthi96 thích bài này.

Chia sẻ trang này