1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ĐĂK TÔ ‘Lính nhà trời’ Mỹ trên cao nguyên trung phần Nam Việt Nam

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 01/04/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bloodheartvn

    bloodheartvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2005
    Bài viết:
    297
    Đã được thích:
    85
    Đúng rồi bác. Mình nhớ nhầm cụ Chu Huy Mân là chỉ huy chiến trường chứ k phải chỉ huy trực tiếp trận đánh.
    Càng đọc càng tự hào những gì cha anh mình đã làm và đc chính bên phía đối phương thừa nhận. Bây h nhìn sĩ quan quân đội mình ông nào ông nấy béo núng nính mà nản.
    --- Gộp bài viết: 04/10/2014, Bài cũ từ: 04/10/2014 ---
    Mà sao cụ chưa đc đặt tên cho một đường phố nào nhỉ. Để cho cụ có chỗ đứng xứng đáng trong lịch sử và trong lòng người dân Việt Nam.
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Trên cao điểm 875

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
  3. HaTam_VN

    HaTam_VN Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/07/2014
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    118
    Thời điểm trận này là cuối 11.1967, coi các tấm hình không thấy lính dù Mỹ mặc áo giáp?
  4. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    E để ý thì lính dù, kỵ binh bay, hay biệt kích Mỹ đều hiếm khi mặc áo giáp khi tác chiến, đặc biệt là khi đánh trong rừng rậm....trái với thuỷ quân lục chiến hay bộ binh hành quân dưới xuôi...
  5. honghale01

    honghale01 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    23/04/2014
    Bài viết:
    376
    Đã được thích:
    1.813
    Xem mấy tấm hình này nhớ câu thơ: Rừng che bộ đội, rừng vây quân thù
  6. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Thế rồi, trong khi tất cả đang lo lắng chờ lệnh xuất phát thì cuộc tiến công bị hoãn lại vì bãi đáp vẫn chưa làm xong. Do muốn sơ tán tất cả thương binh bị thương lúc trước xong xuôi rồi mới bắt đầu đánh, nên trung tá Johnson đã lệnh Leonard chờ thêm. Tuy nhiên khoảng thời gian chờ vẫn được tận dụng triệt để. 10 chiếc F-100 cùng 2 chiếc F-4C đã thả xuống đỉnh cao điểm 875 thêm được hơn 15 tấn bom phá và nhiều tấn napalm. 1 số 'thiên binh' đã cho rằng ko bộ đội Bắc Việt nào có thể sống qua nổi trận oanh kích suốt buổi sáng kinh hoàng này.

    Những đợt pháo kích lẻ tẻ bằng súng cối đã trì hoãn việc hoàn thành bãi đáp tới tận 14g15. Chuyến trực thăng tải thương đầu tiên đến nơi lúc 14g30. Nó đón nhận 7 ca thương nặng nhất rồi bay đi. Thêm nhiều chuyến nữa cũng tới nơi và chuyển hết thương binh tới nơi an toàn.

    Đến 15g05 thì đại úy Leonard phát lệnh:"Tấn công!"

    Quân dù buộc phải xổng lưng xung phong qua những đám thân cây đổ ngổn ngang, bóng họ in rõ trên nền trời và chở thành mục tiêu ngon ăn cho lính Bắc Việt. Bộ đội đáp trả bằng lưới lửa dữ dội của súng cá nhân, súng máy, lựu đạn chày, B-40 và súng cối.

    Trung đội 2 của trung úy Proffitt, với quân số 20 người, bảo vệ sườn trái tuyến tấn công đại đội Bravo. Mới tiến được vài bước thì đạn cối địch đã nổ tung và giết mất 2 người của bọn họ. Địa hình chỗ trung đội 2 có vẻ ít vướng víu hơn nơi khác nên họ có thể vừa dùng kỹ thuật vận động vừa bắn và tiến gần đến tuyến công sự đầu tiên của địch. Khi quân của Proffitt đang tìm cách nấp sau những thân cây chưa bị đổ thì lính bắn tỉa địch ở phía xa trên dốc đưa họ vào vòng ngắm và đã bắn trúng được 1 số. Đạn nhọn của địch cứ bay vù vù trong không trung làm cho Proffitt cứ lo chúng sẽ xuyên được qua thân cây anh đang nấp. Anh cúi đầu thấp hơn nữa, những mong có cái lỗ nào để chui xuống.

    Đi giữa tuyến tiến công của đại đội Bravo là trung úy Lindseth cùng 18 lính thuộc trung đội 3. Trung sĩ Hill đi đằng trước đội hình trung đội, 1 lính cứu thương đi bên tay trái và đi bên phải là 1 công binh. Họ xông lên được chừng 6,7m thì vấp phải cơn mưa đạn từ những hầm chiến đấu bên trên của địch. Loạt đạn đã giết chết 2 tay lính đi sau Hill. Anh cùng 2 người lính bên cạnh vừa lăn lê bò toài tiến thêm được 3m nữa qua các thân cây đổ vừa nã đạn về phía những kẻ địch vô hình.

    Hill quay qua hét gọi những người lính bên phải chậm lại. Anh nghĩ rằng bọn họ đã tiến quá nhanh và đã vượt lên trước những người khác. Nhưng súng nỗ ầm ầm khiến họ ko nghe thấy tiếng gọi. Hill lại định hét lên gọi tiếp thì vừa lúc 1 quả đạn cối nổ tung ngay trước mặt người lính công binh. Vụ nổ quật cả 3 người ngã xuống. Khi tỉnh lại, Hill thấy máu từ cổ và chân chảy ra. Anh lôi cuộn băng ra quấn quanh vết thương trên cổ để cầm máu. Cách đó mấy bước là cậu lính công binh đang nằm sấp rên la. Người lính cứu thương bên trái Hill từ từ ngồi dậy, 2 chân anh này ở trong tư thế rất kỳ cục.

    Hill gọi: "Doc, cậu ko sao chứ?"

    "Tôi gãy 2 chân rồi" anh kia trả lời.

    Hill bò dích dắc đến chỗ người công binh và lật anh này lại. Từ trong lỗ thủng ở quần anh ta 1 vật gì đó lăn ra và rơi xuống đất. Hill kinh hãi khi nhận ra đó chính là ********* của người lính kia. Hill ko muốn nạn nhân nhìn thấy nó vì sợ anh ta sẽ trở nên điên loạn và mong sao có ông bác sĩ nào ở bệnh viện tuyến sau có thể gắn lại nó vào chỗ cũ. Anh bèn lăn người công binh nằm sấp lại rồi bò sang chỗ cậu lính cứu thương.

    Hill lấy băng băng cho cậu lính cứu thương, rồi anh này lại băng cho Hill lỗ thủng to bằng đồng 25 xu sau cổ và vết thương nơi chân. Hill nói sau khi được anh này băng xong: "Tôi sẽ bò xuống dưới dốc nhờ trợ giúp."

    Xuống được 1 quãng ngắn thì Hill gặp đại úy Leonard: "Sếp ơi, tôi có 2 người bị thương ở trên kia và cần phải cứu gấp."

    Leonard trả lời: "Sẽ gửi lính cứu thương lên. Giờ thì dậy đi liệu mà tìm đường thoát khỏi chỗ này."

    Trung úy Lindseth cũng tới nấp sau 1 thân cây đổ. Đạn địch vẫn đều đặn găm phầm phập vào nó. Quanh anh là những quả đạn B-40 bay sát sạt mặt đất rồi nổ tung gây ra những thiệt hại nặng nề cho đám 'thiên binh' đông đúc đang túm tụm. Anh phát hiện được 1 hầm chiến đấu của quân Bắc Việt được ngụy trang kín bằng cành lá. Bất chấp hỏa lực bắn rát, anh rời vị trí bò tới gần. Lỗ châu mai của căn hầm chỉ rộng khoảng hơn 30cm, Lindseth thảy vào đó 4 quả lực đạn. Chúng nổ inh tai. Thốt nhiên, 3 quả lựu đạn chày từ trong hầm bay ra và đáp xuống ngay trước mặt Lindseth. Anh lăn mình tránh khỏi. Ko thấy quả lựu đạn địch nào nổ cả.

    Chưa kịp mừng rỡ trước sự may mắn, thì lại có thêm 2 quả lựu đạn nữa đáp xuống gần bên. Lindseth cuộn tròn người lại. Hai quả lựu đạn chày nổ liên tiếp nhưng kỳ diệu thay, Lindseth lại thoát nạn.

    Điên lên vì giận, Lindseth phóng xuống dốc, lấy 1 ôm ống hỏa tiễn chống tăng LAWW và quay lên lại chỗ căn hầm. Anh nã liền 6 phát đạn chống tăng vào chỗ cái hầm. Nhưng trước vị trí được làm quá chắc chắn như thế chúng đã tỏ ra vô tích sự.

    Do trung đội ko thể tiến lên, Lindseth phải ở sau 1 đống cây đổ cho đến hết buổi chiều để hiệu chỉnh đường đạn cho pháo binh rót xuống hầm chiến đấu địch. Lính xung quanh anh cũng cố bắn trả nhưng hỏa lực địch bắn rát quá khiến cho họ ko có thời gian để mà ngắm cho chính xác.
    anheoinwater thích bài này.
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Có 1 trung úy ở bên đại đội khác mà Lindseth ko quen tới nằm phục bên cạnh.

    "Bọn ta phải tấn công." Người mới đến nói.

    Lindseth cản: "Đừng có cố! Cậu sẽ bị giết đấy!"

    Viên trung úy bỏ ngoài tai lời khuyên của Lindseth, nhảy qua đống cây đổ, vừa tiến vừa nã súng M16. Anh ta mới đi được vài mét thì bị 1 loạt đạn súng cá nhân bắn hạ.

    Trung đội 1 của trung úy Larry Moore đi bên cánh phải của đại đội Bravo, có 36 lính, vấp phải làn đạn bắn rất rát của lính bắn tỉa đối phương ở xa phía trên dốc. Họ càng tiến lên thì sức kháng cự từ các hầm chiến đấu địch cũng càng dữ dội. Trung đội nhanh chóng bị áp đảo bởi hỏa lực súng máy của bộ đội Bắc Việt. Quân của Moore phải tìm mọi chỗ có thể để ẩn nấp từ: cây cối, thân cây đổ đến các mô đất. Khi Moore cuối cùng cũng phát hiện ra căn hầm chiến đấu địch, anh ngoái lại kêu trung đội mình lên hỗ trợ thì thật ngỡ ngàng khi thấy chỉ còn chừng chục lính dù tiến đến chỗ mình.

    Đang tiến hành xạ kích, thì địch quân từ trong các vị trí kín đáo quanh đó bắn B-40 vào trung đội 1. Moore gọi lính điện đài của mình lên nhưng cậu trai trẻ này đã lãnh nguyên 1 loạt RPD trong lúc chạy đến chỗ anh. Ngay sau đó Moore nghe thấy tiếng hú đặc trưng của 1 quả đạn B-40 đang phóng đến. Anh tuyệt vọng cố né tránh nhưng ko kịp. Quả đạn nổ tung làm cho Moore và nhiều người nữa bị thương. Mũi tiến công của trung đội 1 đã bị chặn đứng.

    đại đội Charlie tiến bên cánh phải hay sườn phía tây của đại đội Bravo. Khi đại úy Connolly đưa quân vào vị trí, anh đã lo lắng vì đường sống núi rất hẹp. Rõ ràng là nó ko đủ chỗ cho 2 đại đội hoạt động hiệu quả. Trong thực tế, thì trung đội đi bên sườn phải của anh đã phải vận động trên sườn dốc của sống núi. Không những họ phải hứng chịu hỏa lực của bộ đội Bắc Việt từ những điểm cao quanh đó bắn đến mà còn chẳng thể được các trung đội khác hỗ trợ trong trường hợp gặp trục trặc.

    Và rồi họ gặp trục trặc thật. Các vị trí của đối phương đều có thể yểm trợ lẫn nhau chống lại mọi cú đánh thọc sườn. Chỉ có thể chiếm được những vị trí trên bằng cách đánh trực diện. Lính đại đội Charlie và đại đội Bravo nhận thấy cây cối ngổn ngang chính là trở ngại chủ yếu khi tiến lên phía trước. Ko thể vượt qua đám thân cây gãy đổ trong khi đạn địch cứ bắn vèo vèo sát sạt trên đầu, lính đại đội Charlie đã ném rất nhiều lựu đạn vào những chỗ nghi ngờ có quân đối phương. Lựu đạn nổ nghe thì sướng tai đấy nhưng có rất ít tác dụng trước các các căn hầm được làm rất chắc chắn của địch.

    Binh nhất Tauss đi cùng Connolly trong suốt cuộc tấn công. Khi người đại úy can đảm nhiều lần xông pha trong lửa đạn đến với các trung đội, động viên binh sĩ tiến công thì Tauss cũng bám sát, thường hay nhắc nhở Connolly đừng quá liều lĩnh. Để thực hiện yêu cầu giữ liên lạc của trung tá Johnson, thì Tauss vừa chạy kiểu chữ chi để tránh đạn, vừa thông báo cho ông biết về tình hình tiến quân của đại đội Charlie.

    Connolly thì muốn Johnson xuống dưới đất và ở đó chỉ huy cuộc tiến công chứ ko phải là từ trong chiếc Huey, bay trên cao điểm cả mấy trăm mét. Connolly lo là ông tiểu đoàn trưởng sẽ ko nắm sát được hết diễn biến của trận đánh nếu cứ chẳng chịu xuống dưới đất.

    Dù đạn địch bắn rát, quân của Connolly vẫn tiếp tục tiến lên. Trung úy Tracy Murrey, 1 trung đội trưởng của đại đội Charlie, đã phát hiện 1 ổ súng máy của quân Bắc Việt. Hô tiểu đội gần đó bắn yểm trợ, Murrey giật chốt 1 quả lựu đạn. Cầm trong tay cái vật chết người đó cùng 1 khẩu súng lục cỡ nòng 45 caliber ở tay kia, Murrey xông thẳng đến. Anh chỉ đi được nửa chặng đường thì bị 1 loạt đạn địch quật ngã. Trung đội bị mất chỉ huy đã chùn bước và phải bỏ dở cuộc tấn công.

    Cách đó ko xa, trung sĩ Bull đang lao đi tìm chỗ nấp khi thấy những quả đạn B-40 bay sát mặt đất. Dường như chúng được bắn đến từ mọi hướng nên thật khó có thể né tránh quả này mà ko lao đầu vào quả khác. Rốt cục thì Bull chịu thua. Anh rúc xuống mấy bụi cây còi cọc và cầu mong sao cho đạn địch đừng tìm đến.

    Specialist 4 Duffy đã gọi hàng chục loạt cối 106,7 ly bắn đến, để cố gắng áp chế hỏa lực của bộ đội Bắc Việt nhưng ko thành công. Hầu hết hầm chiến đấu của địch đều được đắp đất dày hàng chục cm trên nóc và chung quanh. Đạn cối cũng ko xuyên qua nổi những lớp bảo vệ dày đến thế. Những chỗ khác thì lại có đất quá tơi mềm vì bị hàng tấn thuốc nổ quân Mỹ xới tung khiến cho đạn cối khi rơi xuống ko chạm nổ được. Tuy thế Duffy vẫn gọi súng cối rót đạn trần tới trần lui trước mặt đại đội Charlie với hy vọng có thể gây ra chút thiệt hại nào đó cho bộ đội Bắc Việt.

    Vì lối đi lên đỉnh cao điểm 875 quá hẹp nên đại đội Alpha đã phải di chuyển xuống sườn đông của sống núi tiến về phía nam rồi mới chuyển hướng leo lên mặt dốc phía đông cao điểm. Đại đội đã bị thiệt hại nhiều sau trận pháo kích bằng súng cối hồi sáng, với 1 số lính chết cùng 15 bị thương, trong đó có cả trung úy Rudolph Bejarano, chỉ huy trung đội 1. Trung úy Mercer O. Vandenberg từ trung đội hỏa lực đã qua thay cho Bejarano và để trung sĩ nhất Thomas W. Thornton ở lại chỉ huy mấy khẩu đội cối.

    Đại úy Muldoon bố trí trung đội 3 của trung úy Denny đi bên trái. Trung đội 2 của trung úy Wolfe đi giữa còn trung đội dưới quyền trung úy Vandenberg thì tiến bên phải. Khi Muldoon nhận được lệnh xuất phát của trung tá Johnson, anh liền truyền ngay đến cho các trung đội trưởng.
    anheoinwater thích bài này.
  8. Satthat1980

    Satthat1980 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/06/2014
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    26
    Phải nói là trận này quá hay. Đúng là ko vì hoả lực quá mạnh của Mẽo thì quân mình đã ăn gỏi mấy chú G I S rồi
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Thoạt đầu, đại đội Alpha tiến quân khá nhanh. Bộ đội Bắc Việt ko nghĩ có quân tiến công từ hướng này vì địa hình ở đây rất dốc. Đến khi địch phát hiện ra quân dù thì đạn đổ xô đến như châu chấu. Đầu tiến là hỏa lực súng cá nhân từ trên cao chiu chíu bắn xuống. Lát sau ngoài tiếng súng ầm ĩ lại có thêm tiếng tạch tạch của trung liên RPD. Rồi tiếp đến là quân Bắc Việt tung lựu đạn xuống dốc. Sau đó thì tới đạn cối từ trên trời rơi xuống như mưa, mỗi lần cả chục quả.

    Hầu hết đạn cối đều rót trúng trung đội 1 với độ chính xác kinh hồn. Trung úy Vandenberg bị thương nặng ở bụng ngã quị. Gần chục binh sĩ quanh anh cũng gục xuống. Ngay khi biết Vandenberg bị thương, Muldoon điều ngay 1 lính cứu thương cùng với đại đội phó là trung úy Thomas J. Tarpley sang trung đội 1. Trong khi người lính cứu thương băng bó cho thương binh thì Tarpley tái tổ chức khoảng 6 đến 8 người lính còn lại.

    Trong khi đó, các trung đội của Denny và Wolfe đã vượt qua được các ổ kháng cự quyết liệt và tiến lên quá lưng chừng cao điểm. Ở trung đội 3, trung sĩ trung đội phó Joseph F. Decanto cùng với xạ thủ M60 là Sp4 John H. Deatherage đã bò tới 1 căn hầm và diệt được nó. Nhưng bất ngờ hỏa lực súng máy địch bắn đến rất dữ dội khiến cho bọn họ phải nằm dán xuống đất. Những người khác cũng phải lo ẩn nấp. Mũi đột kích của đại đội Alpha cũng đã bị chặn đứng.

    Sau đó thượng sĩ nhất Irwin Frazier bật dậy hô: "theo tôi!" rồi chạy bọc phía sau 1 hầm chiến đấu trọng yếu của địch đang bắn chéo vào trước mặt đại đội Alpha trong lúc binh nhất Dennis Adams, xạ thủ súng máy, nã đạn vào lỗ châu mai nhỏ hẹp của cái hầm. Cuộc tiến công lại tiếp tục sau khi căn hầm bị diệt.

    Đi phía sau trung đội 3, Muldoon kinh ngạc khi thấy bộ đội Bắc Việt ném quá nhiều lựu đạn về phía mình. Lựu đạn chày đáp xuống khắp xung quanh ban chỉ huy nhưng hầu hết đều lăn xa xuống dốc rồi mới phát nổ. Một số quả còn lăn trúng người anh cùng với mấy tay điện đài viên cùng những người quanh đó rồi mới văng ra. Nhưng vận may của họ cũng nhanh chóng kết thúc. Cả 2 lính điện đài đều bị thương vì mảnh lựu đạn tuy nhiên kỳ diệu thay Muldoon lại ko bị làm sao hết.

    Tới 17g thì trung đội của trung úy Denny sau bao gian nan vất vả, mất mát đã lên tới gần đỉnh cao điểm. Denny nhảy xuống 1 chiến hào của đối phương vừa chiếm được, và ném lựu đạn qua lại với lính Bắc Việt ở tuyến chiến hào kế tiếp. Trung đội Wolfe cũng đã lên gần ngay phía sau Denny và Tarpley, cùng với sự tham gia của thượng sĩ nhất Frazier cũng đã đưa số quân còn lại trong trung đội lên ngang với Denny.

    Muldoo bắt đầu nghĩ tới việc làm cách nào để đánh lên đỉnh cao điểm. Họ đã có thể chiếm được nó nếu như ko bị mất quá nhiều quân.

    Rồi thì Muldoon nhận được thông điệp qua điện đài của trung tá Johnson. Johnson ra lệnh: "Rút về"

    Muldoon ko thể tin nổi. Họ đã chiến đấu gần 2 tiếng đồng hồ và tới giờ, lúc sắp đạt được mục tiêu thì lại bị rút về. Ko thể được. Anh gọi điện đài cho Johnson bảo ông ta rằng anh muốn đánh tiếp.

    Johnson khước từ. Mũi đột kích của đại đội Bravo đã bị hỏa lực dữ dội của bộ đội Bắc Việt chặn đứng. đại đội Charlie dù gặp sức kháng cự yếu hơn nhưng vì ko có quân bảo vệ bên sườn trái nên cũng chẳng thể tiến lên. Do đó Johnson mới hạ lệnh kéo cả 3 đại đồi lùi lại vị trí xuất phát.

    Muldoon thì vẫn ko muốn rút. Việc bỏ lại những thước đất mà lính của mình đã đổi mạng mới chiếm được trong thời điểm đang rất gần với chiến thắng là 1 sự bất công. Anh cảm thấy nếu như Johnson có mặt dưới đất thì ông ta có thể thấy anh đã lấn sâu như thế nào vào phòng tuyến quân Bắc Việt và hẳn đã ko hạ lệnh rút lui. (đại úy Connolly cũng vậy, tin rằng họ đã lên đến gần và Johnson trên trực thăng thì ko nắm được điều đó.). Tuy nhiên Muldoon cũng chẳng biết làm gì hơn. Chỉ thị của Johnson rất rõ ràng và Muldoon đành truyền đạt lại cho các trung đội trưởng.

    Trung úy Denny cũng ko đồng tình với lệnh thu quân. Tarpley cũng thế. Họ chỉ còn cách đỉnh cao điểm 875 có vài chục mét.

    Muldoon bảo họ: "Lệnh là lệnh. Chuẩn bị ngưng chiến. Kiểm điểm quân số. Ko được bỏ sót trên này 1 thương binh nào hết."

    Denny, Tarpley, cùng Wolfe bắt đầu miễn cưỡng lui quân về phía sau. Các đại đội Bravo và Charlie bên sườn dốc phía bắc cao điểm 875 cũng đang từ từ lùi lại. Đến 18g thì cả 3 đại đội hội quân với nhau ở vị trí ban đầu và thiết lập chu vi phòng thủ.

    Cuộc tấn công bị hủy bỏ với 1 cái giá rất đắt đỏ. Trung đội 1 của trung úy Moore, đại đội Bravo, thiệt mạng 7, bị thương 15, quân số giảm xuống chỉ còn 14 tay súng. Trung đội của Lindseth chỉ còn 9 binh sĩ là còn có thể chiến đấu. Trung đội Proffitt thì còn ít hơn nữa. Tổn thất của đại đội Alpha là 7 lính chết và 57 lính bị thương còn đại đội Charlie thì bị mất khoảng 25 quân.

    Những binh sĩ của tiểu đoàn 2 ko phải làm nhiệm vụ bảo vệ bãi đáp thì đi theo 3 đại đội chủ công để hỗ trợ việc sơ tán thương binh. Trung sĩ Welch và Specialist Zaccone ở trong số những người giúp vận chuyển thương binh, tử sĩ cho tiểu đoàn 4. Vừa tránh né đạn nhọn vừa mặc kệ đạn cối cùng lựu đạn nổ tung tóe, cả 2 cứ tiến lên phía trước tới chỗ các thương binh, kéo họ ra khỏi tuyến lửa rồi mang họ tới chỗ lính cứu thương đang chờ. Họ đã thực hiện được cả chục chuyến trước khi trận tấn công chấm dứt. Những ca bị thương nặng quá ko thể quay lại chiến đấu sau khi băng bó thì sẽ được đưa về trạm sơ cứu mới lập ra tiếp giáp bãi đáp.
    anheoinwatermaseo thích bài này.
  10. phaphai

    phaphai Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    18/12/2004
    Bài viết:
    1.203
    Đã được thích:
    1.825
    Ông tác giả này coi bộ đội Bắc Việt như những siêu nhân (thực ra là ông ấy khuếch đại sự ác liệt lên thôi)!
    Tầm ném lựu đạn (chày) khi đứng và đúng yếu lĩnh xa nhất với người Việt được khoảng 50 mét. Ném khi ở dưới chiến hào, khi đang nằm tất nhiên sẽ ngắn hơn rất nhiều. Nếu lựu đạn nổ quanh thì quân đối phương đang ở cách xa nhất chắc chỉ 30 mét!
    Còn đạn cối nổ thì mảnh phạt ngang là là đều xung quanh trên mặt đất, nếu không có vật chắn mà ở quanh khoảng 2 hay 3 chục mét thì rất khó tránh để không phải ăn vài mảnh!

Chia sẻ trang này