1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Dám thất bại

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi chicken_008, 21/04/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Năm 1969, tôi lại trải qua một kinh nghiệm nhớ đời khác. Học xong tôi đi về nhà bằng xe buýt; xuống xe, tôi đi về nơi trọ. Không khí xung quanh hơi căng thẳng. Tôi thấy một vài người chạy lung tung nhưng không biết cái gì đang xảy ra. Về nhà tắm rửa, ăn cơm xong, tôi ra bao lơn ngồi nghe chương trình phát thanh mình ưa thích. Đang nửa chừng chương trình đột ngột bị một thông báo quan trọng cắt ngang. Đó là tiếng Thủ tướng, ông đã khóc khi tuyên bố mệnh lệnh của chính phủ. Chúng tôi sẽ phải trải qua một xung độit chủng tộc lớn nhất trong lịch sử của đát nước mình - hôm đó là ngày 13-5-1969!
    Thoạt đầu tôi nghĩ đó là một trò đùa. Thật ra lúc đó tôi không biết lệnh giới nghiêm là gì. Dàn dà ý nghĩa của nó mới lóe lên trong đầu tôi. Hàng ngày tôi thấy khói đen bốc lên từ nhiều nơi khác nhau của Kuala lumpur - đó là khói từ những căn nhà đang bốc cháy. Nhiều tin đồn đến tai tôi rằng nhiều người bị giết, trong đó có cả người giả, phụ nữ, trẻ em...Cao trào của việc này xảy ra vào ngày tôi đang ngồi trên bao lơn và nghe một tiếng thét đằng sau... tôi quay lại và chỉ cách đó 4.5 m một khẩu M16 đang chĩa vào tôi! (May là lúc đó người ấy đã không nổ súng, chứ nếu không tôi đâu thể ngồi đây viết cuốn sách này). Các vụ xô xát và giết chóc gần đây ở Đông Timor đã gợi lại tất cả những hồi ức này trong lúc tôi đang hiệu đính quyển sách cho lần xuất bản này. Tại sao sau 30 năm (từ 1969 đến 1999) những sự việc như vậy vẫn còn xảy ra? Chừng nào con người mới hiểu ra? Khúc dạo đầu cho thiên niên kỷ mới là thế sao?
    Năm 1970 tôi 20 tuổi. Trong khi chờ kết quả thi lớp 6, tôi phụ trông cửa hàng tạp hóa của cha tôi. Nhiều năm trước, ông đã đổi nghề. Vì dính líu vào hoạt động chính trị trong vùng, ông bị trục xuất sang tỉnh khác và trở thành công dân bị quản thúc. Ông buộc phải phó mặc cửa hàng ch mẹ tôi trông coi. Vào một ngày định mệnh, một quyển sách đặc biệt nằm trên bàn, ngay trước mặt tôi. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không biết vì sao nó nằm đó, ai đã để nói ở đó, ai đã để nó ở đó. Quyển sách có một cái tựa đề rất nổi bật (lúc đó tôi nhận thấy thế) - "nghĩ đến sự giàu có và làm giàu" của tác giả Napoleon Hill. Thường ngày tôi không thích đọc sách nhưng tựa đề sách trông rất bắt mắt. Tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ của nó. Khi đọc quyển sách tôi đã thực sự bị cuốn hút bởi một quyển sách nói về cách làm thế nào để thành công, làm thế nào để đạt điều mình mong muốn trong cuộc sống. Thật ra vào thời điểm đó, tôi đã không biết rằng cuốn sách này cũng đã ảnh hưởng đến cuộc đời của nhiều người khác trên thế giới. Tất cả những gì tôi biết là quyển sách này đã gây nên cảm xúc trong tôi và tôi bắt đầu thực hiện những điều quyển sách chỉ bảo - tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn, bất chấp kết quả ra sao. Tôi dồn hết tâm tri dể đạt được điều mình mong muốn.
    Được chicken_008 sửa chữa / chuyển vào 12:22 ngày 29/04/2008
  2. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Điều trùng hợp là tôi có thể áp dụng tất cả điều này vào thực tế trong giai đoạn thứ hai của đời mình. Giai đoạn này bắt đầu khi tôi học ở trường đại học trong vùng (Đại học Malaya).
    Tôi muốn học y khoa (lúc đó, hầu hết mọi người đều kính trọng người đều kính các bác sỹ) nhưng với kết quả C,E,E, và O, tôi may mắn được một chỗ ở phân khoa tự nhiên, chung quy chỉ vì tôi được nhà nước cấp học bổng. Khi đó, chủ trương của trường là ai được cấp học bổng của chính phủ thì sẽ được một chỗ - thật may cho tôi!
    Ở trường, tôi muốn được nổi tiếng. Với những điều học được từ quyển "nghĩ đến sự giàu có và làm giàu", tôi ra ứng cử trong cuộc bầu cử hội sinh viên.
  3. ngongochanchan

    ngongochanchan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/11/2005
    Bài viết:
    707
    Đã được thích:
    0
    Thanks nhìu he
  4. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Mình vừa bận đi chơi 30-4. Giờ mới về type truyên tiếp được :)
    Người ta bảo tôi nên ứng cử vào các chức vụ của khoa nhưng không đời nào, tôi phải có chân trong đoàn chủ tịch - chức vụ cao nhất. Hội sinh viên Đại học Malaya mới là chỗ xứng với tôi. Được sự giúp đỡ của hai người bạn, tôi đã đi dán các áp phích cổ động,... Tôi tiến hành một chiến dịch tranh cử thật hăng hái và sáng tạo nhằm dành được một chỗ trong cuộc bầu cử. Tôi đi vận động hết khoa này tới khoa khác và tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã phát tờ **** ghi lại khẩu hiệu cuộc vận động như thế này:
    "có 3 từ mà tôi muốn nói với các bạn: HÃY BẦU TÔI"
    Có thể nói, vì chỉ là một ứng cử viên lép vế, không ai biết đến, chiến dịch của tôi đã đạt được một thành công đáng chú ý. Tôi là một ứng cử viên thành công bất ngờ. Không hiểu sao, trong số 36 ghế với hơn 100 ứng viên tranh cử, tôi dành được phiếu bầu cao thứ 3! Tôi hơi căng thẳng và lo lắng vì không hề biết một người trong hội sinh viên cần làm gì. Nhưng tôi biết được một điều, đó là những gì mà quyển sách ấy đã đề cập đến. Không ai biết được rằng, đối với tôi, một cách không chính thức, nó đã trở thành cẩm nang của sự thành công.
    Mặc dù là một thành viên vừa vụng về, vừa thiếu kinh nghiệm, nhờ có số phiếu bầu cao, người ta bổ nhiệm tôi vào Ban chấp hành của hội sinh viên - một thứ "nội các" của cộng đồng sinh viên.
    Tôi được chỉ định làm thư ký phụ trách các tổ chức xã hội của Hội sinh viên. Lúc đó tôi không biết nhiệm vụ của thư ký là gì. Thậm chí tôi cũng không biết hội sinh viên được thành lập để làm gì! Tôi chỉ muốn khẳng định mình. Và giờ đây tôi đã nổi tiếng. Vậy giờ phải làm gì nữa? Tôi xem các tài liệu trước đây để biết người tiền nhiệm của mình đã làm gì. Sau đó tôi khám phá ra một việc rất buồn cười: mọi người tỏ ra kính trọng tôi như thể tôi biết mọi thứ. Vì thế tôi cứ giả vờ biết mọi thứ. Tình cờ, nhiều họat động của tôi lại liên quan tới việc tổ chức các buổi hội họp, biểu diễn, các họat động gây quỹ. VÂNG, GÂY QUỸ! Tiền đấy! Theo tôi , đó là điều mà quyển "nghĩ đến sự giàu có và làm giàu" thật sự muốn nói đến! Ồ vậy là tôi đã thật sự vận dụng được những điều đã học được từ sách. Tôi đã rao bán ra các mẩu quảng cáo... Tôi trở thành "Máy làm ra tiền của hội!
    Thế là việc này bắt đầu đi xa đến mức suốt khoảng thời gian sau đó, Ban chấp hành của chúng tôi bị chi phối bởi cái gọi là yếu tố xã hội chủ nghĩa có nghĩa gì. Tôi chỉ biết cách làm thế nào để tổ chức các kế họach và gây thêm quỹ! Các thành viên ở cùng trong Ban chấp hành với tôi đang đấu tranh cho các vấn đề xã hội, những vấn đề mà lúc đó tôi thật sự không thể hiểu được. Họ tổ chức các cuộc biểu tình về những vấn đề của trung Đông, Palestine, vụ, Balling... Tôi nhớ mình đã tham gia một số cuộc biểu tình ở Kualalampo vì tôi là một thành viên của bạn chấp hành và cũng vì ham vui chứ không hẳn vì muốn đấu tranh cho các vấn đề đó.
    Niềm vui của tôi lên tới tội đỉnh khi chúng tôi "tiếp quản" trường ĐH năm 1974. Tôi nhớ là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước chúng tôi ngày Azlan Shah, lúc ấy được yêu cầu đứng ra dàn xếp tình hình. Cuối cùng vào ngày 8-12-1974, tiến sỹ Mahathir Mohamad, hồi ấy là bộ trưởng bộ giáo dục đã can thiệp bằng lực lượng quân dự bị của Liên bang và tất cả vụ việc đã kết thúc.
    Tổng thư ký hội sinh viên tìm được cách trốn ra nước ngoài. (Sau 20 năm tha hương gần đây ông ấy mới được phép trở về nước). Hai thành viên của hội đã bị Bộ nội vụ bắt giữ và bỏ tù. Một thành viên khác bị cắt học bổng chính phủ ngay ngày hôm sau.
    Đó là cái giá quá đắt cho sự " thành công" mà chúng tôi đạt được!
    Vậy liệu ta có thể nói gì về những việc mà ta đã trải qua? Đó là những giây phút "cao quý", "tuyệt vời", "kỳ thú", "gian khổ" hay "khó khăn"?
    Tuy nhiên có một điều chắc chắn là cuộc sống của chúng tôi đã không còn như trước. Tương lai của 2 người bạn đồng đội tôi đã bị vết nhơ. Tôi không biết đích xác sự việc bi thảm ấy đã tác động tới họ như thế nào - liệu những lý tưởng mà họ theo đuổi có còn được lưu giữ trong những trái tim khổ đau của họ hay không.
    Trước khi rời trường tôi đã thề với nhóm bạn của mình sẽ không bao giờ trở lại ĐH Malaya nữa. Tôi sẽ thành công ngoài xã hội. Đó là vào năm 1975. Vì đã chứng kiến những điều tôi làm được ở trường nên họ tin tưởng vào điều tôi nói. Hết năm học thứ 3 tôi rời trường với tấm bằng cử nhân khoa học. Kết quả học tập của tôi không đủ để học tiếp năm sau lấy bằng danh dự. Không sao, tôi nghĩ, ai cần nó cơ chứ, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ thành công!
    Được chicken_008 sửa chữa / chuyển vào 22:33 ngày 02/05/2008
  5. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng 1 tổ chức nào đó sẽ có tương lai tốt đẹp nếu nhận tôi vào làm. Ban đầu, thông qua mối quan hệ của 1 người bạn, trước đây là thầy giáo của tôi, tôi chọn ngay cho mình việc dạy học tạm thời ở quê nhà. Đối với tôi, thế giới thực sự của mình là khu vực kinh tế tư nhân. Vì vậy tôi đã lần lượt xin hết việc này đến việc khác. Tôi không biết liệu tấm bằng đại cương của tôi sẽ kết hợp với công việc nào. Tôi chỉ biết rằng mình có thể đóng góp sức lực cho nơi nào thuê mình. Nhiều lần tôi bị từ chối vì tôi "không có kinh nghiệm". Và tôi bắt đầu băn khoăn về việc làm thế nào một người có thể tìm được việc làm đầu tiên trong đời nếu tiêu chuẩn là phải có kinh nghiệm. 6 tháng, rồi 9 tháng trôi qua tôi vẫn chưa có việc làm. Tôi bắt đầu cảm thấy mất tự tin. Tôi bắt đầu vỡ mộng, tinh thần suy sụp. Tương lai thật ảm đạm. Có phải lúc nào nó cũng sẽ diễn ra như thế này? Cuối cùng, tôi bước sang 1 giai đoạn mới khi nghe theo lời khuyên của em gái tôi là nên học lấy văn bằng về giáo dục. Dường như tấm bằng đại cương của tôi không đủ "chuyên nghiệp" nên khó xin được việc. Vì vậy, tôi được trường mà các bạn biết, Đại học Malaya, nhận vào học để lấy bằng về giáo dục. Không phải tôi không đủ can đảm để học nữa nhưng làm sao tôi có thể gặp lại những người bạn mà tôi đã thề với họ sẽ không bao giờ trở lại trường nữa. Tôi sợ mất mặt nên đành đi trễ 2 tuần để tránh chạm mặt họ.
    Hễ hết giờ học là tôi vội vã trở về nhà, không còn là người nổi tiếng như trước đây nữa. Mỗi ngày sau giờ lên lớp tôi ở lỳ một mình trong căn phòng thuê nhỏ bé của mình. Một bữa nọ, lúc sắp xếp lại sách vở, tôi tình cờ gặp lại quyển sách "Nghĩ đến sự giàu có và làm giàu". Thú thật tôi đã quên béng nó suốt cả năm trời. Một nỗi tức giận và bối rối thoáng qua tâm trí tôi: "Tôi đã học và áp dụng những nguyên tắc trong sách như thế nào mà giờ này tôi vẫn còn ngồi đây, ở trường đại học này thay vì làm được nhiều việc lớn lao ở thế giới bên ngoài? Liệu tôi có bỏ sót điều gì không?" Vậy là tôi bắt đầu đọc lại, không chỉ một lần mà nhiều lần như tác giả đề nghị. Tôi đọc hết ngày này sang ngày khác cho đến khi một ngườu bạn cùng trường ở phòng bên cạnh thấy tôi quá mê quyển sách nên đã mách cho tôi biết nó đã được ghi âm trong một cuốn băng. Sự tò mò trỗi dậy, tôi liền nhờ anh ấy sang dùm một cuốn vì cho tới lúc đó, tôi vẫn chưa biết đến cuốn băng ấy. Tôi nghe cuốn băng hết ngày này sang ngày khác theo lời khuyên của Earl Nightingale, người đã ghi âm quyển sách. Sau cùng, cũng người bạn ấy, khi thấy tôi quá mê mải với cuốn băng, đã tiết lộ với tôi là đang có 1 cuộc hội thảo về quyển sách. Hội thảo diễn ra trong 3 ngày, 2 đêm và phí tổn mỗi người phải trả là 60RM (tương đương 16 USD) Buổi hội thảo lấy tên "Dám trở nên vĩ đại". Một cái tên hay tuyệt! vào thời điểm năm 1976, 60 đồng RM là 1 số tiền lớn với sinh viên. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng phải tham gia bằng được. Tôi đến ký túc xá sinh viên và chơi bài Pocker với vài sinh viên ở đó và như thể định mệnh đã sắp đặt, tôi thắng nhiều ván và có đủ tiền để tham gia hội thảo.
    Ở đây tôi không thể mô tả tỉ mỉ điều gì đã xảy ra với tôi trong suốt 3 ngày hội thảo. Nhưng tôi cố gắng viết ra tất cả những gì mà người hướng dẫn hôm ấy giới thiệu.
    Khi kết thúc buổi hội thảo, tôi đã trở thành một người khác. Không gì có thể ngăn nổi sự xúc động của tôi cũng như phát hiện mới về bản thân tôi. Không thể dùng lời để mô tả hết cảm giác của tôi lúc ấy. Tôi đang ở trên đỉnh của thế giới. Thế giới thật vĩ đại! Mọi thứ sẽ trở nên vĩ đại! Vâng, tôi là người vĩ đại nhất! Lúc đó tôi mới hiểu vì sao võ sỹ Muhammad Ali cứ hô to "tôi là người vĩ đại nhất" mỗi khi bước lên võ đài. Tôi cũng có cùng cảm giác như thế.
    Ngày hôm sau, súyt chút nữa tôi bỏ học. Tôi có 1 sứ mệnh! Đó là việc mà tôi phải chia sẻ với thế giới. Vì thế, sau khi "ép" một số bạn thời thơ ấu của mình tham dự hội thảo, vào tháng giêng năm 1977 chúng tôi bắt đầu thành lập tập đoàn Fortiss Sdn. một công ty bán hàng trực tiếp với số vốn đóng góp của mỗi thành viên là 1000RM (262 USD). Tôi trở thành giám đốc điều hành! Phải chăng chúng ta học ĐH cho đến khi ra trường chỉ để tìm việc làm? Nếu đúng như thế thì ai sẽ là người tạo ra việc làm cho người không tốt nghiệp ĐH kém may mắn hơn ta?
    Được chicken_008 sửa chữa / chuyển vào 23:37 ngày 07/05/2008
  6. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Trang tựa của chương:
    "Hàng ngàn vĩ nhân đã khởi nghiệp như những thợ cắt tóc, những ông hàng thịt, người làm công nhật, thợ nề, thợ xây, thợ mộc, thợ mỏ than, người hầu, chủ quán rượu, thợ làm bánh mì, tá điền nghèo và quân nhân. Những con người lỗi lạc này xuất thân từ đám đông, đạt được một danh tiếng lâu dài và vững chắc bởi việc sử dụng thiên tài của mình , cái mà tất cả của cải trên thế giới cũng không mua nổi".
    Được chicken_008 sửa chữa / chuyển vào 23:40 ngày 07/05/2008
  7. seucoi

    seucoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2003
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0

    Giá mà chị có cái đó nhỉ. Típ đi nhóc. Nhớ nhóc phết đấy.
  8. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Đường không đi không tới, việc không làm không xong :) Chưa làm sao biết mình không phải là Thiên Tài hở chị. Nhóc type = tay nên chậm lắm. Hôm nào qua nhóc thì Alo trước nhé.
  9. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Chương III
    VÀ CÔNG TY CỦA CHÚNG TÔI ĐƯỢC SÁNG LẬP

    Tất cả các bạn thủa nhỏ của tôi đều giữ những vị trí chủ chốt trong công ty. Chúng tôi tự chỉ định mình làm giám đốc dù lương thấp. Chúng tôi nhìn về tương lai! Chúng tôi khởi đầu với 1 sản phẩm độc nhất - chất tẩy rửa dạng lỏng đa năng. Chúng tôi chả biết gì về kế toán, tài chính hay tiếp thị. Tất cả những gì chúng tôi biết là làm việc, bán hàng và tuyển dụng thêm nhân viên. Chỉ sau 2 tháng, chúng tôi cạn sạch tiền để mua hàng hóa. Nhu cầu vẫn thế nhưng chúng tôi bị cháy túi. Sau đó, tôi mượn văn tự đất của cha tôi để thế chấp số tiền đã rút quá mức cho phép trong tài khoản ở ngân hàng. Tôi làm vậy mà không băn khoăn về việc mình cũng chỉ là 1 cổ đông bình thường như những người khác ở công ty. (Sao lúc đó tôi lại dám mạo hiểm với đất đai của cha thế nhỉ?). Chúng tôi vượt qua tất cả các cuộc kiểm kê tài sản của nhà nước và việc tuyển dụng thêm người. Cùng lúc đó, tôi cũng thành lập hội "Những người khó thất bại" (IHK) như một bộ phận trong công ty nhằm huấn luyện nhân viên thông qua một cuộc hội thảo mang tên "Sinh ra để được tự do".
    Sau đó chúng tôi đi tới một bước ngoặt. Để xúc tiến quá trình phát triển, chúng tôi thành lập Fortiss Bhd. Đó là công ty có hơn 50 cổ đông và trên hết, chúng tôi muốn mọi người đều trở thành cổ đông và làm việc cho chính mình. Thậm chí chúng tôi còn lên kế hoạch để biến công ty thành 1 công ty trách nhiệm hữu hạn có tiếng tăm! Chúng tôi có một giấc mơ và chúng tôi gọi đó là "giấc mơ của người Mã Lai". Công việc kinh doanh của chúng tôi ngày một phát triển. Chúng tôi đặt nhà kho khắp nước, tổng số hàng lên đến 60. Chỉ riêng việc kinh doanh ở bán đảo Malaysia đã đạt đến 1 triệu RM (263.000 USD) mỗi tháng (1980). Đó là 1 số tiền lớn khi ấy.
    Lúc này, tôi cũng vừa sáng lập xong 1 công ty nữa chuyên huấn luyện các doanh nhân do ông K.G.Lim và ông James Chan phụ trách. Về sau chúng tôi có thêm 4 giảng viên nữa.
    Chúng tôi đang bay vút lên cao - mục đích của chúng tôi là chinh phục cả thế giới! chúng tôi biến những kho hàng của mình thành nơi đào tạo các nhân viên hàng đầu thành các nhà quản lý, những người mà ngày nào đấy sẽ được gửi đến điều hành ở những doanh nghiệp tương tự ở các quốc gia khác.
    Vào ngày 18/5/1980, chúng tôi tổ chức 1 trong những hội nghị lớn nhất mà 1 công ty buôn bán trực tiếp tổ chức được. Chúng tôi đã tổ chức hội nghị lần 3 của mình với chủ đề: "Các doanh nghiệp trẻ và mục tiêu của quốc gia". Điều quan trọng nhất là Tiến sỹ Mathahir Mohamad, hồi ấy là Phó thủ tướng và cũng là Bộ trưởng Bộ thương mại và Công nghiệp, đã nhận lời khai mạc hội nghị. Chúng tôi trở thành đầu đề bàn tán của cả nước. Tôi mới 30 tuổi mà có thể cùng diễn thuyế với Phó thủ tướng! Thật ra, suốt thời gian đó, tôi đã che dấu nỗi sợ hãi và sự rỗng tuếch của mình về cái gọi là thành công mà tôi đạt được! Từ năm 1981 đến 1983, chúng tôi đã đương đầu với 1 số vấn đề trọng đại trong việc tổ chức lại công ty. Tôi không thể nói chính xác lúc đó việc gì đã xảy ra. Nhưng tháng 8/1983, công ty phá sản.
    Đó là nỗi bất hạnh lớn của tôi! Nhưng điều buồn cười đã xảy ra. Tôi bắt đầu cảm nhận "sự thành công" thật sự khi bị tuột dốc trong công việc kinh doanh. Tôi đã biết được mình sai lầm ở chỗ nào. Điều đáng ngạc nhiên là sự tự tin của tôi không bị lung lay dù tôi cảm thấy bối rối với những gì đã xảy ra cho công ty cũng như hơi áy náy vì chưa thực hiện được những giao ước với các cổ đông. Tôi cảm thấy xấu hổ khi không thể thực hiện "giấc mơ của người Mã lai" mà tôi đã gợi cho họ!
    Có một số "tin đồn" rằng tôi được lợi lộc. Nhưng điều đó không đúng. Không những tôi bị khánh kiệt mà còn phải đóng góp cho ngân hàng khỏan tiền thế chấp 200.000 RM (76.000 USD) cùng với 5 giám đốc khác!
    Hơn 90% trong số họ giờ đây đang rất thành công trong lĩnh vực của mình. Một số người đã thử vận may ở các nước khác và đã thành công. Một số người đang ở trong ban lãnh đạo của nhiều công ty danh tiếng, có người đã qua đời, có người thành tu sỹ
    Suốt nhiều tháng trời tôi phải sông nhờ mì gói: điểm tâm, ăn trưa, ăn tối, tất thảy đều là mì gói! Tôi lại phải quay về sống trong căn phòng thuê chật hẹp. Tôi phải sử dụng một chiếc xe hơi secon hand cũ kỹ. Điều đó còn chưa tệ bằng việc ngày sinh nhật của tôi năm 1983, cô bạn gái đã cắt đứt quan hệ với tôi! Tôi có thể chịu đựng được sự thất bại trong kinh doanh nhưng thất bại trong mối quan hệ này là điều tôi không lường trước được.
    Tôi rơi vào địa ngục tình cảm. Tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn trong trái tim. Hàng tháng trời tôi bị mất ngủ liên tục đến nỗi cả gia đình lo lắng cho sức khỏe của tôi. Tôi dặn một người bán hoa mỗi ngày đều đặn giao cho cô ấy một bông hồng. Tôi đã cố gắng suốt 1 năm trời hòng níu kéo cô ấy nhưng tất cả mọi cố gắng đều vô ích.
    Được chicken_008 sửa chữa / chuyển vào 22:10 ngày 13/05/2008
  10. chicken_008

    chicken_008 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/09/2004
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Lúc ấy tôi còn 1 cách nữa là nhờ một cô gái kết thân với cô ấy để làm "gián điệp" báo cáo 1 trong những điều gây tổn thương lớn nhất trong đời tôi. Cô ấy cho tôi biết bạn gái tôi đã đến thánh đưòng và cầu nguyện với chúa rằng kiếp sau cô ấy không muốn được tái sinh để gặp tôi nữa! Tôi đã làm gì thế này? Tôi tồi tệ thế sao?
    Tôi bị buộc tội về mọi việc, bất kể là tôi có đối đãi như thế với cô ấy hay không. Nói thật cho đến tận bây giờ, tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại bỏ tôi. Chẳng biết có phải vì tôi thất bại trong công việc không? Dù gì đi nữa cho tới lúc đó, tôi đã trải qua những nỗi cơ cực thời thơ ấu, những lần xin việc thất bại, những thất bại trong kinh doanh và thất bại trong quan hệ tình cảm. Tôi đã bắt đầu tự hỏi "mình sao thế nhỉ?"
    Nhiều năm sau, có người hỏi tôi làm sao tôi có thể vượt qua tất cả những việc đó. Tôi muốn nói cho bạn biết sự thật là lúc đó, làm được việc đó quả là điều không dễ dàng với tôi. Tôi đã chịu đựng mọi việc một cách cay đắng và khổ sở.
    ***********************************************************
    "Fortiss Berhad (Malaysia) khởi đầu như 1 công ty nhỏ của 1 nhóm 14 người dám nghĩ dám làm. Sự phát triển và thành công của tổ chức này là bằng chứng về những cơ hội trong thương mại và công nghiệp ở Malaysia hiện nay dành cho những ai đã được chuẩn bị để vận dụng moi trường kinh tế, xã hội, chính trị mà chính phủ và các dự án kinh doanh đã tạo ra.
    Mong muốn tha thiết của tôi là được thấy ngày càng có nhiều người cạnh tranh với những người đã làm nên Fortiss Berhad như ngày nay. Khi nói ra điều đó, tôi tin tưởng rằng chúng ta sẽ thành công trong nỗ lực xây dựng một quốc gia mạnh mẽ và vững vàng về phương diện kinh tế. Chúc các bạn tiếp tục phát triển và thành công"
    tiến sỹ Mahathi Mohamad
    (Phó thủ tướng Malaysia - 14/4/1980 )

Chia sẻ trang này