1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đàm Vĩnh Hưng: tôi quoái đản đến mức gọi phóng viên ra đánh nhau tay đôi!

Chủ đề trong 'Những người thích đùa' bởi hongdiepym, 20/09/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hongdiepym

    hongdiepym Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/05/2016
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0
    theo tin moi nhat ve sao viet hom nay Đàm vĩnh hưng chia sẻ có lần tôi đã gọi phóng viên ra đánh nhau tay đôi nhưng người ta sợ. Một phóng viên nữ khác thì lấy ảnh tôi bỏ lên một lá bài rồi viết bài mê tín dị đoan, dẫn sai câu nói gây hiểu lầm. Tôi đến tòa soạn để gặp thì người ta tránh, sau đó hẹn ra quán cafe.

    Hồi đó, tôi có một cuốn sổ ghi tên những người từng gây thù chuốc oán, hất đổ chén cơm của tôi nhưng dọn nhà thì bị mất. Tôi cũng chưa trả thù lần nào vì nghĩ sự trả thù chỉ mang đến cảm giác thỏa mãn nhất thời, còn việc mình làm đau lòng một ai đó, làm ác điều gì đó sẽ không bao giờ rút lại được.

    Hôm nay người ta yếu hơn mình nhưng vài năm sau biết đâu người ta sẽ mạnh hơn và quật lại mình. Chi bằng cứ lấy đức báo oán để người ta quay đầu và dành cho mình sự kính nể. Mỗi lần làm được điều đó, tôi thấy đã lắm
    chuyen lang sao thì Đàm Vĩnh Hưng hát nhạc Thị trường nhưng tôi không khó chịu, bởi nhạc của tôi đâu đâu cũng có người nghe, đó là sự thành công, có nhiều người muốn như vậy nhưng đâu có được. Bất kỳ một ca sĩ nào bước vào con đường này đầu tiên phải là đam mê chứ không phải chuyện hát nhạc hàn lâm hay bác học.

    Không ai xác định điều đó cả. Rồi sau khi hoạt động nhiều năm, người ta mới tìm được màu sắc âm nhạc của mình. Còn với chuyen cua sao Đàm Vĩnh Hưng, sự nghe, tình yêu của mọi người và cách mình kiếm ra tiền như thế nào mới gọi là đẳng cấp. Mình phải làm sao để mười mấy năm trời, khán giả vẫn cứ lao tới thì mới là đẳng cấp.

    Nghề hát cũng giống như một ngôi chợ thôi và ca sĩ là người bày món hàng ra bán, khách mua đông là do món hàng đó hợp với người ta, họ xài được thì mới chọn mua. Hoặc có những người kỹ tính, người ta chọn những món đặc biệt hơn. Trời ơi! Cả nước này, chỗ nào mà không phải thị trường, ngay cả gia đình cũng là một thị trường nữa, bán mua, đổi chác, tính toán đều có, huống hồ gì cả một showbiz lớn như vậy. Tôi chỉ muốn được là ca sĩ quốc dân thôi.

    Còn những người mang sự học của mình ra để chê bôi giọng hát của tôi chẳng qua là vì người ta có ác cảm, ganh tị với thành công của tôi. Thật lòng mà nói có người nào dạy hát mà nổi tiếng không? Không có. Cho nên, đừng lấy việc học hành của mình ra để phán xét người này người kia, phải nhận xét như thế nào để người ta nể, cảm thấy kính phục thì mới là hay.

    Còn việc chê thì khắp nơi, xó xỉnh nào cũng có lời chê, ai cũng có thể chê bai người khác. Có một vị giáo viên dạy nhạc bình luận giọng hát của tôi thế nọ thế kia, tôi đã trả đũa bằng cách nói rằng: "Tôi chấp tất cả mọi người trong trường, tôi cho 3 năm để lấy vị trí của tôi, làm được thì nói chuyện tiếp còn không được thì đóng trường đi". Vì người ta mạt sát tôi quá nên tôi phải coi thường họ lại liền.

    Đó là còn chưa kể mấy chục triệu khán giả của tôi trên đất nước này, họ là gì? Họ là ai? Chẳng lẽ họ có vấn đề về thần kinh hết hay sao nên mới chạy theo tôi? Tôi không phải là hiệp sĩ mù, tôi học nhạc lý trong nhà thờ từ bé rồi học với giáo viên riêng, tôi đánh guitar, chơi piano vỡ bài cho mình được.

    Hồi đó tôi không có điều kiện để đến trường học, tôi phải làm tóc để nuôi sống bản thân và gia đình. Mỗi ngày sau giờ làm, tôi chỉ có 2 tiếng đồng hồ để lao đến nhà văn hóa học hát. Như thế là xấu à? Một người được đào tạo trong môi trường khắc nghiệt như vậy để có thành công ngày hôm nay có đáng quý không? Quá quý đi chứ. Như vậy có hơn việc được đào tạo năm này qua tháng nọ, mười mấy năm trời để cuối cùng đều bị rơi vào quên lãng hoặc không ai biết tới?

    Đó là tôi không muốn nói đến các học trò lâu năm của vị giáo viên dạy nhạc đó phải đi hát bè cho tôi. Tôi từng làm việc với rất nhiều sinh viên nhạc viện, các bạn được học hành đàng hoàng, nghiêm túc nhưng vẫn thích nghe Đàm Vĩnh Hưng hát đó thôi.

    Đừng có mạt sát và chà đạp Đàm Vĩnh Hưng, nhất định tôi sẽ giãy giụa và chà đạp lại. Tôi là như vậy, cắn tôi một miếng tôi sẽ cắn lại một miếng liền. Tát tôi một cái tôi sẽ tát lại liền, tôi không bao giờ để cho ai leo lên đầu lên cổ mình ngồi hết. Đó là tính cách của Đàm Vĩnh Hưng. Lúc nào cũng phải 1-1 chứ không có chuyện 0-1.

    Tất nhiên tôi giận dữ cũng có lý do nhưng tôi nghĩ nếu bản thân bình tĩnh thêm chút nữa, mình sẽ có chiến thắng lớn hơn. Sau này chú thừa nhận bài viết đó đã bị sửa.

    Có thời điểm tôi cũng bất mãn với báo chí vì bị đưa thông tin sai như vụ đám tang Đại Tướng Võ Nguyên Giáp. Việc tôi từ trên xe bước xuống mang kính đen là để từ chối tia nhìn của những người xung quanh, đi một đoạn đường dài khi gần đến đầu ngõ thì tôi mới tháo kính ra thì bị quy là tạo dáng, người nhà của Đại tướng nói tôi nên vào trong luôn để tránh tình trạng hỗn loạn thì lại bị trách không xếp hàng.

    Sở thích phán xét của họ khiến tôi cảm thấy chán nản. Có lần tôi đã gọi phóng viên ra đánh nhau tay đôi nhưng người ta sợ. Một phóng viên nữ khác thì lấy ảnh tôi bỏ lên một lá bài rồi viết bài mê tín dị đoan, dẫn sai câu nói gây hiểu lầm. Tôi đến tòa soạn để gặp thì người ta tránh, sau đó hẹn ra quán cafe. Người ta nói nhỏ, tôi nói to, làm um sùm cả quán. Lần đó, tôi tức lắm.

Chia sẻ trang này