1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

DÂN HÀ NỘI Ở SÀI GÒN ! ( Trang trại Sấu) Lầu III

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi khongtenso0, 16/11/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. arien

    arien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Trường ca: HÀ NỘI PHỐ( bản đầy đủ)
    Vâng! Bản trường ca này xin dành cho những người sinh ra và lớn lên- hay chỉ là đã từng sống và làm việc,hoặc có cảm tình với Hà Nội.
    --------------------------------------------------------------------------------
    Trường ca
    HÀ NỘI PHỐ
    Gửi những người Hà Nội đi xa
    Chương I
    1.
    Em ơi! Hà Nội phố!
    Ta còn em mùi hoàng lan,
    Còn em hoa sữa.
    Tiếng giày gọi đường khuya,
    Thang gác cọt kẹt thời gian,
    Thân gỗ ...
    Ta còn em màu xanh thật đêm,
    Ngôi sao lẻ
    Xào xạc chùm cây gió.
    Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ,
    Lá thư quên địa chỉ.
    Quay về ...
    2.
    Ta còn em một gốc cây,
    Một cột đèn,
    Ai đó chờ ai ?
    Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai?
    Ta còn em một ngã ba
    Vội vã,
    Chiếc khăn quàng tím đỏ
    Thoáng qua.
    Khuôn mặt chưa quen
    Bỗng xôn xao nỗi khổ?
    Mỗi góc phố
    Một trang tình sử?
    3.
    Ta còn em con đường vắng
    Rì rào cơn mưa nhỏ.
    Trên vòm cao
    Đổ xuống chuông hồi.
    Nhà thờ Cửa Bắc,
    Tan chiều lễ
    Kinh cầu còn mãi ngân nga?
    4.
    Ta còn em đôi mắt buồn
    Dõi cánh chim xa.
    Tháng năm dừng lại
    Một ngôi nhà.
    Gã Trương Chi ôm ghita,
    Từng đêm
    Hóa đá?
    Ta còn em chuyến tàu đêm
    Về muộn
    Qua cầu,
    Một người nào lạc giữa sân ga...
    Chương II
    5.
    Em ơi! Hà Nội phố!
    Ta còn em những hố sâu
    Trước cửa,
    Cơn mưa đầy,
    Chiếc thuyền giấy lang thang
    Không bến đỗ...
    Ta còn em quả bóng lăn
    Một mình trên sân cỏ.
    Thằng bé thẫn thờ.
    Tuổi thơ qua cuộc chơi
    Vội vã...
    Ta còn em cánh cửa sắt
    Lâu ngày không mở.
    Nhà ai ?
    Qua đó bâng khuâng
    Nhớ tuổi học trò...
    6.
    Ta còn em giàn thiên lý,
    Năm xưa
    Thơm mùi hò hẹn
    Cuộc tình đầu ngọt lịm.
    Những nụ hôn xanh ngắt trên cành...
    Ta còn em chuỗi cười vừa dứt,
    Nắng chiều vàng ngọn cỏ
    Vườn hoang
    Ngày cũ vui tàn theo mùa hạ...
    Ta còn em tiếng ghita
    Bập bùng
    Tự sự
    Châm lửa điếu thuốc cuối cùng
    Xập xoà
    Ký niệm
    Đêm kinh kỳ một thuở
    Xanh lơ...
    7.
    Ta còn em chiếc đồng hồ quả lắc
    Già nua,
    Đếm thời gian
    Theo nhịp đong đưa.
    Trước ngõ phố
    Sót cây hoa gạo.
    Buổi chợ chiều họp giữa kinh đô...
    8.
    Ta còn em những ngọn đèn mờ.
    Trên nóc phố,
    Mùa trăng không tỏ.
    Tiếng rao đêm
    Lạc giọng
    Thờ ơ...
    Ta còn em bảy nốt cù cưa,
    Lão Mozart hàng xóm
    Từng đêm quên ngủ.
    Cô gái mặc áo đỏ Venise
    Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
    Những mảnh vỡ trên thềm
    Beethoven và Sonate Ánh Trăng
    Nốt nhạc thiên tài bay lả tả,
    Một kiếp người,
    Một phím đàn long?
    9.
    Ta còn em khuya phố,
    Mênh mông,
    Vùng sáng nhỏ.
    Bà quán ê a chuyện nàng Kiều.
    Rượu làng Vân lung linh men ngọt.
    Mắt cô nàng lúng liếng đong đưa,
    Những chàng trai say suốt cả mùa?
    10.
    Ta còn em tiếng hàng ngày
    Vang âm đường phố.
    Tia hồ quang chớp xanh.
    Toa xe điện cuối ngày,
    Người soát vé
    Áo bành tô cũ nát?
    Lanh canh! Lanh canh!
    Tiếng chuông reo hay lời kêu khổ?
    Bó gạo, mớ rau,
    Mẹ về buổi chợ.
    Lanh canh! Lanh canh!
    Lá bánh, củ khoai,
    Đàn con trên bến đợi
    Cuối ngày?
    Chương III
    11.
    Em ơi! Hà Nội phố
    Ta còn em con đê lộng gió,
    Dòng sông chảy mang theo hình phố,
    Cô gái dựa lưng bên gốc me già.
    Ngọn đèn đường lặng thinh
    Soi bờ đá?
    Ta còn em một con tàu
    Giã biệt bến sông.
    Mảnh trăng vỡ
    Tiễn người bỏ xứ.
    Dãy phố buồn..
    Nghìn năm mắt nhớ...
    12.
    Ta còn em ráng đỏ chiều hôm,
    Đôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ.
    Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá.
    Gã đầu trần đi ngược trời mưa...
    Ta còn em con đường tên cũ
    Cổ Ngư,
    Cành phượng vĩ la đà.
    Chiều phai nắng,
    Bông hoa muộn in hình ngọn lửa...
    Ta còn em chiếc lá rụng
    Khởi đầu nguồn gió.
    Lao xao con sóng biếc
    Gió Tây Hồ.
    Hoàng hôn xa đến tự bao giờ ?
    Những bước chân tìm nhau
    Rất vội,
    Tiếng thì thầm sớm hôm buổi tối,
    Cuộc tình hờ bỗng chốc nghiêm trang...
    13.
    Ta còn em ngọn gió Nghi Tàm
    Thoáng mùi sen nở muộn.
    Gió Nhật Tân
    Gợi
    Mùa hoa năm ấy
    Cánh đào phai?
    14.
    Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên
    Nhuộm đỏ.
    Cô gái gặp nắng hanh
    Chợt hồng đôi má.
    Cơn mưa nào đi nhanh qua phố,
    Một chút xanh hơn,
    Trời Hà Nội hôm qua...
    Ta còn em cô hàng hoa
    Gánh mùa thu qua cổng chợ.
    Những chùm hoa tím
    Ngát mùa thu...
    Chương IV
    15.
    Em ơi! Hà Nội phố!
    Ta còn em một Hàng Đào,
    Không bán đào.
    Một Hàng Bạc,
    Không còn thợ bạc.
    Đường Trường Thi,
    Không chõng, không lều
    Không ông nghè bái tổ vinh quy...
    Ta còn em tiếng gọi trong đêm,
    Người đi xa trở về.
    Căn nhà không biển số.
    Ngày đi mỏi mòn nỗi nhớ.
    Ngày về phố cũ quên tên...
    16.
    Ta còn em chiếc xe hoa
    Qua hàng liễu rũ,
    Giỏ phong lan,
    Điệp vàng rực rỡ.
    Cánh tay trần trên gác cao khép cửa.
    Những gót son dập dìu đại lộ.
    Bờ môi ai đậm đỏ bích đào...
    Ta còn em tà áo nhung huyết dụ.
    Đất nghìn năm còn mãi dáng kiêu sa,
    Phường cũ lưu danh người đẹp lụa.
    Ngõ phố nào in dấu hài hoa... ?
    17.
    Ta còn em đường lượn mái cong
    Ngôi chùa cổ.
    Năm tháng buồn xô lệch ngói âm dương.
    Ai đó ngồi bên gốc đại,
    Chợt quên ai kia bên đường đứng đợi.
    Cuộc đời, có lẽ nào,
    Là một thoáng bâng quơ...
    Ta còn em những cuộc tình
    Như một bài thơ.
    Những nỗi đau gặm mòn phận số.
    Nhật ký sang trang
    Ghi thêm nỗi khổ...
    18.
    Ta còn em đống kim ngân
    Đổ đầy Hàng Mã.
    Ngựa, xe, võng, lọng,
    Những hình nhân nuối tiếc vàng son.
    Khi phố phường là miền loạn gió
    Làm sao tìm được mớ tro than... ?
    19.
    Ta còn em nóc phố
    Lô xô,
    Màu ngói cũ
    Ngôi nhà còn tiếng khóc oa oa.
    Con đường đá lát bao niên kỷ ?
    Qua sông nhớ mẹ tuổi già...
    Chương V
    20.
    Em ơi! Hà Nội phố!
    Ta còn em mảnh đại bác
    Ghim trên thành cũ.
    Một thời thịnh,
    Một thời suy,
    Hưng vong lẽ thường.
    Người qua đó,
    Hững hờ bài học sử..
    Ta còn em dãy bia đá
    Nhân hình hội tụ.
    Rêu phong gìn giữ nét tài hoa.
    Ly rượu đầy xin rót cúng cha.
    Nghìn lạy cúi đầu thương đất tổ.
    Bến nước nào đã neo thuyền ngự ?
    Đám mây nào in bóng rồng bay ?...
    21.
    Ta còn em tháng chạp,
    Những hàng cây óng ả sợi hồng
    Tháng chạp,
    Trên giường trải chiếu hoa
    Tháng chạp,
    Mùi hương dài theo phố.
    Một tháng chạp
    Mẹ
    Nửa đêm thức
    Hóa vàng?
    Chương VI
    22.
    Em ơi! Hà Nội phố!
    Ta còn em năm cửa ô
    Năm cửa gió
    Cơn bão thường niên qua đó
    Ba mươi sáu phố,
    Bao nhiêu mảnh vỡ ?
    Ta còn em một màu xanh thời gian.
    Một màu xám hư vô,
    Chợt nhòe,
    Chợt hiện.
    Chợt lung linh ngọn nến,
    Chợt mong manh
    Một dáng,
    Một hình,
    Nhợt nhạt vàng son,
    Đậm đầy cay đắng?
    23.
    Ta còn em những ngõ cụt bất ngờ,
    Ô cửa ngẩn ngơ,
    Ngôi nhà không người ở,
    Khung trời của nỗi buồn
    Vô cớ?
    Người nghệ sĩ lang thang
    Hoài,
    Trên phố,
    Bơ vơ
    Không nhớ nổi con đường.
    Tha hương ngay trước cổng nhà mẹ cha...
    24.
    Ta còn em những giọt sương,
    Nhòe nhòe bóng điện.
    Mặt nước Hồ Gươm,
    Một đêm trở lạnh.
    Tháp Rùa ngả bóng lung linh.
    Cánh nhạn chao nghiêng,
    Chiều cuối
    Người ra đi mang theo buốt giá,
    Áo choàng không ấm thân gầy,
    Cầm bằng như cánh chim bay?
    Chương VII
    25.
    Em ơi! Hà Nội phố!
    Ta còn em cây bàng
    Mồ côi mùa đông.
    Ta còn em nóc phố
    Mồ côi mùa đông.
    Ta còn em mảnh trăng
    Mồ côi mùa đông?
    Phan Vũ,
    Tháng Chạp năm 1972
  2. khanhthi

    khanhthi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    1.216
    Đã được thích:
    0
    Bon chen theo chân bác Arien, em cũng post 1 truyện ngắn về người và đất HN. Cũng muốn post cho mọi người đọc lâu rồi nhưng ko biết post vào đâu nên...
    Chiều cà phê quán nhỏ - Lê Minh Hà - 06.8.2005
    ****
    Chưa phải giờ tan tầm. Hay là rồi nhỉ? Hà Nội bây giờ ở ngõ ngách nào hình như cũng thế. Bụi và ồn. Những con đường mới mở ào ào xe. Còn phố cũ... như thế này.
    - Liệu bây giờ ở Hà Nội mình có thể kiếm được một chỗ nào yên yên hơn không?
    - Khó chị ạ. Chị chưa quen lại với Hà Nội phải không? Muốn ở một nơi có vườn trong phố phải ra khỏi Hà Nội vài mươi cây số. Nhưng người ta không tới đó để uống cà phê và... ngồi như thế này.
    Như thế nào? Người đàn bà kín đáo rướn vai kéo lại dây áo trong, bần thần. Mới đêm trước trên con đường Bắc Ninh - Hà Nội, nửa khuya anh nhà báo vừa nhấn ga vừa chỉ dãy phố gần cầu Long Biên: ?oĐấy! Chốn chơi đêm của người Hà Nội đấy. Phóng sự vân vân về tệ nạn xã hội thấm gì. Còn dọc đường lên Hòa Lạc...?. Gió hắt tiếng và cả cát, vô vàn cát vào mặt người đàn bà. Ừ, mới chỉ một đêm, một buổi sáng và một buổi trưa trưa. Gió nóng và nắng ẩm.
    Những ý nghĩ đứt đoạn. Người đàn bà ngả người vào lưng ghế. Khung nhựa. Không được êm lắm. Nhưng mà quả thích hợp với mùa hè. Nơi này. Nóng và ẩm. Phố trước mặt xe rầm rầm. Mặt người ào qua, lúc rõ lúc không. Tại sao về đây rồi mà có lúc mình có thể cảm thấy xa lạ chốn này nhỉ?
    Chẳng lẽ chỉ vì cảm giác dấp dính da thịt, vì nóng, vì ẩm, ngay cả vì bụi? Chẳng phải mình đã sinh ra, lớn lên và đã từng có bao nhiêu là yêu thương nơi này ư, những mùa, những chiều, phải, chiều nơi này, sao mà... Thời gian xa, ừ, xa nhưng đâu phải là vĩnh viễn rời bỏ được. Lẽ nào đời sống mình đã thuộc hẳn về nơi chốn đó...
    - Thế chị đã đọc thư em chưa?
    - Thư? À! Gửi vào địa chỉ nhà mình ở bên kia thì mình đành đọc muộn rồi.
    - Không! Yahoo chứ. Chị cho em địa chỉ Yahoo cơ mà. Thư đã đi.
    - Thật sao? Tại sao trong hộp thư mình không có nhỉ?
    - Có phải thế này không? - Người đàn ông nhìn vào mắt người đàn bà, đọc chậm - a còng... chấm... đê... ê.
    - Thôi chết rồi. Vậy là mình đã đọc địa chỉ thiếu mất rồi. Phải thế này...
    Vậy là thư đã tới một địa chỉ khác thật rồi. Và cái chính là một người xa lạ, không biết giới tính, tuổi tác, không rõ mặt mũi, tính nết, cái người vô danh tính ấy sẽ đọc nó. Người đàn ông thoáng bối rối. Người đàn bà cũng bối rối.
    Từ một tuổi nào đó người đàn bà đã nhận ra rằng một sự cố như thế này có thể làm thay đổi hoàn toàn một quan hệ và điều ấy rất nhiều khi thật đáng tiếc. Có gì trong bức thư ấy nhỉ mà cậu ta hỏi mình đọc chưa lần này là lần thứ hai. Từ bao giờ mình thôi không còn nhận được thư của một người con trai sau một lần gặp gỡ? Không nhớ nữa. Cậu ta...
    Một nét cười lướt qua mắt người đàn bà. Người đàn ông ngồi cùng với chị ta đây đâu còn là một chàng trai trẻ. Mái tóc. Hàm râu. Chơm chớm bạc cả rồi. Cặp kính gọng đen mắt nhỏ đủ thanh nhã cũng đủ hầm hố, từ đó rọi ra những tia nhìn dò hỏi, khoan xoáy, độ lượng. Nói chung đầy vẻ từng trải. Và hấp dẫn. Người đàn bà gắng xóa thật nhanh ý nghĩ này, quay lại băn khoăn cũ.
    Tại sao anh bạn thân mến này lại gọi mình là chị xưng em một cách giản dị và chân thành thế nhỉ. Nói chung ở tuổi này người ta dễ dừng ở một cách xưng hô trung tính hơn. Chị - tôi. Anh - tôi. Đấy là những mẫu đứng đắn. Còn những người thích sưu tầm lại tuổi trẻ thì dĩ nhiên là khác. Anh em em anh, dĩ nhiên. Bản thân người đàn bà nhớ cũng chưa từng xưng chị với người đàn ông. Mặc dù biết mình nhiều hơn vài tuổi. Bốn? Hay ba?
    - Nơi chị sống thế nào nhỉ? Nói chung em không hình dung nổi.
    Người đàn bà thôi kiếm tìm gì ở ngoài đường, quay lại, nhìn vào mắt người đàn ông. Không, không phải là một câu đưa đẩy. Có một mối quan tâm thật trong đó. Vẫn có một người đàn ông xa lạ muốn biết về mình ư?
    - Hình như... ngôi nhà này mình từng đến. Dĩ nhiên ngày xưa chưa có quán cà phê này. Phải... đúng rồi... Nếu đập bỏ những cái chỗ cơi nới và dỡ cái mái che này đi. Ngày xưa ngôi nhà này và nói chung phố này đẹp lắm, đúng không? Mùa thu, hương hoa sữa thoảng từ Nguyễn Du về. Hàng cây, vỉa hè, biệt thự.
    Ngôi nhà này cũng vậy. Sân sau rộng. Phía trước là hàng rào sắt, chính cái chỗ mình đang ngồi đây này. Nếu mình không nhầm thì chủ nhà là Việt kiều. Chắc là Việt kiều yêu nước rồi. Ông ấy là bác sĩ nổi tiếng lắm. Bà ấy với mấy chị em gái hay con gái cũng chả biết thường nhận đặt bánh gatô...
    Ô! Cái thời xa lắc. Cái thời thiếu đói toàn phần. Người đàn bà, lúc đó còn là một cô gái nhỏ, đã từng đứng nơi này, nâng niu cái bánh gatô đặt vào làn, ngồi ghé lên xe đạp cho cậu bạn (sau này là người yêu, nhưng không bao giờ là chồng) đèo về, những sinh nhật bạn bè. Chiếc bánh tròn, màu bơ, màu kem, dịu dàng, thơm phức, tươi ngon. Như là hiện thân của một đời sống khác hoàn toàn, xa lạ hoàn toàn với thành phố này, ngày đó.
    Ngày đó, người ta cũng có bán bánh gatô. Bodega. Bốn mùa. Và góc phố Thợ Nhuộm Quán Sứ. Những cái bánh gatô xanh xanh đỏ đỏ trang trí bằng những bông hoa làm từ thứ kem thứ bơ quá đát chảy ra, biến dạng dưới sức nóng trong cái tủ kính con con đặt lề đường, hàng bằng lăng còi cọc trổ hoa tím ngắt ngơ bên bờ tường Hỏa Lò mà bốn góc nhìn lên bao giờ cũng thấy một gương mặt và một mũi súng... không hiểu tại sao lại hằn sâu như thế trong ký ức.
    - Em không biết. Em hay ngồi đây bây giờ là vì cơ quan em ở ngay góc phố kia kìa. Và chỗ này, ở cái thành phố ồn ào này thì không quá ồn ào. Còn bánh gatô... Có thể thời bọn em lớn lên bà chủ nhà đã không còn làm nữa. Mà nói chung em không biết. Đấy là việc của bọn con gái. Xin lỗi, của các cô gái.
    Người đàn bà cười theo người đàn ông:
    - Đấy, ngày ấy ngôi nhà này thế đấy. Và phố này thì không phải là không quá ồn ào mà là yên tĩnh. Rất yên tĩnh. Những khoảng nắng. Lá. Gió. Bóng râm. Ve nữa. Mình rất thích phong thái ông bà chủ nhà này. Không biết họ có còn không? Người đàn bà ngần ngại nhìn anh chàng trẻ tuổi khật khừ đi đi lại lại giữa những dãy bàn, tự hỏi đấy có phải là người phục vụ kiêm người nhà và chợt buồn vì một cái gì không biết nhưng rõ rệt lắm phân giữa những lớp người đã sống ở thành phố này.
    - Ve... Ồ, về mình cứ gắng lọc trong những thanh âm này tiếng ve... Nơi mình ở bên đấy cũng yên tĩnh như Hà Nội mình ngày trước. Và nắng gió... nhiều khi chả khác gì một sớm một chiều mùa xuân mùa thu quê hương mình. Nhưng đó không phải là Hà Nội. Không phải là Hà Nội.
    Người đàn ông nhìn người đàn bà đang như nói với chính bản thân mình, đưa tay vuốt nhẹ bàn tay người đàn bà, nửa ân cần, nửa lơ đãng. Người đàn bà cười, hơi gượng.
    - Thật đấy. Giống, nhưng không phải là nơi này. Thử hình dung xem nhé... Buổi sáng, mình ngồi với tách cà phê nhìn ra vườn. Có con sóc dừng bước chạy trên hàng rào ngó mình. Yên tĩnh đến tưởng chừng không thật. Mình có cảm giác đời sống của mình cũng không thật. Còn ở đây, ngày đầu trở về mình ngỡ bị đẩy bật ra khỏi dòng đời này. Chí ít thì mình cũng đã lo thắt cả bụng cho hai cái đầu gối lúc ông xe ôm lạng lách. Có ông còn hỏi chị có muốn đi xe một bánh không tôi chiều.
    - Còn giờ thì chị nghiện xe ôm rồi chứ? - Người đàn ông bật cười - Chị có từ đó khái quát lên được cái gì không?
    - Chưa. Chỉ thấy buồn và buồn cười. Chẳng biết có phải người đi xa lâu năm nào về cũng thấy toàn cảnh kiểu Sông Lấp (tên bài thơ của Tú Xương) thế này không? Chẳng biết có được phép buồn không? Vì một người Hà Nội như mình giờ muốn tới ngõ ngách nào cũng phải hỏi đường. Mà hỏi ai chứ? Toàn hỏi người Nam Định. Ừ, đi xe ôm tỉ tê với ông lái nào cũng là một ông Nam Định cả.
    - Họ chưa phải là người khổ nhất - Người đàn ông nói, gần như thì thầm nhưng rõ ràng.
    - Vậy ai là người khổ nhất? - Với chai nước khoáng không ga đặt ở mép bàn, người đàn bà dốc vào cốc cà phê đá đã loãng tuệch - Mình trở về, đi đó đi đây, gặp gỡ. Cái giới của bọn mình chắc phải là giới thạo tin và nắm bắt tâm thế xã hội nhanh nhất chứ nhỉ? Nhưng mình chưa hiểu gì cả. Có hôm ngồi trong nhà hàng máy lạnh, thấy bạn mình rút tiền trả, nói thật là giật mình.
    Ngoài kia, dưới nắng, anh hàng rong đang nâng niu sắp xếp mấy nải chuối trên tấm nilông. Y như ngày xưa. Một món hàng cồng kềnh, khó bảo quản và giá rẻ. Không biết một ngày đường xa nắng bụi anh ấy có kiếm được bằng tiền một tách cà phê cậu bạn vừa mời mình không? Mình tự hỏi hai người đàn ông, bạn mình, thành đạt, giàu, và anh chàng kia, cam chịu, nhẫn nại trong cái nghèo, ai sướng? Đúng hơn là có người nào thật hạnh phúc?
    Người đàn ông đột ngột ngả mình. Lưng ghế nhựa oằn xuống dưới sức nặng của bờ vai vạm vỡ. Người đàn bà gắng rời mắt khỏi người đối diện, gắng gạt đi một tưởng tượng. Một chiếc xe gầm lên, vọt từ vỉa hè số nhà bên xuống lòng đường, át đi những âm thanh khác.
    -... vô cùng. Cái nước mình nó thế. Ông... cái câu đến là hay. Giản dị mà bao quát tất cả, lý giải được tất cả. ...hăm hở, háo hức sống. Có phần nông nổi nữa. Cứ như thể chưa từng có một quá khứ thực ra rất gần, như thể không cần phải có quá khứ. Em tự hỏi... liệu cái đỉnh mình đang hì hục trèo lên có phải người ta đã chễm chệ mãi rồi không? Là em nói chuyện chữ nghĩa.
    Chữ nghĩa, đấy hình như là lý do đầu tiên để họ ngồi với nhau nơi này. Người đàn bà nhìn ra đường. Hàng cây thâm nghiêm ngày nào giờ tủn hoẳn bên những ngôi nhà tầng cao mặt tiền hẹp. Hoa phượng ơ thờ rụng. Trong vòm phượng tội nghiệp kia liệu còn có chú ve nào? Hàng rào sắt này có phải vẫn là hàng rào xưa của đúng ngôi nhà xưa? Tại sao mình ngồi đây và tại sao mình còn muốn ngồi đây như thế này mãi? Vệt nắng góc phố đằng kia thu hẹp rất nhanh. Sắp tối rồi. Đêm xuống thì sao nhỉ?
    - Người Hà Nội... Bụi quá thể là bụi. Người ta bịt kín mít thế kia là phải. Nếu mình về lâu lâu chắc mình cũng phải thế thôi. Nhưng mà tiếc. Đàn bà con gái trông ai cũng như là cô gái mở đường. Nhan sắc Hà Nội bây giờ là thế ư?
    - Vâng. Nhưng mà chị sẽ nhận ra thôi. Người đất này vẫn thế. Vẫn tự kiêu. Giản dị là một hình thức để bày tỏ...
    Người đàn bà thoáng giật mình. Mình có tự kiêu không nhỉ? Đúng hơn là mình có tự tin quá không nhỉ? Và cả anh bạn thân mến này nữa? Với cái cách ăn mặc có phần xông xênh này? Bất giác mỉm cười và nụ cười còn lại mãi khi hai bàn tay nắm lấy nhau phút từ biệt. Như thể sự thân thiết tin cậy này đã từ lâu lắm và như thể chỉ ngày mai họ lại có thể gặp nhau bên một tách cà phê.
    Hai hôm sau người đàn bà lên đường. Đêm, phút trước khi ra sân bay, người đàn bà mở máy tính, vào mạng. Trong hộp thư có duy nhất một mail. Đấy là bức thư lẽ ra phải được đọc từ hai tuần trước, gửi ngay sau buổi chiều cà phê quán nhỏ.
    .........................
    .................................
    ...........................................
    Em thích chị!
    Người đàn bà nhẩm lại, dừng ở dấu chấm than, cảm giác như bị say nắng.
  3. ruanjunhai97

    ruanjunhai97 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/02/2002
    Bài viết:
    1.031
    Đã được thích:
    0
    Đọc xong hai bài của anh Arien và bạn khánh thi mém xỉu vì dài quá xá.. nhưng thú vị và hay vô cùng... chân thành cám heo..ý lộn cám ơn nhiều lắm !
  4. leson1978

    leson1978 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/05/2006
    Bài viết:
    1.211
    Đã được thích:
    0
  5. ladolaxanh

    ladolaxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2006
    Bài viết:
    1.370
    Đã được thích:
    0
    Chào em, sao không giới thiệu chút chút về bản thân cho mấy anh chị em trong nhà biết thêm về em nhỉ?
  6. november_candlelight

    november_candlelight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2006
    Bài viết:
    2.222
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay đang nản, Nov xin phép phá làng spam một bữa suýt làm nhà mình trôi sang trang 2, mong anh chị em xá tội.
    [​IMG]
  7. uyendinh

    uyendinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    2.497
    Đã được thích:
    0
    Dạo này em mắc bệnh lười biếng này cả nhà ơi. Bệnh nan y, không chữa được. Bác sĩ nói nếu cố chữa thì cũng chỉ..............phí tiền
  8. november_candlelight

    november_candlelight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2006
    Bài viết:
    2.222
    Đã được thích:
    0
    Bác sĩ nào chữa bệnh này vậy em?
    Mà em mắc bệnh lười gì vậy? Lười ăn, lười ngủ, lười đi chơi hay lười tổng vệ sinh tất cả luôn?
  9. khanhthi

    khanhthi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    1.216
    Đã được thích:
    0
    Lười mấy cái trên còn được chứ cái cuối cùng thì... chít...!
  10. uyendinh

    uyendinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    2.497
    Đã được thích:
    0
    Em đang lườ tất cả đấy ạ.
    Bác xĩ bẩu rằng em lười tất, lười ăn lười ngủ lười chơi lười làm việc. Chữa bằng cách cho em thật nhiều tiền, bảo em đếm xem mình có bao nhiêu, đếm xong rồi thì xài đi là em siêng năng ngay. Thế mới bẩu là phí cả tiền
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này