1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Dân Hà Nội ở Sài Gòn! (Trang trại Sấu)

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi honglys, 12/05/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. XiMuoiSauCuoiHu

    XiMuoiSauCuoiHu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0

    [/quote]
    EM ĐÃ VỀ ĐÂY, TÁI XUẤT GIANG HỒ
    Nhà mình công phu 8 ngày một cao. Thiếu mất bé mà mội ngày vẫn tăng trang vèo vèo, làm bé vào đọc mệt xĩu, may là thiếu bé đó (có ai hô hấp nhân tạo ko )
    Mặc dù có hơi muộn màng như em cũng xin nhiệt liệt chào mừng anh thanhato@ đã tham gia và trại sấu ... xí nhà em. Nói chung thì toàn trại sấu cũng ko có gì quá nổi bật, được mỗi cái 8 là vô địch, bác cũng chứng kiến rồi đó. Còn nói riêng thì bác phải tham gia cùng rồi bác sẽ có chính kiến ạ. Nhưng em cũng xin báo sơ qua với bác 1 số đặc trưng của nhà em để khi bác đến, thứ 1 là dễ nhận diện, thứ 2 là khỏi ngỡ ngàng
    - Nhà em rất 8, 8 rất nhiều và 8 rất lớn tiếng, bác cứ thấy khúc nào nó ồn nào nhất là bác sẽ tìm ra được Trang trại sấu
    - Cuộc tình nào cũng sẽ tan, cuộc vui nào cũng tàn nhưng em cũng báo với bác là hiện nay trại nhà em đang có 1 số mối tình tay 3, tay 4, tay 5 mới được bắt đầu . Đặc biệt trại nhà em ko có tình tay 2. Một người có thể tham gia vài mối tình 1 lúc không ai ngăn cản, ko bị đánh ghen, rất hoà đồng và thân ái, tranh giành rất fair pờ lay
    THÔNG BÁO TỚI TẠI SẤU: Em đã câu được 1 con cá nhép, đến phút thứ 90, iem đã câu được 1 con cá ngừ đại dương đúng nghĩa , nên các anh và ấy ko cần lo đấu giáp lá cà
    Túm lại là tình hình ọp ẹp thế nào nhỉ??? Thông báo chính thức đi chứ thư ký ôi
  2. toctem7x

    toctem7x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    @ Các bác HN và cả nhà :
    Sáng nay đi làm nhưng rảnh rỗi em đã ngồi đọc được trên Tuổi trẻ cuối tuần số ra ngày 25/6/2006 mục chuyên đề HN & văn hóa phục vụ. Có 2 bài là Công ty kem đứng và Cảm thương thượng đế Hà thành. Xin tóm tắt 1 ít vì em ấn tượng quá
    - Công ty kem đứng : đã từng nghe và cũng đã từng ăn kem Tràng Tiền nhưng vẫn bị ấn tượng bởi cách làm việc của cty : chưa bao giờ có đại lý, chỉ quảng cáo vì xã giao, không có nhân viên Marketing, cung cách phục vụ là nhân viên mặt khó đăm đăm. Tất cả chỉ nhờ vào "hữu xạ tự nhiên hương". Hỏi ông giám đốc tại sao làm ít kem ốc quế => trả lời : ít người ta mới thèm, mới muốn ăn. Ấn tượng hơn là có 2 người quét que kem / ca. Nhugn tả kem thật ngon : kem nguyen hương vị tự nhiên, đậu xanh nguyên chất, cốm hạt, trứng gà ta, vị hơi ngọt đúng kiểu HN, hạt cốm tan trong miệng thật thơm ngon. UI trời, viết tới đây em đang ực chẹp đây.
    -Cảm thương thượng đế Hà thành : ăn phở đuổi, quát chửi ở Bát Đàn, cơm, bún nhưng khách vẫn tới ăn nườm nượp dù phải xếp hàng, nghe chửi... Những người hiểu HN chia khách làm 3 dạng. 1 là số người già, luôn nhớ nhung cảm giác bao cấp. Họ thích thế. 2 là số khách ưa sành điệu, thích sống HN phố. 3 là 1 kiểu "bệnh hoạn" là "không xử tệ thì ăn không ngon".. Còn chủ các quán thì quát, đuổi, chửi vẫn là quan tâm đến khách nhưng phổ biến hơn, ngán ngẩm hơn chính là sự coi thường khách. Bơ (bỏ mặc) hết. Ví dụ như khách chờ lâu quá có hỏi thì bị lẩm bẩm "không ăn thì biến". Phổ biến nhất là tình trạng gọi ít mang nhiều, nhà hàng không có nhưng nói hết. Khu phố Hàng Ngang , Hàng Đào chuyên bán quần áo, giày dép nhưng khách dù sang hèn, tây ta có ngắm hàng, xem giá thì ông bà chủ coi như không khí. Mắt nhìn xuyên qua mặt khách, miệng cậy không ra 1 lời chào. Nhân viên thì bám chặt lấy khách không rời nửa bước, k giới thiệu, mời mọc, tư vấn mà chỉ để cảnh giác ... mất cắp.
    Trên đây chỉ là 1 số đoan thôi. Đọc cả bài xong em pó tay luôn.
    Các bác HN origin thấy thế nào ? Từ tối hôm qua tới giờ em bị sốc 2 lần rùi.
  3. toctem7x

    toctem7x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Tình hình là tối nay ai off được thì cứ off. Bác LX thông báo là ở cafe Hoa Nắng. Ai không off được tối nay thì sáng mai ở Tí Nị. Còn tuần sau chào đón ma mới thế nào thì chờ trại chủ về.
    Hết.
  4. lonesome

    lonesome LSVH, 7xSG Moderator

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    7.018
    Đã được thích:
    11
    Kem Tràng Tiền là 1 trong những "đặc sản" của HN, người nào ở HN mà không biết đến nó thì coi như ... xong. Ai đời ăn kem mà phải chen chúc mua, dành nhau từng que một, ngồi ăn ngay trên vỉa hè, que kem chảy lép nhép ra tay không có nưóc rửa, ai có khăn tay thì đỡ, không thì chịu khó ... mút. hồi mới ra (cuối 8X) thì chỉ có kem sữa 10đ/que, lần cuối cùng ăn kem trước khi rời HN thì được ăn kem "sô cô la" (sau mới biết là chỉ có màu và mùi) giá 15-20đ/que.
    Cuối năm ngoái ra công tác LS chứng kiến cảnh gần 12 giờ khuya có 1 gia đình 4 người đi mua được 3 que kem, bà mẹ gần như năn nỉ để mua thêm 1 que mà không có AI mà ngờ giờ này người HN vẫn mê kem Tràng Tiền như thế ...
  5. mua_la_vang

    mua_la_vang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2004
    Bài viết:
    982
    Đã được thích:
    0
    Lần trước ra HN, chen mua chỉ 2 cây kem mà mất gần 20p, mồ hôi đổ như tắm, không giận mà cảm thấy vui vui, ngộ ngộ!
  6. lonesome

    lonesome LSVH, 7xSG Moderator

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    7.018
    Đã được thích:
    11
    Thực ra tất cả cảnh mà bài báo mô tả chỉ còn ở một vài chỗ thôi chứ nhìn tổng quát ra thì quán xá Hà Nội giờ này đã đỡ hơn nhiều rồi. Ít nhất thì cũng không còn cảnh đi ăn phở thì phải ra tận quầy trả tiền và bê bát của mình về bàn ăn, đỡ phải chờ lâu hơn ...
    Lẩm cẩm ngồi nghĩ nếu có 1 ngày nào đó các dịch vụ của hàng quán Hà Nội cũng giống như trong miền Nam này hay ngược lại thì có còn gì để nhớ về từng vùng không nhỉ? Giống nhau quá cũng không phải là tốt. Ít nhất thì Jack Trout cũng từng tuyên bố Khác biệt hay là chết , anh Bê Con nhỉ
  7. BeKooool

    BeKooool Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    2.809
    Đã được thích:
    0
    Thật sự ngạc nhiên khi đọc nó trên báo Tuổi Trẻ . Lâu wá không ra HN nên chẳng biết thế nào , bác nào có thể giải thích giùm em được ko ?


    TTCT - Có chuyên gia tính rằng mỗi ngày địa bàn Hà Nội chi khoảng 20 tỉ đồng và huy động khoảng 5.000 con người cho tất cả các hình thức quảng cáo hàng hóa, dịch vụ. Vậy là người tiêu dùng thủ đô, tức là ?othượng đế?, đang không ngừng được tôn vinh. Nhưng ít ai ngờ rằng...
    Phở được coi là món điểm tâm sáng đặc sản của Hà thành. Tất nhiên tôi phải chọn phở ?othương hiệu? để ăn. Phở ?othương hiệu? thì nhiều lắm: phở Thìn, phở Gia Truyền, phở Lý Quốc Sư, rồi phở Bát Đàn...
    Đuổi, quát, chửi

    Quán phở Bát Đàn
    Đến Bát Đàn! Thâm nhập vào khu phố cổ, chúng tôi chia nhau mỗi người một việc: tìm chỗ để xe hoặc xếp hàng mua phở. Khách hàng sẽ ?ođược? nếm ?ohương vị? đầu tiên là... xếp hàng ngửi phở và... mồ hôi người. Loay hoay, ngơ ngác chừng gần 10 phút tôi mới tìm được chỗ để xe...
    Chạy tới nhà hàng, tôi không biết bạn mình đứng ở đâu trong đám đông đến mấy chục người đang xếp thành hai hàng cong sang hai bên phố như hình hai cái râu rồng (vì không thể xếp hàng thẳng ra lòng đường).
    Không có chỉ huy, giám sát nhưng những thành viên trong hàng khá kỷ luật: đến trước đứng trước, đến sau xếp sau. Không chen lấn xô đẩy, không đặc cách ưu tiên. Thực khách phần lớn mang vẻ của giới thu nhập trên trung bình. Họ xếp hàng dưới cái nắng gắt cắn như kim châm và chỉ dịch được từng bước dính sát vào cái mùi mồ hôi bết áo của người đứng trước để tiến dần đến cái thớt của người đàn ông đang chan chát băm hành thái thịt. Người già, trẻ con, bà chửa đến những ông cán bộ nhìn rất khó tính, trịch thượng hay các cô gái kiêu kỳ quen được chiều chuộng... đều cam nguyện như vậy.
    Anh bạn tôi được nhận phở trước, 7-8 phút sau đến tôi. Quả là mùi thơm của hành mỡ, nước dùng, bánh, thịt hấp dẫn khác thường. Nhưng khi ôm được bát phở nóng bỏng trong tay thì cũng là bắt đầu cho cuộc thử thách phần hai, đó là tìm chỗ ngồi... Quán phở chật chội, khách ngồi tràn ra cả vỉa hè.
    Nhiều người bê bát phở nóng vẫn nghiến răng chịu đựng, mắt nhớn nhác tìm chỗ đặt bát. Nhiều đôi vợ chồng, bố con, chị em đi với nhau nhưng phải mỗi người mỗi bàn. Mời nhau bằng ánh mắt. Bởi nếu họ chờ có một bàn trống đủ để cùng ngồi thì chắc là để ăn... trưa. Muốn ăn được phở ở đây, ngoài sức chịu đựng xếp hàng thì họ còn phải có nghề bưng bê.
    Bát nóng, phở đầy, nền nhà trơn trượt, khách đông, nắng gắt... nên chỉ một giây thiếu tập trung thì sẽ vật cả bát vào mặt nhau hoặc đổ cả nước phở vào lưng cô gái đang ngồi hay một bà già đứng cạnh. Người có kinh nghiệm thì đừng chạy tìm chỗ mà phải nhanh mắt ?otia? xem ai sắp ăn hết thì đứng sau lưng họ, chờ họ đứng dậy mà lao ngay vào. Thế là sau 40 phút anh bạn phương xa của tôi cũng được biết thế nào là đặc sản phở Hà Nội.
    Gặp một tay sành ăn chúng tôi biết rằng thủ đô còn có nhiều quán cơm bán phiếu ăn từ đầu tháng, đến bữa khách xếp hàng chìa phiếu, tự bê cơm về chỗ mà ăn. ?oCao cấp? hơn nữa còn có phở Đuổi, phở Quát, tức là khách vừa phải chờ, phải tự thu xếp gửi xe, chỗ ngồi lại còn vừa bị nhà hàng mắng nhiếc, quát tháo như đuổi đi.
    Ở chợ Ngô Sĩ Liên (trên phố Ngô Sĩ Liên) còn có quán bún nổi tiếng gọi là bún ?ochửi?. Bún móng giò, rọc mùng rất ngon nhưng bà chủ có gương mặt đen dày cùng cô con gái mỏ nhọn thì không ngừng chửi khách trong bất cứ hoàn cảnh nào. Ví dụ khách gọi một bát bún, sau đó gọi thêm thịt hay gia vị thì bà chủ nói: ?oLần sau thì gọi mẹ nó một lần cho nhanh!?. Khách đợi lâu mà giục thì coi như tiêu đời.
    Lúc đó sẽ là: ?oLàm đ. gì mà phải giục rối cả lên!? hay ?oKhông có 10 tay nhá!?... Ai xin thêm chút rau sống hay miếng ớt thì phải cúi sẵn đầu xuống để chuẩn bị lắng nghe những trận mắng nhiếc với toàn ?omón? không sinh vật nào ăn được. Thậm chí có cô ******* món thỏ thẻ, nhẹ nhàng quá cũng bị chửi: ?oMẹ! Điệu chảy nước ra...?. Cho đến cách đây ít tháng, một thực khách du côn (không biết đã từng bán phở, bún gì chưa) đến ăn hàng, bị nhiều ?ogia vị chửi? quá, nổi đóa đánh bà chủ... đi viện.
    Ông bạn sành ăn nói: đuổi, quát, chửi, xếp hàng và cố gắng đối xử tàn tệ với khách thì không chỉ ở hàng ăn mà cả hàng bia, cắt tóc, sửa chữa máy ảnh... ?ogia truyền? ở Hà Nội cũng đều có. Ngược đời là những nhà hàng ấy thường có lịch sử lâu năm, có thương hiệu và tất nhiên rất đông khách!
    Những ông bà chủ này khi được hỏi thường cho rằng họ là số 1, khách không thiếu nên không cần phải ngọt nhạt. Hoặc một số đã quen với cảnh thương mại thời bao cấp, nay không cần thay đổi mà vẫn bán được hàng, lại có thương hiệu độc đáo nên... kệ. Số còn lại cơ bản là các ông bà chủ mang bản tính hung đồ, lỗ mãng nhưng nấu ăn ngon. Nhưng thật ra, những loại quán hàng này tồn tại là do sự chấp nhận của khách hàng.
    Những người hiểu Hà Nội chia khách làm ba dạng. Một là số người già, luôn ?onhớ nhung? cảnh sống bao cấp. Họ thích thế. Hai là số khách ưa sành điệu, thích sống ?oHà Nội phố?. Đã ăn phở thì phải ăn phở Bát Đàn, đã ăn kem thì phải kem Tràng Tiền, đã đi chơi với bạn gái thì phải đưa ra hồ Tây... để vênh mặt lên với dân qua đường và để có chuyện mà khoe (nếu ?ovô phúc? cho ai hỏi anh chị đi chơi (ăn) ở đâu vậy?).
    Họ ngầm cho rằng đó là một nét văn hóa rất Hà Nội... Kiểu thứ ba ?obệnh hoạn? đến mức tưởng như không có thật. Đó là ?okhông bị xử tệ thì ăn không ngon!?. Thậm chí có ông chủ (khi mát mình) bộc bạch: ?oMình đang chửi mắng nó (khách) quen rồi, nó thích. Bây giờ mà tử tế có khi phá sản (?!)?. Nhà văn Băng Sơn từng giải thích: người Hà Nội ăn không chỉ lấy ngon hay no mà còn cả thưởng thức không khí ẩm thực thật riêng biệt, đặc trưng... Có lẽ cách giải thích ấy phù hợp với các quán phải xếp hàng hoặc quán nhà cổ như chả cá Lã Vọng mà thôi chứ nhu cầu bị chửi, quát, đuổi thì chắc... hiếm!
    Không ăn thì biến
    Những nhà hàng ngược đời nói trên thường có ?ocá tính? đó là chế biến ngon và dường như cả ý thức lẫn vô tình, họ cố gắng xử tệ với khách như để tạo sức hấp dẫn, chất ?ogây nghiện? của riêng mình. Và quát, đuổi, chửi tức là vẫn còn... quan tâm đến khách. Nhưng phổ biến hơn, ngán ngẩm hơn chính là sự coi thường khách. Bơ (bỏ mặc) hết!
    Trong một quán ăn sáng ở phố Yên Phụ, đám khách miền Nam vào gọi bánh mì ốpla. Không thấy nhà hàng đả động, tưởng bị quên, khách nhắc. Tay phục vụ không thèm nhìn khách, liền nói: ?oĐợi 15 phút!?. Chờ 10 phút sau, khách lại gọi tay nhân viên nọ. Anh ta cộc lốc: ?oMới 14 phút!?. ?oỐp quả trứng thì hai phút chứ mấy!?. ?oỞ đây qui định gọi gì cũng 15 phút?. ?oTrời, qui định kỳ vậy??. Gã phục vụ mặt không biến sắc, mắt không nhìn người đối thoại, vừa đi vào nhà vừa lẩm bẩm: ?oĂn không ăn thì biến!?. Đoàn khách há hốc mồm, người nọ hỏi người kia mà không tin ở tai mình...
    Phổ biến nhất là tình trạng gọi ít mang nhiều. Gọi món trong thực đơn, nhà hàng không có nhưng cũng không thèm thông báo. Khi khách hỏi quá thì nói là hết rồi. Thậm chí không hết cũng nói là hết để đỡ... phiền. Một nhà hàng có địa thế đẹp nhất nhì Hà Nội bán đặc sản bánh tôm ngay cạnh hồ Tây cũng có thái độ phục vụ rất khó chịu. Khách ăn xong, gọi chén trà, nhân viên xẵng giọng: ?oKhông có!?. Nhưng khi thấy đoàn khách nước ngoài ngồi bàn bên ăn xong thì họ bê ra một ấm trà. Tất nhiên là tính thêm tiền...
    Có người nói với tôi là anh ta hơi xấu hổ khi đọc cuốn sách nổi tiếng Chiếc Lexus và cây ôliu của tác giả Thomas L.Friedman viết về toàn cầu hóa. Sách nói đến rất nhiều vùng đất trên thế giới với những đặc trưng riêng thời toàn cầu hóa đều rất hoành tráng. Riêng Hà Nội được nhắc đến chút ít thì là về câu chuyện anh hầu bàn của khách sạn Metropole: Khách (tác giả) gọi quít để tráng miệng. Hầu bàn nói: hết quít rồi. Lúc đó VN đang mùa quít. Đường phố vô vàn quít. Tác giả nói: ?oSáng nào cũng thấy đầy quít trên bàn. Chắc chắn thế nào trong bếp cũng còn quít mà??. Anh hầu bàn lắc đầu. Khách xin thay bằng dưa hấu. Năm phút sau, người phục vụ bê ra một đĩa quít và nói: ?oKhông có dưa hấu. Tôi tìm ra quít!?...
    Khu phố cổ Hàng Ngang, Hàng Đào nổi tiếng kinh kỳ bán nhiều quần áo, giày dép. Thế nhưng khách dù sang hèn, tây ta có ngắm hàng, xem giá thì ông bà chủ cũng coi như... không khí. Mắt nhìn xuyên qua mặt khách, miệng cậy không ra một lời chào. Còn đám nhân viên thì bám chặt lấy khách không rời nửa bước. Không giới thiệu, không mời mọc, tư vấn mà chỉ để cảnh giác... mất cắp.
    Có người lý giải tình trạng trên bằng hai lý do. Thứ nhất là Hà Nội đã sống quá lâu trong bao cấp. Tư duy, phản xạ trước cơ chế thị trường không được như Sài Gòn. Thứ hai là dân Hà Nội thường có thói quen dễ bằng lòng với những thành quả bước đầu. Lý luận này được chứng minh bằng chuyện: những nhà hàng độc quyền vị trí đẹp (gần hồ, gần sông, ngã ba, diện tích rộng...) rất ít khi có văn hóa kinh doanh tốt.
    Vì không cần cải thiện thì họ cũng có khách. Số khách buộc phải đến vì chỗ ngồi đẹp cũng đủ nuôi sống chủ hàng. Và chủ chỉ cần vậy. Sinh động hơn là câu chuyện đôi vợ chồng một nhà hàng đặc sản ngan vịt ở quận Thanh Xuân. 15 năm trước họ là đôi tình nhân sinh viên nghèo, xa quê. Ra trường không muốn xa nhau. Trụ Hà Nội thì chưa có việc. Chàng trai tìm được nghề chở ngan vịt thuê. Thay vì nhận tiền công, anh nhận gia cầm cho bạn gái chế biến thành cháo, miến, bún gồng gánh bán hàng tối ngay cổng ký túc xá Mễ Trì.
    Chịu khó, có khiếu nấu ăn, vui tính, tốt bụng và giá rẻ nên quán dù xập xệ nhưng rất đông khách. Chăm làm, tiết kiệm, không mấy chốc họ đã thuê được một gian hàng đàng hoàng. Cưới nhau, sinh con, thuê thêm người làm và bốn năm sau quán vịt ngan ấy đã trở thành một trong những nhà hàng ăn nên làm ra nhất khu vực.
    Họ mua được nhà, mở được nhà hàng rộng rãi, sắm thêm tiện nghi nhưng lúc này ông bà chủ đã trở thành trọc phú. Ăn nói chỏng lỏn, kênh kiệu. Đám gia nhân làm ẩu, bẩn, kém chất lượng và khách hàng vắng dần. Nhà hàng mấy năm sau dẹp bún phở, cho thuê bán quần áo. Vợ chồng chủ nhà sống tầng trên và cũng lại đi làm thuê...
    Tôi có ba năm sống cảnh cơm hàng cháo chợ ở phố Pháo đài Láng (phường Láng Thượng, Cầu Giấy), hằng ngày ăn cơm trong một quán bình dân không có biển hiệu. Bà con gọi là quán Ba Cô vì nhà có ba chị em gái. Cơm ở đây bán cho người làm thuê, bán hàng rong và sinh viên nên giá cả luôn rẻ nhất Hà Nội. Sau này ăn những bữa cơm đắt tiền hơn nhưng thú thật tôi vẫn thấy không ngon bằng cơm ở quán Ba Cô.
    Không phải vì họ xinh đẹp hay lắm duyên thầm, thậm chí ba cô đều đã có chồng là những gã đàn ông lực lưỡng (rất đáng ngại!), mà vì dù nắng lửa hầm hập bên những lò than dưới mái tôn, hay mưa phùn gió bấc buốt như kim châm cũng chưa bao giờ tôi thấy các cô cáu gắt hay lạnh lùng kể cả với anh xích lô nát rượu, bà bán rau bủn xỉn hay cậu sinh viên nợ lâu. Mâm cơm các cô dọn rất gọn gàng, bắt mắt và vừa đủ bữa (không bê nhiều để tính tiền). Mọi thứ tuy rẻ tiền, đơn giản nhưng sạch sẽ, chu đáo. Vài năm bán cơm nay họ đều rất khá giả. Hỏi thăm, hóa ra họ là người Hà Nội gốc!
    Từ TTCN
  8. BeKooool

    BeKooool Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    2.809
    Đã được thích:
    0
    Mặc dù tôi là người gốc Bắc ( vào đây 26 năm thôi ) nhưng phải nói là rất ghét một số quán của những người Bắc làm chủ ( chỉ một số thôi , hehe ) , nhân viên mặt thì lạnh tanh , nhìn như đâm lê, giọng nói thì xủng xoẻng , có người lại ngọng đến líu lưỡi , đem thức ăn ra vứt cái phịch trên bàn ...
    Điển hình trong số này là các quán bia Pacific trên LTT , nhân viên thì cứ như ông chủ , ngồi vắt chân chữ ngũ , nhìn xuyên qua khách hàng , kêu thì .. d ơi hời gì cả , đặc biệt phục vụ nữ thì thôi rồi , xấu như cá sấu mà mỗi lân hỏi khách thì cứ như là bị xâm hại ... ( lạy trời ) . Chả bù cho cũng quán Pacific do người Nam làm chủ , nhân viên đông như kiến cỏ , nữ thì mặc áo hai dây loá cả mắt ( đẹp thật ) , mỗi lần khách hỏi thì cúi người xuống ân cần , thích ơi là thích .
    Tối nay lại đến để xem đá bóng thôi ! Hehe
  9. BeKooool

    BeKooool Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    2.809
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài này của đồng chí mà cứ cười mãi . Định vị khác biệt như thế này em cho là : khác biệt xong rồi chết .
    Tuy nhiên , có một xu hướng marketing gọi là retromarketing ( có giống như cú retro của billiard không nhỉ ? ) mà các bác đã bàn tán cách đây vài năm , chắc lonesome cũng biết . Sao giống trường hợp này thế !!!!!
    Link đây ạ : http://5nam.ttvnol.com/marketing/292247/trang-1.ttvn
  10. XiMuoiSauCuoiHu

    XiMuoiSauCuoiHu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng cũng thấy mấy bài viết về Hà Nội chính cống, ko kẻo người ta lại nói toàn tán nhảm
    Tự nhiên nhắc mấy món ăn Hà Nội làm em thèm quá. Dịch vụ tệ lậu thế kia mà dân tình vẫn hưởng ứng thế mới là Hà Nội chứ ko thì thành Sì gòn iu thương mất tiu rồi
    Ôi chả cá Lả Vọng, miến lươn Hàng Da, bún chả Hàng Mành, nem tai Bà Hồng, bánh đúc cháo trai
    LẠI ỰC ỰC CHẸP CHẸP NỮA RỒI
    Bao giờ cho đến bao giờ
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này