1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Dân Nghệ và Thơ !

Chủ đề trong 'Nghệ Tĩnh' bởi angeloflife, 18/02/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Biển

    Lâm Thị Mỹ Dạ
    Biển trời soi mắt nhau
    Cho sao về với sóng
    Biển có trời thêm rộng
    Trời xanh cho biển xanh
    Mặt trời lên đến đâu
    Cũng lên từ phía biển
    Nơi ánh sáng bắt đầu
    Tỏa triệu vòng yêu mến
    Biển ơi! Biển thẳm sâu
    Dạt dào mà không nói
    Biển ơi cho ta hỏi
    Biển mặn từ bao giờ
    Nhặt chi con ốc vàng
    Sóng xô vào tận bãi
    Những cái gì dễ dãi
    Có bao giờ bền lâu
    Biển chìm trong đêm thâu
    Ðể chân trời lại rạng
    Khát khao điều mới lạ
    Ta đẩy thuyền ra khơi
    Dù bão giông vất vả
    Không quản gì biển ơi!
  2. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Quê ...
    Quê ...
    Là những con đường đất đỏ bụi mù
    Một thời trẻ con đi học
    Là những mái nhà xiêu xiêu triền dốc
    Nghiêng nghiêng phố núi đầy sương
    Quê ...
    Là ly cà phê ít hoặc nhiều đường
    Vẫn đắng cái vị không lẫn vào đâu được
    Là những bản nhạc xa xưa ngày trước
    Như nhắc người ta đừng vội vàng quên
    Quê ...
    Là vàng vọt những ngọn đèn
    Không soi sáng nổi những kiếp người lận đận
    Đêm nhà quê chỉ có trăng là sáng nhất
    Có đứa bé quê trèo nóc nhà ngồi mơ
    Quê ...
    Là những người phụ nữ biết chờ
    Những gã đàn ông tha phương biền biệt
    Có những đứa con cứ lớn mà chẳng biết
    Cha lặn lội đâu giữa cuộc đời này
    Quê ...
    Là những cuộc chia ly
    Những giọt nước mắt trên mi người ở lại
    Là tình yêu trai gái
    Chưa kịp cau trầu đã hẹn mùa sau
    Quê ...
    Là mưa nắng dãi dầu
    Những người mẹ , người em cả đời gồng gánh
    Là giản đơn gói quà , tấm bánh
    Gửi cho con em ở chốn thị thành
    Quê ...
    Là đi chẳng được , ở không đành
    Nhà thì chật mà lòng người rộng lắm
    Mặc chốn thị thành cao sang lụa gấm
    Đã về đây thì nhất mày nhì tao
    Quê ...
    Là dăm cắc cộng thành ba hào
    Cả tuần chợ chỉ bằng chầu cà phê nơi thành phố
    Nhìn người dân quê kiệm cần , kham khổ
    Mới tự trách mình những lúc vung tay
    Quê ...
    Là những mảng trời xanh giữa những bóng cây
    Không bị xé toạc bởi kẽm gai và dây điện
    Là những con suối , dòng sông chưa hề ô nhiễm
    Trong vắt như tiếng cười trẻ thơ
    Quê ...
    Bao lâu quay về vẫn cứ ban sơ
    Người già rủ nhau uống trà , ngắm hoa lan , hoa huệ
    Người trẻ nhâm nhi , ngồi mòn cả ghế
    Những quán cà phê buồn đến xanh xao
    Quê ...
    Một thuở ra đi , một lần ngoái đầu
    Đã qua hết cả một thời tuổi trẻ
    Đứng nhìn cánh diều đẹp như tranh vẽ
    Tiếc cho những ngày còn thơ
    Quê ...
    Kẻ say mà khôn , người tỉnh lại khờ
    Hồn nhiên lôi thôi , hồn nhiên luộm thuộm
    Chuyện trò dây cà ra dây muống
    Bá vai cười nghiêng cả hoàng hôn
    Quê ...
    Đất rộng người thưa mà ít cô đơn
    Con gái ra đường biết thưa biết dạ
    Con trao khi yêu về nhà hỏi má
    Bạn bè mấy mươi năm còn nhớ nhau
    Quê ...
    Là kỷ niệm bạc màu
    Ẩn hiện trên từng con đường , góc phố
    Có kẻ xa quê chợt thấy lòng nặng nợ
    Muốn gửi lòng mình về thăm
    Thành phố buồn , ngày ...tháng...năm...
    Làm thơ để níu xa xăm lại gần ...
    votrungh@
    Ai nhất thì ta thứ nhì
    Ai mà hơn nữa ta thì... thứ ba.
    Kha` kha`...

  3. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Quê ...
    Quê ...
    Là những con đường đất đỏ bụi mù
    Một thời trẻ con đi học
    Là những mái nhà xiêu xiêu triền dốc
    Nghiêng nghiêng phố núi đầy sương
    Quê ...
    Là ly cà phê ít hoặc nhiều đường
    Vẫn đắng cái vị không lẫn vào đâu được
    Là những bản nhạc xa xưa ngày trước
    Như nhắc người ta đừng vội vàng quên
    Quê ...
    Là vàng vọt những ngọn đèn
    Không soi sáng nổi những kiếp người lận đận
    Đêm nhà quê chỉ có trăng là sáng nhất
    Có đứa bé quê trèo nóc nhà ngồi mơ
    Quê ...
    Là những người phụ nữ biết chờ
    Những gã đàn ông tha phương biền biệt
    Có những đứa con cứ lớn mà chẳng biết
    Cha lặn lội đâu giữa cuộc đời này
    Quê ...
    Là những cuộc chia ly
    Những giọt nước mắt trên mi người ở lại
    Là tình yêu trai gái
    Chưa kịp cau trầu đã hẹn mùa sau
    Quê ...
    Là mưa nắng dãi dầu
    Những người mẹ , người em cả đời gồng gánh
    Là giản đơn gói quà , tấm bánh
    Gửi cho con em ở chốn thị thành
    Quê ...
    Là đi chẳng được , ở không đành
    Nhà thì chật mà lòng người rộng lắm
    Mặc chốn thị thành cao sang lụa gấm
    Đã về đây thì nhất mày nhì tao
    Quê ...
    Là dăm cắc cộng thành ba hào
    Cả tuần chợ chỉ bằng chầu cà phê nơi thành phố
    Nhìn người dân quê kiệm cần , kham khổ
    Mới tự trách mình những lúc vung tay
    Quê ...
    Là những mảng trời xanh giữa những bóng cây
    Không bị xé toạc bởi kẽm gai và dây điện
    Là những con suối , dòng sông chưa hề ô nhiễm
    Trong vắt như tiếng cười trẻ thơ
    Quê ...
    Bao lâu quay về vẫn cứ ban sơ
    Người già rủ nhau uống trà , ngắm hoa lan , hoa huệ
    Người trẻ nhâm nhi , ngồi mòn cả ghế
    Những quán cà phê buồn đến xanh xao
    Quê ...
    Một thuở ra đi , một lần ngoái đầu
    Đã qua hết cả một thời tuổi trẻ
    Đứng nhìn cánh diều đẹp như tranh vẽ
    Tiếc cho những ngày còn thơ
    Quê ...
    Kẻ say mà khôn , người tỉnh lại khờ
    Hồn nhiên lôi thôi , hồn nhiên luộm thuộm
    Chuyện trò dây cà ra dây muống
    Bá vai cười nghiêng cả hoàng hôn
    Quê ...
    Đất rộng người thưa mà ít cô đơn
    Con gái ra đường biết thưa biết dạ
    Con trao khi yêu về nhà hỏi má
    Bạn bè mấy mươi năm còn nhớ nhau
    Quê ...
    Là kỷ niệm bạc màu
    Ẩn hiện trên từng con đường , góc phố
    Có kẻ xa quê chợt thấy lòng nặng nợ
    Muốn gửi lòng mình về thăm
    Thành phố buồn , ngày ...tháng...năm...
    Làm thơ để níu xa xăm lại gần ...
    votrungh@
    Ai nhất thì ta thứ nhì
    Ai mà hơn nữa ta thì... thứ ba.
    Kha` kha`...

  4. zulu

    zulu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    1.066
    Đã được thích:
    0

    ĐÔI ĐIỀU CẢM NHẬN VỀ "THƠ VIẾT Ở BIỂN" CỦA HỮU THỈNH

    Tình yêu và nổi nhớ đã trở thành nguồn cảm hứng vô tận của thơ ca muôn thuở. Có biết bao tài thơ từng nổi tiếng bởi đề tài này: Nguyễn Bính với "Tương tư"; Tế Hanh với "Mảnh vườn xưa"; Xuân Quỳnh với "Sóng", "Thuyền và biển". Song giữa giàn đồng ca thơ tình muôn điệu ấy ta nhận ra một Hữu Thỉnh nồng nàn, đôn hậu qua bài "Thơ viết ở biển".
    "Thơ viết ở biển" theo tôi là một trong những bài thơ hay nhất, tiêu biểu cho tập thơ "Thư mùa đông". (Giải thưởng Hội nhà văn Việt Nam năm 1995).
    Bao trùm toàn bộ bài thơ là cảm giác cô đơn, nỗi nhớ mỏi mòn và niềm khát khao cháy bỏng hạnh phúc đến trong tình yêu đôi lứa.
    Hữu Thỉnh không phải là người đầu tiên thức nhận ra cái cảm giác cô đơn trong tình yêu khi lứa đôi xa cách. Từ ngàn xưa, biểu hiện của tình yêu là ước muốn được gần gủi, gắn bó. Vì vậy, tình yêu thường gắn liền với nổi nhớ và cảm giác đơn côi khi chia xa. Nhưng trong cách nói của Hữu Thỉnh, có cái gì đó quen mà rất lạ, ám ảnh lòng người.
    "Anh xa em
    Trăng cũng lẻ
    Mặt trời cũng lẻ".
    Với anh, em là tất cả. Em là hạnh phúc, là khát vọng. Vì vậy cảm giác khi không có em thật cô quạnh. Cảm giác ấy như khắc như tạc vào lòng người đang yêu thể hiện qua lối điệp từ, điệp cú pháp. Hình ảnh "Trăng" và "mặt trời" trong hai câu thơ vừa có ý nghĩa biểu đạt thời gian: Đêm và ngày, lại vừa là biểu tượng của không gian vũ trụ "Nhật nguyệt còn khôn". Sử dụng những hình ảnh mang ý nghĩa biểu tượng ấy, Hữu Thỉnh đã diễn tả được bề thế hơn nỗi cô đơn trong lòng "anh" giữa chốn không "em". Nếu Xuân Quỳnh, một hồn thơ say đắm, thuỷ chung đã diễn tả thật mãnh liệt nỗi nhớ của một trái tim đang yêu.
    "Con sóng dưới lòng sâu
    Con sóng trên mặt nước.
    Ôi con sóng nhớ bờ
    Ngày đêm không ngủ được
    Lòng em nhớ đến anh
    Cả trong mơ còn thức.." (Sóng)
    Thì Hữu Thỉnh, một trái tim đa cảm nồng hậu đã nói thật hay cái tâm trạng héo hắt lẻ loi của người yêu xa cách.
    Cảm giác cô đơn ấy mỗi lúc càng cồn lên da diết, thấm vào vạn vật, trùm lấp cả không gian và trải dài trong mọi thời gian.
    Tiếp theo vẫn là 2 câu thơ như lời tự bạch nổi cô đơn:
    "Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
    Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn"...
    "Biển vốn là biểu trưng của sự vĩnh hằng, vô biên của vũ trụ, "cánh buồm" thường là biểu tượng về sự nhỏ bé, mong manh của kiếp người. Từ ngàn xưa, con người đứng trước biển thường có cảm giác bị choáng ngợp. ở đây, Hữu Thỉnh không nói về sự đối lập ấy, mặc dù vẫn lặp lại những thi liệu quen thuộc trong thơ ca truyền thống. Với Hữu Thỉnh, "Biển" và "cánh buồm" - Thiên nhiên, vũ trụ và con người như một thể thống nhất không thể tách rời. "Cánh buồm" đã trở thành linh hồn của "biển", bởi nó là sự hoá thân kỳ diệu của "anh" và "em", của tình yêu say đắm thuỷ chung. Cái tài của Hữu Thỉnh là ở chỗ đó: Dùng ngoại cảnh để khắc hoạ thật sâu cái tâm trạng, lòng mình. Lời thơ giản dị mà tinh tế gợi nhiều liên tưởng sâu xa trong lòng người đọc.
    Đọc "Thơ viết ở biển", tôi có cảm giác mình đang được ngâm nga những câu ca dao viết về tình yêu đôi lứa. Cái chất ca dao trong thơ Hữu Thỉnh toát ra ở tình cảm chân thành, hồn hậu, ở cách thể hiện kín đáo, sâu xa mà ám ảnh.
    "Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
    Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím"...
    Nổi buồn khi tình yêu ngăn cách được diễn tả thật xúc động, thật đáng yêu qua cặp hình ảnh so sánh tương đồng hoà hợp: "Gió và em, vách núi và anh". Nói liên tiếp những cái không có (không phải là roi, không phải là chiều...) để khẳng định, làm nổi bật một cái có thật là nổi buồn - nhớ thường trực giăng mắc ngập hồn anh. Đó là cái ý vị của bài thơ.
    Sau hàng loạt những hình ảnh giàu mĩ cảm được đẩy đến tận cùng của cảm giác cô đơn và nổi buồn nhó diết da, bài thơ khép lại bằng hai câu thơ với lối kết cấu câu nhân quả thật ấn tượng, thể hiện niềm khát khao cháy bỏng trong tình yêu và hạnh phúc.
    "Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
    Dù sóng đã làm anh nghiêng ngả vì em"
    Hình ảnh "sóng" trong hai câu thơ trên, không còn là một con sóng vô tri vô giác như
    ta thường thấy khi đứng trước biển. Sóng ở đây đã có cả một đời sống nội tâm. Nó là hình ảnh ẩn dụ của tâm trạng người con trai đang yêu. Trước mênh mông biển lớn, một mình anh hoang dại nỗi không em. Cảm giác cô đơn, nỗi buồn trống vắng và sự hụt hẫng cứ dâng lên như trăm ngàn con sóng bồi lở lòng anh. Nhưng tất cả có nghĩa lí gì đâu nếu như em không đến. Cả đất trời cũng trở nên vô nghĩa nếu thiếu em. Anh khát khao em, khát khao tình yêu như nắng khát trời mưa, như sóng khát vào bờ để được bờ vỗ về ve vuốt, để được "hôn bờ mãi mãi bờ ơi" (Biển - Xuân Diệu).
    Như vậy, một lần nữa, chất ca dao đằm thắm, nghĩa tình lộ ra trong cái tứ thơ tình yêu của Hữu Thỉnh:
    Tình yêu bao giờ cũng gắn với nỗi buốn nhớ, cảm giác cô đơn và khát khao say đắm thuỷ chung. Đó là một tình yêu đẹp, nó chỉ có ở một hồn thơ đẹp.
    Tôi yêu "Thơ viết ở biển" từ khi tôi chưa biết tác giả của những câu thơ đầy ma lực đó là ai ! Đây là một bài thơ hay đã từng được phổ nhạc, nó nhập vào hồn tôi như một lẽ tự nhiên, như muốn giữ mãi một Hữu Thỉnh nồng nàn, chung thuỷ với tình yêu giữa làng thơ bộn bề xáo trộn
    ( Th.S Lê Thị Phượng)

    Tình tôi là giọt thuỷ ngân
    Dù nghiền chẳng nát dù lăn vẫn tròn
    Tình cô là đoá hoa đơn
    Bình minh nở để hoàng hôn mà tàn.
  5. zulu

    zulu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    1.066
    Đã được thích:
    0

    ĐÔI ĐIỀU CẢM NHẬN VỀ "THƠ VIẾT Ở BIỂN" CỦA HỮU THỈNH

    Tình yêu và nổi nhớ đã trở thành nguồn cảm hứng vô tận của thơ ca muôn thuở. Có biết bao tài thơ từng nổi tiếng bởi đề tài này: Nguyễn Bính với "Tương tư"; Tế Hanh với "Mảnh vườn xưa"; Xuân Quỳnh với "Sóng", "Thuyền và biển". Song giữa giàn đồng ca thơ tình muôn điệu ấy ta nhận ra một Hữu Thỉnh nồng nàn, đôn hậu qua bài "Thơ viết ở biển".
    "Thơ viết ở biển" theo tôi là một trong những bài thơ hay nhất, tiêu biểu cho tập thơ "Thư mùa đông". (Giải thưởng Hội nhà văn Việt Nam năm 1995).
    Bao trùm toàn bộ bài thơ là cảm giác cô đơn, nỗi nhớ mỏi mòn và niềm khát khao cháy bỏng hạnh phúc đến trong tình yêu đôi lứa.
    Hữu Thỉnh không phải là người đầu tiên thức nhận ra cái cảm giác cô đơn trong tình yêu khi lứa đôi xa cách. Từ ngàn xưa, biểu hiện của tình yêu là ước muốn được gần gủi, gắn bó. Vì vậy, tình yêu thường gắn liền với nổi nhớ và cảm giác đơn côi khi chia xa. Nhưng trong cách nói của Hữu Thỉnh, có cái gì đó quen mà rất lạ, ám ảnh lòng người.
    "Anh xa em
    Trăng cũng lẻ
    Mặt trời cũng lẻ".
    Với anh, em là tất cả. Em là hạnh phúc, là khát vọng. Vì vậy cảm giác khi không có em thật cô quạnh. Cảm giác ấy như khắc như tạc vào lòng người đang yêu thể hiện qua lối điệp từ, điệp cú pháp. Hình ảnh "Trăng" và "mặt trời" trong hai câu thơ vừa có ý nghĩa biểu đạt thời gian: Đêm và ngày, lại vừa là biểu tượng của không gian vũ trụ "Nhật nguyệt còn khôn". Sử dụng những hình ảnh mang ý nghĩa biểu tượng ấy, Hữu Thỉnh đã diễn tả được bề thế hơn nỗi cô đơn trong lòng "anh" giữa chốn không "em". Nếu Xuân Quỳnh, một hồn thơ say đắm, thuỷ chung đã diễn tả thật mãnh liệt nỗi nhớ của một trái tim đang yêu.
    "Con sóng dưới lòng sâu
    Con sóng trên mặt nước.
    Ôi con sóng nhớ bờ
    Ngày đêm không ngủ được
    Lòng em nhớ đến anh
    Cả trong mơ còn thức.." (Sóng)
    Thì Hữu Thỉnh, một trái tim đa cảm nồng hậu đã nói thật hay cái tâm trạng héo hắt lẻ loi của người yêu xa cách.
    Cảm giác cô đơn ấy mỗi lúc càng cồn lên da diết, thấm vào vạn vật, trùm lấp cả không gian và trải dài trong mọi thời gian.
    Tiếp theo vẫn là 2 câu thơ như lời tự bạch nổi cô đơn:
    "Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
    Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn"...
    "Biển vốn là biểu trưng của sự vĩnh hằng, vô biên của vũ trụ, "cánh buồm" thường là biểu tượng về sự nhỏ bé, mong manh của kiếp người. Từ ngàn xưa, con người đứng trước biển thường có cảm giác bị choáng ngợp. ở đây, Hữu Thỉnh không nói về sự đối lập ấy, mặc dù vẫn lặp lại những thi liệu quen thuộc trong thơ ca truyền thống. Với Hữu Thỉnh, "Biển" và "cánh buồm" - Thiên nhiên, vũ trụ và con người như một thể thống nhất không thể tách rời. "Cánh buồm" đã trở thành linh hồn của "biển", bởi nó là sự hoá thân kỳ diệu của "anh" và "em", của tình yêu say đắm thuỷ chung. Cái tài của Hữu Thỉnh là ở chỗ đó: Dùng ngoại cảnh để khắc hoạ thật sâu cái tâm trạng, lòng mình. Lời thơ giản dị mà tinh tế gợi nhiều liên tưởng sâu xa trong lòng người đọc.
    Đọc "Thơ viết ở biển", tôi có cảm giác mình đang được ngâm nga những câu ca dao viết về tình yêu đôi lứa. Cái chất ca dao trong thơ Hữu Thỉnh toát ra ở tình cảm chân thành, hồn hậu, ở cách thể hiện kín đáo, sâu xa mà ám ảnh.
    "Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
    Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím"...
    Nổi buồn khi tình yêu ngăn cách được diễn tả thật xúc động, thật đáng yêu qua cặp hình ảnh so sánh tương đồng hoà hợp: "Gió và em, vách núi và anh". Nói liên tiếp những cái không có (không phải là roi, không phải là chiều...) để khẳng định, làm nổi bật một cái có thật là nổi buồn - nhớ thường trực giăng mắc ngập hồn anh. Đó là cái ý vị của bài thơ.
    Sau hàng loạt những hình ảnh giàu mĩ cảm được đẩy đến tận cùng của cảm giác cô đơn và nổi buồn nhó diết da, bài thơ khép lại bằng hai câu thơ với lối kết cấu câu nhân quả thật ấn tượng, thể hiện niềm khát khao cháy bỏng trong tình yêu và hạnh phúc.
    "Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
    Dù sóng đã làm anh nghiêng ngả vì em"
    Hình ảnh "sóng" trong hai câu thơ trên, không còn là một con sóng vô tri vô giác như
    ta thường thấy khi đứng trước biển. Sóng ở đây đã có cả một đời sống nội tâm. Nó là hình ảnh ẩn dụ của tâm trạng người con trai đang yêu. Trước mênh mông biển lớn, một mình anh hoang dại nỗi không em. Cảm giác cô đơn, nỗi buồn trống vắng và sự hụt hẫng cứ dâng lên như trăm ngàn con sóng bồi lở lòng anh. Nhưng tất cả có nghĩa lí gì đâu nếu như em không đến. Cả đất trời cũng trở nên vô nghĩa nếu thiếu em. Anh khát khao em, khát khao tình yêu như nắng khát trời mưa, như sóng khát vào bờ để được bờ vỗ về ve vuốt, để được "hôn bờ mãi mãi bờ ơi" (Biển - Xuân Diệu).
    Như vậy, một lần nữa, chất ca dao đằm thắm, nghĩa tình lộ ra trong cái tứ thơ tình yêu của Hữu Thỉnh:
    Tình yêu bao giờ cũng gắn với nỗi buốn nhớ, cảm giác cô đơn và khát khao say đắm thuỷ chung. Đó là một tình yêu đẹp, nó chỉ có ở một hồn thơ đẹp.
    Tôi yêu "Thơ viết ở biển" từ khi tôi chưa biết tác giả của những câu thơ đầy ma lực đó là ai ! Đây là một bài thơ hay đã từng được phổ nhạc, nó nhập vào hồn tôi như một lẽ tự nhiên, như muốn giữ mãi một Hữu Thỉnh nồng nàn, chung thuỷ với tình yêu giữa làng thơ bộn bề xáo trộn
    ( Th.S Lê Thị Phượng)

    Tình tôi là giọt thuỷ ngân
    Dù nghiền chẳng nát dù lăn vẫn tròn
    Tình cô là đoá hoa đơn
    Bình minh nở để hoàng hôn mà tàn.
  6. HoaTimMuaThu

    HoaTimMuaThu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    354
    Đã được thích:
    0
    Tớ lúc đầu đọc tưởng là bài viết cảm nhận của ZULU tớ thầm nghĩ"sao hay thế nhỉ?" Nhưng mà đọc hết bài mới thấy là....hông có phải nhưng U vẫn dày công nhỉ?hôm nay tớ bận đi liên hoan nên tớ không post được bài cảm nhận về thời và thơ xuân diệu THi tốt nghiệp xong tớ sẽ post hen
    Tất cả vì điện ảnh Việt nam
    Có một giọt sương thuỷ tinh
    Ép khô giữ đôi mùa cỏ
    Có một trái tim thuỷ tinh
    Ép khô giữa đôi mùa gió.....
  7. HoaTimMuaThu

    HoaTimMuaThu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    354
    Đã được thích:
    0
    Tớ lúc đầu đọc tưởng là bài viết cảm nhận của ZULU tớ thầm nghĩ"sao hay thế nhỉ?" Nhưng mà đọc hết bài mới thấy là....hông có phải nhưng U vẫn dày công nhỉ?hôm nay tớ bận đi liên hoan nên tớ không post được bài cảm nhận về thời và thơ xuân diệu THi tốt nghiệp xong tớ sẽ post hen
    Tất cả vì điện ảnh Việt nam
    Có một giọt sương thuỷ tinh
    Ép khô giữ đôi mùa cỏ
    Có một trái tim thuỷ tinh
    Ép khô giữa đôi mùa gió.....
  8. oho

    oho Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi, tôi sửa đôi chút bài thơ này.
    Xin được sửa là :
    Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
    Khắc khoải bởi đại dương còn thức
    Thổn thức lại, đại dương màu mực
    Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu.
    Xin được sửa là :
    Phù du mãi để con thuyền xa vắng
    Xin được sửa lại là :
    Đại dương ra xa gió rủ rỉ rất nhiều
    Sao nhấp nháy từ ban chiều chờ đợi
    Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nổi
    Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu
    Xin lỗi bạn Hoabaoxuan vì đã sửa bài thơ này. Nhưng thật sự đây là một trong những bài thơ mình thích nhất cho nên mình thuộc nó rất kỹ. Mình nghĩ là trong khi sao chép bản gốc có một phần nào đó sai trái nên bản chép của mình và của bạn khác nhau. Nhưng vì mình thấy bản chép của mình hay hơn nên mình xin mạn phép sửa lại đôi chút. Có gì bạn thông cảm.
    Cảm xúc về bài thơ này:
    Tôi thích nó trước hết là vì nó viết về Biển. Tôi yêu biển, vì thế tôi yêu bài thơ này nhiều. Nhưng có lẽ cái hay của bài thơ này chính là tâm sự của nhân vật bờ. Đến bây giờ, trong tâm trí của người phụ nữ thì niềm hạnh phúc luôn là một hoài nghi. Không phải vì không tin tưởng vào người đàn ông, nhưng hầu như trong tâm hồn của người đàn ông bao giờ cũng có một bóng hồng không phải người mà họ đang yêu. Thế nên, người phụ nữ luôn chịu thiệt thòi.
    Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng vỗ
    Là nồng nàn hôn cát đâu em
    Vâng, người con trai mấy khi mà vuốt ve người phụ nữ thật lòng. Tất nhiên đây mang ý nghĩa trừu tượng mà thôi. Nhưng tôi nghĩ trong cuộc đời, người phụ nữ sẽ bị phản bội ít nhất một lần.
    Phù du mãi để con thuyền xa vắng
    Sóng có bao giờ yên lắng đâu bờ yêu
    Biển và sóng chẳng bao giờ bình yên cả, trong khi bờ chỉ mong được bình yên trong chính nơi thân yêu quen thuộc giữa vũ trụ quan này.
    Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nổi
    Cho rất nhiều là yêu cả bờ đâu
    Biển cho bờ rất nhiều, nào cá, nào rêu rong thật đẹp, những giá trị của cuộc sống. Nhưng đó là trách nhiệm chăng ??? Sóng phải đổ vào bờ để đi xa hơn, đó cũng là một lý do để sóng phải cho bờ thật nhiều. Nhưng đâu chắc đó là yêu ???/
    Đó là cảm nhận của riêng tôi thôi. Mọi người hãy post thơ hay lên nha.
    Mười là con số tròn trịa. 0 cũng là con số tròn trịa. Số nào hay hơn ????
  9. oho

    oho Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi, tôi sửa đôi chút bài thơ này.
    Xin được sửa là :
    Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
    Khắc khoải bởi đại dương còn thức
    Thổn thức lại, đại dương màu mực
    Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu.
    Xin được sửa là :
    Phù du mãi để con thuyền xa vắng
    Xin được sửa lại là :
    Đại dương ra xa gió rủ rỉ rất nhiều
    Sao nhấp nháy từ ban chiều chờ đợi
    Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nổi
    Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu
    Xin lỗi bạn Hoabaoxuan vì đã sửa bài thơ này. Nhưng thật sự đây là một trong những bài thơ mình thích nhất cho nên mình thuộc nó rất kỹ. Mình nghĩ là trong khi sao chép bản gốc có một phần nào đó sai trái nên bản chép của mình và của bạn khác nhau. Nhưng vì mình thấy bản chép của mình hay hơn nên mình xin mạn phép sửa lại đôi chút. Có gì bạn thông cảm.
    Cảm xúc về bài thơ này:
    Tôi thích nó trước hết là vì nó viết về Biển. Tôi yêu biển, vì thế tôi yêu bài thơ này nhiều. Nhưng có lẽ cái hay của bài thơ này chính là tâm sự của nhân vật bờ. Đến bây giờ, trong tâm trí của người phụ nữ thì niềm hạnh phúc luôn là một hoài nghi. Không phải vì không tin tưởng vào người đàn ông, nhưng hầu như trong tâm hồn của người đàn ông bao giờ cũng có một bóng hồng không phải người mà họ đang yêu. Thế nên, người phụ nữ luôn chịu thiệt thòi.
    Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng vỗ
    Là nồng nàn hôn cát đâu em
    Vâng, người con trai mấy khi mà vuốt ve người phụ nữ thật lòng. Tất nhiên đây mang ý nghĩa trừu tượng mà thôi. Nhưng tôi nghĩ trong cuộc đời, người phụ nữ sẽ bị phản bội ít nhất một lần.
    Phù du mãi để con thuyền xa vắng
    Sóng có bao giờ yên lắng đâu bờ yêu
    Biển và sóng chẳng bao giờ bình yên cả, trong khi bờ chỉ mong được bình yên trong chính nơi thân yêu quen thuộc giữa vũ trụ quan này.
    Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nổi
    Cho rất nhiều là yêu cả bờ đâu
    Biển cho bờ rất nhiều, nào cá, nào rêu rong thật đẹp, những giá trị của cuộc sống. Nhưng đó là trách nhiệm chăng ??? Sóng phải đổ vào bờ để đi xa hơn, đó cũng là một lý do để sóng phải cho bờ thật nhiều. Nhưng đâu chắc đó là yêu ???/
    Đó là cảm nhận của riêng tôi thôi. Mọi người hãy post thơ hay lên nha.
    Mười là con số tròn trịa. 0 cũng là con số tròn trịa. Số nào hay hơn ????
  10. Nico78

    Nico78 F525 Moderator

    Tham gia ngày:
    27/02/2002
    Bài viết:
    7.877
    Đã được thích:
    805
    ........
    Biển, biển ơi...
    Giữa trời đêm, lộng gió tìm ai???
    Biển, biển ơi...
    Thức cùng em có ngàn vì sao sáng
    Và mênh mông thời gian.
    Biển, biển ơi...
    Nơi xa vời em có biết không?
    Anh gọi em cồn cào tiếng sóng.
    Nếu nơi ấy em thấy lòng sao động.
    Là cõi lòng anh, khắc khoải ngóng trông
    ....
    Bài này còn nữa, nhưng vì lý do thời gian, tôi đã không nghe hết được, chỉ biết đó là một lời nhắn gửi cho em. Chỉ cho em mà thôi.
    Lòng ta sầu thảm hơn mưa lạnh
    Hơn hết u buồn của nước mây
    Của những tình yêu thương lỡ dở
    Của lời rên xiết gió heo may

Chia sẻ trang này